Dực khô lâu rất bình tĩnh, bởi vì Raphael ở bên cạnh hắn, một Thiên Sứ, một vong linh cùng sóng vai chiến đấu, loại chuyện này cũng là phi thường hiếm thấy. Dực khô lâu mang đến sáu tên thủ hạ là Ngọc khô lâu, chúng đang ở phía sau hắn, bố trí một Vong linh ma pháp trận.
Trong Vong linh ma pháp trận không ngừng có khí tức tử vong ngưng tụ, hóa thành một đám ký hiệu vong linh to lớn, tràn ngập không gian trong cánh cửa ma pháp. Bên dưới dài cao có vài vạn ma quỷ. Trong không gian nhỏ hẹp này, tuy số lượng ma quỷ không đạt đến mức vô cùng vô tận, nhưng cũng không khác gì nhiều.
Trên đài cao, đám chiến sĩ chết la liệt, mới vừa trong địch nhân xuất hiện đại lượng quái vật, phóng ra một đợt tấn công chết chóc. Lúc ấy có mười mấy vạn tử vong hư ảnh được ngưng kết ra, xông lên đài cao, những tử vong hư ảnh này không sợ vật lý công kích, kết quả khiến cho chiến sĩ của Sephiroth tử thương thảm trọng.
Bốn Ma đạo sư cấp mười hiện tại đang ở phía sau Vong linh ma pháp trận, cố gắng khôi phục tinh thần lực.
Vừa phải phóng thích ma pháp kỹ năng, vừa phải bảo hộ đám người Sephiroth rút về phía trong cánh cửa ma pháp, đã khiến cho bốn Ma đạo sư này lâm vào tình trạng kiệt sức.
- Raphael, có thể đứng vững không?
Dực khô lâu hỏi Thiên Sứ đang đứng bên cạnh.
Đôi mắt màu vàng của Raphael có hình hẹp dài, bên trong bắn ra từng luồng sáng màu tím vàng. Nàng để cho tất cả Thiên sứ kim loại xung phong liều chết ra ngoài, quay về Phù Không thành, bởi vì trực giác của nàng đã nói rằng, Sarin sẽ không tử thủ bên trong tòa thành ngầm dưới lòng đất.
- Không ngăn được, ma quỷ vị diện sẽ có địch nhân càng cường đại hơn đi ra.
Raphael trả lời. Trong đại động trên đỉnh đầu kia, Thủy Văn Thuẫn của Sarin đã sớm biến mất, chung quanh huyệt động là chất lỏng màu đỏ tươi, đó là do khi một số nhân loại chiến sĩ bị nắm lên, thân thể va chạm với nham thạch tạo thành.
- Nếu không ngăn được thì chúng ta trốn đi chứ?
Dực khô lâu hỏi Raphael.
- Ngươi có thái độ gì vậy!
- Raphael, ta chỉ là một bộ xương khô, không phải là chiến sĩ, không cần vinh dự. Chết ở chỗ này thì có cái gì tốt, nếu chủ nhân muốn rời khỏi, thì căn bản không cần đi qua cánh cửa này.
Dực khô lâu bày ra bộ dáng bất đắc dĩ, phối hợp với khuôn mặt xương trắng ởn của hắn, có vẻ quỷ dị một cách khó hiểu.
- Nói có đạo lý a...
Raphael do dự, nếu Sarin có thể tự mình rời khỏi tòa thành ngầm dưới lòng đất, vậy thì mình cũng không nhất thiết phải tử thủ làm gì nữa.
- Ngươi chỉ là một bộ xương khô, nhưng đổi ngược lại, nếu ngươi là Thiên Sứ, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Raphael hỏi lại Dực khô lâu.
- Trên một tầng có triệu hoán trận, đang có ma quỷ cường đại xuất hiện, chúng ta xông lên trên, phá hư Truyền Tống Trận đi.
Dực khô lâu đề nghị.
- Các ngươi không được đi!
Một tên Ma đạo sư kêu lên.
Dực khô lâu quay đầu lại, dùng cặp mắt tối đen của hắn nhìn tên Ma đạo sư này, hỏi:
- Vì cái gì?
Ma đạo sư này liền nghẹn lời, bọn họ chưa đi cùng vào trong cánh cửa ma pháp, ở trong này thì tinh thần lực đã bị tiêu hao sạch sẽ, nếu mà bộ xương khô rời đi, thì bốn người bọn họ sẽ bị ma quỷ vây công tới chết. Nhưng việc này đâu có liên quan gì tới một bộ xương khô đâu, về phần Raphael, bọn họ lại càng không hy vọng xa vời chiến sĩ cường đại sẽ ra tay cứu giúp.
Dực khô lâu cười cười, mở ra đôi cánh xương sau lưng, Raphael cũng mở đôi cánh của mình ra. Tên Ma đạo sư kia bất chợt nảy ra ý tưởng, nói:
- Bộ xương khô đại nhân, chúng ta có thể thuê các ngươi không?
Tên Ma đạo sư này lập tức trở nên mơ hồ, Dực khô lâu giải thích:
- Ngươi có thể thuê chúng ta, nhưng mà giá cả thì phải tính toán lại. Thứ mà nàng muốn không giống thứ ta muốn!
Ma đạo sư mừng rỡ, nói:
- Yên tâm, chúng ta sẽ đưa ra được!
Những tên pháp sư khác cũng mang vẻ mặt này, bọn họ nhìn thấy Dực khô lâu chỉ huy vong linh chiến đấu, thập phần cường hãn, một đợt hư ảnh công kích khi nãy trôi qua, nhưng bộ xương khô và nữ chiến sĩ này đều lông tóc không chút tổn hao nào.
- Chưa chắc, chủ nhân của ta là Sarin điện hạ, thành Mesterlin giàu có đến đâu thì các ngươi chưa rõ ràng lắm đâu.
Dực khô lâu dội một chậu nước lạnh tới, nhưng bốn tên pháp sư này lại không chút uể oải nào, mà chỉ thúc giục Dực khô lâu nhanh chóng nói vào trọng điểm.
Dực khô lâu vốn chỉ bất chợt nổi lòng tham, bốn tên Ma đạo sư cấp mười, hắn còn không để vào mắt. Nếu không phải lo lắng bị Sephiroth trả thù, thì thậm chí hắn còn trực tiếp chuyển hóa bốn tên này thành vong linh rồi. Tuy nhiên hiện tại bốn tên này chủ động đưa đầu ra, vậy thì Dực khô lâu hắn cũng không khách khí nữa.
Vong linh Vu sư ở Vong linh vị diện thì cũng là một loại tồn tại cường đại. Nhưng bởi vì trí nhớ của đại đa số Vong linh Vu sư đều đã vỡ nát, nên không thể phát huy được toàn bộ thực lực, hơn nữa dưới tình huống tinh thần hỗn loạn, thì sẽ làm ra những việc rất ngớ ngẩn, thường thường sẽ bị vong linh Quân vương đánh chết, miễn cho phá hư đế quốc của Quân vương.
Tuy nhiên nhân loại chủ động chuyển hóa thành Vong linh Vu sư thì lại không giống vậy, có thể giữ lại đầy đủ trí tuệ.
- Nếu đã muốn thì ta nói thẳng, có nhìn thấy ma pháp trận này không? Đây là một vong linh Truyền Tống Trận, có thể truyền tống bọn ngươi đến Vong linh vị diện.
Dực khô lâu chỉ vào ma pháp trận mà sáu tên Ngọc khô lâu đang điều khiển.
Bốn Ma đạo sư lập tức có chút khó xử, Dực khô lâu nói:
- Là sợ không về được ư? Đây cũng không cần phải lo lắng làm gì, ta chính là bộ xương khô cấp bậc Quân vương, bảo hộ các ngươi một chút thì vẫn không thành vấn đề.
Dực khô lâu nói xong, tiện tay lấy ra bốn viên Hắc Thủy tinh, nói:
- Để thứ này trên người, bất cứ lúc nào ta cũng có thể triệu hoán các ngươi về.
Bốn pháp sư yên lặng nhận lấy Hắc Thủy tinh, lúc này Dực khô lâu mới lấy ra bốn quyển trục, nói:
- Giải quyết xong chi phí thuê, ta sẽ đưa các ngươi rời khỏi tòa thành ngầm dưới lòng đất này, đi lên trên mặt đất, nhưng chỗ xa hơn thì cũng đừng hy vọng ta hộ tống nữa.
