Aini kiên nhẫn đốt hủy năm thi thể dong binh, thu hồi vũ khí ma pháp và bối nang của bọn chúng.
- Sarin, nơi này không thể ở lâu, thôn trấn phía trước chỉ sợ cũng không an toàn.
Hắn sợ Sarin không biết tình huống công quốc phụ cận đá quốc Tần Nhân cho nên kiên nhẫn giải thích.
- Dù thôn trấn không bị Hắc Ma pháp sư hủy diệt, chúng ta nếu gặp phải quân đội có thể cũng mạnh mẽ bị điều động. Chúng ta cần tận lực tránh hết thảy mọi người.
Sarin nghe xong cũng không dám ở lại lâu, kéo lấy năm con ngựa của bọn dong binh, vội vàng rời đi.
Thân thể Aini không tốt, may mắn kỹ thuật cưỡi ngựa rất tốt, đã luyện tập từ nhỏ cho nên cũng không đến nỗi không chống đỡ được. Đoàn người không dám đi đường chính mà trốn trốn tránh tránh, mất tới tận năm ngày mới đi tới được biên giới công quốc Phoenix.
Từ Phoenix tới Tần Nhân chỉ có hai con đường, vừa thấy thành thị ở xa xa, Aini lập tức dừng ngựa.
Hắn lập tức nhảy xuống, đi tới gần ngựa của Sarin, từ trong người lấy ra một quả huy chương đưa cho Sarin. Sarin tiếp lấy nhìn kỹ, đây là một huy chương màu bạc, cầm trong tay có cảm giác hơi nặng, so với huy chương thần bí của hắn thì nhỏ hơn không ít.
Ở trung tâm huy chương có một đồ đằng sư tử, cũng là dấu hiệu của gia tộc Clyde. Gia tộc Clyde cũng không có đất phong nhưng là Bá tước, kế thừa nhiều đời. Chiếc huy chương màu bạc này chỉ được trao cho huyết mạch trực hệ mà thôi. Người có được huy chương màu bạc này đều có cơ hội tiến vào trung tâm gia tộc, thậm chí có thể trở thành Tộc trưởng đời tiếp theo.
Aini tuy rằng mất đi Ma huyền, đã không có tiền đồ nhưng huyết mạch lại không thể nào gạt bỏ, gia tộc cũng sẽ không thu hồi chiếc huy chương này. Trong lòng Sarin có chút bất mãn, nếu Aini đưa huy chương này ra trước thì Nam tước Cooke chưa chắc đã muốn động thủ giết người.
Aini cười cười, nói với Sarin:
- Chiếc huy chương này đối với ta mà nói thì giờ chỉ xem như là kỷ vật. Chỉ cần ta trở thành Vong linh pháp sư, gia tộc sẽ lần nữa tạo ra cho ta một chiếc huy chương màu vàng. Trên huy chương này có ấn ký luyện kim ta lưu lại, ngươi mang theo nó, đi quận Karen. Tên của cậu ta là Lance, ở đó không ai không biết. Hắn nhìn ấn ký luyện kim trên huy chương sẽ cho ngươi ma dược.
- Thân thể của ngươi như vậy, không cùng chúng ta đi sao?
- Không sao! Trong thành thị này có người của gia tộc ta, ta phải lưu lại, không thể để Nam tước Cooke trở lại Tần Nhân. Ba người các ngươi bỏ ngựa đi, vượt qua rừng núi để tránh khỏi phiền toái.
Sarin trầm mặc, thật lâu sau hắn mới cười cười, cất đi huy chương Aini đưa cho hắn, sau đó lấy ra một khối bảo thạch. Khối bảo thạch này lóng lánh, dưới ánh mặt trời, nhìn vào thấy bên trong có những vết đen nhỏ như khói sương, dường như còn đang nhẹ nhàng lưu động.
Hắn giao bảo thạch này vào tay Aini rồi vỗ vỗ bả vai hắn nói:
- Bảo trọng!
Aini có chút ngẩn người, đứng ngây ra nhìn theo bóng dáng đám người Sarin, trong tay nắm chặt khối thủy tinh hoàn mỹ đen láy kia, đột nhiên hô lớn:
- Sarin, sau khi trở thành Đại ma pháp sư, phải nhớ tìm ta đó...
Sarin nghe được tiếng hô của Aini, cũng không quay đầu lại mà giơ tay lên phất phất.
Nếu Aini nhiều thêm mười tuổi, Sarin cũng không dám thân cận kết giao với hắn. Nhưng hiện tại, thân thể gầy yếu, khuôn mặt như mang bệnh của Aini khiến hắn nhớ tới tuổi thơ. Hai người đồng bệnh tương liên.
Liên tiếp đi qua mấy chục ngọn núi, đám người Sarin mới tính là tiến nhập đế quốc Tần Nhân. Thành thị nơi biên cảnh công quốc Phoenix chỉ rất nhỏ nhưng ở biên cảnh này lại là nơi đóng quân quan trọng của đế quốc Tần Nhân. Không phải Hoàng đế Tần Nhân không tín nhiệm công quốc Phoenix mà binh đoàn này được lưu lại từ thời kiến quốc, mục đích chủ yếu là nhằm phòng ngừa Hắc Ma pháp sư lại nổi lên từ trong tro tàn.
Thành thị quy mô khổng lồ, từ khi Sarin rời khỏi Scotzia, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thành lâu hùng vĩ như vậy.
Từ xa nhìn lại, thành lâu này phát ra bản thể màu đồng đỏ, trên đỉnh chóp lại phủ kín lưu ly thất sắc. Sarin hoa mắt thần mê, danh tác như vậy không phải cứ nhà giàu mới làm được. Lưu ly thất sắc là kết quả của luyện kim thuật, ở dưới nơi này, pháp sư dưới cấp Ma đạo sĩ thậm chí không thể tiến ma pháp tập trung.
Tường thành cao mấy chục thước kia toàn bộ được tạo thành từ thanh cương, trời chiều chiếu xuống rực rỡ sinh huy, hiển nhiên để tránh cho tường thành bị ăn mòn cho nên thường xuyên được cọ rửa.
Càng tới gần, Sarin càng cảm giác áp lực thật lớn mà tường thành mang tới. Bên trong tường thành này khẳng định có ma pháp trận cố hóa, giờ còn không khảm ma hạch nếu không chỉ sợ lập tức kích phát ma pháp phòng ngự trên ma pháp bào của Sarin.
Hùng quan như vậy, dù là mấy chục vạn con rối đen cũng không thể công phá được.
Sarin bỗng nhiên lý giải vì sao đế quốc Tần Nhân dám có gan chống đối Thần Thánh Giáo Đình, không cho phép Giáo Đình kiến thiết giáo đường trong cảnh nội, ngay cả mục sư cũng không dám công khai trắng trợn tiến vào phạm vi đế quốc.
Nội tình của đế quốc ma pháp rất thâm hậu, ngay chỉ một tòa thành trì mà cũng kinh tâm động phách như vậy!
Tai nạn của công quốc Phoenix hiển nhiên còn chưa ảnh hưởng tới đế quốc Tần Nhân, phỏng chừng Phoenix vẫn còn có thể khống chế thế cục cho nên biên thành này vẫn mở cửa, chỉ là trên đầu tường có nhiều binh sĩ tuần tra hơn mà thôi.
Nếu Phoenix không thỉnh cầu Hoàng đế trợ giúp, đế quốc Tần Nhân sẽ không cho đại binh nhập cảnh.
Nơi cổng thành có binh sĩ kiếm tra những người qua lại, tuy nhiên lại có chút lạnh lùng, phỏng chừng không có thương nhân nguyện ở lại phía sau mạo hiểm, nhưng dong binh lại không ít.
Với thân phận Ma pháp sư, Sarin thuận lợi tiến vào thành, binh sĩ cũng miễn thuế vào thành cho hắn, chỉ hơi liếc mắt nhìn huy chương dong binh của hắn. Sarin thấy binh sĩ nơi này đều mặc áo giáp tinh cương, lưng đeo bát diện kiếm, trong lòng không khỏi cảm khái. Những binh sĩ coi thành Ceylon nếu so sánh với nơi này đúng là như một đống phân.
Thành Guderian. Sarin nhớ kỹ cái tên này, đây hẳn là tên của một người nào đó. Dùng tên người để đặt tên thành là chuyện bình thường trên đại lục này. Người này tất nhiên là một hào kiệt, có thanh danh rất lớn trong lịch sử.
Sarin không tính dừng lại ở nơi này, trực tiếp đi tới Công hội chức nghiệp giả, thuê mười tên dong binh. Lần này hắn còn thuê một cỗ xe ngựa, thậm chí không dừng lại nghỉ ngơi, đi khỏi thành thị, nhanh chóng rời khỏi biên giới.
Xe ngựa rộng rãi thoải mái, giá cả cũng không thấp.
Sarin nằm trên chiếc ghế mềm mại, đối diện là Nerys và Tieta.
- Nerys, ngươi đã thông thuộc ngôn ngữ hiện tại chưa?
- Chủ nhân, ta cũng chưa học!
Nerys cầm cuốn sách Sarin đưa cho nàng, trên đó đầy chú âm. Tieta ôm lấy cây côn của mình, dường như đang ngủ. Xe ngựa vô cùng vững chãi, chỉ sợ một ít linh kiện là do một ít Luyện kim thuật sư chế tạo.
- Ba tháng, ngươi phải học xong nó cho ta, nếu không về sau không cần ngươi nữa!
Sarin không chút khách khí. Khi quyết đấu với Kỵ sĩ không đầu, Nerys dám tiêu cực không công, khiến Tieta bị thương nặng.
- Vâng, chủ nhân!
Vẻ mặt Nerys đau khổ trả lời. Trong lòng Sarin có chút tiếc nuối, nếu tiểu ác ma trưởng thành thì có thể cho nàng một ma pháp trí nhớ, căn bản không cần khó khăn thế này. Đáng tiếc, Nerys dường như còn xa mới trưởng thành vì thương tổn mấy vạn năm qua gây ra cho nàng không hề nhỏ.
Trong cảnh nội đế quốc là một mảnh thái bình, xe ngựa liên tục đi trên đường lớn hai tháng cũng không gặp được một tên đạo phỉ nào. Những dong binh Sarin thuê cũng làm việc rất đúng chức nghiệp, không thân thiết với người thuê, chỉ tận trung bảo hộ xe ngựa, dù lúc nghỉ ngơi ở thành thị lớn cũng không hề buông lỏng cảnh giác.
Hai tháng này, Sarin vẫn rất cẩn thận, không dám sử dụng huy chương để luyện tập. Huy chương thần bí kia có thể gia tăng tinh thần lực của hắn nhưng khi sử dụng có thể khiến thân thể mất đi quyền khống chế, Sarin không quá tin tưởng đám dong binh cho nên không thể yên tâm tu luyện được. Thương thế của Tieta lúc này lại rất tốt, hằng ngày phải ngồi trong xe ngựa đúng là có chút phiền toái.
Cũng may, hôm nay khi nàng vừa tỉnh ngủ thì một dong binh gõ lên cửa sổ, thấp giọng nói:
- Pháp sư đại nhân, đã tới quận Grievances rồi!
Sarin đẩy cửa kính xe ngựa lên, bên ngoài mặt trời lên cao nhưng vẫn có chút lành lạnh. Giờ đã vào mùa đông, nơi này coi như đã ở trung bộ của đế quốc, sẽ có tuyết rơi.
- Trước thời hạn tận chín ngày sao, coi như mười ngày đi!
Sarin cười cười.
- Cảm ơn pháp sư đại nhân!
Tên dong binh vô cùng khách khí.
- Các ngươi không theo ta vào thành sao?
- Không được, nơi này không tiếp nhận được nhiệm vụ nào, còn bị thu thuế. Pháp sư đại nhân, nơi này sẽ không còn nguy hiểm, chúng ta...
Sarin biết những dong binh nào không muốn tiến vào quận Grievances. Hắn nhảy xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn ra, phía xa xa đã thấy được một tòa thành thị có phong cách cổ xưa mà trang nghiêm.
- Vị này, ta muốn hỏi một câu, nếu ta muốn cầu kiến Quận chúa thì nên làm gì?
Thấy dong binh không chịu vào thành, Sarin cũng không ép buộc.
- Ngài là pháp sư, trực tiếp đăng môn bái phỏng là được!
- Ừm, ngươi cầm đi!
Sarin lấy ra một tấm chi phiếu ngân hàng đế quốc Scotzia, nói:
- Trên người ta cũng không có thứ khác, đều cho ngươi hết đi!
Đây là một tấm chi phiếu một trăm kim tệ, ở đế quốc Tần Nhân có thể đổi được chín mươi kim tệ. Tuy song phương đã đồng ý chỉ mất năm mươi kim tệ, còn dư tới bốn mươi kim tệ nhưng Sarin cũng coi như là phần thưởng. Sarin trước khi thuê đám dong binh này cũng từng nói rõ, nếu trước thời hạn, mỗi ngày sẽ được tặng thêm bốn kim tệ.
Mười dong binh vất vả không tới ba tháng, mỗi người thu được chín kim tệ, đối với dong binh cấp thấp thì cũng coi như là một khoản thu nhập không nhỏ. Hơn nữa, trong cảnh nội đế quốc rất thái bình, nhiệm vụ hộ tống như thế này thuộc loại nhẹ nhàng nhất, dù có đoàn đạo tặc bí ẩn cũng sẽ không xuống tay với mục tiêu thế này.
Đám dong binh này cảm ơn rồi cầm kim tệ đi, đám người Sarin lại phải đi bộ vào thành.
Thành thị này có chút cổ quái, lưng tựa vào núi, là một tuyệt địa. Nếu bị công kích, chỉ cần bao vây phía trước là đủ vây khốn tất cả người bên trong. Đương nhiên, áp lực phòng ngự của thành thị cũng sẽ nhỏ đi, chỉ cần một phần tư binh lực cũng đủ ngăn cản địch nhân công kích.
Càng quỷ dị chính là tường thành cũng không phải chuyên phòng thủ, rất bằng phẳng, sáng bóng, linh hoạt như gương, nhìn không ra khe hở nào. Đầu tường cũng không có những lỗ châu mai mà trống trơn.
Cửa thành lại được kiến tạo rất tốt, chất liệu bằng gỗ, mở ra hai bên, hoa văn trên cửa đều là dùng ma pháp ăn mòn. Chỉ với đại môn thế này, chỉ sợ công thành chùy vừa đụng vào đã vỡ tan.
Ba người Sarin ngẩng cao đầu tiến vào trong thành, một cánh tay tráng kiện liền chắn trước người, thanh âm như sấm vang lên.
- Tiểu pháp sư kia, nộp thuế!
- Nộp thuế?
Sarin có chút sữug sờ, từ khi hắn mặc lên người bộ ma pháp bào tới nay đã quen với việc ra vào các thành thị mà không phải nộp thuế.
- Không cần nói lời vô nghĩa. Ba người các ngươi đứng một chỗ còn lớn hơn cả ta, đương nhiên phải nộp thuế.
Sarin lúc này mới nhìn kỹ tên binh sĩ ngăn cản hắn lại. Kiểu người này đúng là hiếm gặp, vô cùng cường tráng, không mặc áo giác kim loại mà chỉ mặc bì giáp. Trên mặt hắn để râu dài, lông mi cũng dài, khuôn mặt như vượn.
- Bao nhiêu tiền?
Sarin không giằng co, nhập gia tùy tục, chỉ cần được việc, dù mất ba năm mươi kim tệ, hắn cũng không cần.
- Ngươi là pháp sư, thuế vào thành gấp bội, một ngân tệ, hai người kia cũng một ngân tệ.
Sarin thật sự rất mẫn cảm với tiền bạc, một ngân tệ trong mắt hắn đã rất cao rồi! Những thành thị bình thường chỉ trưng thu thuế với xe ngựa, người đi đường nhiều nhất cũng chỉ là một hai đồng tệ mà thôi.
Quận chúa nơi này trí lực có vấn đề sao, sao lại thu thuế vào thành cao như vậy. Trách không được dong binh còn cách rất xa đã rời đi, không chịu vào thành. Như vậy việc buôn bán thì sao?
Trên người Sarin không có ngân tệ, chỉ có kim tệ cho nên giao ra một kim tệ.
Tên binh sĩ này ném kim tệ vào thùng bên cạnh, phất tay nói:
- Đi đi đi!
Sarin nhìn nhìn thùng này, không nói gì cả. Một kim tệ tương đương mười ngân tệ, bị cướp mất tận tám ngân tệ nhưng đấu khẩu với tên này còn không bằng nhanh nhanh đi gặp tên Quận chúa ngu ngốc kia.
Ma hạch Lục Long mà còn không định tham ô, tiếc gì vài đồng bạc.
- Xin hỏi, đường đi phủ Quận chúa?
Sarin cười cười, tỏ ra thiện ý.
Tên binh sĩ này lấy được tiền rồi cũng trở nên hiền lành, đưa tay chỉ vào con đường phía trước nói:
- Từ nơi này đi thẳng, qua mười con phố thì quẹo phải, qua hai phố nữa lại rẽ trái, ngươi sẽ gặp được.
- Cảm tạ!
Sarin gật gật đầu, kéo Tieta và Nerys cùng đi.
Trong hai tháng qua, Tieta Nerys bị Sarin bức bách học tập ngôn ngữ Tần Nhân, Nerys còn phải học ngôn ngữ thông dụng. Hiện tại, Tieta và Nerys đã tiến bộ rất tốt, Tieta có thể nói và Nerys đã có thể viết được.
- Sarin, chúng ta vừa bị lừa mất tám ngân tệ!
Tieta bất mãn nói. Từ sau khi rời khỏi thôn trang, trên người nàng cũng không có nhiều tiền bạc, hiện tại vừa vào thành lại bị người ta lấy đi nhiều như vậy khiến nàng rất đau lòng.
Nerys cũng lắp bắp nói:
- Chủ nhân, không, không bằng ta đi cắn chết hắn!
- Câm miệng!
Sarin tức giận. Hiện tại trên đường dù có rất ít người qua lại nhưng bọn họ cũng có thể nghe được những lời Nerys nói. Họa từ miệng mà ra, vạn nhất những lời này khiêu khích phiền toái thì cũng rất khó xử lý.
Quận Grievances thật tà môn, đường phố không hề có hạt bụi, những người qua lại ăn mặc hoa lệ, trông rất nhàn nhã. Nhà cửa hai bên đường cũng mang phong cách cổ xưa, có một ý nhị không nói nên lời. Nếu cẩn thận chú ý sẽ thấy những phòng ốc này gần như đều có ma pháp trang sức.
Nơi này yên ắng như nông thôn, sự xa hoa lại vượt qua tòa thành các quý tộc khác.
Càng tiến về phía trước, Sarin càng cảm thấy kinh dị vì ven đường hắn thấy được rất nhiều Ma pháp sư. Tuy rằng đều là pháp sư áo trắng nhưng cũng khiến hắn rất khó hiểu.
Ở Scotzia, chỉ có những thành phố lớn phồn hoa mới có Ma pháp sư, những địa phương như quê hương Sarin thì dù là học đồ cũng không có, nơi này Ma pháp sư cao quý lại như ruồi bọ vậy.
Thành thị không chỉ có nhiều Ma pháp sư mà còn có rất nhiều kiếm sĩ. Hơn nữa, những kiếm sĩ này rõ ràng không phải là dong binh, bên hông có bát diện kiếm thông dụng của Tần Nhân, thần thái ngang nhiên, gặp Ma pháp sư cũng không biểu lộ vẻ khiêm tốn.
Sarin thích thành thị vì sự phồn hoa, vì sự ồn ào khiến lòng người rất háo hức. Ở trong đám người này, cho dù cô độc cũng sẽ không cảm thấy quá trống vắng. Nhưng ở quận Grievances, hắn không cảm thụ được khí tức thành thị.
Nơi này gọn gàng ngăn nắp, mỗi người cũng không ai phát ra những tiếng ồn ào, im lặng tới đáng sợ.
Đường phố rất dài, đám người Sarin đi ra vài dặm mới qua mười con phố rồi quẹo phải. Con phố này lại càng thêm vắng vẻ, yên lặng, gần như không thấy bóng dáng người đi đường. Hai bên con đường là những hàng cây song song nhau, cao ngất, cành lá sum xuê, ánh mặt trời gần như bị chúng che đi hết, những tảng đá dưới chân cũng hiện ra vẻ lành lạnh.
Phía trước có một chiếc xe ngựa lao tới, tiếng vó ngựa dồn dập, tốc độ rất nhanh. Khi đến gần đám người Sarin, chiếc chuông gió treo ngoài thùng xe lay động, phát ra âm thanh leng keng vui tai.
Sarin đột nhiên cảm thấy không thoải mái. Thành thị này vô cùng đẹp, mỗi chi tiết đều rất mê người nhưng lại vô cùng cao ngạo. Sự cao ngạo này không nhằm vào bất cứ kẻ nào, thậm chí nó cũng sẽ không để ý ngươi là ai!
Sự cao ngạo này như chiếc chuông gió trên xe ngựa kia, không có thịnh khí lăng nhân nhưng lại khiến nội tâm ẩn sâu trong người Sarin đau đớn, tự ti.
Đường phố rất rộng rãi, xe ngựa căn bản sẽ không đụng vào Sarin. Sarin vẫn theo bản năng làm ra động tác tránh né.
Người lái xe mặc một thân cẩm bào, đầu hơi gật xuống một tiếng, dường như tỏ vẻ cảm ơn Sarin. Sarin quay đầu, không nhìn thấy mặt hắn nhưng trong lòng rất buồn bực. Một người đánh xe có cần phải ăn mặc cao sang như vậy không?! Loại quần áo này, dù là Tử tước Guge cũng không có mà mặc. Khốn kiếp, người Tần Nhân có tiền không biết tiêu chỗ nào nữa sao?!
Tuy nhiên, lão tử có tiền! Sarin xoa xoa Ân Tứ Chỉ Hoàn trên tay, trong chiếc nhẫn này còn có một đống bảo thạch khiến hắn cảm thấy yên lòng hơn.
Đi qua hai con phố, lại quẹo trái, quả nhiên thấy được phủ Quận chúa ở xa xa. Bởi vì cạnh nơi này cũng không có kiến trúc nào khác.
Thần thái Nerys vốn thoải mái nhưng khi nhìn thấy phủ đệ ở xa xa thì lập tức trở nên ngưng trọng. Phủ đệ này khiến nàng có cảm giác giống như nhà giam đã vây khốn nàng mấy vạn năm kia, chỉ cần đi vào, chỉ sợ hết thảy đều sẽ không như ý mình nữa.
Phủ đệ này có phong cách của Vương triều thứ tư, ngói đa dụng, lưu ly, tường viện cao lớn, những ô nhỏ hình thoi trên tường để gió lùa vào. Cửa chính đóng chặt, cửa phụ cách đó gần trăm thước mở ra, lá rụng rơi trên bậc thang cũng không quét đi, những chiếc cọc đá để buộc ngựa cũng bị năm tháng ăn mòn, hoa văn trên đó đã sớm mai một.
Loại phong cách này, dù có tiền cũng chưa chắc mua được.
Ở cửa không có vệ binh, hoàn toàn khác với ở Scotzia. Phủ đệ của quý tộc ở Scotzia chỉ hận không thể mang thiên quân vạn mã tới để triển lãm uy phong.
Từ cửa bên đi vào, bên trong, ở bên trái có người gác cổng. Đám người Sarin vừa bước chân vào đã có người bên trong hô lên:
- Là ai?
Sarin có chút mê man, đường đường là phủ đệ Quận chúa mà phòng vệ lại lơi lỏng vậy sao?!
Sarin hiểu rõ giai vị quý tộc của các quốc gia, Quận chúa của đế quốc Tần Nhân chỉ có thể là con gái của Hoàng đế, sau khi phong quận sẽ tương đương với Hầu tước nhất đẳng. Tiền thuế trong phạm vi trăm dặm quanh quận Grievances tất cả đều thuộc về Quận chúa, có thể thống lĩnh hơn mười thành thị. Đây cũng không phải là tước vị được ban cho gia tộc Clyde mà là quyền lực chân chính.
Nếu có chiến sự, Quận chúa có thể thống lĩnh hơn vạn binh sĩ, cũng không hề thua kém Công tước.
Trong lòng cảm thấy không yên, Sarin đẩy đại môn ra, tiến tới chỗ người gác cổng. Căn phòng của người này không lớn, có một cửa sổ một cánh, có một cái bàn nhỏ. Phía sau cái bàn có một người trẻ tuổi đang đọc sách, thấy Sarin tiến vào liền buông sách xuống, ngẩng đầu lên hỏi:
- Có việc gì?
- Cầu kiến Quận chúa!
Sarin nhìn kỹ thanh niên này, trong cơ thể đối phương mơ hồ có nguyên tố dao động.
Dĩ nhiên là một ma pháp học đồ! Hơn nữa, trên người đã sinh ra nguyên tố dao động, ít nhất là ma pháp học đồ cấp cao. Một ma pháp học đồ cấp cao quả thật có thể trong vài năm thành tựu Ma pháp sư cấp một, được dùng làm người gác cổng, thật quá xa xỉ.
- Mang danh thiếp không?
- Không có!
- Có được mời?
- Cũng không có!
- Vậy ngươi tới làm chi? Đi ra ngoài đi!
Người thanh niên này tuyệt không để ý tới thân phận Ma pháp sư của Sarin, thanh âm hơi cao lên, ý định đuổi người.
- Ta được người ủy thác!
Sarin nói xong, lấy ra huy chương do kiếm sĩ Tần Nhân lưu lại, đặt lên bàn.
Ma pháp học đồ trẻ tuổi nhìn thấy huy chương này mới đứng lên, cầm lấy huy chương rồi nói:
- Chờ ở đây!
Dứt lời, hắn rời khỏi phòng gác, đi vào trong.
Sarin cũng không dám đi loạn, đành phải kiên nhẫn chờ nơi này. Hắn liếc nhìn quyển sách tên học đồ kia lưu lại, không có thư danh. Hắn cầm lên xem thì thấy đó là một quyển ma pháp thường thức, viết bằng chữ Tần Nhân.
- Các ngươi đừng chạy loạn!
Sarin dặn dò Nerys và Tieta, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, lật xem quyển ma pháp thư tịch này.
Bộ sách cổ xưa, chất liệu giấy cũng là bình thường, mỗi trang có đầy chữ, giữa những hàng chữ còn có nét mực đỏ đánh dấu ký hiệu.
Quả nhiên là một ma pháp thư tịch bình thường nhất, bên trong chủ yếu giới thiệu kinh nghiệm, cao nhất cũng chỉ là ma pháp cấp một. Sarin lật nhanh xem, mấy tờ cuối cùng viết tới minh tưởng thuật.
Trong mắt Sarin, minh tưởng thuật này vô cùng thô sơ, càng có nhiều chú giải. Rất nhiều chú giải còn là sai lầm, chỉ một ít mới đề cập tới pháp tắc minh tưởng chân chính.
Học đồ kia rất nhanh đi tới, phía sau còn là một Ma pháp sư. Thấy Sarin đang xem cuốn sách của hắn, tên học đồ kia cũng không tức giận, chỉ là nói với Sarin:
-Đi theo hắn đi!
Sarin buông sách xuống, tên Ma pháp sư kia khẽ gật đầu rồi nói:
- Đi theo ta, Quận chúa đang chờ.
Sarin nhìn thoáng qua Ma pháp sư này, trên áo bào trắng có dấu hiệu ma pháp, giống như Sarin, chỉ là pháp sư cấp một. Hắn mang theo đám người Sarin đi vào sâu trong phủ đệ này.
Đi qua không mấy cái sân, đám người Sarin được đưa vào trong một căn phòng nhìn ra một hồ nước. Căn phòng này rất rộng, phía hồ nước không có vách tường, bốn phía đều là cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, sóng nước gợn lên, gió mát thổi vào, còn mang theo chút lành lạnh.
Ở chính giữa phòng có một cái bàn cao nửa thước, phía sau bàn có một nữ nhân đang ngồi trên mặt đất. Bên cạnh nữ nhân này có mấy nữ tì hầu hạ, trên bàn đặt các loại đồ ăn trong bát sứ men xanh, chỉ đơn giản có bốn loại
Nữ nhân này quay lưng về phía Sarin, mái tóc dài tới tận hông như tơ lụa. Trong lòng Sarin căng thẳng, cũng không sợ hãi nhưng lại có chút thấp thỏm lo âu. Dù không nhìn thấy khuôn mặt nữ nhân này nhưng lại khiến hô hấp của hắn trở nên hơi dồn dập.
Trên người nữ nhân này mặc một bộ la sam, váy dài bằng vải bông, cũng không có trang sức gì, nhìn có chút đơn giản. Trong lòng Sarin không kìm được hiện ra chút thương tiếc. Không phải vì hàn ý gió thổi vào phòng mà vì bóng dáng của nàng hiện lên vẻ cô tịch thật khó nói nên lời.
- Quận chúa, đã dẫn người tới!
Tên Ma pháp sư tận lực hạ thấp thanh âm, dường như sợ phá vỡ sự thanh tĩnh nơi này.
- Ừm, ngươi xuống đi!
Nữ nhân này lên tiếng, thanh âm rất mượt mà, đầy chất cảm. Sarin ngừng thở, không biết nên lên tiếng thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT