Lý Phong đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Trương Hoa Lan bị hắn hất xuống dưới đất biểu hiện chật vật, hai mắt tràn ngập lệ khí quét một vòng, trực tiếp khiến cho những người vây xem muốn khuyên hắn hạ thủ lưu tình im lặng không dám nói. Bọn họ đều không rõ ràng tại sao Trương Hoa Lan bị hán tử nhà mình bỏ lại chạy đến nhà Đường Xuân Minh nháo chuyện, nghe lời hắn nói, hán tử nhà hắn muốn bỏ hắn có quan hệ với Đường Xuân Minh? Mọi người cũng không quá tin tưởng, dù sao hiện tại Đường Xuân Minh thực sự là ít đi lại ở trong thôn, hiện tại lại có kẻ ác Lý Phong canh cửa, Đường Xuân Minh làm gì còn cơ hội nhìn thấy hán tử nhà Trương Hoa Lan.
Đường Xuân Minh lại càng không phải ca nhi như mấy người miệng tiện vẫn truyền nhau kia, hành động chạy tới của Trương Hoa Lan có chút không hiểu ra sao.
Nhưng thấy Lý Phong vừa ra liền nắm lấy cổ Trương Hoa Lan ném hắn sang một bên, có mấy người lại cảm thấy Lý Phong làm có chút quá mức, dù sao cũng là hán tử, hành động thô lỗ với ca nhi như vậy, còn làm khó cho Minh ca nhi.
Trương Tú nghe được động tĩnh trong lòng cũng kỳ quái, nhưng nhìn thấy sắc mặt Đại Sơn cũng không thích hợp lắm, thật sự muốn biết chuyện gì, nhưng thấy bây giờ không phải là thời gian thích hợp, mặc kệ là vì cái gì Trương Tú cũng không thể để cho Trương Hoa Lan quấy rầy Minh ca nhi, nói với Trương Hoa Lan có chút điên cuồng, “Minh ca nhi trêu chọc ngươi kiểu gì? Hắn ở bên ngoài bàn tán chuyện của ngươi? Hay là hắn nói xấu ngươi trước mặt hán tử nhà ngươi? Bản thân Minh ca nhi còn không ngừng bận chuyện nhà mình, từ xưa đến nay đều không phải là ngươi chọc người khác, ngươi đừng tưởng rằng Minh ca nhi nhìn dễ nói chuyện dễ bị ức hiếp liền chạy tới cắn bừa, vào lúc này nên hỏi hán tử nhà ngươi mới đúng!”
Trương Hoa Lan oán hận, chính cái miệng này của Trương Tú đem chuyện hắn lén lút gặp Hoàng Tứ Cẩu nói ra bên ngoài hắn mới bị hán tử đánh cho một trận, hắn mới nghĩ đến chuyện triệt để cắt đứt với Hoàng Tứ Cẩu, nếu không có Trương Tú sao hắn lại rơi xuống mức độ này? “Đều là ngươi, đều là ngươi ngươi cùng Đường Xuân Minh. các ngươi phát điên—— ”
Lời còn chưa mắng xong, một bóng đen bao phủ trước mắt, lại là hán tử hung ác Lý Phong này, Trương Hoa Lan vừa mới bị bóp cổ lần đầu tiên trong đời sợ hãi như vậy, vào lúc này càng ngày càng sợ, khàn giọng kêu thành tiếng “A —— ”
“Nếu như lại để cho ta nghe được ngươi nói xấu Minh ca nhi…” Trương Hoa Lan đột nhiên có cảm giác toàn thân như rơi vào kẽ băng run rẩy liên tục, ngay cả hàm răng cũng không ngừng va vào nhau, tiếng thét chói tai cũng bị kẹt trong yết hầu, “Những chuyện ngươi làm kia đảm bảo đều truyền khắp thôn, khi đó sẽ không phải chỉ bị bỏ.”
Trước việc này, Trương Hoa Lan căn bản không nghĩ đến Hoàng Tứ Cẩu sẽ khai hắn ra, đem hắn khai ra hoàn toàn không có chỗ tốt nào với Hoàng Tứ Cẩu, bởi vì chuyện xấu đều là Hoàng Tứ Cẩu đi làm, hơn nữa cũng không nghĩ tới Hoàng Tứ Cẩu còn chưa chạm vào ngươi liền bị tóm, một ca nhi nông thôn cùng một hán tử sao có thể hiểu được tính cảnh giác của ngựa quý đã từng trải qua chiến tranh, Hoàng Tứ Cẩu đúng là mang theo đồ để đối phó với chó, nhưng mà một chút công dụng cũng không có. Sở dĩ Hoàng Tứ Cẩu lại đem mọi chuyện kể từ đầu đến cuối, chính là thủ đoạn của Lý Phong cùng Hồ lang trung trong quá trình nối xương không giống như bình thường, Hoàng Tứ Cẩu không chịu được chỉ muốn nhanh chóng nói ra để kết thúc thống khổ.
Nếu như không phải đụng đến Lý Phong, nếu như không phải đụng đến Đường Xuân Minh nội tâm là hán tử nhưng bề ngoài lại là ca nhi không bị ảnh hưởng gò bó bởi thế tục quái thai, có thể mưu tính của hai người thực sự đã thành công, ca nhi chịu nhục hoặc là phản kháng đến cũng có lẽ sẽ dẫn đến một xác hai mạng, hoặc là cúi đầu trước hán tử đê tiện như Hoàng Tứ Cẩu, mặc kệ là tình huống nào cũng sẽ đều là bi kịch.
Cũng bởi vì vậy, Lý Phong chỉ cần nghĩ đến chuyện chỉ có một mình Hoàng Tứ Cẩu bị phạt mà ca nhi ác độc ra chủ ý đứng đằng sau lưng kia vẫn còn ở lại thôn Bình Sơn, dù thế nào hắn cũng sẽ không đáp ứng, Lý Chính cũng cảm thấy ca nhi như vậy quá mức độc ác, ở lại thôn Bình Sơn cũng sẽ không phải là việc tốt, vì vậy mới cùng Lý Phong nói với hán tử nhà hắn trong mắt không chịu được một hạt cát nào, nếu như biết được ca nhi nhà hắn đã làm những chuyện gì chắc chắn sẽ không bao giờ giữ hắn lại, vì vậy Lý Phong mới đồng ý để chuyện cho Lý Chính giải quyết.
“Lăn ——” sát khí hướng về phía một mình Trương Hoa Lan, Lý Phong đã liều mạng khống chế sát ý trong lòng của mình.
Người ngoài nhìn vào, thấy Lý Phong giờ khắc này thực sự là hung thần ác sát, vết tích trên mặt cũng giống như nhuốm máu mà càng trở nên dữ tợn hơn, Đại Sơn đứng cạnh Lý Phong hai chân không khỏi có chút nhũn ra, những người khác thấy như vậy đều tự nói với bản thân mình, sau này không nên trêu chọc tên sát thần này, ngay cả Trương Hoa Lan cũng chính là tự mình tìm đường chết thôi.
Trương Hoa Lan co người lại không ngừng run rẩy, lúc này lại có một người chạy từ bên ngoài vào, đó chính là hán tử nhà Trương Hoa Lan nghe được hắn chạy đến trước cửa nhà Đường Xuân Minh náo động liền nhanh chóng chạy tới, bên Lý Chính không nói với bên ngoài, hán tử kia cho rằng Lý Chính là nể mặt hắn, căm hận Trương Hoa Lan không chỉ không biết liêm sỉ còn lòng dạ độc ác, hiện tại lại càng không cần mặt mũi chạy đến Đường gia nháo chuyện, thật sự là không nghĩ đến người vẫn luôn nằm cạnh hắn từ xưa đến nay lại là một con rắn độc.
“Lý Phong đại ca, xin lỗi, tiện nhân kia gây phiền phức cho ngươi, ta liền đem hắn đuổi về nhà mẹ của hắn ngay, người như vậy chắc chắn ta sẽ không mềm lòng mà để lại.” Sợ Lý Phong sẽ trách tội lên người hắn, hán tử kia vội vàng xin lỗi Lý Phong. Ban đầu hắn đối với chuyện có thể lấy được một ca nhi xinh đẹp như vậy cảm thấy rất tự đắc, dù cho ca nhi này có chút tật xấu không tốt, nhưng cũng đành mắt nhắm mắt mở, chỉ cần chịu cùng mình sinh sống là được, ngay cả những lời đồn đại trước kia, chỉ cần ca nhi không cùng Hoàng Tứ Cẩu cấu kết làm chuyện bậy, hắn cũng có thể khoan dung. Nhưng mà hiện tại tốt rồi, nghe được Lý Chính nói ho hắn biết tiện nhân kia đã làm những gì, không chỉ qua lại cùng Hoàng Tứ Cẩu còn lại nghĩ ra được chủ ý độc ác như vậy, chính hắn cũng là ca nhi, chẳng lẽ không biết ca nhi nhà ai đi theo người như Hoàng Tứ Cẩu đều sẽ không thể sống dễ chịu được sao, lại tận lực đem người đẩy vào hố lửa.
Hắn cũng biết ca nhi này bình thường rất thích nghe những người khác nói lời hay về hắn, cũng không nghĩ đến mức độ như vậy, ngay cả người ta trải qua những ngày tháng tốt lành cũng bị hắn ghi hận trong lòng, những cái nhỏ hắn có thể cho qua, nhưng tâm tư độc ác tuyệt đối không dược, vì vậy lần này nhất định phải bỏ hắn.
“Chính là nể tình đều là người trong thôn lại có con cái nên mới không làm chuyện gì quá mức, ” Đại Sơn bước lên một bước nói với hán tử kia, “Chỉ cần sau này người này đừng xuất hiện trước mặt Phong tiểu tử cùng Minh ca nhi đánh chủ ý xấu là được, Phong tiểu tử cũng sẽ không làm khó người không có liên quan.”
“Được, được, ta đưa tiện nhân này đi, chắc chắn sẽ không để hắn tiếp tục làm mất mặt thôn Bình Sơn chúng ta. Lý Phong đại ca, Đại Sơn ca, xin lỗi, ta sẽ đưa hắn đi.” Hắn ôm quyền hướng về phía Lý Phong cùng Đại Sơn sau đó xoay người mang theo Trương Hoa Lan vẫn run rẩy không ngừng đi, chuẩn bị gọi xe bò trực tiếp mang người này đi, lúc này mọi người cũng không chú ý tới trạng thái không quá bình thường của Trương Hoa Lan.
Mọi người tản đi, Đại Sơn đánh bạo vỗ vỗ vai Phong tiểu tử khuyên nhủ: “Đừng quá để vào trong lòng, vẫn là Minh ca nhi quan trọng hơn, đừng làm cho hắn quá lo lắng.”
Lý Phong lau mặt, lúc ngẩng đầu lên vẻ hung ác trên mặt đã mất, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: “Ta biết, việc này cũng đừng nói cho Minh ca nhi, chờ đến khi chọn được ngày tốt nhất định phải qua đây ăn cơm.”
“Đó là chuyện tốt, chúng ta nhất định phải đến, chúc mừng chúc mừng.” Lúc này Đại Sơn mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, đúng là sớm ngày định ra thì tốt hơn, đỡ phải lại xuất hiện người dám đánh chủ ý như Hoàng Tứ Cẩu.
Lý Phong xoay người vào sân, lúc này Trương Tú mới nói thầm với hán tử nhà mình, “Đến cùng là chuyện thế nào? Nhìn dáng vẻ hận không thể ăn thịt người của Trương Hoa Lan trước đó, chẳng lẽ chuyện của Hoàng Tứ Cẩu có phần của Trương Hoa Lan?”
Đại Sơn nhìn ánh mắt nhất định phải biết rõ chân tướng của Trương Tú, chỉ đành nói, “Chúng ta trở về rồi nói, Phong tiểu tử cũng không muốn khiến cho người khác biết khiến cho Minh ca nhi bị dèm pha mới không nói đến.”
“Vậy thì quên đi,” Trương Tú cũng chỉ đành vậy, biết được việc này có phần của Trương Hoa Lan, nói không chừng chính là người khuyến khích nghĩ kế, nếu đoán được cũng không cần biết cụ thể, “Nếu như Phong tiểu tử không muốn nói ngươi cũng đừng nói cho ta, dù sao tên tiện nhân Trương Hoa Lan cũng chịu kết cục xấu, thật sự là nghĩ rằng mình làm chuyện xấu người khác sẽ không biết sao, đúng là đang sống yên ổn không muốn lại muốn gây chuyện dằn vặt cơ.” Đỡ cho hắn biết rồi lại không nhịn được chạy đến chỗ Minh ca nhi khoe, hắn là người không để được cái gì trong lòng.
Hai người vừa nói vừa đi về nhà, Đại Sơn rất hài lòng, ca nhi nhà mình tuy rằng cũng mạnh mẽ chút, nhưng chắc chắn sẽ không phải là người lòng dạ độc ác, nếu như đổi thành ca nhi như vậy, trong lòng Đại Sơn cũng không khỏi run lên, chính hắn cũng phải bỏ ca nhi như vậy, một chút cũng không đồng tình với kết cục của Trương Hoa Lan.
Còn người trong thôn, cũng từ chuyện xảy ra ở cửa này mà đoán được rất nhiều chuyện, chuyện Hoàng Tứ Cẩu nửa đêm ăn trộm nhất định không thoát khỏi quan hệ với Trương Hoa Lan, mọi người đều nói không được, đã gả cho hán tử hiện tại lại còn cấu kết cùng Hoàng Tứ Cẩu làm chuyện xằng bậy, vậy mà trước đây hắn còn nói Đường Xuân Minh quyến rũ dã hán tử.
Có người lại càng chắc chắn chuyện trước đây nhìn thấy Trương Hoa Lan cùng Hoàng Tứ Cẩu gặp nhau, bình thường ca nhi cùng hán tử nhà khác gặp nhau ở bên ngoài cũng bình thường, ca nhi vừa không có quy củ không được bước ra khỏi cửa, vừa phải ra ngoài làm việc, nhưng mà vào lúc này mọi người lại cảm thấy không đúng, càng cảm thấy Trương Hoa Lan này thực sự là tiện ạ, tuy rằng hán tử nhà hắn không cao hứng sẽ đánh người, nhưng bình thường đối với Trương Hoa Lan rất tốt, bằng không sau khi hắn gả vào mấy năm qua, hán tử nhà hắn không thoải mái nhưng cũng không nói cái gì, vẫn như trước nuôi hắn ăn uống, bằng không hắn làm sao có nhiều thời gian nói chuyện phiếm của những nhà khác trong thôn như vậy.
Thực sự là đang ở trong phúc mà không biết phúc!
Người trong thôn đối với chuyện Hoàng Tứ Cẩu bị trục xuất cùng Trương Hoa Lan bị bỏ bàn tán không ngớt, còn có người không chút đồng cảm nào muốn giẫm thêm một cước, nhưng đối với tiểu ca nhi bị nhà Hoàng Tứ Cẩu ném cũng có rất nhiều người đồng tình, thường xuyên có nhà đem chút quần áo cũ đứa nhỏ nhà mình không dùng đưa đến chỗ nhà Lý Chính, có lúc lại mang một chút trứng gà vốn muốn bán lấy tiền qua, hoặc là tiết kiệm chút lương thực phụ của nhà mình.
Đối với chuyện như vậy Đường Xuân Minh cũng không có ngoài ý muốn, người trong thôn tuy rằng có lúc không biết một câu chuyện phiếm một lời đồn có thể bức chết người nhưng phần lớn thời gian đều rất thuần phác. Đời trước sau khi mẹ hắn qua đời, cha hắn mới đầu không có tâm tư quan tâm hắn, hắn cũng thường xuyên ăn cơm ở nhiều nhà trong thôn, có nhà vừa nói chuyện phiếm về gia đình hắn quay đi lại nhét hoa quả vào tay hắn, dù sao phần lớn mọi người đều không có ý muốn hại người.
Vì vậy hiện tại tuy rằng không thể nhận nuôi đứa bé này, nhưng thấy nó đáng thương gặp phải gia đình chán ghét như Hoàng gia, quan tâm một ít cũng không phải là chuyện khó, ngoại trừ có người đặc biệt mưu mô cố ý lôi chuyện của Hoàng gia cùng Hoàng Tứ Cẩu ra bàn tán, nói cái gì mà cha như thế nào thì con cũng như vậy, cẩn thận lại dưỡng ra bạch nhãn lang (*Kẻ vô ơn bạc nghĩa*), nhưng mà lời như vậy cũng không được lòng người.
Đường Xuân Minh thu dọn một ít quần áo A Lâm không mặc được nữa, đứa bé kia tuổi lớn hơn A Lâm một chút, nhưng mà mấy năm nay A Lâm được nuôi dưỡng càng ngày càng lớn, quần áo trước kia còn chưa mặc được bao lâu liền trở nên chật, Đường Xuân Minh liền trực tiếp lấy ra tặng người, nhưng mà bị Trương Tú nhìn thấy liền bỏ bớt một phần, nói hắn không biết cách sống, đứa bé trong bụng này rất nhanh liền ra đời, chẳng lẽ không cần chuẩn bị quần áo? Dù cho có tiền nhưng cũng không thể lãng phí như vậy, cũng chưa mặc được mấy lần a.
“Thấy ngươi đều không động đến kim chỉ được mấy lần, quần áo trẻ con đã chuẩn bị kĩ chưa? Nếu như không kịp mấy người chúng ta liền giúp ngươi đi. Còn có a, ngươi cùng Phong tiểu tử đã chọn được ngày rồi, dù thế nào cũng nên giúp hắn làm mấy bộ quần áo, đừng chỉ lo đến chuyện trồng rau cùng kiếm tiền.”
“Không phải trên trấn có sẵn tiệm may sao, hơn nữa tốn chút tiền liền có người trong thôn giúp làm.” Đường Xuân Minh rất không có tự giác sờ sờ mũi nói, bảo hắn giặt chăn gì gì đó, hắn nhịn, dù sao cũng cần ngủ, hơn nữa chăn cũng bị hắn dằn vặt thành cái túi chữ nhật, đỡ phải mỗi lần giặt đều phải tháo mệt, rất tiện lợi.
“Ai ai, ngươi là ca nhi sao có thể như vậy được, người khác làm cùng chính mình làm sao giống nhau được? Chính bản thân Phong tiểu tử mặc lên cũng vui vẻ trong lòng a, nhanh nhanh, chờ ta làm xong việc liền qua đây nhìn ngươi, xem ngươi còn dám làm biếng nữa hay không!” Trương Tú làm bộ dạng hung ác trừng Đường Xuân Minh một chút, xoay người liền mang theo một đống đồ ra nhà Đường Xuân Minh, còn có mấy cân bột mì cùng một chút đồ ăn vặt của bọn A Lâm.
Nhà Lý Chính hai ngày nay người đến không ngừng, nhìn thấy Trương Tú mang đồ đến cũng biết được là Đường Xuân Minh đưa tới, đều phải khen ngợi Đường Xuân Minh, phải biết rằng nhà đứa nhỏ này có cừu oán với Đường Xuân Minh, nhưng mà người ta lại một chút cũng không tính toán lại còn mang đồ tốt đến, còn nói Đường Xuân Minh bị tiền làm mờ mắt rồi, thật sự là khiến người ta không biết nói gì.
“Đứa bé này cuối cùng là làm thế nào đây?” Trương Tú nói chuyện với Trầm phu lang, “Chẳng nhẽ vẫn cứ nuôi như vậy? Người trong thôn không ai nuôi sao? Hoặc là làng khác cũng được?” Vẫn cứ nuôi như vậy cũng không phải là cách hay.
Đứa nhỏ uống thuốc xong liền ngủ, Hồ lang trung nói ngủ nhiều cũng tốt, bằng không cũng không tốt cho thân thể đang trưởng thành, Trầm phu lang thực sự là không đành lòng ném một bên mặc kệ, “Ta còn biết làm thế nào, nếu như thật sự không quan tâm đứa nhỏ này Hồ lang trung cũng nói sẽ không sống được lâu,” Hai ngày nay tiền thuốc cũng không ít, “Chỉ sợ trong thôn này không có nhà nào muốn, chờ đến khi thân thể đứa nhỏ này tốt hơn một chút liền từ từ tìm kiếm nhà chăm sóc đi.” Dù sao phải chọn một nhà không bạc đãi trẻ con mới có thể yên tâm giao cho.
Hiện tại ai nhìn thấy đứa bé này cũng nói đều là nghiệp chướng của Hoàng gia, trước kia cảm thấy Lý Chính làm có chút nhẫn tâm nhưng sau Hoàng gia ném con mình đi liền không ai nói như vậy nữa, nói nhẫn tâm thì không ai có thể nhẫn tâm bằng hai lão Hoàng gia.
“Ai, cũng may trong thôn vẫn còn nhiều nhà tốt, bằng không ai lại đi quan tâm đến đứa nhỏ không phải con mình.” Trương Tú thở dài nói, đứa bé này nếu như gặp phải nhà tốt, bị hai lão Hoàng gia ném đi trái lại là việc tốt.
“Khỏi nói ta, bên phía Minh ca nhi vẫn tốt chứ? Hai ngày nay bận đến mức không có thời gian đến xem hắn, cũng không biết chuyện đêm hôm ấy có ảnh hưởng đến hắn hay không, chỉ nghe Hồ lang trung nói không có chuyện gì lớn cũng không yên lòng.” Trầm phu lang vỗ tay Trương Tú nói sang chuyện khác.
“Hắn a, ngươi hiện tại còn chưa biết,” Trương Tú buồn cười nói, “Ăn ngon ngủ ngon căn bản không để trong lòng, chuyện bên ngoài đều có Phong tiểu tử giúp hắn chống đỡ, hiện tại người càng ngày càng rảnh, lúc nãy đi qua ta còn mắng hắn một trận.”
Trầm phu lang ngạc nhiên, Trương Tú nói Minh ca nhi cái gì vậy, Trương Tú vừa nói mọi chuyện xong, Trầm phu lang cũng không nhịn được muốn cười, đều nói trước kia Minh ca nhi ở Triệu gia ăn khổ quá nhiều rồi, hiện tại đã đến thời điểm hưởng phúc.
Không ngừng có người mang đồ đến nhà Trương Tú, đồ tuy không nhiều, nhưng đến cùng đều là tâm ý, bên phía Đường Xuân Minh, cũng có người muốn tặng đồ, vừa để an ủi hắn chịu nhiều sức ép, vừa muốn tạo quan hệ với hắn, hi vọng Minh ca nhi không tính toán chuyện trước kia, sau này mới có thể đến cửa mua được mầm rau, vẫn còn hi vọng dựa vào Minh ca nhi để kiếm tiền a.
Nhưng, có Lý Phong mang danh kẻ ác kia, ai muốn nhìn thấy Minh ca nhi đều phải trước tiên qua được cửa ải Lý Phong, những người kia đều sợ hãi trong lòng, nhưng mà không thấy được Minh ca nhi, những người khác cũng vậy, do vậy liền xuất hiện một hiện tượng kì quái, những nhà có quan hệ tốt với Minh ca nhi đều được người đến cửa tặng đồ, Trương Tú là nhiều nhất, bên phía Vương Mạc cũng có người tới cửa, ngay cả nhà của Triệu lục thúc cũng có người đến, Triệu lục thúc nghe xong ý đồ của những người đến cửa kia liền dở khóc dở cười, Phong tiểu tử đối với những nhà không có ác ý vẫn rất dễ nói chuyện, không thấy mấy đứa nhỏ đều không sợ hắn sao? Đương nhiên ngoại trừ khi không hoàn thành bài tập.
Người lớn tuổi nhìn cũng rõ ràng hơn, Triệu lục thúc liền mang đồ đưa đến nhà Đường Xuân Minh, Đường Xuân Minh cũng không tiện lại đẩy ra bên ngoài, nếu như hắn thật sự làm vậy những nhà kia sẽ suy nghĩ nhiều, nghĩ Đường Xuân Minh còn tình toán chuyện trước kia sau này sẽ không chịu bán mầm rau cho bọn họ, chỉ có thể nhận lấy an ủi trái tim bọn họ.
Còn thú vị chính là, có người thực sự nghĩ cho Đường Xuân Minh, nói hán tử Lý Phong này quá hung dữ, đừng nói là những ca nhi khác sẽ sợ, chính một ít hán tử hiện tại cũng không dám trêu chọc Lý Phong, hán tử hung hán như vậy sẽ yêu thương ca nhi sao? Tình hình của Trương Hoa Lan vẫn còn đó, chỉ sợ sau này Lý Phong có cái gì không vừa ý lền về nhà đánh Minh ca nhi.
Bọn họ đều là thật lòng suy nghĩ cho Đường Xuân Minh, nhưng mà những lời này chuyển vào trong tai Đường Xuân Minh lại khiến cho hắn không biết nên nói cái gì mới phải, người truyền lời cũng muốn cười mà không dám cười, bọn họ biết rõ nội tình, sau này thế nào thì không biết, nhưng mà trước mắt Lý Phong ngay cả một đầu ngón tay của Minh ca nhi cũng không nỡ động, nếu nói sau này Lý Phong sẽ giống những hán tử nhà đánh ca nhi, bọn họ thực sự không thể tin được.
Đường Xuân Minh dở khóc dở cười, hiện tại những người này cũng bắt đầu quan tâm đến vấn đề bạo lực gia đình nhà hắn, được rồi, hắn cũng không tán thành bạo lực gia đình, nhưng mà, hắn tự nhận mình là ca nhi nhưng nội tâm lại là hán tử, đánh? Hắn còn không thèm phụng bồi a, nhanh chóng đuổi người ra khỏi cửa là được. Điều này cũng bởi vì giá trị vữ lực của Lý Phong rất cao hắn tự nhận mình không thể đánh lại được, nhưng mà bạc đều nắm ở trong tay hắn hắn còn sợ sao.
&&&
Tâm tình Lý Phong vô cùng tốt, không bị chuyện của Hoàng Tứ Cẩu ảnh hưởng nhiều, Minh ca nhi đã đưa canh thiếp cho hắn để hắn đưa đến chỗ môi ma xem bát tự, kết quả đương nhiên là như ý hắn, có bạc đưa lên môi ma liền đưa ra một đống lời hay, Lý Phong mặt ngoài không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại hồi hộp không thôi, để môi ma chọn ngày tốt mời mọi người ăn cơm, để chuyện này chính thức quyết định.
Còn năm ngày, Lý Phong cũng giấu giếm bên ngoài, trao đổi canh thiếp kỳ thực cũng được coi là quyết định rồi, những ngươi muốn khuyên Minh ca nhi liền ngậm miệng lại, dù sao cũng thật sự hi vọng Đường Xuân Minh có thể sống tốt qua ngày, nhà hắn mới có thể sống tốt được.
Thông báo cho những người quen biết xong, bao gồm cả bên thôn Trấn Sơn, Lý Phong bắt đầu thu xếp mọi chuyện, mặc dù nói chỉ mời những người này một bữa cơm đơn giản không làm lớn, nhưng mà Lý Phong lại coi là chuyện lớn mà chuẩn bị, thỉnh thoảng lại kéo về một xe đồ từ trên trấn về, những người tình cờ gặp hắn cũng có thể mạnh dạn mà nói một tiếng chúc mừng, lúc này tâm tình của Lý Phong vô cùng vui liền đáp lại một câu.
Bên phía Lý gia vẫn không có động tĩnh gì, ngoài trừ nhà Lý Hạ Căn không cam lòng, những người khác đều không nhúng tay can thiệp, hiện tại làm gì còn ai dám quản kẻ ác Lý Phong?
Chưa đến ngày, người trong nha môn trên trấn lại có người tiến đến, Lý Chính tự mình đi nghênh đón người. Người trong thôn không hỏi tò mò, lúc này người trong thôn đến làm cái gì, kết quả vừa hỏi, trong thôn lại nổ tung, hoàn toàn che lấp chuyện Hoàng gia cùng Trương Hoa Lan gây ra.
Kẻ ác Lý Phong muốn mua núi! Còn mua cả một tòa núi hoang!
Tốn mấy trăm lượng bạc để mua một tòa núi hoang lại còn để dưới danh nghĩa Minh ca nhi!
Ai nói kẻ ác Lý Phong sẽ không yêu thương Minh ca nhi? Không yêu thương ca nhi lại tốm mấy trăm lượng bạc vứt vào trong nước? Trước khi nhìn thấy lợi ích thực sự, hầu hết mọi người đều cho rằng Lý Phong là vì lấy lòng Minh ca nhi mà ném bạc vào trong nước, khiến cho bọn họn nghe xong đều cảm thấy đau lòng.
Còn có nhà càng đau lòng đến nỗi nhỏ máu.
“Hắn thực sự bỏ ra mấy trăm lượng bạc mua một đỉnh núi vô dụng?” Nhà Lý Hạ Căn hỏi lại người nói tin tức cho hắn, con ngươi như lồi ra, nhìn chằm chằm vào không trung, giống như trước mắt là kẻ thù của hắn vậy.
“Đương nhiên, người trong nhà môn cũng đã đến đưa khế đất, ai cũng không thể nói bừa được, chà chà, thật sự là không nghĩ đến a, cháu trai nhà ngươi lại có tiền như vậy, mấy trăm lượng bạc ròng, có thể mua được bao nhiêu mẫu a, cũng có thể làm tài chủ, nếu như lúc Phong tiểu tử trở về hai người các ngươi có thể đối xử với hắn tốt một chú, không chừng, số bạc này liền có thể rơi vào tay các ngươi, nhà Lý Hạ Căn, ngươi nói có đúng không?”
Người này cũng xấu, cố ý đâm vào lòng nhà Lý Hạ Căn, nhà Lý Hạ Căn càng không thoải mái hắn càng cao hứng, nhà Lý Hạ Căn này bình thường đều dựa vào Lý gia mà ức hiếp những nhà khác, mở mồm là nói Lý gia làm sao, Lý Chính cũng là thân thích của hắn, trong thôn này là do Lý gia hắn định đoạt, đương nhiên là có người không vừa mắt, hiện tại cũng coi như xả được một cục tức, Phog tiểu tử tình nguyện ném bạc vào nước cũng không muốn đưa cho đại bá của mình, thực sự là khiến lòng người vui sướng mà.
Nhà Lý Hạ Căn hít một hơi liền ngã xuống, trong lòng đau đến mức kêu lên, chờ đến khi đương gia hắn về hai người liền nháo một trận, chỉ trích nhau lúc trước không nên làm như vậy, lại không nghĩ rằng nếu như lúc trước có một người không đồng ý tại sao Lý Phong lại bị đưa đi, sau khi trở về bị đối xử như thế nào.
Vì danh tiếng hung ác của Lý Phong mà Lý gia đối với chuyện của hắn mắt nhắm mắt mở giờ cũng ngồi không yên, trước đó nhà Lý Hạ Căn khuyến khích nhúng tay vào, nhưng mà nhìn thấy thủ đoạn của Lý Phong liền không dám, nhưng không giúp đỡ trưởng bối nào, tiểu bối này làm chuyện thực sự là kỳ cục.
Chính bọn hắn lại không ra mặt tìm Lý Phong mà lại chạy đến bên phía Lý Chính, cũng bởi vì nhìn thấy Lý Chính cùng Lý Phong cười nói không chút e ngại kẻ ác này. Lý Chính đối với những người đến mang theo ý đồ này thật sự là không biết nên khóc hay nên cười, nói, “Bạc này vẫn là Phong tiểu tử dùng tính mạng đến đánh đổi, ta mới không làm cái chuyện của kẻ ác khiến cho người khác chán ghét này.” Từng người từng người đều bị nói đến không có mặt mũi ở lại.
Giờ khắc này, Đường Xuân Minh nhìn khế đất trên tay cười đến vui vẻ, mấy trăm mẫu này đều là của hắn rồi, người nơi này sao có thể hiểu được tâm tình kích động của hắn chứ, nghĩ đến tình cảnh trên Trái Đất, đất đều là sở hữu của nhà nước, tư nhân chỉ có thể nhận thầu bao nhiêu năm, nhưng mà ở đây, thực sự chính là tài sản riêng của mình, nhất thời hắn có cảm giác mình chính là đại tài chủ a.
“Ngươi cầm cẩn thận, sau này nếu mua thêm đất gì đó đều dưới danh nghĩa của ngươi.” Lý Phong nhìn thấy nụ cười hả hê vui sướng xuất phát từ chính nội tâm kia của Minh ca nhi, lời này không chút suy nghĩ liền nói ra, nhưng mà sau đó cũng không hối hận, trái lại là chuyện đương nhiên, Minh ca nhi đương nhiên là chủ nhà rồi.
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cất thật kỹ những cái này.” Đường Xuân Minh hả hê nói, hắn cũng không phải là lấy không đồ của Minh ca nhi, những cái này tiến vào tay của hắn nhất định sẽ sản sinh ra càng nhiều tiền hơn, bằng không hắn thực sự là không còn mặt mũi nào nữa.
“Được, ta chờ.” Trong mắt Lý Phong mang theo ý cười, làm gì có bộ dáng của kẻ ác, “Hai ngày sau có lẽ Dư Mộ sẽ đến, nhưng mà không cần lo đến hắn, đến lúc đó vẫn sẽ ở bên phía của ta đi.” Chọn ngày tốt hắn cũng đã cho người đưa tin qua bên kia, Dư Mộ nhận được tin tức nhất định sẽ đến, đến lúc đó chuyện của hắn vừa hay có thể để Dư Mộ đi làm, đối với Hoàng gia không phải chỉ đuổi ra khỏi thôn Bình Sơn là có thể thỏa mãn được hắn.
“Biết rồi.” Đường Xuân Minh thuận theo trả lời một câu, trong lòng lại chỉ tập trung nghĩ đến chuyện hắn được làm đại tài chủ, mà thái độ của này khiến cho Lý Phong nhìn càng vui vẻ hơn, rốt cuộc không còn bộ dáng nhắc đén Dư Mộ liền hai mắt tỏa sáng nữa.
&&&
Dư Mộ nhận được tin liền nhanh chóng hướng về phía thôn Bình Sơn bỗng nhiên hắt xì một cái to, người đi cùng liền cười to, Dư thiên tổng có lẽ sinh bệnh? Rượu này có nên đi uống hay không?
Dư Mộ lập tức thẳng người lại, lớn giọng nói, “Phí lời, rượu của lão đại chẳng lẽ lại không uống? Lại nói, bao lâu rồi không được ăn thức ăn của Minh ca nhi a, ha ha, lần này nhất định phải ăn đủ.”
“Dư đại ca, Minh ca nhi trong miệng ngươi là ai a? Lại có thể câu được tâm của lão đại đi? Lão đại chính là… ca nhi nhìn cũng không thuận mắt a.” Những người khác vô cùng hiếu kì trong lòng, hận không thể mọc cánh bay đến thôn Bình Sơn, nhìn xem ca sao tương lai đến cùng là nhân vật như thế nào a.
“Ha ha, đến lúc đó các ngươi nhìn liền biết được, nhưng mà ta nói trước, đến lúc đó các ngươi dọa sợ Minh ca nhi bị lão đại tìm đến tính sổ cũng đừng liên lụy đến trên ngươi ta, giá!” Trên quan đạo, một đội người ngựa nhanh chóng chạy qua.
&&&
Ngày hôm đó, trời bên ngoài cũng rất tốt, bên trong bên ngoài Đường gia đều tràn đầy không khí vui mừng.
Lâm tiểu ca nhi chạy ra chạy vào, chiêu đãi những khách mời nhỏ của nó. A mẫu đã nói rồi, A Lâm là chủ nhân, phải để cho những người bạn nhỏ chơi thật vui vẻ mới là chủ nhân tốt. Mấy tháng trôi qua, trên người nó đã không còn vẻ khiếp nhược như lúc trước, nụ cười thật to trên giương mặt khiến người khác nhìn cũng cảm thấy chói mắt.
“A Lâm, ma ma cùng cữu cữu ngươi đến, Phong thúc thúc cũng về rồi.” Nhị Mao chạy từ bên ngoài vào la lớn.
A Lâm lập tức trượt khỏi băng ghế, cũng không kíp chào người bạn nhỏ của mình, chạy nhanh ra ngoài, bọn nhỏ cùng thôn nhìn theo nó mà không ngừng hâm mộ, cũng chạy ra ngoài, trên tay mỗi đứa đều cầm theo ít đồ ăn vặt, cũng là A Lâm cho bọn nó, không phải của bọn nó mang đến.
Tiểu ngốc lảo đảo chạy theo sau, còn có Tiểu Hoa cùng Tiểu Hắc lại ở lại trong sân mới, dù sao bây giờ Tiểu Hoa nhìn hung hãn hơn rất nhiều, hôm nay có nhiều người nên cũng không tiện cho chúng đi ra.
Xe ngựa dừng trước cửa, Đường Xuân Vanh đặc biệt xin nghỉ học mặt đầy ý mừng đỡ a mẫu mình xuống dưới xe, Vương Anh cũng hiếm khi không nghiêm mặt, thay quần áo mới, người khác nhìn cũng thấy vui vẻ.
Đương nhiên cũng có người đi gọi Đường Xuân Minh, mẹ kế đến đây, hắn là con riêng đương nhiên cũng nên đi ra ngoài nghênh đón, Đường Xuân Minh ưỡn bụng lớn đi tới cửa trước hết là hướng về phía Lý Phong cười cười, sau đó mới chuyển sang mẹ kế cũng đệ đệ, “A mẫu, A Vanh, đến rồi nhanh vào đi.”
Vương Anh phủi quần áo một cái, ngẩng đầu nhìn về phía con riêng, xem ra thực sự là hoàn toàn biến đổi, còn có thể vững vàng chộp được hán tử lợi hại như vậy, Vương Anh đều cảm thấy mình nên bội phục con riêng này, mấy trăm lượng mua một tòa núi hoang, chuyện này toàn thôn Trấn Sơn đều biết, tuy rằng người bên ngoài không nói gì, nhưng hắn cũng hi vọng con riêng này có thể làm ra được chuyện khác thường.
Nếu như con riêng của hắn có thể thật sự tiếp tục ngày càng tốt hơn, dưới cái nhìn của hắn không phải là chuyện xấu, con riêng hiện tại có ý định khôi phục quan hệ với hắn, sau này nhất định sẽ không thể không giúp đỡ con hắn, hắn cũng chỉ có một đứa con trai, vì vậy mới đồng ý đến cửa nhà con riêng trước kia hắn không ưa để cho hắn mặt mũi.
“Ngươi cũng cẩn thận một chút, bụng lớn thế này không tiện đi ra ngoài, đừng để ý đến chúng ta.” Có vài người ở đó, mấy lời này của Vương Anh cũng coi như là mềm mại, làm gì nhìn ra được tình cảnh không quan hệ gì đến nhau lúc trước.
Đường Xuân Minh cũng đoán được tâm tư của mẹ kế, mừng rỡ cười, nói, “A mẫu hiếm khi đến một chuyến, hơn nữa ta còn chưa đến thời điểm không đi được, A Lâm, nhanh, chào hỏi ngoại ma ma cùng cữu cữu đi.”
“Ngoại ma ma, cậu.” Thanh âm ngọt ngào của A Lâm vang lên.
Phía sau, Lý Phong cùng Đường Xuân Vanh nhìn hai người hôn nhẹ nhau đều không tự chủ được liếc nhau một cái, đầu nhất trí dời đi chỗ khác, khóe miệng nhếch lên, trong mắt Đường Xuân Vanh, a mẫu cùng ca ca đều là người biết diễn kịch, nếu như không hiểu rõ a mẫu, hắn còn thật sự cho rằng a mẫu cùng ca ca thật sự có quan hệ rất tốt a.
Tiến vào trong sân vẫn còn có thể nghe được tiếng người bên ngoài bàn tán, “Nhìn, ngay cả mẹ kế thôn Trấn Sơn cũng tới, ai nói Minh ca nhi không có nhà mẹ làm chỗ dựa, hơn nửa quan hệ của tiểu hán tử cùng Minh ca nhi cũng tốt, thường xuyên qua đây thăm Minh ca nhi, chờ mấy năm nữa trưởng thành, quan hệ với Minh ca nhi nhất định sẽ không tồi.”
“Phong tiểu tử đều tự mình đi mời, đây chính là cho đủ mặt mũi, nếu là ta ta cũng như vậy a.”
Vương Anh tiến vào sân liền để ý đến tất cả những gì có trong sân, lần trước hắn đến vẫn không có bất kì cái gì cả, nhìn hoang vu lại thê lương, không nghĩ tới mấy tháng qua đi lại biến đổi hoàn toàn như vậy. Mấy cây ăn quả trong sân đều nở hoa, khiến cho tiểu viện có chút không giống như những gia đình nông thôn khác. Vương Anh cũng không khách khí với con riêng, để cho Đường Xuân Minh vào nhà đón tiếp những khách nhân khác, còn hắn để A Vanh dẫn đến sân mới nhìn, thường xuyên nghe được con riêng hắn trồng rau rất tốt, hắn cũng thường xuyên ăn rau A Vanh mang về từ bên này, lần này lại muốn tự mình nhìn, con riêng có ý để cho hắn cùng trồng, ý tốt như vậy nếu như hắn đẩy ra bên ngoài thực sự là không được.
Đường Xuân Minh thấy mẹ kế không coi mình là người ngoài liền vui vẻ cao hứng, để cho A Vanh chăm sóc a mẫu thật tốt, nhìn mấy đứa bé trong sân, lại để cho Đại Mao Nhị Mao nhìn một chút, A Lâm dù là tiểu chủ nhân nhưng dù sao cũng còn quá nhỏ.
Tuy rằng tài nấu ăn của Minh ca nhi rất tốt, nhưng hôm nay không ai để cho hắn tự mình động thủ, Trầm phu lang cùng Trương Tú và Vương Mạc trời vừa sáng liền lại đây bận rộn, Triệu lục thúc cũng để cho a mẫu của Tiểu Trụ rảnh rỗi không có việc gì đến giúp đỡ, vì vậy hiện tại Đường Xuân Minh chính là người không có phận sự, ngày hôm nay lại không thể ngủ, cùng những a sao a ma có lòng tốt tán gẫu một hồi, từng người từng người đều có ý nói đến đứa bé trong bụng hắn, trong lòng Đường Xuân Minh không khỏi buồn rầu hơn.
“Làm sao? Mệt mỏi? Nếu không thì vào nhà nghỉ ngơi một chút?” Lý Phong dàn xếp xe ngựa với Kinh Phong xong lại đây giúp đỡ liền chú ý đến sắc mặt của Đường Xuân Minh.
“Không có chuyện gì, chính là ồn quá nên hơi đau đầu, nhanh nhanh làm xong nốt chuyện này hôm nay đi.” Đường Xuân Minh khoát tay một cái nói.
Mặt Lý Phong đen lại một chút, nếu như không có người ngoài hắn còn có thể cân nhắc nên xử lý Minh ca nhi như thế nào, là cắn mũi hay là cắn miệng đây, nhưng mà hiện tại chỉ có thể giấu ở trong lòng, ngày hôm nay chính là ngày vui của bọn họ, tuy rằng không phải chính thức kết hôn, nhưng cũng coi như chính thức định ngày, trên mặt ca nhi lại không có chút vui mừng, có phải là nói trong lòng hắn không vui?
Dù là hán tử mạnh mẽ đến mức nào đụng đến chuyện như vậy trong lòng cũng không khỏi nghĩ lung tung.
“Quên đi, hay là ta vào bếp nhìn một chút, người đi nói chuyện cùng mấy người Đại Sơn đi.” Đường Xuân Minh tìm cho mình chuyện để làm, không để ý đến mặt đen của Lý Phong.
“Được rồi, ngươi cẩn thận đó.” Dù cho mặt đen lại, Lý Phong vẫn đem người cẩn thận đưa đến phòng bếp giao cho Trương Tú, thái độ cẩn thận từng li từng tí kia khiến cho mấy người trong bếp nhìn thấy liền không nhịn được, nếu như người ngoài nhìn thấy tình cảnh này còn dám nói Lý Phong là kẻ ác không biết yêu thương ca nhi sao.
&&&
Đường gia náo nhiệt, nhưng mà Triệu gia lại không có được không khí vui vẻ như lúc Triệu lão tam đỗ tú tài, Triệu lão ma còn nằm trên giường, vốn còn có thể ngồi dậy được, nhưng mà khi chuyện của Đường Xuân Minh không ngừng truyền đến, trong lòng liền không thể thoải mái được liền nằm xuống.
“A mẫu, ta muốn đi Đường gia, ta muốn ăn thịt, ta cũng muốn xem ngựa nhỏ, a mẫu, ngươi nhanh mang ta đi!” Triệu Đống không ngừng ồn ào, qua thời gian trước, hiện tại trẻ con trong sân không một đứa nào muốn cùng chơi đùa với nó, mỗi người đều bị ngựa nhỏ nhà Đường Xuân Minh thu hút, Triệu Đống cũng vô cùng muốn đi, nhưng mà không ai dẫn hắn đi, hắn lại sợ cái kẻ ác Lý Phong này, hắn còn nhớ lần trước bị ăn thiệt ở trên tay Lý Phong, đến hiện tại còn nhớ kỹ.
Biện pháp duy nhất chính là để cho a mẫu dẫn nó đi, dù sao trước đây chỉ cần không ngừng cầu xin, dùng sức lăn lộn, a mẫu không thể không đáp ứng nó, ngày hôm nay hắn ra ngoài tìm người chơi cùng, nhưng mà những người kia đều chạy đến Đường gia, có người còn đi ra cầm một đống đồ ăn vặt khoe nó, lại có người nói, “Triệu Đống, Minh a sao gả cho kẻ ác Lý Phong, không còn là Nhị thúc sao của ngươi, đồ trong nhà Minh a sao ngươi cũng không thể ăn được.” Hướng về phía Triệu Đống khoe khoang đến khi Triệu Đống tức giận liền cười vui vẻ chạy đi, ai bảo trước đây Triệu Đống thường khoe khoang với bọn nó nhà bọn họ thường có thịt ăn, Nhị thúc sẽ đem thịt nhà mình đưa đến cho nhà hắn ăn, mọi thức tốt của Nhị thúc đều là của nhà bọn họ.
Tâm tư của người lớn như vậy, khiến cho trẻ con cũng cho là như vậy.
Từ khi nhị thúc không còn ở, Triệu Đống thực sự là không có ngày nào tốt, những tháng ngày không có thịt ăn thực sự là vô cùng khó chịu, hiện tại vừa nhìn thấy đồ nhà Nhị thúc người ngoài cũng có thể ăn được nhưng nó lại chẳng có gì cả, trong lòng liền càng không thoải mái, dưới cái nhìn của nó, những đồ ăn này cùng với con ngựa nhỏ nhà Nhị thúc kia, đều là của Triệu Đống nó, a ma cùng a mẫu không phải đều nói như vậy sao?
“A mẫu, ngươi không phải nói Nhị thúc sao đều nghe lời ngươi sao? Ta muốn ăn thịt, ta muốn ăn quà vặt, ta còn muốn ngựa nhỏ, a mẫu mang ta đi ta muốn đi, oa oa…” Trực tiếp lăn lộn trên mặt đất, thân thể bụ bẫm trước kia gầy đi không ít.
Triệu Mai cũng nghe được người bên ngoài bàn tán, trong mắt lộ ra ước ao cùng khát vọng, nó hâm mộ A Lâm, cuộc sống của A Lâm trước kia càng không bằng nó, nhưng mà bây giờ có ai không ước ao đâu, nhưng nó chỉ có thể ở trong bóng tối len lén nhìn, nếu không làm xong việc nó còn bị đói bụng.
“Tên tiểu tử chết tiệt nhà ngươi đứng lên cho ta, có bản lĩnh thì đến nhà hắn nháo đi, hiện tại hắn không phải là nhị thúc sao của ngươi, hắn đã thành người Lý gia, đồ trong nhà hắn cũng là của Lý gia, ai bảo cha ngươi không có bản lĩnh kiếm được bạc, tìm cha ngươi đi!” Vương Xuân Hoa một bụng lửa giận, ngay cả con trai luôn luôn cưng chiều cũng cam lòng mắng.
“Ta không muốn, ta muốn nháo, là ngươi nói Nhị thúc sao không dám không nghe lời ngươi, ra muốn nháo, ta muốn ăn thịt, ra muốn con ngựa nhỏ…”
Triệu Đống không đạt được nguyện vọng không chịu đứng lên, dùng sức lăn lộn khóc nháo, thêm vào âm thanh chửi bậy của Vương Xuân Hoa, khiến cho Triệu lão ma nằm trong phòng không có người hầu hạ tức đến không chịu được, từ trên giường bò dậy mắng ra bên ngoài, “Tên sao chổi nhà ngươi đi chết đi, mới sáng liền ở nhà khóc nháo, lão ma ta còn chưa chết đâu, các ngươi có phải là ước gì lão ma ta chết sớm mới vừa lòng không…” Hùng hùng hổ hổ không nhìn ra được bộ dáng sinh bệnh ốm yếu.
Triệu Đại Ngưu đã sớm không thấy bóng người, tức giận của Vương Xuân Hoa một chút cũng không ít hơn Triệu lão ma, nhưng mà trước mắt chỉ có thể nhẫn nhịn, nhéo tai con trai hắn,ánh mắt căm hận nhìn phương hướng nhà Đường Xuân Minh. Giống như con trai của hắn, hắn cũng cho là đồ của nhà của Triệu Đại Hổ cũng là của nhà hắn, chí ít cũng có thể lấy được gần một nửa từ trong tay Triệu lão ma, nhưng mà vừa nghe thấy a, mấy trăm lượng bạc ròng a, đủ để cho hắn ăn thịt cả đời không hết, trong lòng hắn một chút cũng không thoải mái hơn so với nhà Lý Hạ Căn.
&&&
“Lý Chính, Lý Chính…” Bên ngoài có người chạy vào không ngừng kêu to, “Bên ngoài có quan binh đến, có quan binh cưỡi ngựa tiến về thôn Bình Sơn chúng ta!” Đột nhiên xuất hiện quan bình, những người trong thôn đều sợ đến mức run như cầy sấy, dưới cái nhìn của bọn họ, mỗi lần quan binh đến đều là để trưng thu lương thực thuế má, mãi đến tận khi hoàng đế hiện tại lên ngôi cuộc sống của bọn họ mới dễ chịu lên.
“Quan binh?” Lý Chính đang ngồi ở nhà chính nói chuyện cùng Phong tiểu tử, đánh rơi cả thuốc lá, vừa nghe xong cũng có chút thất sắc, cẩn thận suy nghĩ một chút, không có nghe bên nha môn nói gần đây có chuyện gì a, trước tiên liền ép mình trấn tĩnh lại, đứng dậy nói, “Đừng hoảng hốt, Phong tiểu tử, cùng đại bá cùng đi ra ngoài nhìn xem, mong là đừng phá hỏng ngày hôm nay.”
“Hừm, đại bá yên tâm, sẽ không phải chuyện xấu.” Phong tiểu tử nhíu nhíu mày,tính toán thời gian tên tiểu tử Dư Mộ cũng nên đến rồi, nhưng mà trận thế này có vẻ không đúng, rốt cuộc có phải là tiểu tử này không?
Đi cùng Lý Chính còn có mấy hán tử khác trong thôn, người khác còn chưa thấy rõ, Lý Phong làm gì có chuyện không nhận ra, cầm đầu không phải là tiểu tử Dư Mộ sao, tốt, tới đây một chuyến lại làm ra chuyện lớn như vậy, con mắt Lý Phong híp lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT