Ma pháp học đồ này có tuổi thật lớn, bồi dưỡng cũng không tốt, trên mặt có không ít nếp nhăn. Tóc hai bên thái dương hắn có chút hoa râm. Người Tần Nhân đa số đều có màu tóc đen hoặc màu vàng, một chút hoa râm này đúng là không che dấu được.

Tuy nhiên, quần áo của lão học đồ này rất sạch sẽ, sử dụng một loại Vệ sinh thuật trên người mình, gần như không nhiễm chút bụi nào.

Sarin nhìn người này, trong lòng cảm thấy thật không đành lòng. Người này cả đời đều không thể trở thành một pháp sư chính thức, nếu Sarin hắn không có dược lực Ma huyền thì ba mươi năm sau, chỉ sợ tình hình của hắn cũng tương tự thế này.

Không phải mỗi người đều có thể có kỳ ngộ như vậy, cũng không phải ai cũng đều có dũng khí, hoặc nói cách khác là lỗ mãng.

Nếu không thể hình thành Ma huyền sẽ vĩnh viễn không thể trở thành pháp sư được người đời tôn kính. Rất nhiều người đổi nghề, đi học kiếm, thậm chí chuyển làm đạo tặc vì cuộc sống mưu sinh.

- Ngươi có thể làm gì?

Sarin cũng không hỏi Lex. Bọn họ đi vào Luyện Kim Thành vốn là muốn tìm tung tích của Jason. Nhà Gelvkesi không thể phái người thu thập tình báo ở Luyện Kim Thành, đây là điều Lex không nói Sarin cũng hiểu. Nếu muốn tìm người, tốt nhất vẫn hỏi người bản địa nơi này.

Ví dụ như ở thành Ceylon, nếu muốn tìm được một người nhanh nhất thì sẽ đi tìm một đứa nhỏ như Dick. Trước khi trở thành đạo tặc, Dick gần như làm bất cứ việc gì. Hắn cường tráng hơn Sarin, còn có thể làm công ngắn hạn cho người ta.

- Mấy vị đại nhân, các ngươi muốn ở lâu hay là chỉ hai ba tháng sẽ rời đi?

Lão học đồ cười cười nói.

- Chúng ta còn chưa biết, tuy nhiên, trước tính ở lại lâu dài đi.

- Một khi đã như vậy, trước giới thiệu một chút. Ta tên là Sumanuo, học đồ cao cấp.

- Sarin.

Sarin cũng không giới thiệu những người khác cho hắn. Lão học đồ này chỉ là một khách qua đường, tới tuổi này rồi, dù hắn là thần linh cũng không thể thay đổi được tương lai của đối phương. Lex nhất định sẽ không kết giao với một người như Sumanuo, quận Grievances có rất nhiều ma pháp học đồ, trong đó, tám phần mười số đó còn chưa tới mười tám tuổi.

Sumanuo vẫn cười tươi như cũ nói:

- Sarin đại nhân, nếu tính ở lại lâu, ngài định mua một nơi ở hay thuê một phòng sẵn có?

- Ồ? Có gì khác nhau?

Khi Sarin đang hỏi thì bụng Sumanuo chợt réo một tiếng. Hắn xấu hổ cười cười rồi lại chủ động nói:

- Sarin đại nhân, ta có thể giải thích hết thảy cho ngài, như vậy có thể mời ta một ly rượu mạch được không?

Lão học đồ uyển chuyển nói.

Sarin gật đầu:

- Dẫn đường đi, không nên tới nơi quá đắt, ta cũng không dễ kiếm kim tệ.

Sumanuo làm một cái thủ thế rồi cất bước, mang theo đám người Sarin xuyên qua một con ngõ bên cạnh rồi đi tới con đường khác. Hắn vừa đi vừa nói:

- Đại nhân, nơi này tuy là Luyện Kim Thành nhưng cũng có chỗ giống như các thành thị khác. Ví dụ như ở gần cửa thành thì cái gì cũng đắt hơn những nơi khác ít nhất một phần.

Sarin không đáp lại. Hắn vừa rồi là lần đầu tiên đi vào ngõ tắt, hai bên là những tòa nhà thật cao lớn, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một đường bầu trời. Hơn nữa, tường thành hai bên cũng không khác gì tường thành bình thường, dùng một ít cương nham tạo thành, ngoại trừ không khắc vẽ ma pháp thì độ chắc chắn không hề thua kém.

Ngõ nhỏ này khiến người ta có một cảm giác chỉ cần bố trí ma pháp bẫy rập thì dù là Đại ma pháp sư cũng khó có thể chạy thoát.

Thành thị này không giống với những thành trấn Sarin từng đi qua, nó giống như từ một vị diện khác dời tới, hoàn toàn không như thành thị do nhân loại tạo ra.

Sumanuo mang theo năm người đi qua mười mấy con phố mới dừng chân trước một tửu quán.

- Sarin đại nhân, nhà này là được chứ? Một người nhiều nhất tiêu tốn mười mấy kim tệ mà thôi.

Sarin gật đầu đáp ứng. Mười mấy kim tệ là thu nhập cả một năm của một người bình thường nhưng ở Luyện Kim Thành cũng chỉ đủ ăn một bữa cơm. Cuộc sống như vậy, khi chưa gặp Jason, hắn dù nghĩ cũng không dám. Khi đó, giấc mộng của hắn chính là tới đại tửu lâu ở thành Ceylon ăn một bữa, tốt nhất là mỗi tháng được ăn một lần.

Ở đại tửu lâu thành Ceylon, chỉ cần ngươi không gọi món là cá voi hay ma thú trong biển, các loại thức ăn khác thì chỉ cần một kim tệ là đã đủ. Nhớ tới lần đầu tiên hắn gặp nạn, tất cả cũng chỉ là vì một kim tệ mà thôi. Trong lòng Sarin cảm khái, theo Sumanuo đi vào tửu quán này.

Sarin đã dừng chân ở Tần Nhân một thời gian, cũng đã quen thuộc phong tục người dân nơi này. Rượu mạch là một loại khá đắt tiền, mà Tần Nhân rất coi trọng nông nghiệp cho nên đánh thuế loại rượu này rất mạnh. Nếu đám quý tộc dám một mình tạo rượu trốn thuế thì thậm chí có thể bị thu hồi đất phong. Chuyện như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra. Quá khứ có một Tử tước vì chuyện này mà thậm chí khai chiến cả với đế quốc, kết cục không cần nghĩ cũng biết.

Cho nên các tửu quán ở Tần Nhân thực tế đa phần cũng chỉ cung cấp các loại rượu hoa quả mà thôi.

Có bồi bàn lập tức đi lên chào đón, mang theo sáu người tìm một chỗ ngồi. Khi Sarin còn chưa biết nên gọi món gì thì tên bồi bàn này đã đưa ra một quyển sách khá dày.

- Đây là...

- Thực đơn, ngài có thể dựa theo hình ảnh trong đó mà chọn món ngài thích.

Tên bồi bàn kiên nhẫn giải thích. Hàng năm có rất nhiều người tới Luyện Kim Thành, không chỉ có Ma pháp sư mà còn có cả người thường. Những người này đa phần là quý tộc, vì muốn tìm hiểu nên mới tới đây du ngoạn.

- Ồ?

Sarin tiếp nhận cái mà bồi bàn gọi là thực đơn rồi mở ra. Bên trong, trên mỗi trang đều có một bức hình ảnh với sắc thái dịu dàng, nhìn qua chính là bản ghi chép mà ma pháp sư miêu tả lại vẻ ngoài thức ăn, lưu lên những tấm da thú. Bản thực đơn này vì thế vừa dày vừa nặng, có tới chừng trăm trang, cũng hao phí không ít kim tệ.

Đương nhiên, sự hao phí này cũng sẽ được tính lên đầu khách nhân. Số lượng quý tộc Tần Nhân dù không nhiều như các quốc gia khác nhưng lại có không ít kẻ có tiền. Đến Luyện Kim Thành du ngoạn với nhiều người là một lựa chọn không tồi. Nơi này có rất nhiều cảnh quan ma pháp, có thể dung nhập cuộc sống ma pháp. Ngoại trừ thành San Rock ra, Sarin còn chưa thấy được thành thị nào như thế này.

Ở các thành thị khác, vừa vào cửa hàng liền có tấm bảng trên bức tường, trên đó viết tên các món ăn trong ngày.

Bản thực đơn này có công dụng không khác gì nhưng hình ảnh ma pháp lại là một mánh lới khiến người ta nhìn món ăn càng thấy thèm. Điều khiến Sarin cảm thấy khá hài lòng chính là bên cạnh hình ảnh món ăn, với mỗi món còn kèm theo cả giá cả tương ứng.

Sarin nhìn thoáng qua, hắn cũng không quá để ý. Hắn tới nơi này chủ yếu muốn hỏi về tình huống Luyện Kim Thành mà thôi. Hắn nhìn thoáng qua Lex hỏi xem nàng có muốn ăn gì không, thức ăn nơi này có vẻ cũng không tồi.

- Tùy ý đi, để bọn họ đề cử đi.

Lex lúc trước cũng yêu cầu khá khắt khe về ăn uống, tuy nhiên khi rời khỏi quận Grievances, nàng cũng nhận ra không gì là không ăn được. Dưới tình huống mấy căn xương cốt bị gãy mà nàng còn có thể chiến đấu với Hắc chấp sự thì đối với chuyện ăn uống, nàng cũng đã không đòi hỏi cao như trước.

- Vậy ngươi gợi ý vài món đi, phần ăn đủ cho tám người đi.

Sarin nói với tên bồi bàn. Nerys bình thường không ăn nhiều, mà lại còn thu thập những thứ Sarin khó nuốt được. Sarin gọi nhiều thêm hai phần là để cho Tieta.

Bồi bàn kiên nhẫn hỏi xem mọi người có kiêng kị món gì hay không rồi mới thay đám người Sarin chọn một bàn thức ăn dành cho tám người.

Trong phần ăn đã có điểm tâm ngọt, có rượu trái cây, có canh, không cần lựa chọn thêm. Sarin chỉ là gọi thêm cho Sumanuo một bát rượu mạch lớn.

Rượu mạch được mang lên trước tiên. Sumanuo cũng không uống liền mà cung kính nói với Sarin:

- Sarin đại nhân, ngài có thể hỏi ta được rồi.

Sarin nhìn thấy bát rượu không nhỏ cho Sumanuo, cũng sợ hắn uống xong sẽ không biết gì nữa nên hỏi:

- Mua nhà và thuê phòng sẵn có khác nhau như thế nào?

- Mua phòng thì ban đầu đầu tư rất lớn nhưng khi rời đi có thể bán lại, khấu trừ thuế giao dịch, rẻ hơn nhiều so với chi phí thuê phòng ở. Ngài hẳn đã chú ý, phòng Luyện Kim Thành đều rất lớn, nhưng người nơi này không tới trăm vạn. Dựa theo diện tích Luyện Kim Thành mà tính thì với nhiều nhà cao cửa rộng như vậy, dù dân cư gấp ba, năm lần cũng không phải là vấn đề gì. Ở Luyện Kim Thành, ngài có thể thuê phòng ở, mỗi một phòng đều đủ cho năm ba người, thậm chí mười người ở.

- Ồ? Vậy không phải là rất lãng phí sao?

- Đại nhân, những quý tộc kia tới Luyện Kim Thành vốn chính là để tiêu xài, mỗi ngày đổ đi cả mấy ngàn kim tệ cũng không phải là ít.

Khi Sumanuo nói tới đây thì hắn thở dài. Hắn cũng không phải là tới du ngoạn. Khi hai mươi tuổi, hắn đạt tới ma pháp học đồ cao cấp đã tới Luyện Kim Thành, nhoáng cái đã qua ba mươi năm, khi tóc đã hai màu nhưng hắn vẫn không có gì tiến bộ cả.

Nhưng hắn không nghĩ rời đi. Hắn rất thích thành thị này, không thể trở thành Ma pháp sư nhưng hàng ngày có thể nhìn thấy những kiến trúc ma pháp, những con rối, còn có biểu tình kinh ngạc của người tới tham quan là đủ khiến hắn thỏa mãn rồi.

Rời khỏi Luyện Kim Thành, hắn cũng không biết làm gì cả, dù cuộc sống nơi này gian nan, hắn không thể không bôn ba hàng ngày, cũng từ bỏ nghiên cứu đối với ma pháp.

- Ta muốn mua một căn nhà thì cần bao nhiêu tiền?

- Ngài có thể tùy chọn. Nếu ngài không yêu cầu vị trí thì chừng hai trăm vạn kim tệ là đủ. Nếu muốn mua một tòa nhà có vị trí tốt, tài liệu đặc biệt thì cần tới chín trăm vạn kim tệ. Ngài có khi còn cần bỏ tiền mua thêm một ít tài liệu đặc biệt

- Đắt như vậy sao?

Sarin vốn đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị con số này làm cho hốt hoảng. Chỉ mua một tòa nhà thôi mà cần phải tiêu phí nhiều tiền như vậy sao?

- Không đắt đâu. Năm người các ngài, nếu thuê một căn phòng, một năm cũng tiêu tốn mấy chục vạn kim tệ. Nếu mua một tòa nhà, sau khi rời đi, bán lại thì cũng không chiết khấu quá hai thành. Một căn nhà giá hai trăm vạn kim tệ thì bị chiết khấu trừ ba mươi vạn kim tệ. Căn phòng giá chín trăm vạn kim tệ thì chiết khấu một trăm tám mươi vạn! Ở càng lâu thì sẽ càng có lợi.

Sarin không tin đơn giản như vậy. Ở càng lâu tiêu phí sẽ càng nhiều. Nếu ít về mặt phòng ốc thì những chi tiêu khác lại càng lớn. Riêng chuyện ăn uống mỗi ngày đều là vấn đề lớn, hơn nữa nếu tiêu hao ma hạch thì cũng phải mua ở nơi này, dù giá cả không lừa người thì tuyệt đối cũng sẽ không cung cấp ma hạch cho người bình thường!

Đây không phải là vấn đề ma pháp mà thuần túy là vấn đề buôn bán! Sarin là người Scotzia, trực giác đối với vấn đề này rất mẫn duệ.

- Đắt như vậy, có mấy người mua nổi phòng ở?

Sarin hỏi Sumanuo. Lex coi như là người cực giàu ở Tần Nhân, nhưng trên người cũng không mang theo chín trăm vạn kim tệ, chỉ cần khoảng hai trăm vạn là phải cùng Sarin gom góp bán đi một chút tài liệu mới lấy ra được. Nếu ngay cả Lex cũng không mua nổi nhà ở nơi này, sẽ rất ít người Tần Nhân đế quốc có thể mua được sản nghiệp ở Luyện Kim Thành.

Bán nhà ở Luyện Kim Thành, đúng là hành vi kiếm lãi kếch sù mà!

- Cũng không nhất định phải là kim tệ, có thể dùng rất nhiều vật phẩm thay thế. Luyện Kim Thành do chín Đại ma đạo sĩ làm chủ, không có phủ thành chủ, tất cả giao dịch đều tháp luyện kim ở trung tâm thành. Nếu ngài có tài liệu tốt, người tháp luyện kim sẽ thua mua giá cao hơn nơi khác.

- Còn cần tài liệu?

Trong tay Sarin không thiếu tài liệu quý hiếm, nhưng phần lớn đều là thứ hắn không chịu bán. Lấy được trên người cự long còn phải dùng làm mồi dụ, ít nhất Sarin sẽ không chịu lấy ra trong thời gian ngắn.

- Tháp luyện kim có báo giá tài liệu, sẽ thay đổi thường xuyên, danh sách rất dài, ta cũng không thể cam đoan giá trị mỗi ngày.

Sumanuo ngựa quen đường cũ trả lời.

- Nếu ngay cả tiền phòng trọ cũng không lấy ra được, trong tay cũng không có tài liệu thích hợp, chẳng phải sẽ ăn ngủ ngoài đường?

- Không thể nào, ngài thấy thứ này không?

Sumanuo chỉ vào một chiếc huy chương trên áo bào của hắn, nói:

- Đây là do tháp luyện kim phát ra, trên người không có loại huy chương này, người nào ngủ ở bên ngoài sẽ bị con rối tuần tra công kích.

Sarin nổi giận, Luyện Kim Thành làm như vậy còn gì là bộ dạng Ma pháp sư, hoàn toàn là thương nhân trục lợi mà.

- Chẳng lẽ nếu ta không có xu nào, sẽ phải chết ở chỗ này hay sao!

- Sẽ không sẽ không!

Sumanuo vội cản Sarin lại, nói:

- Nếu ngài thật không có tiền, còn có hai lựa chọn.

- Lựa chọn gì?

Sarin tức giận không thôi, so với kế hoạch của Lex, Luyện Kim Thành quá đầu cơ, hơn nữa đối đãi pháp sư quá lạnh lùng. Một pháp sư không có tiền, cũng không có quyền lợi ăn ngủ.

- Sarin đại nhân, ngài hiểu lầm.

Sumanuo phải dùng ngữ khí cung kính nói:

- Nếu không phải như thế, thì dân cư Luyện Kim Thành đã sớm hơn ngàn vạn. Ngài ngẫm lại, ở đây khắp nơi là cơ hội kiếm tiền, nếu ta không cần nhà ở, mỗi ngày đi trên đường chào mời khách như ngài, có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Sarin nghe Sumanuo nói như thế, mới thấy mình quá xúc động, dùng cảm giác dò xét xung quanh một phen, Sarin mới thấy không có ai chú ý tới nơi này. Có lẽ rất nhiều người mới đến đều sẽ có phản ứng như thế, ở Luyện Kim Thành mỗi người đều chuyện ta ta làm, sao lại chú ý loại chuyện nhỏ này.

Sumanuo nói không sai, đừng nói Luyện Kim Thành, dù là thành San Rock, nếu không khống chế thì dân cư sẽ đông đúc đáng sợ, dù là ăn xin ở thành San Rock thì cũng kiếm được nhiều gấp chục lần ở nơi khác.

- Pháp sư tiến vào cầu học nếu không còn tiền, có thể đi nói một tiếng với người tháp luyện kim, trong vòng ba ngày là tháp luyện kim sẽ đưa ngươi rời Luyện Kim Thành. Xe ngựa nơi này có thể đưa ngươi trở về quê cũ, cho dù ngươi ở Phoenix, cũng không phải trả một đồng tiền.

- Vậy lựa chọn thứ hai thì sao?

Sarin truy hỏi, hắn biết phần lớn pháp sư đến Luyện Kim Thành sẽ không chịu dễ dàng bỏ đi như thế.

- Lựa chọn thứ hai là làm việc cho tháp luyện kim. Các pháp sư ở Luyện Kim Thành có nhu cầu rất lớn với các loại tài liệu, có một số cần phải săn bắt trong biển. Ngài cũng là pháp sư, hẳn cũng biết chuyện này rất phí thời gian. Pháp sư Luyện Kim Thành trừ những người cần tăng trưởng một ít kinh nghiệm chiến đấu ra, thông thường sẽ không tham gia loại săn bắt này. Hành động săn bắt này gần như đều do pháp sư bên ngoài làm, lấy được tài liệu phải nộp lên trên, trước khi chưa trả hết nợ nần sẽ không được giữ riêng.

Sarin gật đầu, cơ bản hiểu được cách làm của Luyện Kim Thành.

- Nếu trong tay ta thiếu tiền, lại không thiếu nợ của Luyện Kim Thành, cũng có thể tham gia loại đi săn này chứ?

- Đương nhiên có thể, mỗi ngày tháp luyện kim đều có thông cáo hàng hóa cần thiết. Nếu không phải có kiếm sĩ trong thành đông làm việc nặng, còn không đến lượt các pháp sư đi làm khổ sai.

Sumanuo kiêu ngạo nói, cho dù hắn chỉ là một ma pháp học đồ, vẫn xem thường chức nghiệp kiếm sĩ.

- Sumanuo, ngươi ăn trước.

Sarin thoáng liếc sang Lex, Lex khẽ gật đầu với hắn, ý bảo hắn có thể làm chủ việc này. Sarin cẩn thận tìm tòi vật phẩm mình có, tính toán có thể bán đi loại nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không nghĩ ra có thể bán thứ gì.

Bộ đồ ác ma thì nhất định không thể bán, tác dụng của nó còn lớn hơn hắn tưởng tượng, nếu không có bộ đồ này thì hắn đã sớm chết. Ân Tứ Chỉ Hoàn cũng không phải nói tới, bên trong còn lại một cái hồ lô, có lẽ là vật phẩm do nữ thần Myers để lại.

Thủy Tinh Chi Hoàn của Rafael, huy chương của gia tộc truyền lại, con rối cấu trang biến dị, những thứ người này cũng không thể bán.

Quyển trục trống cao cấp cũng như bảo thạch, bây giờ bán đi, sau này sẽ không có chỗ thu mua số lượng lớn. Quyển trục trống trung cấp không bán được giá tốt, Luyện Kim Thành này cũng không thiếu.

Sách ma pháp trống nữ thần Myers lưu lại cũng không thể bán, vốn thứ này không có ý nghĩa gì lớn với Sarin, nhưng hắn được Roy chỉ điểm, tương lai có thể sử dụng được toàn bộ công năng của sách ma pháp này, có thể bù đắp lại khuyết điểm của Ma huyền.

Còn lại đáng giá nhất chính là sách ma pháp của Rafael, nhưng sách ma pháp này không thể lộ ra, Luyện Kim Thành nhân tài chen chúc, nhất định sẽ nhận ra đây là di vật ngàn năm trước, cũng sẽ không thể giữ bí mật thân phận của Lex. Dò đến tận cùng, sẽ không thể che giấu được chuyện di tích trong Thần Phạt Địa Ngục.

Trong tay Lex còn có năm con rối cấu trang không biến dị, mặt khác còn có một phần linh kiện con rối cấu trang. Nếu bán đi thứ này, nhất định có giá trị một căn nhà. Tuy rằng kỹ thuật con rối cấu trang thất truyền, nhưng kỹ thuật này không phải chỉ Rafael mới có, lại càng không phải do hắn sáng tạo ra. Bán đi con rối, cũng không khiến bị chú ý.

Nghĩ tới đây, Sarin thả lỏng tâm tình, bắt đầu ăn uống, Tieta đã sớm quét sạch ba phần ăn của nàng, đang ăn phần đồ ngọt của Nerys.

Hoàn cảnh quán ăn này cũng rất im lặng, sau bữa ăn dùng rượu đỏ chứa trong bình thủy tinh. Ở trước mặt đám người Sarin, bồi bàn dùng Thanh Khiết Thuật rửa lại bộ ly thủy tinh một lần, mới rót rượu cho mấy người Sarin.

Có thể thi triển Thanh Khiết Thuật, ít nhất là học đồ cao cấp.

Sau khi Sarin tiến vào Luyện Kim Thành, đã thấy được hai ma pháp học đồ, một đang làm việc vặt, một làm bồi bàn trong quán ăn. Xem ra Luyện Kim Thành là một thành phố không dễ ở.

Sarin không trực tiếp hỏi thăm Sumanuo chuyện về lão sư, hắn nhìn thấy ngoài thành có nhiều ma pháp tháp như thế, trong lòng biết một pháp sư cấp năm chưa chắc có danh tiếng ở Luyện Kim Thành. Chuyện Lex cùng Jason thương lượng là một dụ hoặc vô cùng lớn đối với Luyện Kim Thành, Sarin không thể bán Lex, dù sao ma pháp tháp Thần Phạt Địa Ngục còn có một phần của hắn.

Lỡ như bị Luyện Kim Thành cướp đi, phần đó cũng sẽ mất hết.

Ma pháp sư sẽ không cướp của người khác, nhưng mà phải coi là loại nào. Nếu là di sản của Rafael, Sarin không tin các Ma đạo sĩ cấp chín Luyện Kim Thành sẽ nhịn được.

- Sumanuo, nói chuyện về tháp luyện kim nghe xem.

Sarin rất ngạc nhiên, không có quý tộc, các pháp sư Luyện Kim Thành làm sao quản lý được tòa thành thị này. Hơn nữa nghe ý Sumanuo nói, trong thành thị này còn có không ít kiếm sĩ.

Sumanuo ăn xong dùng khăn lau miệng, nâng ly rượu uống một ngụm trước, mới nói:

- Xung quanh Luyện Kim Thành đều có ma pháp tháp, trên thực tế phần lớn người nắm giữ Luyện Kim Thành đều không ở trong thành. Ma pháp tháp trong thành chính là chỗ chín vị Ma đạo sĩ tuyên bố nhiệm vụ, bọn họ sẽ không đi ra. Trong tháp luyện kim có truyền tống trận, có thể truyền âm thanh cùng vật phẩm nhỏ, thời điểm tất yếu cũng có thể truyền tống người. Trong tháp luyện kim có gì nguy hiểm, Ma pháp sư ngoài thành đều có thể biết trước tiên.

- Ta muốn hỏi, là Luyện Kim Thành ngoài tháp luyện kim ra, không còn có người quản lý khác? Như là quán ăn này.

- Có, Luyện Kim Thành nam bắc dài mười hai dặm, hơn tám mươi vạn dân cư, nếu chỉ có một tòa tháp như thế thì bận không làm nổi. Trong thành tổng cộng còn có sáu tòa tháp luyện kim nhỏ, chúng ta gọi tháp nhỏ là Nguyên tố thủ. Người Nguyên tố thủ mới là chủ thể quản lý Luyện Kim Thành.

- Ồ? Nếu ta muốn mua nhà, sẽ phải thông qua Nguyên tố thủ mới được?

- Đúng thế, tháp luyện kim chỉ phụ trách tuyên bố nhiệm vụ, còn giao dịch giữa người bên ngoài với Luyện Kim Thành, phòng ngự cùng thu thuế đều do người Nguyên tố thủ phụ trách.

- Nơi này có ngân hàng đế quốc không?

- Không có, người Luyện Kim Thành chỉ chấp nhận ngân phiếu của Nguyên tố thủ.

- Vậy chẳng lẽ chi phiếu ngân hàng sẽ không dùng được?

- Chiết khấu 5%, nếu ngài không muốn đổi, chi phiếu ở đây chỉ là giấy lộn.

5% nghe thì không cao, chi phiếu Scotzia đến Tần Nhân cũng phải chiết khấu, phần lớn còn chiết khấu ác hơn cả Luyện Kim Thành. Nhưng đây chỉ là định mức nhỏ, khi giao dịch ngầm thì nếu là ngân phiếu không ký tên, chiết khấu sẽ nhỏ hơn. Ở Luyện Kim Thành, giao dịch một lần là trên vạn kim tệ, chiết khấu 5% là rất đáng sợ.

Sarin nghĩ trên người Lex ít nhất mang theo một trăm vạn chi phiếu kim tệ, chiết khấu xong thì biến mất năm vạn kim tệ. Lúc trước vì mấy vạn kim tệ, đi tìm Aini giao dịch, thiếu chút nữa chết trong rối loạn do Hắc ma pháp sư gây ra.

Không thể tiêu tiền như vậy, có giàu sang thì cũng phải tiết kiệm. Xem ra muốn sống tốt ở Luyện Kim Thành, tốt nhất là nên tiếp nhận nhiệm vụ tháp luyện kim. Sarin cùng Lex đều không nghe nói con số pháp sư thương vong hàng năm ở Luyện Kim Thành, nhiệm vụ săn bắn này chỉ là phiền phức mà thôi. Pháp sư Luyện Kim Thành vì tiết kiệm thời gian, mới ủy thác nhiệm vụ ra ngoài.

Chỗ tốt chính là pháp sư Luyện Kim Thành có thể chuyên tâm tu luyện ma pháp, không cần phải phiền não vì tài liệu.

Nếu pháp sư có thể tập trung toàn bộ vào tu luyện, tiến cảnh sẽ nhanh gấp mấy lần người khác. Sumanuo xem ra cũng vì kiếm sống bức bách, dùng thời gian trên việc kiếm tiền, cuối cùng ngược lại không thể thăng cấp. Nếu không thì dù tư chất của hắn không tốt, cũng gần như ngưng kết được Ma huyền rồi, sẽ không vẫn lắc lư ở giai đoạn ma pháp học đồ cao cấp.

Mình cùng Lex muốn sống ở Luyện Kim Thành, đã không giống với những gì đã nghĩ trước kia. Hoàn cảnh nơi này buộc ngươi phải đi kiếm tiền, đi săn bắt ma thú, đi hái thảo dược, đào khoáng vật. Nếu không có tiền, đừng mơ tới tu luyện hay làm chuyện khác.

Sarin đột nhiên thấy hiếu kỳ, bản thân pháp sư Luyện Kim Thành từ đâu ra? Nếu không phải là người bản địa, hay là sau này gia nhập Luyện Kim Thành? Hắn không hỏi Sumanuo vấn đề này, hắn định gặp lại lão sư rồi hỏi kỹ càng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play