Bách Sanh sững tại chỗ, đến lúc muốn chạy đuổi theo nó, thì nó đã bắt xe taxi đi mất rồi. Bách Sanh lòng như lửa đốt chạy thẳng về nhà. Thấy nó không ở phòng khách lòng lại càng không yên, không biết nên giải
thích như thế nào. Đối với Tiểu Liêu, hắn từ trước đến giờ đều bó tay.
Suy nghĩ của nó không giống người thường. Tức giận cũng khác người, lúc
giận, đầu óc so với bình thường càng lợi hại hơn.
Mãi cho đến giờ cơm chiều, Tưởng Mạch và Dịch Phong hôm nay tham dự
tiệc cưới con của 1 người bạn già cho nên không có ở nhà. Bàn ăn bây giờ chỉ có 2 người.
“Tiểu Liêu đâu?” Thiên Bắc ngồi trước bàn ăn, nhìn thấy bên cạnh trống người nên hỏi.
Thím Trương rửa xong chén bát nói “Nói là không muốn ăn, không muốn
xuống nhà.” Nghĩ lại có chút lo lắng nên nhìn Thiên Bắc nói tiếp “Bình
thường không muốn ăn, cũng giúp thím rửa chén bát, thím hỏi có phải bệnh không thì cũng không nói?”
Thiên Bắc nghiêm mặt nhìn về phía cái người mặt mày đen thui phía đối diện, rồi sau đó nói với thím Trương “Không có việc gì đâu, 1 chút con
lên xem con bé.”
Bách Sanh cũng không có tâm trí ăn, tùy tiện lùa vài cái cho qua,
liền ném chén đũa đi lên lầu. Đi qua đi lại trước phòng Tiểu Liêu vài
vòng, quyết định gõ cửa, bên trong không ai trả lời, Bách Sanh thấp
giọng nói “Tiểu Liêu … em có đói không?”
Bên trong cũng không có âm thanh gì, Bách Sanh trầm giọng “Em đừng
giận, anh thật sự không cố ý … nếu như cho em đánh anh, em có hả giận
không?”
Vẫn im thinh thích như trước, Bách Sanh buồn rầu, đứng 1 hồi rồi đi xuống lầu.
Tiểu Liêu đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn dấu răng trên vai
mình, rồi vén tóc nhìn lấy vết sẹo trên tráng. Nhìn vào gương chằm chằm
ngẩn người. Trong lòng cảm thấy khó chịu. Sấy tóc rồi đi ra, ngồi ở sườn giường cảm nhận từng cơn từng cơn gió mát thổi đến. Cửa ban công đột
ngột mở ra, khiến trái tim nó bỗng nhảy loạn. trong đầu thoáng hiện
những cảnh tượng ngày hôm đó. Nhẹ nhàng đi đến ban công kéo cửa lại.
Trên kính cửa chỉ ẩn hiện mỗi bóng hình cô đơn của nó đứng tại chỗ.
Tiểu Liêu chóp nhẹ mắt, đi đến bên giường ngồi xuống. Những đè nén
trong lòng ngày càng dâng lên mãnh liệt. Tại sao như thế .. tại sao
trong giây phút đó. Nó lại mong chờ cái hình bóng quen thuộc kia. Giống
như là đang ngồi trúng 1 cái gì cứng cứng. Đứng dậy thì thấy đó là 1
chai thuốc mỡ. Nó cầm lấy thoa lên vết thương của mình.
Nghe được tiếng đập cửa, Tiểu Liêu mở cửa, 1 người con trai đứng cạnh cửa tay ôm khây đồ ăn cười hiền. Tiểu Liêu đôi lúc cảm thấy bản thân
cũng thật kỳ lạ. Rõ ràng 2 người họ có bộ mặt y chang nhau. Nhưng chỉ
cần 1 hành động nhỏ thôi nó đã lập tức biết đó là Thiên Bắc. Bách Sanh
hình như … hiếm khi cười hiền như vậy.
“Sao vậy, đang giận ai sao?” Thiên Bắc theo phía sau nó đi vào phòng, đóng cửa, đứng sau lưng nó, dùng ánh mắt ra hiệu với Bách Sanh đang
đứng đối diện bên ngoài “Mọi thứ cứ để tôi!”
Tiểu Liêu ngồi lại trên giường, vẫn như cũ như đang lạc trong cõi
tiên nào. Thiên Bắc đem đồ ăn đặt ở bàn học “Mau đến ăn đi, làm gì mà cứ đấu sức với Bách Sanh vậy!”
Tiểu Liêu run rẫy đôi mi “Không thèm so đo với con cún con đó.” Tiểu
Liêu nói với giọng hết sức hùng hồn mà quên mất là mình cắn người ta
trước.
Thiên Bắc dựa ghế lắc lư “Anh ấy làm gì em?”
“Anh ta …” Tiểu Liêu nhìn Thiên Bắc, 1 lúc lâu cảm thấy ngượng lại cuối đầu “Không có gì.”
Thiên Bắc kiên nhẫn khuyên nó “Tiểu Liêu, Bách Sanh cùng chúng ta lớn lên, anh ấy tuy đôi lúc hay đùa dai nhưng mà nhìn anh ấy đau lòng em
không quan tâm sao?”
Tiểu Liêu vẫn cuối đầu, tay nắm chặt thành giường không hé răng.
“Bách Sanh là lo lắng cho em bị người ta ăn hiếp, muốn bảo vệ em. Mặc dù có đôi khi phương pháp hơi quá khích nhưng mà căn bản là không có ý
xấu. Nhìn anh ấy gần đây mỗi ngày đều đi đón em, tất cả điều là do quan
tâm em.”
Tiểu Liêu mân lấy môi, thấp giọng lẩm bẩm “Không thích anh ấy, không nói lý lẽ.”
Thiên Bắc hiểu ý, khẽ thở dài “Là tại Bách Sanh khiến em thất vọng, cho nên giận anh ta…”
“Ờ.” Tiểu Liêu gật đầu, cảm thấy Thiên Bắc quả là tri kỷ của mình “Bách Sanh thay đổi, biến thành đáng ghét rồi.”
Thiên Bắc cười cười, đừa tay xoa đầu tiểu nha đầu ngốc, nó á, đã quên mất Bách Sanh 8 năm trước sao với bây giờ còn đáng ghét hơn. Nhưng lúc
nó cũng đâu có giận “Vậy bây giờ Tiểu Liêu muốn thế nào mới tha thứ cho
anh ấy?”
Tiểu Liêu sờ cái bụng nhỏ đã lên tiếng kêu réo đói bụng của mình, qua bàn ngồi vào ăn “Chờ hiểu rồi, thì mới tha thứ cho anh ấy.”
“Hiểu cái gì?” Thiên Bắc gãi đẩu, lời nói không có chủ ngữ của nó thật khó hiểu, có phải là nó muốn làm Bách Sanh hiểu?
Tiểu Liêu ăn chậm lại, bỏ đũa xuống, bậm môi “Là em có việc không hiểu.”
“………”
Thiên Bắc rất thông cảm với Bách Sanh, có lẽ anh đoán ra được Tiểu
Liêu đang nghĩ cái gì, âm thầm thở dài trong lòng, Bách Sanh đã làm rõ
ràng đến như thế mà Tiểu Liêu cũng không hiểu, càng huống chi là anh
lặng lẽ đặt ở trong lòng, bảo vệ thứ tình cảm ấy, đoán chừng cả đời nó
cũng không phát hiện được? Lúc nghĩ đến đó, trong lòng có chút cay đắng. Nhìn bộ dạng Tiểu Liêu ngốn nga ngốn nghiến, trong lòng Thiên Bắc dịu
lại một lúc, chỉ nhìn nó như thế này thôi, cũng rất tốt rồi.
*
Ngày hôm sau, Tưởng Mạch nhìn thấy Tiểu Liêu mặc áo sơ mi trắng đi
vòng vòng phòng khách “Nè, Tiểu Liêu, con sao vậy?” quay đầu nhìn thời
gian “Giờ này không phải đi học đàn sao?”
Bách Sanh nghe được lời Tưởng Mạch cũng nhìn qua nó, hắn biết Tiểu
Liêu không đi học đàn, vì luôn chú ý đến âm thanh bên phòng nó, không
nghe được tiếng đàn của nó.
Tiểu Liêu đứng trước tủ lạnh, uống nước, ánh mắt chao đảo mất tự nhiên “Bả vai khó chịu, không kéo đàn được.”
Bách Sanh hạ thùy mắt, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên phím điện thoại.
Ngay cả đàn kéo cũng không được, xem ra bị thương thật sự là nghiêm
trọng. Hắn thật hối hận ngày hôm qua đã hành động như vậy.
Tưởng Mạch thấy thế liền đến bên cạnh nó, ngón tay sờ vào vai nó “Chỗ nào không thoải mái, có phải vai bị viêm rồi không, còn nhỏ như vậy làm sao mà vai lại bị viêm?” Tưởng Mạch ấn tay vào, Tiểu Liêu bị ấn trúng
chỗ đau kìm không được hê lên 1 tiếng. Tưởng Mạch nghiêm mặt hỏi “Đau
lắm hả?”
Tiểu Liêu sợ Tưởng Mạch sẽ giở áo nó lên xem, vội vàng rút lại “Nâng tay sẽ đau, nghĩ ngơi là được rồi.”
Tưởng Mạch sờ vào sau gáy nó “Muốn đi bệnh viện không, đừng giấu tình trạng.”
Bách Sanh lo lắng nhìn Tiểu Liêu mặt trắng bệch “Hay là … anh dẫn em đi bệnh viện.”
“Không cần.” Tiểu Liêu không chớp mắt cầm ly nước uống hết, nhìn Tưởng Mạch nói “Con về phòng nghĩ.”
“Được, mệt thì về nghĩ đi, cảm thấy khó chịu thì phải nói đừng giấu trong lòng.”
Bách Sanh nhìn theo bóng nó đi lên lầu, ngay cả nhìn hắn 1 cái nó
cũng không thèm làm. Xem ra lần này ai đó thật sự rất giận. Trong lòng
khẽ thở nhẹ, hắn làm sao thế này, đã lớn rồi mà còn đi hơn thua với đứa
con nít. Mùa hạ nóng bức, khiến lòng người càng bực bội hơn. Mau chóng
khai giảng đi thôi.
*
Những ngày sau đó, Tiểu Liêu đều không đi học đàn. Thật sự là vết
thương ngay bả vai không ổn chút nào, không phải là nói đau đến thế nào, chỉ nói đến thời tiết mùa hè quá nóng, mặc quần áo nào thì dấu răng đó
đều lộ ra. Cho nên mỗi ngày nó chỉ có thể mặc áo sơ mi trắng và ngồi
trong phòng máy lạnh.
Ngày mai, Bách Sanh sẽ vào năm học mới. Tiểu Liêu đứng trước ban
công, ngẩng đầu nhìn ánh sáng lóng lánh của những vì sao trên trời, khẽ
thở dài.
“Dịch Tiểu Liêu.” Bách Sanh đứng ở căn phòng đối diện, không biết từ
khi nào hắn đã đứng ở ban công này nhìn cô nàng ngốc bên kia. Khoảng
cách 2 ban công không xa lắm. Bách Sanh không cần phải lớn tiếng lắm
cũng có thể nghe được.
Tiểu Liêu hoang mang, chuyển ánh mắt đi nơi khác, quay lưng về phía hắn “Chuyện gì?”
“Ngày mai anh đi.”
“Biết rồi.”
“….. Em …. Không nói gì với anh sao?” Bách Sanh u sầu nhìn con sói
mắt trắng này, 1 chút biểu thị cũng không có, hắn đối với nó không tốt
sao? Chỉ trừ chuyện 2 ngày trước là có hơi ngượng thôi nha.
Tiểu Liêu nhìn về ánh sao xa xăm, trái tim nó hình như đang đập rất
mạnh. Tay nó nắm lấy 1 lá cây thủy trúc ở ban công nói khống “Thuận buồm xuôi gió.”
Khóe mắt Bách Sanh nháy nháy “Anh ngồi máy bay, câu này hình như không hợp.”
“Vậy … Mau chóng học thành.”
“Đừng nói tiếp theo chúc anh lục súc thịnh vương nhe.”
Tiểu Liêu lầm lầm “Nghĩ em ngốc sao, Dịch gia đâu có ai nuôi thú cưng.”
“….” Bách Sanh che trán, là hắn sai, không nên có ý đồ chủ động mở
đường muốn dẫn Dịch Tiểu Liêu vào con đường yêu sớm đầy tội ác này.
Tiểu Liêu nghe thấy phía sau không có tiếng “Ở trường học … đừng đánh nhau.”
Nghe lời nói của nó, biết hình ảnh mình trong lòng nó không tốt, cảm
thấy có chút buồn nhưng có thể coi là 1 loại hưởng thụ đi “Nè, anh học
cảnh sát, chứ không phải làm xã hội đen.”
Tiểu Liêu bễu môi vẫn hướng lưng về phía hắn, thời trung học không
phải anh ta cũng đánh nhau không ít sao? Nhưng lúc nào cũng giả bộ làm 1 bộ mặt lạnh lùng. Một hơi gió lạnh thổi qua, nó hắt xì 1 tiếng.
“Ngủ sớm đi, ban công gió rất lớn.”
Tiểu Liêu “Ờ!” 1 tiếng.
Bách Sanh cười nhe “Ngủ ngon.” Bách Sanh dùng tay che miệng như muốn
che đậy đi độ cong của khóe miệng mình “Tiểu Liêu, đó là bồn Thủy Trúc
mà mẹ thích nhất, lần sau đừng có lại bứt lá như vậy nữa. Mau suy nghĩ
coi ngày mai làm sao ăn nói đi.” Nói xong hắn cười đểu phe phẩy trở về
phòng.
Tiểu Liêu nghe thấy động tác trong tay bỗng cứng đờ, cuối đầu nhìn
dưới chân toàn lá thủy trúc, khóc không ra nước mắt. Bách Sanh là tiểu
nhân, thật sự là xấu xa. Nhìn thấy nó lặt lá trên chậu bông lặt đến như 1 đầu tóc bị bức cho hói mà cũng không lên tiếng. Nó tức giận xem đám lá
cây dưới chân như Bách Sanh mà giẫm lên. Vữa giẫm vừa mắng “Vô loại,
Bách Sanh … xấu xa.”
Bách Sanh nằm trên giường khẽ mỉm cười nghe âm thanh từ bên ngoài ban công vang tới, Dịch Tiểu Liêu, mau chóng trưởng thành đi, anh đợi em.
Ngày hôm sau, tiễn Bách Sanh ra sân bay, đứng ở sảnh lớn của phi
trường, Tưởng Mạch nói với hắn “Khí hậu ở đó với ở đây không giống nhau, phía Bắc khí hậu lạnh hơn, mới đến chưa quen đừng tắm nước lạnh, coi
chừng cảm mạo.”
Bách Sanh nhìn mẹ mình khốc mắt đã đỏ lên, đưa tay ôm lấy bà như đứa
trẻ nhỏ vỗ vỗ lưng bà “Biết rồi, con 18 tuổi rồi. Không còn là con nít
đâu, biết tự chăm sóc bản thân mình mà.”
Bách Sanh vốn đã rất cao, Tưởng Mạch chỉ đứng đến ngực hắn, nhẹ thục vào ngực hắn 1 cái “Tiểu tử ngang bướng,ngang bướng thành thói quen,
sao lại không muốn ở cạnh mẹ nữa, mà phải đi học cho xa.”
Dịch Phong và Thiên Bắc đành chịu, Dịch Phong kéo Tưởng Mạch qua “Nó
lớn rồi, nó có quyền lựa chọn cuộc sống cho bản thân.” Nhìn đứa con cao
lớn của mình, Dịch Phong tuy không nói nhưng trong lòng vẫn là không nỡ. Đối với Bách Sanh, tình cảm của ông thật sự rất phức tạp, nghĩ đến
chuyện 10 năm trước, vẫn cảm thấy đó là thiệt thòi cho nó.
“Ba, yên tâm, con nhất định không làm ba mất mặt.” Bách Sanh nhìn
Dịch Phong nháy cặp mắt gian manh. Ông ấy nghĩ cái gì, hình như hắn đều
rõ ràng.
“Ta có gì mà không yên tâm, ta có rất nhiều người quen, con bên đó mà dám gây rắc rối. Lập tức ta sẽ bay qua cho ăn roi may.” Dịch Phong xụ
mặt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Bách Sanh nhớ đến cái roi mà Dịch Phong cất giữ, sống lưng lập tức thẳng lên.
Nhìn đại sảnh sân bay đầy người, ồn ào. Bách Sanh đưa mắt nhìn, Thiên Bắc biết hắn đang tìm cái gì, thấp giọng nói “Tiểu Liêu, con bé … sáng
sớm đã ra khỏi cửa rồi.”
Bách Sanh không nói gì, trên mặt vẫn thản nhiên mỉm cười, nhưng trong lòng như có từng cơn đập phá. Tiểu Liêu ngốc nghếch này, chắc là sáng
sớm đã đi ra chợ hoa tìm mua Thủy Trúc cho Tưởng Mạch rồi.
Tưởng Mạch vỗ vỗ vai hắn “Không có gì quan trọng thì lễ tết nhớ quay
về. Tiểu Liêu chắc là có việc cho nên mới không đến. Con là anh nó, tuy
hay ức hiếp nó nhưng Tiểu Liêu không phải người hay thù dai.”
Bách Sanh mỉm cười, người mẹ này của hắn sở trường là làm người khác tưởng mình không biết gì, nhưng biết tất cả.
Cuối cùng Bách Sanh ôm lấy Thiên Bắc, dùng âm thanh mà chỉ 2 người mới có thể nghe thấy nói với Thiên Bắc “Chăm sóc cô ấy.”
Thiên Bắc mỉm cười “Yên tâm.”
Kiểm vé xong, Bách Sanh rời khỏi không quay đầu lại.
Cất hành lý xong, Bách Sanh ngồi vào vị trí ngẩn người, nghĩ rồi nghĩ lấy di động ra “Tiểu Liêu, tạm biệt … còn nữa, anh sẽ nhớ em.” nhắn
xong tin, thì tắt điện thoại nằm dựa lưng vào ghế chờ máy bay cất cánh,
ngoài cabin máy bay, ánh sáng chói lọi của thành phố B vẫn như thế.
Tiểu Liêu nhìn thấy Tưởng Mạch cùng mọi người trở về ở đại sảnh, xem
điện thoại thấy tin nhắn của Bách Sanh, ngẩn đầu nhìn 1 mảng xanh thẳm
trên đỉnh đầu. Bách Sanh, tạm biệt.
Tới thành phố B, Bách Sanh trực tiếp đến trường báo danh. Lãnh đồng
phục, đến ký túc xá cất đồ, mọi việc xong thì cũng đã đến buổi tối.
Bách Sanh lúc này mới khởi động lại điện thoại muốn báo bình an với
Tưởng Mạch. Vừa mới mở thì đã nhìn thấy 1 tin nhắn từ Tiểu Liêu “Em rất
thích … lúc tan học, có anh đón em.”
Bách Sanh thừ ra nhìn dòng tin nhắn, mỉm cười. Dịch Tiểu Liêu, có phải anh có thể nghĩ là … em đã bắt đầu hiểu rồi không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT