Rõ ràng, chị ta biết mình lớn hơn chàng trai ngồi đối diện ấy hai tuổi! Nhưng không sao, trai nhỏ tuổi đôi lúc vẫn có cái thú vị cơ mà!
"Trẻ vậy sao...? Cậu thật sự rất có tài năng!"
"Cảm ơn."
Chàng trai ấy kết thúc cuộc đối thoại khiến chị ta càng cảm thấy thú vị. Lần đầu tiên có người khác phái dám kết thúc đối thoại trước với chị ta. Sinh ra vốn dĩ là con lai Nhật – Việt, nhan sắc của chị ta khi càng trưởng thành thì càng mặn mà nét đẹp phương Đông khiến bao nhiêu tên mê mệt đứng ngồi không yên. Dự án nào có chị ta tham gia, thì y như rằng là sẽ thành công mĩ mãn.
Gin ngồi trao đổi vài chuyện với các vị đối tác, đôi lúc lại liếc sang cô gái kia. Anh biết chị ta nghĩ gì, ánh mắt của chị ta đã nói lên tất cả! Nhìn sơ dáng vẻ bên ngoài đã biết lớn hơn anh, định biến anh thành phi công lái máy bay à?
Bữa tối trôi qua, bà chị xinh đẹp kia lại yêu cầu đến một quán rượu nào đó để tâm sự tiếp, tất nhiên, mấy gã đàn ông đều đồng ý. Riêng Gin từ chối với một lý do hết sức chí lý: "Trẻ con thì không nên uống rượu."
Mười chín tuổi rồi còn gì nữa! Cũng đâu còn là trẻ con? Nhưng Gin muốn tránh xa bà chị kia ra một chút để tương lai đỡ phiền phức.
"Cậu cũng sắp sang tuổi hai mươi rồi mà? Nếu được, chỉ cần uống vài ly, coi như nể mặt đối tác một chút được không?" Lại là bà chị ấy lên tiếng, giọng nghe có vẻ như nài nỉ, nhưng vẫn giữ chất cao ngạo.
"Nói thật là tôi cũng muốn, nhưng tôi cần xem lại vài thứ để chuẩn bị tốt cho buổi họp ngày mai. Chào chị." Nói xong, Gin ngồi vào xe của mình, yêu cầu Kuro đạp ga phóng thật lẹ.
Nhìn chiếc Aston quyến rũ kia chạy xa dần, chị ta khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình một cái. Đứa con nít năm tuổi còn không muốn từ chối chị ta, thì tại sao một thằng nhóc mười chín tuổi lại có thể nhìn chị ta bằng cái ánh mắt nửa vời thoáng qua đó được chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, nỗi tức giận càng tăng thêm, chị ta đành hậm hực lên xe của mình, bỏ lại cho đám đàn ông kia một câu, "Không đi nữa!"...
... và đạp chân ga, phóng xe đi một mạch.
***
Bảo Anh từ lúc về nhà, thì cứ ngồi lỳ ở phòng khách xem ti vi. Nói là xem tivi chứ thật ra thì cô nàng lại nghĩ vẩn vơ đi về miền xa lắc nào đó. Cô nghĩ về Gin của trước đây và Gin của hiện tại. Thật sự mà nói thì tính cách không thay đổi, nhưng vẻ ngoài quá khác, khác đến mức cô không thể ngờ được! Một chàng trai sống nhờ ở đền, có những bí ẩn cho riêng mình, thói quen ăn uống, cách nói chuyện đều ra dáng một nam sinh vô – cùng – bình – thường. Vậy mà tối nay, anh thay đổi một cách chóng mặt! Chắc chắn anh có bí mật về gia đình mà lại không kể cho mọi người nghe...
"Xem ra... cái bộ comple cậu ta mặc... chắc cũng không rẻ. Chết rồi... mình lỡ làm ướt... Không biết cậu ta có bắt đền không đây...?"
Đang ngồi lầm bầm như kẻ mới trốn trại ra, thì mẹ cô đi lại ngồi kế bên, đặt xuống bàn đối diện một dĩa trái cây.
"Ăn trái cây đi cho đỡ bệnh."
"Bệnh gì??" Cô hỏi lại mẹ mình sau khi nghe bà nói một câu hơi khó hiểu.
"Bệnh khùng." Bà cười cười, sắc mặt đầy nham hiểm, bỏ vào miệng một miếng mận vừa chấm muối.
"Tự nhiên nói con khùng!!!" Bảo Anh siết chặt cái gối trong tay mình, hét lên.
"Không khùng mà ngồi lảm nhảm một mình." Người mẹ hiền thục dí thẳng vào miệng con gái mình một miếng xoài xanh chua lè làm cô nàng tội nghiệp nhăn nhúm mặt mày, khóc ròng.
"Con lảm nhảm hồi nào??" Bảo Anh lấy miếng xoài ra, vừa chép miệng vừa bất bình hỏi.
"Chứ hồi nãy mới nói cái gì?"
"À... Có một người bạn từ Nhật đến Việt Nam thăm con đột xuất quá, làm con hơi bất ngờ."
"À... Là bạn trai đi tìm người yêu thất lạc à??"
"Mẹ này!! Con đang nói chuyện đàng hoàng mà?" Bảo Anh lại hét lên.
"Thì mẹ cũng đang nói chuyện đàng hoàng mà?"
"Không phải. Cậu ta là con trai, nhưng không phải người yêu gì gì đó đâu. Chỉ là tự nhiên cậu ta tới bất ngờ quá..." Nói đến đây, tự nhiên Bảo Anh cảm giác mình lại trôi theo dòng suy nghĩ miên man.
"Tên gì vậy? Tính tình làm sao?" Mẹ cô hỏi dồn.
"Tính khí cũng không đến nỗi nào... Nói chung là tốt tính. Cậu ta tên là Shinakawa Gin." Cô động não một lúc, rồi trả lời.
Nghe đến cái họ tên, sắc mặc của mẹ cô từ vui vẻ đùa cợt bỗng nhiên chuyển sang tối sầm như trời sắp có bão. Con gái bà vừa nhắc đến ai cơ? Shinakawa Gin sao?
"Mẹ dặn này..."
"Hả?" Bảo Anh đang chăm chú coi ti vi, tai vểnh lên để nghe.
"Tránh xa cái cậu Shinakawa đó ra một chút."
Bảo Anh lập tức quay sang, trợn mắt lên nhìn mẹ của mình. Bộ bà đã từng tiếp xúc với cậu ta rồi hay sao? Sao lại kêu cô tránh xa cậu ta ra? Ây da... bắt đầu khó hiểu rồi đó nha...
"Tự nhiên sao mẹ nói vậ--
"Mẹ nói tránh ra là tránh ra. Mẹ chỉ muốn tốt cho con." Nói rồi, mẹ cô đột ngột đứng dậy với điệu bộ không được tự nhiên và chậm rãi bước đi.
Dương như lúc này, tiếng ti vi có to đến đâu, cô cũng không nghe thấy nữa, chỉ còn biết tai mình vang lên những tiếng ồ ồ khó chịu...
"Cho con biết cái lý do thôi mà!" Cô nói với, hi vọng tìm được câu trả lời.
Mẹ cô đứng lại, đầu hơi quay về phía cô, ánh mắt ánh lên tia lạnh lẽo và có phần chua xót. Cuối cùng, bà thở dài, buông ra một câu khiến Bảo Anh trừng mắt kinh ngạc, "Thứ ác quỷ đó, mẹ sẽ không để nó đến gần con lần nào nữa đâu."
Mẹ cô vừa nói gì? Ác quỷ sao? Hình như hơi ác mồm rồi thì phải...! Bà chưa từng dùng từ ngữ nặng nề để nói về người khác, lần này là lần đầu tiên cô nghe thấy. Còn nữa, "lần nào nữa" là sao? Chẳng lẽ trước đây Gin đã làm gì không phải với cô...? Không thể nào! Từ lúc gặp nhau tuy cậu ta có hơi dở người, nhưng lại là một người rất đàng hoàng.
"Mẹ! Sao tự nhiên mẹ nói vậy? Cậu ta rất bình thường với con mà..."
"Đó là do thằng đó không nhớ gì thôi." Chốt hạ câu cuối mang đầy sự lạnh lùng, mẹ của Bảo Anh đi thẳng một mạch lên lầu.
Cô ngồi thừ ra, mắt dán lên trần nhà. Mẹ cô nói khó hiểu và khó nghe quá! Mặc dù cô có phần không ưa Gin, nhưng khi nghe mẹ nói vậy, cô cũng cảm thấy hơi ức chế! Tại sao lại nói một người là ác quỷ? Một cậu nam sinh mười sáu tuổi, rất đỗi bình thường, tại sao mẹ lại gọi cậu ta là ác quỷ?
Mẹ cô đã từng gặp Gin hay sao? Bà gặp bao giờ? Hồ sơ học của cô mặc dù là do bà đi nộp và lo lắng, nhưng thời gian đó cũng đã khá lâu, lúc đó chắc chắn Gin chưa vào cấp ba, làm sao anh và bà gặp nhau được?
Thậm chí, thái độ của bà khi nhắc đến Gin cũng đầy sự khinh mạt.
Chuyện quái gì đang diễn ra thế này? Cô phải đi hỏi mẹ thêm mới được... À không, bây giờ mà hỏi thì cũng không có kết quả. Mẹ cô đã không trả lời thì nhất quyết sẽ không trả lời.
Cách duy nhất, là phải hỏi cậu ta thôi!
******
Gin về tới khách sạn vào lúc mười giờ tối. Tắm rửa xong, anh lại lao vào phòng đọc sách để hoàn thành nốt vài giấy tờ cần thiết. Vì công việc này khá quan trọng nên anh muốn đích thân làm, để cho Kuro về phòng nghỉ ngơi.
Bây giờ là mười một giờ.
Tên Kuro bây giờ ở phòng chắc đã ngáy khò khò rồi!
Gin cũng chẳng quan tâm mấy, tập trung vào mấy bản kê khai mà anh vừa yêu cầu ba anh fax qua. Tài liệu vừa đến, anh lại vùi đầu vào những con số, chẳng nghe tiếng chuông điện thoại đang reo inh ỏi kế bên.
"Cái tên điên này... Làm quái gì mà không bắt máy vậy chứ? Chẳng lẽ vào bar gì gì rồi ồn quá nên không nghe được chuông?" Bảo Anh lên phòng mình, loay hoay mãi mới dám bấm số gọi cho Gin, nhưng anh lại không nghe máy khiến cô nàng hơi cáu và suy diễn lung tung.
Gọi đến lần thứ ba, đầu dây bên kia mới có người trả lời.
"Miyamoto?"
"Cậu chảnh quá ha? Gọi ba lần mới chịu bắt máy."
Gin ở bên này nghe Bảo Anh nói vậy thì hơi giật mình, những ngón tay ngưng việc đánh máy lại, "Xin lỗi. Tôi không nghe thấy tiếng chuông..."
"Ở đâu mà không nghe thấy tiếng chuông?" Cô nàng nghi ngờ hỏi lại. Chẳng lẽ suy đoán của cô là đúng? Cái tên này mới tí tuổi đầu đã bày đặt mò vào đó hay sao?
"Đang ở khách sạn..."
"Hả??" Bảo Anh ngạc nhiên "Vậy tại sao lại không nghe tiếng chuông?"
"Để quên điện thoại trong nhà tắm." Nói dối Bảo Anh đối với Gin chẳng khó gì mấy.
Cô nàng gật gù cái đầu, vẻ hiểu chuyện, "Tôi tưởng cậu đi đâu..."
"Gì đây? Nhớ tôi à?" Gin buông ra một câu, kèm theo một nụ cười nhạt khiến đầu dây bên kia đỏ mặt tía tai.
"Cậu điên à?" Cô nàng quát lên "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu!"
"Ừm..." Gin ngả lưng vào ghế, thở mạnh một hơi rồi thong thả trả lời lại.
"Trước đây cậu và mẹ tôi có từng gặp nhau không?" Chẳng ngần ngại gì nữa, Bảo Anh hỏi thẳng.
"Mẹ cô? Tôi chưa gặp bao giờ! Bà ấy trông như thế nào?"
"Mẹ tôi khoảng ba mươi tám tuổi, cao khoảng 1m75, tóc nâu, dài quá vai một chút, uốn cong. Dáng người cân đối, không mập cũng không gầy."
Gin ngẫm nghĩ một lát, rồi trả lời, "Không có ấn tượng."
"Vậy sao..." Bảo Anh bĩu môi, thở dài. "Lúc nãy, mẹ tôi nói là tôi phải tránh xa cậu ra, đại loại là bởi vì cậu có thể sẽ làm hại tôi gì đó... Chẳng hiểu được! Rõ ràng mẹ tôi và cậu chưa từng tiếp xúc với nhau cơ mà!"
Gin hơi sững người, anh cảm nhận các khớp tay mình tê cứng lại. Làm hại? Làm hại như thế nào mới được? Anh mà có thể làm hại cô sao?
"Sao tự nhiên lại nói vậy...?" Gin trầm giọng, mặt tối sầm.
"Hửm?" Bảo Anh ngớ người ra một lúc, rồi nói, "Tôi có hỏi mẹ, nhưng mẹ tôi không chịu nói."
Gin lấy hai ngón tay xoa xoa hai con mắt mỏi mệt của mình. Sao tự nhiên ở đâu ra xuất hiện một chuyện đau đầu nữa vậy?
Bảo Anh không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì nữa, thì alo vài tiếng. Cô nhìn đồng hồ treo tường, tự nghĩ chắc cậu ta sắp đi ngủ lại bị mình làm phiền nên có hơi xấu hổ.
"Cô có định tránh xa tôi như mẹ cô nói không?" Bảo Anh nghe giọng Gin hơi trầm xuống, hình như lại còn hơi run.
"Từ đầu tôi đã muốn tránh xa cậu còn gì?" Bảo Anh nhăn mặt lại, trả lời "Nói đùa vậy thôi, bạn bè của nhau cả mà... Sao lại có chuyện tránh xa ở đây?"
Gin mở to mắt ra trong kinh ngạc. Bạn? Cô coi anh là bạn sao?
"Cứ tưởng cô không thích làm bạn với đối thủ chứ?" Anh bật cười một cái, nói ra câu hỏi mà mình đã muốn hỏi từ rất lâu. Hồi đó cứ nghĩ khi nói ra thì rất nặng nề, nhưng không ngờ lại nhẹ nhàng đến vậy.
"Cái tên đại ngốc này... Chứ chẳng lẽ vừa làm đối thủ vừa làm bạn không được? Vậy đó giờ cậu không xem tôi là bạn à?" Cô nàng hơi cau có, bất bình hỏi ngược lại.
"À không... Không phải..."
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu mấy câu thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Không có chuyện tôi tránh xa bạn mình một cách vô cớ như vậy đâu. Tôi sẽ hỏi lại mẹ xem sao..." Bảo Anh trấn an Gin bằng giọng quả quyết, rồi đột ngột nhỏ giọng "Cũng muộn rồi, đi ngủ đi."
"Ừm..." Gin kéo dài giọng mình ra.
"Cấm nghĩ lung tung."
Cô nàng chốt câu cuối, rồi cúp máy cái rụp, làm anh chàng ở đầu dây bên kia ngây đơ ra trong mấy chục giây liền.
Một hồi sau, tiếng máy fax kêu lên làm anh hoàn hồn, nhưng rồi anh lại ngẩn người ra, rồi lại bật cười một mình.
Miyamoto Chiaki, em lúc nào cũng thích làm cho tôi nhớ điên lên thì em mới chịu hay sao?
Sr mọi người vì chương này hơi ngắn ;;;;_;;; Thật sự là khi con tác giả kết thúc ý tưởng cho chương cũng thấy nó quá ngắn, trong đầu cũng thốt lên, sao mà nó ngắn khủng khiếp! Chắc tại chương trước viết hơi dài nên...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT