- Ý của anh là em có thể tu đạo, em có thể giống như anh, trở thành một người tu đạo? Em không phải đang nằm mơ sao... Anh Vũ, em muốn cắn anh một phát.
Nói xong, Hàn Duyệt giữ chặt cánh tay Long Vũ, dùng sức cắn một cái. Long Vũ bị đau kêu lên một tiếng, tức giận nói:
- Tiểu Duyệt, em cũng không phải ngốc, biết cắn chính mình đau, nên mới cắn anh…
- Anh Vũ, anh nói lại lần nữa xem...
Ánh mắt Hàn Duyệt tràn ngập chờ mong.
- Được…
Long Vũ nghiêm túc nói:
- Tiểu Duyệt, anh không muốn xa cách em, anh muốn cho em tu đạo. Tại Huyền Cảnh anh có mấy người bằng hữu, bọn họ đều là người có đại thần thông. Anh thấy bọn họ có thể tìm cho em một phương pháp tu đạo.
- Thật tốt quá. Anh Vũ, nếu em cũng có thể tu đạo, em sau này liền có thể đi nhận và phá những vụ đại trọng án...
Tâm tình Hàn Duyệt vô cùng kích động.
- Viển vông…
Long Vũ túc giận nói:
- Em đó, bất kể khi nào thì cũng không quên được vì nhân dân phục vụ... Nói thật, anh nghĩ cho em tu đạo, tất cả đều là vì không muốn phải xa cách em. Nếu em chỉ muốn vì nhân dân phục vụ, anh lại phải lo lắng lần nữa, rốt cuộc lại không muốn cho em tu đạo nữa rồi ..
- Anh ghen tị?
Hàn Duyệt cười hắc hắc, nói:
- Yên tâm đi, người ta trong lòng tuy rằng lo lắng cho nhân dân nhưng cũng sẽ không quên nam nhân yêu dấu của em. . .
Người có việc vui, tinh thần cũng thoải mái. Nguyên bản Hàn Duyệt nghĩ Long Vũ là tới từ biệt, tâm tình còn có chút thương cảm, khó chịu. So với hiện giờ bất đồng, nếu như mình thật có thể tu đạo, nàng cũng không cần cùng Long Vũ chia xa. Khoảng cách giữa nàng cùng Long Vũ cũng càng ngày càng nhỏ.
Tâm nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Duyệt lại càng vui mừng không thôi
- Anh Vũ, người ta hiện tại là muốn phục vụ cho anh, anh có thích không?
Hàn Duyệt nói xong, bàn tay nhỏ bé can đảm hướng giữa háng nam nhân sờ tới.
Long Vũ thoải mái mà rên rỉ một tiếng. Tự nhiên cũng không chịu yếu thế. Bàn tay to càng không ngừng xoa nắn cặp mông tròn của nàng. Hàn Duyệt như thế nào trải qua được sự khiêu khích của Long Vũ. Chỉ một lát đã rên rỉ không ngừng.
Nàng đem cả người dựa vào trong lòng nam nhân. Thanh âm như khóc:
- Anh Vũ. Đêm nay em muốn hảo hảo mà phục vụ cho anh. Sau này em cũng vậy, muốn mỗi ngày đều phục vụ cho anh...
Theo sự khiêu khích lớn mật của Hàn Duyệt, nọc trùng của Long Vũ cũng đã muốn lên đến đỉnh điểm. Hắn đột ngột đem Hàn Duyệt bế lên. Mang nàng đi tới phòng ngủ. Đem thân thể kiều mỵ mềm mại và mười phần co dãn đặt lên giường lớn.
Tham lam ngửi lên mái tóc nàng, cảm nhận hương vị nữ nhân thành thục phát ra từ da thịt của nàng.(DG: người ta gọi là ngon từ thịt, ngọt từ da). Đôi bàn tay trên thân thể nàng không ngừng chuyển động. Đem toàn bộ ngực sữa, kiều đồn, thậm chí là mắt cá chân, cơ hồ toàn bộ đều không có bỏ qua.
Khuôn mặt Hàn Duyệt đã sớm ửng đỏ, ý loạn tình mê, không ngừng rên rỉ. Hai tay ôm lấy đầu Long Vũ, cái lưỡi thơm tho không ngừng liếm láp tại cổ của nam nhân.
- Anh Vũ, em hỏi anh, anh có yêu thích em không?
Hàn Duyệt đột nhiên hỏi.
- Ha ha…
Long Vũ khẽ cười một tiếng, tùy tay nắm chặt bộ ngực nàng, thích thú khi chơi như vậy, nói:
- Tiểu Duyệt, em cảm thấy thế nào?
Toàn thân Hàn Duyệt, lấy bộ ngực mẫn cảm nhất, giờ phút này bị Long Vũ lại nắn lại sờ, làm nàng tê dại. Thở gấp không dứt:
- Dù sao cũng là em yêu anh. Anh Vũ, em không cầu cái khác, chỉ cầu anh có thể thương yêu em là được rồi…
- Ha ha, hiện tại anh đang yêu thương em đó.
Long Vũ cúi đầu hôn vào vành tai trắng mịn của nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng di chuyển. Hàn Duyệt nhất thời cũng có chút chịu đựng không nổi .
- Anh Vũ, đừng trêu em nữa, cho em đi... Em chịu không nổi.
Vành tai, bộ ngực, cặp mông là nơi mẫn cảm nhất của Hàn Duyệt, giờ phút này Long Vũ trên dưới đều nhiệt tình kích thích. Khiến cho Hàn Duyệt không thể chịu được nữa.
Rất nhanh, xuân quang đầy phòng, tiếng rên rỉ thở dốc sóng sau cao hơn sóng trước. Sau một lát, mười đầu ngón tay của Hàn Duyệt gao nắm chặt bờ vai Long Vũ, trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ không ngừng. Giống như bạch tuộc mềm mại quấn chặt lấy thân thể Long Vũ, sau đó thân hình run rẩy dữ dội.
Còn Long Vũ cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, cái eo không ngừng kích thích và gia tăng tốc độ, như dã thú rống lên...
Sau khi thở gấp dữ dội, mọi thứ dần dần trở nên yên tĩnh.
- Anh Vũ, em yêu anh…
Hàn Duyệt mãnh liệt hôn Long Vũ, sau đó lại tiếp tục chăm sóc cái vật cứng làm nàng thoải mái vô cùng kia.
Theo sự liếm láp của nữ nhân, ngay sau đó một vòng chiến đấu nữa lại bắt đầu.
Thẳng đến hơn một giờ sau, hai người lật ngược tư thể, đồng thời tại đầu lưỡi đối phương phát huy hết tác dụng. Đến tận đây, hai người lại là chân chính thư thái.
Nghỉ ngơi một hồi, hai người cùng vào phòng tắm cho nhau,sau đó trở lại đầu giường. Long Vũ dùng gối đầu nhét ở phía sau lưng, tựa vào trên đầu giường, mà Hàn Duyệt lại là trùm khăn tắm, vẻ mặt hạnh phúc và thỏa mãn rúc vào lồng ngực hắn. Nàng vui vẻ giống như cô vợ nhỏ trong đêm tân hôn vậy.
- Có thuốc lá không?
Long Vũ hỏi.
Hàn Duyệt nhíu cái mũi khẽ hừ một tiếng, áp lên lồng ngực hắn, cái miệng nhỏ nhắn đem miệng của hắn hôn, làm nũng nói:
- Không được hút thuốc. . . Như vậy sao có thể hôn môi.
- Ha ha!
Long Vũ trừng mắt, thở dài cười khổ nói:
- Thì anh sẽ đánh răng hoặc là không hôn em được chứ?
Hàn Duyệt nén cười nói :
- Không hôn mới là lạ... Anh Vũ, nói thật, anh có phải hay không là muốn cùng em làm việc ấy...
Long Vũ nói:
- Tiểu Duyệt, tại sao anh cảm thấy được em càng ngày càng dâm tà vậy? Thời gian trước kia, ở trong lòng anh, em chính là một cô gái thuần khiết, nhưng hiện tại...
- Long Vũ, anh…
Hàn Duyệt bị hắn nói mặt đỏ lên, lập tức hung hăng nhéo lung hắn một cái, sẳng giọng:
- Anh còn nói… Còn không phải tại anh sao?
Hàn Duyệt xoay người dựa vào ngực Long Vũ, lẳng lặng nhìn hắn nói:
- Anh Vũ, có đôi khi em suy nghĩ, có phải anh sẽ tu thành lão yêu quái ngàn năm hay không? Nhiều khi, anh cho em cảm giác, đều là thần bí như vậy. . . Em cảm giác anh giống như lão giả đã nếm đủ mùi đời.
- Tiểu Duyệt, có lẽ ngày mai anh cần phải đi rồi…
Long Vũ đổi đề tài, cố ý tránh đi chủ đề đó. Thơ ấu của hắn, đó là một đoạn quá khứ đau lòng.
Có thể nói như vậy, tuổi thơ của Long Vũ vô cùng tối tăm.
Bình thường, hắn đều đặc biệt tránh nhắc đến đoạn hồi ức kia.
……………………………..
……………………………..
Những ngày này, cuộc sống của Mã Hiểu Mai thật sự là phiền muộn. Đoạn thời gian này, nàng đối với Long Vũ có cảm giác rất lạ, Mã Hiểu Mai không biết những việc này là như thế nào, nàng mơ hồ cảm thấy được, Long Vũ có thể là hiểu được một chút gì đó.
Nàng cảm thấy phải cùng cha nói chuyện. Cứ tiếp tục như vậy, nàng cảm giác mình sẽ không kiên trì nổi. Nhiều khi, nàng không muốn tiếp tục lợi dụng Long Vũ. Nàng thấy mệt mỏi.
Xem chừng hai ngày tới Tiểu Vũ có thể sẽ đi vào Huyền Cảnh, Mã Hiểu Mai vội vàng tìm cha, tính toán cùng hắn hảo hảo tâm sự.
- Cha, con không muốn lợi dụng anh Vũ . . .
Mã Hiểu Mai nói:
- Con thấy mệt mỏi rồi...
- Hồ đồ!
Mã Ngọc trầm quát một tiếng, nói:
- Con nhỏ này , lại nói mê sảng gì đấy? Thân mình trong sạch đều cho người ta, đã hy sinh, dĩ nhiên phải có chút hồi báo. Con không biết là như con vậy có chút thiệt thòi sao?
- Cha... Xin cha đừng nhắc lại chuyện đó…
Mã Hiểu Mai nhíu mày, nói:
- Đã là chuyện quá khứ , con thật sự là không muốn nghĩ lại. Cha, cha biết không? Gần đây anh Vũ đối với con rất lạnh nhạt, con cảm giác anh ấy đã biết được một vài chuyện... Nếu con tiếp tục như vậy, con nghĩ quan hệ giữa chúng con là bằng hữu cũng không thể làm được. . .
- Đứa bé ngốc…
Mã Ngọc lời nói thành khẩn nói:
- Con thật khờ, cha đã sớm nói, chuyện kia con nên sớm cho Tiểu Vũ biết. Con nghĩ thử xem, con vì cậu ta, trả giá nhiều như thế nào. Con chính là ân nhân cứu mạng của cậu ta đó. Hiểu Mai, không bằng như vậy đi, chúng ta dứt khoát đem chuyện này làm rõ, sau đó cha cùng Tuyết Cơ tiên tử thương nghị, tính đến chuyện hôn sự của hai đứa
- Không được!
Mã Hiểu Mai lạnh lùng nói:
- Cha, chuyện này tuyệt đối không thể làm rõ... Con nói rồi, chuyện này con sẽ tự mình xử lý, con hy vọng cha sẽ không xen vào. Nếu cha đem chuyện này làm rõ, cũng đừng trách con gái từ nay về sau sẽ không nghe lời cha.
- Càn rỡ!( Biên: Tưởng là cái bốp một cái )
Mã Ngọc nhất thời nổi giận:
- Hiểu Mai, không phải cha mắng con, nhưng con càng ngày càng không thể tưởng tượngg nổi ... con có biết con đang nói cái gì không? Con có biết con đang nói chuyện với ai không? Về công, cha là Mã ông nội chủ, về tư, cha là cha của con. Cả công cả tư, con đều phải nghe lời của cha. Cha lại nhắc lại một lần, lợi ích Mã gia nặng hơn hết thảy. Con phải hiểu nhiệm vụ có hai điểm, thứ nhất, tất phải biết rõ ràng Long Vũ làm thế nào có thể tự do ra vào Huyền Cảnh. Thứ hai, trên mình tất có đan dược diệu dụng... Cha không quản con dùng thủ đoạn gì, tóm lại, nhiệm vụ này nhất định phải hoàn thành.
- Cha!
Mã Hiểu Mai thoáng do dự, nói:
- Con cùng ông nội có nói qua ... Ông cũng không có tán thành kế hoạch của cha.
- Hồ đồ!
Mã Ngọc bộ dáng đau lòng:
- Con thật sự là hồ đồ, làm sao con có thể đem chuyện này đi nói với ông nội con. Tính cách ông nội của con như thế nào ngươi còn không biết. Ông ấy cùng Long Vũ xưng huynh gọi đệ, vô cùng thân thiết với cậu ta. Con nói như vậy, cha biết phải làm như thế nào đây?
- Cha, kỳ thực chúng ta có thể cùng anh Vũ thổ lộ ra những thứ chúng ta cần, dùng thủ đoạn chính đáng ra sức thực hiện.
Mã Hiểu Mai nói:
- Con thật sự không muốn làm người giả dối như vậy. Dù sao ông nội cũng ủng hộ con.
- Không được!
Mã Ngọc cả giận nói:
- Coi như ông nội ủng hộ coni cũng không được. Con đừng quên , cha mới là gia chủ Mã gia. Kể cả ông nội của con cũng không được... Hãy nghe cha nói Hiểu Mai, chuyện này con tất phải làm, nếu không cũng đừng trách cha xử theo gia pháp. Còn về ông nội của con, cha sẽ tự thân giải thích. Như vậy đi, lần này đi Huyền Cảnh, con nói với Long Vũ mang cha cùng đi... Có một số việc, cha phải cùng ông nội thương lượng.
……………………………..
……………………………..
Yến Như Vân về nhà, nhiều lần khuyên bảo cha cùng Vương Quốc Duy hợp tác, nhưng Yến Nam Thiên vẫn không có bất cứ hành động nào, hắn cảm giác lời nói kia của Long Vũ là có đạo lý.
Hắn hiện tại còn cân nhắc, có nên hay không thừa dịp Khô Lâu kia còn chưa có phát triển, đem bọn chúng tiêu diệt trước, để tránh dưỡng hổ vi hoạn.
Yến Như Vân thấy khuyên bảo cha vô vọng, dứt khoát đem dược vật thần kỳ của Vương Quốc Duy đưa tới trụ sở nghiệp đoàn dị năg, đồng thời để cho người thân tín của mình thông qua Long Phi hướng Yến Nam Thiên tạo áp lực. Mau chóng thúc đẩy cùng Vương Quốc Duy hợp tác.
Tin tức truyền ra vài ngày sau, Long Phi bên kia quả nhiên đối Yến Nam Thiên tạo áp lực, để cho hắn mau chóng cùng Song Tử Hoàng hợp tác, để lấy được linh dược.
Sau khi nhất thời ngây người, Yến Nam Thiên lập tức tra rõ việc này, lập tức phát hiện rõ việc này, chính là do đứa con của mình cầm đầu. Biết được là hắn dám đem tình huống ở Thiên Hải truyền tới tổng bộ.
Đối mặt với sự chất vấn của cha, Yến Như Vân không hề yếu đuối, hắn hỏi lại:
- Cha rốt cuộc là có ý gì? Trong tay Song Tử Hoàng nắm giữ dược vật nghịch thiên như vậy, có thể giúp cho nghiệp đoàn dị năng chúng ta vươn lên làm bá chủ. Cha thân là hội trưởng, lại không vì chúng ta mưu lợi, con thật không biết trong lòng cha là nghĩ như thế nào. Hay là cha lo lắng tương lai nghiệp đoàn dị năng sẽ xuất hiện vài thiên tài, ảnh hưởng đến sự thống trị của cha… Cha thật làm cho con thất vọng.
- Láo xược…
Yến Nam Thiên không nghĩ tới đứa con này lại có thể dám chống đối chính mình, hắn phẫn nộ nói:
- Con hỗn xược như vậy, cha xem con đã bị ma quỷ làm u mê tâm hồn, cư nhiên lại có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy…
- Cha, cha già rồi, hẳn phải thối vị nhượng hiền…
Yến Như Vân nói:
- Nếu cha chịu để cho con làm hội trưởng, con có thể đảm bảo, trong vòng trăm năm, nghiệp đoàn dị năng chúng ta nhất định có thể vượt qua Huyền Môn.
- Đồ hỗn trướng…
Yến Nam Thiên triệt để phẫn nộ rồi, vung tay đánh tới, vả cái bốp vào miệng Yến Như Vân.
Trên mặt Yến Như Vân gân xanh nổi lên, bất quá hắn nhịn được, cũng không có hoàn thủ. Tuy rằng phẫn nộ trong lòng là tột đỉnh, nhưng người trước mắt dù sao cũng là cha của mình.
- Biến!
Yến Nam Thiên quát một tiếng. Yến Như Vân không nói gì, xoay người bỏ đi . Khoảnh khắc xoay người, trong con ngươi hắn rốt cục hiện lên sát khí, không thể đè nén.
Buổi tối, Hàn Duyệt nhận được điện thoại của Lâm Phong, trung tâm thương mại quốc tế phát sinh sự kiện đả thương người. Căn cứ theo nhân chứng, cảnh sát suy đoán, hung thủ chính là Yến Như Vân, kẻ luôn luôn bị cảnh sát giám thị chặt chẽ.
Nhưng cảnh sát cùng Lâm Phong tiểu tổ cũng không có tìm được Yến Như Vân
Sau đó, cùng đêm hôm ấy, Thiên Hải lại liên tiếp phát sinh thêm mấy vụ án dị năng giả đả thương người. Lâm Phong ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, điều tinh nhuệ từ các nơi đến, đồng thời cũng thông báo cho Huyền Môn, hy vọng Huyền Môn có thể tham gia vào việc này.
Sau khi cùng Tuyết Cơ thương nghị, quyết định tham gia xử lý, dị năng giả đả thương người như vậy không phải là việc nhỏ, hoàn toàn vị phạm ước định năm đó do Huyền Môn Thiên Cơ đạo nhân cùng nghiệp đoàn dị năng Yến Nam Thiên thỏa thuận.
Một ngày sau, sự tình tựa hồ càng lúc càng lớn.
Lấy Yến Như Vân cầm đầu dị năng giả, công khai tại Thiên Hải gây náo loạn. Mục đích chính chỉ có một, bức Yến Nam Thiên vào thế bí, phải đồng ý cùng Song Tử Hoàng hợp tác.
Tình thế phát triển sau đó, Yến Nam Thiên tựa hồ cũng cảm nhận được một vấn đề, đó chính là đứa con của hắn cùng mười tên hảo thủ đi theo bên cạnh đã bị Song Tử Hoàng khống chế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT