Thực ra thì Sarin cũng rất muốn ở trên Thuyền luyện kim, nhưng mà đối với đám hải tặc này thì hắn cũng rất không yên tâm, dưới sự trợ giúp của Daniel, tất cả hải tặc đều ký kết khế ước, trở thành chiến sĩ của hắn, khế ước này có hữu hiệu hay không, thì cũng phải nhìn xem Daniel có còn sống hay không đã. Một khi Daniel mà chết, với thân phận làm người chế định khế ước, thì khi linh hồn của Daniel biến mất, khế ước này cũng sẽ mất hiệu lực.

Sarin đi tới khoang Thuyền trưởng của hắn, Tieta để cho tất cả hải tặc đều tự mình đi làm việc, nàng mang theo Jupiter tới gặp Sarin.

Jupiter thấp thỏm lo âu hỏi:

- Đại nhân, ngài thật sự muốn xuất phát vào ban đêm thật sao?

- Làm sao vậy? Hiện tại thì thời tiết vừa đẹp mà.

- Rất nhiều huynh đệ là người Vân Lưu, bọn họ cho rằng xuất phát vào ban đêm thì không quá may mắn. Ngài có muốn đợi lát nữa qua buổi tối hay không?

Bộ râu vàng của Jupiter run rẩy, hắn sợ Sarin tức giận. Tính tình của Ma pháp sư là rất khó đoán trước, mặc dù trong khoảng thời gian này Sarin đối xử với bọn hải tặc này cũng coi như là không tồi, nhưng hắn cũng sẽ không cho rằng Sarin đang tôn trọng bọn họ.

- Vậy sao? Người Vân Lưu còn có truyền thống này ư?

Sarin nghe xong, trong lòng yên lặng nhớ kỹ.

- Cũng không được coi như truyền thống. Nghe nói năm đó vua Pizza đang trên đường đào vong, chính là xuất phát vào ban đêm, kết quả là bị thủ hạ sát hại. Do đó đám người Vân Lưu bọn họ mới hình thành thói quen này.

Jupiter cẩn thận nói xong, Sarin nhìn tên hải tặc râu vàng này, cảm giác Jupiter cũng không giống một kẻ thô lỗ.

- Jupiter, ngươi đã từng đọc sách rồi phải không?

- Bấm đại nhân, ta đã từng có một đoạn thời gian là ma pháp học đồ.

Sắc mặt Jupiter có chút hổ thẹn, nhưng vẫn thành thật trả lời.

- Vậy ư? Tại sao ngươi lại trở thành hải tặc vậy?

Sarin có chút hứng thú, Jupiter nói năng rõ ràng, còn có thể viết chữ, năng lực quản lý cũng không tồi, Sarin không nghĩ tới hắn có xuất thân là ma pháp học đồ.

- Năm đó sư phụ của ta khi đi săn bắt ma thú, xảy ra bất trắc, bị ma pháp phản phệ mà chết, cũng không lưu lại cái gì cho ta, ta không có ai chỉ điểm, lại không có tiền, đành phải đi học kiếm thuật. Học kiếm thuật được vài năm, bởi vì rất nghèo, nên không thể tiếp tục tu luyện nữa, phải đi làm lính đánh thuê. Lần chấp hành nhiệm vụ đầu tiên chính là ở trên biển, thuyền của cố chủ bị hải tặc cướp, ta cũng bị bắt lại, bởi vì không ai tới chuộc ta, nên ta bị đám hải tặc lưu lại, từ đó đến nay đã được mười năm rồi, cứ như vậy mà sống.

- Vậy ngươi là người ở đâu?

- Bẩm đại nhân, ta là người của quận Alpine.

- Ồ, thì ra là người Kya Loulan, hiện tại Kya Loulan đang có chiến tranh, ngươi có muốn trở về hay không? Nếu như mà quay về, rất có thể sẽ xóa bỏ thân phận của ngươi, một lần nữa làm đế quốc kiếm sĩ cũng không chừng.

- Đại nhân, ta ở Kya Loulan thì đã không có thân nhân nữa rồi.

Jupiter gục đầu xuống, thấp giọng nói:

- Ta có phải rất không có tiền đồ hay không, kỳ thật vài năm trước ta đã có thể rời khỏi đám hải tặc này, ta vụng trộm thu được mấy trăm kim tệ, đều gửi tại ngân hàng đế quốc. Ta cũng không muốn chia cho các huynh đệ trên thuyền này.

Jupiter đã hơn ba mươi tuổi, khi hắn nói những điều này với Sarin, hoàn toàn là dùng tâm tình của một vãn bối kể lại cho trưởng bối. Sarin cũng không cảm thấy có gì không đúng, tri thức của hắn nhiều hơn Jupiter, cái gì cũng cao hơn Jupiter rất nhiều.

- Ngươi có muốn một lần nữa học tập ma pháp không?

Sarin đột nhiên hỏi Jupiter.

- Đương nhiên là muốn!

Jupiter ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sarin, nhưng lại nhanh chóng cúi đầu, nói:

- Ta đã hơn ba mươi tuổi rồi, đời này cũng không có hy vọng gì nữa. Thêm nữa thì hiện tại ta đã là Kiếm Sư trung cấp, kiếm khí đã có chút thành tựu, nếu lại đi tu luyện ma pháp, thì cũng không có khả năng tu luyện ra Ma huyền được.

- Không cần có Ma huyền, ngươi chỉ cần có thể học tập trí nhớ ma pháp là được, đó chỉ là một ma pháp 0 cấp, tinh thần lực của ngươi hắn là vẫn không thụt lùi chứ?

- Không có, đại nhân. Mỗi lần ngủ không được, ta thường dùng minh tưởng thuật mà lão sư giao cho để tu luyện.

- Được rồi, Jupiter, cho dù ngươi muốn học tập ma pháp, ta cũng không thể thu ngươi làm học sinh, nếu như mà sư phụ của ta biết ta thu một hải tặc làm học sinh, người chắc chắc sẽ giết ta. Con thuyền này thì ngươi cũng đừng quản nữa, đi tìm một ngươi nào đó giúp ngươi quản lý đi.

- Đại nhân...

- Đừng nóng vội, về sau ngươi đi theo ta, ta tìm cho ngươi một lão sư, dạy ngươi một chút kiếm thuật cấp cao. Về phần ma pháp, ta cần ngươi nhớ lấy rất nhiều tri thức.

Jupiter kích động đứng lên. Tố chất bản thân hắn cũng khá là không tồi. Đáng tiếc vận khí lại quá kém, đã ba mươi tuổi rồi vẫn không có thành tích gì.

Ý định của Sarin chính là muốn đề bạt hắn.

- Jupiter, tương lai ta sẽ để ngươi đi làm những chuyện rất nguy hiểm, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, ta sẽ không bắt buộc ngươi.

- Đại nhân, ta... ta...

Jupiter cũng biết Sarin chuẩn bị để cho hắn đi làm những việc rất nguy hiểm, nhưng mà làm gì có chuyện nào mà không nguy hiểm? Hắn mỗi ngày đều mặt trời mọc thì rời bến, đi cướp thương thuyền cũng rất nguy hiểm, hộ vệ của đội tàu có đôi lúc ẩn giấu rất kỹ, chỉ khi nào gặp phải hải tặc thì mới xuất hiện.

Từ khi hắn làm nghề này tới giờ, ngày nào mà chẳng phải đi lại giữa cái sống và cái chết. Hải tặc có thể giết người, điều đó không có nghĩa là bọn họ là kẻ thống trị trên biển, lính đánh thuê cũng có thể giết người, càng có thể giết hải tặc, mang theo đầu hải tặc đi lĩnh thưởng, đây là chuyện mà lính đánh thuê trên biển thích làm nhất.

- Ngươi hiểu được là tốt rồi. Về sau ngươi sẽ có rất nhiều thuyền, khi nào rời bến cũng không phải do ngươi quyết định, cho nên cũng đừng đi quản những người Vân Lưu kia, hiện tại, xuất phát.

- Daniel, ngươi đi theo Jupiter, kẻ nào không nghe lời thì tự mình xử lý.

- Vâng!

Daniel rất buồn bực đi chấp hành mệnh lệnh của Sarin, hắn là một Vong linh pháp sư, vậy mà lại phải giao tiếp cùng với một đám hải tặc thô bỉ không chịu nổi này, điều này làm cho hắn vạn phần căm tức. Nhưng mà lời của Sarin thì hắn lại không thể vi phạm, trong lòng hắn có tức đi nữa, thì cũng chỉ trông mong xem có tên hải tặc đui mù nào dám cãi mệnh lệnh, để cho hắn có chỗ trút giận.

- Rốt cục cũng thoải mái một chút, Tieta, chúng ta đi lên phía trên nhìn một chút đi.

- Phía trên?

- Đi lên tháp quan sát a!

Sarin cười, kéo Tieta đi ra khoang tàu.

Vốn có hải tặc để hầu hạ Sarin, nhưng đều bị hắn đuổi đi. Hắn cũng không phải thật sự muốn bản thân mình đi làm Thuyền trưởng hải tặc. Sarin và Tieta đi ra phía sau boong tàu, chiếc thuyền hải tặc này thiết kế khác với các chiến thuyền thông thường, tháp quan sát thật ra cũng chỉ là một cái bình đài nho nhỏ, được dựng lên trên cột buồm phó.

Đi tới chân cột buồm, Tieta tay chân linh hoạt, muốn trèo lên trên, Sarin lại kéo tay nàng lại, nói:

- Không phải như vậy.

Sarin nói xong, hắn đã phát ra ma pháp phi hành mà chỉ hắn mới có, mây mù màu đen bao phủ thân thể hắn, phủ cả thân thể Tieta lại. Mây mù này có chút lạnh, bản thân Sarin thì đã quen, cũng không cảm thấy gì, nhưng Tieta lại kinh hãi thốt lên một tiếng. Hơi nước hình thành dòng khí ổn định, bao phủ Tieta và Sarin, bay lên phía trên. Tieta lập tức thích ứng những luồng hơi nước lạnh lẽo này.

Sarin cũng không biết, hơi nước này khác với việc thêm vào ma pháp hộ thuẫn. Nó sẽ trực tiếp rót vào trong áo giáp của Tieta. Các luồng hơi nước này sẽ giống như sinh ra vô số bàn tay vuốt ve làn da của Tieta, chỉ là những bàn tay này lại lạnh như băng, giống như là tay của cương thi vậy.

Đến khi bay lên tới bình đài, hai người mới hạ chân xuống, lúc này Sarin tản đi mây mù. Tại đây có thể cảm nhận gió biển thổi lất phất, tinh không lấp lánh, từ độ cao này, có thể nhìn ra rất xa, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

- Ngồi xuống đi.

Sarin tự mình ngồi xuống lan can, cái bình đài này chỉ rộng khoảng hơn một thước, hai người miễn cưỡng ngồi được xuống, không còn chỗ trống nào khác.

Tieta và Sarin cùng ngồi một chỗ, trên mặt có chút hồng, nàng dán miệng về phía tai của Sarin, hỏi:

- Chúng ta lên đây làm gì vậy?

Sarin nghiêng đầu, nói bên tai Tieta:

- Ở đây có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, ở trong khoang thuyền thì ta không thoát đi được.

- Chạy trốn?

Tieta hô lớn một tiếng. Gió biển làm cho âm thanh của nàng ra rất xa, Sarin vội vàng ngăn nàng lại.

- Nói nhỏ một chút, những con thuyền mà chúng ta có thể gặp phải thì đều là địch nhân. Chúng ta không có ma pháp la bàn, Lex cũng không tạo ra được cái thứ hai, thật sự rất không xong.

Tieta hạ thấp thanh âm, nói bên tai Sarin:

- Ngươi liên hệ với Lex như thế nào, ta biết có truyền âm ma pháp trận, nhưng mà nàng đang ở trong cái thuyền kia, có vẻ như không dễ dàng truyền âm phải không?

- Tieta, không nói những thứ này, dù sao nếu có nguy hiểm, ta sẽ lập tức mang theo ngươi mà chạy. Hiện tại Daniel cũng không quá sợ nước nữa, tự hắn chạy đi thì cũng không là vấn đề.

- Vậy chúng ta cứ ngồi trong này ư?

Tieta liếc xung quanh, phát hiện các hải tặc đang làm việc trên boong tàu đều không có một ai ngẩng đầu lên. Phía sau chiếc thuyền là chiếc bàn quy Thuyền luyện kim được kéo theo, nhưng hiện tại đã không thấy bóng dáng nào cả, trong trời đất mờ mịt này, dường như chỉ còn lại có hai người là nàng và Sarin mà thôi.

- Đương nhiên, ngươi sẽ không sợ chút vất vả ấy chứ?

- Không sợ, chỉ là có chút lạnh.

Tieta nói xong, chui vào trong ngực Sarin.

Trên người Sarin được khoác bộ ác ma ma pháp bào, căn bản không có chút cảm giác lạnh của gió biển nào. Bộ ma pháp bào màu xám hắn cầm của Lex, thì cũng cố định lại nhiệt độ, rất thoải mái. Thấy Tieta sợ lạnh, Sarin liền cởi bộ ma pháp bào ra, khoác lên người Tieta.

- Không có việc gì, ta phỏng chừng nơi này cách đại lục hơn năm ngàn dặm. Chiếc thuyền này tuy rằng chậm một chút, nhưng nếu mà không chệch hướng thì chỉ trong mười ngày kiểu gì cũng sẽ tới nơi.

Mười ngày sao?

Tieta gục đầu xuống. Chính mình và Sarin nghỉ ngơi ở trong này mười ngày sao? Cũng không tệ lắm thì phải.

- Sarin, đám người Lex sẽ phải ở dưới đó tận mười ngày hay sao?

Tieta vừa nói tới điều này, Sarin lập tức sinh ra chút lo lắng, Nerys và Lex ở cùng một chỗ mười ngày, liệu có gây ra phiền toái gì cho mình hay không?

- Không cần quan tâm tới bọn họ. Tieta, lâu như vậy, ta còn chưa nói một câu với ngươi rất xin lỗi...

- Sarin, ngươi nói gì vậy?

- Ta cũng chưa hỏi qua ngươi. Tương lai ngươi muốn làm những gì, Tieta?

Trong lúc nhất thời thì Sarin cũng không biết nói như thế nào cho phải. Đối với những người khác, thì hắn đều đã định hướng tương lai phát triển của đối phương, chỉ có một mình Tieta ở ngay bên cạnh mình, vậy mà lại bị mình bỏ quên.

- Tương lai, ha ha! Sarin, đầu óc của ngươi có phải là bị hỏng rồi hay không vậy, ta là người Caucasus, nghĩ tới chuyện xa xôi đó làm gì. Ta trước hết cứ trở thành chiến đấu tế ti rồi hãy nói sau, cho dù ngươi không cần ta, thì ta cũng có thể trở về lãnh đạo một cái thôn cơ mà.

Lãnh đạo một cái thôn sao? Sarin nghe xong nguyện vọng của Tieta, có chút nhụt chí.

- Tieta, vùng Caucasus tuy rằng có địa thế hiểm yếu, môi trường ác liệt, nhưng mà nếu như chiến tranh thật sự bùng nổ toàn diện, thì nơi đó cũng không thể tránh khỏi bị cuốn vào. Nếu như Giáo đình đánh hạ toàn bộ Kya Loulan, tất nhiên sẽ xử lý khu vực Caucasus. Ngươi chẳng lẽ lại không nghĩ tới việc rời thôn của mình đi hay sao?

- Đi bờ biển ư? Sarin, người Caucasus cũng không có thủy thủ tốt nào đâu!

Tieta nói xong, trong lòng cũng có chút trầm xuống. Trong lòng nàng cảm thấy hiện tại Sarin có chút lạc lối, khăng khăng muốn theo đuổi lực lượng không thực tế, hắn muốn di chuyển thôn dân, liệu có phải là do nhìn trúng sức chiến đấu của người Caucasus hay không?

Sarin cảm giác thân thể Tieta trong lòng có chút cứng lại, hắn rất mẫn cảm, lập tức biết được suy nghĩ của Tieta. Sarin nở nụ cười, khẽ vuốt mái tóc của Tieta, thấy mấy ngày nay nàng không gội đầu, liền tiện tay phóng ra một cái Vệ sinh thuật cho Tieta.

- Ta sợ ngươi đi theo ta, không yên tâm, cho nên mới muốn di chuyển cái thôn của ngươi đến một địa phương an toàn. Lex đã đáp ứng cấp cho ta một ngàn kiếm sĩ, ta còn không thèm lấy, đâu cần phải đưa bằng hữu của Tieta ngươi đi tham gia vào các cuộc chiến không có ý nghĩa làm gì.

Thân thể Tieta mềm xuống, nàng thấp giọng hỏi:

- Vậy thì ngươi dự định làm thế nào?

- Tieta, thôn của ngươi có bao nhiêu người?

- Hơn sáu trăm giới nội, là một thôn lớn đó.

- Ta trước hết muốn thuê một trăm người Caucasus, xây dựng thành thị ở phía bắc Phoenix. Ban đầu thành lập một tòa thành, chủ yếu là bảo vệ người Caucasus tới khai khẩn. Lex nói là sẽ đưa ta một ngàn kiếm sĩ nhưng ta không muốn. Đừng nói là nhiều kiếm sĩ như vậy sẽ gây chú ý, dù không ai để ý tới ta cũng không muốn dựa dẫm vào nàng.

- Vì sao lại thế hả Sarin?

- Quân đội của Lex sớm muộn cũng sẽ gia nhập vào Kya Loulan trên chiến trường. Một ngàn kiếm sĩ đã đi theo nàng nhiều năm, tới lúc có chiến sự lòng người sẽ dao động, đều muốn về quận Grievances. Tạm thời ta cũng chưa muốn tham gia chiến tranh như vậy. Phoenix đại công quốc yếu đuối vô cùng. Phát triển phía bắc công quốc của hắn, hắn căn bản sẽ không quản. Ta bắt đầu chỉ cần xây thành, trồng trọt, khai thác hải cảng là được, không cần phải tranh chấp với đại lục làm gì.

- Sarin, chẳng lẽ ngươi không coi trọng Lex sao?

Tieta nghe ra ngụ ý của Sarin.

- Đúng vậy. Hiện giờ trong Tần Nhân không đoàn kết, một mình Lex có thể làm được gì?

- Nàng đối với ngươi tốt như vậy, ngươi không định giúp nàng sao?

Giọng nói của Tieta toát ra vẻ thất vọng. Đầu óc nàng rất đơn thuần. Sarin dù không phải vì mỹ nhân thì cũng không nên làm chuyện vong ân phụ nghĩa mới đúng.

- Tieta, ta không muốn giúp nàng thì tới Luyện Kim Thành làm gì?

Tieta bị Sarin hỏi khiến đỏ bừng cả mặt. Nàng quan tâm quá mức nên mới hiểu lầm. Sarin vừa nói như thế thì nàng lập tức nhớ ra, đối với Lex mà nói, trọng yếu nhất vẫn là ma pháp tháp của Rafael. Việc này còn cần Sarin hỗ trợ, tìm được lão sư của hắn thì mới có thể nhờ được Ma đạo sĩ tin cậy giúp đỡ. Nhưng loại tin cậy tới mức nào thì đều phải dựa vào Sarin cả.

- Vậy nói tới chuyện di chuyển đi.

