Vì những lý do học tập và làm việc, tôi chuyển sang một căn hộ mới. Căn hộ nằm ở ngoại ô, một nơi yên tĩnh giúp tôi thoát khỏi những tiếng ồn ào của khu dân cư đông đúc. Tôi thu xếp hành lý và đi đến đó, sau 1 đoạn đường khá xa cuối cùng cũng đến được chỗ căn hộ. Căn hộ này không được rộng lắm, những căn hộ xung quanh cũng vừa vừa như nhau. Tôi háo hức dọn đồ vào, sắp xế p đồ đạc và lau chùi bụi bặm. Trong lúc hăng say làm việc, ông hàng xóm kế bên đi ngang qua nhìn tôi, tôi mỉm cười chào hỏi… Ông ta không nói gì, chỉ nhìn với ánh mắt khó hiểu. Rồi ông ta đi mất, tôi cũng quay trở về công việc của mình. Mải mê làm việc, cũng hơn 6h chiều rồi, chỉ còn vài thứ nhỏ nhặt linh tinh, tôi treo nó vào cây máng đồ ở góc nhà. Lạ thay trong góc có một cái lỗ gì đó phát ra ánh sáng, tôi lại gần nhìn kiểm tra nó. Cái lỗ chỉ to chừng ngón tay cái, tôi nhìn vào… ra là cái lỗ này nhìn được sang nhà bên cạnh, tò mò nên tôi quan sát xung quanh nhà này, chợt thấy ai đó đang ngủ trên giường… thì ra là ông hàng xóm mà tôi đã gặp sáng nay. Liếc nhìn sang những góc nhà thấy có những túi đen, không biết trong đó đựng gì, thỉnh thoảng những cái túi cử động bên trong… Quay lại nhìn ông ta bất ngờ không còn thấy ông ta nằm trên giường nữa, tôi giật mình nhanh chóng lấp cái lỗ đó lại. *Đổ mồ hôi hột* Không biết ông ta đi đâu nữa…Cũng đã trễ rồi, tôi phủi giường và tắt đèn đi ngủ. Thỉnh thoảng tôi lại nghe tiếng “lụp bụp” ở nhà bên làm tôi hơi khó chịu, nhưng cái mệt làm tôi thiếp đi lúc nào không biết… Sáng hôm sau thức dậy, tôi ra ngoài hít thở không khí trong lành, đón chào ngày mới ở nơi đây. Chợt nhìn thấy ông hàng xóm bên cạnh, ông ta đang ngồi vuốt ve một con mèo. Tôi lại tiếp chuyện làm quen với ông hàng xóm: “Mèo của ông à, trông nó dễ thương nhỉ…”. Ông ta nhìn tôi với ánh mắt giận giữ, sau đó ông ta đứng lên và mang con mèo vào nhà. Ánh mắt của ông ta làm cho tôi phát sợ… thật là khó hiểu! Tôi cố gắng làm việc để quên đi ánh mắt ghê sợ ấy nhưng hình như không có tác dụng. Đêm đến tôi không thể nào ngủ được, những tiếng “lụp bụp” nhà bên làm tôi khó chịu. Tôi quyết định tới xem cái lỗ để xem ông ta đang làm gì. Tôi cẩn thận rút nhẹ miếng lấp ra, đưa mắt vào nhìn… ông ta vẫn đang ngồi vuốt ve con mèo, miệng ông ta đang lẩm bẩm gì đó, tôi cố gắng quan sát và nghe ông ta lẩm bẩm gì. Bất ngờ ông ta lớn tiếng: “mày có thể chạy nhưng mày không thể trốn” đè con mèo xuống, bóp cổ nó… Tôi nhắm mắt quay mặt đi không dám nhìn cảnh tượng đó… tôi nghe thấy tiếng con mèo… tiếng kêu của nó càng ngày càng yếu ớt. Tôi ngồi bệch xuống bịt tai lại “Tại sao ông ta lại làm như thế…” Tâm trí tôi lúc này cứ hiện lên những ánh mắt giận giữ, những tiếng kêu của mèo, những túi đen cử động ngày càng mạnh. Tôi cố gắng đẩy những thứ đó ra khỏi đầu tôi, nhưng tôi càng nhức đầu. Tôi vội gọi thằng bạn, nó bảo tôi bị stress và kêu tôi lấp vĩnh viễn cái lỗ đó và đi nghỉ ngơi. Nghe lời thằng bạn, tôi cố gắng đứng dậy lấp cái lỗ đó, chợt thấy cái lỗ không phát sáng như bình thường nữa, hình như nó bị lấp lại rồi. Tôi nhìn vào xem có phải như thế không, tôi nhìn kỹ…một thứ gì đó quen thuộc… một màu đen …nó chớp…rồi mở ra lại… Tôi chạy khỏi căn nhà trong đêm đó, tôi cứ chạy mãi… Gần đây tôi đã đỡ hơn nhiều, thật sự cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi về lại nhà cũ. Thằng bạn tôi ở chơi với tôi một tí rồi về, nó đi nhanh quá tôi chưa kịp cảm ơn nó vì đã dọn đồ dùm tôi về nhà. Tôi nằm nghỉ và lấy một cuốn sách đọc, một mảnh giấy nhỏ rơi ra, trông nó rất lạ, chắc là của thằng bạn kẹp vào, tôi mở ra xem thử… dòng chữ màu đỏ viết nguệch ngoạc… “mày có thể chạy nhưng không thể trốn…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT