Tới chiều La Vực mới về biệt thự. La Bảo Điệp và Dương Thi Hàm vì chờ y mà bỏ cả bữa trưa, thế nhưng từ khi bước vào cửa La Vực lại chẳng buồn liếc hai người lấy một cái.

La Bảo Điệp chú ý thấy bên cạnh La Vực có một thiếu niên độ mười bảy mười tám, dáng vẻ thanh sạch trong trẻo, nhìn qua thì không thấy có gì khác với người bình thường, cậu ta ngoan ngoãn tùy ý La Vực nắm tay dắt đi, miệng phồng lên không biết đang ăn gì.

Mắt thấy La Vực cứ thế lên lầu, La Bảo Điệp nhịn không được mở miệng.

“Ừm…”

La Vực dừng bước, quay đầu lại như thể giờ mới phát hiện nhà có khách.

“Sao lại rảnh rỗi tới đây thế?” La Vực cười hỏi.

“À, là vì… Mới qua trung thu, cho nên tôi đến thăm cậu, thuận tiện mang theo chút đồ đến. Bảo Phàm vốn tính đến cùng tôi, nhưng dạo này trường có đợt thi, nó đang bận ôn bài.” La Bảo Phàm nói, vội vàng xách đống đồ mình đặt trên sofa lên.

La Vực chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, “Qua Trung thu rồi à? Đó là ngày đoàn viên phải không? Thực ra tôi chưa từng để ý đến ngày này.”

Lời này của y như nói mình chưa đoàn viên bao giờ, khiến La Bảo Điệp không khỏi có chút xấu hổ, chỉ có thể đứng đơ ra đó cười phụ họa.

“Song tôi xin nhận tâm ý của chị, lần tới nếu có cơ hội thì chúng ta gọi cả nhà tụ họp đi, cùng nhau đón trung thu.” La Vực nghiêm túc hứa.

La Bảo Điệp nghe mà không dám gật đầu.

La Vực nhìn vẻ mặt tươi cười không đổi của cô ta, lát sau, y chuyển mắt về phía Dương Thi Hàm, hỏi, “Đợi bao lâu rồi?”

Dương Thi Hàm thấp giọng đáp, “Không lâu lắm, chỉ mới một lát thôi.”

Hai người tới đây lúc chín giờ sáng, ‘một lát’ này ước chừng khoảng hơn năm tiếng, La Bảo Điệp không khỏi cười lạnh khen Dương Thi Hàm nhu thuận, tuy nhiên nếu La Vực hỏi cô ta, cô ta cũng sẽ trả lời như vậy.

La Vực chợt vươn đầu ngón tay khẽ điểm lên mặt Dương Thi Hàm, nói một câu “Tôi lên thay quần áo” rồi kéo Hiểu Quả lên lầu, thuận tay rút gói hạt dẻ mà cậu đang bốc ăn không ngừng ném vào thùng rác bên cạnh.

La Bảo Điệp thấy Dương Thi Hàm hơi cứng lại, sau đó chậm rãi theo sau La Vực.

La Vực vào phòng, ngồi xuống sofa. Tuy ban nãy đã ngủ ở bệnh viện nhưng sắc mặt y vẫn không được tốt, hơi thở có chút dồn dập.

Y cởi hai cúc áo đầu tiên, nói với Phương Tỉ, “Tôi đi tắm.”

Phương Tỉ vuốt cằm, lấy quần áo cho La Vực.

La Vực thoáng nhìn Dương Thi Hàm đang đứng như khúc gỗ bên cạnh, đối phương lập tức sững người, chậm rãi đến cạnh bàn rót một ly nước cho y.

La Vực cười vươn tay, chỉ là khi y cầm lấy ly lại không có sức, khiến cho chiếc ly rơi thẳng xuống cạnh chân Dương Thi Hàm, mảnh thủy tinh nóng bỏng bắn vào chân cô, dù vậy, Dương Thi Hàm không hề ư hừ dù chỉ một tiếng.

Cô cúi đầu, yếu ớt giải thích, “La tiên sinh… Em xin lỗi, là em nhớ lầm ngày, lần sau em sẽ không tự ý tới nữa…”

La Vực lạnh lùng liếc cô một cái, đứng dậy cởi áo sơ mi, không để ý đến người có vẻ đáng thương tội nghiệp này nữa.

Dương Thi Hàm yên lặng ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ dưới đất. Phương Tỉ nghe thấy tiếng động, ra khỏi phòng thay đồ, thấy cảnh tượng như vậy liền vỗ vai Dương Thi Hàm, ý bảo cô để hắn lo chuyện này.

Dương Thi Hàm ngẩng đầu, nhìn hắn đầy cảm kích.

Hiểu Quả bị ngó lơ thì từ đầu tới cuối cứ như cái đuôi nhỏ theo sau La Vực, y ngồi xuống sofa thì cậu cũng ngồi, lúc ly nước kia rơi xuống thì cậu giật mình hoảng hốt. Hiểu Quả nhảy dựng lên, hơi căng thẳng rụt về một góc. Cậu nhìn Dương Thi Hàm vào phòng tắm, sau đó ngửi thấy mùi hương thơm ngát tỏa ra từ đó. Hiểu Quả khịt khịt mũi, tò mò tiến lại gần.

Cậu không vào trong, chỉ bám vào cạnh cửa ngó vào, thấy được giữa phòng tắm to rộng có một cái bồn tắm cũng to thật là to, đây chính là chiếc bồn được Phương Tỉ đặt riêng cho La Vực để y ngâm mình. Dương Thi Hàm xắn tay áo, đổ tinh dầu vào nước, sau đó thò tay xuống thử độ ấm.

Hiểu Quả đang chăm chú nhìn, bỗng bị động tác của Dương Thi Hàm làm ngây ngẩn. Cậu nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, không nhúc nhích. Bồn tắm đầy ự nước, mặt nước lăn tăn nhấp nhô, bàn tay Dương Thi Hàm chìm sâu trong nước, tất cả đều khiến khuôn mặt cậu dần trắng bệch.

“—————A!!!!!!”

Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng thét dữ dội, tiếng kêu chói tai này vừa bất ngờ vừa mãnh liệt, khiến tất cả những người trong phòng đều giật mình hoảng hốt.

Dương Thi Hàm là người sợ nhất, cô trượt chân ngã sấp xuống ngay cạnh bồn tắm, khiến tiếng kêu càng vang dội hơn, thậm chí còn xen lẫn cảm giác thê lương.

Phương Tỉ cũng bị dọa, hắn nhìn Hiểu Quả vốn luôn im lặng nhu thuận, không thể tin nổi cậu là người gây ra chuyện này. Hắn đi về phía trước muốn ngăn cản cậu, rồi lại lập tức nghĩ đến La Vực, không khỏi vội vàng quay sang nhìn y.

La Vực vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn Hiểu Quả, vẻ kinh ngạc trên mặt y bỗng đổi thành nghiên cứu phán đoán.

Bên kia, Hiểu Quả ôm chặt hai tai, mặt đỏ bừng đầy kinh sợ lo lắng, cả người hoàn toàn trong trạng thái mất kiểm soát.

Ngay khi Phương Tỉ do dự nên gọi cho cảnh sát, bác sĩ hay nhân viên vườn tới xử lý, hắn thấy La Vực bỗng di chuyển.

La Vực chậm rãi tiến lại gần Hiểu Quả. Không để ý đến tiếng thét như muốn đâm thủng màng nhĩ của Hiểu Quả, cũng không để ý động tác giãy dụa điên cuồng vì phát hiện có người tới gần của cậu, La Vực vươn hai tay ôm chặt người đang chìm trong cảm xúc cực đoan ấy vào lòng. Phương Tỉ nghe thấy La Vực nói, “Đừng sợ, đừng sợ…. Hiểu Quả đừng sợ, không sao, không sao đâu.”

Giọng nói y chưa bao giờ dịu dàng tới thế, khuôn mặt y cũng không mang vẻ trêu tức hay chế giễu thường ngày, y khẽ chau mày, một lần tiếp một lần, kiên nhẫn lặp lại câu an ủi vỗ về, tùy ý Hiểu Quả điên cuồng giãy dụa trong ngực mình, thậm chí còn để cậu vung tay đánh loạn, nhưng quyết không buông tay.

La Vực quay đầu, để Phương Tỉ nhìn thấy ánh mắt có chút thâm trầm của mình.

“Xả hết nước trong bồn tắm, mấy người ra ngoài hết đi…” Vế trước là nói với Dương Thi Hàm, vế sau là nói với tất cả mọi người.

Phương Tỉ ngây người, lập tức bỏ quần áo trong tay xuống, lui ra ngoài.

Dương Thi Hàm ngơ ngác trong phòng tắm một lúc, sau đó cũng vội vàng nhịn đau đứng dậy xả nước. Đợi nước trong bồn chảy sạch xong, cô cuống cuồng rời khỏi phòng.

Bọn họ ra khỏi cửa liền bắt gặp La Bảo Điệp đang đứng bên ngoài nghe ngóng, mấy người nhìn nhau, tất cả đều thấy sự nghi hoặc, sửng sốt và hoảng hồn trên mặt đối phương.

Nhà xảy ra tình huống bất ngờ, vậy nên Phương Tỉ mời hai vị khách về trước.

Lúc ra khỏi biệt thự, chân Dương Thi Hàm vẫn mềm nhũn, cô nhìn La Bảo Điệp từ đầu tới cuối không nói một lời, cúi đầu giải thích.

“Tôi… Tôi không làm gì hết, không hiểu vì sao cậu ấy lại như vậy…”

La Bảo Điệp cười lạnh, “Cô làm gì không quan trọng, quan trọng là… La Vực làm cái gì.”

Cách cậu ta đối xử với thằng ngốc kia, không ngờ thật đúng là không bình thường.



Trong phòng, Hiểu Quả đã kêu tới kiệt sức. Giọng cậu dần yếu đi, đổi thành từng tiếng nức nở khàn khàn. Cả người cậu run rẩy, hai tay nắm chặt thành đấm, miệng vô thức không ngừng nỉ non điều gì.

La Vực bế Hiểu Quả lên giường, y muốn dỗ Hiểu Quả nằm xuống, nhưng Hiểu Quả cứ chôn đầu vào ngực y, La Vực không làm gì được, đành nằm xuống cùng cậu.

“Hiểu Quả…Hiểu Quả…” La Vực sẽ sang gọi cậu, “Không có nước, không có nước đâu, đừng sợ…”

Hiểu Quả không ngẩng đầu lên, vì vậy La Vực phải cúi đầu xuống, ở khoảng cách này làm y rốt cuộc cũng nghe rõ Hiểu Quả lẩm bẩm cái gì.

Cậu đang không ngừng gọi “Mẹ….”

Tiếng gọi ấy mơ hồ, lại đầy ắp sợ hãi và thống khổ tột cùng, như thể đang bị giam cầm trong hố sâu tuyệt vọng.

Đồng thời, La Vực cũng cảm giác được vạt áo sơ mi trước ngực dần thấm ướt, y nghe cậu khe khẽ gọi mẹ, nâng tay dùng sức ôm chặt cậu vào lòng.

Hôm ấy, La Vực ở bên Hiểu Quả lâu thật lâu. Sau khi thét gào, Hiểu Quả không ngừng run rẩy, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ, lại ngủ không được yên, trong cơn ác mộng lúc thì không ngừng kêu cứu mạng, lúc thì gọi mẹ.

La Vực vẫn thức, khuôn mặt y từ buồn bực dần chuyển tới trầm tư, cuối cùng vậy mà cũng thoáng chút bi thương, câu “Đáng thương” y vẫn treo bên miệng mọi khi, lần này lại nghẹn ở yết hầu không thốt ra được.

Y duy trì tư thế này cả đêm, cứ thế ôm cậu trong lòng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play