Thịnh Thế là 1 sản nghiệp của Doãn Thịnh, cũng giống như là Kim Uyển 3 năm trước. Bề ngoài rực rỡ, nhưng bên trong là trá hình những cho những cuộc buôn bán dơ bẩn. Bách Sanh đứng ở lầu 2 nhìn xuống đám người trong ánh sáng chói lóa phía dưới. Bỗng cảm thấy trong lòng chút hoang vu. Ngày giao dịch càng gần thì trong lòng lại càng cảm thấy bất an. Hắn cứ cảm thấy rằng sẽ có sự cố phát sinh.

“Sao vậy?” Doãn Thịnh không biết đã quan sát hắn bao lâu, từ xa chậm rãi bước tới khoác vai, đưa cho hắn 1 điếu thuốc. Bách Sanh nhận lấy, kẹp nó giữa 2 ngón tay, vẻ mặt lãnh đạm “Chỉ là đang suy nghĩ, tên của nơi này quả thật chuẩn.”

Doãn Thịnh nhếch nhẹ môi “Đột nhiên có hứng nghiên cứu tên của tôi đặt sao. Vậy, Kim Uyển trước kia thì thế nào?”

Bách Sanh nhìn thẳng sườn mặt gã, chẳng rõ đang nghĩ những gì “Đương nhiên không bằng Thịnh Thế.”

Doãn Thịnh nhắm mắt, miệng khà ra 1 hơi khói “Tôi đây phải cảm ơn cậu, có Thịnh Thế của hôm nay … chính là nhờ phúc của cậu.”

Bách Sanh đương nhiên nghe hiểu lời hắn nói, cầm điếu thuốc nhẹ nhàng gõ vào lan can “Công lao lớn như vậy tôi làm sao dám nhận”

Doãn Thịnh nhìn hắn với ánh mắt thâm thúy, cười nhẹ “Chi bằng đi theo tôi, thấy thế nào?”

“Thiên ca, đối với tôi có ơn, tôi không muốn phản bội anh ấy.”

“Thật không?”

Bóng đen của 1 tán cây xỏa vào mặt hắn. Nụ cười sao lại quái đảng đến như vậy, sự bất an càng ngày càng mạnh.

Doãn Thịnh đem điêu thuốc đang đốt dở bỏ xuống đất dập tắt, 2 tay thọc vào túi quần “Không vào uống 1 ly à.”

Bách Sanh nhìn thời gian “Không được, còn có chuyện phải làm, đi trước.”

“Bách Sanh!” Doãn Thịnh với theo gọi hắn “Em gái nhà cậu … cần phải coi chừng cẩn thận nhé.”

Bách Sanh khẽ nhíu mày, khóe miệng nhếch nhẹ. Hình như tâm tình Doãn Thịnh khá tốt, đi đến vỗ vai hắn, giọng trấn an “Nói chơi thôi, đừng coi là thật.”

Bách Sanh cười lạnh “Hình như không buồn cười.”

“Nhắc nhớ đàn em của cậu bảo vệ cô ấy tốt nha.” Doãn Thịnh sờ cằm “Cậu cũng biết, thành phố N … rất loạn mà.”

Tiểu Liêu dọn hành lý ở trường học đến chỗ Bách Sanh ở không bao lâu, thì bắt đầu nghỉ hè. Giản Tiếu cũng được nghỉ hè nên quay về, hẹn với Tiểu Liêu đi mua sắm. Tiểu Liêu cảm giác chân mình sẽ vỡ vụng ra mất, sức sát thương của Giản Tiếu thật không tầm thường. Mỗi cửa hàng đều nhất định phải vào, mỗi bộ quần áo thấy vừa ý thì phải thử, nhưng sau khi thử xong lại mắng ném vào nhân viên bán hàng. Tiểu Liêu đã chống chọi với không biết bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ của nhân viên bán hàng, cùng cô ấy đi thử hết từng tiệm. Cuối cùng đến khi đi không nổi nữa thì Giản Tiếu mới kéo nó vào quán Starbucks.

Giản Tiếu nhìn chiến lợi phẩm của mình, vẻ mặt đầy thỏa mãn “Cậu không biết ở thành phố C, làm sao cũng không thoải mái như ở nhà, mẹ mình cắt xén tiền cử của mình, thiệt là nổi khổ nhân gian mà. Cho nên nhân cơ hội về, mình phải mua cho đáng.”

Tiểu Liêu nhếch miệng cười, Giản Tiếu thấy cô không đáp lời, một người nói chẳng thú vị gì, lườm nó “Tiểu Liêu, cậu đang giả làm tượng à?”

Có cái tượng nào làm việc hết mình vậy sao? Tiểu Liêu nhấp nhụm cà phê “Nhờ phúc của cậu, 20 năm, rốt cuộc mình đã biêt, cái gì gọi là sói mắt trắng.”

Giản Tiếu cười trừ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ “Nè, đó không phải Thiên Bắc sao?”

Tiểu Liêu hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ giương “Là Bách Sanh.”

Bách Sanh cùng Lâm Duệ từ phía Thịnh Thế vừa bước ra. Nói với mấy người phía sau nói mấy câu liền xoay người lên xe rời đi.

“Bách Sanh?” Giản Tiếu ngạc nhiên “Anh ta đã quay về?”

Tiểu Liêu giờ mới nhớ ra là nó vẫn chưa nói với Giản Tiếu chuyện nó cùng Bách Sanh ở chung. Giản Tiếu nheo mắt lại nhìn nó, tấm tắc ra tiếng “Dịch Tiểu Liêu à Dịch Tiểu Liêu, cậu không phải lại cùng Bách Sanh lại quấn lấy nhau đấy chứ. Nhìn tâm tình phơi phơi sắc xuân của cậu là mình biết con mèo này đang sống trong mùa xuân hạnh phúc rồi.”

“…. Không phải quấn lấy.” Tiểu Liêu quơ quơ tay trước mặt cô, làm lộ chiếc nhẫn trên tay.

“Vừa mới cầu hôn là cậu lập tức bán mình sao?” Giản Tiếu cười nhạt “Anh ta đi 3 năm, cậu không hỏi thử anh ta đi làm gì sao?”

Tiểu Liêu sững người 1 chút “Anh ấy không muốn nói, mình sẽ không hỏi.”

Giản Tiếu thở dài “Tiểu Liêu, cho dù nói thế nào, mình cũng hy vọng câu tốt. Nhìn bộ dạng anh ta lúc nãy, hình như không phải làm chuyện tốt đâu, bộ dạng tiền hô hậu ủng, cậu vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”

“Ờ.” Tiểu Liêu cảm thấy không yên, đưa tay khuấy tách cafe trước mặt. Rốt cuộc 3 năm nay Bách Sanh đã làm cái gì, tại sao … đến bây giờ hắn cũng không nói với nó. Nó vẫn cảm thấy Bách Sanh không nói hẳn là có nguyên nhân của hắn. Nhưng mà, chuyện hắn đang làm, chò dù hắn không nói nhưng lần trước ở Thịnh Thế nó cũng phần nào đoán được. Chẳng lẽ Bách Sanh là thật sự đã … thay đổi?

*

Bách Sanh vừa tiến vào cửa chưa kịp thay giầy, thì đã bị Tiểu Liêu đu dính lên người, Bách Sanh nhẹ sờ ót nó “Làm gì mà giống khỉ vậy?”

Bách Sanh bế nó, Tiểu Liêu đưa tay gỡ cà vạt của hắn “Bách Sanh, mệt không?”

Hôm nay, mặt trời mọc từ phía nam sao? Bách Sanh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nó “Lại phá hư cái gì phải không?”

Tiểu Liêu nhìn hắn tỏ vẻ không vui “Lòng dạ tiểu nhân, em là có lòng tốt muốn giúp anh tắm thôi.”

Bách Sanh đặt nó xuống sofa, rồi bản thân cũng ngồi xuống “Ừa, chút nữa cũng phải tắm, không thì làm sao ngủ.”. Bình thường hắn trở về rất trễ, nếu so với bà cụ non như nó thì thời gian quả thật đối nghịch. Hôm nay sao người này vẫn còn tinh thần ngồi xem TV thế nhỉ.

Tiểu Liêu thuận thế, nhích qua giúp hắn bóp vai “Mỗi ngày đều về trễ như vậy, em sẽ bị cô đơn, không ai nói chuyện.”

Bách Sanh cười nhẹ “Dịch Tiểu Liêu, em có thể 1 người phân làm 2, tự nói với chính mình mà.”

“…. Em giống đa nhân cách sao?” Nó nói rồi hung bạo nhéo bả vai hắn.

“Qua 2 ngày nữa, xong việc rồi. Lúc đó sẽ dẫn Tiểu Liêu đi chơi. Em muốn đi đâu thì đi đó.”

Tiểu Liêu hứng hở trong lòng ngực hắn, cơ thể đụng phải ngực hắn nên hơi đau. Bách Sanh vuốt lưng nó. Đôi mắt đen của Tiểu Liêu nháy liên tục nhìn hắn “Thật không?”

Thấy Bách Sanh lại tiếp tục hỏi “Có thể đi Disney không?”

“Có.” Bách Sanh nhéo vào mũi nó “Đến lúc đó, em muốn đi Mỹ hay Hồng Kông đều được.” Mấy ngày nữa, xong chuyện Doãn Thịnh, thì thân phận cảnh sát của hắn sẽ được khôi phục. Lúc đó còn có thể cho nó 1 bất ngờ lớn, còn có thể mặc cảnh phục đến trước mặt Dịch Phong và Tưởng Mạch nói cho họ biết đứa con từ nhỏ luôn gây phiền phức, đáng để cho họ tự hào.

Tiểu Liêu 2 tay xoắn lại, nghĩ đến có thể cùng Bách Sanh đi du lịch cảm giác thật ngọt ngào. Bách Sanh đứng dậy nhìn bộ dáng ngây ngô của nó, cúi thấp nói “Bộ dạng ngốc nghếch, anh đi tắm, đợi chút nữa sẽ chơi với em.”

Tiểu Liêu thấy Bách Sanh cởi bỏ áo khoác, đi hướng đến phòng tắm, nhảy xuống xọt lấy đôi dép lê “Bách Sanh, chờ em, tắm chung.”

Bách Sanh nghe được tiếng phành phạch bạch bạch, liền mau chóng chạy vào “RẦM” 1 cái đóng cửa phòng tắm lại.

Tiểu Liêu quyệt miệng đạp cánh cửa phòng tắm “Đồ ích kỷ, đâu phải chưa thấy qua, tắm chung có sao đâu.” Rồi xoay người bước đi, nghĩ lại vẫn chưa thấy hả giận xoay lại đạp thêm 1 cái, cố ý la lớn cho người bên trong nghe rõ “Anh không yêu em, từ lúc bắt đầu, đã không muốn ngủ chung với em.”

Bách Sanh cởi bỏ nút thắt, nghe tiếng kêu gào, đánh đá lưu manh ngoài cửa, bất giác mỉm cười. Dịch Tiểu Liêu quả là 1 tiểu sắc nữ hạng nặng. Nằm vào bồn tắm lớn, nghe bên ngoài không còn âm thanh nữa, nhẹ đóng mắt. Một hồi sau lại nghe thấy tiếng cửa phòng tắm dịch chuyển. Mắt hắn sững sốt nhìn bóng đen kia.

Tiểu Liêu mở cửa phòng tắm ra, ánh mắt điềm tĩnh nhìn Bách Sanh, lắc lắc cái chìa khóa trong tay “Đây là nhà của em, không nghe lời, đuổi anh ra ngoài.”

Bách Sanh không nói gì, sớm biết như thế sẽ không dạy nó chiêu này. Làm bây giờ có người nào đó dựa vào đó chiếm ưu thế. Hắn lơ luôn không thèm nhìn coi sắc mặt tiểu sắc nữ đó thế nào nữa “Dịch Tiểu Liêu, mau đi ra ngay, trong đầu không thể nghĩ mấy thứ trong sáng một chút à.”

Tiểu Liêu sững người, nó mà không trong sáng sao, nó chỉ là muốn tắm chung với hắn, trong sáng thì liên quan gìở đây? Bách Sanh nghe không tiếng động, trợn mắt nhìn Tiểu Liêu đứng tần ngần trước cửa, con mắt đảo vòng vòng, hai ngọn lửa giận tích tụ chờ bùng nổ “Em và anh cùng nhau tắm, có thể tiết kiệm nước, lại có người bầu bạn, có gì mà không trong sáng?”

“……” nói dậy cứ như người không trong sáng …. là hắn. Bách Sanh hướng tay về phía nó, dịu giọng nói “Ngoan, lại đây.”

Tiểu Liêu rất có khí phách đứng yên không lại “Lúc thích thì ngoan ngoan, không thích thì “tiểu sắc nữ”” nó “hừ” 1 tiếng.

Bách Sanh cảm thấy buồn cười, đúng là lâu gòi không thấy nó giận như vậy. Nghĩ kỹ, tính tình nó như vậy đích thị là không giống người bình thường mà. Cho nên hắn lập tức hạ giọng tỉ tê “Là anh không đúng, baby, lại đây.”

“Anh cho em vào mặt tường.”

“…..”

Tiểu Liêu lại hung hăng nói “Anh không yêu em.”

Bách Sanh vừa tức vừa buồn cười “Dịch Tiểu Liêu, lại đây.”

Tiểu Liêu chẳng có cốt khí gì cả … vừa nghiến răng trèo trẹo, vừa đi qua. Bách Sanh dùng lực kéo nó lại gần, anh nhẹ nhàng nâng nó lên để nó không bị ngã, ôm chặt nó vào lòng “Dạo này thế nào mà cáu kỉnh dữ vậy? Chu kỳ kinh nguyệt đến rồi à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play