- Tiểu sư muội đã có đại sư huynh chiếu cố, em rất an tâm. Chị Tuyết Cơ, em không thể cùng hai người nói chuyện phiếm.
Nói xong, Long Vũ liền xoay người rời đi.
- Đợi một chút.
Tuyết Cơ cảm thấy Long Vũ có chút buồn bã, vội vàng gọi hắn lại:
- Tiểu Vũ, có chuyện gì xảy ra? Hôm nay em gặp phải chuyện gì kích thích?
Đúng vậy. hắn là chịu kích thích từ lời Lữ Minh vừa nói, hoàn toàn hướng hắn tuyên chiến. Đã hướng hắn nói rằng, Hương Hương đã là người của hắn.
Hơn nữa, Đường Hương Hương chậm rãi chấp nhận hắn.
Dưới tình huống như thế, tâm tình Long Vũ còn có thể bình tĩnh được sao?
- Thực xin lỗi, em thực sự có chuyện.
Long Vũ không muốn có quá nhiều dây dưa, cũng không muốn rước thêm phiền toái vào người. Có một số việc không thể cưỡng cầu, hắn liền không miễn cưỡng.
- Tiểu Vũ sư huynh, có phải đại sư huynh đã nói với anh cái gì đó?
Đường Hương Hương là người thông minh, nói một câu dễ nghe với Long Vũ.
- Không phải.
Long Vũ không muốn nhiều lời, xoay người muốn đi.
Đường Hương Hương thấy Long Vũ đối với mình như vậy, trong lòng cảm thấy ủy khuất. Dưới sự khuyên bảo của Tuyết Cơ, nàng tính toán cùng với Long Vũ làm bằng hữu, ai dè hắn lại đối xử với mình như thế.
- Hương Hương.
Tuyết Cơ đau lòng nói với đệ tử:
- Đừng để trong lòng, ta xem cảm xúc của tiểu Vũ hôm nay cũng không bình thường. Hẳn là Lữ Minh đã nói gì với nó. Lát nữa ta sẽ tìm tiểu Vũ nói rõ ràng chuyện giữa con và Lữ Minh tránh cho hiểu nhầm.
- Con biết.
Đường Hương Hương trả lời:
- Sư tôn, bây giờ con sẽ đi tìm đại sư huynh, làm cho sự tình nói rõ một chút, miễn cho anh ta thương tổn, cũng bị thương hại chính mình.
- Đúng vậy.
Tuyết Cơ mỉm cười nói:
- Hương Hương, việc này con nhất định phải xử lý tốt, nếu không sau này sẽ rất phiền toái, ta xem Lữ Minh hẳn là hiểu lầm.
………………………………
………………………………
Mấy phút đồng hồ sau, Đường Hương Hương gặp Lữ Minh.
Đối với Đường Hương Hương chủ động, Lữ Minh thật sự vui vẻ. Hắn nhiệt tình tiếp đón Đường Hương Hương, hơn nữa lấy lá trà thượng hạng mà Thiên Cơ Tử cho hắn, pha một ấm trà thơm cho Đường Hương Hương.
Hắn lộ ra chút bất an nói:
- Tiểu sư muội, anh thấy em có chút loạn, thực sự là có chuyện gì?
- Không có việc gì.
Đường Hương Hương tiếp nhận chén trà, thản nhiên nói:
- Đại sư huynh, anh không cần phải vội vã như thế.
- Hả…
Lữ Minh vỗ vỗ ót, thở ra nói:
- Anh thật sự là hồ đồ, anh còn khách khí làm gì? Đúng rồi, tiểu sư muội, em đến tìm anh, là có chuyện gì khẩn cấp sao?
- Đúng vậy.
Đường Hương Hương để chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Lữ Minh nghiêm túc hỏi:
- Đại sư huynh, em nghĩ có một số việc anh đã hiểu lầm. Hôm nay em tới tìm anh, là muốn nói rõ ràng với anh.
- Hiểu lầm?
Trong lòng Lữ Minh căng thẳng, đột nhiên xuất hiện một cảm giác xấu.
- Đúng vậy.
Đường Hương Hương nói:
- Đại sư huynh, em tu luyện chính là Vô Tình Thiên Đạo, cho nên em phải từ bỏ thất tình lục dục. Em không thể nào có tâm tư yêu đương. Em biết ý tốt của anh, em xin nhận. Nhưng hôm nay em phải nói rõ ràng với anh. Giữa em và anh không thể nào xảy ra chuyện yêu đương.
Lời vừa nói ra, Lữ Minh lập tức trợn tròn mắt.
Dừng một chút, hắn vội vàng nói:
- Tiểu sư muội, anh nghĩ em đã hiểu lầm. Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ có chút gì liên quan đến quan hệ yêu đương. Anh cũng không có tham vọng quá đáng đó là trở thành đạo lữ với em.
- Anh có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.
Đường Hương Hương nói:
- Đại sư huynh, từ hôm nay trở đi, anh cũng đừng ở bên cạnh em. Còn có buổi tối, anh cũng không cần phải thủ vệ, miễn cho người khác hiểu nhầm.
- Người khác hiểu lầm?
Lữ Minh vội vàng nói:
- Không sao, người khác sẽ không hiểu lầm. Tiểu sư muội, là anh tự nguyện. Cho dù giữa chúng ta không có khả năng, anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện bảo hộ cho em, hi vọng em có thể cho anh cơ hội này.
- Không cần.
Đường Hương Hương vì muốn chặt đứt ý niệm trong đầu Lữ Minh, nàng lạnh lùng nói:
- Đại sư huynh, tuy rằng dựa theo vai vế, anh là đại sư hunh. Nhưng anh nên biết, luận về tu vi, anh còn cách tôi rất xa. Tôi căn bản không cần anh bảo hộ. Chẳng lẽ ngay cả chuyện đơn giản thế này anh cũng không biết sao?
- Việc này….
Nghe Đường Hương Hương nói như thế, tâm tình Lữ Minh chợt trầm xuống. Nàng nói rất đúng sự thật. Nếu vất bỏ đi cái gọi là vai vế, hắn thật sự không xứng là đại sư huynh của nàng.
- Đại sư huynh, phải nói thế nào, tôi đã nói rõ ràng. Tôi còn có việc, cáo từ…
Đường Hương Hương muốn rời đi.
Lữ Minh có chút thất hồn lạc phách, nhưng ai cũng có thể hiểu rõ ràng, hắn không tốt tiếp tục miễn cưỡng.
Lúc ra cửa, Đường Hương Hương đột nhiên xoay người nói:
- Đại sư huynh, có phải anh cùng với anh Vũ nói cái gì phải không?
- Tiểu Vũ?
Lữ Minh sững sờ một chút, lập tức hiểu ra:
- Thì ra là em vì tiểu Vũ. Tiểu Sư muội, anh đã biết, em nhất định là không có quên tiểu Vũ. Trong lòng em nhất định là còn yêu tiểu Vũ. Anh hiểu được, anh đã hiểu toàn bộ…
- Không phải.
Đường Hương Hương vội vàng nói:
- Tôi đã nói với anh rồi. Tôi tu luyện Vô Tình Thiên Đạo. Bất kể là ai, tôi cũng khó có khả năng tiếp thu.
- Anh biết, nhưng trong lòng của em luôn có cậu ta. Nếu không, em cũng không cần nói với anh những lời này:
Lữ Minh thực sự thất lạc:
- Tiểu sư muội, anh biết tu vi của anh không thể so với tiểu Vũ, nhưng là anh thật tâm đối với em. Tình yêu của anh đối với em là thật lòng, có thiên địa chứng giám.
- Được rồi, không cần nói nữa.
Đường Hương Hương nhẹ nhàng nói:
- Hi vọng sau này chúng ta còn là bằng hữu…
Nói xong, Đường Hương Hương liền rời đi.
Nhìn bóng lưng tiểu sư muội, tâm tình Lữ Minh thực sự khó chịu cùng khó chấp nhận.
Hôm nay, hắn mới hiểu được, tất cả mọi chuyện đều từ hắn một phía nghĩ ra.
Trong lòng tiểu sư muội cho đến bây giờ đều không có hắn.
- Không có tiền đồ gì cả.
Đột nhiên, một âm thanh xa lạ xuất hiện sau lưng Lữ Minh. Hắn vội vàng quay đầu lại, đã thấy một người mặc áo choàng đen xuất hiện trong phòng, quanh thân hắn bao phủ bởi một tầng hắc khí. Cho nên hắn không thấy rõ ràng dung mạo của hắn.
- Ngươi là ai? Vì sao ngươi xuất hiện ở trong phòng của ta?
Lữ Minh theo bản năng cảnh giác, trong đôi mắt hiện lên một đạo tinh quang.
- Ta là ai không quan trọng... Quan trọng là ta có thể giúp ngươi.
Hắc y nhân nói:
- Ngươi không biết ngươi rất đáng thương sao?
- Ngươi dựa vào cái gì mà nói như thế?
Lữ Minh lớn tiếng quát:
- Ta không biết ngươi, ngươi mau chóng rời khỏi phòng của ta.
Trên người của đối phương tỏa ra khí tức đạo pháp của Huyền Môn, nên trong khoảng thời gian ngắn hắn không phân biệt được đây là địch hay bạn.
- Thực ngu xuẩn.
Hắc y nhân nói:
- Nha đầu Đường gia lợi dụng ngươi làm tấm mộc, dùng để phân tán chú ý. Trên thực tế, trong lòng cô ta cho tới bây giờ đều không có ngươi. Trong lòng cô ta chỉ có tiểu tử Long Vũ. Ngươi cái người ngu xuẩn này, bị người ta lợi dụng mà còn không biết, thật sự quá đáng thương.
- Nói bậy.
Lữ Minh nói:
- Là chính ta cam tâm tình nguyện. Coi như trong lòng tiểu sư muội không có ta, ta cũng nguyện ý vì nàng làm tất cả.
- Không sai, ngươi cùng cha ngươi rất giống nhau.
Hắc y nhân cười nói:
- Nể mặt ông ta, ta muốn giúp ngươi.
- Ngươi biết cha ta?
Lữ Minh hỏi.
- Đương nhiên.
Hắc y nhân cười lạnh:
- Cha ngươi và ngươi đều giống nhau. Ngày đó hắn ta thầm mến Thủy Tiên, đáng tiếc trong lòng Thủy Tiên đã có người khác, chính là cha của Long Vũ Long Thiên Diệu. Vì thế cha ngươi không thể chịu đựng được người trong lòng cùng nam nhân khác âu yến, liền bỏ đi, cho đến nay đã hơn hai mươi năm. Tiểu tử ngươi lại thu trên tay đứa con trai của Long Thiên Diệu. Ta thấy hai cha con ngươi đều vô dụng giống nhau.
- Không cho phép ngươi vũ nhục cha ta.
Lữ Minh tức giận quát to:
- Ngươi lập tức cút ngay cho ta.
- Người trẻ tuổi thật nóng nảy, không cần lớn tiếng như thế, hãy nghe ta nói: Ta tới đây để giúp ngươi. Ngươi biết vì sao Đường Hương Hương xem trọng Long Vũ? Là bởi vì tu vi của Long Vũ cao hơn ngươi.
Hắc y nhân nói:
- Đại hội tu đạo thiệ hạ sắp tụ họp. Nếu ngươi trên đại hội có thể đả bại Long Vũ, tin tưởng Đường Hương Hương sẽ nhìn ngươi bằng một con mắt khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT