“Đi – ăn – đậu – phụ thôi!!” – Mới sáng sớm thức dậy, Sumire đã la làng lên và đánh vần từng chữ một cho mọi người nghe.
“Đậu phụ hả?” – Bảo Anh dừng việc xếp nệm lại, ngẩng đầu lên với vẻ ngạc nhiên.
“Ừm ừm!!” – Sumire gật gù – “Đã đến Kyoto thì phải ăn những món được chế biến từ đậu phụ và đậu nành chứ! Tớ biết một chỗ ăn rất ngon.” – Cô nàng này hào hứng quá mức cho phép! Đúng là “nữ hoàng ăn uống” có khác!
“Phải ha… Đậu nành và đậu phụ là những món nổi tiếng ở Kyoto mà!"
“Được! Tớ và Gin sẽ về phòng chuẩn bị! Nửa tiếng nữa sẽ gặp mọi người dưới sảnh.” – Michio hồ hởi, lấy tay đập ngực một phát.
“Lát nữa gặp!” – Chỉ mới nói xong câu đó, anh chàng Gin đã bị thằng bạn thân lôi sền sệt ra khỏi phòng.
“Vậy chúng ta phải nhanh lên. Để còn đi dạo đây đó nữa chứ!” – Akiko dịu dàng nói. Hôm nay là ngày vui chơi tự do theo nhóm. Tất cả học sinh có thể tùy ý tham quan mọi ngóc ngách của Kyoto, nhưng phải trở về khách sạn trước tám giờ tối.
“Ai da… Có vẻ như mọi người đang lên một kế hoạch gì đó rất thú vị nhỉ?” – Jiro đứng dựa lưng vào cửa, mỉm cười dịu dàng và hỏi với giọng tò mò.
“Ji… Jiro – senpai*..” – Bảo Anh ngay lập tức hướng ánh nhìn của mình về phía anh, quên luôn cả việc mình đang bê một đống chăn nệm để cất vào góc phòng.
“A! Chào buổi sáng, Chiaki!” – Jiro trông thấy Bảo Anh thì cứ như thấy mặt trời mọc lần đầu tiên. Anh tiến tới gần, khiến cô nàng giật mình lùi lại vài bước chân, mặt thì đỏ lên ngại ngùng.
“Tuyệt quá đấy. Em có thể bê hết một đống này luôn sao?”
“Là… là chuyện bình thường thôi ạ.”
Bầu không khí đột ngột trở nên thật kỳ lạ.
Đám bạn tụm lại một góc, nhìn hai cái người kia với đôi mắt cực kỳ “nham hiểm”. Họ đang đợi những tình huống “hồng hường” sắp xảy ra. Suy cho cùng, thì người vui nhất có lẽ là Ayane, cô nàng thấy anh mình và Bảo Anh thân mật thì lấy làm hạnh phúc lắm. Cứ nghĩ tới tương lai sau này, cô sẽ được gọi Bảo Anh là “chị dâu” thì ôi thôi, một cảm giác lâng lâng khó tả đang tràn ngập khắp người rồi!
“Hôm nay mọi người định đi đâu?” – Jiro quay sang chỗ em gái mình đang đứng và hỏi.
“À thì… Tụi em định đi tới nhà hàng nào đó để ăn thử những món làm từ đậu phụ, rồi đi lòng vòng kiếm gì đó vui vui để chơi.” – Ayane chớp chớp mắt, suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng.
Jiro mỉm cười, trong miệng lầm bầm gì đó chẳng rõ rồi hướng ngay ánh mắt sang Bảo Anh.
“Hôm nay anh muốn đi chung với mọi người, được không?”
“Dạ?” – Bảo Anh kinh ngạc, cao giọng lên.
“Được mà anh hai! Chắc là sẽ vui lắm đấy!” – Ayane hào hứng, múa máy tay chân liên tục.
“Phải phải! Chắc chắn rồi! Đặc biệt là “người nào đó” sẽ là người vui nhất đó nha!” – Nghe Sumire xỉa xói mình, Bảo Anh ngay lập tức trừng mắt lên nhìn vì “nhột”. Cô nàng đang rất muốn ném hết cả đống chăn nệm này vào người cô bạn kia ngay lập tức.
“Vậy anh về phòng chuẩn bị một số thứ. Lát nữa gặp mọi người dưới sảnh.”
Bảo Anh quay mặt vào trong góc, thở dài thườn thượt. Đúng là cô vẫn chưa thể nào sẵn sàng để có thể đối mặt và nói rõ cho Jiro biết cảm giác của mình như thế nào... Vẫn còn nhát lắm Bảo Anh ơi…!
Mọi người bắt đầu khẩn trương chuẩn bị để ra ngoài. Ayane với Akiko đang bình loạn với nhau nên mặc thứ gì để đi. Sumire thì đang trang điểm, quẹt quẹt qua lại cái cây son màu đỏ cam lên môi. Bảo Anh thì mở valise, kiếm ngay một cái áo len dài gần tới đầu gối, tay áo cũng dài nốt và một cái quần legging mặc vào. Thế là xong! Vừa đẹp mà vừa giữ ấm được cơ thể.
“Chiaki!”
Nghe có ai đó gọi mình, Bảo Anh tò mò quay mặt sang thì bị nguyên bàn tay của Sumire bóp chặt lấy má, tay kia của cô nàng lăm lăm cây son.
“Ra đường thì phải biết điệu một tí chứ cô nương!” – Cô bạn cười hề hề nhìn vô cùng nham hiểm, từ từ đặt cây son lên đôi môi của Bảo Anh, khiến cô chưa kịp nói được tiếng nào thì đã bị quẹt quẹt mấy đường.
“Xong! Xinh như bà điên, lộn, nàng tiên!” – Sau một hồi tra tấn dã man cái gương mặt của Bảo Anh, cuối cùng Sumire cũng chịu buông tha.
Bảo Anh lấy gương ra soi cho kỹ. Phải mất hẳn mấy giây đứng hình cô mới có thể bình tĩnh và lấy tay chạm lên mặt mình. Không tin nổi đây chính là cô, một con nhỏ chuyên phá hoại ngầm, thích chơi liều, đấm đá, lúc nào cũng tưng tửng như bị đười ươi nhập. Sumire chỉ bôi một tí son, đánh nhẹ một ít phấn lên mặt thôi mà nhìn cô cứ như “lột xác” hoàn toàn.
Khi đám con gái xuống tới sảnh thì đã thấy tụi con trai tụ tập đông đảo. Nói cho nó hoành t~ráng thế thôi chứ thật ra thì chỉ có ba thằng “đực rựa” đứng đợi.
“Ôi chà ôi chà… Sao hội trưởng cũng đi với bọn này thế?” – Gin giở cái giọng bình thản tới mức khó chịu ra, hỏi ai thì chỉ có mình Bảo Anh biết.
“Anh ấy muốn đi với chúng ta, không được à?” – Cô nàng móc lại ngay lập tức.
Gin nhún vai, moi trong túi ra một cây kẹo mút, bóc vỏ ra và ngậm vô miệng, tiện thể nhìn lại Bảo Anh lần nữa. Đôi mắt anh ánh lên vài tia ngạc nhiên, rồi ngay lập tức trở lại trạng thái ban đầu.
Cả bọn đi theo sự hướng dẫn của Sumire, tới một nhà hàng chuyên nấu những món từ đậu phụ và đậu nành để thưởng thức. Đúng là món do người dân bản địa làm có khác! Rất ngon! Giống như nó đang tan ra trong miệng, không kém phần đậm đà và có một chút gì đó thật thuần khiết. Những miếng đậu phụ trắng tươi, ăn kèm với những món phụ hoặc ăn chay và những miếng Yuba** ăn kèm với nước xốt thật sự đã quyến rũ được những học sinh đến từ Tokyo.
“Oa!! Món Jiro – senpai ăn nhìn hấp dẫn quá đi!” – Bảo Anh hào hứng nhìn dĩa thức ăn được bày biện đẹp mắt đã được ăn quá nửa bởi Jiro.
“À! Là đậu phụ nướng đó. Em có muốn ăn thử không?” – Anh chàng hội trưởng lấy cái nĩa và ghim vào một miếng, bỏ vào miệng của Bảo Anh một cách vô tư khiến mọi người phải đỏ mặt khi chứng kiến.
“A! Iron – woman! Có muốn ăn thử của tôi không hả?” – Gin cũng chen chân vào.
“Lỡ cậu tẩm thuốc gì vào rồi sao đây?” – Bảo Anh lườm anh một cái, trả lời tỉnh queo.
“Quá đáng quá nha Iron – woman! Đi tin tưởng một người chỉ mới gặp hai ngày trong khi thầy mình thì lại đi nghi ngờ.” – Gin chống khuỷu tay lên bàn, dựa mặt vào lòng bàn tay của mình, cười cười và nói với giọng “tội nghiệp”.
“Thôi gọi tôi là Iron – woman được không vậy hả tên biến thái kia??” – Bảo Anh sửng cồ khiến tóc tai dựng ngược hết cả lên.
“Vâng… vâng… Không gọi thế nữa đâu Iron – woman!”
“Cậu vừa mới gọi nữa đó tên thích ăn đòn!!”
Sau cuộc “đánh lộn bằng miệng” giữa Gin và Bảo Anh, cuối cùng thì cả đám cũng lên đường trong sự bình yên.
“Shinakawa vừa nói là em “nghi ngờ thầy”, không lẽ em ở trong câu lạc bộ Karatedo?” – Jiro đi ngang hàng với Bảo Anh, hỏi với giọng tò mò.
“Dạ… đúng là vậy… Nhưng cậu ta đâu phải thầy em!” – Bảo Anh mỉm cười, trả lời.
“Nhưng cậu ta là người có cấp đai cao nhất trong câu lạc bộ mà?”
“Đối với em, cậu ta là một tên biến thái thích ngậm kẹo mút!”
“Hắt xì!” – Gin đang đi tuốt luốt trên cùng bỗng “nhột”, hắt xì một cái phun luôn cả cây kẹo đang ngậm “hờ” ra.
“Em linh thật đấy nha!” – Jiro nhìn xuyên lên phía trước, cười phá lên.
Đang đi chầm chậm ngon lành thì cả đám đột nhiên đụng hết vào người nhau, chỉ vì anh chàng Gin đã dừng lại, phải nói là bị bắt dừng lại.
“Ê thằng kia! Mày phun kẹo vào giày bố mà không biết dừng lại lau à?” – Bảo Anh đi lên đằng trước, khoanh tay chán ngán nhìn bọn trước mặt mình. Lại là Yankee! Mấy tên này sao mà khoái tỏ ra nguy hiểm thế nhỉ?
“Tôi đã xin lỗi rồi!” – Gin bình thản lên tiếng, cái mặt thì vẫn “láo” như thường.
“Xin lỗi thì có làm sạch được giày tao không? Mày có tin là tao---
“Đã là yankee chính hiệu, thì dù có máu giang hồ tới đâu cũng đừng có bắt người ta làm ba cái chuyện hạ nhục nhân phẩm như vậy chứ.” – Thằng lớn xác kia chưa kịp nói xong đã bị Gin cướp lời với một nụ cười giễu cợt trên môi khiến hắn tức điên, mặt tối sầm lại. Những người đi đường không ai dám can ngăn, vì sợ rước họa vào thân mình.
“Tao cho mày ba mươi giây để gọi điện kêu người nhà mày đi mua hòm đó thằng đánh võ mồm.”
"Để làm cái chuyện vô bổ đó, thì tôi dùng ba mươi giây để tới cửa hàng đằng kia mua kẹo mút ngậm còn hơn.”
“Mày…” – Xem ra Gin đã chọc cho hắn giận tới đỉnh điểm.
“Mọi người lùi lại đi! Không mấy thằng đàn em lại chơi cái kiểu “bắt con tin” nữa thì mệt lắm.” – Bảo Anh nhỏ giọng nói với đám bạn để họ từ từ lui ra xa.
“Có vẻ như mày thích ăn đòn nhỉ? Được thôi! Nhưng tụi tao không thích cái kiểu mười đánh một. Gọi thêm mấy đứa ra đây, rồi tụi tao đập tụi mày nhừ tử cũng không muộn.” – Tên cầm đầu tự mãn nói.
“Thích thì nhích thôi!” – Gin cười trông ngầu cực ngầu, rồi quay ra sau, nói to – “Iron – woman! Lên đây nào, lên đây nào!”
Bảo Anh tối sầm mặt, người run lên vì giận. “Tôi đã kêu đừng có gọi tôi bằng cái biệt danh đó nữa mà!!”
“Cái gì? Mày rủ thêm một đứa con gái á? Xin kiếu đi, tụi này không thích đánh con gái đâu.” – Mấy tên đàn em phía sau thằng lớn xác nhao nhao rồi cười lớn.
Bảo Anh thở dài, rồi tiến tới, nhìn bọn chúng với vẻ bình thản, không nói lời nào.
“Anh cũng muốn tham gia! Trò này nghe vui à!” – Jiro cũng đi lên, cười cười và nói.
“Rồi đó! Đội hình đã sắp xếp xong.” – Gin bình tĩnh tuyên bố.
Bọn yankee rướn lông mày lên và nhìn. Cái chó gì thế? Ba đứa ốm yếu đi đánh nhau với một đám to xác?
“Tụi mày coi thường tao đó hả??” – Tên cầm đầu hét lên, rồi ra lệnh cho đàn em xông hết vào.
Gin cười nửa miệng đầy tự mãn. Cả ba người đều đứng bất động, chẳng thèm thủ thế khiến bọn chúng cảm thấy mình càng bị xem thường hơn và càng hăng máu hơn trước.
“Trời ạ! Mới ăn xong mà phải tập thể dục rồi!” – Bảo Anh chán nản nói.
“Tụi mình khỏi kế hoạch gì gì nhá? Giáp lá cà loạn xạ luôn đi!” – Jiro chen vào giữa.
Chiến tranh đã bùng nổ!
-------------------------------------------
*Senpai: Kính ngữ dùng để chỉ người lớn hơn mình về tuổi tác, hoặc về kinh nghiệm trong một lĩnh vực nào đó.
**Yuba: Phần váng sữa nổi lên trong khi nấu đậu nành. Yuba được chế biến thành những món ăn đường phố rất thơm ngon. Cảm giác béo mịn cứ như đang cắn một miếng phô mát trong miệng nhưng lại không hề làm tăng cân sẽ giúp thực khách có một trải nghiệm tuyệt vời đó! Nếu có dịp, mọi người nhớ ăn thử nha ^^.
--------------------
Lý lịch nhân vật: Michio
Tên đầy đủ: Kinoshita Michio
Tuổi: 16.
Cân nặng: 53kg Chiều cao: 1m70
Nhóm máu: B
Tình trạng hôn nhân: Độc thân vui tính.
Tính cách: Lạc quan trước mọi chuyện. Thấu hiểu người khác một cách nhanh chóng.
Sở trường: Bô lô ba la, bà tám lý sự, kể chuyện ma giữa ban ngày và cả giữa ban đêm.