- Con không thể rời khỏi Huyền Môn, trừ khi người nói đầy đủ lý do.
- Hương Hương, chuyện này ta không biết giải thích với con thế nào. Nhưng con phải tin tưởng ta, ta tuyệt đối không làm hại con. Ta làm như vậy, là muốn tốt cho con.
Vân di nói:
- Thật sự nếu không đi, ta nghĩ con sẽ lâm vào nguy hiểm.
- Nguy hiểm?
Đường Hương Hương kỳ quái nói:
- Hiện giờ đại kiếp nạn buông xuống, chẳng lẽ còn có nơi an toàn hơn Huyền Môn? Vân di, rốt cuộc người nghĩ cái gì vậy? Như thế nào con có cảm giác hôm nay người hơi là lạ?
- Hương Hương, ta muốn hỏi con, ta sẽ hại con sao?
Vân di hỏi.
- Đương nhiên sẽ không.
Đường Hương Hương giương giọng hỏi:
- Vân di, nói thật, từ khi mẹ con bị hại, con đã coi người như mẹ của con. Nhưng con không thể không rõ ràng ly khai Huyền Môn. Còn nữa, vừa rồi Hắc Thiên nói vài lời bậy bạ, con đã bỏ đi. Chẳng phải như vậy, con trở thành kẻ có tật giật mình sao?
- Hương Hương, nếu con không nghe lời ta, nhất định tương lai con sẽ gặp phiền toái.
Trên trán Vân di tràn ngập lo lắng:
- Có một số việc, hiện tại ta không biết giải thích ra sao với con. Nhưng con nhất định phải tin tưởng ta, ta sẽ không hại con.
- Con không đi.
Đường Hương Hương kiên quyết trả lời:
- Trừ khi người nói rõ ràng với con.
Vân di nghe vậy, do dự một chút nói:
- Hương Hương, ta hỏi con, kiếp nạn lần này sinh ra từ đâu?
- Đại Vu.
Đường Hương Hương nói:
- Điều này quan hệ gì với con sao?
- Đương nhiên là có.
Vân di nói:
- Con cũng biết, đại kiếp nạn lần này vì Đại Vu mà ra. Bọn họ muốn đoạt lại địa phương vốn thuộc về bọn họ. Cho nên, Đại Vu cùng Huyền Môn, thậm chí năm lệnh chủ Phương Thiên Địa không thể tránh xảy ra xung đột. Bọn họ là kẻ thù một mất một còn. Mà con…
Nói tới đây, Vân di do dự một chút:
- Con chính là Đại Vu.
Lời vừa nói ra, Đường Hương Hương lập tức nở nụ cười:
- Vân di, coi như người muốn con rời khỏi Thái Huyền Sơn, cũng không cần phải nói dối như vậy.
- Không phải nói dối, là thật.
Vân di nghiêm túc nói:
- Hắc Thiên Ma Thần là lệnh chủ Dục Giới. Hắn nói con như thế, hẳn là đã nhìn thấu thân phận của con.
- Thân phận của con là gì?
Đường Hương Hương không thể tin tưởng mình là Đại Vu:
- Con là Đại Vu sao? Đây không phải là lời nói nhảm sao?
- Hương Hương, con đừng trốn tránh…
Vân di đến gần một chút:
- Chẳng lẽ con còn không nhận ra một chút nào sao. Không đúng, nhất định là con đã nhận ra điều gì? Nếu không, con sẽ không che dấu Huyền Môn dị năng của con.
- Vân di, con mệt rồi, con không hiểu người đang nói cái gì?
Sắc mặt Đường Hương Hương hơi đổi:
- Con sẽ không đi, bất kể thế nào con cũng không đi.
- Con bắt buộc phải đi, bởi vì con là một trong mười hai Tổ Vu, Hậu Thổ nương nương.
Vân di ngăn Đường Hương Hương lại, trầm giọng nói:
- Con là Hậu Thổ, một trong mười hai Tổ Vu Hậu Thổ. Con phải gánh trọng trách khôi phục sự tịnh vượng của Vu Tộc.
- Con không biết người đang nói cái gì? Con không tin, con chính là con, con không phải là Hậu Thổ.
Trong đôi mắt Đường Hương Hương càng sợ hãi.
- Con có biết ta đang nói cái gì?
Vân di nói:
- Con là Hậu Thổ chuyển sang kiếp khác, tin tưởng trí nhớ của con sẽ rất nhanh thức tỉnh. Đến lúc đó, con sẻ minh bạch toàn bộ.
- Vậy người là ai? Người còn là Vân di của con sao?
Ánh mắt Đường Hương Hương lạnh lùng hỏi:
- Có phải như vậy không?
Vân di nói:
- Sự tình đến nước này, ta cũng không có ý định giấu diếm. Trong cơ thể của ta cũng có huyết mạch Đại Vu. Hơn nữa đã thức tỉnh rồi. Ta là thị nữ Vô Nguyệt trước kia của con. Đương nhiên, hiện tại ta nói với con, con cũng không hiểu. Tin tưởng, khi huyết mạch Đại Vu trong cơ thể của con thức tỉnh, con sẽ nhớ rõ hết thảy.
- Vô Nguyệt?
Đường Hương Hương đột nhiên nổi giận:
- Ngươi đã giết chết Vân di?
- Không. Vô Nguyệt chính là Vân di, Vân di chính là Vô Nguyệt. Chúng ta chính là một.
Vân di giải thích:
- Hương Hương, không nên vọng động, con hãy tin tưởng ta. Không quản con là Hậu Thổ nương nương hay là Đường Hương Hương. Ta đối với con sẽ không thay đổi, ta sẽ vĩnh viễn đối tốt với con.
Dừng một chút, Vân di khẩn cầu:
- Hương Hương, thỉnh con lúc này nên rời đi. Hiện tại bọn họ đã biết thân phận của con. Sở dĩ bọn họ không xử lý con, là vì bọn họ cố kỵ Long Vũ. Một khi bọn họ đã quyết định, chúng ta sẽ gặp phiền toái. Con là Hậu Thổ nương nương chuyển kiếp, bất đồng so với Vu chủng thức tỉnh. Trong thời gian ngắn lực lượng của con không thể đạt tới thời kỳ cường thịnh. Cho nên, con căn bản không thể đối kháng với Bạch Mi.
- Không được, con vẫn không thể đi.
Đường Hương Hương nói:
- Vân di, coi như con tin tưởng người, con cũng không thể đi. Coi như con có nhớ ra chuyện kiếp trước, con cũng sẽ không làm tổn thương đến bằng hữu cùng thân nhân. Hơn nữa, con nghĩ Bạch Mi đạo nhân đã sớm biết thân phận của con, vậy nhưng ông ấy vẫn không xuống tay với con. Ngược lại, ông ấy còn tặng con Hộ Tâm Liên, ông ấy cũng không có ác ý đối với con.
- Nhưng bây giờ còn một Hắc Thiên Ma Thần…
Vân di nói:
- Trong chính nhớ của ta, hắn chính là một trong những người phong ấn Vu Tộc. Hắn chính là đại cừu nhân của chúng ta.
- Đúng rồi…
Đường Hương Hương dường như nhớ ra cái gì đó:
- Anh Vũ cũng là dị năng giả, tại sao anh ấy không xảy ra chuyện gì?
- Việc này ta cũng không rõ ràng.
Vân di nói:
- Lúc đầu ta từng hoài nghi tiểu Vũ, cho rằng cậu ta là Chúc Dung. Nhưng từ tình huống hiện tại, hẳn là không phải.
- Vân di, con không đi.
Đường Hương Hương nghiêm túc nói:
- Con nghĩ cùng Bạch Mi đạo nhân nói rõ một chút. Nếu người muốn đi, liền đi đi.
Vân di thở dài, không thèm nhắc lại.
…………………………….
…………………………….
Ba ngày sau, Thiên Cơ Tử phục mệnh Bạch Mi đạo nhân, tự mình đi mời nghiệp đoàn dị năng. Nói tình hình hết sức phức tạp, Yến Nam Thiên cùng Long Phi lấy đại nghĩa làm trọng, bọn họ đồng ý đề nghị của Thiên Cơ Tử. Sau ít ngày, nghiệp đoàn dị năng dẫn người lên Thái Huyền Sơn, cùng Huyền Môn bắt tay bàn đại sự.
Đương nhiên, lần này nghiệp đoàn dị năng sở dĩ đồng ý, công lớn là do Long Phi tác động. Kể từ khi cháu trai trở thành người có thực lực mạnh mất Huyền Môn, hơn nữa dị năng trong cơ thể cũng sâu không tưởng được, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ.
Hắn ý thức được ngày đoàn tụ cùng cháu trai cùng không xa.
Từ khi đứa con Yến Như Vân của Yến Nam Thiên bị Vương Quốc Duy hãm hại, đến hôm nay hắn đã nản chí. Nghiệp đoàn dị năng dường như đã rơi vào trong tay Long Phi.
Hắc Thiên Ma Thần dường như rất thích thế giới sự thật. Cả ngày luẩn quẩn quanh những quán bar xa hoa, hội sở giải trí. Bên cạnh hắn cũng không thiếu những mỹ nữ.
Đối với hành động của hắn, Long Vũ cùng Bạch Mi cũng chỉ cười cười mà không quan tâm.
Vân di tiếp tục khuyên bảo Đường Hương Hương rời khỏi, nhưng nàng sống chết không đồng ý.
Thứ nhất, trí nhớ cùng lực lượng của nàng chưa thức tỉnh. Đối với tồn tại đó nàng còn nghi ngờ. Thứ hai, nàng không muốn ly khai Tuyết Cơ cùng Long Vũ. Huống hồ, nàng có lòng tin tuyệt đối, cho dù thực sự trở thành Hậu Thổ, nàng cũng sẽ không tổn thương tới người mình quan tâm. Bất kể là Tuyết Cơ hay Long Vũ, đối với nàng đều quan trọng hơn cả thân nhân.
Đối với lần này, Vân di cũng không thể làm được gì hơn, chỉ hi vọng không xảy ra chuyện xấu gì.
Vì phòng ngừa Hắc Minh đã trở thành Tổ Vu Huyền Minh tới thế giới sự thật quấy rối, toàn bộ Huyền Môn tăng cường tuần tra tại thế giới sự thật.
Buổi chiều, Tuyết Cơ hẹn Long Vũ, hai người tại ngọn núi Thái Dương nói chuyện.
Mặt trời ngả về Tây, gió nhẹ phơ phất, hai người sóng vai ngồi trên một tảng đá lớn. Nhớ lại trước kia, nói chuyện hiện tại, nhìn về tương lai, hai ngươi nói chuyện rất vui vẻ.
Đột nhiên, Long Vũ có chút cảm khái:
- Nếu có bố mẹ bên cạnh em thì tốt rồi. Đứa con đã có lực lượng bảo hộ bọn họ.
Nghe Long Vũ nhắc tới cha mẹ, Tuyết Cơ cũng có chút thổn thức. Năm đó ai có thể nghĩ đến, Long Vũ lại có thành tựu ngày hôm nay. Khi đó, nguyện vọng của sư tỷ Thủy Tiên chỉ mong cho hắn có thể sống sót.
Không hơn.
Tuyết Cơ thầm nói, nếu sư tỷ biết thành tựu hiện tại của Long Vũ, sẽ vui vẻ đến cỡ nào.
Chủ đề Long Vũ, rất nhanh gợi lại trí nhớ năm xưa của Tuyết Cơ.
Mấy chục năm qua, lần đầu tiên nàng nói cho Long Vũ chuyện nàng cùng Thủy Tiên năm đó ở Huyền Môn. Long Vũ nghe Tuyết Cơ nói, cũng hiểu được mẹ mình cũng là một người gây chuyện. Nhưng mà mẹ hắn là một người thông minh, nhất là phương diện tu luyện, có thể nói là thiên tài.
Có lẽ gợi lại chuyện cũ, Tuyết Cơ đa sầu đa cảm, nước mắt không biết từ lúc nào chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Một nữ cường nhân bình thường, luôn có bộ dạng vui đùa, lúc này lại nhìn rất yếu ớt. Long Vũ hơi hơi xót cái mũi. Hắn có thể thấy được tình cảm của mẹ hắn cùng Tuyết Cơ rất sâu.
Hai người không chỉ là thân tỷ muội, còn hơn thế nữa.
- Tiểu Vũ, cho chị mượn bờ vai của em…
Tuyết Cơ tựa đầu vào vai Long Vũ, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống mặt đất.
Tựa vào bờ vai rắn chắc, ngửi được khí tức nam nhân, Tuyết Cơ cảm giác được vô cùng thoải mái.
Không biết tại sao, trong nội tâm nàng lúc này tràn ngập ấm áp cùng an toàn.
Trong khoảnh khắc, Tuyết Cơ từ ưu thương chậm rãi bình tĩnh lại. Không suy nghĩ thêm chút phiền não nào nữa. Nàng lẳng lẳng lặng nhìn thác nước ở phía xa xa.
Long Vũ lén lút ngửi mùi thơm trên người nàng, nhưng trong lòng không chút khinh nhờn.
Hai người cứ lẳng lặng ngồi như vậy, ai cũng không muốn phá vỡ ý cảnh tuyệt vời này.
Thật lâu sau, Tuyết Cơ hơi nghiêng đầu, nước mắt trên khuôn mặt nàng dường như đã khô. Nàng thấp giọng nói:
- Tiểu Vũ, em biết hôm nay là ngày gì không?
- Ngày gì?
Long Vũ cẩn thận nghĩ nghĩ, dường như không thấy có gì đặc biệt.
- Em cứ đoán đi?
Tuyết Cơ ôn nhu nói.
Long Vũ nghe vậy, cẩn thận nghĩ nghĩ, hắn thấy ngày hôm nay cũng không có gì đặc biệt. Mà Tuyết Cơ lại liên tục hỏi hắn.
Nghĩ đến đây, Long Vũ hỏi:
- Chị Tuyết Cơ, chẳng lẽ ngày hôm nay là ngày sinh nhật của chị?
Nếu hôm nay không phải là ngày lễ gì, thì chính là ngày sinh nhật của Tuyết Cơ.
Nghe Long Vũ đoán như thế, Tuyết Cơ vui vẻ cười cười. Thấp giọng nói với Long Vũ:
- Tiểu quỷ, còn nhớ không? Khi còn nhỏ, mỗi lần chị đều giúp làm sinh nhật cho em. Nhưng tới bây giờ, đến cả sinh nhật của chị em cũng không biết.
- Khụ khụ…
Long Vũ cười khan một tiếng, có chút áy náy. Thực sự việc này hắn không quan tâm.
Long Vũ mang vẻ mặt áy náy nói:
- Chị Tuyết Cơ, thực sự xin lỗi. Trước là do em không hiểu chuyện. Chị yên tâm, sau này em sẽ không thế nữa.
Thấy vẻ mặt áy náy của Long Vũ, Tuyết Cơ xì một tiếng, không nhịn được hé miệng nở nụ cười. Nụ cười của nàng thực sự rất phong tình, làm cho Long Vũ ngây ngốc nhìn chằm chằm.
Long Vũ giật mình. Hắn vừa được Tuyết Cơ nhắc nhở, mới miễn cưỡng biết được hôm nay là sinh nhật của nàng. Nàng bắt hắn cầm ra lễ vật, lấy ở đâu ra đây?
Thấy bộ dạng chán nản cùng khẩn trương của Long Vũ, Tuyết Cơ cười nói:
- Nhìn em khẩn trương thế kia. Chị cũng không cần quà tặng, quan trọng là em phải nhớ đến ngày sinh nhật của chị là đủ. Nhưng mà ngày hôm nay…
- Vậy ý của chị là gì?
Long Vũ vội vàng nói:
- Như vậy đi, chị Tuyết Cơ, hôm nay là sinh nhật của chị. Chị nói đi, chị muốn cái gì em sẽ làm cái đó.
- Thật sự?
Trong đôi mắt Tuyết Cơ hiện lên một chút giảo hoạt:
- Không được lừa gạt?
- Vâng.
Long Vũ nghiêm túc nói:
- Chị Tuyết Cơ, cho dù lên núi đao biển lửa, em cũng không tiếc.
- Không đến nỗi như thế, hiện tại em mồm mép như thế, có phải rất có bổn sự lừa gạt con gái nhà lành? Chị không hi vọng em biến thành công tử nhà giàu, nếu không sau này chị phải nói thế nào với sư tỷ?
Tuyết Cơ đưa ánh mắt phong tình vạn chủng oán trách Long Vũ.
Long Vũ ngượng ngùng cười:
- Em nói toàn bộ là sự thật.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Long Vũ, Tuyết Cơ bật cười, giả vờ hờn giận nói:
- Được rồi, chị sẽ làm việc yêu cầu phù hợp với thực tế.
- Ngay cả lấy thân báo đáp, em cũng không tiếc.
Long Vũ tùy tiện nói.
- Tiểu tử thối, em nói nhăng cuội gì đấy? Càng ngày càng quá phận.
Khuôn mặt Tuyết Cơ ửng đỏ, cười nhẹ nói.
- Chị Tuyết Cơ, không bằng em mời chị đi ăn cơm dã ngoại được không?
Long Vũ nói:
- Sườn ngọn núi Thái Dương có một cánh rừng rậm, trong rừng có một con sông nhỏ. Em làm thịt nướng cho chị ăn, như vậy có được không?
- Tay nghề thế nào?
Tuyết Cơ ngẩng đầu hỏi.
- Rất tuyệt vời.
Long Vũ nói.
- Ha ha.
Sắc mặt Tuyết Cơ vui mừng:
- Theo ý em, chúng ta đi thôi.
………………………………
………………………………
Sau hơn mười phút, hai người tới rừng Bạch Dương. Đây là lần đầu Tuyết Cơ tới nơi này, so với Long Vũ miêu tả cũng không khác biệt nhiều lắm. Thỏ hoang, chim trĩ xung quanh cũng không ít.
- Tốt quá. Sao trước kia chị lại không biết có một chỗ tốt thế này nhỉ?
Tuyết Cơ mỉm cười nhìn con chim trĩ đang đậu trước đó không xa.
- Chị đi bắt chim, em phụ trách củi lửa.
Tuyết Cơ nói một tiếng, thân hình nhảy lên, hướng con chim trĩ đuổi tới.
Long Vũ âm thầm bật cười, mình đường đường là hỏa hệ dị năng, còn cần phải kiếm diêm châm lửa sao?
Đáp án dĩ nhiên là tuyệt đối không cần.
Rất nhanh, Tuyết Cơ cùng Long Vũ bắt đầu lo liệu. Tử hỏa từ bàn tay Long Vũ cháy lên, khống chế độ nóng hợp lý. Hắn gác con chim lên giá, từ trong ngực móc ra một chút gia vị, bắt đầu đốt chế.
- Em đã chuẩn bị từ trước sao?
Tuyết Cơ thấy Long Vũ lấy ra gia vị, có chút nhấn mạnh.
- Hì hì.
Long Vũ cười giải thích:
- Trước kia tại Huyền Cảnh, em đã có thói quen nướng ma thú. Sau này luôn trang bị thêm một chút gia vị, đều rất cần thiết. Toàn bộ thứ này đều là từ Huyền Cảnh.
- Chị ngồi đây đợi món ngon em làm.
Tuyết Cơ tràn ngập chờ mong.
Dừng một chút, Tuyết Cơ nói:
- Tiểu Vũ, không bằng em nói một chút chuyện em đã trải qua ở Huyền Cành đi…
Tuy rằng Tuyết Cơ đã ở Huyền Cảnh một thời gian, nhưng nàng không thể trải nghiệm được bằng Long Vũ.
Long Vũ luôn luôn trải qua rất nhiều mạo hiểm.
- Vâng.
Long Vũ gật đầu, một bên liên tục lật qua lật lại con chim, một bên hồi tưởng lại chuyện tại Huyền Cảnh, nói cho Tuyết Cơ.
Tuyết Cơ luôn luôn lắng nghe, đôi lông mày lúc thì thư giãn, lúc thì co lại.
Trong lúc nghe chuyện tình yêu giữa Long Vũ cùng Thi Nhân, hai mắt nhất thời có chút giận dữ nói:
- Nhóc con vận khí không tệ, dạo này đào hoa gớm. Em nhìn lại em đi, người bên cạnh cũng không ít.
Khi nhìn thấy bộ mặt giận dữ của Tuyết Cơ, Long Vũ cười hắc hắc:
- Cũng không phải là lỗi của em… Tại em đẹp trai phong độ thôi.
Tuyết Cơ nghe vậy, có chút xấu hổ.
Dừng một chút, trong lúc ánh mắt Tuyết Cơ long lanh nhìn Long Vũ, hắn cười nói: