Daniel cũng chẳng coi sự khinh thị ban đầu của hai Ma pháp sư cấp bốn vào đâu. Hắn cuối cùng đã thành công triệu hoán chín con rối xương. Con rối xương thăng cấp lên được tới Quân vương, thực lực của hắn cũng sẽ tương đương với Ma pháp sư cấp bốn cường đại.

Thậm chí nếu đơn đả độc đấu thì bất kể là Sandro hay Kogan đều không phải là đối thủ của hắn.

Sức chiến đấu của Vong linh pháp sư cao hơn pháp sư nguyên tố nhiều. Tử linh hỏa diễm của bọn họ cũng không dễ dàng bị tiêu hao. Bọn họ không những có thể phóng thích ra quyển trục công kích, mà còn có thể điều khiển rất nhiều khôi lỗi xương.

Xương trắng cấp thấp căn bản không cần ma pháp trận gì cũng có thể rút từ vong linh vị diện ra.

Loại khôi lỗi này có sức chiến đấu gần bằng kiếm sĩ nhưng chỉ cần có đủ hài cốt là Vong Linh pháp sư có thể chế tạo ra rất nhiều quân đội cho hắn.

Nếu không phải là do thời gian khôi lỗi xương có thời gian duy trì quá ngắn thì lực lượng của Vong Linh pháp sư sẽ cực kỳ khủng bố.

- Ma thuyền? Có bề ngoài thế nào chứ?

Ngay cả Lex biết những chiếc thuyền của cảng luyện kim kia ngay cả hải quân của đế quốc cũng không bằng. Vậy mà ma thuyền lại khiến hai pháp sư cấp bốn tán thưởng, chẳng lẽ là loại chiến hạm lớn của Vân Lưu đế quốc sao?

- Nhìn đã biết thứ kia không phải thứ bình thường. Nếu đế quốc có mười chiếc thuyền như vậy mà tấn công Vân Lưu đế quốc thì cũng không có vấn đề gì.

Dù sao thì Sandro và Kogan cũng đều là pháp sư Tần Nhân nên lúc ví dụ cũng có hơi không thỏa đáng. Ngồi chỗ khác còn có mấy pháp sư Vân Lưu, khi nghe thấy những lời này liền hừ lạnh một tiếng.

- Ma thuyền kia chẳng lẽ có bí mật không muốn người khác biết?

Lex hơi lo lắng. Nàng cảm thấy những lời nói của Sandro cũng không có vẻ khoác lác. Ma pháp sư lúc này không cần phải nói dối.

- Ma thuyền không tham gia vào nhiệm vụ lần này. Chúng ta là pháp sư từ bên ngoài tới, căn bản cũng không có cơ hội bước lên đó.

- Chiếc thuyền kia chỉ sợ là độc nhất vô nhị, dù là người của Vân Lưu có bản vẽ cũng không thể chế tạo theo được.

Sandro nói bằng giọng không lớn không nhỏ nhưng mấy pháp sư Vân Lưu tham gia hành động lần này cũng không có phản ứng gì, hiển nhiên là cũng tán thành lời nói của hắn.

Kỹ thuật chế tạo thuyền của người Vân Lưu đã đạt tới mức hoàn mỹ. Luyện Kim Thành có lẽ có thể chế tạo thuyền đi biển rất tốt nhưng cũng không thể nào sản xuất quy mô lớn. Luyện Kim Thành nếu muốn có hạm đội quy mô tương tự thì nhất định sẽ tốn gấp mười lần Vân Lưu. Nó có thể đứng sừng sững tại phía Đông Nam Tần Nhân mà không sụp đổ là dựa vào một lượng lớn pháp ma pháp thạch.

Dù hạm đội có mạnh tới mấy đi nữa cũng không thể tiến gần tới cảng luyện kim. Trên những đồi núi nhân tạo ở hai bên sườn cảng dày đặc pháo ma pháp thạch, dù có nhiều thuyền hơn cũng sẽ bị đánh chìm.

- Đúng vậy. Cái thuyền kia chỉ sợ dù là thần linh cũng không thể hoàn thành nổi.

Kogan tiếp tục nói. May mà trên thuyền không có cuồng tín đồ của Tanggulas chứ nếu không nơi này đã biến thành chiến trường rồi.

Sandro thầm nghĩ, thảo nào người ta đều nói người Tần Nhân kiêu ngạo. Nhìn cách nói chuyện của Kogan và Sandro thì đã coi Tần Nhân là trung tâm của đại lục rồi. Người không tin thần thánh rất nhiều khi nói có những thứ thần linh cũng chẳng làm ra nổi.

Chiếc thuyền này đi ngược gió, tốc độ lại còn nhanh hơn cả ma pháp thuyền mà Sarin đã ngồi trong kênh đào. Sarin dùng Băng Lãnh Thị Giác quan sát thấy tốc độ của thuyền này phải trên năm mươi dặm một giờ. Điều này cũng thuyết minh người điều khiển thuyền không chỉ có kỹ thuật tốt mà cũng lý giải rất sâu sắc với phong nguyên tố, ít nhất phải là một ma pháp cấp thấp.

Luyện Kim Thành quả nhiên xa hoa, ngay cả một người lái thuyền và thủy thủ chủ yếu cũng đều là Ma pháp sư. Tuy nhiên việc này dường như cũng rất tốt cho tu luyện, rất gần với cách Lex cho các Ma pháp sư đi làm các công việc thường ngày.

Sarin tựa vào ghế, ngồi đối mặt với Lex. Hai người bắt đầu chơi trò ma pháp. Sarin dùng tốc độ chậm nhất phóng ra Thuật băng trùy đánh tới khiến Sandro cũng giật mình. Chỉ cần tốc độ phóng ra hơi nhanh một chút là có thể xuyên thấu cơ thể đối phương luôn.

Ít nhất là Sandro thấy như vậy. Lex cũng dùng phương thức tương tự phóng ra tiểu hỏa cầu, đánh tan băng trùy của Sarin. Trò chơi này hai người đã chơi rất nhiều ở Thần Phạt Địa Ngục, nhìn thì rất mạo hiểm nhưng trên thực tế đã chơi tới mức hoàn mỹ rồi.

Hơn nữa ma pháp bào trên người Lex cũng có năng lực phòng ngự rất cao, ma pháp cấp một không thể tổn thương được. Ma pháp bào của Sarin cũng như vậy. Vấn đề là Sandro và Kogan nhìn thấy lại giống như Sarin và Lex đang liều mạng.

Hai pháp sư không hề thi triển ma pháp hộ thuẫn mà cứ liên tục phóng ma pháp cấp thấp, đúng là khiến người ta kinh hồn táng đảm.

Daniel biết Lex mà Ma pháp sư cấp sáu, làm được chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Hắn kinh ngạc chính là Sarin chỉ là một pháp sư cấp bốn lại cũng có thể đánh tan ma pháp cấp một mà nàng phóng ra.

Pháp sư xung quanh cũng bị hành vi của hai người hấp dẫn. Lập tức trên thuyền lặng như tờ.

Sáu mươi pháp sư tham gia nhiệm vụ chỉ có một nửa là pháp sư cấp ba, còn lại đều là cấp bốn. Những pháp sư cấp bốn này tự hỏi đều cảm thấy không làm được điều này.

Sarin và Lex ngồi đối mặt, khoảng cách chỉ khoảng hơn một thước. Khoảng cách như vậy ma pháp công kích gần như là không cần bay mấy đã tới nơi rồi.

Lex và Sarin tâm ý tương thông, hai ma pháp cấp bốn cùng tổ với bọn họ tất nhiên bị loại thủ đoạn này thuyết phục, lộ vẻ tôn kính. Sarin và Lex có thể làm được điều này đã nói rõ năng lực khống chế ma pháp của bọn họ đã gần đạt tới cực hạn, cho dù chỉ là diễn luyện nhưng nếu không khống chế tốt thì kết quả cũng chỉ là cái chết mà thôi.

Phía dưới khoang thuyền, Ma đạo sĩ của Luyện Kim Thành và hai pháp sư cấp sáu cũng phát hiện ra cảnh tượng này. Trong khoang của bọn họ có hình ảnh ma pháp thông lên tầng trên. Bọn họ ngoài nhiệm vụ bảo vệ Ma pháp sư chấp hành nhiệm vụ còn phải cam đoan trên thuyền không có người quấy rối.

- Đại nhân Juneau, hai pháp sư kia...

Ma đạo sĩ cấp bảy vốn đang minh tưởng. Lúc này hắn nhìn chằm chằm vào hình ảnh ma pháp, nói:

- Bọn họ là người ở đâu?

- Vâng.

Một pháp sư cấp sáu lập tức lấy ra một quyển sách ghi chép tất cả tư liệu của mọi người trên thuyền này. Hắn lật vài tờ liền tìm được.

- Đại nhân. Nữ nhân này họ Gelvkesi, chẳng lẽ là quận chúa của đế quốc sao?

- Chỉ sợ đúng là nàng thật. Nàng đến Luyện Kim Thành làm gì?

- Tu luyện. Bệ hạ qua đời, quận Grievances bị người của Tần Vương vây quanh cũng không thể phát triển được.

- Nàng thiếu tiền sao?

- Không thiếu. Quận Grievances thực sự giàu có, tuy rằng còn kém Luyện Kim Thành nhưng cũng nuôi dưỡng được trên dưới một trăm pháp sư.

- Bên cạnh nàng là ai?

- Sarin Mesterlin. Người của quận Grievances, đến từ Scotzia, pháp sư cấp bốn. Người bên cạnh là Daniel từ Tanggulas.

- Người Tanggulas sao?

- Hắn là Vong Linh pháp sư cấp ba.

- À.

Ma đạo sĩ vừa rồi phát ra sát khí sắc bén. Thời điểm này để người Tanggulas lên thuyền, nếu là pháp sư nguyên tố thì đúng là thủ hạ đã phạm sai lầm. Tuy nhiên nếu là Vong Linh pháp sư thì lại có thể hiểu được. Hiện giờ đế quốc Tanggulas hoàn toàn lùng bắt Vong Linh pháp sư, ngay cả Giáo hoàng cũng tuyên bố thưởng lớn.

- Juneau đại nhân, bọn họ có vấn đề gì sao?

- Không sao. Nữ nhân này ta có thể khống chế được.

Dù sao thì nàng cũng có họ Gelvkesi, phía Đông Nam của đế quốc còn cần chúng duy trì. Nàng hẳn là không có mục đích gì đặc biệt, chỉ cần lúc trở về chúng ta giải thích một chút là được.

Ma đạo sĩ cấp bảy Juneau không ngờ đã nhầm. Tính bảo mật của ma pháp bào trên người Lex quá tốt, trừ việc có bảy màu ra thì chỉ cần nàng không nói, người khác khó có thể nhận ra cấp bậc của nàng. Nếu nàng muốn gây chuyện thì đánh chìm con thuyền này cũng chẳng khó gì.

- Nhiệm vụ lần này thì sao.

- Đừng để nàng làm chuyện nguy hiểm. Dù sao cũng là hoàng thất, xảy ra chuyện là hơi phiền toái đó.

Ma đạo sĩ nhắm mắt nhưng không tiếp tục minh tưởng nữa. Hắn đang suy nghĩ. Bản thân mình thời điểm cấp năm có thể làm giống bọn họ không?

Loại nhiệm vụ săn giết này cũng chưa phải là chưa từng có chuyện gì xảy ra. Dù sao thì cũng là ở trên biển, đối phó với ma thú cấp sáu. Nếu không có khí giới đặc thù thì dù là Ma đạo sĩ cũng không dám nói chắc là giết nổi cá voi.

Lex và Sarin cũng không biết một chút hành động nhỏ này đã khiến bọn họ được sắp xếp những công tác an toàn. Bọn họ ngoài việc nắm chắc thời gian tu luyện thì còn tính toán làm sao đạt được vị trí tổ trưởng.

Một tổ năm người, tất nhiên phải có người ra lệnh. Những pháp sư khác đã bị kích thích, không nói chuyện phiếm nữa. Cũng có người thậm chí còn lấy ra quyển trục trống, bắt đầu viết.

Loại tình huống này chỉ có thể xuất hiện ở khu vực của Luyện Kim Thành. Nếu địa phương khác, pháp sư viết quyển trục dù sao cũng phải chọn địa phương an toàn.

Sarin ngầm quan sát một phen, phát hiện chỉ có hai pháp sư minh tưởng. Hai pháp sư này khẳng định có pháp tắc minh tưởng cấp bậc cao. Dù sao thì người tu luyện lâu ở Luyện Kim Thành cũng không có kẻ nào yếu. Ngay cả như vậy thì trong sáu mươi người, tính cả Sarin và Lex cũng chỉ có bốn người có được pháp tắc minh tưởng hoàn mỹ.

Thảo nào mà lão sư lại chỉ cảnh cáo một điều duy nhất là không được truyền thụ pháp tắc cho người khác, nếu không thì Jason sẽ dùng phương pháp cực đoan để thu hồi.

Nhưng vì sao quận Grievances cũng như vậy? Chẳng lẽ Lex không muốn để ma pháp phát triển sao?

Pháp tắc minh tưởng tốt có thể khiến tinh thần lực của Ma pháp sư từ từ đề cao, có dấu hiệu trưởng thành rõ ràng. Cho dù là Sarin không có huy chương gia tộc trợ giúp thì tinh thần lực của hắn cũng không yếu hơn so với pháp sư đồng cấp. Quận Grievances cung cấp các loại tri thức ma pháp, tài liệu giá thấp, cũng không chịu truyền thụ pháp tắc minh tưởng.

Hành khách trên chiếc thuyền đều tu luyện, ngay cả các kiếm sĩ cũng tu luyện kiếm khí. Thời điểm màn đêm buông xuống, người trên thuyền mới bắt đầu đi ăn uống. Mũi ma quỷ còn cách hơn ngàn dặm, chiếc thuyền này phải đi một ngày một đêm nữa mới có thể tới nơi nhưng cũng không chuẩn bị các khoang có giường ngủ. Ngồi ghế tựa mãi cũng mệt, Sarin đứng dậy, đi về phía trước.

Nhìn qua cửa sổ ra xa xa, biển rộng mênh mông không có giới hạn. Sarin bỗng cảm thấy trống trải trong lòng. Loại cảm giác này dù ở trên luyện kim tháp cũng không thể có. Trăng sáng treo cao trên mặt biển, sóng biển đánh lên mũi thuyền cũng tỏa sáng lấp lánh.

Nếu sống trên một chiếc thuyền trên biển thì sẽ ra sao nhỉ? Có phải là cuộc sống tự do tự tại chân chính không? Lần đầu tiên trên đời Sarin có khát vọng như vậy. Đi trên biển rất gần với lý tưởng không bị thứ gì gò bó này nhưng trên thực tế lại rất xa xôi.

Cuộc sống trên biển ngoài việc phải cung cấp thực phẩm cho thủy thủ còn phải đối mặt với ma thú và hải tặc, cùng các chiến đội của quốc gia khác. Nếu gặp bão tố thì dù hải thuyền có chắc chắn tới mấy cũng sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play