Nguyên Phong từ trong tay Song Tử Hoàng tiếp nhận viên thuốc, không có chút nào do dự, há mồm ra nuốt vào. Sau khi vào miệng, viên thuốc kia lập tức hóa thành một dòng nước ấm lan đi khắp toàn thân. Rất nhanh, Nguyên Phong cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng.
Đợi cho Nguyên Phong khi rời đi rồi, Đường Na vẫn luôn không nói chuyện liền hỏi:
- Ông chủ, hắn có thể làm được sao?
- Không biết.
Song Tử Hoàng cười nói:
- Đó là dược vật ta tốn nhiều tâm sức nghiên cứu chế tạo, dược hiệu còn chưa xác định, vừa hay dùng hắn để làm vật thí nghiệm. Đồng thời ta cũng rất muốn biết, tiểu tử Long Vũ đó mạnh như thế nào. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Đúng rồi, Đường Na, từ ngày mai trở đi, ngươi tới tập đoàn Bách Thánh làm chuyên trách thư ký của ta...
…………………………
…………………………
Ban đêm, Long Vũ đang ngồi xếp bằng tại đầu giường, đột nhiên, một cỗ hơi thở đầy sát khí truyền đến. Thoáng do dự một chút, hắn thả người nhảy ra ngoài cửa sổ, thân hình biến mất trong trời đêm.
Mười phút sau, hắn đứng ở đằng sau một con hẻm, thấy có một con quái vật ở đó.
Quái vật kia có một đầu tóc dài màu vàng giống nhân loại, cao chừng hai thước, cả người đầy lông màu đen, hai cái răng nanh dữ tợn trong miệng lóe ra u quang, một đôi con ngươi màu đỏ tản ra hơi thở tàn bạo.
- Ngươi là ai?
Long Vũ quát một tiếng, hắn có thể khẳng định con vật phía trước chính là nguyên nhân tỏa ra sát khí khắp nơi, dẫn hắn tới đây.
Bởi vậy có thể thấy được, thứ trông như là một quái vật này, thực tế nhất định là có chỉ số thông minh.
- Long Vũ... Bắt sống...
Quái vật kia nhìn qua có điểm thần chí không minh mẫn. Bất quá qua ngôn ngữ cũng có thể minh xác mục tiêu của nó. Rõ ràng chính là nhằm vào Long Vũ.
Hắn bước đi, hướng tới gần Long Vũ.
Theo cước bộ càng ngày càng gần. Long Vũ trong lòng bỗng nhiên nổi lên chút hàn ý. Cước bộ chợt dừng lại. Chau mày. Sau đó nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Ngay khi Long Vũ vừa mới xoay người. Quái vật đã chặn đứng đường lui của Long Vũ.
Long Vũ trong lòng nổi lên một trận lãnh ý. Thân thể sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Trong đầu rất nhanh suy tư. Đây rốt cuộc là cái thứ gì. Hắn tựa hồ có thể từ trên người quái vật kia cảm ứng được ba cổ khí tức bất đồng. Nhân loại, dị năng và ma thú Huyền cảnh.
Ánh mắt đảo qua trên thân quái vật. Long Vũ hít một hơi khí lạnh:
- Ngươi là thuộc hạ của Hắc Minh? Là hắn đem ngươi cải tạo thành như vậy sao?
- Ngươi rốt cuộc là người hay là ma thú?
Long Vũ lại đặt câu hỏi.
- Người?
Trong con ngươi quái vật kia hiện lên màu đỏ, miệng thở hổn hển, đôi con ngươi màu đỏ gắt gao nhìn chăm chú vào Long Vũ, trên trán tựa hồ có chút thống khổ.
- Nguyên Phong.
Quái vật tựa hồ như đang nhớ lại một cái tên, hai tay cầm chặt lấy tóc không ngừng xé rách.
- Nguyên Phong... Là tên của ngươi?
Long Vũ hỏi.
Quái vật kia hơi sững sờ, nhưng mà trong đôi mắt vẫn tràn đầy sát ý.
- Không sai, ta tên Nguyên Phong, ta phụng mệnh Song Tử Hoàng đến để bắt sống ngươi...
Quái vật đột nhiên nói ra ngôn ngữ nhân loại rất lưu loát.
Cùng thời khắc đó, con ngươi hắn trở nên trong sáng, nhưng mà sát khí trên người lại không có yếu bớt chút nào.
Đúng vậy, quái vật kia là do sau khi uống thuốc mà biến thân thành, không phải người, không phải thú, Nguyên Phong song hệ dị năng giả. Lúc trước, dược hiệu viên thuốc còn chưa có hoàn toàn phát huy, cho nên đầu óc của hắn có chút không được minh mẫn. Giờ phút này, đầu óc của hắn đã trở nên bình thường, đã khôi phục lại trí nhớ nhân loại.
Nhìn kết cục như thế này, lại không phải như hắn mong muốn.
Đương nhiên, hắn càng ưa thích việc toàn thân mình bạo phát lực lượng. Cân nhắc lợi hại, Nguyên Phong cảm thấy được như vậy kỳ thật không tồi, trên thế giới này, chỉ có lực lượng mới là vương đạo.
- Song Tử Hoàng là ai?
Không phải ta không rõ, mà là thế giới này thực sự biến hóa con mẹ nó quá nhanh. Long Vũ cảm thấy buồn bực, thế giới này dường như càng ngày càng rối loạn.
Đại loạn buông xuống a.
- Là Vương Quốc Duy sao?
Tinh thần Long Vũ vẫn tương đối mẫn cảm.
- Hừ.
Nếu lời này được hỏi sớm một chút, Nguyên Phong có lẽ còn sẽ có một chút này phản ứng đối với hắn. Nhưng hiện giờ, hắn đã muốn đã khôi phục như thường, dĩ nhiên là sẽ không nói lung tung.
- Long Vũ, hãy bớt sàm ngôn đi, thức thời thì mau theo ta…
Nguyên Phong rất hưởng thụ lực lượng đang sôi trào trong cơ thể, trong mắt hắn, Long Vũ bất quá chỉ là con kiến mà thôi.
Nhìn Nguyên Phong kia không che dấu sát ý chút nào đối với mình, Long Vũ nuốt nước miếng, cười lạnh một tiếng nói:
- Ta xem ngươi là dùng dược vật, nên có điểm hỏng mẹ nó đầu óc rồi, nếu ta muốn đi, ngươi cho là ngươi có thể làm gì được ta?
Nói xong, Long Vũ chuyển thân muốn phóng ra ngoài, thân hình vừa động, Nguyên Phong như tia chớp đánh qua, trên nửa đường, Thiên Sư pháp kiếm đã nắm chặt trong tay.
- Xoát!
Một tiếng vang lên, Nguyên Phong khinh địch, Thiên Sư pháp kiếm của Long Vũ chuẩn xác xẹt qua một đường trên bụng của hắn tạo một vết rách. Nhất thời, từng luồng máu tươi không ngừng trào ra, nguyên bản lông màu đen giờ bị nhộm thành màu đỏ.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm miệng vết thương không ngừng chảy máu tươi kia, đôi mắt Long Vũ híp lại, trong lòng cũng cả kinh, Nguyên Phong giờ phút này lại có thể không có chút phản ứng nào.
Hắn tựa hồ không cảm giác được đau đớn.
- Ta nói này, ngươi không có ý định cầm máu sao?
Long Vũ hỏi.
Mùi máu tươi tựa hồ kích thích Nguyên Phong, mắt của hắn lại trở nên đỏ au, chung quanh thân thể đột nhiên toát ra một cỗ hỏa diễm, hai tay lồng vào nhau, lôi điện lóe ra.
- Được, tốt lắm, không ngờ lại là dị năng giả lôi hỏa song hệ...
Long Vũ cười hắc hắc, nói:
- Gần đây vận khí thật không tệ, vốn định đi dị năng nghiệp đoàn bái phỏng...
Nguyên Phong hai mắt đỏ đậm, phóng tới gần Long Vũ, trên nửa đường, tay hắn trở thành giống như móng vuốt dã thú, ở giữa lôi điện lóe ra.
Đầu ngón chân trên mặt đất chạm một chút, Long Vũ quát nhẹ:
- Hỏa Long Quyền...
Một con rồng lửa cỡ cổ tay uốn lượn rít gào thoát ra.
- Hống.
Nguyên Phong rống to, hai móng vuốt như thiểm điện trảo mạnh tới Long Vũ.
- Rầm..
Theo một tiếng bạo liệt, lực lượng hai người đụng vào nhau. Long Vũ mặc dù đem hết toàn lực ra, nhưng Hỏa Long Quyền của hắn như thế chẻ tre giống như triệt tiêu. Công kích của Nguyên Phong không giảm, tiếp tục gào thét tiến tới.
Thân thể Nguyên Phong như quỷ dị dời đi, không tốn chút sức nào tránh thoát công kích.
Lập tức, Nguyên Phong lại phát ra một vòng công kích mới, hai vuốt cách không chộp tới, tia chớp, cầu lửa không ngừng oanh tạc tới. Long Vũ ỷ vào thân thể linh hoạt, thực nhẹ nhàng tránh thoát công kích.
Tránh thoát được công kích, Long Vũ lại xuất ra Thiên Sư pháp kiếm nhắm ngay chỗ miệng vết thương ở bụng Nguyên Phong, chém tới. Hơn nữa kiếm kia chuẩn xác đâm vào bên trong.
Bụng Nguyên Phong truyền đến đau đớn kịch liệt, cúi đầu nhìn, chỉ thấy miệng vết thương kia, máu tươi giống như nước chảy, không ngừng trào ra.
Đau đớn kịch liệt, càng làm cho Nguyên Phong có chút mất đi lý trí, phát tiếng gầm gừ không ngừng, hướng về Long Vũ tấn công.
Lợi dụng thân hình linh hoạt, Long Vũ thủy chung không có đón đỡ công kích của Nguyên Phong, luôn chớp lấy thời cơ tại miệng vết thương của hắn mà nhiều lần công kích, khiến cho máu tươi trong thân thể hắn mãnh liệt phun ra không ngừng.
Một lúc sau, hơn mười thước trong ngõ hẻm, dường như đều bị máu tươi đỏ thẫm dính đầy, nhìn qua có chút khủng bố.
- Đã xong!
Mắt thấy sắc mặt Nguyên Phong đã tái nhợt, Long Vũ biết là hắn không còn nhiều máu lắm. Đã trở thành nỏ mạnh hết đà.
Nghĩ vậy, hắn lại tung ra một đạo Hỏa long Quyền, nhắm ngay miệng vết thương của Nguyên Phong đập qua.
- Ầm.
Một tiếng nổ vang lên, thân thể Nguyên Phong bay ngược ra ngoài, đập trên vách tường.
Gặp một kích trí mệnh, Nguyên Phong rốt cục gào thét không nổi nữa, đồng tử đỏ như máu cũng hơi nhắm lại.
Rất nhanh, thú tính trên người Nguyên Phong triệt tiêu không thấy. Hắn trở lại hình dáng nhân loại, một người trẻ tuổi, dáng cao, tóc vàng, rất có khả năng là con lai.
Giờ phút này, trên bụng hắn còn đang đổ máu, nhưng mà vẫn chưa chết. Long Vũ thoáng do dự, cúi đầu giúp Nguyên Phong cầm máu, hỏi:
- Là ai hại ngươi thành như vậy?
- Song Tử Hoàng...
Nguyên Phong suy yếu nói.
- Song Tử Hoàng là ai?
Long Vũ tiếp tục hỏi.
- Không biết.
Nguyên Phong tựa hồ quá mệt mỏi, mí mắt vài lần díu lại, sau đó lại nỗ lực mở ra. Long Vũ biết, hắn rất nhanh sẽ chết.
Không cần biết ngươi là thần là ma, chảy nhiều máu như vậy, không chết mới là lạ.
Thoáng do dự, Long Vũ liền gọi điện cho Hàn Duyệt, thông tri cho người của nàng đến nhặt xác. Thuận tiện thuyết minh chuyện xảy ra.
Mười phút sau, Hàn Duyệt mang theo Tiểu Vương cùng với pháp y lại đây nhặt xác.
Hai người bàn bạc xong, Hàn Duyệt quyết định trước mang thi thể quay về cục cảnh sát, tiến giải phẫu xét nghiệm. Nhưng vừa lúc đó, Lâm Phong cũng nghe tin mà tới.
Hắn mang theo vài người tiếp quản thi thể từ Hàn Duyệt, bảo là muốn tiến hành phân tích nghiên cứu toàn diện. Đối với chuyện này, Hàn Duyệt không có bất kỳ dị nghị gì.
Long Vũ hảo tâm nhắc nhở nói:
- Căn cứ phân tích của tôi, hắn ta có thể là ăn vào dược vật nào đó, lúc nãy mới biến thành bộ dáng nửa người nửa thú. Hơn nữa tôi cảm thấy được, loại dược vật này hẳn là đến từ Huyền Cảnh. Bởi vì lúc nãy, tôi cảm ứng được trên người hắn ta có khí tức của ma thú Huyền Cảnh.
- Cám ơn.
Lâm Phong nghe vậy cảm ơn, trong đôi mắt hiện lên ngọn lửa nóng rực, nhìn bộ dáng, hắn chắc là sẽ cầm cỗ thi thể này làm chuột bạch.
- Hai vị, việc này không nên chậm trễ, tôi hiện tại sẽ an bài giải phẫu để nghiên cứu...
Lâm Phong vội vàng cáo từ.
Long Vũ nói :
- Chị Hàn, chú ý một người tên là Song Tử Hoàng, chính hắn làm cho Nguyên Phong biến thành như vậy... Tôi hoài cái tên gọi là Song Tử Hoàng này rất có khả năng là thuộc hạ Hắc Minh. Cương thi lần trước cũng hẳn là do hắn làm ra. Mặt khác Vương Quốc Duy kia không được lơi lỏng, nhất định phải giám thị chặt chẽ. Đúng rồi những thiết bị của chị Tuyết Cơ đã được đưa đến chưa? Tôi đề nghị các người lập tức võ trang, đi giám thị điều tra Vương Quốc Duy.
- Việc này, tôi đã an bài xong xuôi.
Hàn Duyệt nói.
Long Vũ lại nói:
- Chị Hàn, nói với Hàn tổng ba ngày sau trở lại làm việc đi. Mấy ngày nay, tôi sẽ cùng chị Tuyết Cơ cùng nhau đến làm công trường làm phép Tịnh hóa, và thiết trí trận pháp, sau này tuyệt đối không có khả năng xuất hiện yêu tà làm loạn.
- Cám ơn.
Hàn duyệt nghe vậy, mừng rỡ trong lòng.
- Không cần đa tạ.
Long Vũ nói:
- Chị Hàn, kỳ thật chị có nghĩ tới không... Là tôi làm liên lụy tới gia đình chị... Những người đó mục tiêu thực ra là tôi...
- Là sao?
………………………………
………………………………
Huyền Cảnh, thành Đoan Mộc, Thanh Tân Tiểu Trúc.
Long Thiên Trạch được Kim Phượng và Phúc Bá chiếu cố, khôi phục thật sự nhanh. Tuy rằng khôi phục hoàn toàn còn cần một đoạn thời gian, nhưng thần sắc, dung mạo hắn đã khôi phục hơn phân nửa. Trước kia Hỏa Hệ dị năng bởi vì quá độ thiêu đốt mà lụi tàn hiện giờ cũng đã chầm chậm khôi phục. Bất quá trước mắt, hắn cũng chỉ có thể thi triển cảnh giới Hỏa Hệ dị năng tam tinh.
Đương nhiên, đó cũng không phải vấn đề gì.
Dựa theo Kim Phượng phỏng đoán, sau khi ăn sạch toàn bộ dược vật, Hỏa Hệ dị năng của Long Thiên Trạch ít nhất có thể tiến hoá đến trung cấp dị năng, cảnh giới Đế cấp.
Đối với việc này, Long Thiên Trạch tràn ngập hy vọng.
Long Thiên Trạch dự tính, sau khi khôi phục sẽ cùng Long Vũ thương nghị, nghĩ biện pháp đi Dục giới tìm Đại ca. Lúc trước Long Thiên Trạch bị cầm tù ở Hoan Hỉ lâu một thời gian, có nghe phong phanh tin đồn về đại ca của mình.
- Bang bang.
Ngay khi Long Thiên Trạch đang dự tính kế hoạch tương lai, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ.
- Mời vào.
Long Thiên Trạch nói một tiếng, rồi vội vàng tựu đứng dậy đón chào. Không có gì bất ngờ, người gõ cửa phải là Kim Phượng.
- Nguyên lai là Kim Phượng tiên tử...
Long Thiên Trạch vội vàng nói:
- Long Thiên Trạch có thể có ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào Kim Phượng tiên tử cứu chữa, ngày thường chưa có một cơ hội cảm ơn, hôm nay kính xin tiên tử nhận của tôi một cái cúi đầu...
Nói xong, Long Thiên Trạch liền chắp tay cảm ơn, nhìn bộ dáng còn muốn cúi đầu.
Kim Phượng hơi xua tay, ngăn Long Thiên Trạch đang muốn cảm ơn lại.
Lập tức, nàng cười nói:
- Ngài khách khí quá rồi... Ngài là chú của Tiểu Vũ, tôi cùng Tiểu Vũ lại là chị em kết bái, tôi chiếu cố ngài là chuyện đương nhiên. Ngài yên tâm đi, qua mấy ngày nữa, toàn bộ đan dược đều dùng hết, thân thể của ngài sẽ khôi phục. Hôm nay tôi tới là vì chuyện của cha mẹ Tiểu Vũ. Ngày không cần phải lo lắng. Tôi hỏi chuyện này chỉ là muốn trợ giúp Tiểu Vũ.
- Tiên tử nói quá lời
Long Thiên Trạch nói:
- Tôi nhìn ra được, tiên tử là thật tâm đối tốt với Tiểu Vũ. Cô hỏi đi, tôi biết điều gì tuyệt đối không giấu diếm.
- Như vậy đi, ngài trước tiên nói qua những chuyện ngài biết đi.
Kim Phượng kết giao với Long Vũ lâu rồi, nhưng đối với việc nhà của hắn, nàng biết cũng không nhiều.
Long Thiên Trạch hơi trầm ngâm, rồi lập tức đem tình huống của cha mẹ Long Vũ cẩn thận nói một lần. Kể xong, hắn oán hận nói:
- Đều là những người đó, nếu không là bọn hắn phản đối hôn sự của đại ca và đại tẩu, bọn họ cũng không thể bị bức tới Huyền Cảnh, hiện tại ở nơi nào cũng không rõ...
- Thật đáng kính trọng.
Kim Phượng nói:
- Cha mẹ Tiểu Vũ có gan theo đuổi chân ái, có gan khiêu chiến thế tục, đích xác không sai. Chẳng thể trách Tiểu Vũ có tính cách bền gan vững chí như vậy...
- Đúng rồi, ngài nói Tiểu Vũ quật khởi vào năm mười tám tuổi... Khi đó, các người có phát hiện chuyện tình dị thường gì hay không?
Kim Phượng đột nhiên hỏi.
- Hình như không có dị thường gì...
Long Thiên Trạch cẩn thận nghĩ, đem chuyện Long Vũ gặp nạn ở núi Hoa Lê nói với Kim Phượng.
Kim Phượng nghe vậy, trầm tư một chút nói:
- Cám ơn ngài đã nói cho tôi, chuyện của cha mẹ Tiểu Vũ chuyện tôi sẽ hết sức tìm kiếm... Đoạn thời gian này, ngài cũng đừng suy nghĩ nhiều, an tâm dưỡng thương đi... Lần sau Tiểu Vũ trở về Thanh Tân Tiểu Trúc, hai chú cháu hãy cẩn thận thương nghị một lần đi...
- Đúng rồi, còn có một chuyện tôi thiếu chút nữa quên nói...
Long Thiên Trạch tựa hồ nhớ ra cái gì đó, nói:
- Trước bốn ngày các người nghĩ cách cứu tôi, tôi ở trong hành lang trong lúc vô ý nghe được một câu, nói là một người tên là Kim Ngô đại sư gì đó thu một nữ đệ tử tên là Thủy Tiên, là một thiên tài luyện khí... Chuyện này tôi nghĩ nói cho Tiểu Vũ, không nghĩ tới quên mất, hôm nay nếu không phải cô hỏi tới, tôi chắc không thể nhớ được. Thật sự là hổ thẹn.
- Thủy Tiên? Ngài muốn nói thiên tài luyện khí kia có thể chính là mẹ của Tiểu Vũ?
Kim Phượng hỏi.
- Ừ, tôi nghĩ như vậy.
Long Thiên Trạch nghiêm túc nói:
- Tiên tử, cô có biết ở Huyền Linh Thiên, có người nào tên là Kim Ngô đại sư không?
- Không biết, nhưng mà tôi sẽ đi điều tra.
Kim Phượng nói:
- Yên tâm, ngài hãy an tâm dưỡng thương đi, khi nào có tin tức, tôi sẽ nói cho ngài biết.
…………………………………………� �..
…………………………………………� �..…
Mấy ngày này Hàn Duyệt dường như đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở chuyện theo dõi Vương Quốc Duy, nhưng mà vẫn không có bất kỳ phát hiện gì. Từ khi bị theo dõi tới nay, Vương Quốc Duy ngoại trừ thay đổi một thư ký là con lai ra, cũng không có bất kỳ hành động gì khác. Hàn Duyệt cảm giác tên thư ký kia có chút quen mắt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra đã gặp ở đâu.
Lúc ăn cơm tối, nàng gọi cho cha mình là Hàn Hùng nói là không thể về ăn cơm được.
Vì thế Hàn Hùng oán hận không thôi.
Một mình ăn hết bữa tối, Hàn Hùng bấm điện thoại goi cho Long Vũ.
Trong điện thoại, Hàn hùng hẹn Long Vũ nửa giờ sau gặp tại cầu Linh Giang Thiết.
Nửa giờ sau, Long Vũ rất đúng giờ tới cầu Linh Giang Thiết, mà lúc này đây, Hàn Hùng đã tới được mấy phút. Hắn muốn cùng Long Vũ nói chuyện về con gái Hàn Duyệt của hắn.
Gần đây Thiên Hải có chút không được thái bình, Hàn Hùng tuy rằng không biết tình huống cụ thể, nhưng những chuyện quỷ dị liên tiếp xảy ra, khiến cho hắn cảm thấy được một chút nguy cơ.
Hắn thật sự rất lo lắng cho tình hình nữ nhi gần đây.
- Hàn tổng...
- Tiểu Vũ!
Hai người chào hỏi qua, Hàn Hùng mang theo Long Vũ đi hướng về cây cầu, đi tới giữa cầu, Hàn Hùng dừng bước, hắn nghiêng thân mình hai tay chống đỡ hàng rào, nhìn đèn chiếu sáng trưng phía xa, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Vũ, cháu cùng tiểu Duyệt quen biết nhau thời gian không lâu rồi đúng không?
- Vâng.
Long Vũ cộc lốc gật gật đầu, cùng Hàn Hùng cùng nhau trông về phía xa.
- Hàn tổng, chú muốn nói gì với cháu phải không?"
Long Vũ hỏi.
- Đúng vậy.
Hàn tổng lên tiếng, rồi lại lập tức tiếp tục bước đi tiếp, đi được vài bước, hắn đột nhiên quay đầu lại xua tay cười nói:
- Đừng gọi chú là Hàn tổng, nếu cháu nguyện ý, không bằng gọi chú một tiếng chú Hàn được không?
Long Vũ nghe vậy, hơi sững sờ, lập tức còn nói thêm:
- Vâng, chú Hàn.
- Tiểu Vũ, cháu cảm thấy con gái chú là người như thế nào?
Hàn Hùng lấy loại khẩu khí tùy ý hỏi.
- Chị ấy rất giỏi, phi thường chuyên nghiệp, bất kể là giáo viên, hay cảnh sát, chị đều làm tốt phi thường...
Long Vũ tránh nặng tìm nhẹ.
Hàn Hùng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Long Vũ, thản nhiên nói:
- Ý của chú là... Cháu cũng biết đấy, chú nói không phải là công tác, mà là bản thân nó…
Long Vũ cười cười, nói:
- Chị Hàn đối nhân xử thế hào phóng, nhiệt tình, lại rất xinh đẹp, hơn nữa sự nghiệp thành công, là một người phụ nữ chuẩn mực...
- Ha ha…
Hàn Hùng nghe vậy, khẽ cười một tiếng, lập tức còn nói thêm:
- Tiểu Vũ, không phải chú đây làm cha mà nói bậy, chính như lời cháu nói, con gái của chú là một cô gái ưu tú. Thế thì như thế nào? Dù vĩ đại thế nào, thì đại sự cả đời nó hãy để cho chú chửi con mẹ nó chứ… làm chú lo lắng không thôi. Tiểu Vũ tuổi không nhỏ, phần lớn phụ nữ như vậy cũng đã kết hôn hết... Chú, haiz… thật sự là lo lắng nó không được thằng nào xúc đi cho chú nhờ…
Long Vũ vội vàng nói:
- Làm sao có thể đây? Bằng vào sự vĩ đại của chị Hàn, toàn bộ thế giới không biết có bao nhiêu chàng trai nhìn chằm chằm vào đấy chứ. Cháu thấy rằng, đó là chị ấy không muốn kết hôn. Chị ấy nếu là muốn kết hôn, tùy tiện hô một tiếng, không chừng có không biết bao nhiêu người gào khóc muốn kết hôn với chị ấy đó... Chú Hàn, cháu thấy chú cũng đừng quan tâm quá. Không phải đã có câu: Lời nói nhiều đều không tốt, con cháu đều có phúc của con cháu... Chú lo lắng nhiều như vậy làm cái gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT