Mộ Dung Huýnh Tuyết quỳ sụp xuống: "Sư già, cầu xin ngài mà, ngài chỉ cần giơ cao đánh khẽ, để cho tiểu nữ thế cha làm việc ở nha môn, để cho cả nhà tôi không bị đói chết, kiếp sau tôi xin làm trâu làm ngựa báo đáp cho đại ân đại đức của ngài!" Nói xong dập đầu lia lịa.

Mạnh Thiên Sở phe phẫy quạt giấy, cố ý trầm ngâm một lúc, bấy giờ mới nói: "Bổn sư gia thương cho ngươi một lòng hiếu tâm, không nhẫn tâm đuổi ngươi ra ngoài cửa. Nhưng mà ngươi lưu lại ở nha môn một hai ngày còn được, chứ ngày dài tháng rộng e rằng sẽ lộ ra thôi. Đến lúc đó ta không nói người khác cũng nói, chừng đó ngươi còn ở lại được trong nha môn hay sao?"

Mộ Duynh Huýnh Tuyết làm sao không biết điểm này, nghe hắn nói thế, hai đầu gối mềm nhũn khuỵu xuống, ngồi bẹp trên đất, cúi thấp đầu rưng rức khóc.

Mạnh Thiên Sở không chịu nổi nhìn con gái khóc, vốn còn định quanh co một lúc rồi mới nói mục đích của mình, hiện giờ tình hình không cho phép hắn cù nhầy cù nhưa nữa, ho khan một tiếng phe phẩy quạt giấy nói: "Ài....! Ai bảo ta mềm lòng như vậy chứ. Như vầy đi, Mô Dung cô nương, nễ tình cô hiếu thảo như vậy, ta không đuổi cô ra ngoài gạch tên trong danh sách thư lại của nha môn nữa, cô tiếp tục thế cha cô làm đương sai đi!"

Mộ Dung Huýnh Tuyết mừng quá, ngước mắt đầy lệ cảm kích nhìn Mạnh Thiên Sở: "Đa tạ...! Đa tạ Mạnh sư gia...! Huýnh Tuyết kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của ngài!"

Mạnh Thiên Sở gấp quạt: "Đừng có vội, ta còn chưa nói xong. Ta tuy không khai trừ cô, để cô tiếp tục thể cha cô làm đương sai ở hình phòng, nhưng cô dù sao cũng là nữ lưu, lộ mặt lộ mày làm đương sai không thể ổn. Do đó, sau này cô không cần làm thư lại ở hình phòng trong nha môn nữa."

Mộ Dung Huýnh Tuyết hơi có chút kinh ngạc: "Vậy... vậy tôi làm cái gì?"

"Làm tiểu mật (người tình nhỏ, đào nhí) của ta! À à..., làm thư ký riêng của ta!"

"Thư... thư ký riêng...?" Mộ Dung Huýnh Tuyết giương đôi mắt phượng còn đầy lệ nhìn Mạnh Thiên Sở, không hiểu hàm nghĩa của từ này.

Mạnh Thiên Sở cười cười, nói: "Thư ký riêng chính là thư lại của một mình sư gia ta thôi, công tác bình thường là giúp ta ghi ghi chép chép, khởi thảo văn thư này nọ. Ý cô như thế nào a?"

Mộ Dung Huýnh Tuyết bấy giờ mới thờ phào. Sư gia hay quan lão gia điều rút thư lại lên giúp làm việc là chuyện bình thường, không có gì kỳ quái, dù gì thì cũng vẫn còn làm một thư lại trong nha môn, làm cho mình sư gia hay là cho chung thì cũng vậy thôi.

Mạnh Thiên Sở lại nói: "Ngươi giúp ta làm việc, lương hàng tháng cô vẫn lãnh đủ, ta ngoài ra còn thưởng thêm một phần lương, mỗi tháng 500 văn, ý cô thế nào?"

Mộ Dung Huýnh Tuyết vừa kinh vừa mừng, xua tay lia lịa: "Không không, sư gia đối với Huýnh Tuyết ân trọng như núi, sư gia sai bảo Huýnh Tuyết nhất định sẽ tận tâm kiệt lực làm, sao còn có thể nhận thêm tiền công nữa chứ."

Mạnh Thiên Sở than thầm trong lòng: nữ tử này gia cảnh bần hàn như vậy, thế mà còn biết tri ân phải báo, không tham tiề tài, thật là hiếm có. Hắn thu quạt, bảo: "Đây là ta trả thêm cho cô, cô không cần phải từ chối, sau này tận tâm làm việc do ta sai bảo, đó là điều quan trọng hơn hết."

Mộ Dung Húynh Tuyết nghe sư gia đã nói như vậy, không dám từ chối nữa, dập đầu lạy tạ. Tự nhiên có thêm một tháng 500 văn tiền, lòng nàng hoan hỉ vô cùng, không nhịn được nước mắt lại ứa ra.

Mạnh Thiên Sở bước ra cửa, gọi hình phòng tư lại Ôn Minh vào, đem chuyện này nói ra. Ôn Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyện này y rất lo là Mạnh Thiên Sở sẽ nhân cơ hội đó chơi y một vố, như vậy là y gặp rắc rối to, bây giờ nghe thế lòng như vất đi tảng đá nặng đang đeo, yên tâm trở lại, còn ngầm đút lót hai luợng bạc biểu thị sự cảm tạ với Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở không từ chối gì, hắn cũng đang ở thời điểm khuyết thiếu tiền nong.

Tiếp theo đó, Mạnh Thiên Sở trở về nội nha, lấy ba chục lượng bạc trắng lần trước Tần Dật Vân tặng hắn bỏ vào người, trở lại hình phòng của nha môn, nói với Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Cô đi theo ta." Nói xong phe phẩy quạt đi trước, thẳng ra ngoài nha môn. Mộ Dung Húynh Tuyết đi theo sau hắn, đến cổng nha môn.

Vừa đến cửa, bảy tám nam nữ cùng ùa lên, vây chặt Mộ Dung Huýnh Tuyết, miệng không ngừng quát; "Mau trả tiền!" Thậm chí có một bà già định thò tay vào móc túi tiền của nàng. Mộ Dung Huýnh Tuyết dùng tay giữ trước ngực, móc túi tiền ra cầm trong tay, cầu xin: "Các vị thúc bá, tiền ... tiền của tôi không nhiều, chỉ có thể hoàn trả các người một phần... còn phải lưu lại chút xem bệnh cho nội tôi, mẹ tôi... cầu xin các người mà..."

Mấy nam nữ đó không cho nói nhiều, túm lấy y phục của Mộ Dung Huýnh Tuyết bắt đầu tranh đoạt túi tiền trong tay nàng. Mấy người chen lấn với nhau, suýt đẩy nàng ta té chỏng gọng.

Mạnh Thiên Sở quát lớn: "Dừng tay!"

Mấy người đang tranh đoạn bị tiếng quát này giật nảy người, quay đầu lại nhìn Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Cô ta thiếu tiền của các người?"

Những người đó tuy còn chưa quen Mạnh Thiên Sở, nhưng cũng biết hắn là vị hình danh sư gia mới đến phá án rất lợi hại trong nha môn, tuổi còn trẻ. Những người này thường đến nha môn đòi nợ của Mộ Dung Huýnh Tuyết, cho nên phần lớn người trong nha môn họ đều nhận thức. Thấy Mạnh Thiên Sở lạ mặt mà lại mặc đồ theo lối sư gia như vậy, đều đoán là hình danh sư gia mới vào làm. Và nếu đã là sư gia của tri huyện đại lão gia, thì không thể chọc vào được, cho nên họ vội bỏ Mộ Dung cô nương ra, khom người cười nói: "Dạ đúng! Cô ta thiếu tiền của chúng tôi."

Mạnh Thiên Sở nhíu mày: "Thiếu của các ngươi bao nhiêu tiền? Có mang biên lai mượn tiền không?"

"Thiếu tôi ba lượng!"

"Thiếu tôi sáu lượng!"

"Thiếu tôi bốn lượng 5 tiền 7 phân!"

...

Mấy người cùng báo số bạc cho mượn của mình, đua nhau móc biên lai mượn tiền ra.

Mạnh Thiên Sở bảo: "Giao giấy mượn tiền cho ta! Ta trả cho cô ấy!"

"Thật không? Ngài thật là một người tốt!" Bà già đó phản ứng nhanh nhất, đưa giấy nợ cho Mạnh Thiên Sở. Những người khác hơi chần chờ, dù sao thì còn chưa xác nhận thân phận của Mạnh Thiên Sở, không dám dễ dàng giao giấy nợ cho hắn.

Mộ Dung Huýnh Tuyết vội nói: "Không không, sư gia, cái này không được..."

Mấy vị đó nghe được lời nàng, biết thanh niên trước mắt đây quả nhiên là hình danh sư gia, không còn hoài nghi gì nữa, thấy hắn cũng trượng nghĩa, đoán là nhìn trúng vẻ đẹp của Mộ Dung Huýnh Tuyết, định lấy lòng nàng chăng... Nhưng chẳng cần quản động cơ của hắn là gì, chỉ cần thu được nợ là tốt rồi. Cho nên những người đó đều đem giấy nợ đến đưa ra.

Mạnh Thiên Sở tiếp lấy số giấy nợ này, tính toán lại tất cả, tổng cộng số nợ là 17 lượng 3 tiền 6 phân. Hắn móc từ trong người ra hai đĩnh bạc, hỏi lão phụ nhân đó: "Bà là người gì của Mộ Dung Huýnh Tuyết?"

"Lão thân là dì họ xa của Huýnh Tuyết."

"Vậy được, hai đĩnh bạc này mỗi đĩnh mười lượng, tổng cộng là hai chục lượng. Giao cho bà phụ trách, các người mau đến nhận lại tiền các ngươi cho mượn, số còn lại trả cho ta."

Lão phụ nhân đó nhanh chóng tiếp lấy hai đĩnh bạc từ tay Mạnh Thiên Sở, hoan hỉ vô cùng, mặt cười đầy nếp nhăn, khom người xá lia lịa: "Dạ da, đa tạ sư gia, ngài yên tâm, số còn lại một văn cũng trả lại không thiếu cho ngài, lão thân xin bảo đảm!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play