- Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Đường Na tiểu thư, ngươi tạo nghiệt, hiện tại thì một mình ngươi gánh chịu đi
Long Vũ ôm cánh tay, bộ dạng như đang xem trò vui.
Đường Na dường như đã ý thức được vấn đề nghiêm trọng, nhưng nàng lại không thể làm gì.
Mê tình tán so với các loại độc dược khác hoàn toàn bất đồng, trúng phải cái này, chỉ có một biện pháp mới có thể giải quyết, đó chính là cùng người khác phái giao hợp.
Trừ cách đó ra, cũng không có bất kỳ phương pháp giải quyết nào.
Chỉ một lúc sau, suy nghĩ của Đường Na càng ngày càng mơ hồ, nàng cùng rõ ràng cảm ứng được của mình càng trở nên mạnh mẽ, so sánh với bình thường càng tăng lên gấp đôi. Bết bát hơn chính là một cổ dịch thể nóng hổi từ hạ thể trào ra, cả một đám cỏ rập rạp đã trở nên ướt nhẹp.
Thân thể của nàng càng không thể tự khống chế phát ra từng đợt run rẩy, cảm giác tê dại ngứa ngáy trong cơ thể khiến người ta sống không bằng chết, hơn nữa toàn bộ đều tụ về một chỗ.
Nàng hận không thể đem tay của mình đưa tới nơi đang vô cùng ngứa ngáy để chà xát, nhưng…. Nàng rất rõ ràng dưới uy lực của thuốc mê, nếu như không thể kịp thời giải dược..., sợ là nàng sẽ phải thất khiếu chảy máu mà chết.
- Cứu cứu ta…
Đường Na biết nếu để thêm một hồi nữa, ý thức của nàng sẽ hoàn toàn tê liệt, đến lúc đó hết thảy đều đã chậm. Nếu như nam nhân ở trước mắt không cùng mình hợp thể, kết cục duy nhất của mình chính là chết. Đúng như Long Vũ nói, tự gây nghiệt không thể sống, lúc trước khi bỏ thuốc, nàng đã cho hơi nhiều một chút. Ý là muốn cho chủ tử chơi thống khoái. Hiện tại báo ứng ở trên người nàng rồi, hiển nhiên, nỗi thống khổ của nàng cũng còn lớn hơn nữa.
- Ha ha!
Long Vũ khinh thường khẽ cười một tiếng, nói:
- Hối hận rồi sao? Tiện nhân. Ta hỏi ngươi mấy câu, Vương Quốc Duy có phải chính là Song Tử Hoàng không?
- Vâng. . . Hắn là…
Nếu là bình thường Đường Na nhất định không dám phản bội Vương Quốc Duy. Nhưng giờ phút này. Nàng đã không kịp nghĩ nhiều như vậy.
- Ta lại hỏi ngươi. Hắn rốt cuộc là người hay là ma thú?
Long Vũ hỏi tới.
- Không biết…Ta chỉ biết là hắn là Song Tử Hoàng. Là hắn dùng dược vật giúp chúng ta mở ra dị năng thứ hai. Là hắn cho chúng ta tánh mạng. Cho nên chúng ta mới trung thành với hắn.
Đường Na gần như cầu khẩn nói:
- Van cầu ngươi. Cứu cứu ta. Chơi ta. Hành hạ ta. . . Ta cần ngươi giày xéo. . . (DG: Có em nào van xin mềnh như vậy ko nhỉ . Biên: Chú cứ ngồi một chỗ mà mơ đi )
Đường Na bất chợt ôm lấy Long Vũ, đem bộ ngực cùng hạ thể dán xát vào người Long Vũ, không ngừng cọ sát:
- Dẫn ta đi. Van cầu ngươi.Từ giờ trở đi ta tình nguyện làm đầy tớ của ngươi.
Đường Na ôm lấy Long Vũ. Hắn có thể cảm giác rõ ràng biến hóa của nàng. Biết nàng không thể nhịn lâu được nữa. Ngay sau đó cười nói:
- Ta có thể dẫn ngươi đến một nơi bí mật. Nhưng ta cũng không nhất định phải cứu ngươi. . . Đây là ngươi tự làm tự chịu. Ngươi nhìn cũng xinh đẹp, đáng tiếc tâm địa vô cùng ác độc. . . Nếu như ta đoán không sai, ngươi trúng phải mê tình tán, nếu như không thể cùng người phát tiết, ngươi sẽ bị dục hỏa công tâm mà chết. Đúng không?
- Vâng. . .
Đường Na vội vàng nói:
- Van ngươi. Ta nguyện làm đầy tớ của ngươi. Ngươi muốn ta làm cái gì, ta cũng nguyện ý. Chỉ cần ngươi chịu cứu ta. Ta thậm chí nguyện ý phản bội Song Tử Hoàng.
…………………………..
…………………………..
Vương Quốc Duy dùng hết thủ đoạn muốn mời Hàn Duyệt cùng đi ra ngoài tản bộ, nhưng Hàn Duyệt lại vô cùng cưng rắng, mặc cho Vương Quốc Duy nói gì nàng đều không trả lời.
Nhìn thời gian đã tới rồi, Hàn Duyệt vẫn không có chút phản ứng nào, trong lòng Vương Quốc Duy vừa sợ vừa vội.
- Thật xin lỗi, tôi còn có một số việc, tôi không có rảnh ở đây cùng cùng cậu.
Hàn Duyệt xoay người rời đi.
- Đợi một chút!
Vương Quốc Duy thật sự là gấp gáp, trong lòng cùng cồn cào ngứa ngáy không thôi.
Trong tình huống như vậy, hắn không còn đếm xỉa gì nữa nói:
- Nếu như cô nguyện ý theo tôi ra ngoài một chút..., tôi sẽ nói cho cô biết một chút tin tức về Khô Lâu.
Nghe Vương Quốc Duy nói như thế, Hàn Duyệt lúc này mới đứng lại:
- Nếu là như vậy, vậy chúng ta đi ra ngoài một chút đi. . .
Khóe miệng Vương Quốc Duy nổi lên một tia cười lạnh, đầy dâm đãng.
Không ngờ Hàn Duyệt đi phía trước hắn, khóe miệng cũng nổi lên một tia cười lạnh.
Cứ như vậy, trong lòng hai người mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, một trước một sau đi ra khỏi yến hội.
Vài phút sau, hai người tới một chỗ yên lặng không có người nào. Hàn Duyệt xoay người dò hỏi:
- Được rồi, hiện tại cậu có thể nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc biết được những gì?
- Trước tiên không cần phải vội!
Tâm tình Vương Quốc Duy có chút khẩn trương, bởi vì trò hay sắp bắt đầu. Từ sau khi hắn biết Hàn Duyệt, không có ngày nào trong lòng hắn không nghĩ đến nàng. Có bao nhiêu lần ban đêm, hắn mơ thấy đem Hàn Duyệt nằm thân thể mình, hết sức chơi nàng, sục nàng. Hôm nay khi tâm nguyện này sắp đạt thành, tâm tình của hắn thật sự là không cách nào bình tĩnh được.
Nếu như không phải là sợ bị người phát hiện, hiện tại hắn đã muốn hoan hô rồi.
- Hàn lão sư, cô có cảm thấy có chút khó chịu hay không?
Vương Quốc Duy cẩn thận hỏi thăm, trong lòng tràn đầy mong đợi.
Hàn Duyệt tự nhiên biết tâm tư Vương Quốc Duy. Nàng cố nén sự ghê tởm trong lòng, cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu như cậu thật sự không có gì để nói với tôi, tôi nghĩ tôi hẳn là phải đi. Tôi rất bận rộn, hẹn gặp lại.
- Đợi một chút.
Vương Quốc Duy nóng nảy, hắn vội vàng gọi Hàn Duyệt lại, nói:
- Cô chớ vội, tôi không phải là đang định nói cho cô một vài tin tình báo trọng yếu sao. Theo như tôi được biết, cái tổ chức Khô Lâu này thật ra thì cũng không phải là cái gì tà ác, bọn họ thật ra cũng rất tốt. Cô nghĩ xem, Song Tử Hoàng có thể giúp con người bộc phát tiềm năng, đây là chuyện tốt cỡ nào? Tương lai toàn thế giới này nếu như ai cũng được khai phá, đây chẳng phải là tố chất con người trên thế giới cũng được đề cao sao? Cứ như vậy, không phải xã hội cũng sẽ phát triển sao? Hàn Lão sư, cô không cảm thấy đây là một chuyện tốt sao?
- Kẻ điên.
Hàn Duyệt sâu hít sâu một hơi, nói:
- Đây hoàn toàn là lời của người điên.
- Song Tử Hoàng này rõ ràng chính là muốn phá đi sự bình yên của thế giới.
- Vương Quốc Duy, cậu nói thật cho tôi, cậu cùng Khô Lâu Song Tử Hoàng rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?
Hàn Duyệt lớn tiếng quát hỏi.
Lời này vừa nói ra, thân thể Vương Quốc Duy nhất thời run lên bần bật:
- Cô nói bậy bạ gì đó, tôi là một người làm ăn đứng đắn, hơn nữa còn là sinh viên ở đại học Thiên Hải. Làm sao tôi có thể cùng Khô Lâu có quan hệ.
Khi Hàn Duyệt quát hỏi, Vương Quốc Duy có chút chột dạ, trong lòng hắn cũng càng bối rối. Hắn làm sao cũng nghĩ không thông, thuốc mê này làm sao còn không phát tác. Dựa theo lời của Đường Na nói, lúc này Hàn Duyệt đã phải năn nỉ cầu xin hắn mới đúng.
- Vương Quốc Duy, tôi biết trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì, nhưng tôi khuyên cậu tốt nhất là quên chuyện đó đi.
Hàn Duyệt cười lạnh một tiếng, nói:
- Chén rượu có thuốc kia, tôi không có uống.
- Cô có ý gì?
Vương Quốc Duy sửng sốt một chút.
- Tôi có ý gì trong lòng cậu rõ ràng nhất.
Hàn Duyệt khinh thường nói:
- Nói thật với cậu, cho cậu hay, chén rượu kia đã bị người động tay động chân, Đường Na tự mình uống rồi. Vương Quốc Duy, cậu biết không? Các người đây là đang phạm tội. Nếu như không phải là tiểu Vũ kịp thời phát hiện âm mưu của các người, các người đã gây thành đại họa. Tôi hiện tại hoàn toàn có thể có lý do kiện cậu.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vương Quốc Duy đại biến.
Hắn vạn lần không ngờ âm mưu của mình lại biến thành như vậy. Thật sự ứng câu nói kia, đoán được mở đầu, lại không đoán được kết thúc.
- Thế sự vô thường. Hàn lão sư, tôi không biết cô đang nói cái gì. Thật xin lỗi, tôi còn có việc phải xử lý, tôi đi trước một bước đây.
Lần này, thì đổi lại là Vương Quốc Duy vội vã rời đi.
Duới tình huống như thế, hắn không rời đi cũng không được rồi.
Tiện nghi không chiếm được, ngược lại còn làm cho toàn thân run rẩy.
Trên đường trở về, Vương Quốc Duy đúng là khóc không ra nước mắt.
………………………….
………………………….
So với Vương Quốc Duy, tao ngộ của Đường Na càng thêm bi thảm.
Giờ phút này, nàng được Long Vũ dẫn tới một khách sạn hết sức vắng vẻ. Vài phút sau, nhận được điện thoại của Lâm Phong, Hàn Duyệt cũng chạy tới.
Xem bộ dáng là muốn cùng Long Vũ tạo thành một tam đường hội thẩm.
Mà Đường Na lúc này đã có chút không nhịn nổi, chút lý trí cuối cùng của nàng đang không mơ hồ. Do bản năng điều khiển, nàng đưa tay xé bỏ áo ngoài. Chỉ chừa lại một lớp áo nhung mỏng. Chẳng qua là áo nhung kia cũng bị mồ hôi ướt đẫm, khó che hết xuân sắc, hô hấp phập phồng , hai bầu vú không ngừng nhấp nhô dưới lớp áo nhung thắt chặt.
Hàn Duyệt tức giận nhìn Long Vũ nói:
- Cậu tựu không có biện pháp nào sao?
Long Vũ cười hắc hắc:
- Mê dược này tương đối mạnh, trừ phi hiện tại cho cô tìm mấy tráng nam, nếu không, rất khó cứu. . .
- Cậu là người tu đạo, cuối cùng cũng phải nghĩ ra biện pháp chứ.
Cùng là phái nữ, Hàn Duyệt hiển nhiên có chút không nỡ. Lúc này hai tay Đường Na đã không tự chủ nắm lấy hai vú mạnh mẽ xoa nắn. Bộ dáng hết sức dâm đãng.
- Chị Hàn. . . Chị tại sao có thể đồng tình với cô ta như vậy.
Long Vũ nói:
- Chị cũng đã biết, nếu như không phải là tôi cẩn thận, kịp thời phát hiện âm mưu của Vương Quốc Duy, hiện tại người nằm trên ghế sa lon thủ dâm chính là chị đó. Chị nhìn kỹ đi, đây sẽ là kết quả của chị.
Nghe Long Vũ, trong lòng Hàn Duyệt nổi lên cảm giác ớn lạnh.
Đúng như lời Long Vũ, nếu không phải là hắn phát hiện kịp thời, thật sự mình phải làm một trò hề như vậy. Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Duyệt đối với Đường Na cũng không khỏi tức giận.
- Thật đáng đời.
Hàn Duyệt tức giận nói:
- Đây chính là báo ứng.
- Ta muốn….
Trong con ngươi Đường Na lóe ra hồng quang, chính là biểu hiện của sự bộc phát. Nàng nhìn Long Vũ, vẻ mặt tràng đầy khát vọng.
Nếu như nàng còn có khí lực để nói, giờ phút này đã sớm nhào đầu về phía trước, đem Long Vũ đẩy tới rồi.
Theo lực lượng trên hai tay của nàng tăng lên, chiếc áo nhung cũng bị nàng cỡi xuống, ngay cả chiếc nịt ngực màu đen kia cũng bị cởi bỏ, cả bộ ngực trắng ngần của nàng lộ ra, đỉnh đầu là hai hạt anh đào đỏ hồng tiên diễm vô cùng.
Một màn hương diễm như thế, ngay cả Lâm Phong hô hấp cũng có chút dồn dập. Nhưng hắn rốt cuộc cũng là người phi thường, chẳng qua là chỉ trong chốc lát, tâm tình kia liền trở lại bình thường.
- Tiểu Vũ, cậu xem bây giờ nên làm gì?
Lâm Phong nói:
- Tiếp tục như vậy, chúng ta dường như cũng không có cách nào hỏi cô ta được. . . Cậu xem có biện pháp gì không?
- Tôi xem một chút!
Long Vũ đi tới mấy bước, lại không nghĩ Đường Na đã mất đi ý thức kia lại kéo lấy tay hắn, bàn tay nhỏ bé lại nắm lấy tay hắn đặt lên bộ ngực của mình.
Long Vũ do dự chốc lát, nói:
- Hiện tại biện pháp duy nhất chính là tiết dục, giải phóng một chút. Cũng may cô ta là người có dị năng, cũng chính là người biến chủng, thể chất của cô ta so với nữ nhân bình thường mạnh hơn, cho nên chỉ cần tiết dục thích đáng, sẽ không xảy ra chuyện. Lâm tổ trưởng, anh xem thuộc hạ của có ai nguyện ý hiến thân không?
- Không có.
Lâm Phong vội vàng khoát tay:
- Tuyệt đối không có, tôi đảm bảo là không có. Loại chuyện này, Lâm Phong tôi cũng không muốn cho đội viên của mình dính vào.(Biên: Vãi cái thằng đội trưởng )
Hàn Duyệt cũng nghiêng đầu đi, không muốn nhìn nữa.
Mặc dù Đường Na là gieo gió gặp bão, bất quá nàng vẫn cảm thấy như vậy có chút tàn nhẫn.
Long Vũ mặc cho Đường Na ôm tay phải của hắn cọ xát trên da thịt của nàng, một đường đi xuống, cuối cùng ngừng lại giữa hai chân của mình. Hạ thể đã sớm xuân triều tràn lan, Long Vũ đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm tới, nàng càng thở gấp không ngừng, vẻ mặt giống như là phi thường thỏa mãn.
- Được rồi, tôi liền hy sinh ngón tay của tôi một chút vậy.
Long Vũ lộ vẻ khốn khổ:
- Nếu không chị Hàn, chị tới đây một chút đi, dù sao các người cũng là nữ nhân.
- Đi tìm chết đi.
Hàn Duyệt lúc này liền cự tuyệt:
- Cậu cho rằng tôi là les sao?
- Lâm Phong tổ trưởng…Chẳng qua chỉ là dùng ngón tay mà thôi.
Long Vũ hỏi.
- Bản thân cậu tự mình làm đi.
Lâm Phong vội vàng lui về phía sau mấy bước, hơn nữa nhắm hai mắt lại.
Đối với một nam nhân bình thường mà nói, thiếu nữ đào nguyên tự nhiên là tuyệt đẹp, nhất là cái loại dính thuốc như thế này, cảm giác ướt nhẹp, khiến cho tâm thần của hăn không ngừng nhộn nhạo.
Cũng may Phổ Thiện Thanh Tâm Chú hiệu quả không tệ, Long Vũ luôn là có thể thủ vững tâm trí của mình.
Theo ngón tay Long Vũ ngọ nguậy, Đường Na phảng phất như nếm được mật ngọt, vừa rên rỉ, đồng thời di động hạ thể, hận không được trực tiếp đưa ngón tay kia đâm thủng vào thân thể của nàng.
Dưới tác dụng của mê tình tán, thân thể Đường Na hết sức nhạy cảm. Long Vũ một phen nhanh chóng ngọ nguậy khiến cho thân thể của nàng kịch liệt rung động.
Vài phút sau, theo một tiếng rên rỉ thoải mái cao vút, một cổ chất lỏng nóng hổi phun đầy trên tay Long Vũ.
Nàng lại cứ như vậy mà tiết ra.
Sau khi tiết thân, Đường Na bình tĩnh rất nhiều, nhưng vẫn không chịu buông Long Vũ ra. Mấu chốt của vấn đề chính là dược hiệu quá mạnh mẻ.
Đây cũng chính là tại sao nói nàng là tự gây nghiệt không thể sống.
Nếu như là một loại dược hiệu khác, sau khi tiết thân, trên căn bản là có thể giảm thiểu độc tố rồi.
- Hiện tại đã có thể tra hỏi chưa?
Lực chú ý của Lâm Phong thủy chung vẫn nhìn chăm chú trong hồ sơ, về phần cảnh xuân của Đường Na, hắn chẳng thèm ngó tới.
Trên đời không có nam nhân không hảo sắc, nhưng trong lòng Lâm Phong, ở chỗ có vài người, hắn cố giữ chút sĩ diện.
- Tựa hồ còn chưa được.
Long Vũ phát hiện ý thức Đường Na vẫn hỗn loạn như cũ, trong con ngươi vẻ dâm dục hiển nhiên còn chưa mất đi.
Hàn Duyệt thở dài một hơi, sau đó mới lên tiếng:
- Trong phòng thật sự quá nóng, tôi đi ra ngoài hóng mát một chút.
Cũng không biết tại sao, khi nàng thấy ngón tay Long Vũ ngọ ngoạy ở hạ thân một nữ nhân, trong lòng có chút tức giận, một cảm giác khó hiểu chậm rãi xuất hiện trong đầu.
Long Vũ lại không có thời gian đi để ý tới Hàn Duyệt.
Trong đầu hắn đã hạ quyết tâm một không làm, hai không nghỉ, ngón tay lần nữa nhanh chóng nhuyễn động, Đường Na mới vừa bình tĩnh trở lại, lần nữa rên lên, tràng diện kia, Lâm Phong nghe được đỏ mặt, dường như đã muốn xoay người đi ra ngoài.
- Đợi một chút!
Long Vũ vội vàng nói:
- Lâm Phong tổ trưởng, không cho phép anh đi… Anh ra ngoài rồi, lúc nữa ai sẽ chứng minh sự trong sạch của tôi.
Lâm Phong cười khổ một tiếng, liền dừng bước, chẳng qua là bịt chặt lỗ tai.
Nửa giờ sau, Đường Na dưới tác dụng của ngón tay của Long Vũ, liên tục hai lần tiết thân.
Lúc này, màu đỏ trong con ngươi của Đường Na mới dần dần biến mất.
Long Vũ vội vàng dùng ga giường đem thân thể nàng bao lại.
Lâm Phong đi ra ngoài, sắc mặt một mảnh xanh mét kêu Hàn Duyệt vào, bắt đầu tam đường hội thẩm.
- Đường Na. . . Ta hỏi ngươi, vì sao phải muốn dùng mê tình tán hại ta, ta với ngươi không oán, không thù, ngươi vì sao ác độc như vậy?
Hàn Duyệt thấy vẻ mặt Đường Na hồi phục xong, lớn tiếng quát hỏi.
Sau khi Đường Na tỉnh táo lại, dường như có lẽ đã ý thức được tình cảnh của mình. Nàng nhìn ba người chung quanh, nhìn nhìn lại tình cảnh của mình, cười lạnh một tiếng, nói:
- Muốn đánh muốn giết tùy các ngươi.
Lâm Phong đi lên trước, nói:
- Đường Na, ngươi hiện tại chỉ có một con đường duy nhất chính là hợp tác với chúng ta, nếu không, đợi chờ ngươi chính là một con đường chết. Tiểu tổ siêu năng lực của ta đã tra được thân phận chân thật của ngươi. Ngươi chính là nữ nhi của gia chủ Đường gia, ngươi gia nhập nghiệp đoàn dị năng là vì thu hoạch phương pháp tu luyện dị năng. Hôm nay ngươi lần nữa đổi chủ gia nhập Khô Lâu, nhưng chính là vì Song Tử Hoàng mở ra tiềm năng của ngươi. . . Ta nghĩ, người giống như ngươi vậy, hẳn là sẽ rất sợ chết. . .
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đường Na nhất thời xanh mét.
Lâm Phong nhân cơ hội nói:
- Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm phạt, đây là chính sách nhất quán của chúng ta. Chỉ cần ngươi đáp ứng hợp tác với chúng ta, ta sẽ bảo đảm an toàn của ngươi.
Hàn Duyệt cũng nói:
- Đừng do dự nữa, ngươi không có lựa chọn nào khác đâu.
Đường Na oán hận nhìn Long Vũ một cái, nói:
- Ngươi đến tột cùng là như thế nào biết được ta bỏ thuốc.
- Đây là bí mật, ngươi không cần biết!
Long Vũ không khách khí nói:
- Tiện nhân, ta hiện tại mới biết được, ngươi nguyên lai là người Thục Trung Đường gia, ta hỏi ngươi, phụ thân ngươi có phải là dùng thủ đoạn bất chính hãm hại Đường Việt cướp lấy vị trí gia chủ Đường gia đúng không? Đúng rồi, lão tử không biết xấu hổ kia tên là gì?
- Ta tại sao phải nói cho ngươi biết.
Đường Na nhìn chằm chằm Long Vũ hỏi:
- Ngươi cùng Đường Việt là quan hệ như thế nào?
Hắn cẩn thận nghĩ một chút, Đường Việt kia hẳn phải là bố vợ của hắn mới đúng. Chẳng qua hiện nay tiểu sư muội đã sớm quên mất đoạn tình cảm giữa bọn họ rồi.
Thật là đáng tiếc.
- Ngươi không cần biết ta cùng Đường Việt có quan hệ gì? Ta hỏi ngươi, cha ngươi tên gì? Lão vương bát đản tam thúc công kia tên gì?
Long Vũ cười lạnh một tiếng nói:
- Ngươi nếu không phối hợp, đừng trách ta không khách khí. Nói cho ngươi biết, lúc trước, khi ngươi động dục, cái tình cảnh kia ta cũng thâu lại rồi, ngươi nếu không chịu phối hợp cùng ta, ta sẽ sao lại, mang đến Thục Trung buôn bán. Tin tưởng sẽ có rất nhiều người thích nó.
- Ngươi vô sỉ!
Đường Na hoảng sợ vạn phần. Cái đoạn ghi hình kia nếu quả thật mà truyền tới Thục Trung, phụ thân nàng, Đường Chính, nhất định sẽ đánh chết nàng.
Trong lòng nghĩ đến đây, nàng vội vàng nói:
- Phụ thân ta tên Đường Chính, Tam thúc công là Đường Cát (DG: vãi cả tên ). Ngươi còn muốn hỏi cái gì, chỉ cần là ta biết, ta sẽ nói cho ngươi biết. Ta chỉ là hi vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa, đem băng ghi hình kia hủy đi.
- Ha hả.
Long Vũ đắc ý cười:
- Băng ghi hình có tiêu hủy hay không, hoàn toàn quyết định bởi biểu hiện kế tiếp của ngươi. Ta hỏi ngươi, Vương Quốc Duy kia có phải chính là Song Tử Hoàng hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT