Lúc này là giữa hè, mùa nhiều mưa. Một ngày kia, đám người Sarin rời khỏi một trấn nhỏ không đến ba giờ thì bầu trời hạ mưa dày đặc. Mưa càng lúc càng lớn, Lex và Sarin còn đỡ, Tieta và Nerys cả người ướt đẫm, không thể không tìm một chỗ trú mưa.

Hai người họ thân thể cường hãn, gặp mưa cũng không sao cả, nhưng ngựa lại không chịu nổi mưa to tàn phá. Đi nhanh vài dặm cuối cùng nhìn thấy một quán thôn quê.

Loại quán thôn quê ven đường này quy mô không nhỏ, hoàn toàn dựa vào kiếm kim tệ của thương nhân qua lại sinh tồn. Lex cùng Sarin duy trì Vô Hình Thuẫn trực tiếp vọt vào trong đình viện thật lớn của quán, lập tức có người hầu mặc áo mưa đi ra dắt ngựa của bốn người vào phía sau.

Con đường này phần nhiều là thương nhân, mạo hiểm giả và pháp sư thuần túy phi thường hiếm thấy. Người hầu cẩn thận nói:

- Pháp sư đại nhân, ở chỗ chúng ta đây không có phòng riêng...

- Không sao, ở ngay nơi này đi.

Lex chỉ vào chỗ ngồi bên cửa sổ nói. Quán thôn quê này quy mô không nhỏ, tuy nhiên không trang trí gì, bàn ghế đều là gỗ thô đơn sơ.

Ngoài cửa có mái hiên rộng rãi, hành lang, tường viện chắn gió, mưa cũng không thể thổi vào.

Hai pháp sư đi tới loại khách sạn thôn quê này, tự nhiên khiến cho ông chủ chú ý. Lại có người hầu đưa khăn mặt lên, Sarin không cần, Lex trực tiếp thi triển một cái thuật vệ sinh sau đó lại thêm một cái thuật gọi lửa, nước mưa trên người Nerys và Tieta đã bị bốc hơi hết.

Ông chủ cũng không dám tới quấy rầy, lặng lẽ phân phó người hầu thay bộ đồ trà mới tinh, đun lại nước nóng, trước tiên hầu hạ bốn người nhìn qua rất khó dây vào này.

Đám người Sarin lại không cảm thấy khó dây. Nếu là trước kia, Lex ra ngoài còn phô trương hơn. Hiện tại ít nhất bên cạnh nàng không có Kiếm thánh hầu hạ, bốn Hắc Thiết Kiếm Thánh của nàng bị giết mất hai, còn hai người một mực ẩn trong ma pháp tháp dưỡng thương. Bởi vì địa phương muốn đi là Luyện Kim Thành, nàng ngay cả thích khách cũng không mang theo.

Nếu không phải vì giữ bí mật, bên người nàng ít nhất còn có mấy pháp sư cấp thấp đi theo. Chuyện Thần Phạt Địa Ngục, trừ Ma đạo sĩ cũng chỉ có đám người Sarin biết.

Sarin từ trong Ác Ma Chỉ Hoàn lấy ra một bộ đồ trà, chế tạo một phần nước chữa trị, dùng thuật thiêu đốt mô phỏng ra giúp Lex pha trà.

Trong quán còn có mười mấy bàn đang trú mưa, hành động này của Sarin cũng không gây nên bất mãn. Mọi người cúi đầu, không muốn trêu chọc hai Ma pháp sư này. Người ra ngoài buôn bán rất có ánh mắt, khí chất của hai Ma pháp sư này cùng pháp sư cấp thấp bình thường thoạt nhìn hoàn toàn bất đồng, cũng không có người dám sinh ra ý tưởng đến gần.

Pháp sư cấp thấp còn có khả năng nể mặt kim tệ bị thương nhân thuê mướn, pháp sư trung cấp cho dù thiếu tiền cũng có Đoàn lính đánh thuê cấp bốn trở lên tranh nhau cung cấp nuôi dưỡng, còn không tới lượt đám thương nhân này.

Trong quán nhất thời yên lặng, Lex ngắm mưa qua cửa sổ, tâm tình trở nên rất bình tĩnh.

Đi Luyện Kim Thành không phải ý tưởng lâm thời của nàng, từ lúc đạt được ma pháp tháp mười tầng ở Thần Phạt Địa Ngục nàng liền có quyết định này. Chẳng qua sau khi về Myers đại lục, biến đổi lớn đột ngột khiến nàng không thể tiếp nhận vì thế có kế hoạch này trước thời hạn.

Quận Grievances có tiền, thiếu người. Một Ma đạo sĩ cấp tám đối với một quận quốc mà nói đã đủ dùng, nhưng nếu muốn trở thành một quốc gia chính thức, không phụ thuộc vào lực lượng của người khác thì không có Ma đạo sĩ cấp chín là không được.

Nếu có thể mở thông đạo với Thần Phạt Địa Ngục, lão sư sẽ rất nhanh thăng cấp Ma đạo sĩ cấp chín dưới sự trợ giúp của Lục Nguyên Không Gian. Cho đến lúc đó, quận quốc Grievances mới là quốc gia chính thức.

Nếu muốn báo thù cho cha, chỉ trông vào năng lực cá nhân là không được. Cường giả của Giáo đình nhiều tương đương Luyện Kim Thành, cho dù thiên phú mạnh tới đâu chăng nữa cũng không thể dựa vào lực lượng cá nhân chống lại toàn bộ Giáo đình.

Hiện tại nàng có chút hiểu cảm thụ của Sarin. Rõ ràng kẻ thù ở đó nhưng lại không cách nào đi báo thù. Nàng nhìn thoáng qua Sarin đang châm trà cho nàng, cười cười nói:

- Thứ này ngươi vẫn còn giữ à?

Bộ đồ trà này nàng để lại gia tộc Clyde lúc ở thành San Rock bị Sarin tiện tay thu lại.

- Rất đắt tiền, cô biết ta lúc nhỏ trong nhà rất nghèo.

Sarin cũng không ngượng ngùng. Trên thực tế là hắn không thích thứ Lex từng dùng bị người khác lấy đi dùng. Ý tưởng này lúc ấy hắn còn không rõ lắm, hiện tại đã có thể xác định.

Lex mím môi, không có vạch trần. Sarin lại không giống những kiếm sĩ kia tỏ rõ cảm tình với nàng, nàng cũng sợ Sarin da mặt mỏng, nói ra làm hắn xấu hổ.

Bồi bàn đưa điểm tâm lên, Lex nhìn thoáng qua, cũng không động vào. Nàng từ nhỏ dưỡng thành thói quen, không ăn bậy ở bên ngoài. Nerys lại không sợ, cho dù trong điểm tâm có kịch độc đối với nàng mà nói không tính là gì cả.

Sau khi trưởng thành, hứng thú ăn uống của nàng tốt hơn rất nhiều, không hề có khuynh hướng ăn máu thịt. Thấy Sarin giúp Tieta kiểm tra xong, nàng vươn tay trực tiếp vồ lấy.

Bốn người vốn là trú mưa, Sarin không đói bụng chỉ có Tieta và Nerys hai người ăn. Hai người họ lực lượng thái quá, sức ăn cũng khá kinh người. Đều là loại hình một lần ăn rất nhiều sau đó có thể trường kỳ nhịn đói. Từ điểm này mà nói, khu Caucasus quả thật nghèo khổ, phương thức sinh tồn cũng có chút gần với ác ma vị diện.

Tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến trong mưa, Tieta nhét qua loa điểm tâm vào trong miệng, lau một cái, lặng lẽ lau khô tay rút Boomerang ra đặt ở trên đùi.

Tần suất tiếng vó ngựa này cực nhanh, mưa lớn hơn nữa cũng không đến mức khiến kỵ sĩ chạy gấp như thế. Bất kể ngựa cường tráng bao nhiêu, dùng tốc độ cực hạn chạy mấy phút sẽ khiến máu sôi trào không chết cũng tàn phế. Chiến mã trên chiến trường đều phải khống chế tốc độ, nếu không lúc chiến mã hưng phấn có thể chết vì chạy.

Kỵ sĩ chạy như điên như vậy chỉ có lúc chạy thục mạng mới phải làm như vậy. Tieta bình thường mọi việc đều không để trong lòng, duy nhất có dị thường mẫn cảm đối với chiến đấu.

- Thật sự là làm mất hứng.

Lex tự nhiên cũng nghe ra ý tứ tiếng vó ngựa truyền đạt, có chút mất hứng.

- Tieta, không nên động thủ.

Sarin thấp giọng nói, hắn cũng không muốn bị cuốn vào chiến đấu. Đế quốc còn chưa lâm vào chiến loạn, chuyện như vậy nên giao cho quý tộc địa phương đi quản.

Tieta gật gật đầu. Nếu Sarin không cho nàng quản, nàng đương nhiên lười động thủ.

Trong quán phần nhiều là thương nhân và lính đánh thuê cấp thấp, trong mưa lớn như vậy cũng không nghe ra, vẫn là một mảnh im lặng. Sarin từ cửa sổ nhìn rangoài, chỉ thấy hơn hai mươi con ngựa nhanh vọt thẳng vào sân. Mặc dù trong mưa lớn, trên người kỵ sĩ trênngựa còn dính máu tươi, không bị mưa rửa trôi sạch sẽ.

Xem ra những người này một mực bị cuốn rất chặt, chiến đấu chỉ sợ vẫn chưa lúc nào ngừng. Trên người hai người cuối cùng còn cắm hơn mười mũi tên, mũi tên cắm vào không sâu xem ra bị áo giáp kim loại chặn lại.

Kỹ thuật rèn đúc của Tần Nhân hết sức tiên tiến, áo giáp liền cũng có thể chống đỡ cung tên, trừ khi đối mặt với nỏ luyện kim, nếu không rất khó bị tên làm trọng thương.

Hơn hai mươi kỵ sĩ này vọt vào sân lập tức xoay người đóng cửa. Trong đó mười mấy người kéo hai cái xe ngựa bốn bánh dừng trong sân đến trước cửa, chém rơi bánh xe chặn đứng cửa viện.

Trong sân là nơi dừng xe, hai chiếc xe ngựa kia vốn là của một đội buôn. Thấy kỵ sĩ động thủ liền phá hủy xe ngựa, mười mấy lính đánh thuê đồng thời đứng lên nhìn về phía cố chủ của bọn họ.

Hơn hai mươi người xông vào trong sân này thân thể cường tráng, mặc trên người là áo giáp kim loại cấp cao. Đám lính đánh thuê này thật sự không muốn đi trêu chọc nhưng đã thu tiền cố chủ, lúc này không đi can thiệp, thanh danh sẽ hoàn toàn bị hủy.

Sarin nhìn vào trong mắt, nhận biết càng thêm rõ ràng. Trong hơn hai mươi kỵ sĩ kia ít nhất có năm Kiếm sư, mà trong quán mười mấy lính đánh thuê mạnh nhất cũng chỉ là hai Kiếm sĩ cấp cao.

Hai kị sĩ bị trúng tên được khiêng vào trong quán, đồng bạn của bọn họ thô bạo đẩy bồi bàn ra tiếp đón, đem bốn cái bàn ghép lại một chỗ, đặt kỵ sĩ bị thương nằm úp mặt xuống, dùng chủy thủ cắt đứt đuôi tên ở ngoài áo giáp, sau đó đem áo giáp của người bị thương cởi ra rồi mới đi nhổ mũi tên cắm vào cơ thể.

- Động tác nhanh một chút, mũi tên này có độc!

- Dạ.

Mấy kỵ sĩ khác mở túi da, tìm dược vật ra trợ giúp kỵ sĩ bị thương rửa sạch miệng vết thương, bôi dược vật lên. Kỵ sĩ trong sân cũng đều xuống ngựa, trong đó một kỵ sĩ cao gầy nhìn qua là thống lĩnh, một thân áo giáp màu lam sẫm, tay cầm thương ngắn đi nhanh vào trong quán.

- Ai là ông chủ?

Kỵ sĩ thống lĩnh này lớn tiếng quát hỏi.

- Là ta.

Ông chủ vốn ở sau quầy chuẩn bị bất cứ lúc nào ra tiếp đãi đám người Sarin cố nén sợ hãi đi ra. Niên kỷ hắn khoảng hơn bốn mươi, mặt mày tròn vo, tướng mạo vốn hiền lành lúc này đầy vẻ lo âu. Hắn mở quán ở nơi này cũng được mười mấy năm, chưa từng gặp phải chuyện như vậy.

- Ta là kiếm sĩ của hãng buôn Forest, gặp phải đoàn đạo tặc, muốn mượn địa phương của ngươi.

Lúc kỵ sĩ này lên tiếng, ánh mắt đảo qua đám người Sarin bên cửa sổ một chút. Hắn tiến vào liền nhìn thấy Ma pháp sư, trong lòng cũng chợt kinh, giọng điệu lúc nói chuyện với ông chủ cũng không tự chủ nhẹ nhàng rất nhiều.

Không ngờ một kiếm sĩ bên cạnh hắn lớn tiếng quát hướng Sarin:

- Tên pháp sư kia, mau đi ra hỗ trợ!

Bộ đồ ác ma của Sarin là trang bị sát người, hiện tại mặc ở bên người lại là chiếc pháp sư bào màu trắng sư phụ tặng hắn. Kiếm sĩ bình thường cũng không thể nhìn rõ thực lực chân chính của hắn, chỉ coi hắn là một pháp sư cấp hai nho nhỏ. Pháp sư bào bảy màu Lex mặc lại càng giống như hàng mã, nếu không phải pháp sư cấp bốn trở lên thậm chí không nhìn ra giá trị của nó.

Tieta cùng Nerys chưa từng tu luyện kiếm khí, có xinh đẹp cũng không thể đưa ra đánh đấm. Kiếm sĩ này dưới tình thế cấp bách, giọng điệu có chút cứng rắn.

Kỵ sĩ thống lĩnh trong lòng trầm xuống, tuy nhiên không lập tức răn dạy thủ hạ. Hắn cũng muốn nhìn một chút xem pháp sư trẻ tuổi kia phản ứng như thế nào. Ở Tần Nhân, địa vị của pháp sư quả thật rất cao, nhưng là vì số lượng pháp sư cấp thấp rất nhiều, nhân vật cấp bậc Kiếm sư như hắn cũng không cần phải khúm núm đối với một pháp sư nho nhỏ.

Sarin chỉ lắc lắc đầu, hắn không có ý tứ hỗ trợ nhưng cũng không muốn động thủ thương tổn đám kỵ sĩ này. Kỵ sĩ thống lĩnh nói rất rõ ràng, đuổi giết bọn họ chính là đoàn đạo tặc.

Quán thôn quê này cách trấn nhỏ tiếp theo rất gần, nếu cưỡi ngựa rong ruổi cũng chỉ là một giờ. Trấn nhỏ thuộc về một vị Nam tước, Nam tước kia cũng là một cái nhân vật, trong tay có mười kỵ binh hạng nặng, còn có hơn ba mươi kiếm sĩ, quản lý trị an của phụ cận rất tốt. Nếu tính cả binh lính phụ trợ, trấn nhỏ kia có thể gom ra được hai, ba trăm người.

Khoảng cách gần như vậy, đoàn đạo tặc sẽ không đánh giằng co, nếu công không được vào trong tự nhiên sẽ rời đi.

Lex nhíu mày. Chiến hỏa cách Tần Nhân còn rất xa xôi, làm sao đã xuất hiện đoàn đạo tặc cường đại? Hơn hai mươi kỵ sĩ trước mắt này đều không phải kẻ yếu, đoàn đạo tặc có thể đuổi giết bọn họ, nhân số ít nhất phải hơn trăm, trong đó còn phải có đại lượng Kiếm sư.

Đoàn đạo tặc cũng không phải quân đội, phải đạt tới quy mô nhất định mới có thể làm cho đám kỵ sĩ này một đường chạy như điên.

- Ngươi!

Kỵ sĩ thống lĩnh thấy thủ hạ tức giận, lúc này mới một tay kéo hắn, hướng về Sarin nói:

- Pháp sư đại nhân, người của ta vô lễ, thật sự xin lỗi.

Trong lòng Lex rõ ràng như gương sáng, kỵ sĩ thống lĩnh này rõ ràng là lấy sinh mệnh của thủ hạ để thử. Nếu Sarin tức giận, kỵ sĩ thống lĩnh chỉ sợ sẽ không đi đắc tội pháp sư Sarin này, mà dứt khoát vứt bỏ thủ hạ làm Sarin hết giận. Lực quyết đoán cũng không tệ lắm, đáng tiếc không coi trọng sinh mệnh của thủ hạ. Đây là Lex cực kỳ căm ghét.

Người trong quán đều trở nên hoảng loạn. Kỵ sĩ thống lĩnh nói với ông chủ:

- Đem khách đi tìm một nơi an toàn trốn đi. Ngươi phái một người dẫn người của ta đi chặn cửa sau. Yên tâm, hiện tại đạo tặc không thể phóng hỏa, ngươi có tổn thất ta sẽ bồi thường cho ngươi.

Hắn nói càng khách khí Lex nghe lại càng không được tự nhiên.

Nerys đột nhiên nói với Sarin:

- Chủ nhân, tên vừa rồi thật vô lễ, có muốn ta đi làm thịt hắn, cho người hết giận hay không?

Thanh âm của nàng không lớn không nhỏ vừa khéo có thể cho mọi người nghe được.

Sarin cười cười nói:

- Ta sẽ không tức giận. Người như thế đầy đường đều có, ngươi tập trung ăn đi.

Đối đáp của chủ tớ hai người đủ khiến người ta nổi trận lôi đình, kỵ sĩ thống lĩnh kia coi như không nghe thấy, trực tiếp nhẫn nhịn. Hắn kiến thức rộng rãi, Sarin chỉ sợ không phải là pháp sư cấp thấp. Một nam ba nữ này ngồi ở chỗ kia, tự nhiên mà sinh ra một loại khí thế khiến người không muốn tới gần.

Càng thêm dẫn tới sự chú ý của hắn là nữ nhân đưa lưng về phía mình sau lưng có cõng một cây côn bổng thật lớn. Nữ nhân có thể sử dụng vũ khí hạng nặng bình thường không nên đi trêu chọc.

Các thực khách đều đứng lên, những thương nhan kia cũng không dám để cho đám lính đánh thuê truy cứu chuyện xe ngựa bị hủy. Mấy chục người được người hầu dẫn đến trong phòng ở mặt sau trốn đi, đại sảnh này mở ra mười mấy cửa sổ, trong chốc lát nữa không chừng có tên bắn vào, tai họa từ trên trời rơi xuống.

Kỵ sĩ thống lĩnh đợi thủ hạ xử lý xong thương tên của đồng bạn, đi hướng đám người Sarin.

- Pháp sư đại nhân.

- Ừm.

Sarin đáp một tiếng, nâng chung trà lên ung dung uống một ngụm.

- Ta là Black - Kiếm sư trung cấp của hãng buôn Forest. Xin hỏi, các hạ có thể trợ giúp chúng ta đánh lui đạo tặc sao? Hãng buôn Forest nguyện ý trả giá ngang bằng.

Kỵ sĩ thống lĩnh tất cung tất kính, hắn có gương mặt gầy yếu, nhìn qua không thấy thành thực như vậy.

Lex nghĩ nghĩ, Sarin lên tiếng trước:

- Ta cùng gia tộc Clyde làm việc buôn bán, nếu ngươi muốn cho ta hỗ trợ, giá ngang bằng cũng không đủ.

Hắn vừa trả lời, vừa nghiêng tai lắng nghe, tiếng vó ngựa xa xa đã dần dần rõ ràng, đại khái ở khoảng cách khoảng hai dặm. Ở trong mưa, cảm giác của hắn lại một lần nữa được phóng đại, chỉ là hắn không thử quan sát đạo tặc đuổi theo tới.

- Pháp sư đại nhân. Địch nhân là đạo tặc, ngài có nghĩa vụ…

- Xin lỗi.

Sarin cắt ngang lời kỵ sĩ thống lĩnh, không mặn không nhạt nói:

- Ta không phải người Tần Nhân, mấy người họ cũng không phải. Vốn ta không muốn nói ra, như vậy ngươi sẽ phải trả giá gấp bốn lần.

Sarin vừa nói vừa lấy ra một quyển trục đặt ở trên bàn. Kỵ sĩ thống lĩnh vốn khí huyết dâng trào gần như có xung động trở mặt. Pháp sư trẻ tuổi này nếu không phải Tần Nhân, hắn cũng không cần phải quá khách khí. Nhưng vừa nhìn thấy quyển trục của Sarin hắn lập tức tỉnh táo lại.

Quyển trục ma pháp cấp thấp rất dễ phân biệt, hắn từng gặp nhiều lần. Quyển trục Sarin lấy ra rõ ràng có điều bất đồng. Buộc quyển trục là một sợi thừng da có ma pháp hoa văn, quyển trục màu bạc thâm ý nghĩa trong này có chứa một cái ma pháp trung cấp.

- Bao nhiêu tiền?

Khí thế của kỵ sĩ thống lĩnh hoàn toàn bị Sarin áp chế, Sarin thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, nhìn quyển trục trên bàn nói:

- Một vạn kim tệ.

Kỵ sĩ thống lĩnh tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Sarin nói:

- Pháp sư đại nhân. Tuy rằng ta nên kính trọng ngươi, cũng xin không nên nói đùa như vậy.

Sarin lắc lắc đầu nói:

- Ta có thể chờ đạo tặc làm xong xuôi rồi bàn cùng đạo tặc, có lẽ có thể thu hoạch càng nhiều.

Hiện tại ngay cả Lex đều tỉnh ngộ. Đoàn đạo tặc cố nhiên là hung tàn, nhưng còn không đến mức đuổi giết hơn hai mươi kiếm sĩ. Sau khi tập kích thương đội, đạo tặc bình thường sẽ lập tức tán đi, sợ bị quân đội của quý tộc nhắm vào. Trừ khi trên người hơn hai mươi kiếm sĩ này có thứ đặc biệt trọng yếu mới có thể khiến đạo tặc không để ý cấm kỵ đuổi giết kiếm sĩ của một hãng buôn lớn trên con đường lớn này.

Nên biết rằng hãng buôn Forest là thuộc về gia tộc Williams, gia tộc này giống như gia tộc Clyde căn cơ khổng lồ. Một khi chọc giận bọn họ, đoàn đạo tặc sẽ cách hủy diệt không xa. Trừ khi quyết tâm rời khỏi Tần Nhân đến địa phương khác kiếm ăn.

Sarin không phải đang bắt chẹt, hắn chỉ không muốn bị người khác coi thành thằng ngốc lợi dụng.

Thuê lính đánh thuê là có quy tắc, hàng hóa của ngươi giá trị bao nhiêu sẽ phải trả thù lao tương ứng. Sarin là pháp sư, lúc thuê sẽ càng đắt đỏ hơn. Nhưng đáng giận là Kiếm sư trung cấp của gia tộc Williams này còn ý đồ dùng luật pháp của Tần Nhân để ước thúc Sarin, làm hắn ra tay miễn phí.

Sarin đầy trời chào giá, Kiếm sư trung cấp này làm ra vẻ tức giận, trên thực tế thứ hắn bảo hộ chỉ sợ giá trị vượt xa một vạn kim tệ này, nếu không hắn sẽ không đến cầu một tên nhìn qua như pháp sư áo bào trắng như Sarin này.

Sắc mặt kỵ sĩ thống lĩnh biến đổi mạnh, hắn thậm chí nghĩ tới động thủ nhưng Sarin rất có thể là Đại ma pháp sư, hắn không dám mạo hiểm. Hơn nữa trên đùi của nữ nhân lưng cõng côn bổng kia còn đặt ngang một kiện lợi khí, nhìn qua như là vũ khí của người Caucasus.

Ngoài sân truyền đến tiếng chiến mã hí vang, kỵ sĩ thống lính âm thầm hối hận. Sớm biết pháp sư trẻ tuổi này khôn khéo như thế hắn sẽ không tiến đến trêu chọc. Hiện tại chỉ sợ trong lòng pháp sư đã tức giận, chỉ chờ bọn họ bị đạo tặc giết chết sau đó lại kiếm tiện nghi. Chỉ cần không phải pháp sư động thủ công kích bọn họ, pháp sư trẻ tuổi này thậm chí không cần bị trừng phạt bởi pháp luật của Tần Nhân.

- Một vạn kim tệ - ta phụ trách dọa chạy đám đạo tặc kia. Hai vạn kim tệ - ta phụ trách giết sạch bọn họ. Cơ hội cuối cùng, bọn họ đã tới.

Sarin thu hồi quyển trục ma pháp, hắn đã phán đoán ra tình thế ngoài tường viện. Có bốn mươi hai con khoái mã, đạo tặc kém cỏi nhất cũng là Kiếm sĩ cao cấp.

Trong thời tiết mưa to này, Sarin như hổ thêm cánh, căn bản không cần lãng phí quá nhiều tinh thần lực có thể phán đoán ra thực lực của địch nhân trong vài trăm thước.

Trong địch nhân không có Kiếm thánh, không có Ma pháp sư. Mặc dù nhân số nhiều một chút nhưng Sarin vẫn rất nắm chắc một lưới bắt hết.

- Ta không mang nhiều như vậy!

Kỵ sĩ thống lĩnh nóng nảy. Hắn nhìn ra được Sarin thật sự muốn buông tay mặc kệ, nếu lại nói đến chuyện khác chỉ sợ pháp sư này sẽ đi bàn điều kiện cùng đạo tặc. Ma pháp sư chết tiệt, căn bản không tôn trọng pháp luật!

- Thứ người kia cõng trên lưng dường như là thùng chứa ma hạch, ta không ngại ngươi dùng ma hạch để trả.

Sarin chỉ vào thùng một kỵ sĩ cõng sau lưng, mỉm cười nói. Hắn rất muốn biết rốt cục hãng buôn Forest mang theo hàng hóa gì, tuy nhiên nếu thật sự bắt chẹt, Lex sẽ khinh thường hắn.

- Được, ta đồng ý với ngươi.

Kỵ sĩ thống lĩnh tự nhiên biết nếu cùng đạo tặc liều mạng thì hơn hai mươi người bên cạnh chỉ sợ sẽ không còn lại mấy người. Lần này để lộ tin tức của hàng hóa, hắn cũng có trách nhiệm, lại chết người hắn cũng không thể về gia tộc ăn nói.

Thình thịch!

Đạo tặc bên ngoài đang dùng vũ khí hạng nặng phá cửa, trên cửa xuất hiện vết rách thật sâu.

- Dường như ngươi đã nói, tổn thất trong quán ngươi đều sẽ phụ trách bồi thường, có phải không?

Sarin không gấp chút nào, tốt nhất để đám đạo tặc xông vào trong sân rồi mới động thủ tránh cho đạo tặc chạy trốn, đuổi theo cũng phiền toái.

- Phải.

Kỵ sĩ thống lĩnh nghiến răng trả lời. Nếu chờ thêm nữa, sẽ có đạo tặc nhảy qua tường viện, nỏ tên bên này nhưng đều dùng hết rồi.

Lex nhìn Sarin dù bận vẫn ung dung đùa giỡn Kiếm sư trung cấp này, trong lòng có chút buồn cười. Tuy nhiên nàng cũng biết, đi lại ở bên ngoài trực giác của Sarin nhạy bén hơn nàng rất nhiều. Nàng am hiểu phân tích là ở chính trị và quân sự, mà Sarin đối với loại cuộc sống thuộc về lính đánh thuê này càng thêm mẫn cảm.

- Vậy được rồi, hy vọng ngươi không nên đổi ý.

Sarin nói xong, đứng lên. Tieta đi theo phía sau hắn, đi ra sân.

Nước mưa nối thành màn trời, Sarin phóng ra một cái Thủy Văn Thuẫn biến dị bao bọc thân thể nhưng không có thêm vào cho Tieta. Tieta mặc dù không tu luyện kiếm khí, sau khi thêm vào ma pháp cũng sẽ ảnh hưởng đến chiến đấu của nàng.

Sarin đi tới trước cửa viện, đứng ở nơi đó chờ. Kiếm sĩ của hãng buôn Forest toàn bộ tản ra khẩn trương nhìn pháp sư trẻ tuổi này.

Rắc!

Một đạo kiếm khí lợi hại bổ cửa lớn, xe ngựa chặn ở phía sau cũng bị bổ rơi một góc. Trên cửa lộ ra một lỗ thủng thật lớn, phía sau lỗ thủng là một đạo tặc tay cầm trọng kiếm. Sarin lẳng lặng đứng ở nơi đó. Đạo tặc phá cửa này là một tên thực lực mạnh nhất trong tất cả đạo tặc, hắn cũng không vội động thủ, dù sao kết quả đều là như nhau.

Lại một tiếng nổ “Ầm”, đạo tặc phá cửa thấy rõ xe ngựa phía sau cửa, một kích toàn lực. Lần này xe ngựa bị trọng kiếm của hắn hoàn toàn bổ nát, đạo tặc giương kiếm lên, người đã vọt vào trong.

Kiếm sĩ của hãng buôn Forest thiết kế không tệ, đạo tặc bên ngoài thấy lối vào hẹp hòi toàn bộ nhảy xuống ngựa chen chúc mà vào.

Sarin giơ tay, mưa trên đỉnh đầu hắn dường như ngừng lại, nhiệt độ trong không khí nhanh chóng giảm xuống. Lex thấy một màn này, đã không còn kinh ngạc nữa. Sarin mang đến cho nàng quá nhiều ngạc nhiên vui mừng, hiện tại hắn lại thi triển ra một kỹ xảo hiếm thấy.

Trên bầu trời ngưng kết ra vô số băng trùy bắn về phía đạo tặc dưới mặt đất. Ma pháp cấp một không chút bắt mắt ở trong tay Sarin không chỉ thăng cấp còn sinh ra biến hóa thật lớn. Cảm giác của Lex đảo qua liền đếm rõ số lượng băng trùy.

1080 cái băng trùy, còn dày đặc hơn cả mưa lớn bao phủ tất cả đạo tặc vào trong. Một kích này đã đạt tới cực hạn của Đại ma pháp sư thao túng nguyên tố. Mỗi một thuật Băng trùy sinh ra 36 cái băng trùy, Sarin trong một giây chuẩn bị 30 cái thuật Băng trùy đồng thời phóng thích ra, điều này không phải tiêu hao Ma huyền có thể làm được.

Sarin điều động thủy nguyên tố trong thiên địa, hạ xuống một trận mưa băng trùy. Gần như không có Đại ma pháp sư sau khi thăng cấp sẽ lại quay đầu nghiên cứu ma pháp cấp tháp, Sarin lại làm như vậy hơn nữa làm được hoàn mỹ. Trong trận mưa to này, hắn phát huy ra uy lực lớn nhất của một pháp sư cấp bốn.

Kiếm sĩ của hãng buôn Forest đang xem cuộc chiến toàn bộ mặt cắt không còn giọt máu. Ma pháp như vậy, ở trong môi trường như vậy thi triển ra, nếu nhằm vào bọn họ kết quả sẽ càng thêm thê thảm. Pháp sư trẻ tuổi này, chẳng lẽ là Ma đạo sĩ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play