Ngụy Như Phong vừa ra khỏi phòng bao lền chạm mặt Trình Tú Tú. Cậu
nhíu nhíu mày nói: “Sao lại chạy vào đây, chẳng phải ba cô không cho cô
tới nơi này nữa rồi sao?” “Không lẽ ông ấy nói không được thì em phải
nghe theo à, ba em là ba em, em là em, anh có thể cư xử với ba em và em
khác nhau được hay không.” Trình Tú Tú bực bội nói.
Cô có thể
cảm giác được sự xa lánh của Ngụy Như Phong đối với mình, cũng đã nghe
lão Chung nói qua, mặc dù Ngụy Như Phong theo ba cô làm việc, nhưng lại
giống như tảng đá không nóng không lạnh, cũng không thân thiết với ai
cả. Trình Tú Tú nghĩ rằng nhất định là ba mình ép Ngụy Như Phong ở lại
Đông Ca, cho nên cậu mới mất hứng, mới thờ ơ với mình như vậy. Trình Tú
Tú là một người thẳng thắn, cô không tin vào chuyện trao chân tình mà
không nhận lại được chân tình, cho dù Ngụy Như Phong chính miệng nói
rằng cậu thích Hạ Như Họa thì cô cũng không buông bỏ hy vọng. Huống hồ
lúc Trình Tú Tú nói chuyện này với ba, Trình Hào còn đặc biệt khẳng định là Ngụy Như Phong và Hạ Như Họa không có khả năng. Từ bé cho đến lớn cô vẫn tin tưởng vào ba, hễ là chuyện ba cô nói ra, không có chuyện gì là
không thành, cho nên mỗi ngày Trình Tú Tú vẫn tiếp tục đeo bám Ngụy Như
Phong. “Ba cô nói đúng đó, thân là con gái mà suốt ngày lăn lộn giữa
chốn rượu chè thuốc lá, thế mà được à?” Ngụy Như Phong lòng đang phiền,
không muốn cùng cô dây dưa, lách mình đi xuống lầu dưới.
Trình
Tú Tú cũng không đi theo, cười một tiếng nói: “Đã không thích mà còn
mang gái về đây? Sao thế, từ bỏ ‘chị gái’ của anh rồi sao?” “Tú Tú, cô
nói vậy là có ý gì?” Ngụy Như Phong khựng lại, vẫn đưa lưng về hướng cô, nói. “Không có ý gì! Không có ý gì hết! Nhưng anh chịu nói chuyện đàng
hoàng với tôi rồi cơ đấy?” Trình Tú Tú tức giận đi tới trước mặt cậu,
nhìn thẳng vào mặt cậu, nói, “Lần trước ba tôi nói muốn đưa tôi ra nước
ngoài, anh ở bên cạnh liên tục đồng ý, thực ra tôi thấy không vừa ý chút nào anh có biết không? Cho dù nhìn thấy tôi là anh liền lẩn tránh,
không muốn chạm mặt tôi, nhưng cũng đừng nên tống tôi đi xa chứ! Tôi
cũng biết tức giận, cũng giống như chị anh, cũng là con người đấy!”
Trình Tú Tú nói xong hốc mắt đã đỏ au, lòng Ngụy Như Phong mềm nhũn. Dù Trình Tú Tú vẫn chưa nói gì với cậu, nhưng cậu biết mình không có khả
năng đáp lại, Trình Hào cũng không để cho cậu đáp lại. Ông ta vẫn luôn
vô tình hay cố ý chia rẽ Ngụy Như Phong và Trình Tú Tú, Ngụy Như Phong
đứng ở một bên quan sát, nghĩ thầm cáo già cũng có lúc hồ đồ, cậu không
thể nào cùng Trình Tú Tú, sự phòng bị của Trình Hào đã dư thừa rồi. Cho
nên khi Trình Hào an bài chuyện xuất ngoại của Trình Tú Tú, cậu hoàn
toàn ủng hộ. Một là không muốn để cho Trình Hào hiểu lầm, hai là không
muốn để cho Trình Tú Tú bị mình nhúng chàm. “Gần đây không yên ổn, có
người đang âm thầm động tay động chân,” Ngụy Như Phong vỗ vỗ vai Trình
Tú Tú nói, “Ba cô sợ cô gặp chuyện không may, cho nên mới muốn đưa cô ra nước ngoài, tôi cũng nghĩ như vậy.” Trình Tú Tú hiếm khi được Ngụy Như
Phong đối xử ôn nhu như vậy nên lập tức lấy lại tinh thần, cô đỏ mặt
nói: “Vậy mà anh lại không nói sớm cho em biết! Nhưng em vẫn không muốn
đi, em cũng sợ các người gặp chuyện không hay!”
Ngụy Như Phong
cười một nói: “Ba cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tôi bảo đảm.” “Còn
anh?” Trình Tú Tú lo lắng hỏi. “Tôi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì hết.” Ngụy Như Phong nhớ về Hạ Như Họa, hít sâu một hơi rồi nói.
“Không nói chuyện này nữa! Buổi tối đi ăn cơm với em nhé! Đúng rồi, anh
đừng dây dưa với hai cô gái kia, xấu chết đi được, không giống mẫu người mà anh thích!” “Không được, tối hôm nay tôi phải về nhà, chị tôi vừa
mới nhắn tin cho tôi.” Ngụy Như Phong lắc đầu, lấy chiếc máy nhắn tin ra nhìn một chút nói, “Hai cô gái kia nhặt được túi của chị tôi, tôi sợ có chuyện gì nên mới đưa hai cổ đến Đông Ca để thăm dò một chút, cô đừng
gây khó dễ cho người ta.” Trình Tú Tú chua xót nói: “Quan tâm chị ta đến thế sao?”
Ngụy Như Phong không trả lời, cậu đi hai bước xuống
lầu, dừng một chút nói: “Tú Tú, hãy quên đi thôi.” “Em không muốn!”
Trình Tú Tú nhìn bóng lưng của Ngụy Như Phong, nghênh ngang bỏ đi. Ngụy
Như Phong lái xe về nhà, lúc mở cửa trong phòng rất tối, lòng cậu căng
thẳng, vội vàng lao vào, lại thấy Hạ Như Họa im lìm ngồi trên ghế salon.
Ngụy Như Phong thở phào nhẹ nhõm, bật đèn lên nói: “Sao chị lại không bật đèn? Sau này phải nhớ kỹ, mỗi khi ở nhà thì phải bật đèn lên, nếu không em sẽ lo lắm.” Ngụy Như Phong rất ghét bóng đêm, thậm chí
buổi tối đi ngủ cũng phải để đèn trong phòng khách, đêm mưa đẫm mùi máu
tươi hôm ấy đã để lại một bóng ma trong lòng cậu, từ đó cậu rất sợ bóng
tối. “Như Phong, em đang làm chuyện phi pháp có phải không?” Hạ Như Họa
sâu kín nhìn cậu nói.
Ngụy Như Phong thoáng dừng lại, đặt chiếc
túi mà Hạ Như Họa đánh rơi lên trên bàn trà, xoay người nói: “Lại nghĩ
cái gì thế, chị xem lại mình đi, cứ mơ mơ hồ hồ, suy nghĩ lung tung, đến túi xách cũng để quên ở bên ngoài đây này.” Hạ Như Họa đứng lên, đi tới trước mặt Ngụy Như Phong nói: “Như Phong, em chưa bao giờ nói dối chị,
em hãy thành thành thật thật nói cho chị biết, rốt cuộc em đang làm cái
gì? Có phải đang làm chuyện phi pháp hay không?” “Em mệt rồi, cho em đi
nghỉ một chút…” Ngụy Như Phong nghiêng đầu tránh người qua chỗ khác.
“Ngụy Như Phong! Em mau nói cho chị biết, tốt xấu gì cũng được, em phải nói cho chị biết, có thế chị mới giúp em được chứ!” Hạ Như Họa níu cậu
lại, giọng nghẹn ngào. “Chị… Chị không giúp được em… Không ai giúp được
em cả…” Ngụy Như Phong thê lương cười một tiếng, nói. Giọt lệ lập tức
trào ra khỏi khóe mắt, Hạ Như Họa buông lỏng Ngụy Như Phong, nghiêng
người dựa vào vách tường, lẩm bẩm nói: “Vì sao… Vì sao chứ? Vì sao chúng ta lại thành ra thế này? Vì sao không thể sống thật tốt? Rốt cuộc là vì sao?”
Ngụy Như Phong đến cạnh Hạ Như Họa, cô nhắm chặt hai mắt, theo tiếng nức nở của cô, nốt ruồi bi lệ rung lên một, càng lộ ra vẻ ưu thương. Ngụy Như Phong bất tri bất giác giơ tay lên, muốn vỗ về điểm
đen nho nhỏ ấy, lau đi nước mắt cho cô. Nhưng ngay khi đầu ngón tay sắp
chạm vào cô, Ngụy Như Phong liền dừng lại. Cậu từng chút từng chút thu
tay về, rồi nắm chặt, nhẹ nhàng nói: “Chị, lỗi này không phải do người
ta gây ra, mà là do chính em. Chị cứu em không được, em cũng không cần
chị cứu.” Ngụy Như Phong vào phòng mình, đóng cửa lại. Cảnh cửa kêu
“sập” một tiếng, ngăn cách Hạ Như Họa bên ngoài. Hạ Như Họa từ từ trượt
xuống đất, khóc sướt mướt. Cô cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ,
trong bóng tối, cô cảm thấy sự tồn tại của mình đã đẩy Ngụy Như Phong đi thật xa, không còn đường lui, mà bọn họ cũng không thể nào quay về như
trước đây được nữa. Bàn tay nhỏ bé mà cô đã từng nắm chặt đã dần dần
trượt ra khỏi sự nắm giữ của cô, mất đi hơi ấm có thể chạm vào được của
lúc ban đầu. Ngụy Như Phong lẳng lặng nghe tiếng khóc của Hạ Như Họa,
nước mắt men khóe mắt lạnh lùng của cậu nhỏ giọt xuống. Sự đau đớn mà Hạ Như Họa đang âm thầm chịu đựng càng khiến cậu khó chịu, cậu ước rằng
giá mà mình không thích cô, thế thì có lẽ cô sẽ không bị trói buộc bởi
những thị phi trái phải của luân lý xã hội, cũng sẽ không phải chịu sự
dày vò thống khổ đến thế. Ngụy Như Phong không muốn tiếp tục như vậy,
cuộc đời của cậu có ra sao cũng được, nhưng Hạ Như Họa nhất định phải
sống thật tốt. Vậy thì cậu phải làm em trai của cô, hoặc là sắm vai một
kẻ nào đó không hề quan trọng đối với cô. Cho dù có phải chịu sự cô độc
và sự thờ ơ của cô, chỉ cần có thể khiến cho cô vui vẻ, Ngụy Như Phong
cam tâm tình nguyện chôn dấu tình yêu và hạnh phúc của chính mình.
Đêm hôm đó, hai người họ cùng ở trong một căn nhà nhưng lại chia cắt
hai nơi, mỗi người đều có nỗi đau của riêng mình. Trong thời gian đằng
đẵng này, có điều gì đó đang xảy ra, có điều gì đó đang sinh sôi, cũng
có điều gì đó đã mất đi..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT