Ngay sau đó, Tống Từ liền hối hận.
Cô lo lắng Thẩm Lãng hiểu lầm, càng lo lắng Thẩm Lãng sẽ rung động thật sự với cô.
Cô thực sự chỉ là bốc đồng nhất thời, nhưng cũng là để Phan Hoa và Kim Dương từ bỏ, không muốn phá hoại tình cảm với hai cô bạn thân.
Trên thực tế, Thẩm Lãng không coi đó là thật.
Không phải là chưa từng chạm vào một cô gái nào, chỉ là nắm tay thôi cũng không thay đổi được gì nhiều.
Tuy nhiên, Phan Hoa và Kim Dương đã lại xem là thật.
Đây là nữ thần của bọn họ mà!
Trước kia là vì Trần Phong, họ không thể hiện được sức cạnh tranh của mình.
Nhưng Thẩm Lãng là cái thá gì chứ?
Anh ta cũng đủ tư cách để ở bên Tống Từ sao?
Khi hai cô bạn thân của Tống Từ nhìn thấy đức tính ăn trong bát nhìn trong nồi của hai người bạn trai của mình, họ thực sự khó chịu và nhao nhao đá mấy phát vào chân hai tên kia dưới gầm bàn.
Nhưng Phan Hoa và Kim Dương không chịu từ bỏ, vẫn đang có một nổi bốc đồng muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Lãng.
“Tôi đi rửa tay.” Tống Từ đứng dậy, sau đó nói với Thẩm Lãng: “Cùng nhau đi đi.”
Thẩm Lãng cũng đứng dậy, hai người nắm tay nhau cùng nhau đi vào phòng rửa tay.
Còn lúc này, Phan Hoa và Kim Dương sắp nổ tung, hai người vừa tức giận vừa lo lắng, gần như tuyệt vọng!
Tống Từ và Thẩm Lãng đến cửa phòng rửa tay, cô lập tức thả tay Thẩm Lãng ra.

"Thẩm Lãng, mong anh đừng hiểu lầm, vừa rồi tôi chỉ diễn kịch cho bọn họ xem, tôi không có bất kỳ ý gì với anh, anh đừng động lòng với tôi."
Tống Từ một mặt nghiêm túc, nghiêm giọng khuyên răn Thẩm Lãng.
Cô gọi Thẩm Lãng ra đây là để một mình giải thích sự việc này, tránh để Thẩm Lãng hiểu lầm.
Thẩm Lãng trên mặt có một tia đen tối, còn nói mình hiểu lầm cái lông gà ấy, Tống Từ cô cũng quá đề cao bản thân rồi.
Em trông cũng xinh đẹp, nhưng đừng suy nghĩ viễn vông, em không có quyền gì xen vào lựa chọn của tôi.
“Cô yên tâm, sẽ không đâu.” Thẩm Lãng đáp lại một cách chắc chắn.
Tống Từ nhìn thấy không có lấy một tia do dự nào trong mắt Thẩm Lãng, có chút nằm ngoài dự đoán.
Cô vốn cho rằng Thẩm Lãng có ý với cô, thậm chí hôm đó còn vỗ mông cô, cho rằng đó là hành vi mập mờ, nhưng lúc này cô lại nhìn thấy một Thẩm Lãng xa lạ.
Không phải là Tống Từ ảo tưởng sức mạnh, cứ hỏi những thanh niên tầm tuổi này ở tỉnh thành, có ai mà không muốn làm con rể của nhà họ Tống?!
“Thẩm Lãng, anh có thể có loại ý thức này, rất khác với những người khác, nhưng tôi hy vọng những lời anh nói xuất phát bằng con tim.” Tống Từ nói.
“Đương nhiên là từ tận đáy lòng của tôi, không còn chuyện gì nữa thì mau chóng trở lại đi, giải thích với hai tên nhãi ranh kia một chút.” Thẩm Lãng nói.
“Được.” Tống Từ gật đầu, cô rất mâu thuẫn.
Thực ra trong lòng cô, Thẩm Lãng cũng rất tốt, nhưng mà tốt chưa đủ, có điều cô rất hài lòng vì lần này Thẩm Lãng có thể suy nghĩ cho cô.

Tuy nhiên là cô nghĩ nhiều rồi, Thẩm Lãng không phải nghĩ cho cô, mà anh ấy cũng không muốn bị hiểu lầm.
Đúng vậy, thiên kim nhà họ Tống cô sợ hiểu lầm, công tử tàn nhẫn tôi cũng sợ hiểu lầm.
Khi Thẩm Lãng và Tống Từ trở lại bàn, Phan Hoa và Kim Dương đã nghe bạn gái của họ giải thích.
“Tôi biết ngay mà, Tống Từ làm sao có thể nhìn trúng anh!” Phan Hoa nhìn Thẩm Lãng từ đối diện đang đi tới với vẻ mặt giễu cợt.
“Sau này anh tránh xa Tiểu Từ ra một chút, anh không xứng với cô ấy!” Kim Dương cũng uy hiếp.
Ánh mắt Thẩm Lãng lạnh lùng, miễn cưỡng kìm nén sát khí.
Một trong những nguyên nhân gia tộc đặt anh vào nhiệm vụ thử luyện là để rèn giũa tâm tính của anh.
Nếu không phải đang ở nơi công cộng, Phan Hoa Kim Dương đã bị Thẩm Lãng vả mồm một trăm cái!
Nhưng Thẩm Lãng cũng không thích cùng người khác đấu khẩu, chí cha chí chít, Thẩm Lãng không thèm làm!
“Phan Hoa, Kim Dương, lần cuối cùng cảnh cáo các người, nếu các người còn nhắm vào Thẩm Lãng thì hai người cút đi!” Ngực Tống Từ nhấp nhô lên xuống vì tức giận.
"Tiểu Từ, vì anh ta, có đáng để nổi giận với chúng tôi không? Cô có đóng kịch cũng phải tìm một người đáng tiền đến chứ."
"Đúng vậy, cô yên tâm, tôi và Phan Hoa bây giờ đã có người yêu của mình, sẽ không có tâm tư gì đối với cô đâu, nhưng cũng không muốn nhìn thấy món ăn ngon bị heo ăn mất."
Ngay khi Phan Hoa và Kim Dương nói xong liền bạn gái của họ nhéo tai.
Bây giờ sau khi hai người Phan, Kim biết được sự thật tâm tình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Kỳ thật trong lòng bọn họ biết rất rõ bản thân không thể ở bên Tống Từ, nhưng cũng không cam tâm để tên Thẩm Lãng vô danh tiểu tốt đó chiếm được của hời.
Sau một vài lời chế nhạo, Phan Hoa và Kim Dương lại liếc mắt đưa tình với bạn gái của mình.
"Bà xã, đừng nhéo tai nữa.

Anh thề sau này tuyệt đối sẽ không nhìn phụ nữ khác nữa!"
"Doanh Doanh, ngay cả khi hoa đán nổi tiếng Quan Sư ngồi bên cạnh, anh cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái!"
Phan Hoa và Kim Dương thề thốt với bạn gái của họ.
Khi Tống Từ nhìn thấy hai người này bị bạn gái "hàng phục", cuối cùng tâm trạng cũng khá lên một.
Tuy nhiên, hai cặp đôi trước mặt lại thể hiện tình cảm khiến cô có chút ghen tị.
Nhưng cô hiểu rằng phải đợi đến khi có người thực sự khiến con tim cô rung động, nếu không cô vẫn phải gặm nhấm nỗi cô đơn.
Đúng lúc này, Bạch Vi Vi đột nhiên xuất hiện.
Cô ta không đi cùng Tề Hóa Vũ, mà chỉ có một mình.
Rõ ràng là cũng đến ăn tối sau giờ làm việc, dù sao thì nhà hàng này cũng là một nhà hàng có tiếng lâu đời, nổi tiếng xa gần, rất nhiều người đến ăn.
"Thẩm Lãng! Không đi nhặt đồng nát của anh đi, cũng có tiền đến ăn nhà hàng sao? Một ngàn tệ một người anh có trả nổi không?"
Bạch Vi Vi đã quá quen thuộc với Thẩm Lãng, vừa bước vào đã nhìn thấy anh ấy.
Như thế này thì phải có thù lớn thế nào mới mỗi lần gặp mặt đều như gặp chó, vừa lên là cắn ngay.
Bạch Vi Vi liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy Tống Từ và những người khác, ngay lập tức hiểu ra.
"Ồ, thì ra là cô Tống đãi à, Thẩm Lãng, anh ôm đùi nhà họ Tống từ lúc nào vậy?"
"Cô Tống, cô có biết Thẩm Lãng bên cạnh cô là một kẻ nhặt đồng nát không.

Một tuần trước tôi thấy anh ta đạp xe ba gác chở hàng cho nhà máy thu hồi phế phẩm, vô cùng thê thảm!"
Bạch Vi Vi cố tình phóng đại nghề nghiệp của Thẩm Lãng thấp kém tới mức nào, cô ta cảm hả hê khi thấy Thẩm Lãng bị người khác phỉ nhổ.
Tuy nhiên, Tống Từ không tin lời Bạch Vi Vi nói.
Bởi vì cô biết Thẩm Lãng hiểu y thuật, còn có thể thẩm định châu báu, không chỉ được ông nội tuyển vào tập đoàn Tống thị, mà còn có công việc ở đại học Giang Hoa, dù có tệ đến đâu cũng không thể đi thu nhặt phế phẩm.
Ngược lại, cô có một loại cảm giác chán ghét Bạch Vi Vi, bởi vì Bạch Vi Vi nổi tiếng ở Đại học Giang Hoa với biệt danh "gái hồng lâu".
Tống Từ không thèm để ý đến Bạch Vi Vi, nhưng Phan Hoa và Kim Dương thì rất phấn khích.
"Trời ạ, hóa ra chúng ta thực sự ngồi chung bàn ăn cơm với một tên nhặt phế liệu!"
"Thật xui xẻo, cùng ăn cơm với một tên nhặt phế liệu có dính vận đen hay không?!"
"Tiểu Từ, sao cô thể ở bên một món hàng thế này chứ? Hắn không xứng ở trong tầng lớp của chúng ta!"
"Đúng thế, đúng thế, mau kêu hắn cút xéo đi!"
Phan và Kim hai tên này, mày một ánh mắt trao một câu nói, thực sự là đang chê bai thân phận của Thẩm Lãng.
Bạch Vi Vi lúc này vô cùng tự đắc, khoanh tay mỉm cười nhìn Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng coi như đã phục, ra ngoài ăn một bữa cơm cũng có thể có nhiều kịch hay thế này, nhặt phế liệu cũng là tiền mồ hôi nước mắt kiếm được, một kẻ thứ ba như cô thì có thể cao quý hơn được bao nhiêu? Càng huống hồ, hôm đó chỉ là giúp người vì niềm vui!
“Thẩm Lãng đi nhặt phế liệu là chuyện không thể!” Tống Từ không thể xem tiếp nữa, đối mặt với Bạch Vĩ Vĩ lại bày ra khí phái của một đại tiểu thư.
Bạch Vi Vi, một con chim trĩ cho dù bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, cũng không dám đắc tội với phượng hoàng chân chính.
"Cô Tống, đó là sự thật.

Tôi đã tận mắt nhìn thấy, Hóa Vũ nhà tôi cũng nhìn thấy mà." Bạch Vi Vi cười nhẹ giải thích.
Tống Từ đưa mắt nhìn về phía Thẩm Lãng và hỏi: "Những gì cô ta nói có phải là sự thật không? Sau khi đến tỉnh thành, anh đã đến nhà máy thu thập phế phẩm?"
“Một nửa đúng, một nửa sai, hôm đó tôi đi ngang qua nhìn thấy một ông lão thu gom phế liệu chật vật đạp xe ba gác, nên tôi giúp ông ấy.” Thẩm Lãng cũng lười giải thích quá nhiều, anh cũng không cảm thấy xấu hổ khi thu thập phế liệu.
Nghe lời này, Tống Từ cảm thấy ấm áp trong lòng, nếu như những gì Thẩm Lãng nói là thật thì rõ ràng Thẩm Lãng rất có hảo tâm.
Sự châm ngòi ly gián của Bạch Vi Vi không làm cho Tống Từ chán ghét mà thay vào đó, một vị thần trợ giúp đã đến, giúp Tống Từ hiểu rõ hơn về Thẩm Lãng.
"Bạch Vi Vi, có phải cô có thù với Thẩm Lãng không? Thẩm Lãng không phải kẻ bất tài như trong mắt cô thấy!" Tống Từ lần này đứng về phía Thẩm Lãng.
"Cô Tống, cô quá ngây thơ rồi.

Hôm đó, Thẩm Lãng chạy đến trường đại học Giang Hoa nhặt một cái chai rồi chạy vào phòng làm việc của tôi.

Đó là bằng chứng!" Bạch Vi Vi không cam tâm nói.
"Cô nhầm rồi, bây giờ Thẩm Lãng làm việc tại Đại học Giang Hoa là có biên chế.

Anh ấy nhặt ve chai, điều đó cho thấy anh ấy có ý thức về môi trường rất cao." Tống Từ lắc đầu nói.
"Không thể nào! Một sinh viên mới tốt nghiệp như tôi ở lại trường làm việc còn chưa được nhận biên chế.

Anh ta tốt nghiệp Đại học Bình An nhỏ nhoi, thậm chí càng không có khả năng đó!" Bạch Vi Vi tự tin phủ nhận.
Tuy nhiên, một giọng nói vang lên trực tiếp đá bay sự tự tin của Bạch Vi Vi.
"Trưởng ban Thẩm, anh cũng tới đây ăn cơm à."
Thư ký Lưu vừa xuất hiện trước mặt Thẩm Lãng liền kính cẩn chào hỏi Thẩm Lãng.
Bạn không nhất thiết phải cố gắng hết sức để lấy lòng các cô chiêu cậu ấm con con nhà giàu, nhưng người lãnh đạo trực tiếp của mình có liên quan mật thiết đến sự nghiệp của bạn và phải tuyệt đối cung kính mới được.
Bạch Vi Vi chưa kịp phản ứng, thư ký Lưu lại nhìn Bạch Vi Vi và cố ý nói: "Vi Vi, đã nói là cùng nhau đi ăn mà sao cô không đợi tôi? Cô nôn nóng chạy vội tới đây là để chống đối trưởng ban Thẩm sao? Vi Vi ơi là Vi Vi, lẽ nào cô không muốn làm việc ở ban thư kí nữa sao? "
Nhát dao này của thư ký Lưu bổ xuống khiến cô ta đỡ tay không kịp.
Bạch Vi Vi sững người, cái gì mà Thẩm trưởng ban? Thẩm Lãng là Thẩm trưởng ban sao?.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play