Nerys phun lưỡi ra, dài cả một thước, liếm liếm khuôn mặt đang đen nhẹm vì hỏa cầu nổ lúc này, hít sâu một hơi. Mỹ vị ở trước mặt khiến nàng cũng đúng là rất thèm thuồng.
- Tiểu tử, ta đã một vạn năm rồi chưa ăn thịt người! Ta nhớ rõ ăn từ chân là ngon nhất. Sinh mệnh lực của ngươi rất mạnh, lưu lại trái tim và óc thì sẽ không lập tức chết đi.
Khuôn mặt Bạch Ngân Kiếm Thánh bị Nerys liếm sạch sẽ, làn da co giật, cố nén sợ hãi, vẫn không cầu xin tha thứ.
- Kỳ thật, ta cũng không hy vọng ngươi cung khai. Như vậy, ta sẽ có lý do để ăn luôn ngươi. Chủ nhân ta lại không thích ta làm như vậy, cho nên, ngươi phải phối hợp thật tốt nha! Khi ta ăn ngươi, ngươi phải không ngừng kêu thảm thiết, khiến những người bên ngoài cho rằng ta không phải không bức ngươi nhưng ngươi thật rất kiên cường. Có được không?
Nerys cười cười, đôi mắt xanh biếc nhìn Bạch Ngân Kiếm Thánh, hoàn toàn như nhìn đồ ăn vậy.
- Ngươi, ngươi có chủ nhân!?
Bạch Ngân Kiếm Thánh hận kẻ cung cấp tình báo, bên người Quận chúa Lex cường giả như mây mà chỉ nói cao nhất chỉ là bốn gã Thanh Đồng Kiếm Thánh cấp bốn, có thể thu phục ác ma, ít nhất cũng phải là Ma đạo sĩ cấp tám.
- Xem ra ngươi định nói rồi!?
Nerys ra vẻ thất vọng nói.
- Ta nói, ngươi sẽ bỏ qua ta chứ?!
- Sẽ không! Ta sẽ giao ngươi cho chủ nhân ta, tuy rằng kết cục vẫn như cũ nhưng hắn là người nhân từ, ngươi có thể lựa chọn cái chết sạch sẽ, hoặc là nguyện trung thành! Nếu ngươi gia nhập dưới trướng chủ nhân, chúng ta là đồng liêu, sao có thể ăn ngươi được.
Thấy bộ dáng liếm mép của Nerys, Bạch Ngân Kiếm Thánh Không dâng lên nổi chút dũng khí nào cả.
- Dù ta chết, ngươi cũng không ăn ta chứ?
Bạch Ngân Kiếm Thánh căn bản không thể lý giải được chính mình nữa. Điều hắn sợ hãi nhất chính là ác ma này sẽ cắn nuốt hắn, như vậy linh hồn cũng sẽ không được siêu thoát.
- Chỉ cần ngươi nói thật, tuy ta còn không thể trực tiếp hấp thu linh hồn ngươi nhưng phán đoán thật giả thì vẫn có thể làm được.
Nerys chân thành nói.
- Ngươi nếu không tin, ta liền thề, được không?
- Được!
Trong mắt Nerys hiện ra một tia lệ khí nhưng nhanh chóng che giấu đi. Nàng nói:
- Với danh nghĩa chủ nhân ta thề nếu người trước mặt này không nói dối, ta sẽ để linh hồn hắn trở về đúng tín ngưỡng của hắn. Nếu có vi phạm sẽ rơi vào vực sâu, vĩnh viễn bị địa hỏa giày vò.
Bạch Ngân Kiếm Thánh thở hổn hển, cảm giác tuyệt vọng phai nhạt đi nhiều. Hắn không sợ chết nhưng khi đối mặt với một ác ma, tử vong chỉ mới là bắt đầu.
- Ta còn có đồng bọn, ở thành Hardie, bất kể các ngươi có tiến công thành Hardie hay không, hắn đều giết chết Bá tước, gán tội danh cho các ngươi...
Khi Bạch Ngân Kiếm Thánh nói ra bí mật thì trong lòng có chút xấu hổ.
“Loại phản bội thần, bán đứng đồng bọn thế này là tội lớn nhưng thần có thể khoan dung a! Người hiểu dược nỗi thống khổ của ta, sẽ tha thứ cho ta, để ta được siêu thoát...”
Bạch Ngân Kiếm Thánh hoàn toàn trầm tĩnh lại, sau đó nói:
- Có thể để ta chết rồi chứ?
- Cuối cùng còn có một vấn đề nhỏ, ta rất xinh đẹp sao?
Nerys quỳ xuống, mái tóc đen dài hất ra phía sau, ánh mắt như bao phủ một tầng hơi nước, trở nên phòng tình vạn chủng.
- Đúng thế, ngươi rất xinh đẹp!
Bạch Ngân Kiếm Thánh khát khao được giải thoát, thuận miệng nói.
- Ngươi nói dối!
Khuôn mặt Nerys trở nên dữ tợn, hai tay bắt lấy cánh tay của Bạch Ngân Kiếm Thánh, dùng sức kéo mạnh. Một nửa bộ áo giáp đã bị nàng kéo vỡ ra. Tên võ sĩ này kêu thảm một tiếng đau đớn. Nerys ngồi bên cạnh hắn, kiên nhẫn bóc đi áo giáp trên cánh tay, hé miệng cắn mạnh.
Bạch Ngân Kiếm Thánh kinh hãi muốn chết. Giờ hắn mới hiểu được câu hỏi cuối cùng của Nerys là nhằm lừa gạt hắn.
- Ngươi... lừa ta!
Nerys dừng lại nhai nuốt, kinh ngạc trả lời:
- Đương nhiên, cái này còn phải nói!
- Là thật sao?!
Trong mắt Bạch Ngân Kiếm Thánh chỉ còn lại một sự tuyệt vọng, còn có chút phẫn nộ. Chủ nhân của nàng đã dung túng cho nàng làm loại chuyện này! Hắn đã lựa chọn phản bội, chỉ hy vọng được một phần vạn sự cứu rỗi.
Nerys càng thêm kinh ngạc hỏi:
- Ngươi chẳng lẽ không biết ác ma trời sinh thích lừa gạt người ta sao?!
Bạch Ngân Kiếm Thánh cười thảm một tiếng nói:
- Có thể giết ta trước được không?!
Nerys cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói:
- Ngươi còn không biết sao!? Ta căn bản không cần tình báo của ngươi, cùng ngươi chơi đùa, chỉ muốn ngươi càng thêm khổ sở mà thôi! Ngươi nói xem, ta có thể giết ngươi trước hay không?!
Bạch Ngân Kiếm Thánh cảm giác một hơi lạnh chảy khắp toàn thân, lần này đúng là không nên tới nơi này.
Nerys ăn hết một cánh tay, lại nhìn về phía đùi Bạch Ngân Kiếm Thánh nói:
- Máu thịt của ngươi thật sự rất ngon, linh hồn chắc còn ngon hơn nữa. Tuy nhiên, ta vẫn còn cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi nguyện ý trung thành với ta, dâng linh hồn của ngươi cho ta, ta sẽ tha cho ngươi! Thế nào? Đây chỉ là một khế ước nho nhỏ mà thôi.
Bạch Ngân Kiếm Thánh mặt xám như tro tàn, cứng rắn nói:
- Ta không tin ngươi nữa!
Nerys bắt lấy đùi Bạch Ngân Kiếm Thánh, dùng sức kéo mạnh, Bạch Ngân Kiếm Thánh nghiến chặt răng, không thốt ra lời nào. Ác ma này chính là đang vui vẻ tra tấn hắn, muốn nghe những lời thống khổ của hắn.
Nerys lơ đễnh, vừa bóc áo giáp ra khỏi phần đùi vừa nói:
- Khế ước này ngươi không đáp ứng cũng không sao. Dù sao khi ta ăn ngươi, ngươi vẫn còn do dự. Có lựa chọn mới khiến con người càng thêm thống khổ, có phải không!?
Tâm tình Bạch Ngân Kiếm Thánh đã không còn dùng hai từ tuyệt vọng để hình dung. Lúc này hắn mới rốt cục hiểu được ác ma là như thế nào.
Sarin và Tieta kiên nhẫn chờ bên ngoài. Ban đầu là một tiếng hét thảm sau đó lại là vắng lặng không tiếng động. Sarin không biết Nerys đang làm gì nhưng dù khẩu vị của hắn rất tốt đi nữa cũng không muốn vào xem. Đợi chừng nửa giờ, Nerys mới từ trong lều trại đi ra.
Ách!
Nàng thể hiện hành động vừa ăn no, chạy tới bên cạnh Sarin nói:
- Chủ nhân, ta đã hỏi được rồi!
Nerys kéo lấy tay Sarin, bộ dáng như đang làm nũng. Sarin thở dài, phóng ra một vệ sinh thuật, tẩy sạch chút máu huyết vương trên áo nàng.
- Xỷ lý sạch sẽ rồi chứ?!
- Uhm, không lưu thứ gì lại!
Nerys trả lời. Bạch Ngân Kiếm Thánh thật sự là mỹ vị, đáng tiếc cấp nhân loại như vậy về sau cũng khó ăn được. Xem thái độ của chủ nhân, không so đo lần này nhưng lần sau chắc cũng không có cơ hội nữa. Nếu thực lực chủ nhân mạnh hơn một chút, địch nhân nhiều hơn một chút thì tốt rồi.
Nerys chìm đắm trong ảo tưởng, bị Sarin giật áo một cái nói:
- Đi thôi, tới gặp Faeron.
Thấy Nerys có chút nao núng, Sarin vỗ vỗ vai nàng nói:
- Ngươi rất được Faeron yêu thích, chắc hắn cũng không trách cứ ngươi đâu.
Nerys quay đầu nhìn nhìn Tieta, Tieta quay mặt đi chỗ khác, không đồng tình. Người Caucasus tuy rằng có thể dùng thi thể địch nhân làm phân bón cây trồng nhưng cũng không thường xuyên. Hơn nữa, phân bị hoa màu, cây ăn quả hấp thu sau đó mới bị người ăn, là một chuỗi tuần hoàn tự nhiên. Bọn họ không bao giờ ăn thịt người. Nerys lại đơn giản một quá trình, rất dọa người!
Nerys lúc này đi theo Sarin tới lều trại của Faeron.
Quận chúa đã ở nơi này, sắc mặt của nàng thật không tốt. Sarin nhìn Faeron một cái, Faeron lắc lắc đầu nói:
- Đã chết hai mươi sáu binh sĩ, còn có một trăm ba mươi ba trợ minh khác.
Hai mươi sáu binh sĩ! Trong lòng Sarin tiếc hận. Những binh sĩ này nếu vây công chỉ sợ không có cơ hội sống sót. Hơn nữa, đối với Bạch Ngân Kiếm Thánh thì cũng chỉ cần một chùy mà thôi. Nếu không có Faeron, Bạch Ngân Kiếm Thánh dù không giết được Quận chúa cũng có thể nghênh ngang rời đi.
- Nerys, nói lại những điều ngươi hỏi được đi!
Sarin cũng nóng lòng muốn biết Nerys đã hỏi được điều gì.
- Người này là do Thần Thánh Giáo Đình phái tới, đã ẩn nấp mười năm!
Nerys không lắp bắp nói, tường tận nói rõ lại những điều nàng đã hỏi được, những người nơi này sắc mặt đều rất khó coi.
- Thật không thể tưởng được, mười năm trước Xu Ky Viện đã tính toán âm mưu với ta! Nerys ngươi nói, thành Hardie còn có một chức nghiệp giả cấp tám chuẩn bị ám sát Bá tước Moco Larry sao?!
- Đúng vậy, người kia không nói dối!
Nerys liều mạng gật đầu.
- Chức nghiệp giả cấp tám? Vậy thì Bá tước Moco Larry chết chắc rồi!
Quận chúa Lex nhíu mày, cũng không biết làm thế nào để giải quyết nan đề hiện tại. Nếu như đi cứu Bá tước, không chỉ là không cam tâm, Bá tước cũng chưa chắc đã tin tưởng. Ngoài ra có vào được thành hay không còn rất khó nói. Nếu đội ngũ này lướt qua, Bá tước chết, đối phương khẳng định sẽ đổ tội lên người bọn họ.
- Cao thủ Giáo Đình tuy nhiều nhưng cũng không bố trí tới tận hai chức nghiệp giả cấp tám ở lãnh địa một Bá tước chứ?!
- Quản chúng có bao nhiêu! Nếu có thể giết người này thì đương nhiên cũng có thể giết được người khác!
Nerys hời hợt nói. Nàng vừa rồi vừa được ăn bữa tiệc lớn, nếu có thêm một Bạch Ngân Kiếm Thánh nữa bị xử lý, nàng cũng tích tụ đủ năng lượng để phát dục.
Faeron và Quận chúa Lex đều thất vọng lắc đầu, lời như vậy cũng không khác gì vọng tưởng.
Giết một Bạch Ngân Kiếm Thánh thật quá khó khăn. Trừ Faeron có thể bay vào, những người còn lại không có cách nào khác. Chẳng lẽ phải động binh chinh phạt thành Hardie sao?! Nếu làm như vậy sẽ khiến Thượng Viện và Hạ Viện mâu thuẫn, mà Hoàng tộc vô cớ tấn công một quý tộc kế thừa thì cũng khiến đế quốc bị dao động.
Giết mấy binh sĩ ở bên ngoài và tấn công thành thị một quý tộc là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nerys vẫn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế a!
- Faeron, áo giáp của võ sĩ kia vẫn còn đó, ngài có thể chữa trị!
Nerys dường như hờ hững nhắc nhở một tiếng.
Đôi mắt Quận chúa Lex sáng bừng lên, không ngờ đưa ra chủ ý:
- Cho người giả dạng Bạch Ngân Kiếm Thánh này, đánh lén vẫn có cơ hội đắc thủ!
Sarin cảm thấy không ổn nhưng vẫn không nói gì. Đây là sự tình trong đế quốc Tần Nhân, hắn vẫn thuần túy là ngoại nhân. Hắn kêu Nerys lại bên mình, lặng lẽ nhìn Faeron.
Thân thể Faeron bao phủ trong ma pháp bào, trở nên trầm tư.
Bất kể là Nerys hay Sarin cũng sẽ không nói dối. Cấp bậc kém rất nhiều, trước ma pháp kiểm tra nói dối thì gần như không thể kháng cự.
Nerys thu được tin tức thật kinh người, mười năm trước Thần Thánh Giáo Đình đã phái rất nhiều nhân thủ tiến vào đế quốc Tần Nhân. Mà trước đó chỉ sợ còn có càng nhiều gian tế hơn nữa. Mấy người này căn bản sẽ không liên lạc gì với nhau, mỗi nhóm sẽ có những nhiệm vụ riêng của mình. Mà tên Bạch Ngân Kiếm Thánh bị Bayern đánh lén chính là chuyên nhằm vào Quận chúa Lex.
Vấn đề là năm đó Quận chúa còn chưa tới Grievances mà hai người kia đã tới thành Hardie rồi.
Cho dù là gian tế mai phục bên cạnh thân vương đế quốc Tanggulas cũng không thể nhanh thu được tin tức như vậy. Giữa hai quốc gia không có truyền tống trận, chỉ vài thành phố trong Tần Nhân mới có, hơn nữa mỗi lần sử dụng vẫn có bản ghi chép, ma pháp dao động mãnh liệt căn bản không thể giấu diếm được.
Khoảng cách giữa hai quốc gia là mấy ngàn dặm, giữa còn có núi cao sông rộng, dù Giáo Đình lập tức thu được tin tức cũng không thể phái người tới trước được.
Chẳng lẽ là Dự Ngôn Thuật? Nhưng lời tiên đoán trước tận mười năm cũng đúng là quá khó tin, chẳng lẽ có thần buông xuống?! Nhưng thế giới này đã không thể cất chứa được thần nữa rồi!
- Faeron không cần suy nghĩ chuyện Giáo Đình. Cái đó để cho Phụ thân lo đi!
- Vòng qua thành Hardie, chúng ta tiếp tục đi tới!
Faeron cảm thấy nếu tiếp tục giằng co ở thành Hardie thì đối phương khẳng định sẽ có thủ đoạn đối phó, không bằng mặc kệ nó. Chỉ cần Quận chúa có thể tới thành San Rock, chuyện này cứ để Hoàng đế và Thân Vương quyết định đi.
Về phần hãm hại Quận chúa, có Thần La Chỉ Hoàn thì dù đất phong chìm trong biển nước, Quận chúa cũng có tư bản. Hiện tại, điều hắn phải lo lắng chính là Giáo Đình. Loại thẩm thấu bằng trăm phương ngàn kế này thật sự là đáng sợ.
Nerys muốn lên tiếng nhưng Sarin không để ý tới ánh mắt những người khác, trừng mắt hừ lạnh nàng một tiếng. Sự lựa chọn của Faeron rất có đạo lý, bỏ đi thành Hardie, âm mưu địch nhân bố trí trong đó liền không hữu dụng. Nerys lại vẫn nhớ thương kẻ chức nghiệp giả cấp tám kia, cần người đi lấy mạng hắn.
Nếu ở lại thành Hardie giải quyết vấn đề, nàng ở bên cạnh thật sự có thể chiếm được tiện nghi nhưng chỉ sợ bốn Hắc Thiết Kiếm Thánh cũng chết đi một hai người. Sarin không muốn Nerys dính vào, kỹ xảo mê hoặc lòng người của ác ma vẫn rất có hiệu quả.
Nerys cảm nhận được lửa giận trong lòng Sarin, không dám tiếp tục đưa ra chủ ý.
Quận chúa Lex suy nghĩ một lúc, nếu lưu lại xử lý chuyện này thì nhất định sẽ có thương vong. Nếu kế sách của Nerys mất đi hiệu lực, dưới sự phẫn nộ của Bạch Ngân Kiếm Thánh, chỉ xuống tay với binh sĩ cũng đã rất phiền toái. Bá tước Moco Larry? Nếu đã đầu phục Hạ viện thì cũng không cần suy nghĩ tới việc sống chết của hắn.
Việc vốn phức tạp, chỉ cần quyết định bỏ qua thì đột nhiên lại trở nên rất đơn giản.
- Được, vậy đi thôi!
Quận chúa Lex nhìn thoáng qua Nerys, đứng dậy rời khỏi lều trại của Faeron. Nàng cũng nhìn ra kế sách của Nerys có vấn đề, dù có thể thành công nhưng cũng khiến không ít người chết đi.
Quân đội của quận Grievances đẩy nhanh tốc độ, nhanh chóng vượt qua thành Hardie, đi về phía Đông. Nếu không phải là tinh nhuệ, đi nhanh như vậy thì binh sĩ đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, cũng mất đi sức chiến đấu.
Trên đầu tường thành Hardie, một trung niên mặc trường bào đang dùng kính viễn vọng nhìn về phía quân đội xa xa, cười lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi. Trong tay hắn có một thanh trường kiếm, trên đầu tường này đã nhuộm đỏ tiên huyết, nơi nơi là thi thể binh sĩ.
Người trung niên này kéo một cái khăn che đi khuôn mặt, nhảy xuống đầu tường cao hơn mười thước, một đường tiến về phía phủ Thành chủ. Trường kiếm của hắn rất nhỏ, khắc đầy hoa văn, giấu ở trong trường bào. Trên đường đi có rất nhiều người, khi hắn đi qua thì mọi người đều tự chủ tránh đường cho hắn.
Hắn không thi triển uy áp gì, chỉ nhanh chóng bước tới, trong đám người lập tức hiện ra một con đường không rõ.
Phủ Thành chủ cao lớn uy nghiêm, trước cửa có mười mấy binh sĩ, người trung niên này bước chân không ngừng đi thẳng tới. Những binh sĩ nơi này chỉ cảm thấy hoa mắt lên, sau đó có chút mê muội, không nhớ được đã xảy ra điều gì. Chờ người trung niên biến mất, bọn binh sĩ này mới hồi phục tinh thần, kinh hoảng nhìn nhau.
Người trung niên này vượt qua tiền thính, đi qua chính sảnh một cách thông thạo, đi thẳng về phía thư phòng.
Nơi đó còn có một Kiếm sĩ cao cấp mặc nhuyễn giáp, vạt áo người trung niên này khẽ rung lên, chỉ nhìn thấy một thanh kiếm xuất hiện, dưới chân vẫn không dừng lại, phía sau để lại mười mấy binh sĩ phủ Thành chủ.
- Đứng lại!
Một thanh âm dữ dằn vang lên, một mặt trọng thuẫn kim loại chặn lại. Mặt thuẫn kim loại này cao hơn người bình thường một gang tay, sau đó là một đầu người. Người này tóc không dài, râu tóc lộn xộn như cỏ dại, hai mắt vẩn đục như người say rượu.
Trọng thuẫn này phát ra hào quang đen nhánh, rõ ràng là kiếm khí phát ra, đánh lên người có thể trực tiếp đánh võ sĩ trọng khải thành thịt nát.
Người trung niên nhíu mày, tay trái vươn ra, đánh lên chiếc thuẫn này.
Giống như một cự thú bị ngọn núi ngăn cản, cự thuẫn kim loại phát ra tiếng vang nặng nề, người cao lớn sau tấm thuẫn bị chấn văng đi, hai mắt trừng lớn, tơ máu chảy xuống.
Tay phải nam nhân trung niên tế ra trường kiếm, dẫn theo hào quang màu trắng, từ mặt trước cự thuẫn đâm vào, xuy một tiếng, như cắm vào một cây chuối.
Đông!
Theo một kiếm này, cự thuẫn rơi xuống mặt đất, đánh nát cả nền đất được lát bằng đá.
Người cao lớn kia dường như không thể bị đánh bại như vậy, địch nhân không dùng thủ đoạn gì mà trực tiếp phá đi tầng phòng ngự cứng rắn nhất của mình. Hắn trừng mắt lớn, nhìn chằm chằm người trung niên này.
Người trung niên nhìn biểu tình không cam lòng của người cao lớn, lạnh lùng nói:
- Mới có chút kiếm khí mà tưởng có thể ngăn cản Kiếm Thánh sao?
Dứt lời, tay trái người trung niên khẽ đánh ra, người cao lớn ngã mạnh xuống mặt đất, cự thuẫn đánh mạnh lên mặt hắn, tiên huyết văng khắp nơi.
- Victor, ngươi đang làm gì!?
Trong thư phòng, một người chừng hơn bốn mươi tuổi với cách ăn mặc của quý tộc đi ra, phía sau hắn là một Ma pháp sư mặc ma pháp bào màu xám ở phía sau hắn.
- Bá tước đại nhân, thật có lỗi, muốn mượn đầu ngươi dùng một chút!
Người trung niên này dứt lời liền đá chân ra, chiếc cự thuẫn nặng mấy trăm cân dưới chân hắn liền bay lên, đánh thẳng về phía Bá tước Moco Larry.
Ông...
Toàn bộ không khí trong phủ đệ này đều bị chấn động, một phong thuẫn màu xanh bằng mắt thường có thể thấy được ngăn cản trước mặt Bá tước Moco Larry. Ma pháp sư phía sau hắn đã thuấn phát một ma pháp cấp năm. Cự thuẫn kim loại đánh lên ma pháp thuẫn, phát ra âm thanh nổ vang. Ma pháp thuẫn bị một kích đơn giản này đánh nát, cự thuẫn kim loại cũng vẫn tiếp tục bay tới.
Tên Ma pháp sư lập tức biến sắc. Phong thuẫn tuy chỉ là ma pháp cấp năm nhưng có một đặc điểm là dù bị đánh tan vẫn có thể lần nữa ngưng tụ, cho tới khi ma pháp kết thúc mới thôi nhưng sau khi cự thuẫn kim loại kia đánh tan phong thuẫn, toàn bộ phong nguyên tố trong đình viện này cũng không nghe điều khiển của hắn, hoàn toàn tiêu tan.
Bạch Ngân Kiếm Thánh!
Ma pháp sư sợ hãi. Hắn chỉ mới là cấp năm, miễn cưỡng có thể dùng đạo cụ ma pháp phi hành. Nếu đối phương là Bạch Ngân Kiếm Thánh thì tốc độ của hắn căn bản không cần phải nhắc tới.
- Tu luyện không kém! Ngươi đi đi.
Tên Bạch Ngân Kiếm Thánh được xưng là Victor kia lạnh lùng nhìn Ma pháp sư. Nếu đối phương đối nghịch, hắn cũng không ngại có thêm chút phiền toái. Dù sao binh sĩ thành Hardie muốn tập trung cũng cần ít nhất là nửa giờ, đủ cho hắn thoải mái giết một Bá tước chỉ mới kiếm sĩ bậc ba.
Tên Ma pháp sư chần chờ, thối lui về phía sau. Hắn được Thân Vương phái tới làm thuyết khách, không nhất thiết phải bán mạng.
Bá tước Moco Larry trước há mồm kêu cứu, phía hậu viện còn có thân binh của hắn đóng quân.
- Bá tước đại nhân, thân binh của ngài đã bị ta làm thịt hết rồi! Ngươi coi như xong!
Vẻ mặt Victor hiện ra vẻ châm chọc, đi nhanh về phía Bá tước Moco Larry.
Bá tước Moco Larry không còn kêu được nữa. Vì tước vị, hắn thà đắc tội Quận chúa, đầu nhập vào Hạ viện. Nếu Bạch Ngân Kiếm Thánh chỉ vì giết hắn, chỉ cần không chết, huyết mạch gia tộc vẫn có thể truyền xuống. Nhưng nếu đám thân binh đã chết, tất nhiên hắn cũng mất đi người ủng hộ, trong gia tộc rốt cục rất khó tụ tập được nhiều cường giả như vậy. Số kia lại đều là Kiếm Sư.
Xuy...
Kiếm quang màu trắng xẹt qua, đầu của bá tước Moco Larry đã nằm trong tay Victor, thân mình hắn không lâu sau đó cũng ngã xuống, phun máu tung tóe.
Ma pháp sư đã không thấy đâu nữa, Victor cầm đầu người lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt không nhắm nổi mắt này nói:
- Một người cha tốt, yên tâm, ta sẽ không giết con ngươi!
Victor vừa dứt lời, thi thể Bá tước Moco Larry mới thật sự đổ xuống. Phía sau lúc này vang lên tiếng bước chân trầm trọng. Victor mang theo đầu người này, nhảy lên tường cao, trong không trung vẽ ra một đường cong, bay ra khỏi phủ Thành chủ. Hắn vừa rời đi, bên trong Thành chủ lập tức náo loạn, một thanh niên dung mạo anh tuấn, mái tóc đen dài mang theo mấy thân binh chạy tới trước thi thể còn lại của bá tước Moco Larry. Hắn cúi người xuống, ngơ ngác nhìn quần áo quen thuộc, chỉ cảm thấy lồng ngực bốc huyết, trước mắt tối sầm, cũng ngã lăn xuống.
Thành Hardie là trọng trấn, có tới năm ngàn quân tinh nhuệ, các loại trợ binh cũng có tới mấy vạn. Khi tin tức Thành chủ chết còn chưa kịp truyền ra thì Victor đã bay ra khỏi phủ Thành chủ, hạ xuống rồi ung dung rời đi, một đường không bị ai ngăn cản.
Thẳng tới khi hắn rời khỏi thành Hardie, thanh niên tóc đen trong phủ Thành chủ mới thức tỉnh. Hắn nước mắt tuôn rơi, điên cuồng hét lớn:
- Đó nhất định là con tiện nhân Lex kia, giết binh sĩ của ta còn chưa tính, còn nuôi dưỡng thích khách, tru sát quý tộc đế quốc. Các ngươi lập tức điều binh, ta muốn đuổi theo, giết sạch những tiểu nhân của quận Grievances.
- Jay thiếu gia!
- Thiếu gia!
Thân binh đều giữ chặt thanh niên này, giật đi bội kiếm của hắn. Thiếu gia dù là Kiếm sư sơ cấp, đuổi theo địch nhân cũng chỉ là mang mạng đi cống. Những thân binh này đều là con cháu trong gia tộc, tự nhiên không thể để Thiếu gia đi chết được.
- Nam tước, bình tĩnh, Bá tước đại nhân đã chết, thành Hardie còn cần ngài ổn định. Các ngươi đi ra, phong tỏa tin tức, đừng để sự tình này truyền ra. Nhưng Ma pháp sư đâu?
Thủ lĩnh thân binh giữ thanh niên tóc đen lại, nói với hộ vệ phủ Thành chủ.
Thanh niên tóc đen giãy khỏi thủ lĩnh thân binh, quỳ gối trên mặt đất, trước thi thể Thành chủ, nước mắt tuôn rơi.
- Các ngươi đi lo công việc đi! Ta sẽ không lỗ mãng! Phái người đuổi kịp người của quận Grievances, ta muốn gặp pháp sư Sparta Dean.
Thanh niên tóc đen kìm chế bi thương trong lòng. Nếu đối phương có thể ung dung giết phụ thân hắn trước mặt Ma pháp sư cấp năm, đuổi theo cũng chỉ uổng công mà thôi, không bằng trước cầu cứu ma pháp tháp ở ngoài thành Hardie. Cung phụng Sparta Dean hơn mười năm, thỉnh cầu này hắn hẳn sẽ không cự tuyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT