- Nếu như không phải là lần này Thiên Đạo uy hiếp, ta nghĩ ta còn là một người tốt. Nếu không phải bị dồn đến bước này, ta không thể nào phá hủy hình tượng của mình.
- Ngươi có hình tượng sao? Trong vũ trụ này tất cả sinh linh trong mắt ngươi không phải đều là con kiến hôi sao?
Long Vũ lạnh giọng nói:
- Rất khó tưởng tượng, người như ngươi mà cũng có hình tượng.
Quang Minh Tôn Thần lãnh mạc nhìn thoáng qua Long Vũ:
- Ngươi cùng Huyết Anh Đại Đế giống nhau. Thân là thượng vị giả, nhưng thủy chung lại không có phong độ cùng lòng dạ của thượng vị giả...
- Không sai, tất cả sinh linh trong vũ trụ này đều là con kiến hôi, đây là sự thật...
Quang Minh Tôn Thần nói:
- Hôm nay ngươi cũng chuẩn bị hủy diệt lực lượng Tam Giới… Khi lực lượng trong cơ thể ngươi tăng lên. Chẳng lẽ ngươi chưa từng có cảm giác tự hào... khiến ngươi thấy được những sinh linh nhỏ bé kia chỉ vì một chút thức ăn mà giết chóc lẫn nhau, ngươi cũng chưa từng có cảm giác chán ghét? Khi ngươi thấy được những sinh linh nhỏ bé kia làm nhiều việc xấu, ngươi sẽ không nghĩ tới hủy diệt sao?
Quang Minh Tôn Thần càng nói càng nhanh, ánh mắt càng ngày càng sáng. Đến cuối cùng dường như có chút động tình, nhìn Long Vũ lớn tiếng trách mắng:
- Thân là thượng vị giả, phải có giác ngộ của thượng vị giả.
Sắc mặt Quang Minh Tôn Thần khẽ biến, song Long Vũ chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn hắn nói từng chữ từng câu:
- Thật là quá buồn cười... Bi ai, thật sự là bi ai... Quang Minh Tôn Thần, uổng ngươi là chí tôn của vũ trụ, tư tưởng của ngươi lại hẹp hòi như vậy, cố chấp như vậy, buồn cười như vậy. Nói thật, lần này ngôn luận chó má của ngươi, ta không đồng ý.
- Ngươi rất đáng thương... một phen ngôn luận chó má kia của ngươi chỉ có thể nói rõ nội tâm của ngươi rất cô đơn, rất tịch mịch... Căn bản không biết mình vì sao mình sống, ngươi sinh tồn cũng không có chút niềm vui thú nào. Vẫn là câu nói kia, nếu như ta là ngươi, thì ta đã tự bạo cm n rồi...
Sắc mặt Quang Minh Tôn Thần càng ngày càng trắng, trắng đến nỗi sắp trong suốt, căn bản không có nghe được câu nói cuối cùng của Long Vũ.
Long Vũ cay nghiệt nhìn Quang Minh Tôn Thần:
- Tôn Thần. Nghe ta sẽ không sai đâu. Ngươi tự bạo đi. Như vậy ngươi sẽ được giải thoát... Có thể bảo vệ linh hồn không chết. Tiến vào lục đạo luân hồi.
Quang Minh Tôn Thần trầm mặc hồi lâu. Sắc mặt tái nhợt, ngón tay hắn khẽ phát run. Có thể sâu trong nội tâm hắn đã tức giận đến vô cùng. Hắn chậm rãi ngẩng đầu. Nhìn Long Vũ lạnh lùng nói:
- Cả đời ta sai lầm lớn nhất chính là nặn ra ngươi... Thực ra lúc đầu ta nên hủy diệt ngươi. Nếu như không có ngươi. Sự việc sẽ không đi tới ngày hôm nay.
Thanh âm Quang Minh Tôn Thần rất bình tĩnh. Trong bình tĩnh lại xen lẫn hàm ý vô cùng lạnh lẽo.
Long Vũ trầm mặc hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên, hết sức bình tĩnh nói:
- Ngươi sai rồi. Cho tới hôm nay, bước này là dô ngươi lựa chọn...
Quang Minh Tôn Thần nghe Long Vũ nói tựa như dạy dỗ:
- Thế nhân đều cảm thấy dĩ cầu vô tình Thiên Đạo. Nhưng ai biết, cảnh giới chí cao của vô tình lại là có tình…
Long Vũ bỗng nhiên nở nụ cười khó coi. Hai mắt nhìn thẳng Quang Minh Tôn Thần nói:
- Thật buồn cười. Không nghĩ tới người giống như ngươi lại cũng không hiểu được đạo lý này.
- Nhóc con, ta không cần ngươi giáo huấn. Nên làm như thế nào, tu luyện như thế nào, ta nghĩ ta so với ngươi có quyền lên tiếng hơn.
Trong phòng lập tức yên tĩnh.
Vẻ tái nhợt trên mặt Quang Minh Tôn Thần thật lâu vẫn không chịu tản đi, đôi mắt của hắn trống rỗng, lộ vẻ đạm mạc trên khuôn mặt thon gầy.
Cũng không ai biết trong lòng Quang Minh Tôn Thần lúc này đến tột cùng là như thế nào, hắn chỉ lặng yên nhìn Long Vũ, trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi nói:
- Hãy bớt sàm ngôn đi. Ta hỏi ngươi một câu nữa, ngươi rốt cuộc là giúp hay là không giúp.
Hắn lạnh lùng mở miệng:
- Ngay cả là sẽ chết, ta cũng có thể trước khi chết để ngươi hối hận cả đời...
Lời này vừa nói ra, Long Vũ nhàn nhạt nhìn hắn. Trong ánh mắt cũng chỉ là vẻ lãnh mạc cùng khinh thường.
Hai người đối với nhau vẫn là không bên nào chịu nhượng bộ, cứ như vậy khiến trong phòng trở nên mịt mù.
- Ta biết ngươi có thể làm được.
Long Vũ cụp mắt xuống nói:
- Ngươi có tin hay không, trước tiên ta sẽ tự mình hủy diệt ta.
- Ha ha!
Quang Minh Tôn Thần đột nhiên cười:
- Rất tốt... Động thủ đi... Long Vũ, ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu, muốn hủy diệt một tồn tại cường đại như ta. Ngươi phải đem tu vi tăng lên đến Chí Thiên cảnh. Mà khi ngươi giết ta sẽ dẫn dắt Thiên Phạt thức tỉnh, khiến cho lưc lượng Thiên Đạo sẽ tập trung làm gỏi ngươi. Đến lúc đó ta chết, ngươi cũng phải chôn cùng.
- Ngươi cho rằng ai cũng đều sợ chết như ngươi sao?
Long Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, lấy thanh âm khàn khàn nói:
- Ta với ngươi không giống nhau, ta không sợ chết.
- Nếu như không gặp được La Lâm, hiện tại ta đã là một thanh củi mục rồi. Nói thật ra, mấy ngày nay ta cảm thấy gặp gỡ của ta giống như nằm mơ vậy. Nói một cách khác, ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới mình sẽ đạt được thành tựu như bây giờ. Nói thật, cho dù hiện tại ta có chết đi, ta cũng cảm thấy rất đáng. Cho tới nay, tâm tình của ta cũng chỉ là một người bình thường. Ta không có xem tánh mạng người khác là không đáng giá, cũng không có cảm giác mình là cao cao tại thượng. Ta năm nay không tới ba mươi tuổi, nhưng ta cảm thấy được ta sống rất có ý nghĩa. Mà ngươi, đã sống vô số năm tháng... Ngươi không cảm thấy cuộc sống của ngươi nhàm chán sao? Nói cho ta biết, ở nơi này trong vô số năm tháng, chuyện mà ngươi cảm thấy kiêu ngạo nhất là tánh mạng mình sao? Nói vậy, trong bao nhiêu năm tháng qua ngươi chẳng qua là để học được vô tình, máu lạnh thôi sao? Người giống như ngươi vậy, sống được càng lâu, càng là nhàm chán. Nhưng lại càng sợ chết...
Long Vũ rất bình tĩnh tự nhiên, đã đâm trúng vào chỗ sâu nhất trong trái tim Quang Minh Tôn Thần.
Quang Minh Tôn Thần bỗng nhiên nghĩ đến mình sống qua nhiều năm như vậy, đúng là chưa từng có được vui vẻ chân chính. Trong đầu của hắn khẽ động, sắc mặt trắng bệch, đôi môi mím lại thật chặt, gằn giọng nói:
- Đừng nói những lời nhảm nhí này với ta, ta là vĩnh hằng... Ta là chí cao vô thượng...
- Không sai... Nhưng là ngươi máu lạnh, vô tình, dối trá, hèn hạ... Tất cả những thứ này đều là sự thật...
Trên mặt Long Vũ nổi lên vẻ tươi cười.
Quang Minh Tôn Thần bỗng nhiên mở miệng nói nhỏ:
- Cho dù ta thừa nhận những thứ này thì như thế nào? Ta đã sớm nói, ngươi cùng Huyết Anh Đại Đế giống nhau, các ngươi căn bản là không hiểu được sự hưởng thụ tôn vinh của thượng vị giả. Ta với các ngươi không có cùng chung tiếng nói.
- Vô luận như thế nào, ngươi cũng phải giúp ta vượt qua nguy cơ lần này.
Long Vũ lạnh lùng lắc đầu:
- Ta chân thành hi vọng ngươi bị Thiên Đạo hủy diệt...
- Tin tưởng nguyện vọng của ngươi không thể trở thành sự thực . .
Khuôn mặt Quang Minh Tôn Thần lãnh khốc, khóe môi nhếch nhẹ nhìn Long Vũ nói:
- Mỗi một thượng vị giả nếu mà có bộ dáng như các ngươi, thì cái thế giới này đã sớm rối loạn rồi, thượng vị giả có giác ngộ của thượng vị giả, mà con kiến hôi thì có giác ngộ của con kiến hôi. Đây là số mệnh.
- Trong u tối tự nhiên sẽ có vận mệnh chúa tể
Hai mắt Quan Minh Tôn Thần lãnh mạc tiếp tục nói:
- Trừ Thiên Đạo còn có số kiếp.
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười mười phần bi ai:
- Bất kể là Thiên Đạo hay là vận mệnh, trước mặt tất cả mọi người đều là mờ ảo vô lực. Mỗi người đều đã bị vận mệnh an bài, dù là ai cũng không thể nào kháng cự, dù ai cũng không cách nào thay đổi.
Long Vũ chậm rãi lắc đầu:
- Mạng ta do ta quyết định, không do trời...
- Thật vậy sao?
Con ngươi Quang Minh Tôn Thần hơi co lại, quái dị cười ra tiếng
- Ha ha... Mỗi người chúng ta ai cũng nghĩ như vậy, cũng nói như thế. Nhưng trên thực tế, ai cũng không nắm giữ được vận mệnh của mình, bao gồm cả ngươi và ta, những cường giả. Không biết ngươi có từng nghĩ, ngươi có thể đi dến hôm nay tất cả đều là vận mệnh an bài không?
- Sai rồi
Sắc mặt Long Vũ đờ đẫn nói:
- Ta có thể đi tới hôm nay, trừ có chút vận khí ra thì chính là cố gắng cùng nổ lực của ta.
- Thật vậy sao?
Giọng nói Quang Minh Tôn Thần bỗng nhiên trở nên cực kỳ âm u sâu thẳm, thanh âm mặc dù cao hơn một chút:
- Nếu như không phải là vận mệnh an bài, ngươi một cây củi mục sao lại có thể gặp gỡ được một máy tính hình người của tương lai... Chẳng lẽ ngươi cũng chưa có cẩn thận nghĩ tới sao? Đây chính là vận mệnh của bản thân ngươi... Vận mệnh chi thần chiếu cố ngươi, ngươi mới có ngày hôm nay...
Sắc mặt Quang Minh Tôn Thần không biến đổi, chẳng qua là trong ánh mắt trống rỗng hiện lên một tia âm hàn, từng câu từng chữ nói:
- Ngươi cố gắng kháng cự vận mệnh, điều này thật sự không tốt... Đạo pháp chỉ có thể giúp ngươi tránh khỏi giám thị của Thiên Đạo, tuy nhiên nó không cách nào thoát khỏi vận mệnh. Vốn ta không muốn nói cho ngươi biết những thứ này, nhưng ta nhất định phải cho ngươi biết, ta chỉ là sống ở trong sự tuần hoàn của vận mệnh, ta không phải là người xấu... Ta cũng không có sai. Tất cả mọi chuyện, từ đầu tới cuối, ta đều không có sai. Nếu như nói người sai thì đó chính là bản thân ngươi, hiểu chưa?
Sau khi Quang Minh Tôn Thần tỏ vẻ tức giận, liền trở nên lãnh khốc dị thường, đứng lên nói:
- Nếu như không phải là ngươi, cũng sẽ không có ngày hôm nay...
Long Vũ không nói.
Bất quá hắn cũng không đồng ý với lời giải thích này của Quang Minh Tôn Thần.
Vốn là Tam Giới rất bình yên, nếu như không phải là Thiên Nguyên gia nhập, thì cũng không có nhiều phiền toái như vậy.
Về sau, lại là Quang Minh Tôn Thần dùng âm mưu quỷ kế không ngừng, thậm chí để cho Vu Thần Ba Độ hủy diệt Tam Giới.
Hiển nhiên, hết thảy tội ác này đều đến từ chính Thiên Ngoại Thiên.
- Có phải nghĩ thông rồi hay không? Nếu như ngươi đã hiểu rõ rồi, ta hi vọng ngươi có thể phục tùng sự an bài của vận mệnh. Hoặc là nói, ngươi có thể bắt tay hợp tác với ta...
- Năm đó Huyết Anh Đại Đế cũng giống vậy. Sau khi hắn luân hồi chuyển thế, cũng là một người phàm tục. Lúc mới bắt đầu, ý nghĩ của hắn cơ hồ cũng giống như ngưoi. Nhưng sau này, trong sự dày vò của vô tận năm tháng, còn không phải là từ từ trở nên vô tình, máu lạnh sao?
Thanh âm Quang Minh Tôn Thần khẽ run:
- Sống là thống khổ, nhưng căn bản chúng ta không có quyết tâm tử vong.
Hắn cúi đầu xuống, híp mắt nhìn Long Vũ nói:
- Lão Thiên rất là công bằng, khi ngươi nhận được một thứ gì đó, sẽ phải đánh mất đi một thứ khác.
- Bỏ được, bỏ rồi lại được ... Có bỏ mới có được...
Quang Minh Tôn Thần bỗng nhiên ha ha cười, mí mắt híp lại, từ trong khóe mắt lộ ra vẻ lạnh lẻo:
- Đạo lý đơn giản như vậy, ngươi sẽ không thể không hiểu chứ?
- Ta đã sớm đem thế gian này hết thảy thành phai nhạt, cho nên ta trở nên ích kỷ... Không, phải nói là ở trong mắt của các ngươi, ta trở nên ích kỷ.
Nghe được lời nói này của Quang Minh Tôn Thần, Long Vũ khẽ nở nụ cười. Hắn thở dài một hơi, nói:
- Trong mắt của ta, ngươi nói lâu như vậy, tất cả đều là nói nhảm.
Long Vũ lặng yên nhìn Quang Minh Tôn Thần nói:
- Lấy cớ vĩnh viễn chẳng qua cũng chỉ là lấy cớ. Ngươi nói nhiều như vậy, chỉ có một mục đích, đó chính là vì mình mà kiếm cớ.
- Ngươi vẫn không tin trên đời này có vận mệnh sao?
Quang Minh Tôn Thần chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Long Vũ trào phúng nói:
- Có lẽ là ngươi tưởng tượng ra được.
Không đợi Quang Minh Tôn Thần trả lời, hắn nhẹ nhàng mà khoát tay áo, thở dài nói:
- Ngươi rất đáng thương, ngươi thuyết phục ta giúp ngươi không được đâu. Nếu ta không thể ra tay giết ngươi, ta cũng sẽ không giúp ngươi. Ta sẽ từ từ nhìn ngươi bị Thiên Đạo dày vò hóa thành tro bụi.
- Nếu ta chết đi, ngươi cũng sẽ không sống yên ổn.
Quang Minh Tôn Thần mở hai mắt ra, lãnh khốc nhìn Long Vũ nói:
- Ít nhất, ta còn có thể phá hủy một chút.
Long Vũ ngưng cười, hai vai khẽ trầm xuống, trầm mặc một lát, sau đó nói:
- Chỉ bằng câu nói này, hiện tại ta đã muốn mạng của ngươi.
Hắn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Quang Minh Tôn Thần:
- Ngươi biết không? Trong lòng của ta đã không chỉ một lần nghĩ tới muốn giết chết ngươi. Ta ghét nhất người khác đem nữ nhân của ta tới uy hiếp ta.
Long Vũ nhìn Quang Minh Tôn Thần chậm rãi nói:
- Không nghĩ tới ngay cả người như ngươi, cũng không ngoại lệ.
Quang Minh Tôn Thần nhìn Long Vũ hồi lâu sau, nhẹ nhàng thở dài, trên mặt hiện ra vẻ mỉm cười.
Nhưng ngay sau đó Quang Minh Tôn Thần lãnh mạc nói:
- Đúng, như vậy rất thẳng thắn, nhưng rất hữu hiệu. Ở điểm này, ngươi cùng Huyết Anh Đại Đế vô cùng giống nhau...
Quang Minh Tôn Thần mang theo vẻ nhàn nhạt khinh thường nhìn Long Vũ, lạnh lùng cười nói:
- Nói dễ nghe một chút là các ngươi quý trọng bảo hộ nữ nhân bên cạnh. Nói khó nghe một chút, chính là các ngươi không có tiền đồ.
- Ta sẽ ở lại Thiên Ngoại Thiên mấy ngày... Trong mấy ngày này, ta sẽ nghĩ biện pháp hiểu rõ cấm chế của ngươi đặt trên người Hương Hương, sau đó đem giải trừ.
Long Vũ lưu lại câu này nói liền xoay người rời đi.
- Thật sự có thần Vận Mệnh, ta không có lừa ngươi.
Ngay khi Long Vũ sắp rời đi, Quang Minh Tôn Thần nói một câu, giọng nói rất chân thành.
- Vậy thì như thế nào?
Long Vũ xoay người lại hỏi một câu.
Quang Minh Tôn Thần há hốc mồm, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải.
………………………………
………………………………
Đợi chờ luôn là tịch mịch.
Nhưng cũng là hạnh phúc.
Trong thời gian chờ đợi Long Vũ, Đường Hương Hương đối với nam nhân của mình tràn đầy lòng tin.
Nàng tin chắc bất kể là đại sự khó khăn cở nào, ở trong tay của hắn cũng sẽ giải quyết dễ dàng.
Nàng kiên định tin tưởng nam nhân của mình sẽ mau chóng giải quyết mọi chuyện rồi tới đón nàng rời đi.
- Két…
Trong tích tắc khi của phòng bị phong ấn mở ra, Đường Hương Hương biết nam nhân của mình đã tới.
Quả nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, ánh nắng chiếu vào. Dưới ánh mặt trời, nam nhân nàng yêu mến chậm rãi đi tới. Nhìn ánh mắt của hắn cũng biết, vấn đề đã được giải quyết.
Đường Hương Hương sau giây phút sững sờ ngắn ngủi liền giống như tiểu thê tử hạnh phúc thông thường, sải bước chạy tới, đầu nhập vào trong ngực nam nhân, thân thể giắt gao dính sát trên người nam nhân.
Long Vũ đùa giỡn nói:
- Hôm nay xuân phong rạng rỡ, dương quang chiếu khắp, thật sự là cơ hội tốt cùng tình nhân tiêu dao...
Đường Hương Hương không biết ý muốn Long Vũ như thế nào, chẳng qua là nước mắt lưng tròng bay vào lòng Long Vũ, sau đó hỏi:
- Anh Vũ, chúng ta có thể rời đi sao?
Long Vũ cười nói:
- Muốn ở lại chơi mấy ngày không? Thật ra thì cảnh sắc ở Thiên Ngoại Thiên cũng rất okie... Hương Hương, trong mấy ngày ở Thiên Ngoại Thiên này anh chỉ thuộc về em.
Đường Hương Hương gật đầu, trên khuôn mặt hơi phớt đỏ thẹn thùng, khiến tâm tình Long Vũ không được thoải mái.
Chẳng qua là hắn không muốn để Đường Hương Hương biết nàng bị Quang Minh Tôn Thần hạ cấm chế.
Cho dù có nói cho nàng, thật ra thì cũng là tăng thêm một chút phiền não.
Đường Hương Hương vô cùng hứng thú nói:
- Anh Vũ, anh ở Thiên Ngoại Thiên một thời gian rồi, vậy vậy nói một chút xem, nơi này có chỗ nào chơi vui không?
- Em cứ nói đi?
Long Vũ mập mờ cười cười:
- Muốn anh nói à? Có chỗ của em là chơi tốt nhất.
Đường Hương Hương cười như không cười nhìn Long Vũ, đôi mắt hoa đào nhìn ra xung quanh, hắc bạch trân châu lưu chuyển trong không trung, xấu hổ nói:
- Em muốn...
Khóe miệng Long Vũ hé ra, sắc mặt làm bộ nghiêm nghị.
- Suy nghĩ gì? Hương Hương, hiện tại em là Vu Thần rồi, Vu Thần là không được đâu đấy….
Đường Hương Hương mang theo ánh mắt u oán nhìn Long Vũ một cái, biểu tình lộ vẻ xót thương, cơ hồ khiến trong lòng Long Vũ run lên. Nàng sâu xa nói:
- Cảnh giới tối cao của vô tình chính là hữu tình. Không phải là em đã sớm khám phá ra rồi sao?
Chân mày Long Vũ vừa chuyển, cười hắc hắc hai tiếng nói:
- Nói cũng đúng...
Nói xong, Long Vũ mở hai tay thật lớn, chờ Đường Hương Hương gục đầu vào ôm lấy.
- Hương Hương... Thực ra anh cũng suy nghĩ như vậy
Long Vũ cắn vành tai nữ nhân thấp giọng nói.
Đường Hương Hương cong cái miệng nhỏ hồng hồng lên, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra một tia mập mờ.
Long Vũ, lại một lần hưng phấn.
Co rúc ở trong lòng nam nhân, thân thể Đường Hương Hương nhất thời trở nên mềm nhũn, tựa cả người vào lòng ngực Long Vũ, thoải mái thở dài.
Lỗ mũi Long Vũ hít lấy hương thơm vào thật sâu. Bàn tay to cũng bắt đầu không an phận, không ngừng trêu chọc các bộ vị mẫn cảm trên người nữ nhân.
Đồng thời, trong miệng hắn cũng trêu chọc nói:
- Hương Hương, em khiến dục hỏa của anh nổi lên rồi...
Đường Hương Hương làm sao nghe không hiểu ẩn ý trong lời nói này. Cặp mông đầy đặn sớm đã cảm giác được cây gậy cứng của Long Vũ. Bên tai nghe hắn thì thào, phía dưới thì bị bị tiểu Long Vũ quấy phá khiến trong lòng nàng cảm giác nóng nóng.
Nàng không khống chế được vươn ngón tay ra, ôn nhu vuốt ve trên khuôn mặt kiên nghị của Long Vũ, mắt hoa phát ra diễm quang, mang theo ba phân si tình, bảy phần trêu chọc.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Long Vũ. Nàng lẩm bẩm nói:
- Anh Vũ, em vĩnh viễn là người của anh.
Long Vũ gắt gao hôn lên i miệng nhỏ nhắn xinh xắn của Đường Hương Hương. thân thể Đường Hương Hương cứng đờ, bất quá động tác lập tức nhiệt tình đáp lại Long Vũ.
Chiếc lưỡi Long Vũ nhanh chóng luồn lách tiến vào, không ngừng mút lấy nước miếng của nàng. Đường Hương Hương chỉ cảm giác linh hồn mình giống như phiêu đãng, từ chỗ sâu nhất trong tâm hồn truyền đến một loại khoái cảm khó tả.
Bàn tay Long Vũ đã bắt đầu mần mò đôi gò bong đào căng tròn đầy đặn của Đường Hương Hương, hơn nữa còn không ngừng xoa bóp. Mặc dù cách một lớp quần áo, nhưng Long Vũ vẫn cảm giác được sự co dãn cùng sung mãn kinh người. Đường Hương Hương bị trêu chọc cũng kích thích như vậy, cả người như không còn chút sức lực nào. Nàng phập phồng thở hổn hển, trận trận mùi thơm từ trong miệng nhỏ nhắn phát ra. Mà hai vú đã theo hô hấp không ngừng phập phồng, lên lên xuống xuống.
- Anh Vũ nóng quá...
Ánh mắt Đường Hương Hương trở nên quyến rũ, làn da đã biến thành tràn đầy xuân triều, đôi môi khiêu gợi khẽ nhếch, không ngừng thở hổn hển.
- Cởi quần áo ra sẽ không nóng…
Đang khi nói chuyện, y phục của Đường Hương Hương đã theo từng động tác của Long Vũ mà nhẹ nhàng được tháo xuống. Chỉ trong nháy mắt, Đường Hương Hương đã bị biến thành một con cừu nhỏ trắng nõn, cả thân hình hoàn mỹ lộ ra trước mắt Long Vũ.
Làn da sáng bóng như ngọc ửng hồng, đôi gò bồng đào cương cứng cao vút không ngừng nhấp nhô theo nhịp thở, thấy vậy Long Vũ không ngừng nuốt nước miếng, ánh mắt sáng lên.
Dáng người hấp dẫn không có một chút dư thừa nào, vòng eo nhỏ nhắn, cùng với cặp đùi thon dài bóng loáng, thiêu đốt toàn thân bất cứ kẻ nào nhìn vào.
Long Vũ rõ ràng cảm giác được tiểu đệ đệ phía dưới đang không ngừng ngọ nguậy. Đường Hương Hương đã sớm xuân triều tràn lan, đang đợi Long Vũ cưng chiều. Long Vũ mạnh mẽ tiến vào, một tiếng rên rỉ ngọt ngào vào tai Long Vũ.
Long Vũ bắt đầu ra sức chinh phạt.
Trong phòng xuân sắc khôn cùng, tiếng rên rỉ trận trận mê người cùng hơi thở rít gào không ngừng truyền ra. Hai thân thể như keo như sơn dính lại cùng nhau.
Cũng không biết trải qua bao lâu, sau khi cả hai cùng thỏa mãn, ôm nhau cùng một chỗ.
- Anh Vũ, chúng ta lúc nào có thể trở về…Đột nhiên em rất muốn anh là của một mình em, nhưng em không thích không khí nơi này.
Đường Hương Hương quệt miệng nói.
Long Vũ ôn nhu cẩn thận vuốt ve Đường Hương Hương, nhẹ giọng nói:
- Rất nhanh thôi...
Đường Hương Hương "Ừ " một tiếng, đem mặt chôn sâu vào trong lồng ngực Long Vũ. Một khắc kia, trong mắt của nàng có chút lo lắng.
- Em làm sao vậy?
Long Vũ lấy tay nâng gương mặt Đường Hương Hương lên, liền thấy mắt hoa đã đỏ lên, nước mắt trong suốt bên trong cuồn cuộn đảo quanh, hơn nữa tùy thời đều có thể rơi xuống. Rõ ràng biểu tình khác với vừa rồi rất nhiều.
Đường Hương Hương lau nước mắt, cố nén cười vui nói:
- Không có gì, người ta là vui vẻ...
Tâm tình Long Vũ có chút trầm trọng nói:
- Hương Hương, có phải em cũng biết rồi không…?
Đường Hương Hương dùng đầu ngón tay bịt miệng Long Vũ lại, đôi mắt đẹp lọ vẻ thê lương nói:
- Không có chuyện gì, một chút chuyện cũng không có...
Long Vũ nắm lấy tay Đường Hương Hương, chân thành nói:
- Hương Hương, nói cho anh biết, rốt cuộc là Tôn Thần hạ cấm chế gì trên người em... Anh phải biết chân tướng mới có thể giải cấm chế.
Đường Hương Hương bỗng nhiên thương tâm khóc không ra tiếng:
- Anh Vũ, anh không giúp được em...
Long Vũ ôm Đường Hương Hương thật chặt, nghiêm túc nói:
- Trước giờ chưa từng có chuyện gì mà anh không làm được, Hương Hương, nói cho anh biết đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Là Đồng Tâm Tỏa...
Đường Hương Hương nghẹn ngào nói.
- Chuyện gì xảy ra?
Long Vũ không giải thích được.
- Là Vu tộc Đồng Tâm Tỏa...
Đường Hương Hương giải thích:
- Tôn Thần dùng đại thần thông khởi động Vu tộc Đồng Tâm Tỏa, đem nguyên thần của ta cùng nguyên thần Ba Độ liên kết lại với nhau.
- Kế sách thật độc ác...
Long Vũ nhất thời nổi giận.
- Anh Vũ, không cần đẻ ý đến người khác, chuyện gì nên làm thì anh hãy làm đi.
Đường Hương Hương nói:
- Hương Hương không cầu thiên trường địa cửu, chỉ cầu từng tồn tại.
Long Vũ đem nữ nhân ôm thật chặt, nhẹ nhàng trách cứ:
- Nha đầu ngốc, em nói nhăng gì đấy... Chuyện đại sự, lớn hơn nữa, khó khăn hơn nữa, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối kháng. Vu tộc Đồng Tâm Tỏa, không có biện pháp giải sao?
- Có!
Đường Hương Hương nói:
- Một là, ai khóa thì người đó mở, thứ hai chính là lấy lực lượng càng cường đại mạnh mẽ hơn phá khóa... Quang Minh Tôn Thần chắc chắn sẽ không giúp em mở khóa. Muốn mạnh mẽ phá khóa, thì anh phải tăng tu vi thêm. Nói như vậy, chẳng phải là đúng như mong muốn của Tôn Thần sao?
Đường Hương Hương nói:
- Căn bản đây chính là một âm mưu... bỏ đi... Hương Hương không muốn vì mình mà liên lụy đến anh, cũng không muốn vì em mà anh bị uy hiếp.
- Hương Hương, em yên tâm... Chuyện này anh sẽ giải quyết, đồng thời, anh cũng sẽ không để cho em phải chịu bất cứ thương tổn nào.
Long Vũ nói:
- Muốn đi, anh sẽ dẫn em cùng đi.
Đường Hương Hương nghe Long Vũ nói tình thâm ý trọng như vậy, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Nhưng nàng cũng không hi vọng vì mình mà ảnh hưởng đến nam nhân mình yêu mến.
- Vâng…
Ngừng một chút, vì không để cho Long Vũ lo lắng, nàng thật tình gật gật đầu.
Long Vũ mỉm cười gật đầu, sau đó ngắt lấy ngọn nhũ phong cao vút của nữ nhân, cười nói:
- Mỹ nhân tốt như vậy, anh không muốn bỏ lại tại Thiên Ngoại Thiên.
Đường Hương Hương không khỏi vừa khóc vừa cười.
Lúc này ngoài của truyền tới tiếng gõ cửa:
- Long Vũ công tử, Tôn Thần mời ngài qua.
- Ừ, ta biết rồi.
Long Vũ đáp một tiếng.
…………………………..
…………………………..
Khi Long Vũ lại một lần nữa ra xuất hiện trước mặt Quang Minh Tôn Thần, khóe miệng Quang Minh Tôn Thần nổi lên nụ cười. Hắn nhìn Long Vũ, nhàn nhạt đặt câu hỏi:
- Đã biết rồi sao?
- Vu tộc Đồng Tâm Tỏa...
Long Vũ mỉm cười nói:
- Lại một lần nủa ngươi cho ta thêm lý do để giết ngươi.
Quang Minh Tôn Thần ôn hòa cười một tiếng:
- Ta nói rồi, ngươi giết không được ta. Giết ta cũng chính là tự sát.
Long Vũ không trả lời, chẳng qua là ý vị thâm trường nhìn Quang Minh Tôn Thần. Bỗng nhiên mở miệng hỏi một vấn đề khác:
- Ngươi cảm thấy ngươi làm như vậy, có hiệu quả sao?
- Không biết!
Ánh mắt Quang Minh Tôn Thần chậm rãi nhìn trên mặt đất:
- Ta nói rồi, chỉ cần có làm, cho dù là thất bại, ta cũng không thẹn với lương tâm.
- Muốn giết ta, ngươi còn phải tăng lực lượng lên.
Quang Minh Tôn Thần nói:
- Kết quả cũng giống nhau... Ngươi hiện tại chỉ có hai lựa chọn, hoặc là tăng lực lượng lên, hoặc là giúp ta nghĩ biện pháp.
Quang Minh Tôn Thần cười nói:
- Quyền chủ động giải quyết vấn đề luôn luôn ở trong tay của ngươi.
Thanh âm Long Vũ trầm thấp, nở nụ cười:
- Lời nói vô sỉ.
Ánh mắt Long Vũ khắc lệ ngó chừng Quang Minh Tôn Thần:
- Quả thật ngươi quá vô sỉ. Loại người như vậy từ trước tới nay ta chưa hề thấy.
Quang Minh Tôn Thần chậm rãi nói:
- Ta chỉ cần một câu nói của ngươi, liền giải khai Đồng Tâm Tỏa.
Long Vũ lạnh lùng mở miệng nói:
- Muốn ta giúp ngươi, ngươi hãy bỏ ý niệm đó đi...
Quang Minh Tôn Thần cau mày nói:
- Nếu như ngươi không hợp tác, vậy ta cũng không có biện pháp.
Long Vũ trầm mặc một lát, sau đó dùng một giọng điệu trầm thấp lệ hàn tới cực điểm nói:
- Ngươi thật sự là muốn tìm chết, ta sẽ không tha cho ngươi.
Quang Minh Tôn Thần nở nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy toan tính:
- Rất tốt, ngươi nổi giận, đã nói lên ngươi rất quan tâm... Kế hoạch quả nhiên rất thành công.
Long Vũ giễu cợt nhìn Quang Minh Tôn Thần nói:
- Thật ra thì ta có thể tìm Đại Đế giải quyết Đồng Tâm Tỏa... Tin tưởng hắn có thể làm được.
Quang Minh Tôn Thần sửng sốt, sau đó sâu kín nói:
- Hắn sẽ không giúp ngươi. Bởi vì hắn đã đáp ứng ta, đối với chuyện này không nhúng tay vào.
Con ngươi Long Vũ dần dần thu lại, âm thanh mang theo một tia rét lạnh cười nói:
- Vậy ngươi đi chết đi...
Đồng tử Long Vũ hơi co lại hàn ý phát ra mãnh liệt, sắc mặt không biết là bởi vì kích động hay là không dằn được cảm xúc mà dần dần tái nhợt. Hắn ngó chừng Quang Minh Tôn Thần từng chữ từng câu nói:
- Có thể đồng quy vu tận, ta cảm thấy chết cũng không tiếc.
Quang Minh Tôn Thần mỉm cười, sắc mặt dần dần trắng ra. Hắn dùng ánh mắt uy thế như muốn nuốt lấy người khác nhìn Long Vũ nói:
- Ta không tin ngươi không sợ chết. Trong lòng ngươi có nhiều ràng buộc như vậy, cho dù ngươi không sợ chết, nhưng ngươi cũng có thể không dám chết...
Sắc mặt Quang Minh Tôn Thần tái nhợt, trong lòng hắn cảm thấy sợ. Hắn nhìn vẻ mặt tái nhợt của Long Vũ, biết đối phương cũng có chút sợ.
Trong phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Sắc mặt Quang Minh Tôn Thần tái nhợt, hai đồng tử trống rỗng, lãnh mạc mà bình tĩnh nói:
- Ta lùi một bước vậy, bây giờ ta sẽ giải Đồng Tâm Tỏa . . Ngươi tới giúp ta.
- Nói như vậy, hẳn là phù hợp với nguyên tắc của ngươi rồi đúng không?
Long Vũ chậm rãi nói:
- Trước tiên ngươi giải Đồng Tâm Tỏa . . Sau đó chúng ta sẽ hảo hảo nói chuyện...
Khóe miệng Quang Minh Tôn Thần nổi lên một tia mỉm cười quỷ dị:
- Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi?
- Tùy ngươi nghĩ như thế nào thì nghĩ.
Long Vũ nói.
- Được rồi, ta đáp ứng ngươi!
Quang Minh Tôn Thần khẽ cười một tiếng, hai tay bấm lên một ấn quyết, chỉ trong khoảnh khắc, ngoài của truyền tới một tiếng hét thảm thiết.
Long Vũ vội vàng đẩy cửa phòng ra xem xét, lại thấy Ba Độ giờ phút này đang nằm trong vũng máu.
- Đây là chuyện gì xảy ra?
Long Vũ hỏi thăm.
Lúc này, bộ ngực Ba Đọ đã xuất hiện một miệng máu, huyết thủy thấm ướt cả bộ ngực.
Quang Minh Tôn Thần ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Long Vũ một cái, ánh mắt ôn hòa, mỉm cười nói:
- Đây chính là cách giải Đồng Tâm Tỏa tốt nhất..
- Cần phải làm như vậy sao?
Long Vũ hỏi.
Sác mặt Quang Minh Tôn Thần dần dần âm trầm, trong con ngươi lóe ra vẻ lạnh lẽo nồng đậm nói:
- Ba Độ hủy diệt vô số sinh linh Tiên Cảnh, ta biết ngươi rất tức giận, cho nên, ta làm như vậy, thật ra thì cũng là giúp cho ngươi mà thôi. Dĩ nhiên, làm như vậy, cũng là vì biểu đạt thành ý của ta đối với ngươi.
Quang Minh Tôn Thần trầm mặt, nói:
- Làm sao? Ngươi không hài lòng?
Long Vũ cắn răng nói:
- Nếu như ta không giúp ngươi, Hương Hương cũng sẽ có kết quả như vậy sao?
- Đây chính là Đồng Tâm Tỏa!
Quang Minh Tôn Thần cũng không trả lời thẳng. Bất quá ý tứ trong đó cũng rất rõ rồi.
- Hiện tại có thể tiếp tục nói chuyện rồi chứ?
Quang Minh Tôn Thần hỏi.
- Dĩ nhiên!
Long Vũ khẽ cười một tiếng nói:
- Thật ra thì ngươi đã sớm nên như vậy...
- Ngươi sai rồi... Nếu lúc trước ta không làm như vậy, ngươi cũng sẽ không hợp tác cùng ta.
Quang Minh Tôn Thần nói:
- Thật ra thì biến số lớn nhất chính là ngươi lại có thể nắm giữ quy luật Thiên Đạo . . Chuyện này vốn không nên phiền toái như vậy.
- Ngươi biết nguyên do trong đó sao?
Long Vũ hỏi.
- Ngươi là người trong cuộc, ngươi cũng không biết, ta sao có thể biết.
- Ta phải tận mắt thấy Ba Độ thần hình câu diệt mới được.
- Như ngươi mong muốn!
Quang Minh Tôn Thần khẽ cười một tiếng, tiện tay huy vũ ra một đạo Quang Minh nguyên lực. Thi thể Ba Độ nhất thời bốc lên một cổ liệt hỏa hừng hực. Trong khoảnh khắc liền hóa thành tro bụi rồi.
Một khắc kia, Vu Thần Ba Đo triệt để biến mất trên thế giới này.
Tính mạng của một ác nhân đã kết thúc rồi.
Đáng châm chọc chính là giống như tiên đoán của Long Vũ lúc trước, hắn sẽ chết trong tay của chủ tử mình. Đáng thương Vu Thần Ba Độ ngay cả cơ hội làm sáng tỏ cũng không có.
- Biện pháp ta sẽ suy nghĩ... Nhưng ngươi không thể làm phiền ta nữa.
Long Vũ nói.
- Ta cần một cái thời gian bảo đảm.
Quang Minh Tôn Thần cười nói:
- Thời gian Thiên Đạo trở về đã không còn xa.
- Ta biết!
Long Vũ nhàn nhạt nói:
- Một tháng sau, ta sẽ đích thân tới tìm ngươi.
- Được!
Quang Minh Tôn Thần hơi trầm tư một chút, nói:
- Nhớ kỹ, ngươi chỉ có một tháng, nếu không, một tháng sau ta sẽ không tiếc hy sinh tánh mạng hoàn toàn hủy diệt Cửu Đỉnh kết giới. Đến lúc đó Tam Giới sẽ triệt để bị lực lượng hắc động tiêu diệt, cho dù là ngươi, cũng không cách nào cứu vãn.
- Ngoan độc!
Long Vũ khinh thường nói:
- Yên tâm đi, vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không để cho Tam Giới hủy diệt. Được rồi, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, nếu như đến lúc đó ta tìm được lực lượng hủy diệt ngươi, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Tùy ngươi...
Quang Minh Tôn Thần nhẹ cười nói:
Chỉ cần có bản lãnh, đến lúc đó mặc ngươi hạ thủ.
…………………………..
…………………………..
Có thể nói như vậy, hành trình đến Thiên Ngoại Thiên lần này của Long Vũ rất là hoàn mỹ. Vu Thần Ba Độ tai họa Tam Giới đã chết, cấm chế trên người nữ nhân của mình cũng được giải trừ.
Mặc dù những điều này đều là âm mưu của Tôn Thần.
Đáng tiếc hắn không thể lường trước được Long Vũ lại có thể cùng quy luật Thiên Đạo dung hợp.
Nói một cách khác, âm mưu của hắn lại một lần nữa bị thất bại.
Mặc dù cuối cùng vẫn không có thể triệt để giải quyết Quang Minh Tôn Thần, nhưng Long Vũ đã lấy được thắng lợi. Hiện tại có hai cái lựa chọn ở trước mặt hắn. Một là trong thời gian quy định tìm ra phương pháp tránh né quy luật Thiên Đạo. Hai là tìm ra cách giết chết Quang Minh Tôn Thần.
Không cần hỏi, bất kể là lựa chọn nào, cũng là khó khăn vô cùng. Mà Long Vũ lại không được phép lùi bước.
Sau khi trở lại thế giới sự thật, Long Vũ đem tình huống cụ thể cùng mọi người cẩn thận nói một phen, hơn nữa những ngươi ở năm Phương Thiên Địa tại Huyền Cảnh đã có thể trở về.
Về phần Tiên Cảnh, bây giờ khắp nơi là cảnh hoàng tàn, đoán chừng coi như là có thể trở về, cũng không cách nào an thân.
Dĩ nhiên, là đi hay ở, quyền quyết định Tiên Cảnh là ở trong tay mình, Long Vũ cũng không muốn bọn họ lưu lại. Đối với lần này, Tây Vương Mẫu cùng Thất công chúa đã đã đạt thành nhận thức chung, quyết định Tây Vương Mẫu trước tiên mang một phần chiến tướng may mắn còn sống sót trở về Tiên Cảnh tu sửa cung điện, tu sửa lại nơi ở.
Về phần Thất công chúa, nàng muốn lưu lại thế giới sự thật nghỉ ngơi một thời gian. Mấy hôm nay vất vả trông ngóng Long Vũ, nàng cũng không muốn nhanh như vậy liền rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT