- Kết trận.

Nhìn thấy thần uy Long Vũ không giảm, người trung niên kia trầm giọng quát một tiếng. Đội ngũ gần năm mươi người biến ảo, hợp thành một trận pháp.

Con mắt Long Vũ híp lại, nhìn đám người không ngừng biến ảo, trong lòng thầm nghĩ, người này cũng có chút đầu óc.

Lúc này, những người lập tức vây quanh Long Vũ. Long Vũ cảm giác xung quanh một cố áp lực cường đại cùng vô số kiếm quang từ bốn phương tám hướng đâm tới.

Long Vũ không dám khinh xuất, cầm Thiên Sư pháp kiếm tạo lên một đường cong tuyệt với, thân hình Long Vũ cũng dạo qua một vòng, từng tiếng nổ nhỏ vang lên không dứt.

Long Vũ cảm giác một lực lượng cường đại đang tiến về phía mình. Không chút do dự, phóng người lên cao.

Sau đó, thân hình Long Vũ đáp xuống, Thiên Sư pháp kiếm trong tay phóng ra Diệt Thiên Thần Long, quanh thân Thần Long tỏa ra ngọn lửa màu tím, trông rất bá đạo.

- Ầm.

Một tiếng nổ lớn vang lên, hơn mười người Cửu Đỉnh Hội phát ra tiếng kêu thảm. Long Vũ ổn định thân hình, con mắt không khỏi trừng lớn. Vẻ mặt không tin, một kiếm của mình trực tiếp giết chết hơn mười người. Ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Một kích này, trận pháp bọn họ tạo thành hoàn toàn bị đánh tan.

Ngoại trừ những người bị đánh chết, những người còn lại cũng té trên mặt đất, phỏng chừng khó có thể đứng dậy. Đám người còn lại ngơ ngơ ngác ngác đứng bên kia, dường như bị dọa cho choáng váng.

- Thủ đoạn thật tàn nhẫn.

Người trung niên kia dường như cũng bị một chiêu của Long Vũ dọa cho chấn kinh.

Ngay lúc này, Long Vũ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết. Hắn phòng chừng đám người Mã Hiểu Mai có thể bị chặn đứng.

- Tránh ra.

Long Vũ lạnh lùng quát một tiếng:

- Không tránh ra toàn bộ đều chết.

Âm thanh người trung niên có chút lực bất tòng tâm:

- Không quản đêm nay chúng ta trả giá bao nhiêu, toàn bộ các người ở đây đều phải chết.

Long Vũ khinh thường:

- Ta đã cho các ngươi cơ hội, là do các ngươi không biết nắm giữ…

Người nọ biến sắc, cười ha ha nói:

- Ngươi nghĩ rằng người của Cửu Đỉnh Hội dễ đối phó như thế sao? Cho dù ngày hôm nay các ngươi giết sạch chúng ta, tương lai Cửu Đỉnh Hội sẽ vì chúng ta báo thù.

Long Vũ khinh thường nói:

- Chuyện này về sau hẵng nói. Hiện tại ta sẽ giết sạch các ngươi trước…

Sắc mặt người nọ lại biến đổi, hung hăng trừng mắt nhìn Long Vũ, xoay người muốn đi tới đám người của hắn.

Long Vũ lúc này đột nhiên nhớ tới một chuyện, thân hình chợt lóe đi đến bên người hắc y nhân, vỗ vỗ bả vai hắn:

- Cần ngươi nói cho một chuyện, đừng vội chuồn…

Người nọ thấy sát tinh chợt đi tới bên mình, thân hình chợt run lên, thiếu chút nữa quỳ trước mặt Long Vũ. Biết hắn ngoài mạnh trong yếu, trong lòng cười thầm nói:

- Ta hỏi ngươi, các ngươi có nhận biết một người tên là Hắc Minh?

- Hắc Minh là ai?

Người nọ mơ hồ hỏi.

- Là đồng bọn hợp tác cùng các ngươi.

Long Vũ miêu tả một chút bề ngoài của Hắc Minh, người nọ lắc đầu:

- Ta không biết chuyện đó, đó là chuyện tình của cao tầng.

Long Vũ hung hăng trợn mắt nói:

- Phế vật.

Thân hình người nọ run lên, hai chân không ngừng run rẩy nói:

- Xin lỗi, ta thật sự không biết. Như vậy đi, ta giúp ngươi hỏi một chút, sau đó quay lại nói cho ngươi…

- Quay lại để báo thù sao?

Long Vũ hỏi.

- Không dám.

Người nọ nói:

- Hành động ngày hôm nay cao tầng không biết. Thất bại hôm nay của chúng ta cũng không dám nói ra. Lời nói vừa rồi cũng chỉ là mấy câu mạnh miệng lấy khí thế.

Nói đến đây, người nọ vội vàng cầu xin:

- Có thể đi rồi sao?

Long Vũ nhìn nhìn thi thể xung quanh, không khí tanh tưởi mùi máu tươi, trong lòng cảm thấy có chút ghê tởm nói:

- Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, ta cũng không muốn Thiên Đường phải gặp phiền toái từ các ngươi. Đúng rồi, đem xác chết của đồng bọn mang đi, miễn cho chướng mắt.

Người nọ không dám chậm trễ, vội vàng nói với mọi người, cố nén sự sợ hãi trong lòng thu dọn xác chết đồng bọn.

Long Vũ ngây người một chút, sau đó không do dự, phóng người đuổi theo.

Dọc đường đi, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông.

Có thành viên của Cửu Đỉnh Hội, cũng có thành viên của Thiên Đường. Nhưng lực lượng nòng cốt của Thiên Đường cũng không có chút thương tổn.

- Anh Vũ, mọi người ở đây.

Đột nhiên một thân thể mềm mại áp vào ngực hắn. Long Vũ nhất thời ôm lấy thân thể ngọc ngà vào lòng.

- Hiểu Mai, mọi người chưa đi sao?

Long Vũ thân thiết hỏi.

- Không có việc gì. Cám ơn anh đã ngăn cản phía sau. Anh có biết không, em cũng vô cùng lo lắng cho anh…

Nói xong, Mã Hiểu Mai ngẩng đầu, trao cho hắn nụ hôn ngọt ngào.

Sau đó, Long Vũ cười nói:

- Mọi người đâu rồi?

Đôi môi Mã Hiểu Mai khẽ nhếch, thở gấp liên tục:

- Ở trong rừng cây phía trước. Em lo lắng cho anh, lúc này mới ở giữa đường chờ anh. Tại sao bọn người kia không tiếp tục đuổi theo?

Bộ ngực cao thẳng co dãn không ngừng ép chặt vào ngực Long Vũ.

Tuy không có chút dục hỏa nhưng tâm thần cũng nhộn. Hắn vội vàng áp chế nói:

- Đã bị anh dọa lui…

Mã Hiểu Mai khẽ nhếch miệng nói:

- Anh Vũ, lần này thật phiền toái. Cửu Đỉnh hội là một tổ chức rất lớn, em nghĩ bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ…

- Như vậy đi, chúng ta phải hội tụ tất cả mọi người lại…

Long Vũ đề nghị.

- Vâng.

Mã Hiểu Mai gât đầu, lập tức dẫn Long Vũ tới chỗ mọi người.

Mười phút sau, Long Vũ đã cùng mọi người tụ hợp. Sau khi cẩn thận kiểm tra nhân số, phát hiện Thiên Đường bị giết sáu mươi người, hai mươi người bị thương. Chỉ còn lại hai mươi người là hoàn toàn không hao tổn gì. Cửu Đỉnh Hội cũng có hơn một trăm người bị chết. Nhìn lại kết quả trận chiến, quả thật cũng không tệ.

Sau khi điều tra, Cửu Đỉnh Hội quả thật đã toàn bộ rút lui khỏi Thiên Đường. Mọi người lập tức mang người bị thương trở về Thiên Đường tiến hành cứu trị.

Đại bộ phận là bị ngoại thương, rất dễ dàng trị liệu. Nhưng mấy người bị kịch độc, không bao lâu sẽ bị tử vong.

Trong số những người trúng độc còn có cả Mã Ngọc. Nhưng mà sau khi hắn bị trúng độc, Mã Chính Phong đã phong bế tâm mạch khác. Tuy rằng hắn hôn mê nhưng vẫn còn khí tức sinh mạng. Long Vũ vội vàng lấy đan dược được luyện chế từ máu của Sinh Mệnh Chi Long, làm cho bệnh tình Mã Ngọc qua khỏi cơn nguy kịch.

Sau đó, Mã Chính Phong thử nhiều cách trừ độc khác đều vô vị. Mã Hiểu Mai vô cùng lo lắng, nói trong nức nở:

- Anh Vũ, van cầu anh. Hãy cứu lấy cha em…

- Yên tâm đi. Anh sẽ không làm ngơ.

Long Vũ vội vàng ổn định tâm thân, đưa đạo lực vào trong cơ thể Mã Ngọc. Lấy tâm thần cảm ứng, giúp hắn cẩn thận chuẩn đoán bệnh. Kinh mạch hắn lúc này hơn phân nửa đã bị ăn mòn.

Để xác định chắc chắn, Long Vũ từ từ đưa thêm đạo lực đảo qua thân thể của Mã Ngọc. Hắn phát hiện tâm mạch không chút hao tổn, có thể cứu trị.

Nghĩ đến đây, Long Vũ bắt đầu không chế đạo lực thanh trừ độc tố.

Sau nửa giờ, hắn đã bắt đầu thanh trừ độc tố bình thường trong cơ thể Mã Ngọc. Lúc này, trên trán Long Vũ đã ướt đẫm mồ hôi. Không phải là do hao phí đạo lực quá nhiều, mà là tâm thần khống chế đạo lực.

Long Vũ cảm giác có chút tuyệt vọng. Muốn khai trừ toàn bộ độc tố thật sự có chút không dễ chịu gì. Nhưng mà sự tình liên quan đến tính mạng ông bố vợ. Dù khó khăn thế nào cũng phải cố gắng tiếp tục.

Cứ như vậy trải qua vài giờ, mọi người bên cạnh đều nín thở chờ đợi. Cả người Long Vũ mồ hôi ướt đẫm, không ngừng rơi xuống. Mà lúc này Mã Ngọc đang hôn mê đã bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ nhỏ.

Đến tận lúc này, mọi người mới rốt cuộc thở ra một hơi.

Tất cả mọi người ở đây đều đặt toàn bộ niềm tin vào Long Vũ. Nhưng hắn bắt đầu thở dài, đến lúc này thực sự hắn không thể kiên trì nổi.

Chậm rãi thu hồi đạo lực, nhìn Mã Ngọc hấp hối, Long Vũ có chút có lỗi với Mã Hiểu Mai.

Trong lúc hắn cảm thấy bất lực, đột nhiên trong đầu truyền đến một âm thanh:

- Chủ nhân, không có gì đáng ngại. Tâm mạch của Mã Ngọc hiện đã không có việc gì, sẽ không chết. Kỳ thật anh không nên dùng đạo lực khu độc. Anh nên sử dụng tử hỏa đốt cháy độc tố. Chỉ là anh phải sử dụng chuẩn xác tử hỏa, nếu không sẽ làm tổn thương Mã Ngọc…

Long Vũ chấn động mãnh liệt, đây là âm thanh của La Lâm.

Linh quang trong đầu chợt lóe. Tử hỏa, ta thực đáng chết, tại sao lại quên mất nó.

Tuy rằng hắn vô cùng mệt mỏi, nhưng lúc này tìm được phương pháp, tự nhiên tràn đầy tinh thần.

Hắn hít sâu một hơi, tử hỏa trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển, từ bàn tay chậm rãi xuất ra.

Đúng lúc này, thanh âm Thiết Lang vội vàng truyền tới:

- Không tốt, không tốt. Cửu Đỉnh Hội lại tới đây…

Sắc mặt mọi người trong phòng đại biến, chỉ có Mã Chính Phong trầm ổn:

- Như vậy đi, chúng ta tổ chức nhân thủ chống lại. Bất luận thế nào cũng không thể để một bóng người làm ảnh hưởng tới tiểu Vũ đang trị thương cho Mã Ngọc.

Mã Hiểu Mai cả giận nói:

- Cửu Đỉnh Hội quay lại. Rõ ràng chỉ là hành vi của một đám người bất tín.

- Nơi này là Dục Giới, vốn chỉ có âm mưu, tiểu nhân, giết chóc…

Mac Chính Phong nói:

- Tới nước này, chúng ta chỉ có thể liều mạng…

- Yên tâm đi. Sẽ không có việc gì hết.

Long Vũ nói:

- Các người đi ra ngoài kéo giải thời gian. Tôi sẽ mau chóng trừ độc cho chú Mã rồi cùng mọi người tụ hợp.

Đợi cho mọi người ly khai, thần sắc Long Vũ ngưng trọng. Thở ra một hơi, hắn dùng tâm thần không chế tử hỏa, chậm rãi đưa vào trong cơ thể Mã Ngọc.

Quả nhiên, độc tố rất nhanh bị tử hỏa đốt cháy…

Long Vũ biết nếu cứ tốc độ thế này, chỉ sau nửa giờ toàn bộ độc tố còn lại trong cơ thể Mã Ngọc sẽ biến mất. Chỉ cần tĩnh dưỡng một chút là có thể khôi phục.

Trong lòng Long Vũ vô cùng vui sướng. Vì vậy tuy rằng mệt mọi, nhưng hắn vẫn nở ra nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play