Bốn Ma đạo sư bất đắc dĩ, thành ngầm dưới lòng đất này có lớp lớp cửa ải, nếu muốn rời khỏi thì chỉ có thông qua Truyền Tống Trận mới được, nhưng mà bốn người bọn họ lại căn bản không đủ sức để kiến tạo, chỉ có thể thông qua Vong linh vị diện mà dời đi mà thôi.
Nhìn bốn tên pháp sư đi vào trong ma pháp trận, sáu tên Ngọc khô lâu bày ra một vẻ mặt rất nhân tính, đó chính là: đắc ý.
Bốn tên pháp sư nhân loại này đi vào trong ma pháp trận, lại không bị truyền tống đi, Hắc Thủy tinh trên người bọn họ đột nhiên hòa tan ra, tiến vào trong thân thể. Trên ma pháp trận bay ra khí tức tử vong, trong nháy mắt đã tràn ngập trong thân thể bọn họ.
- A...
- A...
Bốn tên nhân loại pháp sư này kêu lên những tiếng quái dị, lúc này mà bọn họ còn chưa biết bị lừa thì mới là kỳ quái.
- Ngươi làm cái gì vậy!
Một pháp sư cường đại trong đó rống giận lên, ba pháp sư còn lại thì chỉ còn sức để rên rỉ nữa mà thôi.
- Tai sao ngươi lại làm như vậy!
Raphael chỉ vào Dực khô lâu, có chút buồn bực hỏi.
- Làm cái gì?
- Vi phạm khế ước thì sẽ xảy ra chuyện đó.
Raphael tuy rằng cao tới cấp mười ba, nhưng cũng không dám vi phạm khế ước. Nàng nhìn bộ dáng của Dực khô lâu, càng nhìn càng tức giận. Tên kia chẳng lẽ chỉ có một nửa trí tuệ hay sao? Bộ não của một bộ xương khô chẳng lẽ còn chưa phát triển à? Hay là đã sớm mục nát rồi!
- Vong linh lừa gạt a! Đây là không chịu trừng phạt. Như thế nào, không ai biết ma pháp này hay sao?
Dực khô lâu kinh ngạc hỏi.
Vong linh lừa gạt!
Đây là ma pháp của Vong linh pháp sư, có thể tránh né quy tắc của khế ước, điều này thì Raphael cũng biết. Nhưng bản thân vong linh thi triển kỹ năng này thì nàng chưa từng nghe nói qua. Hơn nữa Vong linh lừa gạt là một ma pháp rất khó thăng cấp, làm sao có thể lừa gạt được bốn tên Ma đạo sư như vậy?
- Bốn người bọn họ thì đã dùng hết tinh thần lực rồi, đương nhiên không thể dùng trinh để phát hiện lời nói dối được nữa.
Dực khô lâu cười nhạt, nói với Raphael:
- Hiện tại ta sắp có bốn Vong linh Vu sư, Vong linh Vu sư cấp mười có thể cường đại bằng nguyên tố pháp sư, chúng ta không cần tự mình đi lên phá hư ma pháp trận, cứ để cho bọn họ đi là được rồi.
Raphael không nói gì, tuy rằng nàng không rõ Dực khô lâu làm như thế nào mà có thể làm cho ma pháp Vong linh lừa gạt này lừa gạt được cả pháp sư cấp mười, tuy nhiên Dực khô lâu nói rất đúng, bốn tên Vong linh Vu sư thì còn thích hợp chiến đấu hơn cả nguyên tố pháp sư, nhất là khi đối phó với ma quỷ, thể chất của Vong linh Vu sư cũng không sợ vật lý công kích của ma quỷ.
Sáu Ngọc khô lâu cũng cười hắc hắc, các chiến sĩ còn sót lại xung quanh nhìn thấy Dực khô lâu lừa bốn tên Ma pháp sư vào trong ma pháp trận, chuyển hóa thành vong linh, lập tức kinh hãi, muốn xông lên xử lý Dực khô lâu.
- Ô ô...
Bên trong ma pháp trận, một Ma đạo sư đột nhiên bước ra, từ trong miệng hắn phát ra tiếng nức nở trầm thấp.
Vong linh rít gào!
Chiến sĩ có cấp bậc hơi thấp thì lập tức ngã xuống đất, những ma quỷ đang xông lên trên đài cao kia cũng không ngoại lệ.
- Hắc, bốp...
Lại có một tên pháp sư đi ra ngoài ma pháp trận, nhìn thoáng qua Dực khô lâu, trong lòng hắn còn có chút do dự, nhưng lại bị một tên pháp sư phía sau vỗ một cái vài đầu.
- Chủ nhân!
Tên pháp sư này không tự chủ hô lên.
- Ân, không tồi, ma pháp trận này vốn được chuẩn bị cho đám ma quỷ, hiện tại lại tiện nghi cho các ngươi. Hai tên còn lại đều xuất hiện đi, bị ta khống chế thì còn tốt hơn là biến thành ma quỷ.
Dực khô lâu ngoắc tay, hai tên pháp sư khác cũng đi ra.
Không, hiện tại bốn nguyên tố pháp sư cấp mười này đã biến thành Vong linh Vu sư, tốc độ chuyển hoán của ma pháp trận là vô cùng nhanh chóng, nhưng chuyển hoán bốn Ma đạo sư cấp mười thì cũng hao phí rất nhiều năng lượng.
Đại lượng tử khí nồng đậm trên đài cao đã biến mất, ký hiệu vong linh lơ lửng trên không trung cũng bị bốn Vong linh Vu sư hấp thu hết trong lúc chuyển hoán rồi.
Nhiều tử khí như vậy cũng đủ để chuyển hóa mấy vạn ma quỷ thành vong linh rồi.
Dực khô lâu sợ chuyển hoán không thành công, nên đã dành toàn bộ số tử khí này cho bốn tên Vong linh Vu sư, một khi chuyển hóa thành công bốn tên Vong linh Vu sư này, thì sức chiến đấu của chúng sẽ không kém vong linh cấp mười chút nào.
Bản thân bốn tên này chính là Ma đạo sư cấp mười, là tâm phúc của Sephiroth, bọn họ cũng là các pháp sư giàu có, hiện tại toàn bộ tài phú của bọn họ đều là của Dực khô lâu. Cho nên tuy Dực khô lâu có tổn thất do lần bố trí này, nhưng hắn cũng không lỗ vốn.
Raphael nhìn thấy Dực khô lâu thành công lừa gạt bốn Ma đạo sư, cảm giác cũng không quá mãnh liệt. Ma đạo sư cấp mười đối với nàng mà nói, tuy rằng không phải là loại có thể tiện tay gạt bỏ được, nhưng cũng không cần phí quá nhiều thủ đoạn. Trừ phi giống như Sarin, loại pháp sư có rất nhiều trang bị cường đại.
Chiến sĩ trên đài cao bị vong linh của Dực khô lâu cùng ma quỷ cùng công kích, lúc này đã không còn sót lại mấy người nữa.
Một tên chiến sĩ bi phẫn, cầm trường thương trong tay, không hiểu sao lại lật cổ tay, đâm mũi trường thương vào trong ngực mình, máu tươi phun ra, tên chiến sĩ kia quát to:
- Ta nguyền rủa ngươi!
Phốc...
Kỹ năng nguyền rủa của hắn còn chưa kịp hoàn thành, thì toàn bộ cái đầu đã bị một tên ma quỷ dùng móng vuốt bóp nát.
Xả thân nguyền rủa một người là kỹ năng nguyền rủa duy nhất của chiến sĩ, cũng không có người nào nguyện ý học tập cả, bởi vì nguyền rủa một người thì là trước hết cần phải trả giá bằng sinh mệnh của bản thân đã.
Dực khô lâu cười to, tên ma quỷ này thật là thú vị, nếu mình bị chiến sĩ nguyền rủa, thì cũng rất phiền toái. Về phần lòng trung thành và dũng cảm của những chiến sĩ này, thì lại không ảnh hưởng chút nào tới tâm tình của Dực khô lâu cả.
Sephiroth vẫn luôn đối nghịch với chủ nhân, những kẻ kia trung thành với hắn, sẽ là địch nhân của chủ nhân!
Phương pháp tính toán của Dực khô lâu là rất đơn giản, kẻ nào gây bất lợi cho Sarin thì hắn sẽ nghĩ biện pháp để xử lý. Hiện tại những chiến sĩ nhìn thấy hắn thu phục bốn pháp sư này thì gần như đã chết sạch rồi, còn vài tên sót lại thì đang bị ma quỷ vây công, ốc còn không mang nổi mình ốc. Mà lúc này thì Dực khô lâu đương nhiên sẽ không đi cứu trợ những chiến sĩ này, để cho cho bọn họ chết hết thì sẽ không còn kẻ nào báo cho Sephiroth nữa.
Khi Sephiroth rời đi thì cũng là lúc bốn tên pháp sư này ngã xuống đất, Sephiroth phỏng chừng cũng không biết bốn pháp sư này còn sống. Sau khi chuyển hóa thành Vong linh Vu sư, bốn tên này đã dần thay đổi khuôn mặt, cho dù là con ruột thì cũng không nhận ra được nữa.
Đừng nhìn Dực khô lâu ra tay sảng khoái, nhưng hắn cũng rất cẩn thận, sau khi có càng nhiều ma quỷ dũng mãnh tiến vào, thì tất cả thi thể đều bị ô nhiễm, khi chúng từ mặt đất đứng lên, thì Dực khô lâu mới hô một tiếng, thu Ngọc khô lâu và bốn tên Vong linh Vu sư này vào trong vong linh không gian, cùng Raphael bay lên huyệt động phía trên đầu.
Raphael mà muốn giết những ma quỷ này thì cũng không quá khó, chỉ là số lượng ma quỷ lại quá nhiều, giết không hết được, kỹ năng quần công của Raphael cũng không nhiều, cũng không thể dùng loạn được.
Mà vong linh của Dực khô lâu thì lại không nỡ lãng phí ở trong này, cánh cửa ma pháp phía sau đã đóng lại, đám ma quỷ mà muốn đánh vào, e rằng cũng phải phí không ít khí lực mới được.
Bốn Vu sư vong linh tuy rằng cường đại, nhưng Dực khô lâu lại đột nhiên nhớ tới, bốn tên này mới được chuyển hoán không lâu, vẻ mặt vẫn chưa khác khi trước là mấy. Cho dù mình dùng kỹ năng Vong linh ngụy trang, thì cũng không có khả năng đã lừa gạt được mọi người. Nhất là Sephiroth, nếu tên kia nhìn thấy bốn Vong linh Vu sư này, thì khẳng định sẽ nhận ra được.
Cần phải chờ sau khi Vong linh Vu sư hoàn toàn biến hóa tướng mạo và hình thể thì mới dùng được, ở trong vong linh không gian, Vong linh Vu sư cũng không phải ở trong trạng thái ngủ say, mà còn có thể tu luyện kỹ năng. Điều này đối với Dực khô lâu thì rất quan trọng, ở trong vong linh không gian của hắn mà tu luyện kỹ năng, thì tốc độ sẽ rất chậm, không có nguyên nhân nào khác, chỉ bởi vì hắn học tập mà không phải trả giá bằng tinh thần lực.
Pháp sư có vong linh không gian sở dĩ sẽ cường đại, đại bộ phận chính là do nguyên nhân này. Có thể triệu hoán vong linh bất cứ lúc nào. Nếu mình không cần phải quá vất vả, có thể từ từ tích góp được đại lượng kỹ năng, hơn nữa có tuổi thọ cực dài, thì chuyện thăng cấp cũng rất thoải mái.
Ngoài việc không thể sử dụng quy tắc mà người khác lĩnh ngộ ra, thì Vong linh pháp sư còn thần kỳ hơn cả nguyên tố pháp sư.
Ở một số vị diện, Vong linh pháp sư được vô cùng tôn trọng, hơn nữa cũng không gọi là Vong linh pháp sư, mà là được gọi là Sinh mệnh pháp sư.
Dực khô lâu cầm Minh thần liêm đao trong tay, xông lên huyệt động, lục quang trong mắt hắn điên cuồng bắn ra, tinh lọc đám ma quỷ cấp thấp ngăn phía trước. Raphael tay cầm trường thương, đến một tên địch nhân cũng không gặp phải.
Thông đạo này cũng chỉ dài vài trăm thước, Dực khô lâu vung hai cánh lên, gai xương trên bộ cánh xương cắm vào vách động để mượn lực, tốc độ của hắn so với phi hành thì còn nhanh hơn.
Xuyên qua huyệt động này, phía trên là một quảng trường thật lớn, huyệt động này ở bên cạnh quảng trường, Dực khô lâu liếc mắt một cái, nhìn thấy giữa quảng trường có một lốc xoáy do sương mù màu đen ngưng kết thành, đang phun đám ma quỷ ra phía ngoài.
Đám ma quỷ bị lốc xoáy phun ra, cũng luống cuống tay chân, lực lượng cùng tốc độ của lốc xoáy này là quá cường đại, chỉ có ma quỷ từ cấp chín trở lên thì mới có thể vững vàng rơi xuống đất được.
Sau khi ma quỷ cấp cao rơi xuống đất, thì liền thúc giục ma quỷ cấp thấp chỉnh lại đội hình. Dực khô lâu xuất hiện tại huyệt động thì đã có ma quỷ cường đại nhìn thấy, những tên ma quỷ kia lại không động thủ, cũng vẫn tiếp tục chỉ huy.
Dực khô lâu vừa thấy bộ dáng này của ma quỷ, thầm nghĩ không tốt, chỉ sợ là sắp có ma quỷ càng cường đại hơn xuất hiện, những ma quỷ không phản ứng mình kia thì đã cao tới cấp mười rồi, nếu là ma quỷ cao cấp hơn xuất hiện, thì cánh cửa ma pháp sẽ bị phá hủy quá sớm, không biết có thể làm hỏng chuyện của chủ nhân hay không.
- Raphael, chúng ta đi đối phó với những ma quỷ kia.
Dực khô lâu thay đổi chủ ý, xoay người nhằm về phía trung tâm quảng trường.
Raphael ngán ngẩm than thở một tiếng, nàng không muốn chiến đấu cùng những ma quỷ này, bởi vì tuy nàng là Đại thiên sứ cấp mười ba, nhưng sau khi Thần linh vẫn lạc, nàng mà muốn thi triển thần thuật, thì hoàn toàn phải dựa vào thần lực chứa đựng trong trang bị của mình, đã không thể thu được trợ giúp từ chỗ Thần linh nữa, đây cũng là nguyên nhân mà nàng nguyện ý đi theo Sarin.
Nếu dựa vào bản thân nàng mà bảo hộ những Thiên sứ kim loại kia, thì sớm hay muộn cũng có một ngày, thần lực của nàng bị tiêu hao hết, như vậy thì chỉ còn sót lại một đám kỹ năng cận chiến mà thôi.
Mà nếu để cho nàng lại đi tín ngưỡng thứ gì đó, thì Raphael lại chán ghét từ tận đáy lòng, khó có thể nhận được.
Nhưng Dực khô lâu lại rất trọng yếu, Raphael không thể trơ mắt nhìn bộ xương này bị người ta hủy diệt được, nghĩ nghĩ một chút, nàng lấy từ trong không gian của mình ra một bộ trang bị mà Sarin đã chuẩn bị cho nàng.
Đầu tiên là một bộ Ma thần hủ giáp, sau đó tay trái cầm một tấm thuẫn, tay phải cầm một thanh trường thương, thanh trường thương này cũng do lưỡi lê của Ngân tuyến kim thương ngư cấp mười bốn để luyện chế ra, nhưng so với “Trí nhớ màu xám” của Nerys thì còn kém hơn rất nhiều.
Tuy nhiên Ngân tuyến kim thương ngư cấp mười bốn cũng đã đủ cường đại rồi, đối phó với ma quỷ cấp mười, trên cơ bản là một thương giết một tên, nếu như đối phương đứng thành một hàng, thì một thương giết ba, bốn tên cũng không phải là không thể được.
Sarin kiếm ra được thanh trường thương này thì cũng không dễ dàng, tài liệu của Ngân tuyến kim thương ngư thì hắn có không ít, nhưng chỉ có thanh trường thương này là có sáu con mắt tà ác được giữ lại nguyên vẹn.
Sử dụng bộ trang bị này thì chỉ dựa vào thân thể cường hãn của Raphael, cũng không cần tiêu hao bất kỳ thần lực nào, Sarin đã rất hào phóng khảm Long tinh vào trong thanh trường thương này, từ khi kết minh cùng Đại công tước Jagged, thì các cường giả bên cạnh Sarin đều được trang bị Long tinh lên trên tất cả trang bị, chứ không phải là ma hạch như trước nữa.
Long tinh hi hữu, quý báu, nhưng Sarin vẫn bỏ ra dùng được.
Vật phẩm là đồ chết, không có thì còn kiếm được, nhưng người là sống, nếu chết thì không sống lại được nữa. Sarin tính toán rất chi ly, nhưng đối với những người bên cạnh thì hắn chưa bao giờ tính bất kỳ vấn đề đắt rẻ gì cả. Chỉ cần có thể đề cao sức chiến đấu, thì Sarin luôn đưa những đồ tốt nhất ra dùng.
Raphael thay xong trang bị, Dực khô lâu đã vọt tới giữa một đám ma quỷ, Minh thần liêm đao của hắn đột nhiên bành trướng đến hơn bảy thước, chém ngang ra, lưỡi dao màu đen bay múa, trực tiếp cắt gần trăm tên ma quỷ thành mảnh nhỏ. Động tác này của hắn lập tức khiến cho vài tên ma quỷ cấp mười trở nên khẩn trương, sáu tên trong đó liền đi lên vây Dực khô lâu lại.
Dực khô lâu tung người bay lên, lưỡi của Minh thần liêm đao điên cuồng bổ xuống phía dưới, chỉ chọn ma quỷ cấp chín mà động thủ, những ma quỷ dưới cấp chín chỉ cần hơi đụng một chút vào lưỡi của Minh thần liêm đao thì sẽ bị giết chết ngay, hơn nữa ma quỷ cũng có linh hồn, những ma quỷ này bị giết, linh hồn lại bị hấp thu vào trong Minh thần liêm đao.
Lưỡi của Minh thần liêm đao càng lúc càng lớn, công kích được phát ra cũng càng lúc càng xa hơn.
Raphael đuổi tới, một thương đâm ra, mũi thương đâm vào trong lốc xoáy màu đen, lốc xoáy màu đen này lập tức nổ tung, hàng trăm thi thể của Ma quỷ bắn ra ngoài, máu tươi văng tung tóe như mưa rào.
Lốc xoáy màu đen bị mũi thương phá hủy không đến nửa giây thì lại đã ngưng tụ một lần nữa. Raphael không khỏi nhíu mày, một thương này của mình tuy rằng không mạnh như khi sử dụng tiên huyết hoa hồng, nhưng mà thanh trường thương Sarin tạo ra cho mình lại có tác dụng khắc chế ma quỷ, hiệu quả sẽ rất tốt.
Một thương không có hiệu quả, giết một vài tên ma quỷ cũng không hề có ý nghĩa, sau khi lốc xoáy màu đen khôi phục lại, thì còn trở nên to lớn hơn, số lượng ma quỷ được phun ra từ bên trong cũng càng nhiều hơn.
Raphael thấy bất đắc dĩ, nếu Thần linh còn sống, thì mình chỉ cần dùng một cái cầu nguyện thuật, thì có thể mượn được thần lực cường đại, trực tiếp phá hủy lốc xoáy tà ác này.
Hiện tại thì lại không được, nếu sử dụng loại kỹ năng này, phỏng chừng bản thân mình cũng sẽ trực tiếp tử vong.
Không phá hủy được lốc xoáy màu đen, Raphael dứt khoát làm giống như Dực khô lâu, bắt đầu đuổi giết ma quỷ chung quanh lốc xoáy. Tuy rằng nàng không thể sử dụng thần thuật, nhưng một thanh trường thương vung lên, cũng không khác gì hổ vào đàn dê.
Chỉ là trong lốc xoáy này xuất hiện đám ma quỷ giống như vô cùng vô tận vậy, mặc cho nàng có giết tới đâu, thì cũng không thấy số lượng chúng giảm bớt chút nào cả.
Thần linh mà Raphael vốn thờ phụng thì cũng không thích đi công phạt địa bàn của người khác, nhưng Thần kim loại này lại có lực lượng cực kỳ đặc biệt, bị các Thần linh khác thèm muốn, nên thần quốc luôn ở trong trạng thái chiến tranh. Năm đó Raphael vẫn chỉ là một Thiên Sứ đội trưởng, có cấp mười hai, nhưng cũng đã từng giao chiến cùng quân đội của hàng trăm Thần linh rồi.
Chỉ riêng kỹ năng cận chiến, thì Raphael còn cao hơn không biết bao nhiêu cấp bậc so với những tên ma quỷ này.
Sáu con mắt trên trường thương có năng lực hấp thu năng lượng của ma quỷ, những ma quỷ này sau khi chết cũng sẽ không cung cấp cho lốc xoáy màu đen chút lực lượng gì, điều này làm cho Raphael chiến đấu vô cùng thoải mái.
Dực khô lâu thì lại không thoải mái, Minh thần liêm đao của hắn có tác dụng khắc chế đối với ma quỷ, nhưng vấn đề là cấp bậc của hắn lại không bằng Raphael, cường độ thân thể thì có lẽ còn ngang nhau, nhưng hắn lại không có kinh nghiệm cận chiến sâu đậm như Raphael.
Raphael e rằng đã từng tự tay giết chết mấy chục vạn Thiên Sứ rồi, các loại Thần tộc chết vào tay nàng thì cũng không ít, chiến đấu giữa các Thần linh thì chính là thần quốc va chạm lẫn nhau. Khi mà Raphael bị chế tạo ra thì chính là chiến đấu Thiên Sứ, là binh khí hoàn mỹ của Thần kim loại, cấp bậc không cao nhưng lại có thể tiến giai, kỹ năng chiến đấu và thần thuật mà nàng nắm giữ thì đều là thứ cường hãn nhất.
Nếu Thần kim loại không vẫn lạc, thì thậm chí Raphael còn có thể từ Thiên Sứ tiến hóa thành Thần tộc, trở thành Thần tôi tớ.
Dực khô lâu thì lại không được, kỹ năng chiến đấu của hắn đều đến từ một tên Vong linh Vu sư mà hắn đã cắn nuốt, tên Vong linh Vu sư kia không biết vì cái gì mà đã kế thừa rất nhiều trí nhớ khi còn sống, cho nên mới làm cho Dực khô lâu sinh ra biến dị, trí tuệ cực cao, hơn nữa còn am hiểu chiến đấu giữa các pháp sư.
Nhưng khả năng cận chiến của Dực khô lâu thì lại có chút tầm thường, theo bản năng của một bộ xương khô, cấp bậc không cao thì không thể khiến cho Dực khô lâu quét ngang ma quỷ được. Hắn chỉ có thể dựa vào uy lực của trang bị. Đến bây giờ còn chưa bị thương, đây là do Dực khô lâu dựa vào hoàng kim trái tim, còn có Ánh sáng tinh lọc màu xanh biếc bắn ra từ trong mắt hắn.
Vong linh biết thi triển Thuật tinh lọc, loại chuyện này mà bị nhân loại nhìn thấy thì có khi còn phát điên lên cũng nên. Tuy nhiên trong hai mắt của Dực khô lâu, trong Linh hồn tháp màu máu, thì còn có hai linh hồn của Thần sứ của Tự Nhiên Nữ Thần.
Dực khô lâu đánh đến mức khó chịu, dứt khoát phóng thích Vong linh ma pháp, dù sao linh hồn chi hỏa của hắn ở trong này cũng có thể kết nối với Vong linh vị diện, linh hồn chi hỏa cường đại đã biến thành trạng thái cố định, làm cho hai mắt của Dực khô lâu thoạt nhìn có vẻ giống với nhân loại, có con mắt màu đen.
Vong linh trị liệu, Vong linh rống giận, Hắc ám xâm nhập, Tia tử vong... đủ loại vong linh kỹ năng lộn xộn được phát ra, bên cạnh Dực khô lâu lập tức xuất hiện một khu vực trống rỗng. Trong khu vực này, thi thể của ma quỷ cũng đã bị hắn thuận tay tinh lọc mất rồi.
Dực khô lâu thấy đám ma quỷ cấp mười chỉ từ phía xa vây quanh, tiến hành chỉ huy, không chịu tiến vào phạm vi công kích của Minh thần liêm đao, hắn liền thò tay ra, làm ra một dấu tay “vũ nhục” về phía đám ma quỷ kia.
Ma quỷ nhìn mà không hiểu, nhưng cũng có thể biết được rằng thủ thế này không có ý tốt gì. Hai tên ma quỷ trong đó không nhịn được, chúng tách đám ma quỷ cấp thấp bên cạnh ra, đi về phía Dực khô lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT