Trần Bình cảm thấy hai tay run lên, ông ta không biết Thẩm Lãng là ai, nhưng thế lực của người thanh niên này không ai sánh bằng.
Lúc này, trái tim của Trần Bình như bị đào rỗng, không còn sức sống.
Đột nhiên, Trần Bình hít một hơi, nắm đấm đấm vào mặt Trần Khai Vũ, mắng: "Đồ khốn kiếp, hôm nay mày thật sự hại chết tao rồi!"

Trần Khai Vũ nằm mơ cũng không ngờ bố mình sẽ đánh mình trước, và Trần Khai Vũ che mặt ngơ ngác.

Lúc này không chỉ Trần Khai Vũ mà những người khác cũng rất khó hiểu.
Ngược lại Trương Hòa Chính như hiểu ra điều gì đó, trong lòng hít một hơi, Thẩm Lãng này thật sự có khả năng đối phó Trần Bình sao?

Trần Bình lúc này mới cúi đầu đi đến trước mặt Thẩm Lãng, bây giờ ông ta hoàn toàn mất hết khí thế ban nãy, còn khom lưng cúi thấp đầu.
Trần Bình: "Cậu Thẩm, chuyện này là lỗi của con trai tôi.

Tôi thay mặt nó xin lỗi anh.

Xin anh hãy cho tôi một con đường sống, tha thứ cho tôi!"

Hành động này ngay lập tức khiến những người có mặt tại hiện trường bùng nổ!
Trần Bình đã nhận lội, lãnh đạo Trần vừa tuyên bố muốn điều tra Tập đoàn Phi Vũ sao đã khom mình xin lỗi Thẩm Lãng, chuyện gì đang xảy ra vậy!
Những người có mặt, ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.

Ngay cả Thượng Bân và Bàng Hồng cũng không ngờ Trần Bình sẽ làm như vậy!
Thẩm Lãng lạnh lùng nói: "Ông không biết dạy con, nuông chiều cậu ta thì thôi, còn muốn dùng quyền lực trong tay để chèn ép công ty khác.

Người như ông, hoàn toàn không xứng với vị trí hiện tại!"

Trần Bình sợ tới mức da đầu phát tê, trong lòng cảm thấy hối hận khôn xiết, nếu lúc nãy đi vào không có thái độ như vậy, có lẽ Thẩm Lãng còn có thể cho ông ta thêm một cơ hội, nhưng tại sao ông ta lại không trân trọng chứ!
Nhưng hiện tại hối hận đã muộn, bây giờ đừng nói Thẩm Lãng tha thứ cho ông ta, không đập thêm một cước đã là may mắn lắm rồi.

Trần Khai Vũ đi tới bên cạnh Trần Bình nói: "Bố, bố tại sao phải xin lỗi nó, chẳng lẽ với địa vị của bố mà còn phải sợ nó sao tùy!"

Trần Bình nghe xong tức muốn nổ phổi, dưới cơn tức giận, đã cho Trần Khai Vũ một cái tát, túm Trần Khai Vũ, tức giận nói: "Quỳ xuống xin lỗi cậu Thẩm!"
Trong lòng Trần Bình lúc này chỉ muốn xin Thẩm Lãng tha thứ, bởi vì một khi ông ta ngã xuống, thì đừng nghĩ tới việc bò dậy được.

Trần Khai Vũ lạnh giọng nói: "Bố, sao bố phải làm như vậy! Nhưng con tuyệt đối không thể quỳ lạy nó, chuyện này nếu truyền ra không chỉ con mất hết mặt mũi, mà cả bố sau này cũng sẽ không ngẩng đầu lên được ở Giang Nam."
Còn để ý mặt mũi?

Trần Bình tức giận đến bật cười, hiện tại đến mạng của mình còn không biết có giữ được không, còn để ý mặt mũi!
Trần Bình: “Được… Được… mày sợ mất mặt thì đừng quỳ, từ hôm nay tao sẽ không có đứa con trai như mày nữa!”

Sau đó, bịch một tiếng, Trần Bình vậy mà quỳ trước mặt Thẩm Lãng.
Trong phút chốc, trong sảnh tiệc lặng ngắt như tờ.

Trần Bình nói: “Cậu Thẩm, là tôi không biết dạy con, xin anh hãy cho tôi một cơ hội!”

Tất cả những người có mặt đều nhìn về phía Trần Bình đang quỳ ở đó, ngoại trừ kinh ngạc, tất cả đều đang suy đoán thân phận của Thẩm Lãng.

Nhưng với hiểu biết của bọn họ, làm sao họ có thể đoán được Thẩm Lãng là con trai của một gia tộc Ngoan Nhân đến từ Kinh Đô!
Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn Trần Bình đang quỳ ở đó, không nói lời nào, vẻ mặt lộ rõ vẻ dữ tợn.

Và vào lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ bên ngoài biệt thự.

Lúc này, một người của hốt hoảng chạy vào.
Người đó nói với Trương Hòa Chính: "Lãnh đạo Trương, ngoài cửa có người không mời mà đến, chuẩn bị xông vào..."

Vẻ mặt của Trương Hòa Chính chìm xuống, yến tiệc của ông ta mà kẻ nào dám xông vào, đúng là coi trời bằng vung!

Trương Hòa Chính lạnh lùng hỏi: “Là ai?”
Thuộc hạ của Trương Hòa Chính nói: “Bọn họ nói là...!là gia tộc Ngoan Nhân đến từ Kinh Đô!”

Gia tộc Ngoan Nhân!

Hiện trường lập tức xôn xao.
Ở Hoa Hạ, gia tộc Ngoan Nhân ở Kinh Đô là tồn tại hàng đầu ở Hoa Hạ, bọn họ đến thành phố Giang Nam, đối với mọi người mà nói thực sự không dám tin!

Lúc này, Trương Hòa Chính lập tức biến sắc, vội vàng nói với thuộc hạ: "Đồ khốn này, mau mời bọn họ vào ngay!"

Nghe vậy, tên thuộc hạ sợ hãi rụt cổ, vội vàng ra ngoài tiếp đón.
Lúc này, mọi người trong hiện trường đều không quan tâm đến Trần Bình ở bên cạnh, nhao nhao nhìn về phía cửa.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn bước vào.

Diện mạo bất phàm, ánh mắt sáng ngời có thần, toàn thân toát khí thế cường hãn!
Và người này chính là Phúc mà Thẩm Lãng vừa gọi điện.

Nhìn thấy Phúc tới, Thẩm Lãng cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Phúc lại ở thành phố Giang Nam!

Trương Hòa Chính vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Trương Hòa Chính cười nói: “Không thể tiếp đón từ xa xin thứ lỗi, không ngờ người của gia tộc Ngoan Nhân lại đến thành phố Giang Nam nhỏ bé của tôi.

Thật đúng là rồng đến nhà tôm!”

Phúc cũng cười nhẹ, sau khi đánh giá Trương Hòa Chính vài lần, ông ta nói: "Lãnh đạo Trương không cần ngạc nhiên.

Tôi là Phúc, quản gia của gia tộc Ngoan Nhân, hôm nay tôi đến đây là vì cậu chủ nhà chúng tôi!"
Nghe vậy, Trương Hòa Chính kinh ngạc đến mức cằm gần như rơi xuống, mọi người có mặt đều há to miệng kinh ngạc!

Cậu chủ của gia tộc Ngoan Nhân có thân phận cao quý như thế, sao lại có thể xuất hiện ở thành phố Giang Nam được!

Không để ý đến sự ngạc nhiên của Trương Hòa Chính, Phúc đã trực tiếp đến trước mặt Thẩm Lãng.
Sau khi đến trước mặt Thẩm Lãng, khí thế trên người Phúc lập tức biến mất, trở nên vô cùng kính nể, ông ta cúi người nói với Thẩm Lãng: "Cậu chủ, Phúc xin bái lễ!"

Ngay khi những lời này nó ra, tất cả mọi người đều sợ hãi!
Thẩm Lãng!

Nhà họ Thẩm!

Gia tộc Ngoan Nhân ở Kinh Đô!
Đám người này đột nhiên đoán được thân phận của Thẩm Lãng, đối với những việc vừa rồi cũng đã hiểu ra, cậu chủ của gia tộc Ngoan Nhân muốn đối phó với Trần Bình, quá đơn giản!
Thẩm Lãng cười nói:"Ông đến làm gì vậy? Ông vẫn luôn ở Giang Nam sao!"

Phúc gật đầu, xấu hổ cười nói: "Thật ra tôi vẫn luôn ở thành phố Giang Nam.

Đây là ý của gia chủ! Hiện tại cậu chủ đã hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch, hiện tại tôi có thể trở về Kinh Đô rồi, cho nên tôi mới đặc biệt tới đây, chào cậu chủ!"
Thẩm Lãng cười bất lực, Phúc ở thành phố Giang Nam này lại là để thay gia tộc giám sát mình!

Thẩm Lãng cười hỏi: “Khi nào thì tôi có thể trở về Kinh Đô!”

Phúc: “Vì cậu chủ đã hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về!”

Trong lúc hai người nói chuyện, Trần Bình và Trần Khai Vũ đã bị dọa phát ngốc, Trần Khai Vũ không ngờ người mà cậu ta chọc phải lại là cậu chủ của gia tộc Ngoan Nhân!

Thảo nào bố cậu ta muốn quỳ xuống nhận lỗi.
Lúc này, Trần Khai Vũ bịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Thần Lãng, dập đầu với anh!

Trần Khai Vũ cầu xin tha thứ:"Cậu chủ Thẩm...!tôi có mắt không tròng đắc tội với cậu, cậu giơ cao đánh kẽ! Cầu xin cậu cho tôi một cơ hội, Trần Khai Vũ tôi nguyện ý làm trâu bò cho cậu!"

Mà Bàng Hông ở một bên nhìn thấy tất cả những điều này, trong long cảm thán.

Trần Khai Vũ này giống với anh ta trước đây, nhưng so với Trần Khai Vũ anh ta may mắn rất nhiều..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play