Vào cái ngày mà Ngụy Như Phong trằn trọc đó, sau khi học xong tiết
nghệ thuật, Hạ Như Họa được Tô Đồng kéo lại, cô nghi ngờ nhìn cô gái xa
lạ này, Tô Đồng lại tỏ vẻ đã biết Như Họa từ lâu, cười một nói: “Chào
cậu, Hạ Như Họa.” “Cậu là ai?” Hạ Như Họa nhìn nhìn cô gái dáng người
không cao, tóc ngắn ngọn gàng đứng ở trước mặt mình. “Tớ là Tô Đồng,
khoa quảng cáo. Có lần cậu để quên túi xách, chính là cái lần cậu nói
chuyện với một người đàn ông trong quán cà phê ấy, tớ đã nhặt được!” Tô
Đồng cuộn bức vẽ lại, nói.
“Thế à, cảm ơn cậu nhé!” Hạ Như Họa
lịch sự gật đầu nói. “Cùng đi ăn cơm đi! Cậu thấy có được không? Đến Tam Thực nhé? Tớ mời!” Tô Đồng chỉ vào quán ăn ngoài cửa sổ nói. “Tớ…” Hạ
Như Họa có chút do dự.
“Đi thôi.” Tô Đồng đi về trước, đột nhiên quay đầu lại nói, “À, đúng rồi, tớ quen Ngụy Như Phong!” Hạ Như Họa
không tự chủ đi theo, cái tên Ngụy Như Phong được thốt ra từ miệng cô,
giống như bị ma quỷ nguyền rủa, ngữ điệu ẩn chứa một hàm ý sâu xa. Hai
người tùy tiện gọi vài món ăn ở quán Tam Thực, Tô Đồng không hề khách
khí, vừa ăn đồ ăn trong đĩa của mình, vừa gắp thêm từ đĩa của Hạ Như
Họa, Hạ Như Họa nhìn cô, Tô Đồng quẹt khóe miệng cười một nói: “Cậu có
biết tam bát nhãn không?”
“Là cái gì?” Hạ Như Họa ngây ngẩn hỏi. “Chính là nhìn lên trên nháy mắt ba lần, rồi lại nhìn xuống dưới nháy
mắt 8 lần nữa!” Tô Đồng nháy mắt theo lời nói, bộ dạng rất kỳ cục, Hạ
Như Họa phì cười một tiếng, Tô Đồng cũng cười, giơ đũa nói: “Lúc nãy cậu nhìn lén tớ như vậy, trông rất là mê người!” Hạ Như Họa đỏ mặt, cô gái
này rất lanh lợi, khiến người ta không ghét được.
“Ngụy Như
Phong là em trai cậu?” Tô Đồng lơ đãng nhìn, hỏi. “Ừ…” Hạ Như Họa mất tự nhiên gật đầu. “Trong nhà chỉ có hai chị em cậu?” Tô Đồng hỏi tiếp.
“Ừ.” “Anh chàng trong quán cà phê hôm trước là ai thế?” “Một… người bạn.” Hạ Như Họa suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Bạn trai à?” Tô Đồng tò mò hỏi. “Không phải không phải!” Hạ Như Họa
vội vàng lắc đầu nói, “Anh ấy là cảnh sát!” “Cảnh sát?” Tô Đồng mở to
hai mắt, nhìn chằm chằm Hạ Như Họa.
“Không sao đâu, anh ấy rất
quan tâm tớ.” Hạ Như Họa vội vàng đáp lời. “Người hỏi chuyện chị em cậu
là cảnh sát? Vậy anh ta đã biết hai người không phải là ruột thịt?” Tô
Đồng không truy hỏi, cúi đầu nói. Hạ Như Họa chợt ngẩng đầu, Tô Đồng ra
vẻ mình đã biết tất cả: “Anh ấy nói cho tớ biết.”
“Chúng tôi… từ nhỏ chúng tôi đã ở cạnh nhau rồi.” Hạ Như Họa trúc trắc nói về quan hệ
giữa mình và Ngụy Như Phong. “Tớ biết.” Tô Đồng gật đầu nói, “Từ nhỏ anh ấy đã thích cậu.” Đũa của Hạ Như Họa “keng” một tiếng rơi trên mặt bàn, sắc mặt cô tái nhợt chăm chú nhìn Tô Đồng, Tô Đồng không thèm để ý, lau miệng nói: “Cậu ngạc nhiên thế làm gì? Hai người sớm chiều bên nhau như vậy, đừng nói với tớ là cậu không biết đấy nhé.”
“Chúng tớ là
chị em, không phải như cậu nghĩ đâu!” Hạ Như Họa lộ vẻ nghiêm túc, run
rẩy nói từng chữ. “Tớ muốn hai người là chị em còn hơn cả hai người
đấy!” Tô Đồng không nhịn được cao giọng đáp lại, mọi người ngồi gần đó
đều quay đầu nhìn, Hạ Như Họa mím chặt môi, Tô Đồng liếc nhìn xung
quanh, và hai miếng cơm nói: “Đi thôi, ra ngoài nói chuyện!” Hạ Như Họa
bưng đĩa cơm theo Tô Đồng ra khỏi quán ăn, cô nhìn bóng lưng gầy yếu của Tô Đồng, bỗng có một sự hoảng hốt không rõ. Cô mơ hồ cảm thấy cô gái
này không giống với dạng người như Lâm San, Trình Tú Tú.
Ra khỏi cổng trường đại học, Tô Đồng đi đến một xe hàng nhỏ bên đường mua hai
cây kem, cô đưa cho Hạ Như Họa một, hai người dựa vào vách tường liếm
ăn. “Ngon quá! Ngụy Như Phong nhất định sẽ thích!” Tô Đồng tấm tắc khen. “Em ấy không thích đồ ngọt.” Hạ Như Họa vội nói, thậm chí cô còn có
chút chờ đợi Tô Đồng thất thố, từ lúc gặp nhau tới giờ, Tô Đồng luôn
đứng bên phía chủ động, khiến cho cô lúng túng hết lần này tới lần khác.
“Rõ ràng là cậu không hiểu gì về anh ấy!” Tô Đồng khẽ hừ một
tiếng, lắc đầu nói. “Thật đấy! Từ nhỏ em ấy đã không thích ăn ngọt!
Chúng tôi lớn lên cùng nhau, cho tới giờ em ấy chưa từng ăn ngọt lần nào cả! Bánh ú nhân đậu ấy, cậu biết chứ? Cả bánh ga-tô, bánh ngọt,
chocolate nữa! Em ấy toàn để cho tôi ăn, có đưa cho em ấy, em ấy cũng
không cần!” Rốt cuộc Hạ Như Họa cũng hiểu rõ, cô không thích cái kiểu
tôi-biết-hết của Tô Đồng, không thích cô ấy dùng cái giọng điệu quen
thân khi nói về Ngụy Như Phong, điều này làm cho cô cảm thấy chột dạ.
Cho nên cô lớn tiếng quát, dùng phương thức có chút buồn cười này để
chứng minh những lời Tô Đồng nói là sai.
“A! Thì ra là vì cô.”
Tô Đồng không chút tức giận, cô cười một nói, “Ngụy Như Phong thật si
tình, tiếc là cô không đón nhận tình cảm của anh ấy dù chỉ một chút. Là
bởi vì cô thích cho nên anh ấy mới nói mình không thích! Khi còn nhỏ nhà các người nghèo như vậy, mấy thứ này có thể mua được hai phần sao?” Hạ
Như Họa ngơ ngác nhìn Tô Đồng, cây kem trong tay chậm rãi tan thành
nước, rơi trên áo cô. Cô thấy cảm động vì Ngụy Như Phong luôn ôn nhu đối đãi với mình, nhưng lòng cũng rất đau đớn, bởi vì người đầu tiên cảm
nhận được sự chu đáo của Như Phong là Tô Đồng chứ không phải là cô. “Cậu có thể đi trước được không? Tôi muốn ở một mình.” Hạ Như Họa nhìn mặt
đất dưới ánh nắng mặt trời chói chang, yếu ớt nói.
“Khó chịu à?
Tôi cũng rất khó chịu, khó chịu thay cho Ngụy Như Phong! Anh ấy quan tâm cô đến thế, nhưng cô lại tự lo cho mình không xong còn đi để ý mấy
chuyện không đâu. Thật đáng tiếc, tôi với quen anh ấy mới có mấy tháng,
thế mà lại hiểu anh ấy hơn cả cô.” Giọng nói của Tô Đồng rất lạnh lùng,
cô dừng một chút, nhìn gò má của Hạ Như Họa nói, “Cũng hiểu rõ tình cảm
giữa hai người hơn cả hai người!” “Chúng tôi không dơ bẩn như cô nghĩ
đâu! Là sống nương tựa vào nhau đó cô có biết không? Tình cảm giữa chúng tôi là tình cảm lấy mạng đổi mạng đấy.” Hạ Như Họa tức giận ngẩng đầu
lên mặt đối mặt với Tô Đồng, trên môi cô còn lưu lại một loạt dấu răng,
mang theo một loại mỹ cảm tàn nhẫn. Tô Đồng không hề thối lui, cô bước
tới một bước nói: “Cô không cần tức giận như vậy, dù sao thì cô cũng
không thích anh ấy. Tôi đã nói cái gì đâu, sao cô lại nhạy cảm như thế?
Là do chính cô sợ mình thực sự dơ bẩn như lời cô nói phải không? Cô sợ
tình cảm của anh ấy phải không? Cô sợ cái nhìn của người khác phải
không? Cô sợ mất đi danh hiệu cô gái ngoan học sinh giỏi của mình phải
không? Cô gói ghém thật kỹ cái mà cô gọi là tình cảm chị em gắn bó đó,
rồi để anh ấy ở bên ngoài lẻ loi một mình chịu dằn vặt. Cuối cùng thì cô cũng không rõ anh ấy đang làm cái gì phải không? Tiền học phí của cô từ đâu mà có cô có biết không? Bình thường khi đến Đông Ca anh ấy đều mang theo dao găm cô có biết không? Đây là sống nương tựa vào nhau mà cô nói đấy ư? Chỉ có cô nương tựa thôi, còn anh ấy thì đang đi bán mạng đấy!”
“Không phải thế! Cô không biết gì cả!” Hạ Như Họa điên cuồng lắc đầu
nói, những ký ức vỡ vụn dần dần xâu chuỗi lại trong đầu cô, nghèo khó,
cái chết, đêm mưa, máu tanh, phạm tội… Cô phát hiện mình hoàn toàn không thể nói gì với Tô Đồng. Nhưng tất cả những chuyện đã từng xảy ra này
không có cách nào thay đổi, cũng không có cách nào vượt qua được. “Thế
ư? Vậy cô có yêu anh ấy không?”
Giọng nói sắc lạnh của Tô Đồng
lập tức xuyên thấu qua những ký ức hỗn loạn, truyền đến tai Hạ Như Họa,
cô ngây người, dựa vào bức tường không nhúc nhích, nhìn gương mặt của Tô Đồng sát lại mỗi lúc một gần, thậm chí có thể thấy đôi môi mỏng của cô
ấy mở ra khép lại một cách rõ ràng: “Hoặc là, cô có dám yêu anh ấy
không?” Hạ Như Họa há hốc miệng, nhưng không thể thốt ra nổi một câu
dưới cái nhìn rừng rực của Tô Đồng. “Còn tôi thì dám, tôi yêu Ngụy Như
Phong!”
Ánh mắt của Tô Đồng tựa như ngôi sao lấp lánh, trong
trẻo, in bóng vẻ mặt bi thương của Hạ Như Họa. Hai người mặt đối mặt,
nhưng ở giữa như cách trăm sông vạn núi. Hạ Như Họa từ từ nhắm hai mắt
lại, nếu đấu với Tô Đồng cô chỉ có thể bại trận, quân tan lính rã. “Cho
nên tôi xin cô hãy mau cứu lấy anh ấy!” Tô Đồng nắm chặt vai của Hạ Như
Họa, mắt nhòe lệ nói, “Bây giờ chỉ có cô nói anh ấy mới nghe! Cho dù là
cô tìm cảnh sát cũng được, tôi xin cô hãy đưa anh ấy đi nhận tội! Chỉ
cần anh ấy không phạm tội gì lớn hơn thì chắc chắn vẫn còn hy vọng! Cô
cũng nghĩ vậy có phải không? Thư viện trong trường vẫn còn giữ lại danh
sách những cuốn sách pháp luật mà cô đã mượn! Có biết vì sao tôi lại
biết rõ như vậy không? Bởi vì tôi cũng đã mượn hết những cuốn sách đó,
đều đọc cả rồi! Nhưng tôi không sợ! Đã đi học nhiều năm như vậy, làm học sinh gương mẫu nhiều năm như vậy rồi, cô cũng biết phân biệt tốt xấu có đúng không? Chắc chắn cô biết, nếu như thực sự là… thực sự là buôn lậu, thì nếu càng lún sâu sẽ càng bị xử nặng! Anh ấy còn trẻ, vẫn còn kịp.
Cho dù anh ấy bị phán mười mấy hai mươi năm, tôi cũng chờ anh ấy!” Hạ
Như Họa kinh ngạc nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tô Đồng, những câu
nói của cô ấy không ngừng vang vọng bên tai cô, ánh mặt trời chiếu vào
trong mắt cô, những tia sáng màu vàng kim to lớn bắn vào trong lòng cô,
khiến cho những nơi vốn chìm trong bóng tôi sáng bừng lên.
Cho dù là mười mấy hai mươi năm, cô cũng có thể chờ..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT