Dưới đôi mắt tò mò của Hiểu Quả, La Vực mở chiếc hộp gỗ, lộ ra một chiếc đàn violon tinh xảo, nước son đỏ thẫm tươi đẹp, đường cong tinh xảo mượt mà, dây đàn như tỏa ánh sáng lấp lánh.
La Vực vuốt ve đàn, lấy nó ra, đặt lên vai. Y đứng dậy, nói với Hiểu Quả bằng chất giọng nhẹ nhàng, “Trước kia…. Có một con chuột nhắt, nó nhặt được một món quà xinh đẹp, đó là một con búp bê vải.”
Cùng với những lời này, y nâng vĩ kéo đặt lên dây đàn, bàn tay chậm rãi di chuyển, âm thanh du dương liền vang lên.
Nốt nhạc dịu dàng êm dịu tức khắc tác động lên tinh thần Hiểu Quả, cậu mở to mắt ngạc nhiên nhìn động tác của La Vực, miệng cũng bắt đầu hé mở.
Biểu cảm của Hiểu Quả làm La Vực rất hài lòng, y vừa kéo đàn vừa nói, “Chuột nhắt rất thích búp bê vải, ngày nào cũng muốn chơi với búp bê, thế nhưng có một ngày, búp bê bị ốm.”
Tiết tấu vui tươi bỗng chậm lại, điệu nhạc cũng từ rộn ràng hóa miên man, tựa như cõi lòng lo lắng của chuột nhắt dành cho búp bê vải.
Dường như Hiểu Quả cũng hiểu được cảm xúc này, mày cậu nhíu lại.
La Vực đứng quay lưng về phía sân, ánh mặt trời hắt sau lưng y. Y mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, cả người như được bao trong nắng ấm dịu dàng, lưng thẳng tắp, tư thế cầm đàn tao nhã lại thoải mái, nhìn từ xa, thật là một cảnh đẹp ý vui.
Khúc nhạc chợt thoáng ngừng lại, lần thứ hai trầm xuống, giai điệu lúc trước giờ khẽ thoảng nỗi bi thương.
La Vực tiếp tục, “Bệnh của búp bê vải không khỏi, đáng tiếc thay, nó qua đời, vì thế ở tang lễ của búp bê, chuột nhắt đàn cho nó khúc nhạc này.”
Khúc nhạc không dài, chỉ đánh vài ô nhịp La Vực đã dừng lại. Nhìn khuôn mặt âu sầu của Hiểu Quả, La Vực chờ mong hỏi, “Dễ nghe không?”
Hiểu Quả gật đầu, nhưng cậu có chút khổ sở, “Búp bê, đáng thương.”
La Vực lắc đầu, “Búp bê không đáng thương, chuột nhắt bị bỏ lại mới đáng thương.”
Vậy mà kế đó La Vực đã nở nụ cười, “Nhưng đừng buồn, chỉ cần chuột nhắt có hy vọng, nhất định nó sẽ tìm được con búp bê mới.”
Nói xong, La Vực lại đặt đàn lên vai, một lần nữa kéo lên giai điệu mới, mà giai điệu này còn du dương uyển chuyển hơn trước, đầy sức sống như hoa nở xuân về.
Hiểu Quả mau chóng bị diễn tấu và biểu cảm của La Vực cuốn hút, khóe môi cậu dần cong lên theo từng nốt nhạc, tươi cười trên môi ngày càng rực rỡ, ngay khi khúc nhạc lên tới cao trào, Hiểu Quả còn nhịn không được nắm tay vung theo tiếng nhạc, dáng vẻ lo lắng ủ dột mấy ngày nay tức thì bay đi mất tiêu.
Sau một hợp âm tròn trịa, buổi diễn tấu kết thúc.
Kéo liên tục ba khúc nhạc hao phí không ít sức lực của La Vực. Đã lâu y chưa chơi violon, tay có hơi gượng, nhưng may là không ảnh hưởng gì đến khúc nhạc. La Vực hơi thở dốc, đặt lại đàn vào hộp, vừa ngẩng đầu liền thấy đôi mắt sáng long lanh của Hiểu Quả.
La Vực hỏi, “Thích không?”
Hiểu Quả dùng sức gật đầu.
La Vực lại nói, “Giờ vui rồi chứ.”
“Vui!” Hiểu Quả đáp thật to.
“Tôi cũng thích cậu vui.” La Vực gõ tay trên nắp hộp, cười sâu kín, “Lần sau nếu còn dễ dàng không vui như thế, sẽ giống búp bê vải… Bị chuột không cần nữa, đổi sang con mới.”
Thấy Hiểu Quả kinh ngạc nhìn mình, La Vực kìm không được nhéo nhéo mặt đối phương, nghiêm túc nói, “Hiểu Quả phải làm một chú chuột nhắt dũng cảm, như vậy tôi sẽ mãi mãi thích cậu.”
***
Rất nhanh, đội thi công đã giải quyết xong chuyện bồn tắm trong biệt thự. Còn việc chuyển cây long não ngoài biệt thự, vì chỉ có mỗi vị công nhân nào đó đảm nhiệm việc này nên có hơi khó khăn, cơ mà cuối cùng thì cây cũng được di chuyển đến vị trí mới, vậy là sau này Hiểu Quả có thể thoải mái chơi máy bay hay ô tô điều khiển từ xa rồi. Tâm trạng của Hiểu Quả và La Vực cũng dần tốt lên nhiều.
Mấy ngày nay La Vực rất có tinh thần, y còn đồng ý khi nào rảnh sẽ chơi xếp hình () với Hiểu Quả, thế nên sau khi làm xong công việc của ngày hôm nay, Hiểu Quả liền vội vàng chạy về nhà. Cậu muốn ăn cơm tắm rửa thật nhanh để có thể chơi cùng La Vực, nhưng sap vừa vào cửa đã thấy La Vực ăn mặc chỉnh tề như chuẩn bị ra ngoài vậy?
La Vực mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may vừa vặn, dạo này y béo lên được vài cân, khí sắc cũng tốt hơn trước nhiều. Y đóng bộ vào liền có vẻ thon dài cao gầy, mái tóc hất lên để lộ khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, nào còn thấy vẻ bệnh tật gầy ốm đợt trước.
La Vực chỉnh cổ tay áo, cầm cây quải trượng Phương Tỉ đưa. Tuy La Vực đã khỏi hẳn, nhưng y đã ốm đau một thời gian dài, không thể đứng lâu được, mà trận tối nay y lại nhất định phải một mình chống đỡ, vì vậy không thể không chuẩn bị dụng cụ để dựa vào.
Cũng may quải trượng của y được chế tác đặc biệt, thân trượng quét sơn đen bóng, tay nắm bằng ngà voi được điêu khắc tinh xảo, đắp thêm hoa văn bạch kim quý giá, nhìn kỹ còn có thể thấy họa tiết in chìm hoa mỹ, vô cùng thích hợp với trang phục của y, thế nên cũng không đến mức xấu hổ.
Xét thấy mọi chuyện đã thỏa đáng, La Vực thở phào một hơi, quay đầu nói với Hiểu Quả vẫn đang tha thiết nhìn mình, “Cậu nhớ ngủ sớm, không ngủ thì cũng không được chạy linh tinh, tôi sẽ về ngay.”
Nói xong, y nhẹ nhàng xoa tóc Hiểu Quả, sau đó bước vào xe đỗ ngoài cửa. Từ đầu tới cuối, Phương Tỉ đều đi sau y.
Trên đường đi, Phương Tỉ nói với La Vực, “Dạ tiệc bắt đầu lúc sáu giờ, mọi người bên nhà chính nhà họ La đã đi rồi, tuy nhiên giờ chúng ta đi cũng không tính là muộn.”
La Vực gật đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe nhanh chóng rời khỏi vườn sinh thái, chạy thêm khoảng một tiếng, xe đỗ lại trước một khu biệt thự khác.
Người bên trong vội vàng ra mở cổng, La Vực mở mắt, không để người khác giúp đỡ, tự mình xuống xe.
Bên ngoài có không ít người đứng đón tiếp, có chủ nhân bữa tiệc, cũng có một đám khách ùa ra góp vui. Sự xuất hiện của La Vực đã gây xôn xao không nhỏ. Tin y bị bệnh đã lan khắp giới trong suốt hơn một năm nay, bất luận có quen hay không đều biết đại thiếu gia nhà họ La vốn làm gì cũng thuận lợi giờ mắc bệnh gần chết, vậy mà người nghe đâu đang quẩn quanh trước quỷ môn quan giờ lại hoàn hảo vô khuyết xuất hiện trước mặt mọi người, dáng đi tao nhã, hào hoa phong độ, khiến tất cả mọi người không thể không kinh ngạc.
La Vực còn chưa tới gần, nữ chủ nhân đã đi tới chào mừng, bà đã ngoài năm mươi, nhưng lại biết bảo dưỡng chăm chút, khí chất khoan thai, vừa thấy La Vực bà đã cười hỏi, “Thân thể đã tốt hơn chưa? Cháu đứa nhỏ này, còn tự mình tới đây nữa.”
La Vực cười chào hỏi đối phương, y gọi người phụ nữ một tiếng “Dì”, lại gật đầu chào người đàn ông trung niên đứng sóng vai bên bà, “Chú Hàng.”
Đôi bên hỏi thăm qua lại một lúc mới nói, “Được rồi, sinh nhật chú Hàng cháu nhất định phải tới chúc thọ mới được.”
Nói xong, y tiếp nhận hộp da tinh xảo trong tay Phương Tỉ, đưa tới trước mặt hai người.
“Cháu biết chú Hàng thích rượu, may mắn cháu gặp được món tốt này, cho nên dùng nó hiếu kính ngài.”
La Vực nói xong, mở hộp da, bày ra món đồ bên trong. Xung quanh thoáng cái vang lên tiếng cảm thán khe khẽ, mấy người am hiểm đều nhỏ giọng bàn luận, giá của hai bình rượu vua (tửu vương) này chỉ sợ là không đoán nổi giá.
Chủ nhân của nhà họ Hàng chính là người đàn ông trung niên tên Hàng Duy Ung trước mặt, tuy ông không quá yêu quý La Vực, song khi nhìn thấy món quà đầy thành ý của y, mắt ông cũng thoáng ý cười.
“Cháu có tâm tư lựa chọn mấy thứ này, chẳng thà chăm sóc cơ thể thật tốt.”
Miệng thì nói lời không mấy dễ chịu, nhưng nếu cẩn thận nghe, ta có thể cảm nhận được sự quan tâm dặn dò chân thật không giả dối.
La Vực chỉ cười cười, bị phu nhân Hàng kéo vào nhà.
Đêm nay là đại thọ sáu mươi của Hàng Duy Ưng, nhà họ Hàn tổ chức tiệc tại gia, cũng không mời nhiều khách, chủ yếu là vài người bạn chí cốt và nhóm đối tác làm ăn thân thiết, mẹ La Vực và nữ chủ nhân của buổi tiệc bà Trương Nhuế Thiên là chị em họ, hơn nữa tập đoàn Kình Lãng đã hợp tác lâu năm với nhà họ Hàng, vì vậy toàn bộ nhà họ La đều được mời.
Người nhà La tới sớm hơn La Vực, bọn họ nhìn La Vực được vây quanh mời vào cửa, không ngừng có người quen tiến đến tiếp chuyện y, người chỉ nghe danh chưa gặp cũng đến chào hỏi khách mới, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã khiến nơi đây náo nhiệt hơn hẳn.
Nếu là trước kia, La Vực chắc chắn sẽ nhàn nhã thoải mái trò chuyện giải quyết hết đám người này, nhưng hôm nay y không phải chủ bữa tiệc, hơn nữa y kéo cơ thể còn mang bệnh tới để đến đây, chính là vì muốn để mặt mũi cho Hàng Duy Ung, hiển nhiên sẽ không để người khác có cơ hội phá hoại nó. La Vực khó khăn chống đỡ tán gẫu với mấy người này đôi ba câu, bị Trương Thiên Nhuế kéo xuống bàn chủ bữa tiệc.
La Vực siết chặt quải trượng, tươi cười trên mặt không đổi, ngay đến sống lưng cũng chống thẳng tắp.
La Bảo Điệp và La Bảo Phàm đều có mặt, nhà họ La đương nhiên ngồi chung một bàn, ngoài vợ chồng chú hai còn có vợ chồng chú ba – La Thái Hoa khó gặp. La Thái Hoa nhìn trẻ hơn La Thái Dung khá nhiều, dáng vẻ cũng không tồi, chỉ tiếc tay chân không mấy linh hoạt, gắp miếng đậu hũ bích ba mãi mà không được, cuối cùng đành không vui đổi sang dùng thìa.
Nhìn La Vực bên kia trò chuyện vui vẻ, mấy người liếc nhau, La Bảo Phàm nhịn không được phỉ nhổ, “Coi cái dạng này thì chưa chết ngay được đâu.”
La Bảo Điệp lập tức đẩy gã, “Đang ở đây mà nói linh tinh gì vậy.”
La Bảo Phàm yên lặng không bao lâu đã cười lạnh, “Chị nói coi liệu có ai tới mời rượu anh ta không?”
Lưu Tuyết Thúy ngồi đối diện hừ mũi, “Kẻ nào chán sống rồi hả? Cậu định đi?”
“Này có là gì, không phải trước kia chú ba…” Đang nói một nửa, La Bảo Phàm chợt thấy thứ kia trong ống tay áo bên phải của ông ta, từ từ ngậm miệng lại.
Vừa dứt lời, không ngờ thực sự có người đứng dậy đi về phía La Vực, trong tay cầm hai chén rượu vàng trong vắt.
===================================
Tác giả: Đây là ba nhạc khúc nhi đồng mà La tiên sinh diễn tấu (Cả ba khúc đều là của Tchaicovsky, mọi người có thể nghe và tự bổ não thành anh La chơi cho mềnh ~)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT