Từ lúc Long Vũ tu luyện đến lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau. Ngẩng đầu nhìn thấy tiểu phượng hoàng vẫn đứng trước mặt mình, Long Vũ dường như nhận ra điều gì đó, liền nói:
- Cám ơn.
Tiểu Phượng hoàng hiển nhiên có thể hiểu lời nói của Long Vũ, nó hưng phấn vỗ cánh, dường như muốn đáp lại Long Vũ. Đáng tiếc, Long Vũ không hiểu một chút nào.
- Tiểu Vũ, chúc mừng em. Tu vi của em đã tiến nhập cảnh giới màu lam.
Lúc này, Kim Phượng đang điều tức trên cây ngô đồng cũng chậm rãi thu công. Đôi mắt to đẹp liếc nhìn Long Vũ một cái, khoé miệng tràn ngập vui mừng.
- Chị Phượng, lần này thật sự là muốn cám ơn chị. Em biết, tu vi của em đột phá hoàn toàn là nhờ có chị.
Long Vũ nghiêm túc nói.
Lời này vừa nói ra, Kim Phượng lập tức nảy sinh nghi vấn. Hai lần giúp đỡ, Long Vũ đều đang trong trạng thái hôn mê. Theo lẽ thường, hắn không thể nào biết được tình huống bên ngoài.
Nhưng theo như lời Long Vũ, hắn rõ ràng biết được mình đã hai lần trợ giúp.
Trên người Long Vũ rõ ràng có rất nhiều điểm thần bí.
- Tiểu Vũ, nhớ kỹ. Đây chính là duyên pháp của em, cũng là kết quả do em cố gắng kiên trì, không hề có bất kỳ quan hệ cùng với người khác.
Kim Phượng nhẹ nhàng nhảy xuống, tiến đến trước mặt Long Vũ nói:
- Tiểu đệ đệ, cho chị nhìn miếng ngọc bội của em một chút.
Nghe Kim Phượng nói như vậy, bản năng Long Vũ nâng nên một chút cảnh giác, theo bản năng lui về phía sau từng bước. Không vì nguyên nhân gì khác, chẳng qua Phượng Hoàng lệnh trên cổ hắn thực sự là rất quan trọng.
- Nếu em không muốn, thì thôi đi.
Kim Phượng mỉm cười.
- Không sao.
Sau thời gian ngắn ngủi kinh ngạc, Long Vũ hào phóng lấy Phượng Hoàng lệnh từ trên cổ xuống đưa cho Kim Phượng. Người khác có lẽ phải cẩn thận, nhưng đối với Kim Phượng, thì điều này là không cần thiết.
Long Vũ gặp được Kim Phượng hai lần, mỗi lần đều nhận được ân huệ. Hơn nữa nàng vô tư giúp đỡ. Cho nên hắn cảm thấy Kim Phượng đối với hắn không có ý xấu.
Trong lúc hắn lui từng bước, hắn đã nghĩ ra. Nếu nàng có ý xấu, từ lúc hắn hôn mê nàng đã động thủ, tại sao cho đến lúc này nàng mới hỏi hắn.
- Cám ơn.
Kim Phượng tiếp nhận miếng ngọc bội, nàng ngắm nhìn một lúc. Đến lúc này, nàng đã hoàn toàn xác định. Đây chính là Phượng tộc chi bảo - Phượng Hoàng lệnh.
- Trả lại cho em.
Thần vật có linh. Phượng Hoàng lệnh nếu xuất hiện trong tay Long Vũ. Vậy chứng minh hắn thực sự có duyên với nó. Cho nên Kim Phượng không miễn cưỡng thu hồi.
- Nhớ kỹ. Em nhất định phải giữ kín chuyện mình có miếng ngọc này. Đừng cho bất luận kẻ nào biết. Nếu không… Mang ngọc mắc tội.
Kim Phượng nghiêm túc dặn dò một tiếng.
Long Vũ nghe vậy, trong lòng khẽ run. Từ những lời nói của Kim Phượng, dường như nàng cũng biết rõ khối ngọc bội này.
Nghĩ đến đây, Long Vũ càng tò mò về thân phận của Kim Phượng.
…………………………………………� �…………………………………..
…………………………………………� �……………………………………
Buổi chiều ngày thứ ba, sau khi Long Vũ thương nghị cùng Mã Chính Phong chuần bị xin phép rời đi. Mã Chính Phong dường như cũng có việc, mà Long Vũ cũng muốn tìm một chỗ để tu luyện bảy bộ động tác Thiên Dực Hổ, nhanh chóng muốn đem trứng của yêu thú cấp mười từ thời đại kỷ nguyên vũ trụ ấp nở.
Sau khi thương nghị, hai người quyết định để cho Long Vũ đến nói lời từ biệt.
Sau khi tiến vào căn nhà gỗ, Long Vũ không tìm thấy Kim Phượng ở đâu.
Đúng lúc này, tiểu phượng hoàng từ trên trời hạ xuống bay quanh Long Vũ không ngừng kêu to. Nhìn ý của nó, dường như nó muốn dẫn đường cho Long Vũ.
Hắn cười nói:
- Tiểu gia hoả, ngươi biết chị Phượng ở chỗ nào đúng không?
- Chíp chíp…
Tiểu phượng hoàng vui vẻ đáp lại, đôi cánh không ngừng vỗ vỗ, lập tức bay tới dòng suối cách đó không xa. Long Vũ vội vàng chạy qua.
Quả nhiên, bên dòng suối nhỏ trong rừng Ngô Đồng, rõ ràng có một thiếu nữ tuyệt sắc, quyễn rũ động lòng người. Cô gái không phải ai khác, chính là Kim Phượng.
Toàn thân nàng mặc bộ quần áo mỏng màu trắng, mắt ngọc mày ngài, da trắng như băng tuyết, tóc dài phiêu phiêu. Trong cánh rừng rậm u tĩnh, nàng giống như là một tiên nữ hạ trần.
Dường như cảm giác được Long Vũ đến đây, nàng hơi nghiêng đầu, khẽ cười một nụ cười duyên:
- Tiểu đệ đệ, em đến là để từ biệt chị à?
Tiếng nói của Kim Phượng thực kiến người ta si mê, làm cho Long Vũ thất thần.
Nhìn thấy Long Vũ si mê nhìn mình, Kim Phượng xì một tiếng nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Hay là trên mặt chị có nở một bông hoa?
Nói xong, thân hình Kim Phượng khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng nhảy xuống bên cạnh Long Vũ.
Một mùi hương thơm xông vào trong mũi hắn. Long Vũ nhất thời hít sâu một hơi, nói:
- Chị Phượng, trên mặt chị tuy không mọc hoa, nhưng đoá hoa làm sao có thể so được với chị.
Đôi môi anh đào của Kim Phượng khẽ nhếch, ôn nhu nói:
- Tiểu đệ đệ, miệng lưỡi của em thật là ngọt.. Đúng rồi, chị có một vấn để muốn hỏi, tại sao trên người em có hơi thở của ma thú.
Long Vũ thu liễm tinh thần, trong lòng bỗng giật mình. Hắn âm thầm suy nghĩ có thể nàng cảm ứng được hơi thở của nội đan Thiên Dực Hổ.
Nghĩ đến đây, Long Vũ vội vàng nghiêm mặt nói:
- Chị Phượng, em cũng không biết tại sao. Đúng rồi, hơi thở của ma thú là như thế nào? Tại sao trên người của em lại có hơi thở của ma thú?
Long Vũ giả vờ ngốc nghếch, đem vấn đề hỏi ngược lại Kim Phượng.
Đôi mắt thanh tú của Kim Phượng hơi mở, hỏi:
- Lần này tiến vào Huyền Cảnh, em có gặp phải ma thú cường đại nào không?
Hơi nhíu mày, nàng càng làm cho Long Vũ thêm si mê. Từ ánh mắt của nàng, dường như cũng không hề nghi ngờ Long Vũ.
Long Vũ ra vẻ suy nghĩ cẩn thận, nói:
- Chị Phượng, từ lúc em tiến vào Huyền Cảnh, ngoại trừ lần gặp phải Đại Phong, chưa gặp phải ma thú cường đại nào. Hay là trên người của em có lưu lại hơi thở của Đại Phong?
Kim Phượng âm thầm suy nghĩ, cảm giác được Long Vũ cố ý che giấu, cố ý giả ngu.
Nhưng mà trong khoảnh khắc, nàng cũng không nghĩ được rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Từ khi Long Vũ hấp thu giọt máu của nàng, nàng từ trên người hắn cảm ứng được một hơi thở của ma thú cường đại. Đây là hơi thở cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng gặp qua.
Nói cách khác, hơi thở ma thú trên người Long Vũ, tuyệt đối không phải là tới từ Huyền Cảnh.
Long Vũ thấy Kim Phượng chau mày, vội vàng nói:
- Chị Phượng. Nếu chị không cẩn thẩn giúp em xem xét. Nếu trên người em có hơi thở của ma thú, em sẽ bị người ta hiểu nhầm.
Ý niệm trong đầu kim phượng xoay chuyển, đôi mắt đẹp liếc nhìn Long Vũ, nói:
- Tiểu đệ. Như vậy đi, lần này em vội vã rời khỏi, chị cũng phải có việc. Lần sau chúng ta gặp lại, chị nhất định sẽ kiếm tra giúp em. ( Lần sau là xong đó các bợn ạ )
- Okie.
Long Vũ trả lời một tiếng, nói:
- Chị nhớ kỹ đó nhé.
Một trận gió nhẹ thổi tới, làm tung bay mái tóc Kim Phượng, nhàng nhẹ nhàng vuốt làn tóc đen nhánh. Từng cử chỉ của nàng thực là tao nhã và toả ra hơi thở quyễn rũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT