Mì
kiều mạch – phòng trị bệnh tiểu đường, cao huyết áp, viêm lợi và bệnh về dạ
dày…. Những thứ đó, anh khiến cô lưu lại.
(* không hiểu cái tựa đề vào truyện này lắm ^^~~)
Hôm nay đi nộp đơn xin từ chức, lĩnh tiền
lương cuối cùng, từ nay về sau, cô Thẩm Tích Phàm kết cục cũng đã thành thanh
niên không nghề nghiệp.
Từ trong phòng tổng giám đốc đi ra, vẻ mặt cô thoải
mái, một lần nữa nhìn quanh khách sạn lần cuối, nơi gắn bó bốn năm trời. Thật
ra, rất lưu luyến, cái nơi bốn năm đi đi về về, ghi lại một phần quan trọng của
cuộc đời cô.
Thẩm Tích Phàm nhớ lại tình cảnh ngày đầu tiên đi
vào khách sạn, cầm bức thư giới thiệu, mờ mịt nhìn người người qua lại, rồi lại
đờ đẫn bị thư kí dẫn đi tới phòng quản lí. Sau khi đi ra, nửa tiếng đồng hồ
chân vẫn còn phát run. Về sau, khi chính thức kí hợp đồng, cô còn hay nói đùa:
‘ sinh ra là người của khách sạn, chết là ma của khách sạn’, không ngờ rằng, ba
năm thật sự rất nhanh, nháy mắt đã trôi qua.
‘Từ nay về sau con đường phải đi còn xa hơn, gian
nan hơn nữa’, cô thầm nhủ..
Về nhà ngủ dài một giấc, cơm nước xong xuôi lại lên
mạng nói chuyện phiếm cùng Tô Sam. Từ sau sinh nhật của Lý Giới, cô liền cùng
Tô Sam càng trở nên thân thiết, có lẽ là chí hướng hợp nhau.Nói chung, không
nói thì thôi chứ một khi tiếp chuyện lại chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Thình lình Tô Sam ném cho một câu: “Chị có thể làm
phù dâu cho em được không?”.
Cô kinh hãi, lập tức gửi một emotion khuôn mặt
tươi cười: “ *^_^* , Nhanh thế! Thật vinh dự nha!”
Tô Sam lại thừa nước đục thả câu: “ Buổi chiều ngày
mai chị rảnh không? Có thể trước tiên đi cùng em xem áo cưới, sau đó ăn bữa
cơm, thuận tiện xem một ‘vở kịch’ hay”.
Cô không suy nghĩ nhiều, liền gửi lại: “Được, địa
điểm thời gian em lên lịch, gọi điện thoại cho chị là ok!”.
Ngày hôm sau, các cô chọn áo cưới, Thẩm Tích Phàm
mới bị dọa cho giật mình, thì ra áo cưới sớm đã làm theo yêu cầu xong xuôi rồi,
mà đây là đưa cô đi để chọn áo cho phù dâu. Chọn một mất cả buổi chiều,
Thẩm Tích Phàm mang theo hai chiếc váy, hai đôi giày không thể không cảm khái
mà thốt ra: “Chỉ hy vọng được mặc váy phù dâu là có thể mặc áo cưới, vậy mà chị
đã làm phù dâu đến hai lần!”
Tô Sam khúc khích cười: “Sợ là người muốn kết hôn
của chị đều đứng xếp hàng đến hoa mắt rồi cũng nên.”
Cô lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Tô Sam, hiện tại
em cùng Lý Giới kết hôn, có thấy hơi sớm hay không?”
Tô Sam nhíu mày: “Sớm? Một chút cũng không sớm, có
đôi khi gặp đúng người, chỉ biết muốn từng giây từng phút cùng nhau vượt qua,
đời người quá ngắn ngủi, cùng người mình nắm tay nhau chẳng qua cũng chỉ vẻn
vẹn vài chục năm,lúc ấy càng nhận ra dường như thời gian ở bên nhau thật quý
giá.”
Thẩm Tích Phàm than thở: “Thật sự làm cho chị đỏ mắt
nha! Phạt em “bao” cho chị hai cái lì xì đỏ!”.
Buổi tối các cô dự định đi ăn ở một trà quán Quảng
Đông, có nào là tôm say, cà tím kho tộ, cháo cua, viên lá tỏi non vỏ cây
hấp cá song, vịt quay Bắc Kinh nguyên con, ngay cả cơm, thịt luộc xé khổ qua và
cá nóc khô làm đều nghệ thuật, tinh xảo đến động lòng người. Đáng tiếc
sáu tên con trai ngồi trước bàn. À, thật sự mà nói là năm tên con trai thêm một
thằng nhóc đang nói nhao nhao ồn ào, hưng trí lại hoàn toàn không đặt trên đống
đồ ăn mỹ vị ấy.
Đợi đến lúc Thẩm Tích Phàm cùng Tô Sam đi vào phòng,
đã thấy Phương Khả Hâm cầm một đoạn dây thừng, không thể bình thường hơn, hướng
về phía các cô tiếp đón: “Mau tới, mau tới, chậm trễ sẽ không thấy trò hay!”.
Tô Sam hé miệng cười rộ lên: “Đến đây, đến đây!”.
Liếc mắt cái dây thừng trên tay Phương Khả Hâm, trêu ghẹo: “Khả Hâm, mấy sợi
dây này đều cùng loại đấy chứ, cô đừng có mà bao che đàn anh của mình nha!”
Phương Khả Hâm đáp lại một tiếng: “Có lẽ, tôi nên
tìm giúp cô một sợi dây thừng dài dài một chút, để ông xã cô từ từ mà quản giáo
cô cho tốt!”
Chỉ có Thẩm Tích Phàm mờ mịt, làm bộ dạng thạch cao
hóa đá, Hà Thủ Tranh đối diện còn nháy mắt, cô lẩm bẩm: “Đây là cái chuyện
gì?”.
Tô Sam kéo cô ngồi xuống, Khâu Thiên nhanh tay nhận
lấy sợi dây thừng, vừa nâng lên vừa giải thích: “Bằng hữu của ta năm…..” Ngẫm
lại cảm thấy không thích hợp, quay đầu lại hỏi Hà Thủ Tranh: “Hà Thủ Ô, nhóc
cùng chú là bằng hữu sao?”.
Hà Thủ Tranh “hừ” một tiếng: “Đương nhiên, cháu còn
biết chuyện lúc Lý Giới thi lại năm thứ ba nhá!”
Hà Tô Diệp phì cười, xoa xoa đầu Hà Thủ Tranh: “Tiểu
quỷ, cháu xác định muốn làm phù rể?”.
Thẩm Tích Phàm nghẹn họng nhìn trân trối: “Năm người
này…..” chỉ chỉ dây thừng: “… chẳng lẽ muốn quyết đấu làm phù rể?”.
Tô Sam cùng Phương Khả Hâm một bên trầm trọng gật
gật đầu.
Tay Khâu Thiên mang theo dây thừng, ở trước mặt cô
lắc lư hai cái, Thẩm Tích Phàm nhìn không ra cái trò gì, chỉ thấy dây thừng kết
rồi cuốn lại lộn một lát, trong nháy một nút thắt chỉnh tề, xinh đẹp xuất
hiện trước mặt cô: “Cái này gọi là nút phẫu thuật*, một phút ai thắt được
nhiều, người đó liền được làm phù rể.”
Nút phẫu thuật như dưới đây, hình như là cách để các
bác sĩ phẫu thuật luyện “ tay nghề khâu vá” vết thương của bệnh nhân thì phải!
Khi khâu cũng phải nhuần nhuyễn tuần tự, mũi khâu này không được chệch hay các
mũi khâu không được sai thứ tự.^^
Đây là lần đầu tiên cô nhìn chăm chú vào tay
của bác sĩ khoa ngoại, không khỏi sinh ra nỗi kính sợ vô danh. Một bác sĩ đủ tư
cách, đồng nghĩa là khi anh ta còn là một sinh viên y, sẽ nhận lấy những huấn
luyện hà khắc như vậy.
Chỉ là nhân chuyện này cũng là lần đầu tiên cô
chuyên chú nhìn bàn tay của Hà Tô Diệp như vậy. Thật sự là một đôi bàn tay thon
dài, khớp xương rõ ràng, nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy trầm ổn, hữu lực,
nhất là lúc thắt nút phẫu thuật, vừa xoay vừa rút, giống với hình ảnh đánh đàn
dương cầm, từ đầu ngón tay anh phát ra những bản nhạc hoa mỹ không thể diễn tả
bằng lời.
Dường như cảm thấy ánh mắt mình có chút tùy ý, cô
làm như không có gì chuyển nhìn người khác, tiểu quỷ tên “Hà Thủ Ô” kia, là
cháu của Hà Tô Diệp, nó thế mà cũng thắt dây có hình có dạng, đáng tiếc là ngón
tay của nhóc quá ngắn, luôn không bằng ngón tay người lớn linh hoạt, nhìn đi
nhìn lại cô xem qua cũng hiểu được trình tự cách làm, e là chỉ có Hà Tô Diệp
cùng Khâu Thiên là tương xứng.
Cô âm thầm hy vọng Hà Tô Diệp có thể chiến thắng.
Nhưng cuối cùng vẫn làm cho cô thất vọng, sau một
phút, Hà Tô Diệp thắt được 98 nút, Khâu Thiên thắt được 101 nút, cô cảm thấy
cũng không có cai gì kỳ quái, Khâu Thiên là bác sĩ ngoại khoa về tim mạch, trên
thực tế vẫn hơn một bậc.
Vậy mà, trên mặt đám sinh viên y đều hiện lên nét
kinh ngạc, nhất là Khâu Thiên, anh tỉ mỉ so sánh, lại quét ánh mắt vào đôi bàn
tay thon dài kia: “Tiêm Tiêm Giác, nhận thua đi!”.
Ngược lại, sắc mặt Hà Tô Diệp bình thường, cẩn thận
giúp Hà Thủ Tranh lau đi nước trái cây ở khóe miệng: “Tớ không thắt nút kiểu
này nhiều năm rồi!”.
Lời này vừa nói ra mọi người đều cười rộ lên, Khâu
Thiên không khỏi không cảm khái nói: “ Cuộc thi năm ấy, thắt nút đều thắt đến
phát điên rồi, cầm dây thừng ăn cơm cũng thắt, đi học cũng thắt, ngay cả lúc đi
giầy đều là kiểu nút phẫu thuật. Tiêm Tiêm Giác ngủ phía trên giường tôi, tôi
liền ở trên mép dường của cậu ấy treo sợi dây thừng, tùy lúc thắt, sau hai
tuần, phát hiện mất dây , kết quả cậu ta nói cho tôi biết cái dây thừng kia bị cậu
ta cắt đứt rồi.”
Lý Giới xen mồm: “Ngày ấy giáo sư già khoa ngoại nói
cho bọn tôi biết, kỷ lục ‘ nút phẫu thuật’ của học sinh của trường mình là thắt
được 128 cái, tôi nghe xong thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, kết quả thực hậm
hực muốn oán giận với anh, anh ấy thế mà còn vẻ mặt vô tội nói, ‘cái đấy không
phải là kỷ lục của anh sao?”.
Hà Tô Diệp xua tay: “Lich sử, lịch sử rồi, đừng nhắc
lại nữa!”.
Nhưng vẻ mặt của Hà Thủ Tranh lại thật chính khí:
“Quên đi lịch sử có nghĩa là đã phản bội quá khứ!”. Mọi người cười ha ha.
Thẩm Tích Phàm không khỏi trong lòng sinh bội phục,
Hà Tô Diệp cười rộ lên thẳng thắn chân thành, một chút mất mát đều không có,
ngược lại làm cho cô cảm thấy chính mình có chút lòng dạ hẹp hòi. Thà đánh cược
còn hơn chịu thua, bọn họ đã dùng cái phương pháp này để chọn phù rể.
Chỉ là, ánh mắt cô nheo lại vụng trộm nhìn Khâu
Thiên, theo Hà Tô Diệp nói tên này so với hồ ly còn lợi hại hơn, luôn lộ vẻ
tươi cười bất cần đời, một tư thái như đang hưởng thụ vui sướng của cuộc sống,
nhìn kỹ chỉ sợ cũng là một nhân vật chẳng tầm thường.
Hai tên con trai tính cách khác biệt, thế mà lại là
bạn bè tốt nhất của nhau.
Bàn tiệc tiếp tục vui vẻ, Hà Thủ Tranh nơi nơi
làm loạn, gọi tên mỗi người một chút cũng đều không ‘khách khí’: “ Cậu nhóc họ
Lý, anh động cái vội kết hôn? Chú của em còn chưa có ‘nạp’ vợ đâu nhá!”.
Lý Giới lườm bé một: “Chú của nhóc không
lấy vợ đâu có phải chuyện liên quan đến anh.Mà tiểu quỷ, gọi anh là chú, đúng
là cái đồ không biết lớn nhỏ!”.
Hà Thủ Tranh không phục: “ Thi lại khoa phụ sản
không xong, con trông cậy em gọi anh bằng chú.” Sau đó, nhóc lại cố ý dựa vào
trên người Hà Tô Diệp: “Chú! chú sao vẫn còn chưa có động tĩnh gì lấy vợ vậy,
đến tết cháu muốn hai phần tiền mừng tuổi nha!” —- thằng nhóc thật ghê gớm^^.
Lý Giới tức giận nghiến răng nghiến lợi, Tô
Sam vội múc cho anh một bát mỳ lạnh kiều mạch, tươi cười: “Cùng trẻ con so đo
làm gì?”
Khâu Thiên ngẫm lại: “Kiều mạch này hình như là một
loại thuốc đông y đúng không? Mình về mảng thuốc đông y không tốt, Tiêm Tiêm
Giác cậu nói đi?”
Hà Tô Diệp suy nghĩ một lát: “Đó là Kim kiều mạch,
thanh nhiệt giải độc, thanh phổi tiêu đờm, dùng cho phổi nóng ho khan, cổ họng
sưng đau. Kiều mạch có giá trị rất cao về mặt dinh dưỡng, chống bệnh tiểu
đường, cao huyết áp, viêm lợi cùng bệnh về dạ dày, ông nội của mình ở nhà vài
chục năm nay dùng gối đầu toàn làm từ vỏ kiều mạch, thanh nóng sáng mắt.”
——-
Lúc trời về chiều tà, Thẩm Tích Phàm dẫn theo Hà Thủ
Tranh cùng Tô Sam, đứng ở bên ngoài nhà hàng nói chuyện. Hà Tô Diệp cùng Khâu
Thiên đi chậm nhất, Khâu Thiên vẻ mặt giảo hoạt, ôm vai Hà Tô Diệp: “Tớ biết là
cậu cố ý thua tớ, ba nút thắt cuối cùng cậu dừng lại một chút, năm đó, lúc tớ
với cậu thi cùng nhau, đã biết được tốc độ của cậu rồi”.
Hà Tô Diệp còn muốn giải thích, Khâu Thiên vội tung
ra một nắm tay, nhẹ nhàng đập lên đầu anh: “Nói mau, cậu định làm gì?”
Anh không lảng tránh, cười thẳng thắn thành khẩn,
ánh đèn thủy tinh nhỏ vụn của đại sảnh nhà hàng toàn bộ rơi vào trong ánh mắt
anh, lấp lánh một vẻ ôn nhu: “ Không phải tớ không muốn làm phù rể. Chính là vì
thứ nhất, tớ không thể uống rượu, thứ nhì là tớ mà làm phù rể thì lấy ai quan
tâm đến cô ấy?”
Khâu Thiên giật mình ngoài dự kiến: “Đều nói là tớ
tinh tường, tớ thấy so với tớ cậu còn tinh hơn, xem như phục cậu rồi, chẳng qua
thế này cũng tốt, có cơ hội bên nhau nhiều hơn, ha!”
Ngược lại, anh lập tức bị xúc động: “Khâu Thiên,
thật ra chuyện này tớ cũng không tin tưởng lắm, tớ cùng cô ấy trong cuộc sống
bình thường hình như không có liên quan đến nhau, chỉ là ở cùng một tiểu khu,
thế mà còn không thường xuyên gặp, đối với quá khứ của cô ấy tất cả đều không
biết, nghĩ tới tớ liền cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất của cuộc
đời để gặp cô ấy.”
Khâu Thiên quăng cho anh một nhìn xem thường:
“Khó thấy được mấy cái lời cải lương ấy của cậu, chẳng qua, theo kinh
nghiệm
của tớ mà nói, thời điểm tốt nhất của cuộc đời không phải sớm cũng không phải
muộn, có vài người dù có đi suốt cả cuộc đời này với cậu cũng không thể
yêu, lại có những người chỉ cần cậu liếc mắt một liền yêu thương nhung
nhớ, vừa hay người kia cũng yêu mến cậu, đó mới chính là cái thời điểm
tốt
nhất, thời điểm đúng lúc nhất.”
Hà Tô Diệp mỉm cười: “ Tâm lý học không có lý do gì
mà cậu lại kém tớ?”
Khâu Thiên hết nói nổi: “Lý Giới thi trượt khoa phụ
sản, mẹ nó vẫn cứ là chuyên gia khoa phụ sản đấy thôi! Có cậu mới nghĩ đến mấy
cái vấn đề thế này?”.
——-
Hà Thủ Tranh dù sao cũng là trẻ con, đêm càng sâu
nhóc liền ngáp mấy cái, không đến một lúc sau đã gục trên vai Hà Tô Diệp mà ngủ
say sưa, Thẩm Tích Phàm cũng không nói gì, ba người cứ thế im lặng thư thái đi
trên con đường dài của tiểu khu.
Bỗng nhiên Hà Tô Diệp phát ra tiếng: “Thích ăn gì?”.
Thẩm Tích Phàm có chút kinh ngạc: “Hỏi cái này làm
gì?”.
Anh cười cười: “Buổi tối ngày kia bọn họ đều tới nhà
của tôi ăn cơm, chẳng lẽ Tô Sam chưa nói với cô sao?”
Thẩm Tích Phàm giật mình: “Tôi quên mất.”. Cẩn thận
suy nghĩ một lát: “Tôi ghét rau thơm, các thứ khác đều được, thích ăn đồ ngọt,
nói như vậy nghe có vẻ dễ nuôi.”. Sau đó lại bỏ thêm một câu: “ Món kiều mạch
đêm nay ăn rất ngon, Hà Tô Diệp anh có thể làm không?”
Không ngờ Hà Thủ Tranh tỉnh, nhẹ nhàng dụi mắt: “Chú
à, cháu cũng muốn ăn, ở chỗ nào thế?”
Hà Tô Diệp tức giận: “Tiểu quỷ, chỉ biết có ăn thôi,
muốn ăn ‘hạt dẻ’ hay không!”
Hà Thủ Tranh bộ dạng ủy khuất, tiểu bạch thỏ sống
chết phải chạy thoát, nhanh tay hướng về phía Thẩm Tích Phàm: “Chị , bế!” Biến
thành Thẩm Tích Phàm cười không ngừng nổi: “Tên nhóc này lớn lên khẳng định là
một nhân tài, gặp anh thì khoe mã giả giỏi, gặp Khâu Thiên liền không rên một
tiếng, gặp Lý Giới thì lấy nhỏ khinh lớn.”.
———-
Thẩm Tích Phàm ngày hôm sau nhận được một thiệp
mời, là bạn học thời đại học kết hôn.
Không nhắc đến chồng thì thôi, chứ nhắc tới cô lại
cảm thán bản thân thật đen đủi, bóng dáng bạn trai cũng chưa hiện lên lấy
một người, càng thở dài cảm thấy đối với một người con gái mà nói, một gia đình
hạnh phúc mỹ mãn còn quan trọng gấp bội so với sự nghiệp thành công.
Nhưng hiện tại có thể làm gì bây giờ, nửa đêm lúc 12
giờ trước gương gọt vỏ táo*, hay lên mạng tính toán số mệnh, chẳng qua tất cả
cũng chỉ là tự mình an ủi bản thân mà thôi.
*Cái này rất hay nhá: người ta bảo rằng 12 h đêm
đứng trước gương gọt vỏ táo, nếu vỏ quả táo không bị đứt thì có thể nhìn thấy
hình bóng chồng hay vợ tương lai của mình trong gương ^^~~~
Buổi sáng, Thẩm Tích Phàm cùng mẹ đi bằng xe
của cơ quan tới thành phố bên cạnh, hôn lễ dự định trong một khách sạn to
nhất của thành phố. Ở trong phòng nghỉ, cô thấy người bạn tốt nào đó đã lâu gặp
mặt, vài năm không thấy, cả hai đều có chút lạ lẫm, không biết nên bắt đầu như
nào, chỉ có thể mỉm cười.
Hôn lễ phô trương thật lớn, nào là xe của chính phủ,
xe quân đội chiếm phần đông. Chú rể cử chỉ cứng ngắc, cô dâu trên mặt thủy
chung lộ vẻ tươi cười thản nhiên, có chút tùy ý vô thức, không phải giống như
Tô Sam – một loại tươi cười hạnh phúc xuất phát từ nội tâm.
Có lẽ lại là một cuộc hôn nhân bất hạnh nữa lại bắt
đầu, cô bỗng nhiên nghĩ đến Cổ Ninh Uyển, từng là một cô gái đàng hoàng, cũng
đành rõ ràng mà bị nhốt ở trong bức tường thành hôn nhân. Hôn nhân cùng tình
yêu, đến tột cùng là một loại quan hệ vi diệu* như thế nào.
(* Vi diệu: tinh vi, kì diệu).
Đột nhiên có người vỗ vỗ vai cô, khiến cô đang
ngẩn người thành giật mình hoảng sợ, lập tức thở dài: “Làm tôi sợ muốn chết,
đại thiếu gia, làm ơn cũng không nhìn xem đây là cái trường hợp gì a!”.
Lăng Vũ Phàm hừ lạnh một tiếng: “Không phải chỉ là
kết hôn sao, trường hợp gì, nếu không tính mấy đám người phía trên kia cùng gia
đình tôi có chút giao tình, tôi mới không thèm đến nha!”. Trong lời nói, lộ vẻ
khinh thường.
Cô cười cười, chỉ vào cô dâu hỏi: “Hôn nhân của
người có tiền phải chăng đều là cái dạng này? Kim cương, hoa tươi phủ kín
thân”
Lăng Vũ Phàm rũ mắt phủ mi, sau một lúc lâu không
nói chuyện, miệng lặp đi lặp lại hai chữ “hôn nhân”, rồi nói: “Một là, một mình
đơn độc đến chết,hai là, vui chơi thỏa mãn cuộc đời, hôn nhân ư? Đối với chúng
ta, hôn nhân của những người này chẳng qua là kim cương, hoa tươi bao bên ngoài
lợi ích cùng quyền thế.”
Thẩm Tích Phàm hiểu ý, không khỏi mỉm cười: “Tôi hy
vọng người tôi lấy, là người tôi yêu và anh ấy cũng yêu tôi, không vì tiền tài,
không vì địa vị, chỉ vì tôi là tôi, mà anh ấy là anh ấy.”
Cô nhớ tới khi lần đầu tiên nhìn thấy Tô Sam, dáng
vẻ hạnh phúc tươi cười như vậy, ngay cả trong ánh mắt đều tràn đầy ý cười, cực
kỳ giống bản thân trước kia, trong mắt chỉ nhìn thấy người ấy, người ấy chính
là thứ ánh sáng cuối cùng trong mắt của bản thân, vô luận chân trời góc bể, sẽ
luôn một đường theo đuổi.
Điều hạnh phúc nhất trên thế giới!?
Đừng cho rằng người bạn yêu cũng đang nồng nhiệt yêu
bạn.
Chính là, hôn nhân mà chỉ lấy tình yêu làm cơ sở,
trên thế giới này rốt cuộc có được mấy người.
Bỏ đi, kết hôn, là một chuyện rất xa xôi, trước mắt
một tình yêu cũ ái muội không rõ ràng, cùng niềm vui mới hình như chỉ có chính
mình hảo cảm yêu đơn phương. Lại còn cả offer lưu học nữa,có lẽ ngày hôm nay đã
gửi đến rồi!.
———
Ngược lại, tại nhà Hà Tô Diệp, một đám người đang
nháo loạn ầm ĩ. Khâu Thiên không biết thế nào mà dùng chuột bạch nhỏ làm một
thí nghiệm, sơ ý bị Hà Thủ Tranh thả ra ngoài, cậu bé “woa woa” kêu lên hưng
phấn, ở phía sau chạy đuổi bắt, Phương Khả Hâm bị dọa phải đi lánh nạn trong
nhà vệ sinh, Khâu Thiên cười nhạo cô: “Em gái à, tốt xấu gì cũng là hình ảnh
sinh viên khoa lâm sàng, sao mà không có can đảm thế?”
Phương Khả Hâm run rẩy: “Khâu Thiên, cách xa tôi ra
một chút, tôi ghét anh, thực chán ghét anh!”
Khâu Thiên buông tay, bất đắc dĩ hướng về phía Hà Tô
Diệp nhỏ giọng nói: “Có nghe thấy không, Tiêm Tiêm Giác, thật ra tớ cũng rất
rất rất chán ghét cậu!”.
Hà Tô Diệp không để ý đến anh, ánh mắt vẫn lơ đãng
hướng đến phía cuối bức tường, có chút mất hồn vía, anh suy nghĩ ‘ cô nhóc tại
sao muộn như vậy còn chưa đến, liệu có phải là tăng ca hay bỗng dưng có việc
đột suất, ngay cả một cú điện thoại, tin nhắn cũng đều không có’.
Nghĩ vậy anh liền đứng bật dậy cầm di động gọi điện
thoại cho cô, ai ngờ ở đầu dây bên kia là giọng nói thở hổn hển của Thẩm Tích
Phàm: “Tôi vừa mới về, đầu đường của tiểu khu xảy ra tai nạn gì đó, chật kín cả
một bên, tôi lập tức sẽ đến ngay, nhớ phần tôi một bát cơm nhé!”
Anh không khỏi cười rộ lên, an ủi cô: “Đừng nóng
vội, tôi để phần cho cô một suất ở phòng bếp là được rồi chứ?”.
Sau khi Thẩm Tích Phàm vào nhà, Hà Thủ Tranh ngồi ở
trên ghế sô pha thần bí ‘hì hì’ gọi: “Chị à, cho chị xem đồ chơi này hay lắm!”.
Sau đó, một con chuột bạch trắng ló đầu ra, hướng về phía Thẩm Tích Phàm kêu
“chít chít”.
Thình lình cô bị kinh hãi rụng tim, không để ý đụng
vào Hà Tô Diệp ở sau lưng mình, anh đỡ cô, trừng mắt to nhìn Hà Thủ Tranh:
“Tiểu quỷ, đừng tưởng rằng chú trị không được nhóc, ngay cả nhóc với Khâu Thiên
kết làm đồng minh chú cũng không nương tay đâu!”
Khâu Thiên từ trong bệnh án ngẩng đầu: “Tớ? Tớ không
có lỗi đâu nhá. Được, tớ biết rồi, lần sau đến có lẽ nên mang theo con thỏ, cả
người lẫn vật đều vô hại!”
Hà Thủ Tranh hưng phấn: “Chú có thể làm món thịt thỏ
rồi!”.
Lúc này, Hà Tô Diệp chú ý trên tay Thẩm Tích Phàm
đang cầm một túi giấy, một loạt dãy chữ bằng tiếng Anh, thấy không rõ lắm, chỉ
có cái dấu tròn màu đỏ, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó.
Không ai chú ý tới, chỉ có anh một người, vội vàng
muốn biết xuất xứ của lá thư này.
Kết quả, vẫn bị anh hấy được, là dãy chữ “School of
Hotel Administration,Cornell
University,Ithaca,NY,14853,U.S.A”.
———-
Tất cả mọi người tranh nhau thưởng thức bát mì kiều
mạch kia, anh thấy Thẩm Tích Phàm vụng trộm hướng về phía mình mỉm cười, tiếp
theo còn khoa chân múa tay cái gì đó, bởi vì cô biết bản thân anh vì cô mà dự
mưu để lại một bát ở phòng bếp làm bữa ăn khuya.
Lần đầu tiên, anh đối với cô rốt cuộc nở một nụ cười
chẳng hề tự nhiên, giống như sự ăn ý từ trước đến bỗng nhiên bị làm cho xáo
trộn. Nỗi bất an cùng sự phiền não nảy lên trong lòng. Cô gái trước mắt này,
trước đây cười sáng lạn, lóa mắt như vậy, bản thân lại cảm nhận không tới được
tâm tư cùng dụng ý thực sự trong lòng cô. Anh bỗng nhiên nghĩ đến sự bất an của
chính mình, chính là, đối với cô, biết quá ít, hiểu cũng quá ít, mà hiện tại,
giữa hai người bọn họ sự gắn bó và cân bằng duy nhất đều như bị nhiễu loạn.
Anh tra trên bản đồ nước Mỹ, tìm kiếm vị trí
Philadelphia cùng thành phố New York, rồi lại đi tìm hồ sơ dự tuyển của trường
đại học Pennsylvania kia, âm thầm ra quyết định.
Tất cả, chỉ chờ cô mở lời giải thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT