Ngày thứ hai của lễ hội trường, vào lúc mười giờ sáng, vở diễn của lớp 1 – 2 chính thức được công chiếu ở hội trường. Bối cảnh, phục trang được đầu tư khá công phu, cộng với cốt truyện hấp dẫn và quan trọng là "dàn diễn viên" có sự góp mặt của anh chàng võ sư đẹp trai nên người đến xem rất đông. Chỉ mới bắt đầu kéo màn, tiếng vỗ tay đã vang lên rất to, đến nỗi muốn làm nổ tung cả hội trường!
Ngày xửa ngày xưa... có một vị hoàng tử khôi ngô tuấn tú. Chàng có một tâm hồn ấm áp và đôi vai vô cùng vững chãi, có thể gánh vác được cả giang sơn.
Nhưng, vị hoàng tửấy, lại không gặp may mắn với tình yêu của đời mình...
Gin từ cánh gà bước ra, ánh đèn ngay lập tức chiếu thẳng vào anh, khiến bao nhiêu người bên dưới phải bấn loạn, trầm trồ. Vị hoàng tử này, không những khiến "người trong cuộc" phát điên vì chàng, mà còn đánh cắp cả trái tim của những "kẻ ngoài cuộc".
Giọng của người dẫn truyện vẫn vang lên đều đều: "Một ngày xuân, chàng gặp một thiên sứ đang hái hoa quả trong khu rừng Ngàn Năm. Cô ấy là Thiên Sứ Ánh Sáng, thanh khiết, dịu dàng, với nụ cười trong vắt như nước hồ Mặt Trời.
Và giữa họ, đã nảy sinh định mệnh. Hoàng tử yêu thiên sứ từ cái nhìn đầu tiên, yêu nụ cười của nàng, yêu giọng nói ngọt ngào của nàng.
Gin nhìn nàng thiên sứ ấy đến nỗi ngẩn cả người ra. Thật sự đây là diễn kịch thôi sao? Tại sao cô ấy lại có thể mang vẻ đẹp đặc biệt đến như vậy? Đây là Sakura, nhưng sao anh lại chỉ nghĩ đến Chiaki?
Thuận mắt, anh nhìn vào trong cánh gà đối diện. Đứng cạnh Sumire là Chiaki kia mà... nhưng mà khoan... có gì đó không đúng...
Anh đưa tay, nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn trắng muốt của thiên sứ. Quả nhiên anh đã đúng. Tay của Sakura mềm hơn rất nhiều, tay của Chiaki do học võ lâu nên có hơi cứng hơn một chút.
Bảo Anh thấy Gin cứ nhìn chằm chằm mình thì toàn thân lập tức toát hết mồ hôi hột, Sakura ở trong cánh gà cũng lạnh hết cả người vì run.
Bất ngờ, anh siết chặt lấy bàn tay của Bảo Anh, kéo thật mạnh và lấy tay còn lại ôm eo cô. Bảo Anh giật bắn người, theo thói quen dùng tay định đẩy anh ra, nhưng quên mất mình đang diễn kịch nên lại phải dừng hành động hơi lố đó lại.
Cơ mà... hình như trong kịch bản đâu có cái vụ ôm nhau như vầy?!
"Tôi biết em không phải là người trần gian, tôi chỉ là một kẻ phàm nhân tầm thường, vậy em có chấp nhận tình yêu của tôi?"
Cha mẹ ơi, sến súa quá!!! (P/s: đây là con au lẫn Bảo Anh cùng gào thét)
Michio, cậu FA lâu quá nên mới nghĩ ra mấy cái lời thoại sến vắt chảy nước như thế này đó hả? Đúng là...
Thiên sứ không nói gì, chỉ gật đầu và cười thật nhẹ nhàng.
Giây phút ấy, tim của Gin như ngừng đập. Bây giờ cho anh chết do ngạt thở vì cái sự thánh thiện này của Bảo Anh thì anh cũng chịu. Thường ngày toàn thấy cô đấm đá dữ dằn, mặc váy cũng chẳng hề ra dáng một thiếu nữ dịu dàng, mà hôm nay lại đúng chất một thục nữ. Cơ hội ngàn năm có một mới được thấy.
Thế nhưng, vị thần rừng Ngàn Năm cũng là một kẻ si tình. Chàng say đắm sắc đẹp của Thiên Sứ Ánh Sáng chẳng biết đã bao nhiêu năm, nhưng vẫn chưa có cơ hội đến gần để nói. Ghen ăn tức ở... à không... Đố kị với hoàng tử vì đã chiếm được trái tim người mình yêu thương, thần rừng đã tìm đến nữ thần Bóng Tối hòng giết chết hoàng tử và khiến nàng thiên sứ lay chuyển tình cảm.
Nhưng chẳng ai ngờ, sự đời trớ trêu, nữ thần Bóng Tối lại say mê vị hoàng tửấy. Nàng ta không thể xuống tay với hoàng tử, nên đã cố gắng dùng bóng đêm đẩy xa trái tim của chàng và thiên sứ ra xa nhau. Cuối cùng, nàng ta đã thành công. Hoàng tử lạnh lùng quay lưng với nàng thiên sứ, bỏ nàng ấy trong nỗi chơi vơi tuyệt vọng về một tình yêu phản bội.
Lúc Bảo Anh đứng trên sân khấu nhìn vào ánh mắt lạnh băng mà Gin dành cho mình, thâm tâm của cô đột ngột lại đau nhói một chút. Anh chưa từng nhìn cô với vẻ xa lạ như vậy. Đây giống như người cô không quen, một người mà cô luôn luôn sợ sẽ gặp phải khi đối diện với anh. Trước đây ở sân bay anh nhìn cô với đôi mắt tức giận, cô chỉ thấy sợ, nhưng bây giờ anh lại nhìn cô bằng đôi mắt lạnh nhạt, không chút tình cảm, cô lại thấy hơi hụt hẫng.
Giống như anh không còn diễn kịch nữa, mà thật sự đang nhìn cô như vậy.
Cũng đúng. Cô mặt dày quá mà! Dám đổi vai với Sakura để lên sân khấu, lựa thời cơ để nói chuyện với anh, anh nhìn cô như vậy là phải.
Có lẽ là do đang có cảm xúc, nên Bảo Anh diễn cảnh đau khổ và cô đơn rất đạt, khiến bao nhiêu người cũng phải chùng lòng xuống.
Cô quỳ thụp xuống, và khóc, đôi vai run lên bần bật. Đèn tắt, rồi lại bật lên, đôi cánh trắng trên lưng cô được đổi thành một đôi cánh đen tuyền.
Thiên sứ nhuốm bụi phàm trần, vướng phải tình yêu, thì chẳng còn sự thanh khiết nữa. Đôi cánh trắng cũng không còn, thay vào đó sẽ là một đôi cánh đen, màu đen mị hoặc mang theo nỗi bi thương và tuyệt vọng cùng cực.
Gin đứng trong cánh gà nhìn ra, cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô đang khóc thật đấy sao? Lúc nãy anh nhìn cô làm cô sợ à?
Chắc không phải vậy đâu, đúng không?
Nữ thần Bóng Tối bắt đầu kế hoạch chiếm giữ trái tim của hoàng tử, và vị thần rừng cũng bắt đầu thực hiện việc từ từ đi vào trái tim tuyệt vọng của thiên sứ Ánh Sáng, với hi vọng sẽ làm cho nàng tin vào tình yêu lần nữa. Nhưng không! Nàng không còn niềm tin, sự đau khổ đã xé nát trái tim nàng, không cho nàng yêu thương nữa.
Về hoàng tử, chàng đã hoàn toàn bị nữ thần Bóng Tối trói buộc trái tim. Chàng yêu nàng ta, nhưng nàng ta luôn cảm thấy như đang thiếu vắng một cái gì đó.
Mãi sau này nàng ta mới nhận ra, hạnh phúc mà nàng ta đang có, cũng chỉ là thứ đã cướp từ tay của người khác. Hoàng tử không hề tự nguyện ở bên nàng ta.
Điều ấy làm nàng ta không cam tâm! Đáng lẽ ra nàng ta nên là người gặp gỡ hoàng tử trước mới đúng.
Nàng ta muốn giết chết thiên sứ Ánh Sáng, giết chết hoàn toàn những hình ảnh xưa cũ hạnh phúc của hoàng tử.
"Nếu ngươi không chết, chàng sẽ mãi mãi không trọn vẹn yêu ta." Nữ thần Bóng Tối tìm đến thiên sứ Ánh Sáng, chĩa kiếm vào nàng và lạnh lẽo lên tiếng.
"Nếu mạng của ta có thể toại nguyện ước muốn của ngươi, thì ngươi cứ giết." Thiên sứ Ánh Sáng bình thản nói.
Đúng lúc ấy, hoàng tử lại xuất hiện, chàng đứng kế bên nữ thần Bóng Tối.
Chàng gặp lại tình yêu năm xưa, nhìn nàng với đôi mắt xa lạ, nhưng trong lòng lại cảm thấy cồn cào như đang cố nhớ về thứ gì đó vô cùng quen thuộc. Nàng mỉm cười, nụ cười trong vắt khiến tim chàng đột ngột quặn thắt lại.
Chàng quyết định đi tới gần để nhìn rõ nàng hơn.
Đến khi nhận ra tất cả, tiếng thét của nữ thần Bóng Tối vang lên: "Chết đi!" Mũi gươm lao thẳng tới mục tiêu là thiên sứ, nhưng hoàng tử lại đứng trước mặt nàng.
Nàng chỉ kịp la lên: "Cẩn thận." và đẩy chàng ra phía sau, còn bản thân mình thì hứng chịu lấy định mệnh.
Thân thể trắng toát nhuốm đen ngã xuống, hoàng tử chỉ có thể lấy tay đỡ lấy trong tuyệt vọng, chứ chẳng thể nào cứu vãn.
"Tha thứ... tha thứ cho ta..." Giọng chàng nghẹn lại đầy đau khổ, thiên sứ Ánh Sáng dùng chút sức lực cuối cùng vuốt mặt chàng, như để khắc sâu hình ảnh của chàng trong trí nhớ mình.
Nữ thần Bóng Tối đến lúc ấy mới ngộ nhận, nàng ta chưa bao giờ và sẽ không bao giờ có thể trọn vẹn bước vào tim hoàng tử. Đau khổ và uất hận, nàng ta đâm thanh gươm đã vấy máu của thiên sứ vào tim mình, tự kết liễu cuộc đời mình trong sự lặng lẽ.
Đèn chiếu chỗ Sumire đứng dần dần tắt đi để cô lui vào trong cánh gà. Lúc này trên sân khấu chỉ còn hai người.
"Xin chàng... hãy luôn luôn nhớ đến em..." Nước mắt của thiên sứ rơi xuống, thấm ướt tay của hoàng tử. Lời nói cuối cùng vừa được bật ra, cánh tay của nàng buông thõng. Đôi mắt vương những giọt lệ cuối cùng từ từ nhắm lại, để những giọt nước trong suốt chảy chầm chậm ra khỏi khóe mắt.
Hoàng tử vuốt gò má của nàng, đau khổ đến cùng cực. Chàng không thể kêu khóc, không thể gào thét, nỗi đau từ từ gặm nhấm con người của chàng trong thầm lặng.
Đến cuối cùng, hoàng tử mãi mãi không thể tìm thấy tình yêu của mình. Có lúc chàng đã nắm được, nhưng lại không biết giữ lấy, để cho cám dỗ đẩy chàng đi và quên đi nàng, để rồi ngày gặp lại cũng chính là ngày phải vĩnh biệt.
Khán giả ngồi xem vừa khóc vừa hò hét: "Hôn đi!! Hôn lần cuối đi mà..." Ôi trời! Mấy cô gái này nhiễm tình cảm nhiều quá rồi!
Đúng lúc Gin cúi xuống hôn Bảo Anh, môi đã gần sát môi, thì màn sân khấu từ từ hạ xuống. Kết thúc như vậy nó mới thấm chứ!
Giọng người dẫn truyện đều đều đọc nốt phần kết thúc: "Lớp chúng tôi viết nên một câu chuyện cổ tích. Cổ tích của chúng tôi không có kết thúc mãi mãi bên nhau cho đến trọn đời, cổ tích của chúng tôi là sự hi sinh, là mặt trái của tình yêu màu hồng. Cám dỗ sẽ luôn luôn đeo bám bạn trong suốt cuộc đời. Nếu bạn không có dũng cảm để đối mặt, con tim bạn sẽ lạc lối mãi mãi."
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Người đưa tay quệt nước mắt, người thì để mặc cho khóe mắt mình đầy ắp nước, đứng dậy nhìn lên sân khấu với gương mặt vừa xúc động vừa phấn khích.
Nhưng chẳng ai biết chuyện xảy ra đằng sau tấm màn đỏ vừa được hạ xuống.
Gin lập tức đứng dậy sau khi môi của anh chỉ còn cách môi của Bảo Anh đúng một centimet. Anh buông một câu xin lỗi nhẹ hẫng, rồi ngay lập tức bước vào trong cánh gà, để mặc cô ngồi thừ ra trên sàn sân khấu nhìn theo với đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
Cô và anh lúc này, tựa như đang cách nhau một khoảng cách rất xa.
Bảo Anh lắc đầu nguầy nguậy, muốn thổi bay tất cả những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu. Cô chống tay lên sàn để đứng dậy. Do bộ váy này khá dài, khiến cô có cảm giác mình lùn đi cả nửa tấc, nên cô phải mang giày cao gót để mình cao lên một chút. Đôi giày mũi nhọn màu bạc này cô mượn của Sumire, gót khá cao, khiến cô rất khó khăn trong việc đi đứng.
Loạng choạng đứng dậy, Bảo Anh bắt đầu đi từ từ vào cánh gà. Cô phải bỏ cái cánh đen nặng trịch này xuống, nó làm lưng cô muốn gãy luôn rồi! Cả bộ đồ này nữa, nóng chết đi được!
Bước được cỡ năm bước, cô nàng lại mất thăng bằng, chân phải trẹo qua một bên khiến cô té nhào. Ôi trời... đẹp mặt thật! Vậy mà hồi nãy cô có thể ráng cầm cự để diễn cho xong vở kịch mới hay chứ.
Đang không biết phải làm sao, thì đột nhiên...
Cô nghe thấy một tiếng động rất to, phát ra từ trên đầu của cô.
"Chiaki!! Coi chừng!!" Sakura hoảng hốt hét lên, đôi mắt lo lắng và kinh hãi hết nhìn dàn đèn sân khấu ở trên cao đang từ từ đổ ập xuống lại nhìn xuống Bảo Anh.
Bảo Anh chỉ biết nhìn dàn đèn sân khấu với đôi mắt ngây dại, đầu óc của cô lúc này trống rỗng. Cô cố gắng đứng dậy, nhưng chân của cô đau đến mức không thể nhấc lên nổi. Cô chống tay xuống sàn, cố lết đi thật nhanh. Cô chưa muốn chết! Chết lúc này thật sự chẳng hay ho chút nào cả.
Đến khi thanh sắt đầu tiên của hệ thống dàn đèn chỉ còn cách sàn sân khấu khoảng vài mét, mọi nỗ lực để đứng dậy của cô đã hoàn toàn bị dập tắt, thì một bàn tay lại nắm lấy tay cô, kéo cô thật mạnh về phía cánh gà.
Gin ôm lấy Bảo Anh vào lòng, cố gắng lùi về cánh gà càng gần càng tốt! Bất ngờ, một thanh sắt ngắn chĩa ra ngoài vô tình chém một đường vào đầu anh. Máu lập tức tuôn ra, nhưng anh vẫn cố sức đưa Bảo Anh vào nơi an toàn.
Đến lúc cô và anh đã vào được cánh gà an toàn, thì toàn bộ hệ thống đèn sân khấu đáp thật mạnh xuống sàn sân khấu, tạo nên một âm thanh vô cùng lớn khiến mọi người giật mình vì kinh sợ.
Bảo Anh bấu chặt lấy áo của Gin, thở hồng hộc, mồ hôi lạnh túa ra, mặt cắt không còn một giọt máu. Cô có cảm giác như mình vừa vùng ra khỏi đôi tay của thần Chết vậy!
Đột nhiên, bàn tay run bần bật của cô cảm nhận được có gì đó đang nhiễu xuống. Cô từ từ nhìn lên. Một nửa gương mặt của Gin lúc này toàn là màu đỏ vì nhuốm máu! Cô luông cuống ngồi thẳng dậy, lấy tay sờ thử vào mặt anh.
Chưa kịp nói câu nào, anh đã gục mặt vào vai cô, bất tỉnh hoàn toàn vì mất máu. Mọi người hoảng loạn, đứng la hét với gương mặt thất thần và sợ hãi.
"C... cấp cứu... gọi cấp cứu..." Miệng cô chỉ có thể thốt ra được nhiêu đó, tay cô run rẩy ôm chặt lấy anh. Thân thể cô cứng đờ, cô không thể cảm nhận được bất cứ sự động đậy gì từ cơ thể của Gin nữa. Hơi thở của anh cũng đang rất yếu, hầu như không thể nào nghe thấy được!
Trong vở kịch, cô đổ máu vì anh.
Nhưng ngoài đời thật, anh lại đổ máu vì cô...
Sakura vội vã móc điện thoại, đôi tay run bắn suýt nữa đã làm rớt nó mấy lần, nhưng cuối cùng cũng đã có thể cố gắng bấm số được.
"Chỗ tôi đang có người đang bị thương, mất máu rất nhiều... là trường cấp ba Keihatsu..."
Bảo Anh chẳng thể nào nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa, mặc dù tình hình ở trong cánh gà lúc này vô cùng rối loạn. Các giáo viên đến xem xét tình hình của Gin, mọi người vây quanh anh và Bảo Anh với tâm trạng vô cùng lo lắng. Có vài người thì tự bình tĩnh bản thân để đi kiểm tra hệ thống dây chằng, còn vài người thì ra ngoài sân khấu để xem rõ hiện trường.
Khoảng năm phút sau, xe cấp cứu đã đến.
Các y tá khó khăn lắm mới có thể tách Gin ra khỏi người của Bảo Anh và để anh nằm lên băng ca, vì cô ôm anh rất chặt. Miệng cô không nói được gì, tinh thần bị rơi vào trạng thái hỗn loạn cực độ.
Các giáo viên muốn Bảo Anh ở lại trường, nhưng cô cứ muốn đi theo nên họ cũng đành phải bó tay. Vả lại cô cũng bị trật chân, nên cũng cần phải đến bệnh viện để kiểm tra.
Nhìn xe cấp cứu đã đi khỏi, Sakura ngay lập tức đi vào hội trường một lần nữa. Cô kiểm tra hệ thống dây chằng, dây dã bị cắt đứt bởi một vật rất bén. Vết cắt vô cùng ngọt, chắc chắn, hung thủ muốn nhắm tới một trong số những "diễn viên".
Chiaki?
Gin?
Rốt cuộc, cô chỉ có thể nghĩ đến hai người đó. Nếu đối tượng bị nhắm là họ, thì hung thủ chỉ có thể là một người.
Sakura nắm chặt tay mình lại đến nổi gân xanh. Cô không ngờ, người đó lại có thể ra tay tàn độc như vậy! Giết họ thì có ích lợi gì? Nếu họ chết, thì sau này tội ác cũng sẽ được phơi bày, tội sẽ lại càng nặng thêm mà thôi.
Cô cảm thấy hận chính bản thân mình, chỉ vì chút tiền thưởng mà phải dấn thân vào con đường tội lỗi của bà ta. Bà ta điên, cô cũng điên thật rồi!
Ba năm trước, phu nhân và con gái út của chủ tịch tập đoàn Shinakawa bị sát hại. Người con trai cả lúc ấy mười sáu tuổi, mất cả mẹ lẫn em gái cùng một lúc nên vết thương lòng rất lớn.
Cùng thời điểm đó, lại có thêm hai vợ chồng bị giết chết, bỏ lại đứa con gái duy nhất lúc ấy chỉ mới mười ba tuổi. Nỗi đau mất cha mẹ ăn sâu vào cô bé, khiến cô chìm vào những chuỗi ngày tuyệt vọng và tăm tối nhất của đời mình.
Ba năm sau, cô bé mười ba tuổi ấy trở thành thiếu nữ mười sáu tuổi, lạc quan, mạnh mẽ, mất hết kí ức kinh hoàng của ba năm về trước.
Và, người con trai mười sáu tuổi kia trở thành một chàng trai mười chín tuổi, phong độ, điển trai, am hiểu mọi việc, duy chỉ có kí ức là bị bóp méo, nên chưa từng nhìn cha lấy một lần. Anh bỏ công ty, vào trường cấp ba học tập để hưởng thụ khoảng thời gian mình đã bỏ quên vì công việc rắc rối và áp lực.
Và họ gặp nhau.
Và, Sakura được lệnh phải đẩy anh ra khỏi cô. Vì, cấp trên của cô sợ họ lấy lại được kí ức, thì anh sẽ giết cô ngay lập tức.
Bởi lẽ, cô là con gái của hai kẻ mà anh cho là đã giết hại mẹ và em gái của anh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bệnh viện.
Sau khi được truyền máu và khâu vết thương, Gin được đưa vào phòng bệnh riêng.
Bảo Anh nhìn chằm chằm anh đang nằm nhắm mắt trên giường bệnh, tự hỏi tại sao bất tỉnh mà gương mặt anh vẫn có thể giữ nguyên cái sự bình thản đến kì lạ như vậy được chứ? Đúng là cái tên không sợ chết.
Mũi cô vẫn còn ngửi thấy mùi máu, vì máu của anh vẫn còn dính trên vai áo của cô. Cô vô thức nắm tay anh, cúi xuống, cố hít lấy mùi hương từ cơ thể của anh để có thể cảm thấy dễ chịu hơn.
Tại sao Gin lại cứu cô? Chẳng phải giữa họ đã kết thúc rồi hay sao?
"Hóa ra từ đầu cho đến giờ, tôi vẫn chỉ là một kẻ đơn phương..."
Anh đã từng nói như vậy! Anh nói anh là kẻ đơn phương. Cô không hiểu, anh đơn phương gì chứ?
Anh đang đơn phương cô hay sao...?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT