Tớ tên là Hạ Dương,
tên ở nhà là Thất Thất, là một bé trai, tại sao phải nhấn mạnh tớ là con trai hả, chủ yếu là do cái tên ở nhà đó quá giống con gái.
Có người nói, lúc tớ còn là một tế bào thì người thứ nhất biết đến sự
tồn tại của tớ không phải là mẹ tớ, chẳng phải là ba tớ, không phải que
thử thai, cũng chẳng phải bác sĩ mà là bà nội của tớ. Bởi vì vào một
buổi tối nào đó bà nội tớ mơ thấy tớ đang mặc một cái yếm rồi cười với
bà. Bà nội luôn nói tớ lớn lên giống y như đứa nhóc trong mộng của bà,
thế nhưng ngoại trừ bà thì chẳng ai biết bà mơ thấy gì, tuy tớ luôn hoài nghi một cách sâu sắc là đứa nhóc mà bà tớ mơ thấy chính là Kim Đồng
bên cạnh Quan Âm, bởi vì nhà bà tớ có treo một bức.
Đương nhiên, tớ tự nhận là mình vẫn đáng yêu hơn Kim Đồng một tí, dù sao thì quần áo của tớ cũng đẹp hơn mấy cái yếm.
Mẹ tớ là người dẫn chương trình trên ti vi, tuy tớ thường thấy mẹ mình
trên đó, nhưng tớ luôn cảm thấy mẹ trên ti vi không giống mẹ tớ cho lắm. Bởi vì mẹ trên ti vi thì có vẻ rất thông minh nhưng trong cuộc sống
hiện thực thì ngay cả việc mua táo mẹ tớ cũng tính không ra được số tiền phải trả.
Ba tớ là một người bận rộn, thường thì nhân lúc tớ ngủ mới chịu về nhà.
Trên người ba tớ còn có một mùi thuốc sát trùng kinh khủng nữa.
Thế nhưng mỗi lần ba tớ về đến nhà thì chắc chắn sẽ vào phòng nhìn tớ,
cũng không biết bà nội nói có đúng không nữa, bà nói trong mơ thấy tớ
sinh ra từ kim quang, vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ có tiền đồ, vì vậy tớ mới hiểu chuyện sớm hơn người khác.
Mỗi lần ba đến phòng tớ thì mặc kệ tớ có vui hay không cũng phải hôn tớ
một hồi lâu, lúc đó tớ lại không biết nói chuyện, chỉ có thể la oe oe,
tớ vừa la thì ba tớ liền cười, vì vậy đã có lúc tớ cho rằng ba tớ không
thích tớ một chút nào.
Thường thì lúc tớ la oe oe mẹ tớ sẽ đến ngay, lúc đầu thì tớ cho rằng mẹ tớ rất yêu tớ, thế nhưng chỉ cần có ba thì tớ sẽ bị làm lơ…
Không biết có bao nhiêu buổi tối, ba tớ hôn tớ hồi lâu, mẹ tớ hôn tớ một hồi, sau đó hai người còn muốn hôn môi nhau trước mặt tớ nữa.
Hừ… Cho rằng tớ còn nhỏ nên không biết gì sao? Hôn môi chắc chắn là hơn hôn mặt rồi, hôn môi tỏ vẻ càng thích người kia hơn!
Đến lúc tớ bốn tuổi, khi chị Linh Đang vẫn còn chơi búp bê thì tớ đã
biết rất nhiều chữ, còn có thể đếm đến 100. Có một lần tớ và mẹ đến
phòng làm việc của dì Hiểu Nguyệt, dì Hiểu Nguyệt cho bọn tớ một cái hộp sao nhỏ, bảo nếu bọn tớ có thể lấy được 99 ngôi sao sẽ mua cho bọn tớ
cây kẹo sữa hình con thỏ.
Tớ không thích ăn kẹo đâu, tớ thích chơi ghép hình hơn.
“Chị Linh Đang đang làm gì thế?” Tớ thấy chị Linh Đang lấy một ngôi sao
rồi lại lấy một ngôi sao, bên người chị ấy toàn là các ngôi sao nhỏ nằm
rải rác.
“Chi đếm xong thì đi đổi kẹo ăn.”
“Chị rất thích ăn kẹo?”
“Thích!” Chị Linh Đang gật đầu.
“Vậy chị cứ từ từ đếm đi.” Ông nội luôn nói phải trả giá mới có thu
hoạch, nếu tớ không muốn ăn thì cũng không thể để chị Linh Đang không
làm mà hưởng được, bởi vậy tớ sẽ không giúp chị ấy.
Thế nhưng thật lâu sau, lâu đến mức tớ đã ghép hình xong luôn, chị Linh Đang vẫn chưa đếm sao xong.
“Chị vẫn chưa đếm xong sao?” Tớ không nhịn được hỏi.
“Ngôi sao nào cũng giống nhau, chị đếm một hồi thì không biết cái nào đã đếm rồi, cái nào chưa đếm nữa…” Vẻ mặt của chị Linh Đang như sắp khóc
đến nơi.
Tớ thở dài phiền não, bỏ tất cả ngôi sao vào lọ thủy tinh lần nữa, sau đó lấy một ngôi sao ra rồi để dưới đất.
“Nhiêu đây là 99 ngôi sao đó, chị cầm đi đổi kẹo đi.”
“Oa, Thất Thất, em thật là giỏi!” Chị Linh Đang không hề nghi ngờ tớ, cầm ngôi sao đi tìm dì Hiểu Nguyệt để đổi kẹo.
Ai, con gái thật là ngốc mà, trên lọ thủy tinh đã ghi bên trong có 100
ngôi sao, cần 99 ngôi sao thì lấy một ngôi sao ra ngoài là được, còn
phải đếm lâu như vậy nữa chứ.
Buổi tối mẹ dẫn tớ đến phòng thí nghiệm của ba, ăn cơm xong với ba, tớ nói chuyện này với hai người họ.
Ba nói, tớ thông minh hơn các bạn nhỏ khác, tuy nhiên không được kiêu
ngạo. Nhưng tớ còn chưa có kiêu ngạo gì, mẹ tớ đã gõ đầu tớ một cái rồi
bảo tớ bắt nạt chị Linh Đang, tớ đâu có làm vậy đâu.
Tớ tức muốn chết luôn, nhưng ba đã nói con trai không được tính toán với con gái, mẹ cũng là con gái sao? Thế nhưng chị Linh Đang ít nhất cũng
đếm được đến số hai mươi, còn mẹ tớ thì mua một ký rưỡi táo cũng không
biết phải trả bao nhiêu tiền. Vì vậy lý do mà mẹ gõ đầu tớ chắc chắn là
do mẹ ghen ghét tớ thông minh hơn mẹ rồi.
Ừm, hình như trước đó tớ đã nói, tớ vô cùng