Tuyết Cơ một mực bác bỏ thỉnh cầu của Long Vũ. Nàng ngẩng đầu nhìn Long Vũ, nghiêm mặt nói:
- Em bây giờ vẫn còn nhỏ. Hơn nữa đạo pháp, dị năng đều chưa luyện thành. Em đi theo chỉ làm vướng chân tay. Em phải ở lại Thiên Hải cùng với chị để tiếp tục đến trường. Vừa rồi chúng ta đã đến đại học Thiên Hải, giúp em quay trở lại trường. Thứ hai tuần tới, em có thể tiếp tục đi học tại đại học Thiên Hải.
- Tuyết Cơ nói đúng…
Ánh mắt Long Thiên Trạch hiền từ nhìn sang Long Vũ, cười nói:
- Tiểu Vũ, cứ an tâm ở lại Thiên Hải đi. Nếu ngày nào đó, bản lĩnh của con có thể vượt qua chú, chú liền đáp ứng con đi tìm cha mẹ con… Con không có suy nghĩ như vậy sao?
- Vâng!
Long Vũ là một đứa trẻ thông minh. Hắn tự biết năng lực của bản thân. Tu luyện đạo pháp hơn mười năm, ngay cả một oan hồn bình thường cũng không thu thập nổi. Nói đến dị năng, bao năm như vậy cũng không có một chút biến hóa. Ngoại trừ chỉ có thể châm nổi một que củi. Lực lượng như vậy mà đi theo Long Thiên Trạch ra ngoài, chỉ tăng thêm gánh nặng cho hắn.
Sau khi Long Thiên Trạch cẩn thận dặn dò một lượt, những gì cần nói hắn đã nói xong, hắn liền đứng dậy cáo từ.
Long Vũ cùng Tuyết Cơ tiễn hắn ra đến tận cửa.
- Long Thiên Trạch, mỗi tháng anh nhớ gửi tiền cho em đấy.
Ngay lúc Long Thiên Trạch xoay người rời đi, Tuyết Cơ nhớ ra một chuyện rất quan trọng, vội vàng dặn dò.
- Ừ anh biết rồi… Chiếu cố tốt cho Tiểu Vũ.
Long Thiên Trạch không quay đầu lại, trả lời một tiếng rồi bước đi…
…………………………………….
…………………………………….
Ly biệt luôn thương cảm, nhưng thời gian chính là thuốc chữa bệnh tốt nhất. Trong nháy mắt, thời gian Long Thiên Trạch rời khỏi Thiên Hải đã được hai tháng.
Cũng giống như lúc trước, ngoại trừ việc học và ngủ, toàn bộ thời gian Long Vũ đều dùng để tu luyện. Có lẽ công sức không phụ lòng người. Trải qua hai tháng tu luyện, Long Vũ phát hiện thân thể mình đã có thay đổi. Đạo lực có thể hấp thu so với trước kia đã được gia tăng. Mặc dù không so được với người bình thường, nhưng đối với Long Vũ, đây được coi là một bước tiến lớn.
Tinh thần tu luyện của hắn càng ngày càng lớn.
Hắn tin tưởng cổ nhân có nói. Cái gọi là thiên tài chính là chín mươi chín phần trăm phải đổ mồ hôi, còn một một trăm là cảm hứng. Nhưng hắn phải trả giá một trăm phần trăm, thậm chí là hai trăm phần trăm cố gắng.
Hai tháng nay, hắn luôn luôn nghiên cứu chiếc đồng hồ đến từ thời đại kỷ nguyên vũ trụ. Nhưng không có một chút tiến triển. Long Vũ không ngừng tự nói với mình. Không nên gấp, sự tình sẽ có khả năng xoay chuyển.
Đồng thời Long Vũ cảm thấy kỳ quái hơn là: Hắn đã cắn nuốt linh hồn của La Hậu, kế thừa trí nhớ của hắn. Rõ ràng nó nằm ngay trong đầu hắn, nhưng không có cách nào lấy ra được.
Mỗi khi hắn cố gắng suy nghĩ đến tin tức kia, đại não liền sinh ra đau đớn kịch liệt. Có mấy lần, hắn quá mức miễn cưỡng, thậm chí còn bị choáng váng.
Vì vậy, mấy ngày nay hắn không dám động chạm đến những tin tức kia. Hắn suy nghĩ, đợi đến khi nắm giữ được bí mật của chiếc đồng hồ này, tự mình sẽ tìm được đáp án.
Đi bộ trên đường trong trường đại học , nhìn ngắm cây xanh xung quanh, các học sinh đi tới đi lui, khóe miệng Long vũ hiện lên một chút tươi cười. Đôi khi hắn tự hỏi, cuộc sống như vậy thật không tệ chút nào.
- Khu ký túc gần hồ Linh Trạch lại xảy ra án mạng.
Đúng lúc này, hai đồng học đi qua bên cạnh Long Vũ, vừa đi vừa bàn về sự việc người chết ở khu ký túc xá cạnh hồ Linh Trạch.
Long Vũ hơi kinh hãi. Lúc hắn mới đến trường học, hắn có nghe tin học sinh đồn rằng: Cứ ngày mùng chín tháng mười hai hàng năm, tại khu ký túc xá gần hồ Linh Trạch đều có người chết. Việc lạ này đã xuất hiện tám năm. Tính cả năm nay là năm thứ chín.
Bằng vào trực giác của mình, Long Vũ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Có lẽ là do ma quỷ gây ra?
- Tiểu Vũ, vì sao lại đứng ngây người ở đó vây? Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với em.
Trong lúc Long Vũ đang thất thần, phía sau bất ngờ xuất hiện một âm thanh quen thuộc.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên là chị Tuyết Cơ. Cùng lúc Long Vũ đi học trở lại, Tuyết Cơ cũng trở thành giảng viên quản lý học viện cao cấp của đại học Thiên Hải. Ngoài ra, nàng còn là giảng viên phụ đạo tại lớp của Long Vũ.
Long Vũ tuy rằng không biết nàng tại sao làm được điều đó, nhưng sự thật chính là như vậy. Hơn nữa, hắn rất nhanh phát hiện ra Tuyết Cơ thực sự có tố chất làm giảng viên. Bài giảng của nàng dí dỏm hài hước, thông tục dễ hiểu, lại thêm trẻ tuổi xinh đẹp, rất thân thiện với mọi người. Chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủi tại đại học Thiên Hải, nàng đã được các học sinh kính yêu. Hiện nay, nàng là một trong những giảng viên có nhân khí cao nhất tại đại học Thiên Hải.
- Tuyết Cơ sư phụ…Cô tìm em có việc gì sao?
Hai người từng có ước định với nhau. Những lúc có người ngoài, Long Vũ phải gọi là Tuyết Cơ sư phụ.
- Tiểu Vũ, hiện tại xung quanh không có ai. Em cứ gọi chị một tiếng chị đi. Chị thích em gọi chị như thế.
Tuyết Cơ ủy mỵ cười một tiếng nói:
- Đi về nhà trọ của chị, chị có cái này muốn cho em xem.
- A.
Lõng Vũ trả lời một tiếng, liền đi theo Tuyết Cơ đến khu nhà trọ giành cho giảng viên. Dọc được không ít ánh mắt hâm mộ hoặc ghen tị. ( Đi với gái đẹp sướng ghê )
Tuyết Cơ sau khi vào đại học Thiên Hải, quần áo nàng mặc trên người đều đặc biệt coi trọng. Đa số thời gian nàng đều mặc bộ đồ rất có phong cách. Đặc điểm lớn nhất của bộ đồ đó là thể hiện đầy đủ dáng người của nàng. Mà dáng người của nàng cực kỳ hoàn mỹ. Eo nhỏ gọn, mông căng tròn vểnh cao, bộ ngực hùng vĩ cực đại, hai chân thon dài trắng nõn (Có dài tới nách không lão Tuyết :00 (47): :00 (47): ) dường như là trời sinh là khuôn mẫu phù hợp cho mọi bộ đồ. Ngay cả Long Vũ kìm lòng không nổi, đôi khi cũng nhìn Tuyết Cơ chằm chằm. (Ôi thằng cháu thật là vãi linh hồn )
Là một nhân tài mới do đại học Thiên Hải tiến cử. Tuyết Cơ được trường học cấp cho một căn nhà trọ hai phòng, diện tích là một trăm mét vuông.
Long Vũ không phải là chưa từng đến nhà trọ của Tuyết Cơ. Nhưng mà hôm nay so với những lần trước có phần khác nhau. Trong phòng còn rất lộn xộn, hiển nhiên là nàng còn chưa kịp thu dọn. Long Vũ thậm chí còn nhìn thấy một cái quần lót màu đỏ tím ném vạ vật trên ghế sa lon. Trong khoảnh khắc, hắn thiếu chút nữa điên cuồng, trong lòng đột nhiên dâng trào một cỗ xúc động mãnh liệt.
- Nhóc con, không cho phép em nhìn ngó lung tung trong nhà chị.
Tuyết Cơ tựa hồ cũng cảm giác được ánh mắt của Long Vũ, khẽ cáu một tiếng, tức giận mắng:
- Nhóc con, có phải gần đây en hay suy nghĩ đến mấy chuyện riêng tư không? Để hôm nào chị giới thiệu cho em một cô bạn gái nhỏ. Muốn ăn đậu hũ của chị, em còn chưa đủ tuổi đâu..
Được Tuyết Cơ nhắc nhở, tâm tình Long Vũ từ từ bình tĩnh lại.
Tuyết Cơ vừa nói vừa mang theo Long Vũ đi vào thư phòng, thuần thục mở laptop ra, gọi Long Vũ đến và nói:
- Đến đây coi đi.
Long Vũ nghe vậy, vội vàng ngó đầu vào coi. Một cỗ hương thơm thoang thoảng của nữ nhân tiến vào khoang mũi, làm cho tâm trạng của hắn bỗng trở lên nhộn nhạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT