Tiếng gọi đó Phi Yến cũng nghe được, tức thời trong lòng đại định, lớn tiếng đáp ứng. Sau khi quay đầu lại, phát hiện bản thân còn năm dựa hẳn vào lòng Mạnh Thiên Sở, liền cảm thấy nặng nóng như lửa, run giọng nói: "Thiếu gia... bỏ em ra..."
Mạnh Thiên Sở bỏ cô bé ra, bảo: "Em vịn cho chặt, ta hạ xuống trước, rồi tiếp em xuống sau." Tiếp theo đó, hắn quẳng cung xuống dưới, thuận theo cành cây leo xuống dưới, rồi đứng ở chạc ba dưới, xoạc chân nói với Phi Yến: "Xuống đây, thiếu gia sẽ đỡ cho em, đừng sợ!"
Leo xuống cây còn khó hơn leo lên cây, Phi Yến không còn cách nào khác, đành theo cách của Mạnh Thiên Sở chỉ, nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, hồi ức lại vòng ngực rộng chắc của hắn, con tim đập như con thỏ đang co giò chạy, nhắm tịt mát lại, hai tay đưa ra, vịn vào cành cây từ từ tuột xuống người hắn. Sự đụng chạm sát thân tạo cho Phi Yến cảm thụ thân thiết và ấm áp vô cùng, nhất thời không muốn rời khỏi.
Mạnh Thiên Sở khẽ đỡ nàng xuống, sợ nàng lo sợ, vẫn cứ ôm chặt nàng một chút. Sau đó nghe tiếng gọi tới gần, mới tuột suốt đất làm thêm động tác tiếp đất lần nữa. Khi hai người tới đất, hắn giữ nàng chút rồi vội buông tay, lượm cây cung trên đất lên.
Lát sau, Huyền Âm phương trượng tay cầm một cây gậy sắt chạy tới trước: "Mạnh thí chủ, hai người không sao chứ?"
"Chúng tôi không sao!" Mạnh Thiên Sở cười cười, "Quỷ đã bị bắt rồi."
"A!" Huyền âm phương trượng múa thiền trượng một vòng, khẩn trương nhìn quanh, nhưng không phát hiện được gì.
Đến lúc này, Hạ Phượng Nghi và lão Hà đầu mang đèn lồng đi tới. Hạ Phượng Nghi chạy đến trước mặt họ: "Tướng công! Phi Yến! Hai người... hai người không sao chứ?"
"Không sao, bắt quỷ mà, chuyện nhỏ như con thỏ, làm gì lại có chuyện chứ." Mạnh Thiên Sở cười cười.
Phi Yến gặp lại Hạ Phượng Nghi, dù sao cũng cảm thấy sự tình vừa rồi giữa nàng và Mạnh Thiên Sở bị Hạ Phượng Nghi biết rồi. Kỳ thật đó chính là cử động trong lúc thần kinh thác loạn, không thể trách được nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy lòng áy náy, không dám nhìn Hạ Phượng Nghi, cúi đầu đáp: "Thiếu phu nhân đừng lo, Phi Yến không sao."
Huyền Âm còn ở đó múa thiền trượng nhìn quanh: "Mạnh thí chủ, cậu không phải là bắt được nữ quỷ đó rồi sao? Quỷ đâu?"
Hạ Phượng Nghi nghe thế, giật mình ré lên một tiếng, chụp bám lấy Mạnh Thiên Sở, áp sát người hắn run bần bật. Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, nếu như vừa rồi không phải là Phi Yến xinh đẹp linh lợi, mà là Hạ Phượng Nghi thanh xuân tú mĩ rúc vào lòng hắn run bần bật, thì cảm xúc sẽ như thế nào?
Nhưng mà, khi nghĩ đến vừa rồi Phi Yến bị sợ đến suýt phát điên, Mạnh Thiên Sở tràn đầy sự áy náy trong lòng. Hắn vỗ vỗ tay Hạ Phượng Nghi an ủi nàng đừng sợ, sau đó tiếp lấy đèn lồng từ tay lão Hà đầu, đưa cho Phi Yến. Hắn biết, lúc này ánh sáng là tác nhân quan trọng nhất giúp Phi Yến vượt qua sự kinh khủng. Phi Yến cảm kích nhìn hắn, tiếp lấy đèn lồng.
Mạnh Thiên Sở có bài học lúc nãy, không dám dọa loạn bọn họ nữa, bảo: "Đó không phải là quỷ, mà là một con mèo trắng lớn, đã bị ta bắn chết rồi. Mèo có tiếng kêu đôi lúc giống như em bé khóc, thường khiến người ta cứ tưởng đó là em bé la khóc, chứ thật sự đó là mèo, và trên đời này căn bản không có quỷ gì cả."
Nghe lời này, Hạ Phượng Nghi bán tín bán nhi, nhưng tầm thần hơi định, bỏ tay Mạnh Thiên Sở ra, thò đầu hỏi: "Vậy con mèo đó đâu?"
Mạnh Thiên Sở chỉ về phía ba ngôi mộ mói, mọi người ngước mắt nhìn, trong ánh đèn lòng, trên đất quả nhiên có một thứ màu trắng, mông lung không thấy rõ ràng. Mạnh Thiên Sở bước tới trước cúi đầu nhìn, đá một cái thật mạnh vào nó, đắc ý cười nói: "Ha ha, tiễn pháp của ta thật không tệ, một tên trúng xuyên qua người!"
Mọi người bước tới nhìn. Phi Yến rọi đèn, quả nhiên thấy ngay chỗ bày thịt cá trước mộ phần có một con mèo trắng lớn đang nằm. Con mèo này có đầu rất lớn, toàn thân trắng bạch, mũi điêu linh tiễn bắn xuyên qua ngực, cắm nó dính chặt xuống đất.
Mạnh Thiên Sở giải thích: "Tối hôm qua, ta nghe tiếng em bé khóc, lập tức hoài nghi là mèo đang làm trò. Nhưng mà, ta chỉ nghe nói tiếng mèo kêu giống như tiếng em bé khóc, chứ ta chưa từng nghe tận tai, do đó không dám nói ra. Tối qua khi chúng ta về phòng ngủ, lại nghe tiếng em bé khóc ngoài rừng, ròi cửa sổ ngoài phòng. Ta mở cửa sổ nhìn, thấy một bóng trắng từ trên tường thoát cái rồi biến mất. Tuy ta không nhìn thấy đó là mèo, nhưng ta dám khẳng định đó không phải là người, nhân vì người mà nhỏ như thế thì chỉ mới là hài tử hai ba tuổi. Và hài tử ở tuổi đó không thể có hành động nhanh nhẹn như vậy."
Phi Yến lầu bầu: "Chẳng lẽ không phải là... là quỷ sao?"
"Đương nhiên là không phải!" Mạnh Thiên Sở cười, "Nhân vì trên thế giới này căn bản không có quỷ. Vừa rồi chúng ta ở trên cây, em có nhìn thấy bóng trắng nhất mực khóc lóc chạy qua dưới cây, sau đó đến trước mộ không? Ta khổ luyện cung tên nửa ngày đúng là không phí, một mũi tên đã ghim cắm nó xuống đất, tiếng khóc lập tức biến mất, còn nhớ không?"
Những gì Mạnh Thiên Sở nói đúng như thứ mà Phi Yến nhìn thấy, chỉ có điều lúc đó nàng đã sợ đến thần kinh thác loạn, sản sinh ảo giác. Bây giờ nghĩ lại, mới biết thì ra đó là một con mèo lớn, thế mà làm cho bản thân sợ thảm hại luôn.
Huyền Âm nhìn con mèo trắng này, thở dài nói: "Bần tăng đáng lẽ phải nghĩ ra rồi. Nương tử của ta có lần đến tìm ta, ẵm theo một con mèo trắng nhỏ. Khi nàng ấy treo cổ chết, con mèo trắng không thấy đâu nữa, thì ra là nó không đi xa, không biết vì sao lại trở về chỗ này...
"À, đúng a, Hư Tùng tiểu hòa thượng nói có thấy một bạch y nữ quỷ bay lượn trong rừng, kỳ thật là con mèo trắng lớn này nhảy qua lại giữa các cành cây, từ xa xa nhìn không rõ. Hơn nữa nương tử của ông treo cổ ở đây, chết rồi mới sinh em bé. Còn tiếng mèo thì giống tiếng em bé khóc. Một loạt chuyện như vậy biến thành vụ nữ quỷ ẵm con khóc trong rừng a. Kỳ thật, chẳng có quỷ gì trong chuyện này cả. Nếu có, chỉ là trong tâm chúng ta có quỷ."
Huyền Âm Phương trượng chấp tay, tuyên phật hiệu: "Mạnh thí chủ trong lời có ẩn chứa thiện lý, khiến người ta bội phục!"
Phi Yến đã bị sợ quá, lại cùng ở với Mạnh Thiên Sở trong rừng này cả nửa đêm, nên đã thích ứng với khí phần khủng bố trong rừng này rồi. Nhưng Hạ Phượng Nghi mới tiến vào, bên cạnh lại có ba phần mộ, trong rừng tuy không có tiếng em bé gào khóc, nhưng thanh âm kỳ quái đó cứ vang vọng đâu đây, không khỏi kinh tâm đảm phách, đề nghị: "Chúng ta... chúng ta hay là trở về rồi nói đi."
Mạnh Thiên Sở nói: "Chờ chút đã."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT