“Không, anh ấy sẽ không đi đâu.”
Lý Thư Yểu trực tiếp từ chối.
“Dẫn cậu ta đi để học tập thêm kiến thức chứ, cùng nhau ăn mừng tiệc lớn này, đây chính là sự kiện lớn ở Khách sạn Sea Garden đó, cả đời này cậu ta cũng chưa từng trải nghiệm qua đâu.”
Trong lời nói của Dương Nguyệt Như tràn đầy sự khinh thường và không hề coi ai ra gì cả.
“Bà đừng có mà mơ tưởng nữa!”
Quả thực là Lý Thư Yểu cũng không thể chịu đựng nổi nữa, Dương Nguyệt Như lại có thái độ miệt thị coi thường đối với Thẩm Lãng.
Người đàn ông mà cô ta thích lại bị loại người như bà ta sỉ nhục, chính bản thân anh là người chịu nhục còn đau lòng hơn.
Lúc này, bỗng nhiên Thẩm Lãng lặng lẽ mở miệng nói: “Tôi đi là được chứ gì.”
Lý Thư Yểu bị anh làm cho sửng sốt một phen, cô ta quay lại nhìn về phía Thẩm Lãng, trong ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.
“Nếu như anh đi rồi, vậy thì sẽ bị Dương Nguyệt Như hãm hại đó, anh không cần phải đi đâu, chỉ rước thêm phiền toái vào người thôi! Tôi không hy vọng rằng anh sẽ đồng ý đi đâu.” Hai khóe mắt của Lý Thư Yểu long lanh giống như giọt sương sớm vậy, ẩn chứa biết bao sự trìu mến.
“Dù sao thì tôi cũng rất rảnh rỗi mà, thích thì đi thôi có gì phải ngại chứ, Dương Nguyệt Như còn có thể ăn thịt tôi sao? Hơn nữa có thể thưởng thức bữa cơm này, không phiền không phiền đâu.” Thẩm Lãng cười cười, sắc mặt của anh rất thản nhiên.
“Nhưng mà...!” Lý Thư Yểu có chút chần chừ, trong ánh mắt tràn ngập sự tiếc nuối.

Dương Nguyệt Như nghe thấy cuộc nói chuyện của Thẩm Lãng và Lý Thư Yểu, bất chợt giọng nói của bà ta trở nên âm u lạnh lẽo, cười lạnh nói: “Làm vậy là đúng rồi đấy, Khách sạn Sea Garden là một khách sạn mới khai trương gần đây thôi, nơi đó vô cùng thú vị đó, người bình thường cũng không có đủ tư cách để vào nơi sang trọng như vậy đâu, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì đừng hòng có lần sau nhé.”
Tiếp theo, Dương Nguyệt Như tắt máy điện thoại ngay lập tức.
Bà ta đang đứng ở ngoài cửa Thẩm mỹ viện, bà ta nhếch một bên lông mày lên tỏ vẻ hài lòng.
“Thật sự không hiểu tại sao Lý Thư Yểu lại có thể thích một tên vô dụng như cậu ta được chứ, chỉ biết ăn cơm là giỏi, lần này bà đây nhất định phải dạy cho cái tên ham ăn đó một bài học nhớ đời, khiến cậu ta xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu!”
Dương Nguyệt Như có cảm giác thích thú khi đã thực hiện được âm mưu của mình.
Thật ra thì bà ta cũng chưa từng đi tới Khách sạn Sea Garden bao giờ, bởi vì khách sạn này mới khai trương từ cuối năm trước, tháng trước mới mở cửa để bắt đầu kinh doanh.
Bà ta vừa mới về nước chưa được mấy ngày, tất nhiên là chưa tới đó rồi.
Nhưng mà bà ta tin tưởng người tên Ngưu Hoan Hỉ này cũng như sự nghiệp mà anh ta đang nắm giữ trong tay, vốn dĩ ăn uống vui chơi không cần lo lắng nghĩ ngợi gì nhiều, bà ta nghĩ rằng Ngưu Hoan Hỉ là người có tiền, chắc chắn anh ta sẽ lui tới rất nhiều nơi.
Mà giờ phút này, Thẩm Lãng và Lý Thư Yểu đang chuẩn bị xuất phát, hai người họ đi tới Khách sạn Sea Garden nằm ở bán đảo Duyên Hải ở ngoài thành phố.
“Tôi rất tò mò nha, tại sao bố của cô lại nhìn trúng người phụ nữ đó chứ?” Thẩm Lãng tò mò hỏi một câu.
“Chuyện này cũng dài lắm, trước đây Dương Nguyệt Như mang thai một đứa con ngoài ý muốn, bố của tôi vẫn luôn bận bịu công việc trong công ty mà quên mất Dương Nguyệt Như, nên mới làm mất đứa nhỏ.

Bởi vậy trong lòng ông ấy có chút áy náy, muốn bù đắp lại sai lầm năm đó của mình cho bà ta.” Lý Thư Yểu nói ra lý do ẩn sâu trong đó.
Bây giờ Thẩm Lãng đã hiểu rồi, chẳng trách Lý Cao Viễn lại có thái độ che chở yêu thương người phụ nữ tên Dương Nguyệt Như như vậy, thì ra thật sự có bí mật đằng sau.
Sau đó, Lý Thư Yểu lại nói thêm: “Thực ra Dương Nguyệt Như thật sự không xứng đáng để bố tôi phải cảm thấy bản thân mình có trách nhiệm với bà ta đâu, là trong thời gian bà ta mang thai đã uống quá nhiều rượu nên mới dẫn đến chuyện bi thương này, chỉ có thể nói rằng bà ta tự làm thì tự chịu.”
Nghe thấy nguyên nhân sâu xa của chuyện này, Thẩm Lãng cũng đã hiểu được trong nháy mắt.
Đối với chuyện nhà người khác, anh không muốn đi quá sâu vấn đề, nhưng nếu như Dương Nguyệt Như đã làm khó anh, vậy thì anh cũng không khách sáo nữa.
Ngay khi Thẩm Lãng và Lý Thư Yểu chuẩn bị xuất phát, đột nhiên xuất hiện một chiếc Porsche Cayenne đi tới dừng lại trước mặt hai người họ.
Cộp...!
Cửa kính xe hạ dần xuống.
Từ trong xe có một người đàn ông ngó đầu ra ngoài cửa.
Dáng vẻ của người này có chút mập mạp, khuôn mặt cũng trưởng thành hơn một chút so với những người cùng tuổi.
Lý Thư Yểu và Thẩm Lãng đều nhận ra được, người này chính là Ngưu Hoan Hỉ!
“Thư Yểu, lên xe đi, tôi sẽ đưa cô tới Khách sạn Sea Garden.”
Ngưu Hoan Hỉ vẫy vẫy tay với Lý Thư Yểu, trên cổ tay trái của anh ta đeo một chiếc đồng hồ bằng vàng, lại bị ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến nó có chút chói mắt.

“Không cần, tôi có xe.” Lý Thư Yểu từ chối anh ta ngay lập tức.
“Cô có xe là việc của cô, còn chiếc Cayenne mới mua của tôi trông nó rất bảnh bao phải không, tôi sẽ dùng nó để đưa cô đi hóng gió mát.

Sau đó chúng ta lại đi đón dì Dương Nguyệt Như.” Ngưu Hoan Hỉ nói liền một mạch mà không cần hít thở.
“Đến khách sạn thì tôi nhất định sẽ đi, nhưng không phải là ngồi trên xe của anh.” Lý Thư Yểu vẫn giữ vững lập trường của mình, thái độ cô ta đối với Ngưu Hoan Hỉ không có một chút mơ tưởng mà cả.
“Tôi đã hỏi rồi, bây giờ chiếc Mercedes Benz của cô vẫn đang trong quá trình sửa chữa, còn chiếc BMWs cũng đã bị người cậu họ hàng xa của cô mượn đi mất rồi, ngàn vạn lần cô cũng đừng nói với tôi rằng cô có thể tự đi taxi được, cô Thư Yểu của tôi à, chúng ta phải đi tới Khách sạn Sea Garden đó, một nơi có đẳng cấp năm sao, cô đi taxi sẽ đánh mất đi lòng tự trọng của con người đấy!” Ngưu Hoan Hỉ cứng rắn nói: “Bây giờ cô chỉ có thể ngồi trên xe của tôi thôi, chiếc Cayenne này không đẹp sao?”
“Bây giờ tôi không còn để ý tới liêm sỉ của con người nữa, đi taxi cũng không phải là chuyện khó khăn gì.” Lý Thư Yểu lạnh lùng đáp lại.
Đã từng trải qua khi hoàn cảnh gia đình sa sút, Lý Thư Yểu nhìn nhận sự việc một cách rất thản nhiên, tầm thường.
Thấy Lý Thư Yểu từ chối một lần nữa, trong đôi mắt của Ngưu Hoan Hỉ hiện lên một vẻ u ám đến khó tả.
“Bây giờ ông đây cũng coi như là ông chủ của một công ty trong dòng họ, danh tiếng nhà họ Ngưu đã mở rộng địa bàn ở rất nhiều nơi rồi, tại sao cô vẫn nhìn tôi không vừa mắt chứ? Hôm nay tôi đã ký một hợp đồng với Giang Nam – Con trai của một gia đình giàu có, sau này ở thành phố này, ông đây muốn có gió thì gió nổi, muốn có mưa thì mưa rơi, đến lúc đó cô sẽ phải tâm phục khẩu phục tôi cho mà xem!”
Trong lòng Ngưu Hoan Hỉ tức giận nói.
Cho dù Ngưu Hoan Hỉ thật sự có khối tài sản đồ sộ, nhưng anh ta cũng không xuất thân từ con nhà giàu có, danh tiếng muôn nơi.
Vốn dĩ bố của anh ta chỉ là một nhà kinh doanh nhỏ tại thành phố này thôi, gần đây dựa vào vị thế của nhà họ Tề nên mới có đủ số vốn để kinh doanh, anh ta còn lấy tiền mua một vài mảnh đất thổ cư, vì vậy tài sản của anh ta đã tăng lên gấp bội.
Mà Ngưu Hoan Hỉ cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy anh ta đã trở thành một cậu chủ giàu có của thành phố này rồi.
Một tháng trước anh ta vẫn ngồi điều khiển trên chiếc xe Audi A6, bây giờ lại có thể sở hữu một chiếc Porsche Cayenne, có khi anh ta giàu có hơn nữa sẽ ngồi trên tên lửa cũng không chừng, chẳng trách Ngưu Hoan Hỉ lại có thể liều lĩnh như vậy.
Đột nhiên trở nên giàu có, thật sự sẽ đánh mất bản thân đó.
“Lý Thư Yểu à, trước đây tôi biết ông nội của cô có một chiếc Rolls Royce, nhưng thời đại thay đổi, nhà họ Lý các cô đã bị Tập đoàn Phi Vũ thu mua rồi, không giống như trước đây được tự do quản lý tài sản, nhân dịp tôi còn chưa đổi ý, cô lập tức lên xe đi!”Ngưu Hoan Hỉ bĩu môi cười lạnh một tiếng.
“Bảo tôi bước lên xe của anh sao? Tuyệt đối là không thể nào nhé!”
Lần này Lý Thư Yểu trả lời càng dứt khoát hơn, cô ta cầm lấy điện thoại, chuẩn bị gọi điện thoại cho ai đó.
Mà vừa nãy Thẩm Lãng vẫn im lặng không nói lời nào, anh lại thản nhiên lên tiếng: “À...!Quên mất không nói cho anh biết, tôi đã lái xe tới bệnh viện rồi.”
Khi nghe thấy câu nói này, Ngưu Hoan Hỉ hừ lạnh một tiếng, anh ta nhịn không được mà bật cười.
“Phụt...!Ha ha, anh mà có xe sao? Anh có biết xếp hạng ở trong thành phố này không? Anh chính là một thứ dân quèn ở dưới đáy của xã hội trong thành phố này đó, vậy mà cũng xứng đáng có xe hả?”
Nghe thấy những lời nói ngạo mạn của Ngưu Hoan Hỉ, Lý Thư Yểu cũng giận dữ đến nỗi trợn trừng hai mắt lên, thứ cô ta chán ghét nhất chính là loại người hay khoe khoang nói khoác này.
Đời cha ăn mặn đời con khát nước, kiêu căng tự đắc thì càn rỡ điên cuồng!
“À tôi nhớ ra rồi, anh chỉ là một người lái xe rất nhỏ con thôi, muốn có một chiếc xe chắc hẳn không phải chuyện khó, chỉ có điều đó cũng là ông chủ của anh đó, xe của chung nhưng lại để mình anh dùng.

Tôi sẽ nói cho ông chủ của anh biết, cái nghề này của anh tuyệt đối không giữ được lâu nữa đâu, có lẽ đây là số phận rồi, có người trời sinh đã được gọi một tiếng cậu chủ, còn có người chỉ có thể chốn chui chốn rũi như một con chuột cống bẩn thỉu, sống vớ vẩn cho qua ngày thôi!”
Ngưu Hoan Hỉ mười phần phấn khích, anh ta ngồi trên xe mà vẫn còn thời gian để khoe khoang chiếc đồng hồ vàng mới mua của anh ta.
Thực ra thì Lý Thư Yểu cũng hơi hơi lo lắng.
Cô thật sự không quan tâm Thẩm Lãng lái xe gì, chỉ là lo lắng cho Thẩm Lãng có thể sẽ bị ông chủ đuổi việc, dù sao đây cũng là xe của ông chủ anh ấy, anh cứ như vậy mà lái xe đi khắp nơi, chắc chắn sẽ không hợp phép tắc rồi.
“Nếu không thì Thẩm Lãng này, hay là thôi đi, chúng ta vẫn là gọi taxi đi.” Lý Thư Yểu có chút chần chừ, cô vẫn cảm thấy không ổn một chút nào.
Đúng lúc này, sắc mặt của Thẩm Lãng vẫn bình tĩnh như thường, quay sang nói với Lý Thư Yểu: “Nếu như tôi nói tôi có xe riêng thì sao, vậy thì cô vẫn đồng ý đi xe của tôi chứ?”
“Xe của anh hả? Tôi đồng ý, đương nhiên tôi phải đồng ý ngồi xe của anh rồi.” Lý Thư Yểu khẽ nhíu lông mày, sau đó cô ta không chút do dự mà gật đầu.
Trước mắt, Ngưu Hoan Hỉ rất tức giận, tức đến nỗi muốn banh xác luôn!
Trong mắt của anh ta, Thẩm Lãng chỉ là một tên tài xế thấp hèn, có thể mua được loại xe gì chứ? Anh ta đoán xe của Thẩm Lãng chắc hẳn không phải là xe của thương hiệu đắt tiền đâu.
Mà chiếc Porsche Cayenne chắc chắn là một chiếc xe tốt.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, thà rằng Lý Thư Yểu ngồi trên xe của Thẩm Lãng cũng không đồng ý ngồi trên chiếc Cayenne của anh ta đâu.
Đây chính là nguyên nhân khiến cho Ngưu Hoan Hỉ tức giận.
“Lý Thư Yểu à, cô không phải thật sự muốn ngồi trên con xe rách nát của Thẩm Lãng đi tới khách sạn đó chứ? Được thôi, cô cứ chơi cho thỏa thích đi, để tôi nhìn xem thân phận thiên kim tiểu thư này của cô có thể kiên trì chịu đựng sự nghèo khổ này được bao lâu, tôi thật sự không tin cô sẽ đồng ý sống cùng tên chuột cống bẩn thỉu tầm thường đó đâu!”
Sắc mặt Ngưu Hoan Hỉ hơi trầm xuống, anh ta liên tục cười lạnh.
“Không sai, thà rằng tôi ngồi trên chiếc xe rách nát của anh ấy mà được vui vẻ,còn hơn là ngồi trong chiếc Porsche của anh rồi khóc!”
Lời nói được thốt ra một cách dứt khoát không chút do dự, khuôn mặt của Lý Thư Yểu quay sang nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, nói: “Tôi sẽ đi cùng anh, anh mau lái xe tới đây đi.”
Thẩm Lãng nhàn nhạt cười một cái, chậm rãi đi lấy chìa khóa xe.
Hôm nay, tôi cũng ỷ thế hiếp người một phen cho mà xem!.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play