- Thần Vận Mệnh đích thị là một kẻ điên… Một đường chiến đấu giết sạch tất cả. Khi kết thúc vợ của Bàn Chiến cũng đã bị nàng giết. Hắn cũng đã hóa điên.

Quang Minh Tôn Thần cười lạnh nói:

- Thật là không may. Ngươi lại gặp phải hai kẻ điên.

Long Vũ cũng cười cười nói:

- Ồ, ngươi cũng thật bất hạnh. Hai kẻ điên đó đối với ngươi mà nói cũng không có lợi gì.

Quang Minh Tôn Thần cuối cùng bật cười thành tiếng:

- Vì lý do đó nên ngươi lựa chọn tin tưởng bọn họ.

Quang Minh Tôn Thần chậm rãi mở đôi mắt đang khép hờ ra, đôi đồng tử trong trẻo một cách dị thường, vô cùng bình tĩnh và lạnh lùng, không nhìn ra được nửa điểm cảm xúc:

- Nói đi, ngươi muốn làm như thế nào?

Tay phải của Long Vũ đưa lên, Thiên Sư kiếm pháp hướng tới trước mặt Quang Minh Tôn Thần.

- Ngươi là muốn động thủ với ta?

Quang Minh Tôn Thần hai mắt híp lại, nhìn thẳng vào Long Vũ.

Long Vũ khẽ cười một tiếng nói:

- Không chết không ngừng. Ngươi đối với ta chính là một đại phiền toái, nên giải quyết cho xong đi.

Quang Minh Tôn Thần chầm chậm tiến lại gần Long Vũ, hai mắt híp lại, lạnh lùng nói:

- Cho dù là hàng tỉ vũ nội sinh linh, ngươi cũng sẽ không hối tiếc?

Long Vũ đôi mắt híp lại đối mặt với Quang Minh Tôn Thần, mím môi nói:

- Ta đã nói qua rồi, ta có đủ tự tin chắc chắn thành công.

Dừng lại một chút, Long Vũ cười nói:

- Tôn Thần, nói thực, ta rất bội phục con người ngươi, đã đến nước này rồi, vậy mà ngươi có chết cũng không chịu thừa nhận.

Nói xong, Long Vũ cũng không lập tức động thủ, mà lạnh lùng nhìn thẳng vào Quang Minh Tôn Thần.

Từ khi gặp được thần Vận Mệnh cùng Bàn Chiên. Long Vũ luôn có mười phần nắm chắc, Hắn tuyệt đối tin tưởng bản thân mình có thể giải quyết Quang Minh Tôn Thần. Mảy may không một chút lo lắng

Long Vũ có thể chắc chắn điểm này, là bởi vì hắn biết rõ Quang Minh Tôn Thần là người như thế nào. Quang Minh Tôn Thần là một người lạnh lùng nghiêm nghị vô tình nhưng thực chấn hắn là một kẻ đạo đức giả.

Hắn giả dối tới mức có thể coi tất cả việc xấu mà mình gây ra như không có chuyện gì đáng nói. Tỷ như lời nói của hắn hoàn toàn là dối trá vậy mà bản thân hắn lại cứ khăng khăng cho rằng đó chình là lời thật.

Long Vũ cũng là một kẻ dối trá, nhưng mà hắn còn hơn Quang Minh Tôn Thần ở điểm thần trí của hắn hoàn toàn trong sạch, ngay thẳng.

Trong lòng Long Vũ khẽ động:

- Tôn Thần, cũng đã đến lúc kết thúc rồi.

Quang Mình Tôn Thần nhìn thẳng vào Long Vũ, giọng nói lạnh lùng không mang một tia tình cảm nào, nói:

- Ngươi sẽ phải hối hận…

- Hối hận hay không hối hận, thi làm xong mới biết được.

Long Vũ tay nắm Thiên Sư Pháp Kiếm khoái hoạt khẽ cười nói.

Đôi mắt Long Vũ càng lúc càng sáng, trong đầu không một tia tạp niệm, sát khí tỏa ra dày đặc, ý chí chiến đấu được đẩy lên tới mức cực thịnh. Thiên Sư pháp kiếm trong tay đã muốn động thủ.

Chỉ trong chớp mắt, Long Vũ đã vọt tới trước mặt Quang Minh Tôn Thần. Tay phải đưa lên, quần áo trên thân thể vù vù rung động, mỗi một cơ thịt trên người đều bộc phát ra một năng lượng kinh người. Dưới sự trợ giúp của quy luật Thiên Đạo, mỗi một kiếm Long Vũ xuất ra đều có thể kích phát ra một lực lượng khủng bố. Trong Điện Quang hỏa thạch, Long Vũ cùng lúc xuất ra bốn kiếm. Bốn đạo kiếm ý lập tức hướng Quang Minh Tôn Thần đâm tới. Nhưng bất ngờ chính là bốn đạo kiếm ý này hoàn toàn đánh với khoảng không.

Trong thời gian bốn đạo kiếm ý đánh vào không khí, Long Vũ hơi có chút kinh hãi.

- Hừ, chỉ có vậy thôi sao?

Quang Minh Tôn Thần nhè nhẹ phẩy tay áo, nói:

- Hiện tại ngươi dừng lại vẫn còn kịp…

- Nực cười.

Long Vũ khẽ quát một tiếng, sau đó liên tiếp đâm ra mấy kiếm. Nhưng mà kiếm thế đã hết, không còn uy lực như vừa rồi, tiếp tục cũng không thể nào tới gần Quang Minh Tôn Thần được.

Quang Minh Tôn Thần cực kỳ tiêu sái, khẽ vuốt ống tay áo, nhẹ nhàng xuất ra một kích, đồng thời hắn hơi động thân hình một chút xảo diệu tránh khỏi công kích của Long Vũ súc thế đã lâu.

Thiên Sư pháp kiếm mũi kiếm không ngừng run rẩy phát ra những tiếng ngâm nhè nhẹ, tựa hồ cảm thấy một loại thất bại. Trên mặt Long Vũ không hề có chút biểu tình thất vọng, đôi tròng mắt vẫn ẩn chứa tia sáng, vẻ mặt bình tĩnh. Trong chốc lát thu lại, hóa thành một mảnh vô cùng tĩnh mịch, sát ý tăng cao.

Trong đôi mắt hắn, ẩn chứa một sát ý ngập trời, lạnh lẽo vô cùng, không một tia cảm xúc. Địa Kiếm trong tay hắn một khắc này cũng trở thành vật chết. Thần Anh trong cơ thể Long Vũ lặng lẽ tự vận chuyển cấp tốc hai chu thiên, cuối cùng đem kiếm pháp ngày đó học được thôi phát ra ngoài. Một ánh sang dịu như ngọc, mà cũng không kém phần mãnh liệt.

Một kiếm đâm ra với tất cả sức lực, không hề chừa lại đường lui cho chính bản thân mình. Một kiếm từ trước đến nay chưa từng có, mãnh liệt đâm tới.

Một tiếng xé gió kéo dài, mặc dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng khi truyền đến tai Quang Minh Tôn Thần thì lại như mãi không dừng lại.

Quang Minh Tôn Thần giây phút này đây cũng không có tránh né, mà thôi phát toàn bộ lực lượng ngọn lửa Quang Minh trong cơ thể, cả người dấy lên từng đợt Liệt Hỏa hừng hực.

Một khắc này, không khí chung quanh bỗng chốc trở lên nóng rực, dường như tất cả đều bị thu vào bên trong một chiếc hỏa lô.

Long Vũ hít sâu một hơi, khẽ quát một tiếng, cũng không hề tránh né, tiến thẳng tới, thế công mãnh liệt xuất ra. Lúc này Quang Minh Tôn Thần bị ép từng bước lui lại. Mặc dù vậy thân thể của hắn cùng với Thiên Sư pháp kiếm vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. Chỉ là một khoảng cách vô cùng nhỏ bé nhưng chung quy không thể nào chạm tới cơ thể hắn được.

Quang Minh Tôn Thần lạnh lùng nhìn Long Vũ gần trong gang tấc, sắc mặt nhìn qua đáng sợ dị thường. Hỏa Diễm quanh thân tỏa ra một cỗ hơi thở vô cùng hùng hồn, bá đạo.

- Giết.

Thét dài một tiếng. Long Vũ tăng thêm mấy phần sức lực. Thiên Sư pháp kiếm sắc bén tới cực điểm, rốt cục cũng tiếp cận thêm được một chút.

Quang Minh Tôn Thần lúc này muốn phản kích, nhưng khi nhìn lại thế công của Long Vũ bất ngờ nhận thấy không có một điểm sơ hở nào, làm cho người ta có cảm giác muốn phản công cũng không thể nào làm được.

Tuy nhiên Long Vũ lúc này cũng không có cách nào có thể một kiếm hạ sát được.

- Lần này, Đại Quang Minh Thánh kiếm đã hấp thụ đủ năng lượng, ta cũng không tin không thể đấu lại ngươi.

Ngay tại lúc sắp không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, Quang Minh Tôn Thần xuất ra Đại Quang Minh Thánh kiếm.

- Ầm.

Một tiếng va chạm vang lên, song kiếm hai người mãnh liệt giao nhau, một cỗ lực lượng cuồng bạo từ trên Thiên Sư pháp kiếm xuất ra. Cổ tay Quang Minh Tôn Thần rách toạc, máu tươi tóe ra, nhưng hắn không có thu hồi kiếm. Bởi vì hắn biết tuyệt không thể lui lại, không thể làm suy giảm ý chí chiến đấu.

Vẻ lạnh lùng trong mắt Long Vũ càng lúc càng đậm, hỗn độn nguyên lực trong cơ thể cũng mãnh liệt trào ra.

Quang Minh Tôn Thần thấy thế cục đã dần trở lên không ổn, thân hình nhanh như tia chớp, mạnh mẽ bật lên, vội vàng lui lại phía sau. Đợi sau khi ổn định thân hình, hắn từ trên cao xuất ra một kiếm chém tới trước mặt Long Vũ.

Trong mắt Long Vũ lại thấy được một làn kiếm quang rất nhỏ nhưng lại cực kỳ sáng tỏ.

Long Vũ trở mình, đạp không tiến tới, hai tay nắm chặt Thiên Sư pháp kiếm trực diện nghênh tiếp.

Trong lúc hai người đang tranh đấu trực diện, một tiếng nổ lớn vang lên. Một làn sóng xung kích lấy Long Vũ và Quang Minh Tôn Thần làm trung tâm phát ra.

- Mở.

Quang Minh Tôn Thần khẽ hô một tiếng, cổ tay nhanh như chớp rủ xuống. Thân hình hạ xuống mặt đất, liên tiếp lùi về phía sau bảy tám bước mới dừng lại được.

Sau đó, thân ảnh Quang Minh Tôn Thần như một cơn gió thẳng hướng Long Vũ đánh tới, Đại Quang Minh kiếm hường lồng ngực Long Vũ làm mục tiêu đâm tới.

Nhìn bề ngoài, một kiếm này vô cùng hời hợt, nhưng lại hết sức nguy hiểm. Cũng may đây là Long Vũ, nếu giờ phút này thay thế là một người khác thì tính mạng đã sớm bị đe dọa.

Long Vũ nhờ vào thân pháp linh hoạt lập tức tránh đi, sau đó trong nháy mắt triệu hồi ra sáu con Vấn Thiên Thần Long, hướng tới Quang Minh Tôn Thần tấn công.

- Phốc.

Quang Minh Tôn Thần cật lực né tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị Vấn Thiên Thần Long đả thương. Hắn đưa tay ôm lấy ngực, một ngụm máu tươi ộc ra. Nhưng hắn vẫn như cũ, ánh mắt tàn nhẫn, kiên trì đứng trước tử địa, lạnh lùng nhìn Long Vũ.

Ánh mắt Quang Minh Tôn Thần lạnh băng nhìn Long Vũ phía xa xa, khẽ nhíu mày nói:

- Không tệ, lực lượng của ngươi đã hơn hẳn ta.

Long Vũ cười nói:

- Đã biết vậy, chẳng thà bản thân ngươi hãy tự tử đi.

- Nói hay lắm.

Quang Minh Tôn Thần lạnh lùng:

- Nhưng ngươi chớ có vội đắc ý, kẻ cười sau cùng mới là người chiến thắng.

Long Vũ híp mắt nhìn Quang Minh Tôn Thần phía xa, một dòng máu tươi trên môi hắn đang dần tràn xuống, nhưng trên mặt của hắn lại nhẹ nhàng mang một ý cười vô cùng thanh sảng.

Quang Minh Tôn Thần thấy ánh mắt Long Vũ hơi híp lại. Tia hàn quang trong mắt khẽ hiện lên rồi biến mất. Trận chiến này hắn biết rõ sẽ là không chết không ngừng.

- Ngươi thật sự là muốn giết ta đến cùng không tha?

Ánh mắt Quang Minh Tôn Thần híp lại, hắn cảm thấy rằng mình thật có chút nhìn không thấu Long Vũ.

Nhớ tới ngày đó, hắn bất quá chỉ như một con kiến bình thường, muốn dẫm đạp tùacute;.

Nếu ngày đó hắn biết Long Vũ sẽ có ngày hôm nay thì hắn đã giết chết như một con kiến đơn giản kia rồi. Nhưng bây giờ đây, lực lượng Long Vũ bạo phát ra thậm chí còn siêu việt hơn chính bản thân hắn.

Nuôi hổ gây họa.

Hắn giờ cảm thấy mình ngu như chó.

Quang Minh Tôn Thần lúc này hối hận cũng đã muộn.

- Ngươi từ Bàn Chiến, thần Vận Mệnh đã chiếm được chỗ tốt?

Thanh âm của Quang Minh Tôn Thần vô cùng rõ ràng truyền đến tai Long Vũ:

- Ngươi đã chiếm được chỗ tốt từ bọn họ, tất nhiên ngươi phải trả giá. Đừng tưởng rằng hiện tại ngươi rất mạnh, kỳ thật ngươi cũng chỉ là một kè ngu ngốc mà thôi… Chỉ có hợp tác với ta mới là một lựa chọn sáng suốt.

Nét mặt Long Vũ hơi ngưng lại, thầm nghĩ đây là kế ly gián của Quang Minh Tôn Thần.

Long Vũ cảm thấy có chút tự hào, rốt cuộc hiện giờ hắn cũng đã có thể khiến cho Quang Minh Tôn Thần phải e sợ.

Long Vũ mặt không đổi sắc, bình tĩnh nhẹ nhàng hô hấp, mỗi một tấc da thịt trên thân thể, mỗi một khối cơ đều ở trong trạng thái công kích tốt nhất. Chỉ cần một cái giơ tay nhấc chân cũng có thể quyết định kết quả cuộc đại chiến giữa hai người.

Không thể chờ đợi thêm được nữa, khoảng cách mấy chục thước tưởng chừng như xa xôi. Nhưng mà đối với Long Vũ cũng như Quang Minh Tôn Thần mà nói, thì xa tận Thiên Nhai với gần trong gang tấc thì có gì là khác nhau? Chỉ cần đối phương muốn, thì chỉ trong nháy mắt công phu là có thể xuất hiện trước mặt người kia. Trong lòng Quang Minh Tôn Thần cảm thấy sợ hãi. Hắn sợ nếu cứ tiếp tục tình trạng như thế này đối với hắn mà nói thì càng lúc càng bất lợi. Hắn nghĩ tốt hơn hết là nên nhanh chóng giải quyết trận chiến này đi, cho dù kết quả có là lưỡng bại câu thương đi chăng nữa thì cũng không hối tiếc.

Ánh mắt Long Vũ hờ hững, không vui không buồn, tĩnh lặng một cách đáng sợ, sát khí ngập tràn. Giữa không trung, một đạo kiếm quang như thiểm điện lóe lên.

Tại nơi Long Vũ đang đứng, xuất hiện một uy áp vô cùng cường đại, Quang Minh Tôn Thần không ngừng lui về phía sau, cảm giác chật vật không chịu nổi, chấn động cả người.

Quang Minh Tôn Thần chậm rãi thu liễm tâm thần, hắn hơi híp mắt nhìn Long Vũ, trước một kiếm này của Long Vũ, Quang Minh Tôn Thần chỉ có thể tránh đi mà không thể tranh phong. Hắn nhận thấy rằng lúc này đây hắn đã không còn năng lực để cùng Long Vũ đối kháng chính diện nữa.

Cuối cùng, hắn muốn thối lui cũng không thể.

“ Xoạt ”

Một kiếm kia, đâm qua trông vô cùng chói lọi, Long Vũ một kiếm đâm xuyên lồng ngực hắn, đồng thời quét qua một cước, đem Quang Minh Tôn Thần đá bay ra ngoài.

Một lát sau, Quang Minh Tôn Thần chật vật từ từ đứng dậy, khóe miệng trào máu tươi, lạnh băng nhìn chằm chằm vào ánh mắt như không có gì bận tâm của Long Vũ. Hộc, hắn tiếp tục thổ ra một ngụm máu tươi.

Ánh mắt Long Vũ tĩnh lặng lạ thường, không nhìn ra chút cảm xúc, hơi híp lại. Hắn nhìn chăm chú Quang Minh Tôn Thần đằng xa đã muốn liều mạng.

Đôi đồng tử đen kịt hơi co lại. Quang Minh Tôn Thần nhẹ lau đi vệt máu trên khóe miệng, khẽ liếm môi, khan giọng cười nói:

- Không tệ, đã rất nhiều năm rồi ta chưa từng bị thương như thế này.

Long Vũ chậm dãi từng bước tới gần Quang Minh Tôn Thần, trên khuôn mặt hiện lên một tia kiên nghị, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Quang Minh Tôn Thần. Hắn nhẹ hít một hơi thật sâu sau đó thân hình chợt nhoáng lên một cái liền biến mất tại chỗ.

Vẻ mặt Quang Minh Tôn Thần bỗng trở lên sững sờ. Sau đó lão khẽ cau mày, khóe môi hiện lên một ý cười nhàn nhạt mang theo cảm xúc vô cùng phức tạp. Lát sau, thân ảnh lão cũng dần dần trở lên mơ hồ, trong nháy mắt hướng theo hướng thân ảnh Long Vũ vừa biến mất.

Long Vũ đang phiêu phù giữa không trung mở ra không gian thông đạo dẫn tới Tiên Cảnh. Hắn không muốn bởi vì trận quyết đấu giữa mình và Quang Minh Tôn Thần mà hủy diệt đi Huyền Môn.

Lúc này Tiên Cảnh chính là nơi thích hợp nhất để tranh đấu.

Long Vũ khẽ dừng cước bộ trước cửa không gian thông đạo nói:

- Đi thôi, tới Tiên Cảnh ta và ngươi đánh một trận sinh tử.

Quang Minh Tôn Thần gật đầu đáp ứng không một chút do dự.

- Tiểu Duyệt, chị Tuyết Cơ hai người hãy trở về đi, không cần đi theo ta, việc này ta có thể xử lý được.

Long Vũ quay sang nhìn chúng nữ với một ánh mắt vô cùng tự tin, khóe miệng khẽ nở nụ cười, sau đó liền tiến vào không gian thông đạo.

Chúng nữ hai người quay sang nhìn nhau, lúc này cũng chỉ có thể bỏ qua ý định đi theo Long Vũ lược trận mà thôi.

Các nàng rất tin tưởng rằng nam nhân của mình nhất định sẽ giành thắng lợi.

………………………..

………………………..

Hai người Long Vũ tiến tới Luyện Ngục Sơn, Long Vũ vừa tới được một lát thì Quang Minh Tôn Thần cũng đã theo kịp. Vẫn như trước, hai người họ mỗi người đứng trên đỉnh một ngọn núi. Khi Quang Minh Tôn Thần hạ xuống đất thì ánh sáng phiêu phù quanh thân lão khiến cho cả ngọn Luyện Ngục Sơn đều được chiếu rọi sáng bừng lên.

Đối mặt với một Quang Minh Tôn Thần đã thực sự muốn liều mạng, Long Vũ cũng không có chút nào dám khinh thường. Hắn đứng im bất động lạnh lùng nhìn Quang Minh Tôn Thần.

Vẻ mặt Quang Minh Tôn Thần không chút biểu tình, lão cũng lạnh lùng nhìn thẳng vào Long Vũ rồi từng bước tiến tới. Bất chợt cả thân hình lão hóa thành một đạo bạch sắc lưu quang, Đại Quang Minh Kiếm hướng thẳng tới lồng ngực Long Vũ đâm tới. Long Vũ cũng đã sớm có chuẩn bị từ trước, khẽ hừ lạnh một tiếng, Thiên Sư Pháp Kiếm trong tay cấp tốc lưu chuyển hình thành một đạo phòng ngự quanh thân vô cùng vững chắc.

Đồng thời trong nháy mắt Long Vũ triệu hoán ra bốn con Vấn Thiên Thần Long. Nhưng Quang Minh Tôn Thần đối mặt không hề tỏ ra chút sợ hãi, Quang Minh Thánh Kiếm khẽ vang lên một tiếng, Điều Hỏa Điểu trong Quang Minh Thánh Kiếm đã đem bốn cái Vấn Thiên Thần Long mà Long Vũ triệu hoán ra đánh tan trong khoảnh khắc.

Quang Minh Tôn Thần khẽ cười nói:

- Nếu thực sự muốn liều mạng thì ngươi cũng chẳng thể chiếm được chút tiện nghi nào…

Long Vũ nói:

- Ý nghĩ liều mạng chỉ là của ngươi mà thôi, giữa ta và ngươi thì chẳng thể nào nói là liều mạng được. Ngươi nhất định phải chết.

Trong lúc đó, Long Vũ đã âm thầm kích thích lực lượng trong cơ thể tới mức cực hạn.

Một luồng sát khí cực đại bùng phát, Quang Minh Tôn Thần đang cười bỗng chốc trở lên hoảng loạn, cước bộ cũng không còn vững vàng. Lúc này thần thể Long Vũ chợt rung động rồi phóng thẳng lên cao hướng Quang Minh Tôn Thần đánh tới.

Nhìn một kiếm kia sắp đâm tới. Hai mắt Quang Minh Tôn Thần trở lên đỏ ngầu đồng thời thân hình khẽ chuyển, vừa khéo léo tránh khỏi công kích của Long Vũ. Sau đó trong nháy mắt lập tức biến mất vô tung.

Trong lúc Long Vũ còn đang có chút kinh ngạc thì hắn bỗng cảm nhận được một đạo sát khí đang nhằm hướng đầu hắn đánh tới. Mặc dù lực lượng không quá mạnh nhưng lại mang một luồng sát khí vô cùng cường đại.

Mặc dù Long Vũ có chút cả kinh nhưng chưa đến mức tay chân rối loạn. Hắn hơi ngửa người về phía sau, hai chân tung lên cao hướng phía trước đá ra, Thiên Sư Pháp Kiếm trong nháy mắt đem luồng sát khí kia đánh tan.

Đồng Thời hai chân Long Vũ cũng không hề dừng lại mà lấy tốc độ nhanh nhất hướng về phía Quang Minh Tôn Thần lao tới, Thiên Sư Pháp Kiếm trong tay huy vũ liên tục.

Quang Minh Tôn Thần chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh trúng, kích thứ nhất rồi lại kích thứ hai. Trong nháy mắt thân thể lão đã bị Long đâm cho năm sáu nhát kiếm.

Long Vũ trầm giọng nói:

- Cũng đã tới lúc kết thúc rồi.

Vừa nói Long Vũ vừa thúc dục Thần Anh toàn lực đánh ra, trong nháy mắt một quyền vô cùng mạnh mẽ ráng xuống lồng ngực Quang Minh Tôn Thần khiến cho thân thể lão lập tức bay lên không trung rồi nặng nề rơi mạnh xuống mặt đất.

Một người cường đại như Quang Minh Tôn Thần mà cứ như vậy bị Long Vũ dễ dàng đánh bại.

Thử hỏi ai có thể tin được? Nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Giờ phút này thân thể Quang Minh Tôn Thần đang nằm trên mặt đất trông hết sức chật vật.

Long Vũ lạnh lùng nhìn Quang Minh Tôn Thần đang vô cùng chật vật nói:

- Tôn Thần, ta vẫn đang chờ xem ngươi làm sao có thể mang hàng tỉ sinh linh chôn cùng đây. Nhưng như thế nào tới bây giờ ta vẫn chưa có nhìn thấy việc đó?

Long Vũ vừa nói xong, Quang Minh Tôn Thần mười phần chật vật từ mặt đất đứng dậy.

Long Vũ nâng tay trái lên, búng một cái, một đạo lực lướng hướng thẳng ngực Quang Minh Tôn Thần đánh tới. Nhưng ngay lúc này, từ không trung truyền tới một tiếng thét lớn:

- Xin hạ thủ lưu tình.

Lập tức một đạo huyết quang vọt tới, ngăn trở đạo lực lượng Long Vũ xuất ra.

Đợi sau khi bóng người kia hiện thân, Long Vũ mới phát hiện ra người tới chính là Huyết Anh Đại Đế.

- Đại Đế ngươi muốn làm gì?

Long Vũ nghiêm mặt nói:

- Ta giết Tôn Thần chính là thay trời hành đạo. Vì sao ngươi lại cản ta? Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không mong hắn chết?

- Long Vũ, người này ngươi không thể giết được.

Huyết Anh Đại Đế nói:

- Tôn Thần tại vũ nội dù không có công lao cũng có khổ lao, ngươi nên một vừa hai phải thôi, không cần phải tuyệt tình đến vậy.

- Không được.

Long Vũ lạnh lùng nói:

- Nếu không giết hắn, vũ nội sẽ không được bình yên.

- Ta sẽ dẫn hắn về.

Huyết Anh Đại Đế nói:

- Mang hắn giam lại, đảm bảo không để cho hắn can thiệp vào bất cứ việc gì của vũ nội.

- Nhưng vậy cũng không được.

Long Vũ nói:

- Người này bắt buộc phải chết. Đại Đế, ngươi đừng có hồ đồ như vậy nữa, ngươi và hắn không giống nhau. Ta hy vọng ngươi sẽ không can thiệp vào việc này. Còn về việc ngươi và các phi tử của ngươi bị lực lượng của Thiên Đạo uy hiếp ta sẽ giúp ngươi giải quyết. Chỉ cần giết chết Tôn Thần vũ nội sẽ trở nên yên bình.

Nói xong, Long Vũ lập tức hướng Quang Minh Tôn Thần hạ sát chiêu.

Nhưng đúng lúc này, Huyết Anh Đại Đế như không màng tới nguy hiểm, hướng thẳng tới phái trước, đem công kích của Long Vũ ngăn lại. Đồng thời xuất kiếm hướng Long Vũ đâm tới.

Long Vũ thoáng chút do dự liền bị một kiếm của Huyết Anh Đại Đế đanh trúng, lực lượng cường đại khiến cho Long Vũ bị chấn cho bay ngược về phía sau vài thước, ngã xuống mặt đất.

Long Vũ nhíu mày nói:

- Đại Đế, tại sao ngươi lại làm vậy? Ngươi lại có thể động thủ với ta?

- Không thể làm khác được, ta phải dẫn theo Tôn Thần rời đi.

Nói xong, y bật mạnh lên không trung, kiếm khí chớp động, hướng thẳng Long Vũ đâm tới. Long Vũ thật sự có chút kinh ngạc, tu vi của Huyết Anh Đại Đế so với Quang Minh Tôn Thần đích xác là mạnh hơn một chút, nhưng để đem so với hắn thì chừng đó vẫn chưa đủ.

Phải biết rằng hắn vừa mới kế thừa lực lượng của Bàn Cổ bộ tộc, còn có lực lượng của Cửu Châu Thần Long trước khi chết cũng bị hắn hấp thu.

Kiếm quang đánh tới, Long Vũ đứng im bất động, không tránh né, toàn lực ứng phó. Thiên Sư Pháp Kiếm mạnh mẽ đâm tới, một cỗ khú tức cổ xưa vô cùng khủng bố hướng thẳng Huyết Anh Đại Đế đánh tới, chấn cho hắn văng ra mấy thước ngã xuống mặt đất.

Long Vũ hét lớn một tiếng rồi nói:

- Vì Tôn Thần mà ngươi muốn liều mạng với ta?

Lời nói còn chưa dứt, không ngờ Huyết Anh Đại Đế nhảy lên, huy đông kiếm khí vọt lên.

Lông mày Long Vũ thoáng cau lại, hắn có chút hoảng hốt. Hắn thật sự không hiểu Huyết Anh Đại Đế muốn làm gì. Nhìn điệu bộ trước mắt như thật sự muốn liều mạng vâỵ.

Sáu con Vấn Thiên Thần Long mạnh mẽ hướng Huyết Anh Đại Đế đánh tới, khiến cho thế công của y chậm lại không ít. Ngay lúc này Long Vũ xuất ra Thiên Sư Pháp Kiếm đâm thẳng tới Huyết Anh Đại Đế.

Một chiêu đắc thủ, Long Vũ không khỏi giật mình.

Một khi bị đâm trúng chắc chắn sẽ chết, nhưng mà nhìn Huyết Anh Đại Đế không hề tỏ vẻ bị trọng thương, khiến cho Long Vũ thập phần khó hiểu.

Trong nháy mắt càng làm cho Long Vũ giật mình kinh hãi là Huyết Anh Đại Đế một lần nữa lao tới, y lau vệt máu trào ra khóe miệng, tàn nhẫn nói:

- Long Vũ, hôm nay ta quyết phải mang Tôn Thần rời khỏi đây.

Long Vũ phát hiện ra khí tức của Huyết Anh Đại Đế đang dần yếu đi, hắn thầm nghĩ y phải nhờ vào lực lượng hộ thể mới tránh được trọng thương, chỉ tiếc là lực lượng của y so với Long Vũ lại yếu hơn một chút.

Huyết Anh Đại Đế rít dài một tiếng, một kiếm xuất ra không hề khoan nhượng, chỉ tiếc hiện tại thân thể y đã hư nhược không thể tiếp tục.

Long Vũ ngưng mắt nhìn Huyết Anh Đại Đế, trong lòng lấy làm kinh hãi. Hắn thật sự không hiểu Huyết Anh Đại Đế làm như vậy làm vì cái gì.

- Ha ha.

Quang Minh Tôn Thần lúc này đã đứng lên, tuy rằng trên người hắn chằng chịt vết thương, máu tươi không ngừng nhỏ xuống, thậm chí gã đứng cũng không được vững chãi, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng sợ hãi. Gã cười nói:

- Đại Đế, cuối cùng thì ngươi cũng đã xuất hiện. Đúng vậy, ta không thể chết được, nếu không ngươi sẽ hối hận cả đời.

Vừa nghe thấy lời này, Long Vũ lập tức quát lớn:

- Tôn Thần, rốt cuộc ngươi đã làm gì đối với Đại Đế.

Quang Minh Tôn Thần hơi cúi thấp người xuống nói:

- Long Vũ, thật sự ta đã đánh giá thấp năng lực cùng quyết tâm của ngươi, nhưng ngươi lại không thể giết ta.

Nói xong, gã quay đầu sang Huyết Anh Đại Đế, miệng nở nụ cười nói:

- Dẫn ta rời khỏi đây, đây là lối thoát duy nhất của ngươi.

Trong lòng Long Vũ chấn động:

- Ngươi quả thật quá mức vô sỉ, ngươi rốt cuộc đã làm gì với Đại Đế? Nói mau, nếu không ta sẽ khiến ngươi đau khổ sống không bằng chết.

Quang Minh Tôn Thần bật cười nói:

- Điều này ngươi không cần biết.

Sau đó gã chậm dãi ngẩng đầu lên nói:

- Đại Đế, ngươi hãy đả bại Long Vũ cho ta.

Nói xong hai mắt gã đỏ ngầu, sát khí nổi lên dữ dội.

Long Vũ không tự chủ được lùi lại phía sau mấy bước, hắn thoáng hoảng sợ nói:

- Đại Đế, ngươi rốt cuộc bị hắn nắm nhược điểm gì? Ngươi hãy nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giúp ngươi, ngươi hãy tin tưởng ta.

- Đại Đế, ngươi còn do dự điều gì nữa.

Quang Minh Tôn Thần thúc dục nói:

- Đừng tiếp tục do dự nữa, nếu không ngươi sẽ phải hối hận cả đời.

- Đê tiện.

Huyết Anh Đại Đế thầm nhục mạ Quang Minh Tôn Thần một tiếng

Quang Minh Tôn Thần cười lạnh nói:

- Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, không có cái gì là đê tiện với không đê tiện. Nếu như không muốn hối hận cả đời thì ngươi hãy mang ta trở về Thiên Ngoại Thiên.

Huyết Anh Đại Đế khẽ khom người xuống, dậm mạnh chân, người giống như một tia chớp hướng Long Vũ đánh tới.

Long Vũ cười dài một tiếng, hai tay vung lên, một luồng sát khí cường đại tràn ngập toàn thân, nói:

- Đại Đế, ngươi đã nhất quyết muốn vậy, thì ta đây cũng không khách khí nữa. Vừa lúc ta cũng đang muốn tìm một đối thủ ngang hàng. Ngươi yên tâm, trong vòng mười lăm năm vũ nội sẽ không phải chịu bất kỳ uy hiếp nào từ Thiên Đạo, bản thân ngươi có thể tận lực đánh với ta một trận. Long mỗ lúc này cũng muốn xác định xem lực lượng của bản thân đạt đến bậc nào.

Nói xong hắn cũng hướng tới Huyết Anh Đại Đế đánh qua.

“Ầm”

Một tiếng, hai người áp sát vào nhau, trong nháy mắt giao thủ mấy chiêu. Long Vũ cảm nhận được, mình trong vòng mấy trăm chiêu là có thể chế ngự được Huyết Anh Đại Đế.

Đương nhiên hắn cũng không dám lơi lỏng, đây chính thức là chiến đấu liều mạng, mối nguy hiểm vẫn cực lớn.

- Long Vũ, ngươi hãy nể mặt ta mà tha cho Tôn Thần một con đường sống.

Trong lòng Huyết Anh Đại Đế biết rõ là không thể đánh lại được Long Vũ, lập tức y có ý định dừng lại.

- Nếu như ngươi đồng ý, sau này ta sẽ nghe theo ngươi.

Đột nhiên Huyết Anh Đại Đế nói.

Long Vũ không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng. Trực giác nói cho hắn biết sự tình trong chuyện này tuyệt đối không đơn giản.

- Chẳng lẽ các phi tần của ngươi bị hắn giở trò?

Trong lòng Long Vũ đã có phần xác định. Lập tức nói:

- Đại Đế, có phải như vậy không?

- Đúng vậy.

Sự tình đã đến nước này thì Huyết Anh Đại Đế cũng không muốn giấu diếm nữa, y trầm giọng nói:

- Đúng vậy, Tôn Thần đã âm thầm hạ Ác Thần Cổ đối với các nàng. Nếu như trong vòng một tháng mà không tìm thấy thuốc giải thì thê tử của ta sẽ mất đi nhân tính trở thành một ác quỷ.

- Sẽ tìm ra biện pháp khác thôi.

Long Vũ an ủi nói.

- Không được.

Huyết Anh Đại Đế lập tức nói:

- Trong thời gian gần đây ta cũng đã thử qua rất nhiều biện pháp, nhưng lại không hề có một biện pháp nào thành công. Bây giờ thời gian không còn nhiều nữa, ngoại trừ Tôn Thần ra thì không ai có thể giúp nàng giải trừ Ác Thần Cổ.

- Haiz.

Long Vũ thở dài một tiếng, hướng sang Quang Minh Tôn Thần cười lạnh nói:

- Ngươi quả nhiên là vô cùng thâm hiểm, ta thật sự rất bội phục ngươi, ngươi có thể vì chính bản thân mà chuẩn bị sẵn đường lui.

Quang Minh Tôn Thần hừ lạnh nói:

- Bản Tôn làm việc luôn có tính toán chưa bao giờ sai sót.

Long Vũ thoáng ngẩn người, chợt giật mình. Huyết Anh Đại Đế đứng bên cạnh lạnh nhạt nói:

- Chỉ trách ta không cẩn thận, nếu không sự tình đã không trở lên như thế này.

Long Vũ thở dài nói:

- Đại Đế, ta đối với chuyện của ngươi rất đồng tình, nhưng chỉ có điều ta thật sự không thể tha cho Quang Minh Tôn Thần. Chuyện này quan hệ đến hàng tỷ sinh linh.

- Ta biết.

Huyết Anh Đại Đế nói:

- Ngươi có nguyên tắc của ngươi, nhưng ta vì người mình yêu không thể buông bỏ được, bởi vậy ta đành phải đánh với ngươi một trận. Mặc dù biết là sẽ chết, nhưng cũng là một cái chết có ý nghĩa.

Nghe xong lời Huyết Anh Đại Đế nói, Long Vũ cảm thấy vô cùng kính nể y, đây là loại người trọng tình trọng nghĩa. Nhưng mà hắn thật sự không muốn bỏ qua một cơ hội tốt như thế này.

Trận chiến hôm nay đã khiến cho Quang Minh Tôn Thần mất hết thể diện. Nếu như để cho hắn rời đi, lần sau muốn tìm một cơ hội tốt như vậy quả thực rất khó khăn.

- Tôn Thần, ta với ngươi cùng thương lượng. Ngươi tới giải trừ Ác Thần Cổ cho các phi tần của Đại Đế, ta cho ngươi được chết một cách thống khoái, thế nào?

Long Vũ nghiêng đầu hỏi.

- Ngươi cảm thấy như vậy ta có đáp ứng không?

Quang Minh Tôn Thần khẽ cười nói.

- Ngươi sẽ đáp ứng.

Long Vũ lạnh lùng nói:

- Bởi vì ngươi không có cơ hội để lựa chọn.

Thoáng dừng lại, Long Vũ nghiêm mặt nói:

- Cho dù là có Đại Đế giúp ngươi, thì các ngươi cũng chẳng thể cùng ta chính diện đối kháng, không thể thay đổi kết cục được. So với việc để cho ta tra tấn khiến ngươi thống khổ sống không bằng chết chẳng thà nhận lấy một cái chết thống khoái. Ta thậm chí có thể cho ngươi tự kết liễu.

- Nói hay lắm.

Quang Minh Tôn Thần cười cười nói:

- Long Vũ, cho dù ta có chết đi thì cũng phải hủy diệt cái thế giới này.

- Rất có ý tứ.

Sắc mặt Long Vũ trở lên ngưng trọng.

- Hãy nghe ta nói.

Huyết Anh Đại Đế nói tiếp:

- Chỉ cần khi Ác Thần Cổ phát tác, thì trong vũ nội sẽ có hơn mười lăm người mất đi tình cảm, chỉ biết giết chóc, trở thành ác quỷ. Long Vũ, tới khi đó cho dù là ngươi cùng với La Lâm cũng chưa chắc có thể ngăn cản được các nàng.

Vừa nghe được lời này, Long Vũ lập tức hoảng sợ vô cùng.

Sau một hồi suy nghĩ, Long Vũ nói:

- Đại Đế, ta có thể để cho ngươi dẫn Tôn Thần đi, nhưng trước khi đi ta cần phải phong ấn lực lượng trong cơ thể hắn.

Nói xong Long Vũ quay sang Quang Minh Tôn Thần nói:

- Ngươi có đồng ý không?

Quang Minh Tôn Thần do dự một lát cuối cùng cũng gật đầu nói:

- Được, ta đồng ý.

- Đại Đế, ta cho ngươi thời gian mười ngày.

Long Vũ nói:

- Nội trong vòng mười ngày, ta không cần biết ngươi dung biện pháp gì, nhưng ta hy vọng ngươi có thể biết được biện pháp giải trừ Ác Thần Cổ. Sau mười ngày ta sẽ đem hắn giết chết tại Thiên Ngoại Thiên.

- Đa tạ!

Huyết Anh Đại Đế cảm ơn...

Quang Minh Tôn Thần hét lớn:

- Ngươi vẫn không chịu buông tha cho ta.

- Không sai.

Long Vũ nghiêm nghị nói:

- Ngươi chỉ có thời gian mười ngày, trong vòng mười ngày ngươi có thể tìm tất cả các biện pháp tránh thoát khỏi ta.

- Đại Đế, mười ngày là giới hạn mà ta có thể cho ngươi.

Long Vũ nói:

- Ta không thể Tôn Thần quấy nhiễu tới cuộc sống an ổn của hàng tỷ sinh linh được.

- Ta hiểu, ta sẽ quý trọng thời gian mười ngày này.

Huyết Anh Đại Đế nói:

- Ta nghĩ thời gian mười ngày cũng đã đủ rồi.

Nói thật, Huyết Anh Đại Đế rất hiểu con người Long Vũ, hắn có thể nhượng bộ như vậy là đã tốt lắm rồi.

Long Vũ nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Hắn bước tới gần Quang Minh Tôn Thần lấy Cửu Châu Cự Long đem phong ấn gã lại. Trong cả quá trình Quang Minh Tôn Thần không hề có chút lực phản kháng.

- Đại Đế, việc này không nên chậm trễ, ngươi hãy dẫn Tôn Thần đi trước đi. Nếu cần ta hỗ trợ việc gì thì cứ việc nói, không cần khách khí.

Long Vũ nói.

- Được, ta biết rồi.

Huyết Anh Đại Đế cảm tạ một tiếng rồi dẫn theo Tôn Thần lập tức rời đi.

……………………

…………………….

Khi trở lại thế giới hiện thực thì chuyện tình xảy ra cũng đã được ba ngày. Long Vũ nói tất cả tình hình cho chúng nữ biết. Hơn nữa còn nói sau một thời gian hắn sẽ đích thân tới Thiên Ngoại Thiên kết liễu tính mạng của Quang Minh Tôn Thần. Còn về việc các phi tử của Huyết Anh Đại Đế, nếu giải được thì là cái tốt, còn không thì cũng chẳng còn cách nào.

Đương nhiên ba ngày nay hắn cũng không có được rảnh rỗi.

Hắn đi tới nơi thần Vận Mệnh, cùng với La Lâm thương thảo chuyện Ác Thần Cổ. Thần Vận Mệnh cùng La Lâm trả lời, sẽ nhanh chóng tìm ra phương án giải quyết.

Trên cơ bản việc này cũng không có nhiều trở ngại.

Đối với lần này Long Vũ quả thật có chút mong chờ.

Đối với Huyết Anh Đại Đế, hắn thủy chung vẫn duy trì kính ý. Hắn tuyệt đối không muốn phát sinh bị kịch.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, hắn thấy Hàn Duyệt bộ dạng rầu rĩ không vui. Nàng một mình đi về phòng, Long Vũ cảm thấy tâm tình của nàng tựa hồ có chút sầu muộn. Hắn nói với mọi người một tiếng sau đó tiến vào phòng của nàng. Nàng mặc một bộ váy trắng dài, lẳng lặng ngồi trước cửa sổ, trong đôi mắt ẩn hiện ngấn lệ, giống như vừa mới khóc. Long Vũ chậm dãi bước tới cạnh nàng nói:

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Hàn Duyệt quay lại nhào vào lòng Long Vũ nói:

- Anh Vũ, em nên làm gì bây giờ? Anh hay nói cho em biết, lúc này em nên làm cái gì đây?

- Đừng có gấp, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Em hãy từ từ nói.

Long Vũ đem nàng kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi:

- Dù trời có sập xuống thì vẫn còn có anh bên cạnh em.

Hàn Duyệt gật gật đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào nói:

- Anh Vũ, cha của em không muốn trở thành một người tu đạo.

- Thế là sao?

Long Vũ nhíu mày hỏi:

- Chẳng lẽ cha em muốn làm một người bình thường?

Hàn Duyệt nhìn Long Vũ một cách si ngốc, nước mắt không ngừng rơi xuống:

- Đúng vậy, sau một hồi suy nghĩ cha em đã cự tuyệt đề nghị của em.

Long Vũ thản nhiên nói:

- Em hẳn là sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cha em. Cha em đã có tuổi rồi, hẳn là sẽ có suy nghĩ của riêng mình.

Long Vũ đưa cánh tay ôm lấy vai nàng, Hàn Duyệt rúc người vào trong lòng Long Vũ, ngẹn ngào nói:

- Cha nói với em, người đã trên năm mươi tuổi rồi, người cố gắng phấn đấu cả đời, vất vả lắm mới có được một tập đoàn thương nghiệp. Cho tới nay, sự nghiệp luôn là niềm kiêu ngạo của người, người chính là trụ cột tinh thần của cả tập đoàn. Bây giờ lại là thời điểm mấu chốt nhất của tập đoàn, người không muốn bỏ dở giữa chừng, không muốn cứ như vậy mà buông xuôi.

Long Vũ nâng khuôn mặt nàng lên, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn nói:

- Đúng vậy, người còn có sự nghiệp của người.

Hàn Duyệt dưới nụ hôn nồng nhiệt của Long Vũ, thân thể không tự chủ được khẽ run lên. Bất quá nàng mạnh mẽ khống chế cảm xúc, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nên nói:

- Cha nói, người sống như hiện tại đã thành thói quen, thế giới tu đạo đối với người quả thật là quá mức xa lại, người sẽ cảm thấy không thú vị.

Giọng nói Hàn Duyệt run run:

- Anh Vũ, em lên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ em cứ đưa mắt nhìn người sống nốt quãng đời còn lại….

Nàng muốn nói nhưng lại thôi, trên khuôn mặt hiện lên thần tình vô cùng bi thương.

Long Vũ nhẹ nhàng nói:

- Nếu đã như vậy thì lần sau anh sẽ tới đó khuyên nhủ chú ấy.

Hàn Duyệt rúc đầu vào trong lòng nam nhân khẽ nói:

- Vâng, hy vong anh có thể thuyết phục được cha.

Nói xong, Hàn Duyệt nhéo một cái vào mông hắn, rồi đứng lên, chiếc váy dài từ trên người nàng chầm chậm rơi xuống, để lộ ra một ngọc thể lả lướt tuyệt luân hiện ra trước mắt nam nhân.

Hàn Duyệt nhẹ giọng nói:

- Anh Vũ, đêm này anh là của em.

Long Vũ ôm lấy bờ em mềm mại của Hàn Duyệt, nhẹ nhàng đem nàng đặt ngửa tại giường. Đôi mắt Hàn Duyệt nửa mở nửa khép, ôn nhu uyển chuyển. Long Vũ kìm lòng không được, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, vuốt ve da thịt mềm mại, không sốt bất kỳ chỗ nào.

Rất nhanh, dưới sự vuốt ve của nam nhân, thân thể mềm mại của Hàn Duyệt bỗng đỏ bừng, nhìn càng thêm kiều diễm.

- Anh Vũ, nhờ anh giúp chuyện của cha em.

Hàn Duyệt nói trong tiếng rên rỉ.

Long Vũ đem môi dán lên đôi môi anh đào của nàng, bắt đầu kịch liệt tấn công. Hàn Duyệt nhiệt tình hôn trả nam nhân. Bởi vì kích động, thân thể mềm mại của nàng không ngừng run rẩy.

Thân thể Hàn Duyệt càng lúc càng nóng rực, giờ phút này nàng đã lâm vào ý loạn tình mê. Thân thể Long Vũ đột nhiên đặt lên phía trên thân thể mềm mại của nàng, động thân đem cây hắc thương đâm vào. Hàn Duyệt không thể kìm nén, nhẹ nhàng phát ra tiếng hứ nhẹ, khuôn mặt nàng vì ngượng ngùng mà đỏ bừng.

Từng đợt khoái cảm ập đến, khuôn mặt Hàn Duyệt đỏ bừng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy tình ý. Nàng tựa vào ngực nam nhân, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Long Vũ ôn nhu vuốt tóc nàng, thấp giọng nói:

- Tiểu Duyệt, tâm tình bây giờ tốt hơn rồi chứ?

Hàn Duyệt dịu dàng nói:

- Đúng vậy, với anh một chỗ, tâm tình thay đổi rất nhiều.

Long Vũ nhẹ nhàng hôn lên cổ trắng ngần của nàng, cười nói:

- Nhớ kỹ, sau này không quản chuyện gì xảy ra, cứ nói cho anh biết, anh sẽ thay em giải quyết.( Biên: ăn con gái người ta chính là giải quyết việc đau đầu )

Đột nhiên, Long Vũ cảm giác được ngoài cửa có người. Hắn do dự một chút, vỗ vỗ bờ mông nữ nhân:

- Em nghỉ ngơi trước, anh ra ngoài chút việc.

Ban đêm yên tĩnh, Long Vũ đứng ở trên đỉnh Thái Huyền Sơn, nhìn trăng sáng lạnh lẽo trên không trung, bộ dạng như đang đợi một người. Không bao lâu, Bàn Chiến lặng lẽ xuất hiện phía sau hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play