- Người xấu?

Mỹ Diễm cười hắc hắc, nói:

- Nói cho cùng, chúng ta là người phá hư, ngươi chớ có quên, tổ chim bị phá trứng sẽ vỡ hết, nếu Huyền Cảnh thật sự bị Đại Vu này chiếm đoạt, ta và ngươi chỉ sợ cũng không có khả năng sống tốt. Đúng rồi, về Đại Vu, ngươi còn biết những thứ gì nữa?

- Hừ!

Hắc Minh cười lạnh một tiếng, nói:

- Cái này kỳ thật chính là báo ứng, Đại Vu vốn là dân bản xứ của Huyền Cảnh, là nơi sinh sống của họ, bất quá sau này người tu đạo xâm lược nơi này, từ ý nghĩa nào đó mà nói, chúng ta vốn nên nhường lãnh địa cho bọn hắn.

- Ngươi thực sự cao thượng như vậy sao?

Mỹ Diễm châm chọc nói.

- Đồ đàn bà, muốn nghe ta nói thì hãy im miệng!

Hắc Minh nói:

- Đại Vu mặc dù là dân bản xứ Huyền Cảnh, nhưng bọn hắn trời sinh tính tàn bạo, nếu cứ để bọn họ tùy ý phát triển, toàn bộ thế giới chắc chắn sẽ bị bọn họ tàn bạo hủy diệt. Cho nên, mới có chuyện tình phong ấn bọn hắn lại.

- Năm lệnh chủ Phương Thiên Địa rốt cuộc là ai?

Mỹ Diễm tò mò hỏi

- Bọn họ đến từ Tiên Cảnh!

Hắc Minh trầm giọng nói:

- Phía trên Huyền Cảnh còn có một bậc tồn tại rất cao đó là Tiên Cảnh. Mấy năm nay ta một mực suy nghĩ, năm lệnh chủ Phương Thiên Địa vì sao lại mất tích, ta nghĩ bọn hắn hẳn là đi vào Tiên Cảnh bởi vì tu vi của bọn hắn tại Huyền Cảnh đã không thể tiếp tục đột phá, cho nên bọn hắn lựa chọn rời khỏi.

- Ý của ngươi là bọn họ thực ra không phải là mất tích mà là tự nguyện rời khỏi nơi này?

Mỹ Diễm cả kinh nói.

- Khó mà nói chính xác được!

Hắc Minh nói:

- Ta cũng chỉ đoán thôi, cụ thể là chuyện gì xảy ra, cũng không có ai rõ ràng. Nói không chừng, bọn họ bị chúa tể Tiên Cảnh gọi về.

- Theo lời ngươi nói như vậy, Tiên Cảnh kia theo lý nên biết nguy cơ bây giờ của chúng ta, vậy bọn họ sẽ cho năm lệnh chủ Phương Thiên Địa trở về cứu vớt chúng ta?

Mỹ Diễm hỏi

- Không biết!

Hắc Minh nói:

- Ta cảm thấy đây là một âm mưu rất lớn?

- Âm mưu?

Xinh đẹp hít sâu một hơi:

- Là năm lệnh chủ Phương Thiên Địa hay Tiên Cảnh?

- Ai cũng có thể!

Hắc Minh nói:

- Nếu chủ mưu là Tiên Cảnh có lẽ chúng ta sẽ bị diệt vong…

- Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?

Mỹ Diễm nghe Hắc Minh nói như thế, trong lòng lo lắng không thôi.

- Yên tĩnh quan sát tình thế phát triển!

Hắc Minh cười nói:

- Phượng Tộc, Long Tộc bọn họ luôn luôn là lực lượng cực mạnh của năm Phương Thiên Địa tại Huyền Cảnh, tin tưởng rằng lúc nguy cơ đến bọn họ sẽ đội quân đầu tiên tiến lên.

- Còn có sư huynh Bạch Mi của ta tin tưởng hắn cũng sẽ không ngồi yên không màng đến. Tóm lại Huyền Cảnh sẽ trở nên náo nhiệt.





Long Vũ toàn thắng hiển nhiên nằm trong ý liệu của Bạch Mi đạo nhân.

Đồng dạng, Long Vũ không có ý định gánh vác chức vị Minh Chủ, cũng đã ở trong dự liệu của hắn.

Trên mặt Thiên Cơ Tử lại là có chút xấu hổ, ngay khi hắn tính toán khuyên bảo Long Vũ gánh vác vị trí Minh Chủ, Bạch Mi đạo nhân lên tiếng:

- Không cần cưỡng cầu.

- Nhưng mà, tổ sư…

- Được rồi, ta biết tâm tư của ngươi.

Bạch Mi đạo nhân nói:

- Chức Minh Chủ này, đã có ngươi đảm nhiệm, Tiểu Vũ phải đi về Huyền Cảnh. Huyền Cảnh là nơi chủ chiến của tràng nguy cơ này, việc ở đó đương nhiên trọng yếu hơn xa so với nơi này, nhưng chúng ta cũng không có thể lơi lỏng, kêu Tiểu Vũ vào, ta với hắn nói chuyện… Còn người tu đạo khắp thiên hạ, ngươi đi giải thích với bọn họ đi, dù sao ngươi là cũng sư tổ của Long Vũ, ngươi làm Minh Chủ, chắc sẽ không có người phản đối.

- Tuân lệnh sư tổ!

Thiên Cơ Tử lĩnh mệnh đi ra ngoài.

Một lát sau, Long Vũ đi vào. Hắn mỉm cười với Bạch Mi đạo nhân, nói:

- Thiên Cơ sư tổ nói ngài tìm ta có việc, đoán chừng là chuyện tình lệnh bài năm Phương Thiên Địa rồi?

- Ừ, ngươi ngồi xuống trước đi!

Bạch Mi đạo nhân đợi cho sau khi Long Vũ ngồi xuống, mới chậm rãi nói:

- Tiểu Vũ, lần đi Huyền Cảnh này, ngươi phải chú trọng tìm hiểu nơi hạ lạc lệnh bài năm Phương Thiên Địa, nếu ngươi tìm được Hắc Minh, nói với hắn, ta hy vọng hắn có thể tạm thời vứt bỏ hiềm khích trước kia, ân oán dĩ vãng đợi cho tràng nguy cơ này đi qua sẽ giải quyết. Nếu hắn nguyện ý, để cho hắn đến Vô Tình phong tìm ta.

- Vậy nếu hắn không muốn?

Long Vũ hỏi ngược lại.

- Hắc Minh không phải cái loại người này, hắn là người thông minh. Tổ chim bị phá trứng sẽ vỡ hết, tin tưởng trong lòng hắn so với ta còn rõ ràng hơn.

Bạch Mi đạo nhân nói:

- Đại Vu trong phong ấn đã sinh sôi đã nhiều năm như vậy, tuy rằng nhân số thiếu một chút, nhưng ta nghĩ lực lượng của bọn họ hẳn là càng thêm mạnh mẻ cho nên, cho dù là lệnh bài năm Phương Thiên Địa có tụ tập lại, nếu như không có lực lượng của năm lệnh chủ Phương Thiên Địa, thì chúng ta vẫn không có bao nhiêu kế hay cho nên, Phượng Tộc cùng Long Tộc sẽ là đội quân mấu chốt nhất. Tiểu Vũ, bên Phượng Tộc ngươi hãy đi một tuyến, Long Tộc bên kia ngươi cũng hãy nghĩ biện pháp đi…

- Đợi đã!

Long Vũ nói:

- Bạch Mi đạo nhân, ngài trước tiên đừng vội an bài việc này, nhiệm vụ thiết yếu của ta là tìm kiếm cha mẹ ta, về phần… Ngài nói đến chuyện này, ta có thể quản thì quản chứ ta không phải chúa cứu thế, cũng không phải Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

- Ta biết… Nhưng là ngươi có nghĩ tới không, nếu Đại Vu chiếm lĩnh năm Phương Thiên Địa, tương lai là tận thế của người tu đạo, đến lúc đó, cha mẹ của ngươi còn có thể còn sống sao?

Bạch Mi đạo nhân nói:

- Tiểu Vũ, ta cũng không muốn cùng ngươi nói về đạo lý cao thâm nào, nhưng ngươi buộc phải hiểu được, nó là một trận sinh tử đại chiến của chúng ta.

Long Vũ nghe vậy, lúc này mới gật gật đầu:

- Ngài nói đúng, ta biết nên làm như thế nào.

- Cám ơn!

Bạch Mi đạo nhân đột nhiên đứng dậy khom người bái thật sâu Long Vũ, nói:

- Ta thay mặt thương sinh thiên hạ cám ơn ngươi.

- Hổ thẹn rồi!

Long Vũ thản nhiên lên tiếng, lập tức liền đứng dậy đi ra ngoài, hắn gặp Thiên Cơ Tử ở ngay ngoài.

- Sư tổ!

Long Vũ lên tiếng.

- Tiểu Vũ… Ta tới là để xin lỗi ngươi!

Thiên Cơ Tử nói ra lời nói này, hiển nhiên là đã lấy hết dũng khí.

- Sư tổ… Người…

Long Vũ hơi kinh hãi, đối với chuyện Thiên Cơ Tử giải thích, hắn là trăm triệu thật không ngờ tới. Tuy rằng đây cũng từng là điều hắn chờ mong, nhưng khi sự tình tiến đến, hắn vẫn còn có chút giật mình.

- Tiểu Vũ, ngươi cái gì cũng đừng nói nữa, chỉ nghe ta thôi.

Thiên Cơ Tử hơi xấu hổ nói:

- Lúc trước, ta chia rẽ cha mẹ ngươi, hơn nữa đem mẫu thân ngươi trục xuất sư môn, hiện tại xem ra là ta sai lầm rồi, ta chân thành hướng tới ngươi xin lỗi, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho sai lầm của ta.

- Sư tổ, cám ơn người!

Lấy thân phận, địa vị của Thiên Cơ Tử, có thể tự mình xin lỗi, thật sự là đáng quý. Đương nhiên, đây cũng là do thực lực Long Vũ thể hiện ra. Dù vậy, Long Vũ vẫn cảm ơn hắn.

- Hài tử, ngay ngày hôm nay, mẫu thân của ngươi, Thủy Tiên sẽ quay về trở thành môn hạ của Huyền Môn!

Thiên Cơ Tử nghiêm túc nói:

- Ngày khác, nếu ngươi nhìn thấy mẫu thân của ngươi, ta hy vọng ngươi có thể nói cho nàng biết tin tức này. Hơn nữa thay ta nói với nàng một tiếng xin lỗi.

- Vâng!

Long Vũ mỉm cười, nói:

- Sư tổ, tin rằng khi mẫu thân nghe được tin tức này cũng sẽ rất vui vẻ.

- Được rồi, ngươi đi đi, ta biết ngươi còn có chuyện phải làm, ta cũng không chậm trễ thời gian của ngươi!

Thiên Cơ Tử thản nhiên nói.

- Vâng.

Đợi cho sau khi Long Vũ rời đi, thần sắc Thiên Cơ Tử nhất thời có chút hiu quạnh, đối với hôm nay nhận lỗi, hắn đã hạ quyết tâm rất lớn.

Giang sơn thay đổi lại có người tài mới sinh ra.

Chứng kiến Long Vũ và Đường Hương Hương anh tài kiệt xuất như vậy, hắn cảm giác mình thật sự là già rồi.

Bất quá đối với lần dũng cảm nhận sai này, trong lòng hắn có cảm giác hết sức vui mừng.

Ít nhất, hắn đã có thể làm ra chuyện trước kia không dám làm.





Trở lại gian phòng của mình, Long Vũ trong lòng cũng là một trận cảm khái. Giờ phút này, bao nhiêu hi vọng của hắn đều là có thể nhìn thấy cha mẹ mình, báo cho họ tin tốt lành này, cùng họ vui mừng.

Trên lôi đài, Long Vũ sở dĩ sử dụng Hỏa Long quyền, mục đích đúng là muốn chứng minh cho người tu đạo thiên hạ đến xem biết hắn thân kiêm dị năng, đạo pháp, nhưng mỗi một dạng đều có thể tu luyện đến tột cùng.

Hắn dùng bằng chứng thép chứng minh cho mọi người, chuyện năm đó, Huyền Môn cùng Dị Năng Nghiệp Đoàn đều đã sai.

- Bang bang!

Đột nhiên, tiếng đập cửa dồn dập cắt đứt sự trầm tư của Long Vũ.

Đang chính thần chuyện, Long Vũ đứng dậy đi ra mở cửa đã thấy cửa đứng Hàn Duyệt, sắc mặt của nàng hơi đỏ, mới đầu Long Vũ còn tưởng là nàng thấy mình nên có chút hưng phấn.

Nhưng là rất rõ ràng, hơi thở Hàn Duyệt có phần loạn.

- Tiểu Hàn, xảy ra chuyện gì vậy, khí tức của em sao lại hỗn loạn như vậy?

Long Vũ vội vàng đem Hàn Duyệt kéo vào phòng, thân thiết hỏi hơn nữa duỗi tay khoát lên cổ tay của nàng cảm ứng, cuối cùng kết luận, đạo lực trong cơ thể nàng có chút xao động, hẳn là tu luyện không thỏa đáng gây nên.

- Tiểu Vũ, em cảm thấy cơ thể mình nóng quá…

Hàn Duyệt ngượng ngùng nói.

- Không sao, anh hiện tại giúp em áp chế đạo lực trong cơ thể!

Long Vũ nói.

- Đợi một chút!

Hàn Duyệt còn tưởng là hắn muốn song tu, nhăn nhó nói:

- Đi vào phòng em, nơi này mục tiêu quá lớn, rất dễ dàng bị người khác nhìn thấy.

- Ồ!

Long Vũ trả lời một tiếng, lập tức theo Hàn Duyệt đi vào gian phòng của nàng, vì muỗn tăng cường kiến thức của nàng nên Tuyết Cơ nhận nàng làm đệ tử ký danh, để nàng chậm rãi dung nhập đến thế giới người tu đạo, Tuyết Cơ đặc biệt mời nàng tới tham gia đại hội tu đạo mới được mấy ngày nay, nàng tuân theo pháp lệnh của Tuyết Cơ luôn tu luyện, chưa từng ra khỏi cửa. Gian phòng của nàng tương đối hẻo lánh một chút, hơn nữa Huyền Môn cũng không có bao nhiêu người biết nàng, cho nên nơi này tương đối là im ắng.

Sau khi vào phòng, Long Vũ dặn Hàn Duyệt ngồi xếp bằng trên giường, sau đó hắn cũng ngồi xếp bằng phía sau Hàn Duyệt, chậm rãi vươn hai tay ra, nhẹ nhàng mà đặt lưng trên Hàn Duyệt, đồng thời nhẹ giọng nói bên tai Hàn Duyệt:

- Tiểu Hàn, không cần khẩn trương, thả lỏng, thuận theo tự nhiên, rất nhanh liền không có việc gì.

Long Vũ nói xong, hai cổ đạo lực đã đưa vào trong cơ thể Hàn Duyệt, bình phục xao động trong cơ thể Hàn Duyệt.

May mà, tu vi cảnh giới của Hàn Duyệt thấp, tuy rằng hơi thở không thuận, nhưng Long Vũ cơ hồ không phí sức liền đã giúp Hàn Duyệt khôi phục như bình thường, ổn định lại khí cơ hỗn loạn.

Chậm rãi thu công, Hàn Duyệt ngồi xếp bằng đột nhiên xoay người, ngượng ngùng cười cười:

- Đều là tại anh, làm hại em đang luyện công thì bị phân tâm, tẩu hỏa nhập ma.

- Hắc hắc!

Long Vũ cười một tiếng, nói:

- Nói thật đi, có phải nghĩ tới anh hay không?

- Dù sao đều là do anh làm hại…

Khuôn mặt Hàn Duyệt đỏ bừng.

- Khụ khụ, chuyện đã tới, kìm lòng không được…

Long Vũ nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm nhỏ nhắn của Hàn Duyệt, nhịn không được cười nói:

- Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, không bằng chúng ta…

- Tiểu Vũ, trước đừng làm rộn, em hỏi anh trước đã, anh nói em thật sự có thể tu luyện tới cảnh giới như anh hay sao?

Ánh mắt Hàn Duyệt mang theo một tia khát vọng chờ đợi Long Vũ trả lời.

- Chắc là có thể!

Long Vũ nói

- Cái gì gọi là chắc là có thể, em cần xác định một chút…

Đôi môi đỏ mọng của Hàn Duyệt khẽ nhếch lên, kiều diễm ướt át, ngửa đầu nhìn Long Vũ lại hỏi.

- Ừ, vậy thì xác định, hoàn toàn có thể.

Long Vũ lại bỏ thêm một câu:

- Chủ yếu là sau này phải được thường xuyên song tu, song tu lâu dĩ nhiên là không thành vấn đề.

- Đại sắc lang!

Hàn Duyệt giả bộ trừng mắt nhìn Long Vũ một cái, lập tức quay đầu đi vào toilet, sau khi vào cửa, nàng đột nhiên quyến rũ nói:

- Em muốn tắm rửa không được nhìn lén…

(ND: Quang minh chính đại nhìn thì được. )

Nghe được lời Hàn Duyệt nói , Long Vũ âm thầm bật cười, nàng muốn tắm thì cứ tắm đi, vì sao phải nhắc nhở vậy? Đây không phải là muốn hấp dẫn ta sao?

Sương phòng ở Huyền Môn là cổ kim kết hợp, tất cả trang bị cần cái gì đều có Hàn Duyệt thích nhất là tắm rửa ở trong này, bởi vì trong nước tắm Huyền Môn tăng thêm hương thảo trên núi, có công hiệu trú nhan làm đẹp, mỗi lần ở trong này tắm rửa xong, chẳng những da thịt tinh tế mê người, trên người còn mang theo một cỗ mùi thơm nhàn nhạt.

Long Vũ cảm giác Hàn Duyệt ám chỉ cái gì đó, cho nên, hắn rất nhanh không khách khí đi vào theo, muốn tới cùng Hàn Duyệt tắm uyên ương.

Long Vũ đã sớm muốn cùng nàng tắm uyên ương, luôn tìm không ra cơ hội, hôm nay vừa lúc hoàn thành tâm nguyện.

- Đáng ghét, người ta muốn tắm rửa… Anh đi ra ngoài trước đi!

Thấy Long Vũ đi theo vào, khuôn mặt Hàn Duyệt đỏ lên, sẳng giọng mắng.

- Ha ha, vừa lúc anh cũng muốn tắm, chúng ta cùng nhau tắm đi, tắm uyên ương.

Long Vũ cợt nhả nói.

- Đại sắc lang, em không phải nói không cho anh vào nhìn trộm sao?

Hàn Duyệt thở phì phì nói.

- Cái gì gọi là nhìn trộm, đợi lát nữa anh cũng cỡi hết ra cho em nhìn…

Long Vũ nói.

Thoát hết y phục trên người, đem thân thể kiện mỹ bày ra mặt trước Hàn Duyệt.

- Sắc lang!

Hàn Duyệt bất đắc dĩ, khuôn mặt hồng hồng liếc mắt nhìn Long Vũ một cái.

- Vợ chồng với nhau, sợ cái gì chứ?

Long Vũ mặt không đổi sắc, thấy trong bồn tắm đã là đổ đầy nước, một cỗ mùi thơm nhè nhẹ cũng lập tức bay tới.

- Tiểu Hàn, để anh giúp em!!

Long Vũ duỗi tay cởi áo cho Hàn Duyệt.

Mặt Hàn Duyệt đỏ lên, vốn định nói chút gì đó, bất quá cuối cùng lại ỡm ờ cho Long Vũ cởi hết quần áo, lộ ra những đường cong mê người.

Long Vũ buông quần áo của Hàn Duyệt xuống, một hai bàn tay to lớn rất tự nhiên xoa ngọn núi của Hàn Duyệt, cười nói:

- Co dãn không tệ…

Rất nhanh vật kia ở trên tay Long Vũ biến ảo đủ loại hình dạng. Hàn Duyệt mới đầu còn có chút thẹn thùng, nhưng là rất nhanh thẹn thùng đã bị vui mừng lật đổ. Hơi thở của nàng không tự chủ được phát ra vài tiếng rên rỉ thỏa mãn.

Hai người đích thật là vợ chồng, cho nên Long Vũ rất rõ điểm hưng phấn của nàng, chỉ trong chốc lát Hàn Duyệt rất nhanh liền kìm lòng không được.

Nàng năn nỉ nói với Long Vũ:

- Tiểu Vũ, tắm rửa trước đi được không, đợi lát hãy…

Long Vũ cười nói:

- Anh cũng không làm ảnh hưởng tới việc em tắm rửa…

Nói xong, liền cúi đầu ngậm vào nụ hoa đỏ tươi trên ngọn núi cao ngất của Hàn Duyệt, trong miệng mơ hồ không rõ nói:

- Emcứ tắm đi a.

Do bị Long Vũ mút, cả người Hàn Duyệt không khỏi run rẩy từng đợt, trên khuôn mặt tươi cười nhộn nhạo xuân tình, tới giờ khắc này nàng làm sao có thể tắm được nữa đây.

Hôn lên nụ hoa hồng kia, đồng thời bàn tay Long Vũ hướng xuống phía dưới nàng tìm kiếm, Hàn Duyệt lại càng cảm giác được vừa yếu mềm vừa tê dại, cả người như nhũn ra. Nàng thở phì phò, rung giọng nói:

- Tiểu Vũ, đợi lát nữa đi.

Long Vũ thấy bộ dáng Hàn Duyệt không chịu nổi, miệng hắn liền rời khỏi ngọn núi của nàng, tay phải cũng đình chỉ hoạt động, cười nói:

- Được rồi, tạm thời tha cho em vậy.

Hàn Duyệt thở ra một hơi nhẹ nhõm, khuôn mặt kiều diễm đỏ hồng liếc mắt nhìn Long Vũ một cái, sẳng giọng:

- Đáng ghét…

Sau đó, nàng xoay người ngồi xuống bồn tắm. Long Vũ cũng theo xuống.

Hàn Duyệt nằm ở trong lòng Long Vũ, hai người một bên trò chuyện, một bên hưởng thụ cái loại cảm giác thoải mái ôn thủy bao vây lấy thân mình. Long Vũ duỗi tay vuốt ve da thịt tinh tế của Hàn Duyệt, thập phần hưởng thụ.

- Tiểu Vũ, ăn em đi…

Vuốt ve một hồi, Hàn Duyệt liền chủ động cầu hoan, kỳ thật lúc trước nàng cũng đã có chút khó khăn không chịu nổi, chính là khi đó lý trí còn không có bị đạp đổ, trong lòng ít nhiều còn có mấy phần mất tự nhiên.

- Tuân mệnh!

Long Vũ cười hắc hắc, ôm lấy Hàn Duyệt, lập tức đem thân thể của nàng đẩy về phía trước, làm cho hai tay của nàng chóng lên bồn tắm, chính mình thì nâng đỡ cặp mông tròn mẩy của nàng, động thân một cái tiến vào thân thể của nàng.

(ND: À há, ta biết đây là kiểu gì.)

Hai má Hàn Duyệt ửng đỏ, động tác này thật sự là xấu hổ muốn chết.

Long Vũ tích cực làm việc, nói:

- Tiểu Hàn, có phải rất thoải mái hay không?

Hàn Duyệt đỏ mặt, thở phì phò, ngân tiếng nói:

- Ừm… A…

Hàn Duyệt nũng nịu rên rỉ.

Hai người đang ở thời điểm quan trọng, chợt nghe ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.

- Có người đến!

Long Vũ nói.

Hàn Duyệt cả kinh, xấu hổ muốn tránh thoát khỏi thân thể Long Vũ, Long Vũ lại không cho, động tác càng mãnh liệt hơn, hung hăng va chạm thân thể mềm mại của nàng. Dưới sự kích thích mãnh liệt, toàn thân Hàn Duyệt bỗng nhiên kịch liệt run rẩy, lên tận đỉnh, hạ thể nàng co rút, Long Vũ cũng lên cao hết mức.

- Bang bang!

Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa, ngay sau đó truyền đến một thanh âm êm tai quen thuộc:

- Hàn Duyệt, em đâu rồi?

- Là chị Tuyết Cơ!

Hàn Duyệt vội vàng lên tiếng:

- Em đang… tắm, chịchờ một lát, em lập tức đi mở cửa cho chị ngay…"

- Tiểu Vũ, làm sao bây giờ?

Hàn Duyệt nóng như lửa đốt, tình cảnh trước mắt này, chỉ cần Tuyết Cơ đi vào là có thể hiểu được chuyện gì xảy ra. Nàng cùng Tuyết Cơ mặc dù không có chính thức bái sư, nhưng là có tình cảm thầy trò, việc này nếu là bị nàng phát hiện, thật sự là xấu hổ không biết trốn vào đâu.

- Không sao!

Long Vũ mỉm cười:

- Nhanh chóng mặc quần áo vào, trấn tĩnh một chút, tự nhiên sẽ không bị phát hiện.

Hai phút sau, hai người đã mặc quần áo xong, xuất hiện ở gian ngoài. Long Vũ nhếch chân lên bắt chéo, ngồi ở ghế trên, tau bưng trà thơm, ngồi nghiêm chỉnh.

Hàn Duyệt thì nhân cơ hội ra mở cửa phòng.

Tuyết Cơ rõ ràng sững sờ, nàng tựa hồ không nghĩ tới Long Vũ lại ở đây. Nếu nàng không có nghe lầm, Hàn Duyệt nói nàng đang tắm, mà Long Vũ lại ở trong đó.

Nhìn nhìn khuôn mặt Hàn Duyệt hồng hồng, nàng giống như đã hiểu ra cái gì đó.

Nghĩ đến đây, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Long Vũ một cái.

Hàn Duyệt lúc này cũng xấu hổ không thôi, nàng cũng biết mình khi nãy trả lời nên giờ phút này tình cảnh có chút mâu thuẫn, hơn nữa làm cho người ta tưởng tượng miên man.

- Tiểu Vũ, em đi ra ngoài trước, chị muốn nói vài lời với Hàn Duyệt, xong việc chị còn có việc tìm em.

Ngắn ngủi sững sờ xong, tâm tình Tuyết Cơ cũng bình tĩnh lại.

- Ồ!

Long Vũ lên tiếng, lập tức liền xoay người đi ra.

Đợi cho trong phòng chỉ còn lại có Hàn Duyệt cùng Tuyết Cơ, Hàn Duyệt có vẻ bất an, bất quá nghĩ lại, nam nữ hoan ái, nguyên bản cũng không có gì lớn, vả lại, Long Vũ chưa lập gia đình, nàng chưa gả đi, tựa hồ cũng không còn phạm điều kiêng kị gì.

Nghĩ tới đây, tâm tình Hàn Duyệt dĩ nhiên là bình phục.

- Hàn Duyệt, tình huống của em cùng Tiểu Vũ chị cũng biết.

Tuyết Cơ hành văn gãy gọn nói:

- Mẫu thân Tiểu Vũ là sư tỷ của chị, tuy rằng hắn luôn kêu chị là tỷ tỷ, nhưng trên thực tế chị là sư thúc, là di nương của hắn, cho nên chuyện của hắn cuối cùng chị vẫn phải chú ý. Chị không đồng ý các em mê luyến nhau bởi vì Long Vũ là người tu đạo, mà em là người thường nhưng là sau đó Tiểu Vũ đã nghĩ biện pháp cho em cũng bước lên con đường tu đạo. Vấn đề đã được giải quyết bất quá chị vẫn phải nhắc nhở em một chút, chênh lệch giữa em và Tiểu Vũ vẫn còn rất lớn. Vì vậy, em phải cố gắng, cố gắng, cố gắng thêm nữa, nếu không tương lai hai người các em sẽ trở thành người của hai thế giới…

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hàn Duyệt nhất thời đại biến, thần sắc không được tốt.

- Em đã biết!

Hàn Duyệt nói. Nàng biết, Tuyết Cơ hoàn toàn là mượn đề tài để nói chuyện của mình, âm thầm chỉ trích hành vi hoang đường của mình và Long Vũ.

- Không… Em không hiểu!

Tuyết Cơ lạnh lùng nhìn Hàn Duyệt nói:

- Chị và em đều là nữ nhân, tâm tư của em chị tự nhiên hiểu được, em yên tâm, chị không như em nghĩ đâu, chị hiện tại cũng không phản đối các em kết giao, ngoại trừ tu vi có chút thấp ra, các phương diện của em đều rất ưu tú, chị rất xem trọng em.

- Chính là về Tiểu Vũ, không cần giải thích nhiều em cũng đã biết tu vi độ kiếp kỳ có ý nghĩ như thế nào? Nếu hắn có thể an toàn vượt qua lôi kiếp, tương lai sẽ trở thành tiên nhân. Cho nên, nếu muốn cùng hắn cùng một chỗ, em nhất định phải nỗ lực hơn nữa…

- Em hiểu được!

Hàn Duyệt hít một hơi nói:

- Ý chị nói chị em đã hiểu, tương lai Tiểu Vũ có thể sẽ trở thành tiên nhân, mà em vẫn chỉ là một người tu đạo, vẫn không cùng anh ấy ở chung một thế giới?

- Chính là ý tứ này!

Tuyết Cơ trầm giọng nói:

- Hàn Duyệt, chị cẩn thận quan sát em nhiều lần, chị biết em là thật tâm thích Tiểu Vũ, chị cũng biết tương lai em sẽ trở thành người vợ hiền của hắn, cho nên chị mới không ngăn cản hai người kết giao, nhớ kỹ, em phải cố gắng tu luyện, có một số việc, hãy để tương lai mới hưởng thụ… Lúc tu luyện không thể có tạp niệm, nếu không, tiến độ tu luyện của em sẽ rất chậm, thậm chí sẽ có thể tẩu hỏa nhập ma.

- Cám ơn sư tôn dạy bảo!

Hàn Duyệt nói.

- Không… Em không cần gọi chị là sư tôn!

Tuyết Cơ cải chính:

- Chị và em vẫn chưa làm lễ bái sư, chị cũng không muốn thu đồ đệ. Chị chỉ là do Tiểu Vũ giao phó, nên chỉ điểm em tu luyện mà thôi. Huống hồ, chị và em nếu làm lễ bái sư, tương lai cũng là có nhiều chuyện bất tiện. Như vậy đi, chị hơn em mấy tuổi, em vẫn cứ kêu chị một tiếng tỷ tỷ vẫn thích hợp hơn…

Lời này vừa nói ra, Hàn Duyệt mừng rỡ trong lòng, hôm nay nàng mới phát hiện, Tuyết Cơ tiên tử cũng là một người rất dễ thân cận.

- Chị Tuyết!

Hàn Duyệt mỉm cười, nói:

- Chị yên tâm, hôm nay chị nói với em những lời này, em sẽ nhớ kỹ trong lòng…





- Tiểu Vũ, chúng ta lên đỉnh núi!

Ra khỏi cửa, Tuyết Cơ thản nhiên nói một câu với Long Vũ, lập tức liền mang theo hắn đặt lên đỉnh núi Thái Dương phong.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, Tuyết Cơ một thân quần trắng, phối hợp kia chất mờ ảo, không hổ với danh tiên tử.

Long Vũ si ngốc nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng, nhẹ nói nói:

- Chị Tuyết Cơ, có chuyện gì vậy? Có phải chuyện vừa rồi em cùng Tiểu Hàn hay không?

- Không phải!

Tuyết Cơ bỗng nhiên mỉm cười nói:

- Em nghĩ đến cái gì vậy, việc kia là việc tư của em, chị sao có thể hỏi đến?

- À!

Long Vũ vỗ ngực một cái nói:

- Vậy chị có sự tình gì cứ yên tâm nói với em đi… Em và chị, cũng không cần phải khách sáo, có đúng hay không?

Tuyết Cơ ảm đạm cười, nhìn Long Vũ nhẹ nhàng nói ra một câu:

- Tiểu Vũ, em có từng nghĩ tới tương lai của em chưa?

- Tương lai?

Long Vũ ảm đạm cười cười:

- Hiện giờ kiếp nạn ở trước mắt, em làm sao còn tham vọng quá đáng suy nghĩ đến cái gì là tương lai, em chỉ hy vọng tương lai có thể tìm thấy cha mẹ.

- Sư tỷ cùng tỷ phu cố nhiên phải tìm, nhưng mà Tiểu Vũ, mục tiêu của em hẳn là phải lớn hơn một chút!

Tuyết Cơ nói:

- Tiểu Vũ, hiện giờ em đã là đệ nhất nhân trong giới tu đạo ở thế giới hiện đại, bước thêm một bước, em có thể thành tiên nhân trở thành người tu đạo duy nhất trong mấy ngàn năm phi thăng thành tiên.

- Tuy rằng chính là một bước, lại không thể vượt qua!

Long Vũ quay đầu nói:

- Chị Tuyết Cơ, chị thật sự cảm thấy được làm thần tiên tốt lắm sao? Tuy rằng em không biết tiên nhân chân chánh rốt cuộc là cái gì? Nhưng em biết, nếu thành tiên, tất sẽ phải cùng bằng hữu của em, thân nhân của em tách ra, nói khó nghe một chút, cũng chính là thiên nhân cách xa nhau. Đây không phải mục đích mà em theo đuổi, có lẽ phần lớn người tu đạo đều đang theo đuổi cái gọi là thiên đạo, mục đích của bọn họ cuối cũng là vì một ngày kia phi thăng thành tiên, nhưng em bất đồng, em chỉ muốn trở nên mạnh mẽ hơn một chút, bảo vệ thân nhân, bằng hữu của em, chỉ thế thôi.

- Cho nên, cái gọi là thiên đạo và thành tiên với em mà nói, cũng không có ý nghĩa thực chất gì!

Long Vũ thản nhiên nói. Sau đó, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía không trung, ánh mắt thâm thúy mờ ảo, mang theo một tia khí chất tuyệt thế như có như không.

Tuyết Cơ mỉm cười ngây người, hai mắt giống như thu thủy nhất thời hiện lên một tia nghi hoặc, một tia kinh hãi, đồng dạng cũng có một tia rung động bởi vì, lúc này lời Long Vũ nói tuy rằng rất bình thản, nhưng lại có vẻ tiêu sái, đừng nhìn những lời này nói rất dễ dàng, nhưng trong thiên hạ, ai có thể chân chính làm được.

Chỉ nghe Long Vũ dụng một thanh âm trầm thấp, nhè nhẹ nói:

- Chị Tuyết Cơ… Kỳ thật em thật sự là không muốn cuốn vào trong trường kiếp nạn này, em cũng không muốn sắm vai cái gọi là chúa cứu thế nhưng mà em biết, tổ chim bị phá trứng sẽ vỡ hết, chuyện này… Em không thể trốn tránh nhưng chị không cần trông cậy vào em có thể tạo ra bao nhiêu thành tựu, em không phải người thích hư danh…

- Tiểu Vũ, tốt lắm, phi thường tốt!

Tuyết Cơ nói:

- Em có thể nghĩ như vậy, trong lòng chị thật ra là rất vui vẻ.

Long Vũ khẽ gật đầu một cái:

- Cám ơn chị không nói em không biết tiến thủ…

- Chị Tuyết Cơ, theo em đi Huyền Cảnh đi, ở nơi đó tu vi của chị sẽ tăng lên nhanh hơn!

Long Vũ đột nhiên nói.

Tuyết Cơ khẽ gật đầu một cái, nói:

- Ừ, chị đang có quyết định này, đồng thời, chị cũng nghĩ sẽ ra hết sức mình, đi tìm sư tỷ cùng tỷ phu.

- Chị Tuyết Cơ, Thiên Cơ sư tổ đã nhận lỗi với em, hơn nữa còn muốn một lần nữa đem mẫu thân em thu về làm môn hạ.

Long Vũ nói:

- Tin tưởng cha mẹ biết tin tức này xong, sẽ rất vui vẻ.

- Thật sao?

Tuyết Cơ kinh ngạc nói:

- Tiểu Vũ, sư tôn có thể làm ra lựa chọn như vậy, thật sự là đáng quý, cái này cũng chứng minh lực ảnh hưởng em!

Nói tới chỗ này, Tuyết Cơ nhịn không được lại ngưng thần nhìn chăm chú vào Long Vũ. Mới ngắn ngủn là không đến hai năm, củi mục năm đó lại có thể thành đệ nhất nhân Huyền Môn. Trước kia, ngay cả là nằm mơ, Tuyết Cơ cũng không dám có tham vọng quá đáng như vậy.

- Tiểu Vũ, hình như em càng ngày càng thần bí?

Tuyết Cơ ngửa đầu, nghi hoặc hỏi. Lúc này, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng cách Long Vũ rất gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play