"Anh Thượng à, tôi vừa nói đùa thôi, cậu đừng tưởng thật nha!" Trương Toàn Phúc vội vàng sửa miệng, không dám làm giá như vừa rồi nữa.
Dù sao thì tình huống của Huệ Đạt bây giờ cũng không lạc quan, mấy công ty cùng lĩnh vực mà quy mô lớn hơn ông ta đều đã hợp tác với Tập đoàn Chu Thị rồi.
Chuyện trai cò tranh nhau này cũng khiến công ty của ông ta phải chịu áp lực rất lớn, bây giờ còn kết thù với Tập đoàn Phi Vũ thì rất không sáng suốt, chỉ tổ chết nhanh hơn thôi.
Thượng Bân lạnh lùng cười: "Bây giờ tôi lại cảm thấy hợp tac với Huệ Đạt có cũng được, không có cũng thế.

Tập đoàn Phi Vũ hoàn toàn có thể ra điều kiện tốt tìm công ty mạnh hơn Huệ Đạt hợp tác.

Vậy nên, tổng giám đốc Trương có phải cũng nên cho thấy thái độ của mình không! Suy nghĩ cho kỹ rồi đến Tập đoàn Phi Vũ bàn lại nhé!"
Dứt lời, Thượng Bân không để ý Trương Toàn Phúc nhăn nhó, lập tức cùng Thẩm Lãng rời đi.
Toàn bộ hành trình Thẩm Lãng đứng cạnh Thượng Bân, không nói xen vào chút nào.
Mục đích của anh là quan sát Thượng Bân dùng thái độ thế nào đối mặt với người như vậy.

Mà Thượng Bân thật không làm anh thất vọng.

Nếu một mực nín nhịn, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích chung sẽ chỉ khiến những người này càng thêm kiêu ngạo, ngược lại tạo thành trở ngại lớn trên con đường phát triểu của Tập đoàn Phi Vũ sau này!
"Cậu Thẩm, công ty Huệ Đạt có lẽ sẽ quyết định hợp tác với chúng ta." Sau khi lên xe lúc sau, Thượng Bân quay sang nói với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: "Loại công ty rác rưởi như thế có hợp tác cũng không có tác dụng gì lớn,còn có thể tùy thời đầu nhập vào Tập đoàn Chu Thị, cho chúng ta một dao sau lưng!"
Thượng Bân gật đầu nói: "Đúng là như vậy, nên mấy người tiếp theo tôi chỉ định quan sát thái độ của bọn họ thôi, nếu có thành ý thì có thể hợp tác, nếu đều giống Trương Toàn Phúc thì tôi lại nghĩ cách khác đối phó Tập đoàn Chu Thị!"
Thẩm Lãng cười nhạt: "Mấy người tiếp theo anh đi gặp một mình nhé.

Xem ra con đường này không thông rồi."
Thượng Bân gật đầu bất đắc dĩ, lúc này muốn tìm được công ty có thành ý hợp tác thì thật là nhỏ bé vô cùng.

Nhưng anh ta vẫn muốn gặp bọn họ một lần, ít nhất có thể làm tham khảo cho các mối hợp tác sau này!
"Vâng!" Thượng Bân trả lời.
Sau đó, Thẩm Lãng xuống xe một mình.
Sau khi xuống xe, Thẩm Lãng cũng không về công ty ngay, mà gọi xe tới tiệm bánh ngọt Như Ý.
Cửa hàng này không lớn, nhưng đông khách vô cùng.
Cửa hàng này mở ở đây từ khi Thẩm Lãng còn rất nhỏ, Mộc Hồng Diệp thích nhất ăn bánh của tiệm này.

Dù sao cũng thuận đường nên Thẩm Lãng định mang mấy cái về cho Mộc Hồng Diệp.
Đến trước cửa tiệm đã kín người hết chỗ rồi, hàng xếp bên ngoài thật dài.

Thẩm Lãng không khỏi cảm thấy những người này đều là diễn viên ông chủ mời đến diễn.
Cửa hàng nhỏ như vậy lại có bao người tình nguyện xếp hàng nếm thử, chứng tỏ ông chủ rất có tâm!
Xếp hàng gần mười phút mới gần tới phiên Thẩm Lãng, lại chọt có một thanh niên nhuộm tóc đỏ, ăn mặc hoa lá cành bất ngờ chen ngang.

Tóc đỏ đẩy ra cô gái trẻ đứng trước mặt Thẩm Lãng.
Cô gái kia mặc quần bò, đi giầy thể thao, tóc buộc đuôi ngựa cao, trông có vẻ là sinh viên vừa ra trường.

Thanh niên kia đẩy mạnh một cái, một đống giấy tờ văn kiện trong túi cô gái rơi khắp ra đất.
Tóc đỏ khinh khỉnh cười, nói với cô gái: "Còn không đi nhặt đồ của cô đi, coi chừng mất việc thì thành vấn đề lắm đấy!"
Nói xong, tóc đỏ rất tự nhiên mà đứng đằng trước cô gái.
Cô gái kia tuy rất tức giận, nhưng vẫn vội ngồi xổm xuống nhặt giấy tờ của mình lên.
"Sao tự nhiên lại chen ngang thế chứ?"
"Mọi người đều xếp hàng, ai cho anh chen ngang!"
"Đúng nha, người trẻ tuổi bây giờ sống kiểu gì vậy chứ!"
Mấy người xếp đằng sau đều thể hiện sự khó chịu với thanh niên chen hàng kia, chỉ trích xôn xao.
"Ầm ĩ cái gì! Ông chúng mày chen hàng đấy, chúng mày làm gì được ông nào? Đứa nào còn lắm mồm ông mày tiễn vào bệnh viện bây giờ!" Tóc đỏ lớn giọng đe dọa.
Chen hàng là vô cùng không văn minh, nhưng mọi người thấy đối phương cứng như vậy thì đều không nói gì thêm nữa, cúi đầu im lặng xếp hàng của mình.
Thẩm Lãng ngồi xổm xuống giúp cô gái kia nhặt mấy tờ văn kiện rơi lả tả bên chân, nhỏ giọng hỏi: "Không sao chứ?"
Cô gái lắc đầu, ấm ức đến nước mắt dâng đầy mà cố nén không cho rơi xuống.

Cô ấy là nhân viên mới của Kim Huân, vì bận quá nên không có thời gian đi ăn trưa, chỉ có thể đến đây mua vài thứ lót dạ rồi nhanh chóng quay lại làm việc.
Chờ mãi mới tới lượt mình, lại bỗng có người chen ngang, bây giờ nếu bảo cô ấy xếp hàng lần nữa thì muộn giờ làm mất.
Thẩm Lãng đưa trả giấy tờ cho cô gái, đứng lên vòng tới trước mặt thanh niên tóc đỏ.
"Làm cái gì đấy hả?" Thanh niên tóc đỏ trợn mắt dọa dẫm.
"Xếp hàng đi!" Thẩm Lãng thản nhiên nói.
Vừa dứt lời, mọi người ở đây đều nhìn anh bằng ánh mắt khiếp sợ.
Có thể thấy thanh niên tóc đỏ này không phải người tốt lành gì, vậy mà anh ta dám bảo đối phương ra sau xếp hàng!
"Ố ồ? Có người không sợ chết này?" Thanh niên tóc đỏ cười nhạo nói một câu.

Sau đó lập tức dữ tợn gằn giọng với Thẩm Lãng: "Ranh con, tao mua đồ chưa bao giờ xếp hàng, mày không muốn vào viện thì cút ra sau ngay, mày không gánh vác được hậu quả khi trêu chọc tao đâu!"
Thẩm Lãng cười khinh bỉ, gật đầu nói: "Tôi không quan tâm trước kia cậu có xếp hàng hay không, hôm nay gặp tôi thì lại không chen ngang được.

Ngoan ngoãn cút xuống cuối xếp hàng đi, nếu không đêm nay cậu cứ việc vào khoa chỉnh hình mà nghỉ tạm!"
Người xếp phía sau nghe Thẩm Lãng nói xong đều thay anh lau mồ hôi hột, té ra là kẻ cắp gặp bà già à!
Lúc này, cô gái kia đã sắp xếp xong giấy tờ cất vào cặp, đứng lên nói với Thẩm Lãng: "Cảm ơn anh, tôi...!tôi không muốn ăn nữa, nhường chỗ cho anh ta đi, đừng thêm phiền toái."
Cô gái nói như vậy làm thanh niên tóc đỏ càng đắc ý, cười khẩy nói: "Ngu ngốc, nghe rõ chưa, cô ta nhường chỗ cho tao, mày xen vào việc của người khác vừa thôi!"
Thẩm Lãng sầm mặt, lạnh nhạt nói với thanh niên tóc đỏ: "Cô ấy nhường chỗ là việc của cô ấy, nhưng hôm nay cậu không xếp hàng lại thì không được!"
Thanh niên tóc đỏ cười dữ tợn: "Ranh con, mẹ mày không dạy mày viết chữ chết thế nào à? Để hôm nay ông nội thay mẹ mày dạy cho mày nhớ!"
Nói xong, thanh niên tóc đỏ vén tay áo lên.
mà đám người đang xếp hàng thấy vậy đều tứ tán chạy sang một bên, sợ bị lan tới.
Ngay khi mọi người cho rằng Thẩm Lãng bị đánh một trận tơi bời thì anh chỉ hờ hững nhìn đối phương một cái, ánh mắt trở nên sắc bén.
Không chờ nắm tay của thanh niên tóc đỏ hạ xuống, một chân của Thẩm Lãng liền đá văng cậu ta ra xa năm mét.
Bịch một tiếng, thanh niên nặng nề ngã xuống ven đường! Mọi người đứng bên cạnh mắt chữ A miệng chữ O, khiếp hãi lại không dám tin.
Người này...!dùng một chân là có thể đá người bay xa như vậy, thật đáng sợ!
"Người này...!mạnh quá!"
"Không ngờ là con nhà có võ."
"Người vô văn hóa như thế bị đánh là đáng đời!"
Thẩm Lãng hoàn toàn làm lơ lời tán tụng của người xung quanh, chỉ bình tĩnh bước tới trước mặt thanh niên tóc đỏ..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play