- Đợi một chút.

Long Phi dường như có chút mơ hồ, trong giọng nói mang theo mười phần khiếp sợ:

- Lỗ mũi trâu, ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta căn bản không hiểu ngươi nói cái gì. Ta cũng không đếm xỉa tới ngươi ăn nói lời khùng điên. Hiện tại ta chỉ có một yêu cầu, các ngươi phải để cho đệ tử nghiệp đoàn dị năng cùng một chỗ, hủy bỏ toàn bộ giám thị tới chúng ta.

- Lỗ mũi trâu. Lúc trước ngươi tới tìm chúng ta, tại sao không nói như vậy? Khi đó ngươi nói cho ta, thế giới sự thật đã đễn mức sinh tử. Ngươi hi vọng chúng ta cùng các ngươi nắm tay chống chọi với đại kiếp. Ngươi là ngươi đứng đầu Huyền Môn, nhất ngôn cửu đỉnh, cho nên ta không do dự chút nào tới đây. Nhưng hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, các ngươi cho ta một lời giải thích?

Long Phi chất vấn:

- Các ngươi muốn giam lỏng chúng ta, một lưới bắt hết?

- Lão bằng hữu, tính tình của ngươi quá nóng nảy.

Thiên Cơ Tử liếc mắt nhìn Long Vũ, lập tức ánh mắt dừng trên người Long Phi, nghiêm túc giải thích:

- Lời lúc trước ta nói với ngươi đều là sự thật. Dị năng giả chính thực là huyết mạch Đại Vu. Chúng ta làm như vậy, hoàn toàn là vì đại cục, vì thế giới này, vì thiên hạ thương sinh.

- Tiểu Vũ, có thật không?

Ánh mắt Long Phi chuyển hướng về phía Long Vũ.

- Đúng vậy.

Long Vũ nghiêm túc gật đầu:

- Chính xác là như vậy. Cháu đã tận mắt nhìn thấy tình huống huyết mạch Đại Vu thức tỉnh.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Long Phi trừng mắt nhìn Thiên Cơ Tử, tức giận nói:

- Theo ý tứ của ngươi… Nếu vì đại cục, chẳng lẽ ngươi đều giết chết toàn bộ dị năng giả?

- Đúng rồi, Tiểu Vũ, cháu cũng là dị năng giả?

Long Phi đột nhiên hỏi.

- Tình huống của cháu bất đồng.

Long Vũ nói:

- Cháu không sao hết.

Long Phi tiếp nhận đề tài:

- Có thể tìm phương pháp nào ngăn cản huyết mạch Đại Vu trong cơ thể chúng ta thức tỉnh hay không? Nếu làm như vậy, chẳng phải là ổn thỏa hơn sao?

- Đúng vậy.

Thiên Cơ Tử nhân cơ hội nói:

- Chúng ta chính là có ý này. Hơn nữa, chúng ta luôn luôn suy nghĩ biện pháp tích cực để giải quyết chuyện này. Cho nên, ta hi vọng ngươi có thể lấy đại cục làm trọng. Lát nữa, ngươi trở về làm an lòng đệ tử nghiệp đoàn dị năng. Chỉ cần chúng ta nghĩ ra biện pháp nào, sẽ lập tức báo cho ngươi. Ngươi thấy sao?

- Haiz!

Long Phi thở dài một tiếng nói:

- Không như vậy còn có thể làm thế nào? Coi như ta phản đối, tên lỗ mũi trâu như ngươi sẽ đồng ý sao?

- Khụ khụ.

Thiên Cơ Tử cười khan một tiếng:

- Ta lúc đó cũng chẳng phải là không có biện pháp sao? Ai kêu sự việc lại là như vậy. Đúng rồi. Có chuyện muốn nhắc nhở người, Tổ Vu Huyền Minh đã xuất hiện tại Huyền Môn. Ta đoán chừng rất nhanh hắn sẽ tìm được các ngươi. Ta hi vọng ngươi có thể giữ được đầu óc thanh tỉnh, không nên bị Huyền Minh cám dỗ, mắc phải sai lầm lớn.

- Việc này ngươi yên tâm!

Long Phi nói:

- Coi như ta thật sự là huyết mạch Đại Vu thì thế nào? Tóm lại, ta đã có thói quen với thân phận hiện tại.

- Tốt.

Thiên Cơ Tử mỉm cười:

- Ngươi có thể nghĩ được như vậy, thật quá tốt. Long Phi, sự việc rất nghiêm trọng, ta hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời ta. Đúng rồi, ngoài Yến Nam Thiên, ngươi không được nói cho bất kỳ ai. Ta không hi vọng vì chuyện này khiến cho nghiệp đoàn dị năng khủng hoảng.

- Yên tâm đi, ngươi không nói, ta cũng biết nên làm thế nào.

Long Phi trầm giọng nói:

- Hi vọng các ngươi có thể nhanh chóng tìm được phương pháp ngăn cản huyết mạch Đại Vu thức tỉnh. Nếu để lâu, có lẽ chúng ta cũng vô pháp khống chế tình huống phát sinh.

- Ta sẽ hết sức.

Nói tới đây, ánh mắt Thiên Cơ Tử chuyển hướng nhìn sang Long Vũ, sau đó lại nhìn Long Phi nhẹ giọng nói:

- Ta nghĩ hai ông cháu các ngươi hẳn có mấy lời muốn nói. Ta sẽ không quấy rầy các ngươi.

……………………………

……………………………

Đợi cho Thiên Cơ Tử sau khi rời đi, trong phòng chỉ còn Long Vũ cùng Long Phi. Long Phi thấp giọng hỏi:

- Tiểu Vũ. Con cũng là dị năng giả, con không thể giúp đỡ Huyền Môn chèn ép dị năng. Con nói một ít cho ông đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Có biện pháp nào có thể ngăn được huyết mạch Đại Vu thức tỉnh hay không?

- Cháu không biết.

Long Vũ nói:

- Đến tột cùng có phương pháp ngăn chặn Huyết Mạch Đại Vu thức tỉnh hay không, cháu cũng không biết. Thiên Cơ Tử cũng không biết.

Lời này vừa nói ra, Long Phi chấn động:

- Vậy phải làm thế nào. Chẳng lẽ Huyền Môn thật sự muốn nhân cơ hội này đối với chúng ta một lưới bắt hết. Tiểu Vũ, việc này cháu không thể thờ ơ được.

- Yên tâm đi, Huyền Môn sẽ không bỏ đá xuống giếng.

Long Vũ nói:

- Ông yên tâm, Huyền Môn có Bạch Mi đạo nhân trấn thủ, hẳn sẽ không xảy ra sự việc tồi tệ như vậy. Nếu như không còn chuyện gì khác, cháu có việc phải đi.

- Cháu trai, chẳng lẽ cháu còn không tha thứ cho ông sao?

Vẻ mặt Long Phi tràn ngập thống khổ:

- Sự tình lúc trước, là ông thực sự xin lỗi cha mẹ cháu. Nhưng ông cũng có nỗi khổ riêng của mình. Nhiều năm như vậy, vì sao cháu không tha thứ cho ông?

- Hừ.

Long Vũ khinh thường nói:

- Nhiều năm như vậy, ông cũng biết có cháu sao?

Lời vừa nói ra, Long Phi ngây ngẩn cả người.

Những năm gần đây, hắn luôn luôn sống trong áy náy cùng tự trách. Thật sự đã xem nhẹ việc này.

- Ông sai rồi.

Long Phi nói:

- Nhưng ông hi vọng cháu có thể tha thứ cho ông. Ông muốn bù đắp lại những sai lầm do mình gây ra.

- Cháu và ông không có lời gì để nói cả.

Long Vũ thản nhiên nói:

- Chờ khi cháu tìm được cha mẹ. Nếu bọn họ chịu tha thứ cho ông, cháu tất nhiên cũng tha thứ cho ông.

Nói xong, Long Vũ liền bước ra.

- Cháu trai.

Long Phi sững sờ, muốn nói gì đó nhưng lời không thể ra khỏi miệng.

……………………………….

……………………………….

Trong đại điện, Đường Hương Hương quyết định nói thật cùng Bạch Mi đạo nhân.

Đối với sự thằng thắn của nàng, Bạch Mi đạo nhân không có chút kinh ngạc nào. Ngược lại, hắn đã sớm liệu sẽ có ngày như vậy. Hắn khẽ cười nói:

- Ta cùng Hắc Thiên đã đánh cuộc, ta nói sớm hay muộn ngươi sẽ nói với ta. Như vậy, xem ra ta đã thắng. Hương Hương, kỳ thật thân phận của con, ta đã sớm nhìn thấu.

Đường Hương Hương tất nhiên cũng không có gì ngạc nhiên trước lời nói của Bạch Mi.

- Bạch Mi đạo nhân, con phải làm cái gì bây giờ?

Đường Hương Hương nói:

- Con rất sợ hãi.

- Con sợ cái gì?

Bạch Mi đạo nhân hỏi.

- Con không biết.

Đường Hương Hương nói:

- Từ khi dì Vân nói thân phận thật sự cho con biết, con vẫn luôn lo lắng. Con có một nỗi sợ hãi rất lớn trong lòng. Nhưng con không biết là con sợ hãi cái gì.

- Con đang lo lắng, sau khi trí nhớ của con thức tỉnh, con sẽ coi thân nhân của con, người yêu cùng bằng hữu đều là kẻ địch. Đúng không?

Bạch Mi đạo nhân hỏi.

- Đúng vậy.

Đường Hương Hương gật đầu, vẻ mặt tràn ngập thống khổ nói:

- Con phải làm sao bây giờ?

- Thuận theo tự nhiên, tin tưởng bản thân chính mình.

Bạch Mi đạo nhân nói:

- Tuy rằng con là Hậu Thổ nương nương chuyển sang kiếp khác, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, con cùng trước kia bất đồng. Chỉ cần con tin tưởng chính mình, tất cả đều không có việc gì.

- Thật sự như vậy?

- Thật sự!

Bạch Mi đạo nhân nói:

- Hương Hương, con phải hiểu được, con là nhân loại. Con phải tin tưởng, hành vi của con, có thể khống chế được lực lượng trong cơ thể con. Đi đi, ngẫm nghĩ lại những câu ta nói. Chuyện này, ta không giúp được con, người khác cũng không giúp được con. Con chỉ dựa vào chính mình.

……………………………..

……………………………..

Từ khi Hắc Minh đột kích, Huyền Môn tăng cường canh gác rất nhiều. Những đệ tử tuần sơn đã gia tăng gấp ba. Nhất là việc trông chừng dị năng giả, cũng càng nghiêm túc hơn.

Lấy tính cách của Hắc Minh, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Đồng thời, Bạch Mi đạo nhân bày đặt tính kế, để cho Tuyết Cơ luôn bên cạnh Đường Hương Hương, đề phòng vạn nhất.

Nhưng Bạch Mi đạo nhân không nói thân phận Đường Hương Hương cho Tuyết Cơ. Hắn lo lắng Tuyết Cơ nói chuyện này cho Long Vũ. Tính tình Long Vũ rất bộc phát. Nếu biết thân phận thực sự của Đường Hương Hương, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Lúc chiều, Long Vũ nhận được điện thoại của Hàn Duyệt. Trong điện thoại, Hàn Duyệt hỏi Long Vũ khi nào thì xuống núi, nói nàng rất nhớ hắn.

Long Vũ nói rõ ràng đại khái tình huống Thái Huyền Sơn. Sau khi kết thúc câu chuyện, hắn hứa sẽ rất nhanh trở về Thiên Hải thăm nàng.

Hàn Duyệt tất nhiên cũng không nói thêm gì nhiều.

Ba ngày sau, Long Vũ thấy Thái Huyền Sơn không xảy ra chuyện gì, hắn liền nói chuyện với Bạch Mi đạo nhân. Hắn muốn trở về Thiên Hải đón Hàn Duyệt lên núi.

Trước kia, Hàn Duyệt chỉ là một người bình thường. Nhưng bây giờ, nàng đã gia nhập Huyền Môn, vì vậy cũng bị đẩy vào trong đại kiếp.

Cho nên Long Vũ muốn sớm mang Hàn Duyệt lên núi. Tất cả mọi người ở cùng một chỗ, có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Lấy tu vi lúc này của Long Vũ, từ Thái Huyền Sơn trở về Thiên Hải, cũng chỉ có mất nửa ngày thời gian. Khi hắn trở về, cũng vừa lúc cơm chiều.

Hàn Duyệt hạnh phúc giống như thê tử bình thường. Vì để cho Long Vũ được ngon miệng, nàng bỏ ra rất nhiều thời gian lựa chọn thức ăn trong siêu thị.

Long Vũ dự định mang nàng đi ngay, nhưng nàng không đồng ý. Cuối cùng hắn đành phải ngồi xem TV, ngồi chờ cơm ăn.

Hàn Duyệt làm cơm ước chừng mất hơn nửa giờ, cuối cùng nàng cũng làm được một bàn mỹ vị đầy món ngon. Nhìn một bàn thức ăn, trong lòng Long Vũ sinh ra một cảm giác hạnh phúc mãnh liệt.

- Anh Vũ, ăn đi… Đều là làm cho anh, đừng để cho em phải thất vọng…

Hàn Duyệt mỉm cười, đem đũa đưa cho Long Vũ.

Quả nhiên Long Vũ không làm cho Hàn Duyệt thất vọng. Mất không bao lâu, bàn ăn dành cho năm ba người bình thường, bị hắn ăn cho không còn một miếng. Hàn Duyệt nhìn bãi chiến trường, trong lòng cảm giác thật ngọt ngào.

Tiếp theo, Long Vũ giúp Hàn Duyệt thu dọn bàn ăn, nhanh nhẹn cọ rửa bát. Đợi cho mọi việc hoàn thành, Hàn Duyệt lẫn Long Vũ chui vào trong phòng làm chính sự.

Gần đây tinh thần lẫn thể xác Long Vũ có chút mỏi mệt, hôm nay mới thả lỏng được một chút. Rất nhanh, hắn liền tiến vào giấc ngủ (Ô, thằng này nằm với gái nó ngủ à . Thế mà câu trên mình oánh hai chứ chính sự ). Hàn Duyệt nằm trong lòng Long Vũ, cũng không tài nào ngủ được. Nàng lặng lặng suy nghĩ, càng biết nhiều, càng cảm thấy bất an. Có một số việc, không biết thì thôi, một khi đã biết, không thể nào cứ thờ ơ.

Trước kia, nguyện vọng của nàng chính là bắt cướp để lập công. Nhưng bây giờ, sau khi tiếp xúc với Huyền Môn, Huyền Cảnh, nàng mới biết việc trước kia mình theo đuổi thật quá nhạt nhẽo. Trước mắt, toàn bộ thế giới đều gặp kiếp nạn.

Điều đáng mừng duy nhất, chính là nàng đã tìm được một người đàn ông thực sự.

Đem khuôn mặt dán vào lồng ngực Long Vũ, nghe mạnh tiếng tim đập, nội tâm Hàn Duyệt không chút yên tĩnh. Ở trong lòng người tình, nàng luôn cảm thấy an toàn, hạnh phúc.

Nhưng trong nội tâm nàng cũng có chút lo lắng, nghi ngờ.

Nữ nhân bên cạnh Long Vũ rất nhiều, nàng thực sự sợ hãi, có một ngày nàng sẽ bị những người khác cướp đi. Nghĩ đến đây, nàng kéo một bàn tay Long Vũ, đặt lên mông mình. Nàng hơi vặn vẹo, dùng bàn tay của hắn vuốt ve cặp mông căng tròn của mình.

Long Vũ đang mơ hồ, cảm giác bàn tay đang vuốt ve chỗ trắng mịn, một thân hình mềm mại liên tục vặn vẹo trong lòng hắn. Hắn mở mắt, đã thấy Hàn Duyệt trần như nhộng, ghé vào trong lồng ngực của hắn giãy dụa.

Đối mặt với Hàn Duyệt chủ động khiêu khích, Long Vũ còn ngủ được thì ta drop bộ này.

Long Vũ nhìn ánh mắt Hàn Duyệt, từ trong đôi mắt nàng thấy được sự bất an cùng chờ mong. Hắn lập tức minh bạch, ánh mắt Hàn Duyệt như thế, là sợ hãi mình sẽ rời bỏ nàng.

- Tiểu Duyệt.

Long Vũ thâm tình gọi một tiếng, lập tức mạnh mẽ xoay người, ôm chặt nàng vào lòng, trao cho nàng nụ hôn ngọt ngào.

Hai tay hắn thành thục vuốt ve, vân vê hai điểm màu hồng. Thần thể di động, đầu lưỡi hắn bắt đầu lướt trên vành tai của nàng, sau đó trượt xuống cổ. Cuối cùng, miệng hắn dừng trên nụ hoa đỏ hồng, dùng sức mút, thỉnh thoảng còn dùng răng di nhẹ.

Hàn Duyệt cảm thấy một cỗ khoái cảm thật lớn, thân thể giống như bị điện giật, run rẩy từng trận.

- Anh Vũ, yêu em, nhanh yêu em...

Hàn Duyệt dãy dụa thân mình, bắt đầu cầu ái. Hai tay Long Vũ vuốt ve hai bầu vú của nàng, tay kia thì trườn xuống hạ thân, dùng ngón tay khuấy động hai cánh hoa non mềm đã đầy nước.

Khoái cảm mãnh liệt trản thẳng vào trong lòng Hàn Duyệt, thân thể của hắn đột nhiên thẳng tắp, cứ như vậy dưới sự âu yếm của Long Vũ, lần đầu tiết khí.

Long Vũ hơi sửng sốt, hôm nay Hàn Duyệt tiết thân có chút nhanh. Hắn giơ bàn tay ướt sũng trước mặt Hàn Duyệt, trêu đùa:

- Tiểu Duyệt, em hôm nay dường như...

Hàn Duyệt xấu hổ nhắm hai mắt lại, vội vàng đem tay Long Vũ đẩy ra, bắt đầu lấy tay của mình chơi đùa thằng nhỏ giữa háng Long Vũ. Nhìn bộ dáng của nàng, hẳn là muốn lấy chút dịch trêu đùa lại Long Vũ.

Rất nhanh, dưới sự trêu đùa làm cho nội tâm Long Vũ có chút nhộn nhạo. Hắn đột ngột dựng đứng Hàn Duyệt lên, thân mình ghé vào Hàn Duyệt. Thằng nhỏ dưới háng vừa vặn chĩa thẳng vào thâm động mềm mại của nàng.

Hàn Duyệt chủ động tách chân của mình, cùng đợi thằng nhỏ tiến vào.

- Tiểu Duyệt, hiệu quả cách âm của nhà em thế nào?

Long Vũ hơi động thân mình, đột nhiên hỏi.

Hàn Duyệt sững sờ, lập tức minh bạch ý tứ Long Vũ. Hắn lo lắng Hàn Hùng sau khi về nhà, nghe được chút động tĩnh. Hàn Duyệt vội vàng nói:

- Em sẽ không kêu to là được. Hơn nữa, hiệu quả cách âm cũng rất tốt. Cha em khẳng định không nghe được.

- Hắc hắc. Không thể không im lặng được. Hiệu quả cách âm tốt thì không cần lo lắng.

Nói xong, Long Vũ dùng chút sức, cây thương rốt cuộc cũng đâm vào chỗ sâu nhất trong thân thể Hàn Duyệt.

Hàn Duyệt ban đầu còn không lên tiếng. Nhưng theo nhịp nhấp nhô của Long Vũ, tiếng rên rỉ phát ra càng lúc càng đậm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play