“Tức thật...”

Đôi chân của Bảo Anh lê lết trên hành lang, mặc dù đã tới sớm, nhưng cô lại không thể nào gặp được tên Gin đó. Cái này có phải là trời xui không vậy chứ? Không muốn thấy mặt thì cứ lù lù trước mắt, muốn gặp thì lại biến mất như khói.

Mở cửa bước vào lớp, Bảo Anh đi về chỗ và nằm dài xuống bàn. Tới sớm lúc lớp chưa có ai, cô tự hỏi không biết mình có đang mắc chứng gì không nữa...

“Ohayo!!!”

Tiếng nói to quá cỡ của “một ai đó” làm cô nàng Bảo Anh giật mình, bật dậy, cả thân người và cái ghế bật hẳn ra đằng sau và đáp thật “nhẹ nhàng” xuống sàn.

“Chii – chan, cậu không sao chứ?”

Bảo Anh ngồi dậy, xoa đầu, đôi mắt cố gắng ngước nhìn người vừa gây ra cái hành động điên rồ vừa rồi. Là Ayane đây mà.

“A... Ayane...” – Bảo Anh đứng dậy, dựng ghế lên – “Cậu tới sớm nhỉ?”

“Cậu cũng vậy mà!” – Ayane cười tươi như mặt trời, vén vài lọn tóc qua mang tai – “Chii – chan!”

“Chi... Chii – chan...?” – Bảo Anh kinh ngạc. Tên cô đã bị thay đổi từ lúc nào thế? Không thể tin nổi!

“Cách gọi thân mật của tớ, cậu thấy sao?” – Ayane hào hứng giải thích. Bảo Anh chỉ thở dài. Chii – chan... sao mà nghe trẻ con thế nhỉ? Thôi kệ!

Cô ngồi xuống, Ayane cũng vội vã kéo ghế ngồi vào bàn kế bên. “Nè... hôm nay nghe nói sẽ bầu lớp trưởng đó.”

Bảo Anh không quan tâm mấy đến chuyện này. Lớp trưởng sao? Nó sẽ chiếm hết thời gian của cô nếu cô làm mất. Nhưng cũng thật may, cô mới tới đây cho nên sẽ không ai biết nhiều về năng lực thật sự của cô. Vì thế...

“Tớ đã xin thầy ứng cử cậu đó!”

“Eh?”

Bảo Anh quay mặt sang nhìn Ayane, đôi mắt giãn to ra. Cô đang hy vọng rằng mình nghe lầm. “Nghe lầm thôi... nghe lầm thôi...”. Tim cô bắt đầu đập nhanh hơn bình thường.

“Cậu... mới nói...” – Cô ấp úng hỏi lại lần nữa.

“Tớ đã xin thầy ứng cử cậu!” – Ayane hồn nhiên trả lời.

Rắc! Rắc!

Bảo Anh có cảm giác như cả cơ thể mình đang vỡ vụn. What??? Cô nàng Ayane đó...

“Nhưng tớ chỉ mới vào thôi mà, năng... năng lực thực sự là không có nhiều... cho nên...” – Giọng của Bảo Anh giống như gà mắc tóc. Mồ hôi của cô chảy ra, ướt đẫm trán. Ôi trời ơi! Đây chắc chắn chỉ là mơ ngủ thôi...

“Tớ thấy cậu có dáng làm lớp trưởng lắm mà! Cậu sẽ làm được thôi, cố lên!” – Ayane nhoẻn miệng cười, cô nàng đâu biết, nụ cười làm tim của Bảo Anh “tan nát” thành từng mảnh. Cô âm thầm cầu xin, mong rằng những thành viên trong lớp sẽ không bầu cử cô. Chỉ có vậy thôi, thì cô sẽ thoát khỏi cái số kiếp làm lớp trưởng “khốn đốn”.

Cuối cùng, thì cái giờ khắc quyết định cũng tới.

“Nào nào... Bây giờ chúng ta sẽ bầu lớp trưởng.” – Thầy chủ nhiệm đập bàn một cái rõ to, phô trương cái chất giọng vô cùng “thánh thót” của mình, nói ra cái yêu cầu khiến cho không khí của cả cái lớp 1 – 3 đang vui tươi náo nhiệt đột nhiên chùng xuống hẳn.

“Những người ứng cử gồm có: Nakashima Akiko và Miyamoto Chiaki. Được rồi. Bây giờ mọi người sẽ viết phiếu bầu và bỏ vào thùng này nhé!” – Thầy chủ nhiệm để lên bàn giáo viên một cái thùng carton, nhìn xuống cả lớp rồi nói.

“Nakashima...” – Bảo Anh nhìn lên cô nàng có mái tóc dài màu đen đầy nữ tính ngồi ở bàn thứ ba cùng dãy với mình và khẽ ồ lên một tiếng. Đó là Nakashima Akiko, bạn thân của Ayane đây mà. Cô nàng đó đúng là có vóc dáng của một vị lãnh đạo tài ba.

Sau một hồi ồn ào náo nhiệt, tranh luận, mất trật tự, cuối cùng, phiếu bầu đã được thu đủ vào thùng. Bảo Anh nằm dài xuống bàn. Cô không biết rồi đời cô sẽ đi về đâu sau đợt bầu cử oái oăm này đây...

“Kết quả, Miyamoto đắc cử!”

Đùng! Đoàng!

Bảo Anh tưởng chừng như người cô vừa bị sét đánh cháy khét lẹt vậy! Ôi... một kết quả quá ư là “hoàn hảo”. Nó khá hoàn hảo để mà giết chết đời cô.

“Tại sao càng tránh xa thì nó lại càng tới gần chứ?”

“Được rồi! Lớp trưởng đã được bầu cử. Miyamoto, cố gắng nhé!” – Thầy chủ nhiệm cao giọng, vẻ hào hứng.

“Vâng...” – Bảo Anh đứng dậy, mặt mày tối đen thui – “Em sẽ cố gắng, xin mọi người cũng giúp đỡ.”

Cô ngồi xuống, đập mặt xuống bàn. Nào giờ có biết làm lớp trưởng đâu chứ? Mà sao người ta cứ bầu là thế nào?

************

Giờ nghỉ trưa, Bảo Anh đã được thầy chủ nhiệm giao cho trọng trách quan trọng đầu tiên của một lớp trưởng. Đó là... kiểm tra danh sách dụng cụ cần thiết cho lớp.

“Được rồi... dù sao thì cũng phải cố thôi.”

Ayane và Akiko nói sẽ đợi cho đến khi Bảo Anh xong việc rồi ăn trưa chung. Hiện tại thì bụng cô đã sôi lên rồi đây! Nhanh làm cho xong thôi.

“Few...”

Sau nửa tiếng vật lộn với đống giấy tờ, cuối cùng thì Bảo Anh cũng đã có thể ngồi trên sân thượng, cầm hộp bento, thảnh thơi thở phào.

“Làm lớp trưởng đôi khi cũng mệt nhỉ?” – Ayane nhìn gương mặt đang uể oải của Bảo Anh, lên tiếng an ủi – “Nhưng chức vụ này cũng có cái thú vị đấy! Cậu sẽ là người biết được những hoạt động của lớp, của trường đầu tiên.”

Bảo Anh gật gật đầu, ra vẻ quan tâm. Dù sao thì thử sức làm lớp trưởng ở đây cũng tốt, chỉ có điều hơi tốn thời gian...

“Shinakawa kìa!” – Ayane đột nhiên thốt lên trong ngạc nhiên.

“À... đúng là cậu ta rồi!” – Akiko nhìn lên, rồi mỉm cười.

“Là ai thế?” – Bảo Anh cho một miếng trứng vào miệng, tò mò hỏi.

“Đội trưởng câu lạc bộ Karatedo. Vô địch giải Karatedo đối kháng toàn quốc.” – Ayane mắt sáng rỡ, giải thích cho Bảo Anh nghe.

“Nghe quen thế nhỉ...?”

Bảo Anh nhíu mày nghi ngờ. Cô đặt hộp bento xuống, suy nghĩ đăm chiêu.

“Lúc nào cậu ta cũng ngồi trên nóc sân thượng, chỗ ngồi độc quyền của cậu ta đấy.”

Bảo Anh nhìn lên hướng mà hai người kia đang dán mắt vào. À vâng... nó thật sự là một bất ngờ vô cùng to lớn với cô nàng, đến nỗi khiến cô xém bật ngửa ra sau.

“Gin sao??”

Gin đang ngồi hóng gió, miệng ngậm một cây kẹo mút. Gió những ngày xuân mang một chút hơi lạnh, khiến người ta cảm thấy thật thư thái và dễ chịu, thậm chí là buồn ngủ.

Lia đôi mắt mang tia nhìn đầy chán chường xuống dưới, Gin thoáng ngạc nhiên khi thấy cô nàng Chiaki. Anh khẽ nở một nụ cười đầy vẻ thú vị, rồi đứng dậy, nhảy xuống.

Cú chạm đất vô cùng ngoạn mục của Gin khiến mọi người có mặt trên sân thượng đều giật mình nhìn anh. Bảo Anh vừa gói xong hộp bento đã ăn hết lại, ngước lên nhìn, anh đã đứng ngay trước mặt.

“Cái... cái... gì...?” – Cô lắp bắp, đứng dậy, nhíu mày dè chừng.

Gin cười cười, cho hai tay vào túi quần, miệng đẩy đưa cây kẹo.

“Tối qua ngủ ngon chứ?” – Anh buông ra một câu hỏi khiến cho Bảo Anh tức xì khói. Cô nàng xăn tay áo lên, bước lại gần.

“Sao hả? Muốn trả thù sao?” – Gin ra vẻ bình thản, nhưng thái độ thì bông đùa đến khó chịu.

Bảo Anh không nói nên lời. Ngay lúc này cô chỉ muốn dần Gin một trận nên thân mới thôi. Khổ nỗi, sức của cô không thể nào đọ lại anh được.

“Nếu cô muốn, chiều nay tôi sẽ mời nước cô, thế nào?”

“Bộ cậu tưởng làm thế là dụ được tôi tha cho cậu hay sao? Đừng có mơ!”

Thấy thái độ giận dữ của cô nàng vẫn chẳng dịu đi, Gin lại cười. “Thế nhé, tôi đợi cô sau khi tan học đấy!”

Bảo Anh trở lại trạng thái ban đầu, mắt mở to ra nhìn Gin quay người đi. “Cậu ta làm thật à?”

Tốt thôi, đã mời thì sẽ đi. Bảo Anh không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội hiếm có như vậy. Cô tự nhủ, chiều nay phải tiêu sạch tiền của Gin thì mới chịu về nhà!

“Đợi đi, Shinakawa Gin.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play