“Lên xe.

” Người thanh niên lạnh lùng nói.

“Anh cũng đừng làm bậy, bây giờ rõ ràng là ban ngày, tôi cũng không tin là anh dám giết tôi…” Không đợi Tề Tân nói hết anh ta liền cảm giác con dao trên cổ anh ta rõ ràng cứa vào sâu hơn.

Lúc này Tề Tân bị hoảng sợ rồi, chỉ cần đối phương dùng sức một chút thôi mạng của anh ta cũng không giữ được nữa rồi.

“Đừng… đừng.

Tôi lên xe, đừng giết tôi.

” Tề Tân sợ hãi nói.

Sau khi lên xe, hai người thanh niên ngồi ở phía sau, con dao lại đặt trên tay Tề Tân và trên lưng người phụ nữ.

“Lái xe, đi Tây giao, dám giở trò thì hai người cứ chờ chết đi.

” Người thanh niên lạnh lùng nói.

“Được, được được được, tôi nghe theo các anh hết, đừng giết tôi…” Tề Tân run rẩy nói.

Xe chạy về hướng Kinh Đô Tây giao, tuy là ban ngày nhưng trong vòng mấy km đều không có người ở.

Giờ phút này Tề Tân bị dọa sắp đái ra quần rồi.

Sắc mặt của người phụ nữ kia cũng đã tái mét, trong lòng sợ hãi tới cực điểm rồi.

“Dừng xe.

” Tới một nơi hoang vu, vắng vẻ người thanh niên kia nói.

Đạp phanh xe, sau khi dừng xe lại, tề tân nói: "Đại ca, anh muốn cái gì tôi đều cho anh, tiền tôi có, phụ nữ anh thích cũng có thể mang đi.

"
Nghe anh ta nói như thế tuy rằng người phụ nữ đã sợ tới mức hồn phi phách tán nhưng không thể ngăn cản cô ta phẫn nộ với hành vi của Tề Tân.

“Tề Tân, anh đang nói cái gì vậy hả, anh có phải là đàn ông hay không, dù thế nào tôi cũng ở cùng một chỗ với anh.

” Người phụ nữ hét lên.

“Người ta có thể coi trọng cô là vinh hạnh của cô đó, còn có cái gì tốt hơn chứ.

” Tề Tân vì bảo toàn tính mạng nên chẳng thèm quan tâm đến mặt mũi nữa.


“Nói nhảm ít thôi, xuống xe.

” Nghe người thanh niên ra lệnh Tề Tân cùng người phụ nữ nhanh chóng bước xuống xe.

Giờ phút này Tề Tân đã sợ tới mức đầu cũng không dám ngẩng lên sợ mình nhìn thấy mặt của người thanh niên mà đưa tới họa sát thân.

“Hai người quỳ xuống cho tôi.

” Một thanh niên trong đó nghịch con dao găm trên tay và nói một cách thản nhiên.

Tề Tân không hề có cốt khí quỳ rạp xuống đất, người phụ nữ kia cũng giống như thế.

“Hai người đúng là không biết sợ chết mà, dám theo dõi cậu chủ, cô chủ nhà chúng tôi, nói đi muốn chết như thế nào.

” Người thanh niên nở nụ cười lạnh lùng nói.

Nghe nói như thế Tề Tân và người phụ nữ đều sửng sốt.

Cậu chủ và cô chủ.

“Đại ca, chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm thôi, cầu xin anh buông tha cho tôi, anh đi báo cáo với cậu chủ và cô chủ của anh, anh muốn bao nhiêu tiên tôi cũng cho.

” Tề Tân mở miệng cầu xin tha thứ.

Vì bảo vệ tính mạng anh ta có thể đem bạn gái ra làm lá chắn, lúc này làm sao có thể quan tâm đến tiền bạc nữa.

“Tiền? Anh có biết cậu chủ và cô chủ nhà chúng tôi có thân phận gì không, có thể coi trọng một chút tiền của anh hay sao?” Người thanh niên cười lạnh nói.

“Xin hỏi cậu chủ và cô chủ nhà anh là người của gia tộc lớn nào, chỉ cần hôm nay anh cho tôi một con đường sống tôi nhất định sẽ đến tận nhà giải thích.

” Vẻ mặt Tề Tân bối rối nói.

“Người nắm quyền tư bản Thiên Mạc - Mộc Hồng Diệp, có biết không?” Người thanh niên lạnh lùng nói.

Người nắm quyền tư bản Thiên Mạc - Mộc Hồng Diệp!
Người phụ nữ xinh đẹp đó thế nhưng lại chính là Mộc Hồng Diệp

Lúc này Tề Tân đã sợ tới mức trợn mắt há mồm, phải biết rằng với thân phận của Mộc Hồng Diệp có cho anh ta một trăm lá gan anh ta cũng không dám tìm người theo dõi trả thù.

Tề Tân chỉ có thể dập đầu không ngừng, liên tục cầu xin tha thứ, nhân vật như vậy muốn giết anh ta quả thực còn dễ hơn bóp chết một con kiến.

Mà lúc này người phụ nữ kia cũng vô cùng sợ hãi, tuy rằng không phải người trong giới kinh doanh như danh tiếng của người nắm quyền tư bản Thiên Mạc cô ta cũng đã sớm nghe thấy.

Người phụ nữ quỳ trên mặt đất gào khóc van xin nói: “Cầu xin anh, tha cho tôi một con đường sống…”
Hai người cầu xin tha thứ cũng không đổi lấy được sự đồng tình của hai người thanh niên, bởi vì lúc bọn họ dám tìm người trả thù thì kết cục của bọn họ đã được định sẵn rồi.

Hai người cầm con dao nên chuẩn bị tiễn Tề Tân và người phụ nữ một đoạn đường.

Chuẩn bị hành động thì điện thoại của một thanh niên trong đó vang lên.

Có tin nhắn của Thẩm Lãng gửi đến.

“Phế bỏ tay chân, miễn đi gây chuyện thị phi.


Sau khi nhìn thấy tin nhắn hai người họ liền thu tay lại, nói với hai người Tề Tân: “Xem ra các người cũng tốt số đấy, cậu chủ chỉ phế bỏ tay chân các người thôi, hy vọng sau ngày các người nhớ lấy phải cảm ơn tử tế.


Nói xong người thanh niên không để ý ánh mắt trừng lớn của Tề Tân và người phụ nữ giơ tay chém xuống, trực tiếp chặt đứt gân tay gân chân của hai người họ.

Tiếng kêu thảm thiết của hai người vang vọng khắp nơi nơi hoang vu đó.

Sau khi xử lý xong Tề Tân và người phụ nữ hai người thanh niên liền lên xe rời đi.

Hai người đó cũng là vệ sĩ của Mộc Hồng Diệp ở Kinh Đô cho tới nay, năng lực hơn người, bởi vì vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối cho nên người ở bên ngoài thấy Mộc Hồng Diệp không có vệ sĩ.

Trong khách sạn ở Kinh Đô.

Lúc này cũng đã gần tới thời gian bắt đầu yến hội, bãi đỗ xe cũng đã chật kín xe.

Bởi vì buổi tiệc được tổ chức ở cao ốc Yến Đô, cho nên xe hơi sang trọng trong toàn bộ bãi đậu xe lúc này tự nhiên nhiều hơn nhiều so với thành phố Giang Nam.

Ngay cả chiếc Mercedes-Benz G500 6 tỷ 8 của Thẩm Lãng cũng trông quá bình thường trước Maybach và Rolls-Royce.

Sau khi dừng xe Thẩm Lãng liền khoác tay Mộc Hồng Diệp đi vào buổi tiệc.

Lúc Mộc Hồng Diệp và Thẩm Lãng tay trong tay đi vào, trong nháy mắt liền trở thành tiêu điểm của cả hội trường.

“Rốt cuộc người đàn ông đó là ai vậy, thế nhưng lại khoác tay Mộc Hồng Diệp?”
“Anh có mù hay không mà không thấy được Mộc Hồng Diệp chủ động kéo lấy cánh tay người đàn ông kia sao.


“Nhìn bộ dạng của anh ta cũng đẹp trai, chẳng lẽ là là tên ăn bám mà Mộc Hồng Diệp bao nuôi hay sao?”
Đám đông đang bàn tán xôn xao, và rất nhiều người trong số họ từ con nhà giàu theo đuổi Mộc Hồng Diệp đã đưa ánh mắt phẫn nộ về phía Thẩm Lãng.

Đương nhiên Thẩm Lãng cũng cảm nhận được ánh mắt không tốt của những người đó, Thẩm Lãng thu hết vào mắt, không để nhóm người đó vào mắt.

Thấy một màn như vậy Khổng Dương đang cầm một ly rượu vang đỏ trò chuyện cùng người khác trong nháy mắt biểu cảm liền trầm xuống.

Chiếc cốc có chân trong tay thiếu chút nữa đã bị anh ta bóp nát.

Mà lúc này mọi người ngoại trừ đi tới tiếp đón Mộc Hồng Diệp đều nhìn về phía của Khổng Dương.

Chuyện cậu Khổng theo đuổi Mộc Hồng Diệp cũng không phải là chuyện gì bí mật, hiện giờ Mộc Hồng Diệp lại kéo tay người đàn ông khác xuất hiện ở đây không thể nghi ngờ là đã vả vào mặt Khổng Dương.

Lúc nhìn thấy Khổng Dương nghiêm mặt đi tới trong lòng mọi người đều đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, cũng có không ít người cho Thẩm Lãng một ánh mắt đồng tình.

“Tên nhóc này, vậy mà vẫn dám xuất hiện ở đây sao?” Khổng Dương đi tới trước mặt Mộc Hồng Diệp và Thẩm Lãng vẻ mặt khiêu khích nói.

Đối với chuyện ngày đó, ký ức của anh ta vẫn còn rất mới mẻ, đang muốn tìm cơ hội trả thù không nghĩ tới hôm nay Thẩm Lãng lại chủ động đưa tới cửa.

Thẩm Lãng khinh thường cười, đối với uy hiếp của Khổng Dương anh không để vào trong mắt, xoay mặt nói với Mộc Hồng Diệp: “Mộc Hồng Diệp a, em bị con chó này theo đuổi lâu như vậy không cảm thấy phiền sao?”
Nghe anh hỏi như vậy Mộc thiếu chút nữa không nhịn được bật cười.

Mà Khổng Dương ở một bên nghiến răng nghiến lợi, anh ta là cậu chủ của một trong mười gia đình giàu có nhất Kinh Đô, trước nay chưa từng bị người khác nhục nhã như vậy.

“Thằng nhóc này, anh rất muốn chết sao, đừng tưởng có Mộc Hồng Diệp mà ông đây không dám động đến mày.

” Khổng Dương nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Thẩm Lãng uy hiếp.

Khóe miệng Thẩm Lãng lộ ra một nụ cười thản nhiên, anh cười lạnh nói: “Cảnh cáo ngày đó của tôi anh quên rồi sao?”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play