Tieta nhanh chóng chuyển đề tài.

- Hiện giờ đã sắp tới tháng mười, đế quốc Tanggulas sợ rằng đã phát động công kích rồi. Quý tộc Tần Nhân ở lại Kya Loulan chưa chắc đã tử thủ. Nếu không có gì bất ngờ mà nói thì thúc thúc của Lex, thân vương Sephiroth sẽ cố gắng phòng thủ trong mùa đông này, đợi tới khi vào hạ, thừa lúc nông nghiệp của Tanggulas bận rộn mới phản kích. Chiến trường sẽ tới gần khu Caucasus, khiến rất nhiều người Caucasus bị mộ binh. Ta muốn đi trước một bước, thuê tất cả những người Caucasus có thể tòng quân.

- Tất cả? Sarin, chúng ta không có nhiều tiền đâu.

- Tiền không phải là vấn đề. Ta trở về Luyện Kim Thành là có thể đem tới. Quan trọng là... Ngươi về Caucasus một chuyến tuyển những người đáng tin cậy, đi tới phía bắc Phoenix khai hoang đi.

- Ta...

- Sao vậy Tieta?

Sarin nghĩ Tieta không muốn tách ra khỏi mình nên cũng hơi khó xử.

- Ta sợ đi nhầm đường. Ngươi nếu để ta làm việc này có khi mất tới vài năm.

- Ha ha!

Sarin cười phá lên. Tieta húc đầu vào ngực hắn, khiến hắn lập tức ho khan.

- Khụ... Chuyện này ta đã tính tới rồi. Ta sẽ cho người đi cùng với ngươi.

- Thuê xong người thì sao?

- Ngươi có nhớ trấn Deep Forest không? Nơi chúng ta gặp Aini đó?

- Nhớ.

- Dẫn người tới đi. Ta sẽ ở đó đón ngươi.

- Vậy ngươi đi đâu?

- Ta đi mua số lượng lớn lương thực. Thứ này không thể mua ở Luyện Kim Thành, quá đắt. Việc này cần tìm Aini thương lượng.

- Được, ta đi làm đây.

Tieta cố lấy dũng khí nói. Đối với nàng mà nói thì tìm đường còn phiền toái hơn chiến đấu cả vạn lần. Sarin bảo sẽ cho người dẫn đường nhưng nàng cũng không nắm chắc nhiều lắm.

Nhất thời Sarin cũng không biết nói gì. Kế hoạch của hắn tương đối phức tạp, có nói cho Tieta thì nàng cũng không hiểu nổi. Hắn nhìn về phía xa, thấy ma pháp đăng thưa thớt trên thuyền hải tặc, bóng đêm thâm trầm. Gió biển càng ngày càng mạnh, càng ngày càng lạnh. Chỉ có trong lòng Tieta là ấm áp.

Sarin lấy ra khối lục âm hồn cuối trong Ân Tứ Chỉ Hoàn, nói với Tieta:

- Tieta, người tế ti chiến đấu của người Caucasus các ngươi dùng loại bảo thạch này phải không?

- Ngươi muốn tặng cho ta sao?

Tieta nhìn lục âm hồn trước mắt, cảm thấy hơi khó tin. Sarin tổng cộng chiếm được hai khối lục âm hồn bảo thạch, trong đó có một khối phong ấn Dực khô lâu. Đây là khối cuối cùng.

- Đây vốn là của ngươi. Lúc trước chúng ta ở trong thần điện lấy được gì thì người đều có một nửa.

- Ngươi là Ma pháp sư đó...

Tieta tuy rất thuần phác nhưng cũng biết quy củ thám hiểm Ma pháp sư không chỉ được chia nhiều hơn mà về tài liệu ma pháp thì Ma pháp sư cũng có quyền ưu tiên. Lúc trước khi mình rời khỏi thôn còn chưa hiểu nhiều, lực lượng cũng chỉ bằng một nửa hiện giờ, căn bản không có trợ giúp gì trong lần phát hiện đó.

- Ngươi là tế ti chiến đấu. Chức nghiệp này cũng tương đương với Ma pháp sư. Ngươi nói cho ta biết, tế ti chiến đấu có thể sử dụng lục âm hồn hay không?

- Có thể sử dụng.

- Tốt lắm. Đợi tới lúc ngươi có thể sử dụng bảo thạch ta sẽ để Nerys giao hài cốt ma thú kia cho ngươi, phong ấn bên trong này. Thời điểm ngươi đi một mình ta cũng không yên tâm lắm.

Một mình mình sao? Tieta vốn muốn nói: Người Caucasus có thể chiến đấu một mình. Nhưng đột nhiên nàng có cảm giác bi thương. Một mình sao? Rời khỏi Sarin thì mình chỉ còn lại một mình.

- Ừ, ta nhận vậy.

Tieta gật đầu đồng ý, cảm thấy gió bên ngoài ma pháp bào càng lạnh.

Hải tặc cẩn thận điều khiển thuyền. Không có la bàn ma pháp, bọn họ cũng không thể phát hiện nguy hiểm từ xa. Mà lầu quan sát lại bị Sarin chiếm, đành phải cầu nguyện ban đêm sẽ không gặp phải chiến hạm của Vân Lưu. Buồm căng gió, tốc độ thuyền được đề cao tới cực hạn, gần như đạt tới ba mươi lăm hải lý một giờ. Ở phía sau thuyền luyện kim, Nerys và Lex đang ngồi uống trà.

Thuyền luyện kim này có khoang thuyền rất nhỏ, chỉ có thể chứa bốn người. Hiện giờ trên thuyền ngoài Lex và Nerys ra thì còn sáu con rối có ý thức. Con rối không thể thao túng ma pháp trận công kích, phóng chúng ra xong thì Lex và Nerys cũng cảm thấy ngồi thuyền rất buồn chán.

Không gian trong thuyền luyện kim cũng không coi là nhỏ, tuy nhiên khoang chứa động lực luyện kim đều bị bịt kín, chiếm không gian nhất định. Ở phía đuôi thuyền luyện kim này, Lex và Nerys cũng khống chế phương hướng đi của nó.

Trong khoang này trang bị la bàn ma pháp do Lex chế tạo, hơi đơn sơ, quay lại tất nhiên sẽ đổi. Bởi cũng không cần thúc đẩy gì nữa nên lúc này hai người rất nhàn nhã.

Nerys pha trà cho Lex. Nước trà màu xanh như ngọc, chén trà trắng trẻo, có một loại cảm giác đẹp tự nhiên.

- Nerys, ngươi làm sao biết Sarin?

Lex và Nerys cũng đã rất quen, không kìm nổi hỏi tới vấn đề này.

- Chủ nhân không cho nói.

Nerys chớp mắt, dùng ngón tay thon dài hất lên một bọt nước, đùa nghịch trên đầu ngón tay. Đây cũng không phải là ma pháp mà là khả năng khống chế lực lượng tinh tế của Nerys. Móng tay nàng so với đao kiếm còn sắc bén hơn, có thể khắc trên bọt nước một loạt hoa văn mà không phá hủy nó.

- Vì sao lại gọi hắn là chủ nhân?

Lex rất nghi hoặc. Nàng không thể nhìn thấy Biến Hình Thuật đỉnh cao của Nerys, căn bản không thể ngờ được nàng là một tiểu ác ma. Người với người không thể ký kết khế ước linh hồn, cho nên nàng vẫn rất lạ. Với thân thủ của Nerys thì sao lại cam tâm tình nguyện theo Sarin.

- Ta thiếu rất nhiều tiền của chủ nhân.

Nerys nước mắt lưng tròng nói, trông chẳng hề giả tạo chút nào, khiến ngay cả Lex cũng tin là thật.

- Nerys, ngươi nếu làm việc cho ta thì cũng sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Lex hấp dẫn Nerys. Bên cạnh nàng có rất nhiều Kiếm Sư, có Kiếm Thánh nhưng những người nọ đều nam, không tiện đi theo bảo hộ nàng.

- Khế ước, khế ước... hu hu...

Móng tay Nerys phá tan bọt nước, khóc lớn.

- Khế ước gì? Nerys ngươi nói cho ta biết, ta sẽ giải quyết giúp ngươi.

Nước mắt Nerys rơi không ngừng. Nàng nức nở nói:

- Lúc đó ta còn nhỏ, chủ nhân lừa ta ký vào một khế ước ma pháp, ta sẽ phải làm việc cho hắn.

- Đó là khế ước gì?

- Hu hu... Ta cũng không biết. Rất nhiều hoa văn quái dị. Có một tờ giấy to, còn có rất nhiều chữ lạ. Ta không nhận ra được.

Nerys nói bừa bãi, trong lòng cười thầm. Lex cũng không đơn giản, thấy mình có lực lượng mạnh hơn chủ nhân một chút rồi. Nhưng chỉ cần Sarin không nói thì nàng vĩnh viễn không biết thân phận thật của mình.

- Ngươi vết tên lên khế ước, hay là lưu lại lạc ấn linh hồn?

Lex kiên nhẫn hỏi.

Nerys sợ nói sai, đơn giản chỉ khóc lớn.

- Hu hu... Ta không biết. Chủ nhân làm ta chảy rất nhiều máu, đau lắm. Lex, ta cho ngươi xem...

Nói xong Nerys liền chuẩn bị cởi quần áo.

Lex vội nắm lấy tay Nerys. Nerys thầm giật mình, thầm nghĩ nếu lúc này cắn một cái thì dù ngươi là Ma pháp sư cấp sáu cũng không sống nổi chứ? Tuy nhiên Nerys cũng biết nếu cắn chết Lex thì Sarin sẽ không tha cho mình. Vấn đề này Lex cứ hỏi tới hỏi lui mình mãi thì cũng quá đáng ghét rồi.

Lex vào thời điểm bắt lấy tay Nerys lập tức cảm thấy lạnh ngắt, giống như bị Ma đạo sĩ tập trung ma pháp, có cảm giác nguy hiểm trí mạng.

Nàng thầm run rẩy, muốn buông tay Nerys ra nhưng Nerys lại ôm lấy nàng, khóc lóc càng thảm thiết.

Lex đành ôm Nerys nhỏ giọng an ủi:

- Thật ra Sarin cũng không tồi. Ta thấy hắn đối với ngươi rất tốt. Hay để ta nói với hắn giải trừ khế ước của ngươi.

Trong cặp mắt xanh biếc của Nerys lập tức hiện lên sát khí. Giải trừ khế ước? Muốn tách ta khỏi chủ nhân à? Răng nanh của nàng đã nhe ra, nhưng vẫn vờ hoảng sợ nói:

- Đừng mà. Chủ nhân sẽ trừng phạt ta!

Lex buông Nerys ra, nhíu mày nói:

- Sao Sarin có thể làm thế chứ?

- Lex, thật ra ta rất thích chủ nhân.

Nerys lau nước mắt, đột nhiên đổi giọng. Lex sửng sốt. Nerys tiếp tục nói:

- Hồi trước ta chẳng biết gì. Chủ nhân dạy ta nói chuyện, dạy ta bảo vệ bản thân. Tuy rằng đôi lúc hắn có chọc tức ta, lại không quên ngươi...

Nerys không nói tiếp. Nàng thấy sắc mặt Lex hơi khó coi, biết mình nói thế đủ rồi.

Gần đây Lex luôn hỏi thăm chuyện của Sarin. Nàng cũng không phải chưa từng điều tra. Lần trước bị mình dẫn dắt ý nghĩ, không ngờ lại chém giết với Feiliete. Chuyện Thần Phong quốc tạm thời không thể đi. Lần này nàng còn hỏi thăm. Hừ, ngươi coi trọng chủ nhân sao? Không được ta cho phép thì đừng có mơ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play