Ngụy Như Phong đứng ở cửa kho hàng Tây Nhai đón gió biển. Không có
người của Đông Ca ở đây, người làm việc ai cũng lạ mặt. Dỡ xong hàng thì vỗ tay hai cái, tỏ vẻ không liên quan gì đến nhau. Trước đây những
chuyện này đều là do lão Chung đích thân thực hiện, lần này lão không ra mặt nên đã nói trước cho Ngụy Như Phong làm như thế nào, Ngụy Như Phong cũng không hỏi thừa một câu, chỉ thành thành thật thật dựa vào chỉ thị
của lão Chung mà tiến hành, không suy nghĩ gì nhiều. Cậu chẳng còn gì để mà vật lộn nữa rồi, ngay từ lúc ban đầu, khi quyết định về với Trình
Hào, cậu đã đánh mất đồng xu lợi thế, nói chính xác thì đây cũng chẳng
phải là một ván bạc, Ngụy Như Phong chỉ có thể bước trên con đường mà
Trình Hào chỉ định, cậu không thể thua, mà cũng không được phép thua,
bởi thứ đặt c chính là ược trên chiếu bạc này chính là Hạ Như Họa mà cậu coi trọng hơn cả mạng sống.
Ngụy Như Phong sờ sờ ngực áo, ở
trong đó có hai tấm vé tàu, một chiếc la bàn nhỏ, tấm bản đồ Trung Quốc
bị Hạ Như Họa đánh dấu loạn, những đồ vật đơn giản ấy lại hàm chứa khát
vọng của họ đối với cuộc sống tương lai. Nhưng hôm nay, tất cả các thứ
ấy lại biến thành sợi dây vô hình siết chặt cổ họng cậu, mà đầu sợi dây
ấy lại nằm trong tay Trình Hào. Thuyền đã cập cảng, hầu hết các thùng
hàng đều đã được dỡ xuống, số lượng trùng khớp. Thần kinh vốn đang căng
thẳng của Ngụy Như Phong thoáng thả lỏng một chút, bây giờ cậu chỉ cần
xác nhận lần cuối cùng là có thể chuyển giao cho người khác tiếp tục xử
lý. Trên mặt biển lác đác vài ánh đèn của thuyền chài. Ngụy Như Phong
nhắm mắt lại, quay người đi, ánh đèn pha rọi vào người cậu từ phía xa,
kéo thành một bóng dài thẳng tắp, rồi một một bóng đen xuất hiện bên
cạnh cậu. Ngụy Như Phong chậm rãi ngẩng đầu, anh Tân đứng trước mặt cậu, ánh mắt sâu không lường được.
Hai người yên lặng nhìn nhau, anh Tân mở miệng nói: “Hàng đã đủ chưa?” “Đủ rồi.” Ngụy Như Phong gật đầu. “Cậu kiểm tra rồi?”
“Kiểm rồi.” “LSD?” “LSD”
“Có súng và đạn dược?” “Có súng và đạn dược.” “Giơ tay lên, tôi là cảnh sát.” Hồ Vĩnh Tân lấy súng ra, chỉa vào người Ngụy Như Phong nói.
“Tôi biết, trừ tôi ra, Đông Ca không cắt cử bất kỳ ai đến nơi này, trừ
khi kẻ nằm vùng kia nắm được tin tức.” Trong mắt Ngụy Như Phong không có sắc thái gì đặc biệt, chỉ có tuyệt vọng trống rỗng và đau thương, “Từ
trước đến giờ tôi thật sự không ngờ rằng anh là cảnh sát, các người đều
là kẻ dối trá.” Hồ Vĩnh Tân nhíu nhíu mày, không đáp lại, nhanh chóng
níu giữ bóng đen đang cố lách người lần vào trong kho hàng. Làm người
nằm vùng 1149, để nắm giữ được chứng cứ đáng tin cậy, mấy năm qua, dưới
con mắt của Trình Hào, có thể nói anh như đi trên băng mỏng, có thể gặp
nguy hiểm bất cứ lúc nào. Trong đó lần nguy hiểm nhất chính là sự hoài
nghi của Trình Hào gần đây về nội bộ Đông Ca, bởi vì nếu như lúc này mà
bị phát hiện thì không chỉ ảnh hưởng đến sự an toàn tính mạng của anh mà còn làm đổ sông đổ biển tất cả mọi nỗ lực cục cảnh sát thành phố trong
mấy năm qua. Nhưng vừa lúc đó, Ngụy Như Phong tình cờ làm rơi tờ giấy có viết tên của Diệp Hướng Vinh. Hồ Vĩnh Tân tương kế tựu kế, cố ý để cho A Cửu nhìn thấy tờ giấy đó, lợi dụng sự hám lợi của gã, mượn cái mồm của
gã để mật báo nhằm di dời lực chú ý của Trình Hào, nhờ đó mà hóa giải
nguy hiểm gần trong gang tấc.
Thầm tính toán thời gian, Hồ Vĩnh
Tân xác định Trình Hào sẽ ra tay trong một ngày gần đây, nhưng anh hoàn
toàn không ngờ rằng Trình Hào lại đi nước cờ mạo hiểm này. Mặc dù anh đã tránh được mối nguy, nhưng tin tức về hàng cấm lại kín kẽ không khe hở, Trình Hào và lão Chung đều không có động tĩnh gì, giấu diếm tất cả manh mối. Mà ngay lúc anh hết đường xoay xở, Ngụy Như Phong lại gây chú ý
cho anh. Đầu tiên, điều khiến anh cảm thấy kỳ lạ chính là Ngụy Như Phong sốt rột đi tìm điện thoại, nhưng nếu chỉ dựa vào điểm ấy thì không đủ
để anh đoán được quan hệ giữa nó với lô hàng, chỉ cảm thấy Ngụy Như
Phong có dự tính gì đó cho riêng mình, có lẽ cậu ta không muốn làm ở
Đông Ca nữa. Điều khiến cho Hồ Vĩnh Tân thức tỉnh chính là sự xuất hiện
của Hạ Như Họa, anh không nhìn thấy Ngụy Như Phong ở Đông Ca, còn Hạ Như Họa lại lo lắng chạy tới đây tìm cậu, điều này chứng minh rằng Ngụy Như Phong đã được cử đến một nơi mà anh không nhìn thấy, hơn nữa còn là một nơi bí mật, anh thuận thế gợi cho Hạ Như Họa tự mình nói ra, vừa nghe
thấy tên bến tàu Tây Nhai anh liền hiểu ra ngay, anh đã gần như chắc
chắn, Ngụy Như Phong được phái đi nhận hàng. Anh vốn định bảo vệ Hạ Như
Họa, thế nhưng A Cửu lại đột nhiên xuất hiện, thời gian cấp bách, anh
phải nhanh chóng thông báo cho Diệp Hướng Vinh biết, đồng thời cũng
không để cho A Cửu nhìn ra manh mối, nên đành để gã mang Hạ Như Họa đi,
bản thân anh cũng nhanh chóng chạy tới đó trước Diệp Hướng Vinh một
bước, chuẩn bị cho trận quyết chiến cuối cùng.
Thật ra trong mấy năm qua, trong Đông Ca, người khiến anh có chút cảm tình chính là Ngụy
Như Phong. Đúng là anh có nhiệm vụ nắm bắt các hoạt động phạm tội dưới
trướng Trình Hào, nhưng Hồ Vĩnh Tân vẫn tin rằng cậu chẳng qua chỉ là
lầm đường lạc lối. Qua những lần chuyện phiếm với lão Chung, anh có thể
láng máng cảm giác được cặp chị em vẫn còn ít tuổi kia đã trải qua một
chuyện không may nào đó, cho nên ngay từ đầu, Ngụy Như Phong luôn lộ vẻ
cam chịu không tình nguyện. Thân ảnh cô đơn của cậu và tình cảm mà cậu
dành cho Hạ Như Họa thực sự làm cho Hồ Vĩnh Tân xúc động, anh thấy được ở trên người hai người họ có một thứ tình cảm ấm áp ẩn dấu dưới hành vi
phạm tội, bởi vậy anh nghĩ rằng ở thời khắc sau cùng, anh sẽ kéo họ khỏi vũng bùn. “Ngụy Như Phong, cậu nghe đây. Bây giờ cậu đừng nói gì cả, đi theo tôi ra ngoài, người của chúng tôi sắp đến rồi. Chúng tôi sẽ nghiêm túc thẩm tra chuyện của cậu, chúng tôi cũng sẽ cố hết sức cứu chị của
cậu…” Hồ Vĩnh Tân trầm giọng nói. “Chị của tôi làm sao?” Ngụy Như Phong
chợt giương mắt, sắc mặt tái nhợt.
“Trước hết cậu hãy bình tĩnh
một chút! Chị cậu bị A Cửu mang đi rồi, Trình Hào không có mặt ở Hải
Bình, lão Chung và Trình Tú Tú ra sân bay, người của chúng tôi sẽ chặn
hết bọn họ lại, cho nên sẽ không có vấn đề gì lớn xảy ra đâu. Bây giờ
cậu phải phối hợp hành động với chúng tôi, hãy đầu hàng đi!” Anh Tân
nhìn chăm chú vào động tĩnh ở trong kho hàng, lo lắng nói, “Như Phong,
tôi muốn lấy thân phận anh Tân để nói với cậu một câu, cậu vẫn chưa đến
mức vô phương cứu chữa! Cậu vẫn còn cơ hội, cậu hãy suy nghĩ cho tương
lai của mình một chút!” ” Anh Tân, anh không biết, nếu anh đã đến đây
rồi thì chúng tôi không còn tương lai nữa…” Ngụy Như Phong lẩm bẩm nói,
ánh mắt của cậu như ngưng kết một tầng băng mỏng. Hồ Vĩnh Tân kinh ngạc
nhìn cậu, Ngụy Như Phong bất ngờ đẩy anh ra nói: “Chỉ cần ở đây xảy ra
chuyện, bọn họ sẽ giết chết cô ấy, anh Tân, nếu như anh thực lòng muốn
giúp tôi thì đừng ngăn cản tôi, tôi phải đi cứu cô ấy, tôi đã hứa là sẽ
mang cô ấy đi rồi!”
Hồ Vĩnh Tân vươn tay nhưng chỉ bắt được vạt
áo cậu, Ngụy Như Phong liều mạng chạy ra bên ngoài kho hàng. Hành động
này của cậu có thể mang lại phiền toái rất lớn cho việc truy bắt của
Diệp Hướng Vinh, trong kho hàng có người đã nhìn thấy anh và đề cao cảnh giác. Thời gian cấp bách, dù thương hại cậu ta đến đâu thì cũng chỉ có
thể mai phục, Hồ Vĩnh Tân hít sâu một hơi, anh nhắm mắt lại, tay đặt lên cò súng. Tiếng súng chát chúa quỷ dị vang vọng trong kho hàng, xa xa
mang máng truyền đến tiếng còi cảnh sát, nhưng tất cả đều không thể ngăn nổi bước chân của Ngụy Như Phong. Trong lòng cậu chỉ còn lại một chấp
niệm đơn thuần nhất, đó là chạy ra ngoài, đi cứu Hạ Như Họa. Khói súng
và ánh đèn u ám đan vào nhau thành một thứ ánh sáng mờ ảo dập dờn, cậu
ngược sáng mà chạy, không hề ngừng bước. Lão Chung đưa Trình Tú Tú đến
bến tàu, lão không đi vào cùng Trình Tú Tú, lão có một dự cảm không
lành, cảm thấy lúc này sẽ có chuyện gì đó phát sinh. Trình Tú Tú cũng
không thèm đếm xỉa đến lão, lấy khẩu súng ra khỏi túi xách đem giấu
trong áo khoác.
Vừa mới kho hàng, cô liền nghe thấy tiếng súng
của Hồ Vĩnh Tân, tiếng động chói tai ấy đâm xuyên qua đáy lòng cô, cô
tưởng tượng ra cảnh Ngụy Như Phong cả người toàn là máu, tay chân không
khỏi run rẩy. Trình Tú Tú không để ý tới sự hỗn loạn chung quanh, gọi to tên của Ngụy Như Phong, chạy như điên vào trong kho hàng. Chạy chưa
được bao xa, Trình Tú Tú liền nghe thấy được giọng nói của Ngụy Như
Phong, cậu vừa thoát khỏi vòng vây lại liền bị Diệp Hướng Vinh bắt tại
trận, ép trên mặt đất. “Diệp Hướng Vinh! Ông buông tôi ra! Là tôi đây!
Tôi là Ngụy Như Phong!”
Ngụy Như Phong ra sức vật lộn, Diệp
Hướng Vinh gắt gao chế trụ cánh tay của cậu, nói: “Tôi biết là cậu!
Không được nhúc nhích!” “Ông giúp tôi một chút! Tôi xin ông hãy giúp tôi một chút, trước đây ông đã từng hứa với tôi, ông đã nói tôi chỉ cần tìm ông là được!” Ngụy Như Phong gấp đến độ hai mắt đỏ bừng, nói năng lộn
xộn: “Tôi họ Ngụy, hôm đó trời mưa, ông nói ông nhất định sẽ giúp tôi,
đưa tôi về nhà! Ông đã quên rồi sao?” Ba chữ “Tôi họ Ngụy” lập tức khuấy động hồi ức phủ đầy bụi của Diệp Hướng Vinh, ông ta kéo Ngụy Như Phong
lên, nhìn cậu chằm chằm, người niên thiếu anh tuấn trước mắt và cậu bé
gầy yếu ngày trước hợp thành một thể, Diệp Hướng Vinh lẩm bẩm với vẻ
không thể tin được: “Là cậu? Sao lại là cậu?”
“Diệp Hướng Vinh,
ông buông tôi ra, tôi muốn đi cứu chị tôi, cô ấy vẫn còn đang nằm trong
tay bọn Trình Hào! Tôi sẽ không chạy trốn đâu, ông bảo tôi làm cái gì
cũng được! Tôi biết chuyện của Đông ca, cũng biết chuyện của Trình Hào,
tôi sẽ nói cho ông biết hết, nhưng xin ông bây giờ hãy thả tôi ra, tôi
phải đi, không kịp, không kịp nữa rồi!” Ngụy Như Phong gần như quỳ gối
trước Diệp Hướng Vinh, Diệp Hướng Vinh kéo cậu, lo lắng hỏi: “Như Họa
làm sao? Cô ấy đang ở đâu?” Ngụy Như Phong vừa muốn nói, thì lại bị một
tiếng súng chát chúa cắt đứt, cậu rên lên một tiếng vì đau, cánh tay mềm nhũn rũ xuống, Diệp Hướng Vinh vội vàng đỡ cậu, móc súng ra hướng nòng
bắn về phía sau cậu.
Trình Tú Tú đứng đó, nòng súng của cô bốc
khói, cơ thể cô vì sức giật của súng và sự bi phẫn của bản thân mà có
chút lảo đảo, cô run rẩy giơ cao súng, hàm răng không khỏi va vào nhau
lập cập. Trình Tú Tú không thể ngờ rằng Ngụy Như Phong thực sự quen biết Diệp Hướng Vinh, không ngờ cậu lại vì Hạ Như Họa mà thực sự muốn đưa ba cô vào chỗ chết, không ngờ mình lại vì cậu mà chạy đến đây, lại càng
không thể ngờ rằng mình sẽ chứng kiến hết cảnh phản bội này. Ngay lúc
ấy, tất cả tình yêu say đắm đều biến thành mối căm hận mãnh liệt, cô cảm thấy hối hận, không cam lòng, khuất nhục, và cả đau lòng nữa. Khi bóp
cò, Trình Tú Tú chảy nước mắt, cô tuyệt vọng hét: “Ngụy Như Phong! Tôi
giết anh! Tôi cmn giết chết anh!”
Đường bắn của Trình Tú Tú
không chính xác, nhưng cô không thèm đếm xỉa, dù đối mặt với Diệp Hướng
Vinh nhưng cô vẫn đi về phía trước vài bước. Diệp Hướng Vinh đẩy Ngụy
Như Phong ra sau một thùng hàng, đạn bắn trúng vào thùng hàng làm khói
đen toát ra, Diệp Hướng Vinh dùng sức hít một hơi, sắc mặt cứng lại hỏi: “Các người vận chuyển thuốc nổ ư?” Ngụy Như Phong che cánh tay, gật
đầu, đầu Diệp Hướng Vinh “ong” một tiếng, anh vừa xoay người chạy đi vừa hô to: “Nằm xuống! Tất cả nằm xuống! Sắp nổ rồi!” Diệp Hướng Vinh xoay
tay lại đón Ngụy Như Phong, nhưng anh chỉ sờ được một khoảng không trống rỗng. Ngay khi chạy ra khỏi kho hàng, giữa ngọn lửa hừng hực, dường như anh nhìn thấy Ngụy Như Phong chạy về phía Trình Tú Tú, Trình Tú Tú vẫn
đang giơ súng, cậu kéo kéo cô nói gì đó, giọng nói tuyệt vọng của Trình
Tú Tú láng máng truyền đến tai anh, nhưng Diệp Hướng Vinh không thể nghe rõ.
Sau đó, toàn bộ Tây Nhai nhẹ nhàng run lên một. Lúc A Cửu
và Hạ Như Họa lái xe chạy tới bến tàu Tây Nhai, nơi đó đã bị lưỡi lửa
nuốt hết. Xe cảnh sát, xe cấp cứu, xe cứu hỏa chen chúc cùng một chỗ,
phát ra những tiếng rú khác nhau. Rất nhiều người run sợ đứng một bên,
cũng không ít người khàn giọng gào thét tên thân nhân của mình.
Biển nhuộm máu tanh, không khí tản ra mùi khét khó chịu, Hạ Như Họa si
ngốc nhìn khói đen bốc lên, lẩm bẩm nói: Như Phong ở bên trong?”
“Là…sao…? A Cửu nghẹn họng nhìn trân trối. Lúc trước lão Chung bảo cậu
theo dõi Hạ Như Họa, lão rất thận trọng gọi A Cửu vào, bảo gã cứ từ từ
nghe thông báo về bước tiếp theo, ngoài ra không nói thêm đều gì. A Cửu
cũng không hỏi nhiều, lão Chung úp úp mở mở ý muốn chỉ điểm, khiến gã
cảm thấy cuối cùng mình cũng được công nhận và tôn trọng, trong lòng cực kì thoải mái. A Cửu vẫn luôn canh giữ ở chỗ của Hạ Như Họa và Ngụy Như
Phong, khi Hạ Như Họa đi ra khỏi nhà, gã gọi điện cho lão Chung. Nghe
nói cô không mang theo hành lý, lão Chung cũng không quá lo lắng, bảo
hắn tiếp tục theo sát. Mãi cho đến khi ở trước Đông Ca, thấy cô muốn
chạy trốn khỏi anh Tân, gã mới hiện thân ngăn cô lại. Trong suốt quá
trình, gã đều mơ mơ tỉnh tỉnh, có thể láng máng cảm giác được chuyện này có liên quan tới Ngụy Như Phong, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì A Cửu lại không biết rõ. Cho nên khi nhìn thấy đám cháy nhuộm đỏ chân
trời ở trước mắt, nghĩ đã không còn cách nào tìm được Ngụy Như Phong
nữa, gã sợ hãi đến ngây người.
Điện thoại của A Cửu đột nhiên đổ chuông, gã luống cuống tay chân nhận máy, giọng nói của Trình Hào mang
theo chút khàn khàn truyền vào tai gã: “A Cửu, mày mau lái xe đưa Hạ Như Họa rời khỏi Hải Bình! Đi về phía Nam đi!” “Trình… Trình tổng, cháy…
cháy rồi, Ngụy Như Phong ở bên trong, tôi… tôi…” A Cửu trong lòng run sợ nói năng lộn xộn. “Tôi biết rồi! Chú mau đưa con bé kia đi! Trên đường
tôi sẽ cho chú biết địa điểm, sau đó đến gặp tôi! Nhanh lên!” Trình Hào
đột nhiên cao giọng nói.
“Nhưng… nhưng mà…” A Cửu liếc mắt nhìn
Hạ Như Họa dường như đã mất đi hồn phách, do dự nói. “A Cửu, Tú Tú cũng ở trong đó, bây giờ tôi không còn con gái rồi, sau này chú sẽ là con nuôi tôi, tài sản của tôi chú cũng sẽ được chia phần! Chú, ngay bây giờ, lập tức, đưa Như Họa đi!” Giọng của Trình Hào mang theo sự ngoan tuyệt và
mê hoặc vô cùng. A Cửu lập tức ngây ngẩn cả người, gã ngẩng đầu nhìn hải cảng và cơn hỏa hoạn, lòng kịch liệt sôi trào. Gã có chút sợ hãi, nhưng sự động tâm còn mãnh liệt hơn, thứ khiến cho gã hâm mộ không gì sánh
được, bây giờ đã sắp thuộc về gã, sự hứa hẹn kiểu này khiến gã khó mà
chống cự. Lời nói của Trình Hào giống như ma chú, đầu độc trái tim của
gã.
“A Cửu!” Trình Hào không cho gã nhiều thời gian để suy nghĩ, gắt gao bức bách. “Được!” A Cửu hít sâu một hơi, mở to hai mắt nói. Lúc Hạ Như Họa chạy vào biển lửa, A Cửu liền sít sao giữ cô lại. Gã đánh
ngất cô, bẻ ngoặt hai tay của cô ra sau lưng, đặt cô nằm ngang trên ghế
sau ô tô. Khi khóa cửa xe, A Cửu cố ý phớt lờ dòng nước mắt trên mặt Hạ
Như Họa, tay gã có chút run rẩy, đạp ga ba lần mới khởi động được xe. A
Cửu hung hăng đạp chân ga, lái ô tô rời khỏi Hải Bình như bay.
Mà trong khoảnh khắc thanh tỉnh sau cùng của Hạ Như Họa, tất cả mọi ký
ức bỗng chốc hóa thành mây khói, vô số lời hẹn thề bị đốt thành tro bụi. Cô chỉ nhớ rõ cảnh mình cô độc đứng giữa biển lửa đỏ tươi, mà ở bên
cạnh cô, đã không còn Ngụy Như Phong nữa….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT