Giờ tập của câu lạc bộ Karatedo trôi qua thật nhanh, mới đây mà đã bốn giờ chiều. Vậy là đã đến lúc phải về.
Bảo Anh lết cái thân xác mệt rệu rã ra khỏi trường. Ánh hoàng hôn màu vàng cam dịu nhẹ chiếu lên người cô, soi rõ bóng dáng uể oải của cô xuống mặt đường. Bảo Anh thầm nguyền rủa tên Gin đáng ghét kia, chỉ vì hắn mà cái cơ thể ngọc ngà này của cô hiện tại cứ y như một con zombie.
“Hắn nghĩ đai đen là có thể làm phách sao?”
Toàn thân của Bảo Anh mỏi nhừ. Chỉ mấy tiếng trước, cô còn đang rất sung sức khi nhận lời thách đấu của Gin. Anh đỡ những đòn đấm và đá của cô cực kỳ điêu luyện và chống trả cô cũng thật nguy hiểm. Gin rất biết lựa thời cơ, mà lại còn đánh toàn chỗ độc, khiến Bảo Anh cứ phải quay mòng mòng theo Gin, chẳng biết đường đâu mà lần. Kết quả, cô bị anh vật ngã 15 lần, bị trúng đòn 40 lần. Ôi… một kết quả thật “huy hoàng” làm sao…!
Đang đi xuống con dốc, đột nhiên Bảo Anh phát hiện, tên mà cô đang nguyền rủa từ nãy giờ đang đứng trước mặt mình. Giống như lần đầu gặp nhau, Gin đứng lặng im trước một gốc cây hoa anh đào, đôi mắt nhìn theo những cánh hoa đang rơi xuống. Bảo Anh thật sự không hiểu, cả một đoạn dường dài như thế, mà Gin chỉ đứng ở mỗi chỗ này, cứ như nó chính là nơi đầy rẫy những kỉ niệm đối với anh vậy.
Bảo Anh cố lơ và bước qua thật nhanh để cho anh không thấy. Nhưng cô đâu biết, Gin đã để ý cô từ nãy giờ, chỉ là giả ngu không biết thôi.
Đợi Bảo Anh đã đi ngang qua mình tầm chục bước, Gin mới nhìn theo, toan buông ra một câu nói đùa.
Nhưng miệng của anh đột ngột cứng lại.
Bóng dáng đó của Bảo Anh, thật giống với người con gái ấy. Nó thật mỏng manh, nhỏ nhắn, khiến cho người khác chỉ muốn chạy đến ôm lấy mà che chở. Phút chốc, tim của Gin bỗng dưng lệch nhịp, bóng hình của người con gái năm ấy như đang được tái hiện lại trước mắt anh.
"Thật giống..."
Vừa về đến nhà, Bảo Anh đã leo ngay lên phòng và nằm kềnh xuống giường. Thân người cô đau nhức một cách tê tái. "Tên Gin trời đánh. Đồ gàn dở. Tên chảnh choẹ. Hừ..."
"Nhím! Cô vào được không con?" - Giọng của bà Nguyên vang lên ở bên ngoài.
"Dạ..." - Bảo Anh uể oải đáp trả. Cô ngồi dậy, tì hai tay xuống nệm, thở dài một cách không thoải mái.
Cửa mở, bà Nguyên đi vào, trên tay cầm một chiếc hộp to vừa.
"Độ tuổi của con mà không có những thứ này thì chắc chắn sẽ rất buồn tẻ cho mà xem." - Vừa nói, bà vừa mở chiếc hộp ra. Bên trong, là một chiếc điện thoại và một cái laptop mới tinh.
Bảo Anh suýt chút nữa đã la toáng lên vì sung sướng. Tay cô run run nhận lấy món quà, nâng nó nhẹ nhàng như đang cầm một món đồ quý hiếm.
"Cảm ơn cô Nguyên!!!"
Tối hôm đó, Bảo Anh không thể nào ngủ được. Cô lần mò tìm hiểu hết cái laptop rồi lại tới điện thoại. Kết quả, sáng hôm sau, mắt của cô đã đen thui và thâm quầng chẳng khác gì một con gấu trúc.
Bước chân của Bảo Anh loạng choạng đi trên hành lang y như một người say rượu. Ai đi ngang qua cũng phải để lại một cái nhìn đầy kì quặc vào cô. Lâu lâu trở thành idol bất đắc dĩ thật chẳng thấy tự hào gì hết trơn!
Ngồi vào bàn của mình, Bảo Anh ngay lập tức gục đầu xuống, tay buông thõng. Kì thực, cơ thể cô lúc này phải nói là siêu mệt.
Đang yên lành và sắp sửa chìm vào giấc ngủ yên bình, thì một tiếng động cực to vang lên khiến Bảo Anh giật bắn người.
Rầm!!!
"Aaaa!!! Trời sập...!!!"
Lại là đập bàn!
Cô thở hồng hộc ngước nhìn người vừa làm cái chuyện đáng nguyền rủa vừa rồi. Một cô gái tóc xoăn lọn to, đôi môi đánh son hồng, xịt nước hoa thơm phức đang nhìn Bảo Anh với đôi mắt không mấy thiện cảm.
"Xin chào..." - Bảo Anh lịch sự nói, nhìn cô ta với đôi mắt vừa khó hiểu mà cũng vừa khó chịu.
"Cô là học sinh mới?" - Cô ta khoanh tay, hỏi bằng giọng dửng dưng.
"Đúng vậy!” – Bảo Anh bình tĩnh trả lời.
Cặp lông mày thanh mảnh của cô gái kia khẽ nhếch lên, giống như cô ta đang dồn một đống nghi ngờ vào Bảo Anh vậy! Và cô nàng Bảo Anh cũng đâu chịu thua! Nheo mắt nhìn cô ta như đang âm thầm nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Thế đấy! Trận đấu mắt kéo dài tới tận... 15 giây mới chấm dứt. Lúc này, dường như Bảo Anh đã hết kiên nhẫn, cô đành cúi mặt, cố gắng kiềm chế hết sức có thể. Hít vào... rồi lại thở ra... rồi lại hít vào... rồi lại...
“Đủ rồi! Mình đang làm cái quái gì thế này? Bây giờ đâu phải lúc tập dưỡng sinh?”
“Được rồi! Nãy giờ chúng ta chưa chào hỏi nhau câu nào! (Và tôi đã rất rất không muốn chào hỏi cô ngay từ đầu!). Cho nên... tớ xin mở lời trước...” – Bảo Anh hít một hơi thật dài để lấy lại sức sau khi nói hết một lèo câu vừa rồi. Hít vào... rồi thở ra... rồi lại hít vào... rồi... sặc! – “Cậu là ai?”
Cô nàng kia khoanh tay, dửng dưng nhìn Bảo Anh sặc xong rồi... vẫn im lặng! Ôi... dễ thương thật đấy!
“Tôi, là Takahashi Sumire!” – Bảo Anh cảm thấy rùng mình dị ứng với cái kiểu giới thiệu đầy vẻ ta đây này – “Cậu là du học sinh từ Việt Nam sang?”
“Đúng vậy!” – Bảo Anh trả lời.
Mặt cô nàng kia lạnh tanh như băng, nhìn chằm chằm Bảo Anh như đang muốn gây sự vậy!
Đột nhiên, cô ta đưa một tay lên, trước con mắt kinh ngạc của Bảo Anh.
“Hân hạnh được làm quen!”
Bảo Anh vẫn còn khá lớ ngớ với cái tình huống bị đảo ngược 180 độ này. Cô cũng lóng ngóng đưa tay ra, bắt tay với cô nàng kia, mỉm cười, nhưng thực chất là chẳng hiểu gì sất!
“Thứ lỗi vì lúc nãy đã làm cậu thấy căng thẳng. Tính tớ hay thế! Không thể nào tươi cười thoải mái ngay từ lần gặp đầu tiên được. – Tuy giọng điệu của cô ta đã có phần thoải mái hơn hẳn, nhưng độ lạnh trên gương mặt vẫn chẳng vơi đi tí nào!
“Ơ... không sao!” – Đến lúc này Bảo Anh mới có thể hiểu được phần nào cô nàng này – “Rất vui được làm quen, Takahashi...”
“Gọi tớ là Sumire được rồi! À... tớ chưa biết tên cậu?” – Phải công nhận cô nàng Sumire này thật sự rất thất thường. Mới lúc nãy còn lạnh lùng đến mức đáng ghét, bây giờ thì cởi mở hòa đồng thấy sợ!
“Chiaki... Miyamoto Chiaki...” – Bảo Anh ngập ngừng trả lời.
“Hmm...!" – Sumire đăm chiêu một lúc, rồi đập tay lên vai của Bảo Anh một cái thật mạnh – “Chiaki, mong rằng chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau. Cho tớ số điện thoại của cậu được không?”
Bảo Anh nhăn mặt xoa vai một cách đau đớn, nhận cái điện thoại từ tay Sumire, bấm số của mình, rồi đưa lại cho cô ta. Cất điện thoại vào túi xong thì cô nàng đi mất dạng.
Người thì chưa hết đau, bây giờ thêm cái cú đánh trời giáng của cô nàng kia, điệu này mà chiều nay gặp lại tên kia thì chỉ có nước chết chắc.
“Chiaki...” – Tiếng của Ayane vang lên – “Cho tớ số điện thoại với.
“Tớ nữa!” – Akiko chìa điện thoại ra.
“Tớ nữa, tớ nữa!!!” – Vâng! Bây giờ thì Bảo Anh bị bao vây bởi một nùi người, trông cô y như người nổi tiếng vậy. Không thể không cho họ được, từ chối sẽ rất bất lịch sự. Đành chịu!
__________oOoOo____________
“Tồi tệ thật...”
Hôm nay Bảo Anh lại phải ra đấu với Gin. Sự mệt mỏi của cô thể hiện ra rất rõ, nhưng xui một điều là chẳng có ai để ý đến điều đó. Thậm chí họ còn cỗ vũ, hối thúc cô! Đường lui bị bịt kín rồi, giờ chỉ còn nước tiến lên thôi.
Gin đeo găng tay vào, nở một nụ cười đầy ngạo nghễ nhìn Bảo Anh. Cô cúi mặt, vừa thấy mệt nhưng cũng vừa tức cái thái độ của tên này.
Trận đấu bắt đầu.
Nhử nhau một hồi... cuối cùng Bảo Anh vẫn là người thiếu kiên nhẫn, lao vào trước. Cô đã một đòn, Gin né được. Lợi dụng cơ hội, anh đấm một đòn vào bụng Bảo Anh. Ăn điểm!
“Cái tên này... thừa biết là thắng rồi mà vẫn muốn đấu với mình. Bộ buốn ăn đấm của mình lắm sao?”
Bảo Anh tự nhủ lần này không nên hấp tấp nữa. Cô đợi Gin lao vào trước. Nhưng có vẻ như điều đó không thành công. Gin thừa biết cô sẽ làm gì nên chẳng thèm lao vào, chỉ đứng thủ và... chờ.
Đứng thủ một hồi chẳng thấy ai lao vào ai, cộng thêm thời gian lại sắp hết. Bực mình, Bảo Anh bỏ tay xuống, gắt lên: “Đủ rồi! Một, là cậu tuyên bố ngừng đấu. Hai, là tôi tuyên bố ngừng đấu. Ba, là trọng tài tuyên bố ngừng đấu. Chọn đi!” – Cộng thêm câu nói đầy biểu cảm của Bảo Anh là một cái liếc mắt đầy sắc bén của cô nàng hướng về phía trọng tài. Anh ta rùng mình, nổi da gà, vội vã la lớn tuyên bố kết thúc trận đấu.
“Ôi, tốt quá! Vậy cậu thắng, được chưa? Giờ tôi thay đồ và về đây!” – Nói rồi, Bảo Anh ngay lập tức tháo găng tay, chạy thật nhanh về phòng thay đồ.
Gin cũng bỏ dở buổi tập, ra về trước. Đơn giản vì đối thủ duy nhất của anh cũng đã bỏ về, ở lại thì chẳng có ai đủ thú vị để xứng đáng làm đối thủ, kể cả những võ sư đai đen.
Thay đồ xong xuôi, Bảo Anh vừa đi vừa bật điện thoại lên để kiểm tra. Cô há hốc mồm ra kinh ngạc, đứng sững lại ở giữa hành lang vì... hàng đống số lạ vừa nhắn tin cho mình. “Cái quái gì thế này? Hai mươi tin nhắn chưa đọc?”
Bảo Anh mở từng tin ra đọc. Toàn bộ đều là số của những người hồi sáng. Dựa lưng vào góc tường, cô bắt đầu lưu số. Quá nhiều, quá mỏi tay!
“Ô, cô có điện thoại.”
“Aaaaa!!!”
Đang chăm chú thì giọng nói của Gin khiến Bảo Anh giật bắn người, "tiện tay" quăng luôn cái điện thoại xuống sàn nhà. Gin nhìn cô, rồi lại nhìn cái điện thoại. Anh ngồi xuống, nhặt nó lên, bấm bấm cái gì đó.
“Muốn gì đó?” – Bảo Anh khoanh tay, bực dọc hỏi.
“Lưu số!” – Gin trả lời tỉnh bơ, rồi tiếp tục công việc.
“Cái gì? Chưa có sự đồng ý của tôi mà cậu dám...” – Bảo Anh cưa kịp nói xong câu thì Gin đã đưa lại điện thoại cho cô.
“Xong rồi! Cảm ơn. À không, cô phải cảm ơn tôi mới đúng chứ?” – Gin lại nở cái nụ cười đểu mà Bảo Anh ghét cực ghét, nói một câu cực kỳ khó hiểu khiến “núi lửa” trong cô phun trào, nhưng chưa kịp trào hết thì Gin đã đi mất dạng.
Bảo Anh vội mở điện thoại kiểm tra. Đúng là Gin có lưu số anh thật! “Tên điên này, hồi nhỏ có bị sét đánh không mà làm càng thế chứ?”
Đứng ở một góc tường, Gin mở điện thoại, lưu số “đối thủ” của mình vào. Anh nhếch mép, cười đầy thú vị. Miyamoto Chiaki, chưa bao giờ anh gặp cô nàng nào ương bướng và ghét anh đến thế.
“Thú vị rồi đây! Tôi bắt đầu thích cậu rồi đấy, Chiaki!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT