Lời vừa nói ra, sắc mặt Long Vũ kinh hãi:

- Chị Hàn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vương Quốc Duy đã dùng thủ đoạn âm hiểm nào bức bách chú Hàn rồi) Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chị nói rõ ràng xem, tôi nhất định sẽ giúp chị. Xin chị hãy tin tưởng tôi.

- Aiz!

Hàn Duyệt sâu kín thở dài một tiếng:

- Chuyện lần này cũng không tính là âm mưu của Vương Quốc Duy. Chủ yếu là cha tôi cần một số vốn, nếu không có thể dẫn đến tạp đoàn Tinh Vũ sẽ sụp đổ. Hiện tại căn bản là chúng tôi không thể xoay đâu ra một khoảng tiền để tiếp tục thi công ba công trình hoa viên Nhã Các cho đúng hạn. Mấy ngày qua, công nhân đều đã nhiều lần náo loạn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, danh dự của tập đoàn Tinh Vũ sợ là sẽ bị phá hủy hết. Vốn là cha tôi tính vay ngân hàng, nhưng thái độ bên phía ngân hàng lần này rất là dị thường, nói gì cũng không cho vay. Cùng đường, cha tôi mới liên hệ với thượng giới Thiên Hải vay tiền. Tình huống người làm ăn cậu cũng biết, lúc cậu phát đạt, mọi người sẽ xem cậu là huynh đệ, bằng hữu. Nhưng lúc cậu xui xẻo, thì còn ai kính trọng cậu chứ. Cha bên ngoài chạy mấy ngày, mới mượn tạm được hai trăm vạn. Chút tiền này, nói thật ngay cả tiền lương của công nhân cũng phát không đủ. Lúc này Vương Quốc Duy lại gọi điện qua, hắn tỏ vẻ nguyện ý vì Tinh Vũ sẽ đầu tư trợ giúp một triệu kim tệ không hoàn lại. Mà điều kiện chính là để cho tôi cùng hắn…

- Chú Hàn đáp ứng?

Long Vũ cau mày nói:

- Chu Hàn thật là, công ty dù có khó khăn đi nữa cũng không thể đem chuyện chung thân hạnh phúc của con gái đi làm giao dịch. Chị Hàn, chị đừng có gấp, như vậy đi, tôi đi tìm chú Hàn, tôi sẽ nói với ông ấy, tôi sẽ khuyên ông ấy từ bỏ suy nghĩ này đi.

- Không nên !

Hàn Duyệt vội vàng ngăn cản Long Vũ, nói:

- Cha không có đồng ý, là tôi chủ động đáp ứng. Tiểu Vũ, Tinh Vũ là tâm huyết cả đời của cha tôi. Nếu như không có một triệu kia của Vương Quốc Duy, lần này sợ là sẽ không giữ nổi nữa. Tôi không muốn nhìn thấy cha buồn khổ.

- Chị Hàn ——!

Long Vũ thở dài một tiếng:

- Theo như chị nói, hiện tại dường như không có cách nào rồi.

- Tiểu Vũ, thật ra thì tôi tìm cậu tới đây, chính là muốn nói với cậu, tôi cũng không có trông cậy vào cậu có thể nghĩ ra phương pháp nào tốt để xử lí.

Hàn Duyệt nói:

- Hàng yêu trừ ma, là nghề của cậu. Nhưng đây là vấn đề tài chính, không phải là sở trường của cậu. Được rồi, cậu trở về đi, tôi cần yên tĩnh một chút.

- Chị Hàn, chị nói gì vậy, chị nghĩ tôi còn có thể yên tâm để một mình chị ở đây sao?

Long Vũ nói:

- Đừng có gấp, biện pháp là do con người nghĩ ra mà.

- Cậu là người gì của tôi? Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.

Lúc trước còn đang tốt đẹp, đảo mắt một cái liền thay đổi sắc mặt rồi. Cho nên mới nói lòng nữ nhân là khó dò nhất. Tâm tư của các nàng, nam hài đoán tới đoán lui, đoán cả đời cũng không ra.

- Tôi là bằng hữu của chị.

Long Vũ nói.

- Bằng hữu cũng không cần xen vào chuyện này.

Hàn Duyệt nói.

- Tôi là nam nhân của chị.

Long Vũ cười hắc hắc nói:

- Lúc trước tôi với chị đã âu yếm rồi. Dựa theo quy củ. Chị đời này cũng chỉ có thể gả tôi.

- Đi chết đi.

Trên mặt Hàn Duyệt hiện lên vẻ thẹn thùng. Giơ đôi bàn tay trắng như phấn hướng bả vai Long Vũ đánh xuống như mưa. Trong miệng lại nói:

- Được lắm, cậu đã chiếm tiện nghi của tôi. Bây giờ còn dám hí lộng tôi. Trong khoảng thời gian này tôi quả là quá bận rộn. Nếu không phải là cậu nói. Tôi quả thật đã quên mất, cậu từng chiếm tiện nghi của tôi.

Nhìn đôi bàn tay trắng như phấn của Hàn Duyệt như mưa rơi đánh lên bả vai của mình. Long Vũ vẫn không phản kháng. Chỉ là mực mỉm cười.

Đột nhiên Hàn Duyệt ngừng lại. Hai mắt nhìn Long Vũ nói:

- Tiểu Vũ. Nói thật, chuyện lúc trước tôi từng đề cập tới. Cậu đã cẩn thận nghĩ tới chưa?

- Chị Hàn!

Long Vũ trầm ngâm một chút, nói:

- Thật xin lỗi, Chị Hàn chuyện này tôi thật sự không thể đáp ứng chị. Tôi là người tu đạo, hơn nữa tôi có chuyện của tôi, tôi không thể nào trộn lẫn vào thế giới này quá nhiều.

Lời này vừa nói ra, Hàn Duyệt im lặng không lên tiếng, hướng phía trước đi tới, trên mặt mặc dù không phải là lạnh như băng, nhưng cũng phủ đầy vẻ sầu bi.

Long Vũ ngầm thở dài, đi theo Hàn Duyệt.

Phía trước cách đó không xa, dưới cây liễu chính là một hàng ghế.

Hàn Duyệt đi tới một cái ghế ngồi xuống, Long Vũ cũng tới ngồi xuống gần nàng. Hai người tựa vào trên ghế, ngắm người đi trên đường, nhất thời rơi vào trầm mặc.

- Chị Hàn, tôi chỉ có thể làm một chút việc đủ khả năng. Tóm lại, tôi nhất định sẽ trợ giúp chị.

Long Vũ không nhịn được nói. Hắn không muốn Hàn Duyệt buồn rầu buồn rầu như vậy. Mặc dù hắn biết hắn căn bản vô lực giải quyết những vấn đề tài chính kia. Nhưng hắn vẫn sẽ cố hết sức ngăn cản chuyện này.

Hàn Duyệt chậm rãi quay đầu, ngước mắt nhìn Long Vũ, nhưng chưa trả lời.

Nàng không biết là mình có thích cậu thanh niên nhỏ hơn mình vài tuổi này hay không?

Nhưng những thứ này hiện tại nàng cũng không muốn nghĩ tới, hiện tại nàng lo lắng nhất là cha của nàng. Tình hình tài chính của tập đoàn Tinh Vũ nàng rất rõ ràng.

Chỉ cần có một triệu kia là có thể hoàn toàn thoát khỏi khốn cảnh .

Nàng thậm chí đang suy nghĩ, coi như mình cùng Vương Quốc Duy giả vờ kết hôn, không có một triệu kia chi viện, rốt cuộc là còn có ý nghĩ gì nữa? Nhưng nàng không dám nói.., vấn đề có nghiêm trọng hơn.

Nàng đột nhiên rất muốn tựa vào bả vai Long Vũ, nghỉ ngơi thật tốt một chút. Nàng cảm giác quá mệt mỏi. trong lòng thật sự quá mệt mỏi.

- Để cho tôi dựa vào một lát được không?

Hàn Duyệt nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Long Vũ nói:

- Tiểu Vũ, cám ơn cậu tối nay đã nói chuyện cùng tôi.

Theo thân thể nữ nhân dựa tới, Long Vũ ngửi được trong hơi thở một mùi thơm, vài cọng tóc nhẹ nhàng lay động trên cổ, trên mặt nàng.

Mặc dù đã từng ôm hôn Hàn Duyệt, nhưng giờ phút này cùng Hàn Duyệt thân mật ở chung một chỗ, tim của hắn vẫn còn có chút loạn nhịp. Đồng thời, bả vai Long Vũ rất rộng rất bền chắc, Hàn Duyệt cảm giác được rất thoải mái cũng rất an tâm.

Hai người giống như một đôi tình lữ, ngồi ở trên ghế, lẳng lặng , người nào cũng không nói.

Long Vũ muốn nói gì đó, nhưng hắn sợ phá hư giây phút yên lặng này, nên vẫn để nàng lẳng lặng dựa vào như vậy.

Đột nhiên Long Vũ cảm giác bả vai có chút khác thường

Vội vàng khẽ quay đầu, đã thấy hai hàng nước mắt trong suốt không tiếng động chảy xuống trên bả vai của hắn.

- Tại sao? Chị Hàn.

Long Vũ vội vàng hỏi:

- Đang yên lành như vậy sao lại khóc rồi? Chị yên tâm, tôi nói rồi chuyện này tôi sẽ quản, dĩ nhiên là sẽ quản đến cùng.

Hàn Duyệt đột nhiên khóc thành tiếng, cả người gục trên người Long Vũ, nước mắt như từng hạt trân châu liên tiếp không ngừng rớt xuống:

- Tiểu Vũ, nói cho tôi biết, tôi nên làm cái gì bây giờ?

Long Vũ chần chờ một chút, giơ cánh tay của mình lên nhẹ tay khẽ vuốt vuốt mái tóc của nàng, ôn nhu nói:

- Chị Hàn, chị xem như vậy được không? Tôi sẽ cùng chị Tuyết Cơ thương nghị một chút, tôi xem có thể hay không từ Huyền Môn hội sở mượn tạm một chút tài chính cho chị. Không chừng các chị sẽ có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Sau này sẽ trả tiền lại, chị xem có được hay không. Nhưng dựa theo quy của của Huyền Môn, vay tiền thì không thể nào không tính lãi. Có thể chi trả một chút lợi tức không?

Xã hội bây giờ phát triển, Huyền Môn cũng không ngoại lệ. Hôm nay bọn họ cũng đã thâm nhập tục giới làm ăn kiếm tiền rồi. Hơn nữa làm ăn quy mô cũng không nhỏ. Nói thí dụ như cái câu lạc bộ tư nhân mà Huyền Môn tụ hội kia, chính là một sản nghiệp không tệ rồi. Long Vũ đoán chừng lấy quan hệ của Tuyết Cơ, mượn tạm một chút tài chính vấn đề sẽ không lớn. Nhưng, muốn không có lãi xuất, dường như là không có khả năng.

- Tiểu Vũ, Cậu nói có thật không?

Hàn Duyệt giống như là bắt được một cây cỏ cứu mạng, mừng rỡ vạn phần, nói:

- Cảm ơn cậu, cám ơn cậu. Có lợi tức đó là rất bình thường. Chỉ cần cậu nguyện ý giúp, bất kể là lợi tức bao nhiêu chúng tôi cũng nguyện ý trả.

- Chị Hàn, như vậy đi, trước tiên để tôi gọi điện cho chị Tuyết Cơ, đem tình huống nói một chút.

Việc này không thể chậm trễ, Long Vũ liền bấm số Tuyết Cơ, đem tình huống nói một chút.

Sau khi Tuyết Cơ nghe Long Vũ nói, liền tỏ vẻ mình sẽ cố hết sức, nhưng tình huống cụ thể bây giờ còn khó mà nói, phải xem kết quả thương nghị của nàng và Phù Hoa.

Dù là như thế, Hàn Duyệt cũng mừng rỡ không dứt.

Sau khi xong chuyện, Hàn Duyệt cùng Long Vũ vẫn tiếp tục ngồi trên ghế, cũng không biết là hạnh phúc hay là bi thương, nàng khóc rất nhiều, nước mắt cơ hồ làm ướt cả lồng ngực Long Vũ.

Long Vũ thở dài, lấy tay ôn nhu đem lệ trên mặt nàng lau đi. Sau đó nhẹ nhàng ôm nàng ở trong lòng mình, để cho đầu của nàng dựa vào lồng ngực của mình, bàn tay khẽ vuốt vuốt mái tóc của nàng. Hàn Duyệt nhu nhược, tựa hồ dần dần khơi dậy lòng thương hương tiếc ngọc của hắn.

Hắn quyết định phải giúp Hàn Duyệt vượt qua cửa ải khó khăn này.

Sau khi giải quyết xong phiền toái, cả người Hàn Duyệt hoàn toàn buông lỏng xuống, nàng gục trong lòng Long Vũ ngủ thiếp đi. Ngủ một giất khoảng nửa giờ.

Nửa giờ sau, Hàn Duyệt tỉnh lại, mắt thấy mình cùng Long Vũ tư thế mập mờ như thế, nhất thời có chút đỏ mặt.

Mặc dù bốn phía ánh sáng không lớn, nhưng vẫn không che được tầm mắt Long Vũ. Hắn thấy rõ ràng Hàn Duyệt sắc mặt đỏ bừng, lan tràn đến tận cổ.

Long Vũ thấy Hàn Duyệt khẩn trương, bộ dàng càng thêm phần khả ái kiều mị, nhất thời mỉm cười.

Giờ phút này, nàng nào còn đâu cái dáng vẻ oai phong của một nữ quan cảnh sát, hoàn toàn chính là một thiếu nữ ngây thơ.

- Chị Hàn, tôi đưa chị về….

Long Vũ đứng lên nói, tựa hồ chuyện gì cũng không có phát sinh qua.

- Ừ…

Hàn Duyệt gật đầu đáp một tiếng.

Sau đó hai người dọc theo con đường đi về phía trước. Thật ra thì từ nơi này đến nhà Hàn Duyệt còn khá xa, nhưng giờ phút này không có người nào chủ động nói phải gọi xe.

Bọn họ tựa hồ muốn cứ như vậy mà đi về.

Trên đường, Long Vũ rất tự nhiên nắm lấy bàn tay của nữ nhân, khiến cho trái tim Hàn Duyệt đập mạnh không thôi. Cả khuôn mặt cùng cổ đều đỏ lên. Chẳng qua là trong lòng có chút ngọt ngào.

Đôi mắt Hàn Duyệt len lén liếc về phía Long Vũ. Trong lòng thầm nghĩ, Long Vũ mặc dù nhỏ hơn mình mấy tuổi, nhưng nhiều khi, biểu hiện của hắn cũng rất thành thục.

Nếu như có thể cùng nam nhân này dắt tay cả đời, chuyện này cũng là một việc không tệ.

Trong lòng nghĩ đến đây, khuôn mặt Hàn Duyệt càng thêm đỏ.

Long Vũ nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Hàn Duyệt, khẽ mỉm cười.

Cứ như vậy, hai người bước chậm ở trong bóng đêm dưới một bầu không khí mập mờ.

…………………………..

…………………………..

Hai ngày sau, Tuyết Cơ truyền đến tin tức tốt, có nàng cùng Long Vũ làm người bảo lãnh, Huyền Môn tạm cho tập đoàn Tinh Vũ mượn ba triệu. Lợi tức dựa theo giá thấp nhất của ngân hàng quốc gia.

Sau khi Long Vũ nhận được tin tức này, không nói hai lời liền gọi điện thoại nói cho Hàn Duyệt.

Giờ phút này, Long Vũ cũng không biết, vì chuyện này Tuyết Cơ đã bỏ ra rất nhiều sức lực mới tranh thủ được. Dĩ nhiên, trong chuyện này cũng có một phần công lao của Long Vũ.

Trên dưới Huyền Môn ai cũng biết tu vi Long Vũ chỉ dưới Thiên Cơ đạo nhân, cho nên phần mặt mũi này là muốn bán cho hắn.

Hàn Duyệt giờ phút này đang lo lắng vạn phần, trong lòng có cảm giác như kiến bò trên chảo nóng.

Sau khi nghe được tin này, trong lòng kích động không thôi. Nàng trước tiên đem tin tức này nói cho cha Hàn Hùng. Hàn Hùng đột nhiên nghe được tin tức tốt, có thể là quá mức kích động, khiến cho hít thở không thông.

Vẻ vui sướng trên mặt Hàn Duyệt còn không có mất đi, thế này là có thể thoát khỏi nguy cơ rồi.

Nàng vội vàng gọi xe cấp cứu, đem cha đưa vào bệnh viện. Đợi đến khi cha được đưa vào cấp cứu, nàng mới nhớ tới gọi điện cho Long Vũ.(Biên: Long Vũ suýt giết chết bố vợ )

Nhận được điện thoại Long Vũ nhất thời buồn bực.

Nghe được tin tức Hàn Hùng nhập viện, làm cho hắn không biết phải nói thế nào.

Hơi do dự một chút, hắn đi ô-tô đến tìm Tuyết Cơ, dùng hết tiền trên người mua của Tuyết Cơ một viên Dưỡng Nguyên Đan.

Ngay sau đó, hắn đi ô-tô tới bệnh viện.

Mà lúc này, cấp cứu đã kết thúc, Hàn Hùng cuối cùng cũng là hữu kinh vô hiểm.

Theo lời bác sĩ nói, hắn thật ra chính là vì quá mừng rỡ, lúc này mới biến thành cái bộ dáng này. Chỉ cần trong khoảng thời gian này tâm tình giữ vững, bình phục sẽ không có chuyện gì.

- Chị Hàn, chú Hàn sao rồi?

Đi tới bệnh viện, thấy ánh mắt Hàn Duyệt nhẹ nhàng, Long Vũ đoán chừng đã không có chuyện gì rồi, trong lòng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

- Đã không có chuyện gì rồi.

Hàn Duyệt vội vàng nói:

- Tiểu Vũ cám ơn cậu. Lần này nếu như không có cậu, Hàn gia sợ là phải suy sụp rồi.

- Chị Hàn, tôi và chị không cần phải khách khí.

Long Vũ nói:

- Như vậy đi, tôi vào xem chú Hàn một chút, đợi lát nữa chị chuẩn bị một chén nước sôi, chỗ này của tôi có một viên dưỡng sinh đan, rất có ích cho việc hồi phục của chú Hàn.

- Được.

Đối với Long Vũ, thái độ hiện tại của Hàn Duyệt là trăm phần trăm tín nhiệm.

Sau khi vào thăm Hàn Hùng, Long Vũ tựu lấy ra viên Dưỡng Nguyên Đan. Hàn Duyệt nhân cơ hội nói rõ tình huống, đem chén nước đưa tới. Dưỡng Nguyên Đan bỏ vào liền tan ra, một cổ ấm áp nhất thời đi khắp toàn thân, vô cùng thoải mái.

Chỉ trong chốc lát, mọi mệt mỏi chán chường của Hàn Hùng lúc trước đều bị quét sạch.

- Đây là đan dược gì?

Hàn Hùng cảm giác thân thể của mình tốt hơn một chút hơn nữa tinh thần còn hơn trước kia. Trực giác nói cho hắn biết, đan dược này tuyệt đối không đơn giản.

- Thật ra thì không có gì. . . chì là một viên Dưỡng Nguyên Đan.

Long Vũ cũng không che dấu nói.

Lời này vừa nói ra, Hàn Duyệt liền ngã ngửa không có phản ứng gì.

Là người trong cuộc Hàn Hùng vô cùng kích động, Dưỡng Nguyên Đan hắn đã nghe qua .

Vật kia đối với người bình thường mà nói, không thể nghi ngờ chính là thuốc tiên. Chẳng những có thể kéo dài tuổi thọ, còn có thể cường thân kiện thể.

Hàn Hùng từng nghe nói, Hoa Bắc có một đại lão, từng hao tốn năm trăm vạn, thông qua một con đường đặc thù mới mua được thuốc này.

Vốn là hắn đang hấp hối, sau khi dùng thuốc cũng trở nên tinh thần phấn chấn.

- Tiểu Vũ, thật là cám ơn cháu.

Hốc mắt Hàn Hùng có chút ướt át, cho tới bây giờ, hắn luôn cảm thấy Long Vũ là một người yêu tiền. Nhưng hôm nay, hắn lại đem đan dược giá trị năm trăm vạn cho mình. Ân tình này là khẳng khái bực nào?

Dĩ nhiên, đối với Hàn Hùng mà nói, năm trăm vạn không là cái gì. Mấu chốt nhất chính là phần ân tình này của Long Vũ.

Hàn Hùng biết, phục dụng viên đan dược kia, mình đời này sẽ không còn phải sợ tật bệnh quấn thân rồi. Một cỗ hùng tâm tráng chí tự nhiên sinh ra.

- Chú Hàn, chuyện cũng đã giải quyết, cháu thấy chị Hàn cũng không cần phải gả cho Vương Quốc Duy làm gì?

Long Vũ hiển nhiên muốn thay đổi đề tài.

Hàn Hùng đột nhiên cười nói:

- Chú là cha của tiểu Duyệt, chú dĩ nhiên nên vì tiểu Duyệt suy nghĩ. . . Cháu yên tâm đi, thật ra thì cho dù cháu không giúp chú, chú cũng sẽ không để cho tiểu Duyệt nhảy vào hố lửa. Tiểu Duyệt, thật ra thì cha cũng nghĩ kỹ rồi, thật sự nếu không được cha liền xin phá sản. Cùng lắm thì cha sau này về nhà đọc sách làm vườn. Đợi tương lai con có hài tử, cha liền giúp con trông coi hài tử. Ở Thương Hải bôn ba nhiều năm như vậy, cha có chút mệt mỏi rồi.

Nói tới đây, ánh mắt Hàn Hùng hướng Long Vũ, nói:

- Hiện giờ một khi tiểu Vũ đã giúp chú giải quyết khó khăn, chú đây tự nhiên sẽ gắng sức lăn lộn tiếp tục một phen nhất định sẽ không cô phụ ân tình của cháu đối với chú. Tiểu Vũ, viên Dưỡng Nguyên Đan này quá mức quý trọng, tương lai đợi công ty của chú phục hồi lại, chú nhất định sẽ báo đáp.

Long Vũ tự nhiên hiểu được ý tứ của Hàn Hùng, miệng hé ra cười một tiếng, nói:

- Chú Hàn thật là khách khí, nhưng chú đã có lòng, cháu cũng sẽ không cự tuyệt.(Biên: Ta thích thằng thẳng thắn như thế này )

Hàn Duyệt nghe vậy lập tức im lặng.

Long Vũ lần này nói chuyện, ý tứ rất là minh xác, đó chính là muốn tiền.

Ba người tán gẫu rồi một hồi, đợi đến khi Long Vũ đi vệ sinh, Hàn Duyệt nhân cơ hội hỏi thăm:

-

Cha, Dưỡng Nguyên Đan kia rất quý trọng sao?

- Đúng vậy.

Hàn Hùng nói:

- Đan dược kia trị giá năm trăm vạn, hơn nữa còn là có tiền cũng không thể mua được. Tiểu Duyệt, cha lần này coi như là kiếm được rồi, đời này, cha không bao giờ ...phải sợ tật bệnh quấn thân nữa rồi. Con chờ xem, cha sẽ hảo hảo mà đại kiền nhất tráng.

- Năm trăm vạn?

Hàn Duyệt khẽ cau mày, hỏi:

- Cậu ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

- Hắc hắc!!!

Hàn Hùng nhất thời cười:

- Tại con không biết, tiểu Vũ là người trong Huyền Môn, cậu ta lấy được nhất định là giá rẻ, nhưng cha đoán chừng giá cũng không rẻ. Dù sao cũng phải hơn một trăm vạn.

Hàn Hùng nào đâu biết rằng, vật kia giá vốn ba ngàn, trong nội bộ Huyền Môn giá sáu vạn. . . Long Vũ là hao tốn năm vạn từ Tuyết Cơ mua hàng.

Về phần giá trị trên thị trường bán năm trăm vạn, hoàn toàn là do cái gọi là bọn phú hào kia tự mỉnh nâng lên.

Dĩ nhiên, tình huống này bản thân Long Vũ là không biết.

Có thể hắn biết có hạn. Dưỡng Nguyên Đan là đan dược duy nhất của Huyền Môn được đưa ra ngoài, người tu đạo ăn không có nhiều tác dụng lắm, nhưng đối với cơ thể người bình thường thì vô cùng hữu ích.

- Tiểu Duyệt, đứa nhỏ tiểu Vũ này không tệ. . . Con nên nắm chắc cơ hội.

Hàn Hùng ý vị thâm trường nói.

- Cha. . . Con cùng tiểu Vũ…...Thôi quên đi, không nói trước được, nói cách xử lý chuyện của chúng ta đi….

Xoay chuyển lời nói, Hàn Duyệt hỏi:

- Cha, thân thể cha thật không có chuyện gì rồi?

- Ừ, cha lập tức sẽ xuất viện, chỉ cần ba triệu kia đến nơi, cha liền có thể bắt tay vào công việc rồi.

Hàn Hùng nói:

- Con cùng tiểu Vũ đi ra ngoài một chút đi.

- Vâng.

…………………………….

…………………………….

Đợi đến khi Long Vũ lần nữa trở lại, Hàn Duyệt chủ động mời:

- Tiểu Vũ, cha đã không có chuyện gì rồi, chúng ta đi ra ngoài một chút đi, tôi muốn mời cậu ăn bữa cơm, coi như là cảm tạ cậu. Được không?

- Dĩ nhiên là có thể.

Long Vũ cũng muốn nhân cơ hội cùng Hàn Duyệt nói lời từ biệt. Qua tối nay, hắn liền định đi Huyền Cảnh cùng Kim Ngô đại sư tiếp tục học tập phương pháp luyện khí, thuận tiện nghe ngóng tin tức của mẹ.

Nửa giờ hậu, hai người đi ô-tô tới khách sạn Shangri-La, chọn một phòng vô cùng thơ mộng. Hàn Duyệt biết Long Vũ ăn rất nhiều, lúc gọi thức ăn tùy ý một chút cũng không lo lắng, lấy một bàn món ăn mặn.

Long Vũ quả nhiên là cái gì đến cũng không cự tuyệt, cứ ngụm lớn ăn thịt, ngụm lớn uống rượu. Hàn Duyệt chỉ ăn một chút, nhưng rượu thì uống không ít. Không biết vì sao, nàng thật sự rất muốn uống say.

Sau khi cơm nước no nê, trên bàn đã có đến ba vỏ chai rượu, Long Vũ cũng không có bất kỳ điều không ổn, nhưng Hàn Duyệt có chút choáng váng rồi, gương mặt đỏ bừng , khiến người ta đau lòng.

- Tiểu Vũ, về nhà cậu, chúng ta tiếp tục uống, hôm nay thật là mệt mỏi.

Trong không khí truyền mùi thơm khiến người ta siêu hồn lạc phách. Tựa hồ như rượu làm cho người ta thêm gan dạ, Hàn Duyệt lộ ra vẻ rất lớn mật, dáng vẻ ôn nhu thẹn thùng lúc trước hoàn toàn không thấy đâu. Nàng nắm tay Long Vũ đi ra ngoài. Long Vũ cũng không có bất kỳ ý cự tuyệt nào.

(DG: Ngu mới cự tuyệt gái nắm tay )

Sau khi về đến nhà, cũng không có thấy bóng dáng Mã Hiểu Mai đâu, trong phòng vắng lặng, hắn lấy từ phòng bếp lấy ra một bình rượu trắng cùng hai cái ly.

- Tiếp tục uống.

Hàn Duyệt bưng chén rượu lên, nói:

- Tôi muốn cảm ơn cậu vì đã trợ giúp cha tôi, cám ơn cậu.

Giờ phút này Hàn Duyệt mặc dù có chút choáng váng, nhưng ý thức nàng cũng còn rất tỉnh táo

- Chị Hàn, chị đừng khách khí, tôi là giúp người…

Long Vũ vốn định nói cái câu cửa miệng của mình, nhưng nghĩ lại, lần này tựa hồ không có lấy tiền.(Biên: Câu cửa miệng của thằng này là lấy tiền giúp người diệt trừ tai ương hay sao ý )

- Hừ…

Hàn Duyệt thở phì phì, tức giận nói:

- Tiểu Vũ, cậu có thể đừng luôn nói cái câu cửa miệng đó được không. Nguyên là một chuyện rất cao thượng, sao khi đến trên miệng cậu, lại biến thành một khoản giao dịch rồi . . Tôi phạt cậu uống rượu. . . Nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu.

Nghe Hàn Duyệt nói như thế, sắc mặt Long Vũ ngượng ngùng, nhưng ngay sau đó liền bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

- Tôi uống cùng cậu.

Hàn Duyệt nói xong cũng bung lên chén rượu, một hơi cạn sạch, lộ ra vẻ hết sức dũng cảm.

Rất nhanh, một bình rượu cũng đã cạn rồi. Lúc này, Hàn Duyệt đã hôn mê, ý thức mơ hồ. Chẳng qua là lá gan cũng càng lúc càng lớn.

- Tiểu Vũ, tôi hỏi cậu... Cậu có yêu thích tôi không?

Hàn Duyệt nói ngay:

- Làm bạn trai của tôi đi. . . Bởi vì tôi đã thích cậu…

Long Vũ nghe vậy, trong lòng căng thẳng, nhìn Hàn Duyệt, điệu bộ này sợ là muốn thổ lộ rồi.

Bình tĩnh mà xem xét, Long Vũ cũng không ghét Hàn Duyệt, thậm chí còn có cảm giác thích thích. Nhưng chuyện của hắn cùng tiểu sư muội, Mã Hiểu Mai còn chưa rõ ràng. Trong thời gian ngắn, hắn không muốn trêu chọc nữ nhân nữa.

Đáng tiếc chính là, sự thật chưa chắc đã như ý nguyện.

Có những lúc, có một số việc không phải là hắn có thể khống chế được. Dưới tác dụng kích thích của rượu cồn, Hàn Duyệt chẳng những khí đảm mười phần, hơn nữa ánh mắt dần dần trở nên mê ly.

- Tiểu Vũ, đại ân không thể báo đáp. . . Tôi đem thân thể cho cậu.

Vừa nói, Hàn Duyệt đột nhiên nhào tới, ngả vào trong lòng Long Vũ, hai tay ôm hắn thật chặc:

- Tiểu Vũ, nếu như cậu không chê chị Hàn..., tối nay chúng ta sẽ làm chuyện này. . .

Long Vũ một trận xấu hổ.

Lời này của Hàn Duyệt quả là quá mức trực tiếp rồi.

Lúc này, Hàn Duyệt đã ngẩng đầu lên thâm tình chân thành nhìn Long Vũ nói:

-

Tiểu Vũ, chị Hàn hôm nay nói thật, chị Hàn là thật tâm thích em . . .

Lúc này, hai ánh mắt cơ hồ dán lại với nhau, Long Vũ có thể cảm nhận được da thịt nhẵn nhụi của nàng, còn có bộ ngực phập phồng. Giống như trước, Hàn Duyệt cũng có thể cảm nhận được trên thân nam nhân nóng hổi, khí tức trên người nam nhân làm cho nàng cả người vô lực, co rúc trong lòng Long Vũ.

Ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người nữ nhân, tà niệm trong Long Vũ nhất thời đột nhiên phát sinh. Hắn vội vàng tụng đọc Phổ Thiện Thanh Tâm chú, đáng tiếc nhưng không có bất cứ hiệu quả nào.(Biên: Thôi xong )

Hắn cũng không rõ ràng lắm, lần này động tình cũng không phải tất cả đều là tà niệm, còn có một phần là tình cảm trộn lẫn trong đó. Duới tình huống như thế, hiệu quả của Phổ Thiện Thanh Tâm chú tự nhiên cũng mất đi một ít.

- Chị Hàn, tôi cũng thích chị.

Long Vũ hôn lên hai cánh hoa khiêu gợi kia của nữ nhân, hương vị ngọt ngào, mềm mại giống như bó hoa tươi kiều diễm.

Long Vũ có thể cảm giác được nàng khẽ run rẩy, hơn nữa, trước ngực mềm mại bắt đầu kịch liệt phập phồng .

Kìm lòng không đậu , Long Vũ đem bàn tay to dò xét đi vào, trêu chọc hai đầu vú cứng rắn kia. Mỗi một lần trêu chọc, cũng có thể cảm nhận được thân thể Hàn Duyệt truyền đến một trận rung động, phảng phất như đáp lại hắn.

Cảm giác thẹn thùng xen lẫn khoái cảm mạnh mẽ trong lòng, bàn tay nhỏ bé của Hàn Duyệt mạnh dạng hướng tới giữa háng nam nhân sờ tới.

Cứ như vậy, một đôi nam nữ sau khi uống rượu bắt đầu giao lưu.

Trước đây, khi Long Vũ cùng Hàn Duyệt lần đầu gặp gỡ. Khi đó, Hàn Duyệt luôn là nhìn Long Vũ không vừa mắt. Nhưng là theo thời gian không ngừng gặp gỡ, ưu điểm trên người Long Vũ dần dần biểu hiện ra, cũng vì vậy đã hấp dẫn ánh mắt Hàn Duyệt.

Người thiếu nữ nào mà không hoài xuân.

Hàn Duyệt cũng không ngoại lệ, nàng bên ngoài thì kiên cường, thật ra thì nội tâm nhu nhược. Tình cảm chẳng bao giờ dám nói ra. Hôm nay, dưới sự kích thích của rượu, nàng rốt cuộc dám có hành động như vậy rồi.

Long Vũ bên này bởi vì tiểu sư muội, Mã Hiểu Mai mà phiền não, rất cần một nữ tử ôn nhu tới quan tâm.

Hàn Duyệt mặc dù không có quá nhiều ôn nhu. Nhưng là lại có chân tình. Cộng thêm tà niệm của La Hậu ảnh hưởng, hai người thuận theo tự nhiên liền trắng trợn dây dưa lại với nhau.

- Ư…

Theo bản năng Hàn Duyệt phát ra tiếng rên rỉ, thân thể nhịn không được một trận dồn dập run động, Long Vũ mỗi một lần vỗ về chơi đùa đều giống như trong lòng bị thiêu đốt, cứ như vậy tấm thân xử nữ của nàng làm sao có thể chịu đựng nổi.

Đã có vài lần kinh nghiệm, Long Vũ rất rõ ràng nữ nhân lần đầu tiên cần ôn nhu vuốt ve, cho nên, hắn cũng không có keo kiệt.

Trong nháy mắt đó, khi nam nhân tiến vào thân thể mình, Hàn Duyệt cảm thất kịch liệt đau đớn nhưng trong lòng an tĩnh rất nhiều. Một khắc kia, nước mắt nàng rốt cục lặng lẽ chảy xuống, móng tay nàng cấu lên người Long Vũ lưu lại từng vết rất rò ràng.

Nước mắt cũng là ngọt ngào.

Cũng đều là nữ nhân giống nhau, Hàn Duyệt lần đầu tiên trừ một chút thống khổ ngoài ra cũng không có quá nhiều vẻ vui mừng. Nhưng trong lòng của nàng lại là rất vui vẻ .

Bởi vì, nàng rốt cục đã có tình cảm của mình.

Mới đầu Long Vũ còn hiểu được thương hương tiếc ngọc, nhưng là rất nhanh, theo bộc phát của hắn, hắn liền trở nên thô bạo. Không hề bận tâm Hàn Duyệt là lần đầu tiên, bắt đầu một vòng mới chinh phạt.

Nhưng Long Vũ cũng không phải là ý thức không rõ, cho nên trong lúc chinh phạt, đồng thời hắn cũng không quên dùng đạo lực đi giúp Hàn Duyệt giảm bớt đau đớn.

Dần dần, Hàn Duyệt cũng hưởng nhận lấy được sự vui thích của nam nữ hợp thể, trong miệng rên rỉ không ngừng. Hàn Duyệt rốt cuộc cũng là nữ nhân mãnh liệt.

Không biết qua bao lâu, bão táp rốt cục ngưng xuống, tà niệm trong lòng Long Vũ hoàn toàn biến mất. Hắn ôn nhu hỏi:

- Đau không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play