Ngày hôm sau, cậu bé ra chỗ gần đống rác để chờ Diệp Hướng Vinh,
trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi. Thế nhưng cậu không dám đứng ở ngoài chỗ sáng, tiếng súng cùng máu tươi khiến cho cậu ám ảnh không thôi, cậu sợ
bản thân mình cũng sẽ phải đối mặt với họng súng đen ngòm kia, nhưng cậu lại không cam lòng bỏ lỡ cơ hội này, những lời hứa hẹn của Diệp Hướng
Vinh dành cho cậu quá sức tốt đẹp, cho tới giờ chưa có ai từng nói với
cậu rằng cậu vẫn còn cơ hội về nhà. Thế nhưng cậu đứng đợi đã ba ngày
ròng rã, mãi cho đến khi trận mưa lớn cuối hè tạnh hẳn, mãi cho đến khi
không khí nóng bức trở nên lạnh lẽo, mà cậu vẫn không thấy bóng dáng
Diệp Hướng Vinh đâu. Vào sẩm tối ngày thứ ba, lúc cậu hầu như không đứng thẳng nổi nữa, có một bàn tay đột nhiên đưa tới trước mặt cậu. Cậu vừa
mừng vừa sợ ngẩng đầu nhưng không thấy được khuôn mặt trong trí tưởng
tượng của mình, chỉ có một bà lão đứng trước mặt, nếp nhăn trên mặt bà
hằn sâu, cười nói: “Cháu à, đừng đứng nữa, mệt chết đó.”
Cậu bé
thất vọng lắc đầu, tiếp tục nhìn về phía xa xăm. Cậu nhận ra được bà lão này, bà cũng hay ra chỗ đổ rác kiếm đồ này vật nọ, thỉnh thoảng còn cho cậu một chút đồ ăn. “Cháu đang đợi ai? Ta thấy cháu đứng ở đây đã mấy
ngày rồi.” Bà lão hỏi. “Đợi Diệp Hướng Vinh.” Cậu bé lẩm bẩm.
”
Diệp Hướng Vinh? Là ai vậy?” Bà vừa khẩy khẩy đống rác vừa nói. “Ông ấy
nói sẽ đưa cháu về nhà.” Cậu bé có vẻ ngóng trông mà nói. “Cháu có biết
nhà mình ở đâu không?” Bà nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục hỏi.
“Không biết.” “Thế thì làm sao ông ấy dẫn cháu về nhà được?” “Không biết…”
“Ài…” Bà lão thở dài, “Có khi là phường lừa đảo đó, bây giờ hạng người
nào cũng có, ai mà biết ông ấy là người tốt hay người xấu chứ.” Nghe bà
nói, cậu bé không khỏi nhớ lại vết máu ngày hôm đó, cả người run lên,
dường như mất đi sức lực, thoáng cái đã ngồi phịch xuống đất. “Cháu
không có nơi để đi à?” Bà cúi người xuống nói.
Cậu bé nén lệ gật đầu. “Đáng thương quá, hay là…theo bà về nhà đi.” “Về nhà?” Cậu bé ngỡ ngàng nhìn bà.
“Về nhà thôi, chẳng phải là nơi đẹp đẽ gì, nhưng có chỗ để ngủ, có cơm
để ăn.” Bà lão gắng sức ngồi dậy, một tay cầm hai cái chai không, một
tay đưa về phía cậu. Giọng nói của bà dường như tràn đầy ma lực, cậu bé
vô thức siết chặt tay bà, hai người chẫm rãi bước về phía trước, lúc đi
tới đầu hẻm, cậu bé hơi ngoái đầu nhìn lại, Diệp Hướng Vinh cuối cùng
vẫn không xuất hiện ở nơi đã hẹn kia. Ấn tượng đầu tiên của cậu bé đối
với “nhà” không phải là căn phòng chật hẹp cũ kĩ của bà lão, mà là cô bé chạy ra từ căn phòng nhỏ để đón hai bà cháu họ.
Đôi mắt của cô
bé trong trẻo và tuyệt đẹp, nước mưa còn đọng lại trên hàng mi của em,
một giọt rớt xuống tựa như đang rơi lệ. Nhưng em chẳng hề bận tâm, chỉ
dịu dàng nhìn cậu bé không chớp mắt. “Nội ơi, ai đây ạ?” Cô bé chỉ vào
cậu bé hỏi. Bà lão ho khan một chút, khàn giọng nói: “Cứ một mực đứng
bên đống rác đã mấy ngày rồi, thấy tội nghiệp quá nên bà dẫn về, dù sao
đi nữa thì vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
“Cậu tên gì?” Cô bé không ngại bẩn, kéo tay cậu thật chặt, hỏi. “Ngụy…” Cậu bé sợ sệt trả lời. “Ngụy cái gì cơ?”
“Không vì cái gì cả!” Cô bé cười phì một tiếng, gương mặt rạng rỡ tươi
tắn như cầu vồng sau mưa, cậu bé chưa từng thấy nụ cười nào đẹp đẽ đến
thế nên ra sức nhìn trừng mắt nhìn chằm chằm, chỉ sợ bỏ lỡ bất kì biểu
cảm nào của em. Cô bé tiến tới trước mặt cậu nói: “Không phải là vì cái
gì! Ý mình là cậu tên là Ngụy gì ấy!” “Không biết…không nhớ nữa.” Cậu bé xấu hổ cúi đầu.
“Vậy gọi là Như Phong đi! Ngụy Như Phong! Mình
là Hạ Như Họa! Cậu nghe xem, hợp tai làm sao!” Hạ Như Họa liền nở nụ
cười. Cậu bé ngơ ngẩn nhìn ngắm nụ cười của em, bất giác gật đầu. “Trước hết đi rửa mặt cái đã!”
Hạ Như Họa kéo Ngụy Như Phong đi vào
trong phòng, còn bản thân mình thì đội mưa chạy ra chỗ cái lu ngoài sân
múc múc nửa chậu nước lạnh, sau đó run rẩy đem bình thủy đổ nước sôi
thêm vào. Ngụy Như Phong đã lâu không rửa mặt, dưới cái nhìn chăm chú
của cô bé, cậu lấy nước rửa mặt không được tự nhiên lắm. Nhưng Hạ Như
Họa không phát hiện ra sự xấu hổ của Ngụy Như Phong, ngược lại bộ dáng
vô cùng hăng hái, vừa lau sạch bọt xà phòng giữa chân mày và thái dương
trên mặt cậu vừa nói: “Chỗ này, chỗ này nữa còn chưa rửa sạch này.”
Ngụy Như Phong phải rửa hết ba chậu nước mới sạch hoàn toàn, Hạ Như Họa nhìn cậu với vẻ rất hài lòng. Mặt Ngụy Như Phong hơi ửng hồng, len lén
liếc mắt nhìn cô bé một rồi chỉ chỉ vào em nói: “Cậu…chỗ này bị dính
bẩn.” “Chỗ nào?” Hạ Như Họa lấy ổng tay áo cọ cọ lên mặt. Ngụy Như Phong lắc đầu một, Hạ Như Họa nói: “Mình đâu có thấy được đâu, cậu giúp mình
lau với.”
Nói xong em liền nhắm hai mắt lại, Ngụy Như Phong dè
dặt vươn tay, dùng ngón tay lướt nhẹ qua khóe mắt phải của em, ở chỗ đó
có một chấm đen nho nhỏ. Nhưng lau mãi mà cũng không xóa được, Ngụy Như
Phong bèn tiến sát lại thổi thổi, vẫn không sạch. Hạ Như Họa cười khanh
khách nói: “Ngứa quá!” “Ở ngay khóe mắt ấy, cậu lau đi!” Ngụy Như Phong
sốt ruột nói.
“Chỗ này ấy hả?” Hạ Như Họa như bừng tỉnh, “Cái đó là nốt ruồi, sao mà lau được chứ! Khi mới sinh ra thì mình đã có rồi,
bà nội mình bảo đây là nốt ruồi bi lệ, cho nên mình thích khóc lắm, nước mắt cứ chảy thật nhiều thật nhiều ấy.” Ngụy Như Phong nửa hiểu nửa
không, Hạ Như Họa hơi ủ rũ, cố gắng xoa xoa khóe mắt nói: “Xấu lắm à?”
Ngụy Như Phong vội vàng lắc đầu, nốt ruồi kia ẩn dưới khóe mắt cô, đúng
là rất giống giọt nước mắt, nếu là người khác có nốt ruồi này thì có lẽ
sẽ rất khó coi, nhưng nếu là Như Họa thì Ngụy Như Phong lại cảm thấy
thật đẹp.
Hạ Như Họa vui vẻ đứng lên, phấn chấn kéo Ngụy Như
Phong vào nhà, định bày đồ chơi của mình cho cậu xem giống như là khoe
báu vật. “Cậu xem đi, đây là búp bê của mình, bà nhặt được từ bãi rác
đó, cho dù là thiếu mất cánh tay nhưng em ấy trông vẫn dễ thương phải
không? Em ấy tên là Lily, cậu cũng có thể chơi cùng em ấy. Còn nữa…đây
nè! Đây là đôi giày da của mình! Đẹp nhỉ! Cũng do bà nhặt được đấy! Hơi
rộng một chút nhưng chờ mình lớn thêm tí nữa là có thể mang được rồi!
Cậu nhìn đi, còn có cái nơ con bướm màu đỏ nữa! Nhưng mà cái này không
thể tặng cho cậu được, cậu là em trai, không thể mang giày con gái!” “Em trai?” Ngụy Như Phong ngước khuôn mặt trong trẻo lên nói.
“Đúng vậy! Cậu vừa mới tới cho nên cậu là em trai, còn mình là chị gái!” Hạ
Như Họa nói như lẽ dĩ nhiên. “Lỡ tôi lớn hơn cậu thì sao?” Ngụy Như
Phong nói với vẻ không phục. “Không thể nào! Em xem, em đâu có cao bằng
chị đâu! Không tin thì hai đứa mình đứng so coi!” Hạ Như Họa đứng lên,
duỗi thẳng người, nói.
Ngụy Như Phong len lén nhìn đầu vai của
hai người rồi ngượng ngùng quay mặt đi. Cậu ngó quanh bốn phía một chút
rồi hỏi: “Ba mẹ chị đâu?” “Không còn nữa, ra khơi làm việc rồi không
thấy trở về, còn em?” Hạ Như Họa bĩu môi nói. “Em không biết, cũng không còn nữa rồi.” Ngụy Như Phong mờ mịt lắc đầu.
“Không sao cả, chị còn có bà nội, giờ còn có thêm cả em nữa! Em cũng vậy! Có bà với lại có chị này!” Hạ Như Họa vỗ vỗ lên mép giường, cười khanh khách ra hiệu cho cậu qua ngồi cạnh mình. Ngụy Như Phong ngẩn người, sau đó không chút do dự nhảy lên giường ngồi cạnh Hạ Như Họa. Buổi tối, bà Hạ giăng một tấm
rèm trong căn phòng vốn không rộng rãi gì mấy, Ngụy Như Phong ngủ trên
chiếc giường gỗ nhỏ bé của Hạ Như Họa trước đây, còn Hạ Như Họa và bà
nội ngủ bên kia.
Lúc lên giường, Hạ Như Họa vạch vạch tấm rèm
nói với Ngụy Như Phong: “Sợ không? Sợ thì qua bên này nè!” Ngụy Như
Phong túm chặt tấm chăn lắc đầu nói: “Không sợ.” Hạ Như Họa “Ừm” một
tiếng rồi xoay người qua hướng khác, đôi mắt đảo tròn giảo hoạt muốn hù
cậu một phen nên bất ngờ từ bên kia tấm rèm chui ra, làm mặt quỷ hét lên một tiếng, Ngụy Như Phong sợ đến mức co người thành một nhúm, dựa lưng
vào tường hoảng sợ nhìn Hạ Như Họa, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trở nên
trắng bệch.
Hạ Như Họa không ngờ cậu lại bị dọa sợ đến như vậy,
trong lòng áy náy không thôi, vội vàng leo lên giường an ủi cậu: “Đừng
sợ đừng sợ, là chị đây, không phải là ma đâu!” Ngụy Như Phong mím môi,
nhắm nghiền mắt, cậu nhớ lại tiếng súng chói tai trước đây không lâu,
còn có máu tanh hòa lẫn với cơn mưa tầm tã. Bà Hạ quở mắng Hạ Như Họa
đôi câu, lại vỗ về Ngụy Như Phong, sau đó mới chậm rãi lên giường. Bà Hạ rất hài lòng, ba mẹ Hạ Như Họa qua đời sớm, bà thì chẳng biết mình còn
có thể chăm nom cô cháu gái này tới khi nào. Bây giờ trong nhà nhận nuôi thêm Ngụy Như Phong, đối với bà mà nói thì chỉ là thêm cái chén với đôi đũa, nhưng đối với Ngụy Như Phong lại là công ơn dưỡng dục. Mặc dù bây
giờ cậu còn nhỏ, nhưng ở chỗ này, chỉ cần có thể ra khơi là có thể kiếm
ăn. Vốn dĩ sức khỏe của bà Hạ không tốt lắm, cho nên mới cùng Hạ Như Họa sống cơ cực như vậy, nhưng nếu sau này Ngụy Như Phong có thể đi biển
thì cho dù là bà không còn nữa, Hạ Như Họa cũng không đến mức không có
chỗ dựa. Bà lão nghĩa vậy nên an lòng mà ngủ.
Ở bên này, Ngụy
Như Phong cũng không ngủ được, cậu nằm ở trên giường, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác khi có được một gia đình. Hạnh phúc đột nhiên xuất
hiện khiến cho cậu vừa phấn khởi vừa sợ hãi. Cậu rất sợ có một ngày tất
cả những điều tốt đẹp trước mắt sẽ biến mất, khi còn nhỏ, bọn buôn người hứa cho cậu kẹo ngọt, kết quả là cậu bị lừa gạt rồi trôi dạt đến thành
phố Hải Bình hoàn toàn xa lạ. Khó khăn lắm mới trốn thoát được từ tay
bọn buôn người, Diệp Hướng Vinh hứa sẽ đưa cậu về nhà, kết quả ông ta
lại lỡ hẹn. Hôm nay, bà lão hiền hòa cùng cô bé có nụ cười xinh đẹp ở
bên kia tấm rèm đã hứa sẽ sống cùng với cậu, cậu không biết là mình có
bị thất lạc lần nữa hay không. Ngụy Như Phong đã bắt đầu nằm im, bàn tay nhỏ bé của Hạ Như Họa để ở ngoài chăn đã hơi hơi lạnh, em tủi thân muốn rút tay về nhưng Ngụy Như Phong đã nhẹ nhàng giữ tay em lại. Hạ Như Họa rất vui, len lén nở nụ cười, siết thật chặt tay cậu, hài lòng nhắm hai
mắt lại. Nhưng cuối cùng Ngụy Như Phong cũng hơi thả lỏng, hơi ấm truyền tới từ bàn tay kia khiến cho cậu tin rằng cô gái này nhất định sẽ không gạt cậu. Đêm đó, trong buổi tối đầu tiên quen biết, họ cứ nắm lấy tay
nhau như vậy mà thiếp đi. Năm ấy, Hạ Như Họa 12 tuổi, Ngụy Như Phong
không rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT