Bởi Lý Phong không ở, Đường Xuân Minh đến lúc phân phát giống phiền phức nhiều hơn, sau đó hắn liền đơn giản đều nhờ Hà lão làm, hắn đã sớm bỏ hạt giống vào trong kho rồi. Một mùa đông qua, xưởng rượu cũng đã dùng hết lương thực, vì vậy Lý Chính liền để người đóng xưởng rượu lại, chờ thu lương thực thì lại mở ra, cũng bởi vậy mà mấy người Trương Tú liền nhàn rỗi, bên Đường Xuân Minh cũng có người phụ một tay.
Cũng may chuyện này năm ngoái đã từng làm một lần, năm nay chỉ cần dựa trên cơ sở năm ngoái làm một lần, chỉ có điều lần này là mở rộng ra chút, từ từ liền có thể làm được.
Hài tử nhà Vương Mạc là đứa trẻ sinh ra đầu tiên, là tiểu ca nhi, khiến cho Trương Trường Minh vừa chạy về ôm con vừa mới ra đời mặt vừa đỏ vừa nhăn cười không ngậm mồm vào được, cha mẹ hắn cũng không có gì không vui, có tiểu tử có ca nhi cũng coi là đầy đủ, bây giờ trong nhà cũng không phải là lúc không nuôi được tiểu ca nhi.
Sau khi Vương Mạc sinh Đường Xuân Minh cũng đi thăm một chút, nhìn Trương Tú khoa tay múa chân với hắn miêu tả tiểu ca nhi, Đường Xuân Minh thật muốn để cho Đại Sơn đem ca nhi muốn con đến điên rồi này xách về nhà, ân, lại đóng cửa cố gắng một chút, tranh thủ thực hiện nguyện vọng mà hắn cũng có thể yên tĩnh chút, đỡ phải cả ngày bị nhìn bụng không ngừng.
Trương Tú nói tới hưng phấn bỗng nhiên dừng lại, rùng mình một cái, nhìn bên ngoài trời, chẳng lẽ là rét tháng ba sao?
Trương Tú chà xát cánh tay thay đổi đề tài: “Ngươi nói năm nay thôn ta có thể lại xuất hiện tú tài không? Hai tiểu tử ta năm nay cùng năm sau liền không có hi vọng, không biết đợi thêm ba năm nữa có đủ tư cách tham gia khoa cử không.” Con cái vào học, đương nhiên là hi vọng có cơ hội có thể đổi đời, bây giờ trong nhà cũng không thiếu số bạc này, tuy nói tú tài mà phẩm hạnh như Triệu lão tam cũng không tốt, nhưng đối với bách tính thời đại này mà nói, người đọc sách đương nhiên được người kính trọng.
“Ta thấy Đại Mao Nhị Mao không tồi, đặc biệt là Đại Mao, bây giờ càng ngày càng thận trọng, không phải phu tử trong học đường thường xuyên khen hắn sao, ngươi chờ ba năm sau thành a mẫu tú tài đi, ha ha.” Đường Xuân Minh cười nói, phu tử được Lý Chính mời không sai, không phải là người cổ hủ, rất nhẫn nại dạy dỗ hài tử trong thôn, bây giờ càng nhiều người đưa con đến học đường trong thôn học, Lý Chính cũng đang thương lượng cùng mấy tộc lão xem có nên mở rộng quy mô lớp học rồi mời thêm phu tử hay không, dù sao nhiều người một mình phu tử cũng không quản giáo được.
“Minh ca nhi ngươi đừng khen hắn, hắn có bao nhiêu khả năng chẳng lẽ ta còn không biết, hắn đến cùng là theo ngươi nhận biết được vài chữ, lúc này mới tốt hơn mấy đứa nhỏ ở học đường một chút, bằng không làm gì đến lượt được phu tử khen.” Trương Tú tuy rằng khiêm tốn nói, nhưng đắc ý trên mặt vẫn không giấu được, con cái có tiền đồ thật sự khiến cho hắn cao hứng.
“Đừng quên Đại Mao Nhị Mao hiện tại còn đang luyện võ a, tương lai thi võ cùng không tồi, ở phương diện này A Phong có thể giúp đỡ được chút đó.” Đường Xuân Minh cũng biết hai đứa nhỏ này được A Phong chỉ dạy vẫn luôn kiên trì, dù hiện tại A Phong không ở hai đứa này cũng không lười biếng, đặc biệt Nhị Mao tuổi còn nhỏ mà lại có nghị lực như vậy, tương lai không lo không làm được việc.
Trương Tú cũng nghĩ vậy, ngược lại dù là thế nào, hai đứa con trai vẫn có tiền đồ hơn cha mẹ chúng nó, đương nhiên, hắn cũng chưa từng ghét bỏ Đại Sơn, có thể gả được hán tử như vậy hắn thực sự là có phúc.
&&&
Triệu gia, tam thúc công vốn bởi vì Triệu lão tam tết không về mà thất vọng, nhưng mà khi truyền tới tin tức ân khoa, tâm trạng hắn lại tốt hơn. Nhưng mà người Triệu gia nên làm gì thì vẫn làm đấy, không cho là đi theo người trong thôn có gì sai, không nói hiện tại có thể kiếm tiền, hơn nữa hiện tại người được đọc sách càng ngày càng nhiều, cuối cùng cũng không phải là không có hi vọng gì. Lại nói, Lý Phong cùng Dung đương gia, người nào lại không thể lợi hại hơn Triệu lão tam chứ?
Nhưng mà tam thúc công lại chờ đợi, cái đấy cũng là đợi mùa thu thi hương rồi nói, trước mắt vẫn là thời điểm thi huyện, chỉ có thi huyện rồi thi phủ, vượt qua từng cuộc thi, mới có thể lấy được danh hiệu tú tài, nếu như không thể quan được thi viện dừng lại ở thi phủ, chỉ có thể được danh hiệu đồng sinh, giống như Đường gia Đường lão cha.
Đến thời điểm quan trọng nhất, Vương Anh lại không đi huyện, mà để người hầu trong nhà đi chăm sóc sinh hoạt cho con trai. Người bên ngoài không nhìn ra được, nhưng Đường Xuân Minh lại biết rõ, mẹ kế hắn căng thẳng, sợ mình qua sẽ khiến cho A Vanh bị áp lực? Đương nhiên trước mặt a mẫu Đường Xuân Minh vẫn không nói một câu nào, miễn cho mẹ kế thẹn quá hóa giận.
Nhưng mà Đường Xuân Minh âm thầm hỏi Hà lão, Hà lão từng xem bài tập của A Vanh, đối với khoa cử lần này, Hà lão nói, “Muốn thi đồng sinh cũng không phải khó, cuối cùng là thi viện, cố gắng một chút cũng không phải là không có cơ hội chen vào.” Theo như Đường Xuân Minh tự động lý giải chính là, cuộc thi lần này chắc chắn được đồng sinh, nếu may mắn còn được cả tú tài. Kết quả như vậy đối với tuổi của A Vanh thực sự là không dễ gì, phải biết trước đó Triệu lão tam tuổi xấp xỉ như vậy thi được đồng sinh, chính là được thôn khen là thần đồng, còn nói là sao Văn Khúc hạ phàm.
Tộc nhân Lý gia đối với Lý Thừa Tổ Lý Thừa Tông vô cùng kỳ vọng, tuy nói Lý gia có Lý Phong làm võ tướng nhưng nếu lại được một quan văn chẳng phải càng được nhiều lợi ích sao. Bây giờ bọn họ cũng biết, những thứ trong thôn nắm giữ phải có người ở quan trường bảo vệ, chỉ có chính người của thôn càng trở nên mạnh mẽ mới là còn đường chính.
Dưới sự chờ đợi của mọi người, tin tức trong huyện truyền đế, ba tiểu tử đều thông qua thi huyện, tiếp theo chính là thi phủ. Trước đó Đằng Dục đã cho người đưa tin, một khi ba người đi phủ, hắn liền đảm nhiệm nhiệm vụ này, tìm nhà cùng người chăm sóc cho họ ở phủ Định Châu, để hai gia đình không phải lo lắng, trước đó ở huyện thuê phòng cùng là Đằng Dục giúp tìm.
Thứ tự ba người thi huyện người trong nhà cũng biết, Đường Xuân Minh nhìn, quả nhiên Lý Thừa Tổ cao nhất, xếp hạng hai mươi bảy, Lý Thừa Tông cùng Đường Xuân Vanh xếp hạng sát nhau, tuy nhiên còn cách Lý Thừa Tổ một đoạn, nhưng cũng có thể nhìn ra được nỗ lực của Đường Xuân Vanh sau khi học trên huyện. Lý Chính nhìn thấy hai tiểu tử nhà mình bị người đến sau là Đường Xuân Vanh sắp đuổi kịp cũng không nói gì, hắn biết được tình huống của vị đệ đệ này từ trong miệng của hai đứa con trai, đối với tiền đồ của hắn cũng vô cùng xem trọng.
&&&
Trần sao sao ở nhà bận rộn, Hà lão cùng mẹ kế trông hai đứa bé, Đường Xuân Minh tản bộ cùng Trương Tú ở sau núi, mấy đứa trẻ con trong thôn thường xuyên chạy qua đây nhìn mấy cây cẩu kỷ cùng mơ trong núi nhà hắn, nhìn thấy Đường Xuân Minh còn hỏi có thể để bọn chúng hái như năm ngoái không? Hóa ra trời vừa sáng liền ghi nhớ đến cơ hội quanh năm suốt tháng hiếm có này, năm ngoái từ chỗ Đường Xuân Minh kiến được mấy lượng bạc, đối với bọn nhỏ mà nói thật sự là một khoản thu vô cùng lớn.
“Giống như năm trước, đến lúc đó các ngươi đến hái đi, nhưng mà còn phải chờ thêm một khoản thời gian nữa, không vội.” Đường Xuân Minh cười híp mắt nói với bọn nó, bọn nhỏ sau khi được cam đoan liền vui vẻ rời đi.
Trương Tú trêu ghẹo nói: “Nếu như là ta trước kia, khẳng định sẽ tranh đoạt cơ hội kiếm tiền này với bọn nhỏ, ai lại có thể nghĩ được đến chuyện dùng quả dai để kiếm tiền a.” Đúng vậy, chính Đường Xuân Minh đời trước ở nông thôn, sau này cũng chú ý đến chuyện đồ ăn bị ô nhiễm có hại cho thân thể mới nghĩ đến chuyện tận dụng những loại quả hoang kia, chính chỗ hắn khi còn bé còn không phải là tùy ý để bọn nhỏ vào trong núi hái quả dại ăn sao.
Đương nhiên có máy gian lận là không gian này tồn tại, mới có thể được trái cây mùi vị càng tốt, cũng có thể có được càng nhiều cơ hội kiếm tiền.
Tiểu Hoa đi theo bên người chủ nhân, ngay cả sâu xông tới cũng bị móng vuốt của nó đập bẹp.
Kiên trì ôm cái bụng to như vậy thật sự vô cùng mệt mỏi, Đường Xuân Minh dừng lại tựa vào một thân cây bên cạnh nghỉ một chút, xoa xoa mồ hôi chảy ra trên trán, tuy rằng khổ cực nhưng hắn không dám không đi, Hà lão đã nói những chuyện cần chú ý khi mang song thai cho hắn, vì để sau này đỡ phải chịu nhiều thống khổ, chỉ đành cắn răng kiên trì, sau đó mỗi ngày đều âm thầm chửi tên khốn khiếp Lý Phong này rồi đem hắn đánh cho nhừ đòn mới liền sảng khoái hơn nhiều.
“Ồ? Trong thôn có người đến, nhưng mà lại không giống mấy chiếc xe ngựa thường đến nhà ngươi” Trương Tú chỉ chỉ xe ngựa chạy trên đường nhỏ vào thôn, mấy cái xe ngựa thường đến đây hắn cũng biết, nhìn từ xa liền biết đến tìm ai, nhưng mà cái này lại chưa từng thấy. Nếu như đổi lại là Dung Nguyệt thì không chỉ có một chiếc xe ngựa, còn có xe ngựa của hộ vệ bên người, còn có hộ vệ cưỡi ngựa, thanh thế thực sự rất lớn.
Đường Xuân Minh cũng nhĩn về phía đường đi, trong tầm mắt hai người, chiếc xe ngựa kia đi qua nhà Đường Xuân Minh tiếp tục chạy vào trong thôn, cuối cùng là dừng lại trước nhà Triệu lão ma.
Trương Tú kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là Triệu lão tam về?” Tết đến Triệu lão tam không về cả thôn Bình Sơn đều biết, cũng chỉ có mấy nhà như vậy sao lại không biết tình huống của nhà nhau chứ, đều nói hành vi của Triệu lão tam khiến cho Triệu lão ma cùng Triệu tam thúc công coi hắn như báu vật vô cùng đau lòng.
Đường Xuân Minh có chút cân nhắc, “Người này hẳn là sẽ không bỏ qua thi hương năm nay, đây chính là cơ hội tốt của hắn, chỉ sợ hai người kia cũng vô cùng ngóng trông cơ hội này a.” Nói xong còn nhìn về hướng kia, mơ hồ nhìn ra trong xe không chỉ có một người, “Nếu như hắn về, Vương Xuân Hoa liền không có cách nào ngồi lên đầu Triệu lão ma nữa.”
Nói xong lời này hai người đều bật cười, người nào còn không biết Vương Xuân Hoa hầu hạ Triệu lão ma như thế nào, Triệu gia này thật sự là phong thủy luân hồi.
Tuy rằng nói vậy, nhưng hai người đều không đặt Triệu lão tam vào lòng, dù hắn có về thôn Bình Sơn bây giờ thì cũng không thay đổi được bao nhiêu, Huyện thái gia cũng đã đến thăm xưởng rượu, chẳng lẽ Triệu lão tam có thể lợi hại hơn Huyện thái gia? Bây giờ Đường Xuân Minh cảm thấy có chỗ dựa chính là lợi hại, bên trái mình là hán tử Lý Phong, bên phải là Dung Nguyệt cùng Triệu vương, không khỏi có chút đắc ý, tiểu nhân vật như Triệu lão tam bây giờ căn bản chỉ cần hắn động đầu ngón tay liền có thể khiến cho hắn không có ngày thành danh, trong lòng Đường Xuân Minh dương dương tự đắc, hoàn toàn là bộ dáng tiểu nhân đắc ý. Hắn còn cảm thấy mình còn mềm lòng chán, đều không muốn ra tay đối phó hắn.
Hai ngày nay Đường Xuân Minh cũng không quá quan tâm đến tình huống của Triệu lão tam, nhưng mà vẫn biết được một ít chuyện từ trong miệng người khác, quả nhiên là hắn trở về, hơn nữa đi cùng còn có một ca nhi cùng người hầu, xem hình thức hắn ở chung với ca nhi kia cùng trang phục, rõ ràng là quan hệ thân cận, đều mời vào trong nhà, chẳng lẽ Triệu lão tam ở bên ngoài lại tìm cho mình một đối tượng kết hôn?
Nhưng mà ngoại trừ hôm đầu tiên về xuống xe ngựa bị hàng xóm nhìn thấy, cũng không có tin tức khác truyền tới, có người nói Triệu gia có quan hệ cùng quan gia, ngay cả trước đây thường xuyên truyền ra tiếng mắng chửi Vương Xuân Hoa của Triệu lão ma cũng không nghe được, hơn nữa bên Triệu tam thúc công cũng không có động tĩnh, sau khi Đường Xuân Minh nghe được liền có chút kỳ quái, tại sao một chút động tĩnh cũng không có? Hơn nữaVương Xuân Hoa kia cũng không phải là kẻ an phận nghe lời a.
Đường Xuân Minh cũng không muốn đi nghe ngóng cái gì, lại giống như hắn từng nghĩ vây, bây trờ Triệu lão tam về còn có thể tạo thành uy hiếp gì với hắn? không đáng để trong lòng.
Hắn thật sự không nghĩ đến, nhưng sau đó Đằng Dục đưa tới một phong thư giải thích thắc mắc của hắn, nhìn thấy nội dung trong thư, Đường Xuân Minh kinh ngạc đến muốn rơi cằm, Triệu lão tam, hắn… Dĩ nhiên lại làm ca tế cho người ta?!
Phốc… Ha ha…
Sau khi xem xong nội dung trong thư Đường Xuân Minh không nhịn được cười bắt đầu cười to, cười đến cái bụng có chút rút gân, nhanh chóng nằm trên giường vỗ vỗ bụng, A Lâm ở bên cạnh trách a mẫu không nên cười to, nhưng mà vừa trách vừa thuận khí xoa xoa bụng cho a mẫu, trong này còn có hai đệ đệ nhỏ của nó a, càng nghĩ càng cảm thấy cao hứng.
“Làm sao vậy? Cười thành dáng vẻ ấy?” Vương Anh trừng con riêng, không biết nặng nhẹ.
“Ai yêu, ” Đường Xuân Minh được mẹ kế giúp ngồi dậy, cười đến nước mắt đều chảy ra, vừa lau nước mắt vừa cười nói: “Trong thư của Đằng Dục có nói với hắn, hắn biết tình huống của Triệu lão tam, nói Triệu lão tam ở bên Định Châu phủ kia ở rể làm ca tế cho người ta, ôi, các ngươi nói Triệu lão ma cùng tam thúc công sau khi biết được chuyện này sẽ cảm thấy như thế nào? Không xong rồi, ta lại muốn cười, không thể ngừng được.”
Trần sao sao trố mắt ngoác mồm, Vương Anh trừng con mắt, ngay cả Hà lão cũng cảm thấy có chút khó mà tin nổi, dưới cái nhìn của hắn, tuy rằng nhân phẩm của Triệu lão tam không đáng nhắc tới, nhưng đối với hoàn cảnh của hắn như vậy cũng coi như là người luồn gối cúi đầu, không thì làm sao có thể dụ dỗ a ma cùng tam thúc công vốn là tộc trưởng đều một lòng một dạ hướng về hắn, nếu là lúc trước hắn làm ca tế trong chủ bộ ở trên huyện, con đường phát triển cũng coi như có đường ra, nhưng mà một người như vậy lại muốn ra khỏi gia tộc làm ca tế ở rể cho người ta?!
Vương Anh phản ứng nhanh nhất, hỏi: “Hắn là làm ca tế cho nhà nào? Với địa vị của hắn sẽ không tìm một nhà bình thường đúng không.” Người ngoài như hắn cũng có thể hiểu được tính tình của Triệu lão tam, vô cùng coi trọng mặt mũi, không có lợi ích hắn sẽ không làm.
“Có, trong thư đều viết.” Đường Xuân Minh giơ giơ thư trong tay đọc nội dung trong thư của Đằng Dục cho mọi người.
Cái này cũng là do Đằng Dục ở Định Châu phủ quen biết rộng mới có thể tình cờ biết được bên Định Châu phủ kia có một gia đình, cũng xuất thân thương nhân như Đằng gia hắn nhưng mà con nối dòng lại không thịnh, dưới gối gia chủ chỉ có một ca nhi, chuyện tuyển ca tế cũng đã sớm được truyền ra trong giới thương nhân bọn hắn.
Nhà kia cũng tích lũy được không ít gia sản, sau khi gia chủ trăm tuổi nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì sẽ vào dưới danh nghĩa của ca nhi kia, bởi vậy nghĩ ra chủ ý tuyển ca tế cũng không phải là không được, vốn cũng không đáng để người bên ngoài không ngừng bàn luận, nhưng Đằng Dục trước kia cũng có nghe nhắc đến, có thể thấy được cũng không phải là ca nhi bình thường. Có kẻ lắm mồn nói cho Đằng Dục chuyện nhà tần thương thương gia này, có người nói tiểu ca nhi này tuy rằng không xinh đẹp nhưng cũng không xấu xí, nhưng có một sở thích kỳ lạ, đó chính là thích tìm kiếm tiểu thị diện mạo đẹp đẽ hầu hạ.
Theo lý thuyết ham muốn như vậy cũng không phải là không có chỗ tốt, thậm chí đối với với hán tử mà nói còn được hưởng, nhưng những tiểu thị hầu hạ này, thường thường cuối cùng đều thành người làm ấm giường cho hán tử đương gia, nếu như thật sự muốn làm ca tế ở rể ở nhà này, chẳng phải là rơi vào trong phúc sao? Nhưng dù là như vậy ca tế này vẫn không tuyển được,có không ít người muốn tới cửa làm ca tế đều bị người nhà này đánh đuổi ra ngoài.
Dần dần người nghe đồn, tiểu ca nhi này thực sự là yêu thích những người có khuôn mặt đẹp đẽ, giống như cũng có những hán tử không thích ca nhi xinh đẹp lại thích những người vóc dáng to lớn khỏe mạnh như hán tử vậy, trên đường đồn đại thế nào cũng có, tam sao thất bản những người bán hàng truyền tai nhau bàn luận khiến người ta không biết thế nào, một ca nhi yêu thích một ca nhi có khuôn mặt xinh đẹp cũng không phải là không được,c hỉ là những người kia đều muốn đem chủ tớ đều bắt hết thì không thể thực hiện được.
Đằng Dục chỉ sợ cũng chỉ cười mà cho qua, không coi là chuyện đáng kể, có lẽ gia đình này cũng không có quan hệ với chuyện làm ăn của hắn, mặc kệ hành vi kỳ lạ như thế nào, chỉ cần không động đến mình liền chỉ nghe một chút chuyện cười. Nhưng mà không lâu trước, liền nghe nói ca nhi này tuyển được một ca tế, hơn nữa còn là người có công danh, các thương nhân thường xuyên gặp mặt với Đằng Dục còn tiếc hận, nói như vậy thật sự là đáng tiếc cho tú tài, không phải là bị lừa chứ, bằng không đang yên lành một tú tài lại đồng ý làm ca tế ở rể sao, hơn nữa còn là một ca nhi tính tình kỳ quái như vậy.
Phải biết trước đây những người muốn tới cửa kết thân, nếu như không phải là đầu đường xó chợ thì cũng là con thứ, con thiếp không có địa vị trong nhà, nhà bình thường có chút danh tiếng đều ngại chuyện mất mặt như vậy. Những thương nhân này cũng thật bát quái, đem lai lịch của tú tài kia điều tra rõ ràng, đều nói chăng trách lại đền làm ca tế, một tú tài đáng thất vọng, một người nhà quê, căn bản không hiểu tình huống của gia đình này, vào cửa liền mặc cho người định đoạt.
Mà Đằng Dục dù thế nào cũng không nghĩ đến việc này lại có quan hệ với thôn Bình Sơn, cái vị tú tài thành trò cười cho mọi người lại chính là vị tú tài Triệu Bình Xuyên kia ở thôn Bình Sơn, đã từng là tiểu thúc nhà chồng Đường Xuân Minh. Nhưng mà Đằng Dục cũng biết quan hệ không tốt của Đường Xuân Minh với nhà đó, bằng không con sinh ra sao lại thành con của Lý Phong chứ, vì vậy sau khi biết được chuyện này liền viết thư cho Đường Xuân Minh, coi như là kể chuyện cười cho hắn nghe, đến hắn cùng cười một cái.
Mục đích của Đằng Dục thực sự là đạt được, Đường Xuân Minh cười đến không ngậm miệng được, nhưng mà lại không biết rõ ca nhi kia vì trong thư Đằng Dục cũng miêu tả không kĩ, nhưng mà có thể nhìn ra được, chỉ sợ ca nhi kia cũng có vấn đề, chỉ có điều sợ Triệu lão tam còn chưa biết được.
&&&
Sau khi nhận được tin tức Đường Xuân Minh cũng chỉ nói cùng người trong nhà, cũng không tuyên dương ra bên ngoài, nói thật để hắn chế giễu thì được, làm mấy chuyện bỏ đá xuống giếng chuyện của người khác lúc không có quan hệ gì với lợi ích của hắn thì hắn có chút không làm được, vì vậy, ngay cả mấy người Trương Tú cũng không biết tình huống cụ thể của Triệu lão tam.
Nhưng mà, Trương Tú không biết chuyện bên Định Châu phủ kia, còn Triệu gia, sau khi Triệu lão tam rời đi, cửa Triệu gia lần thứ hai mở ra, Vương Xuân Hoa lại lần nữa đi dạo quanh thôn Bình Sơn, đúng là vô cùng tuyên truyền chuyện Triệu lão tam cùng ca nhi của hắn, sau khi Trương Tú nghe được đương nhiên cũng rập khuôn nói cho Đường Xuân Minh nghe.
Trương Tú nói: “Ngươi không nhìn thấy bộ dáng hả hê kia của Vương Xuân Hoa, nói ca nhi Triệu lão tam mới cưới kính trọng hắn đến mức nào đâu, trên đầu hắn cài kim trâm đều là làm bằng vàng, là vàng thật chứ không phải là mạ vàng, mặc trên người cũng là tơ lụa, những thứ này đều là đệ sao hiếu kính, không chỉ những cái này, ngay cả bạc đều cho không ít, ở trong thôn chính là khen đệ sao của hắn như một đóa hoa, ngay cả Triệu lão tam trong miệng hắn cũng là người thành thật, nói đệ sao là gia đình giàu có, không phải là cái thị trấn nhỏ như huyện An Bình, mà là ở phủ thành như Định Châu phủ, sau này còn chăm sóc A Đống nhà hắn, lời nói quá mức, thật giống như con trai hắn lập tức đến phủ phát tài vậy, chà chà, cái sắc mặt kia thật đúng là…” Trương Tú vừa nói vừa lắc đầu.
Trần sao sao bây giờ đi sớm về trễ, cho nên đối với tin tức truyền trong thôn còn không biết nhanh như Trương Tú, nhưng ngày đó đọc thư hắn cũng ở, biết Minh ca nhi cười vì cái gì, nhưng mà hiện tại lại không giống như truyền ở trong thôn a, cũng không nói Triệu lão tam làm ca tế ở rể, chẳng lẽ Triệu gia hoặc Vương Xuân Hoa còn chưa biết chuyện? Hoặc là biểu hiện kia chỉ là gạt người trong thôn?
Đường Xuân Minh nghe được cũng sững sờ, Vương Anh trực triếp chạy ra gian nhà, đều là người nhà nào a, đừng có mà làm những chuyện mất mặt, chuyện như vậy không thấy ngại còn khoe khắp thôn, hơn nữa, hiện nay trong thôn Bình Sơn những người để ý đến chuyện của Vương Xuân Hoa kia chỉ sợ không nhiều, người có bạc trong nhà nhiều lắm, cũng chẳng đáng hùa theo Vương Xuân Hoa kia khắp nơi.
“Còn những người Triệu gia thì sao? Triệu lão ma cùng tam thúc công có phản ứng gì?” Đường Xuân Minh nhớ tới tới hỏi.
“Đúng rồi, ngươi không nói ta còn không nhớ đến a, Hồ lang trung lại chạy một chuyến đến Triệu gia, nghe nói tam thúc lại không được, hình như là triệt để co quắp nằm trên giường, Triệu lão ma lại giống như không nghe được âm thanh gì, Triệu lão tam về lại đi, Triệu gia này lại do Vương Xuân Hoa làm chủ, chuyện này thế nào cũng không đúng a.” Trương Tú càng nói càng cảm thấy không đúng, nhưng mà hắn làm sao cũng không đoán được đến hướng sự thật, Triệu lão tam không được sự đồng ý của cha mẹ tự làm chủ cưới bên ngoài, liền đủ để cho người trong thôn bàn tán, đương nhiên cũng có người âm thầm đồng tình, nói sợ nói trước sẽ làm hỏng chuyện tốt của hắn, trực tiếp tiền trảm hậu tấu.
Co quắp? Đường Xuân Minh lập tức hiểu được, đây nhất định là tam thúc công bị kích thích bị trúng gió rồi, đối với tam thúc công này, thật sự là kích thích lớn a, không cẩn thận lại còn xảy ra án mạng, còn Triệu lão ma, chỉ sợ không biết nên làm thế nào mới tốt, cũng có thể là Triệu lão tam cùng ca nhi kia có biện pháp đối phó khiến hắn không có cách nào mở miệng, không giống như Vương Xuân Hoa, hiện tại là bị ca nhi dùng tiền tài cám dỗ đi.
Con mắt Đường Xuân Minh hơi đảo, liền đem sự thật nói cho Trương Tú, kết quả Trương Tú nghe được suýt chút nữa nhảy lên, sau đó vỗ đùi giống như Đường Xuân Minh hôm đó cười đến rút gân cũng không ngậm mồm được, cười đến nước mắt đều chảy ra, vừa lau nước mắt vừa nói: “Chẳng trách Vương Xuân Hoa vui vẻ như vậy, không chỉ có bạc để cầm, căn phòng này của Triệu gia sau này liền của hắn rồi, không ai đoạt với hắn, chỉ sợ hắn còn ước Triệu lão tam có kết cục như vậy, ôi, buồn cười chết ta rồi…”
Đường Xuân Minh cũng thật bội phục Vương Xuân Hoa, không chờ được liền khoe khoang khắp thôn, chỉ lo người khác không biết được chỗ không đúng, làm gì giống như người khác liều mạng che giấu, lại giống như nhà Triệu tam thúc công, tam thúc công co quắp, như vậy khẳng định hắn cũng biết chuyện gì xảy ra, tuy nhiên không thấy người nhà hắn nói cái gì, khẳng định thấy Triệu gia có một người như vậy vô cùng mất thể diện, đương nhiên cũng có thể cảm thấy là vô cùng hả giận, chỉ là tam thúc công nằm trên giường lại phải để cho bọn họ hầu hạ.
&&&
Bọn họ ở chỗ này cười chuyện của Triệu lão tam, bên kia Triệu gia, Triệu lão ma nhân lúc Vương Xuân Hoa không ở đây chạy đến nhà Triệu tam thúc công, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cầu cứu Triệu tam thuc công: “Tam thúc lão nhân gia cầu ngươi khuyên lão tam quay đầu đi, sao hắn có thể độc ác như vậy a, sao hắn lại quên a mẫu là ta đã từng tay phân tay nước tiểu mà nuôi hắn lớn, nếu như không có ta sao hắn có thể học được trên huyện, nhưng hiện tại hắn lại làm cái gì vậy… Như vậy… Còn không phải là đào tim phổi của ta sao? Còn không bằng ta chết đi, lão tam sao có thể độc ác như vậy a, a mẫu ta đã làm chuyện gì có lỗi với hắn chứ, a —— ”
Tam thúc công miệng méo, mắt cũng méo, nước miếng không khống chế được mà chảy ra ngoài, bên gối nhanh chóng bị thấm ướt, hít thở ồ ồ, hai tay không ngừng run rẩy, mồm miệng nói không rõ: “… Tam… Bình Xuyên…” Ngoại trừ có thể nghe ra tên Triệu lão tam , ai cũng không hiểu hắn nói cái gì.
Tiểu nhi tử của tam thúc công đến cùng không đành lòng kéo Triệu lão ma, quát lớn: “Được rồi, ngươi còn muốn cha ta làm thế nào chứ? Ngươi xem hắn hiện tại bộ dáng thế nào chứ? Bị một nhà các ngươi làm hại còn chưa đủ sao? Ta thấy kết quả này rất tốt, rất hả hê, nếu như không phải sợ liên lụy đến những người ở Triệu gia chúng ta, hiện tại chúng ta hận không thể chạy quanh thôn Bình Sơn này tuyên dương những chuyện tốt Triệu lão tam đã từng làm. Ngươi hiện tại hài lòng chưa, ba con trai, một đứa què vô dụng, một đứa bị ngươi hành hạ chết, một đứa trực tiếp ra khỏi tộc, ha ha,…”Bọn họ sớm không chịu được muốn trào phúng người nhà này, hiện tại cũng coi như có cơ hội nói, dù cho nhìn thấy lão cha dưới tình huống như vậy còn dùng ánh mắt khiển trách hắn, hắn vẫn là đem lời này nói ra, người như vậy, đều từng người từng người xem là bảo bối, cuối cùng mang đến lợi ích gì cho bọn họ chứ?
“A ——” Triệu lão ma bị kích thích vừa lui về phía sau co quắp ngồi xuống đất khóc đến tan nát cõi lòng, âm thanh đã sớm khàn khàn, “Ta đã tạo nghiệt gì a, còn không bằng ta đập đầu chết ở chỗ này.”
“Muốn chết thì chết trong nhà mình đi, hoặc là trực tiếp đến trước mặt Triệu lão tam, nói không chừng hắn còn nhỏ mấy giọt nước mắt a, chết ở trong nhà ta tính là cái gì?” Con trai của tam thúc công tức giận kéo hắn ra ngoài, nhờ người ta giúp đem Triệu lão ma về nhà hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT