“Nàng đẩy một Thiên Sở một cái, thiếu chút nữa ngã vỡ đầu” hắn nói khoác như thật, “sau đó ném Thiên Sở ra khỏi động phòng, những điều đó lão đầu đều chứng kiến, hai người nếu không tin có thể hỏi lão đầu.”
Hạ Hồng nặng nề hừ một tiếng, sắc mặt xanh mét.
Mạnh Thiên Sở âm thầm cười trộm, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Thiên Sở cảm động tấm lòng nhạc phụ lão nhân gia trông đợi ở Thiên Sở. Thiên Sở liền quyết định hăng hái đọc sách, hy vọng tương lai có thể làm rạng danh tổ tông, cho nên sau khi bị đuổi ra khỏi động phòng, liền khêu đèn đọc sách. Đọc được một lúc thì đói bụng, đêm cũng đã khuya, lão đầu lại không được khoẻ, liền bảo Phi Yến vào bếp làm cho ta ít thức ăn lót dạ. Không nghĩ tới Phi Yến nói, nàng là nô tỳ của tiểu thư, chứ không phải nô tỳ của Mạnh Thiên Sở, ta muốn ăn thì tự vào bếp vét cơm thừa canh cặn…!”
Hạ Hồng vỗ mạnh bàn: “Thật là không ra thể thống gì!”
Mạnh Thiên Sở nâng vạt áo lên, lau cái hốc mắt không có giọt nước nào, sụt sịt vài cái, nghẹn ngào nói: "Bá phụ bá mẫu, tiểu điệt… tiểu điệt tự biết không xứng với Phượng Nghi cô nương, hôm nay… hôm nay chịu nỗi nhục to lớn này, thật không còn mặt mũi nào, cúi đầu hướng nhị lão từ biệt, có lẽ ta phải đi…”
Chiêu lấy lùi để tiến của hắn quả nhiên lợi hại. Hạ Hồng biết, nếu Mạnh Thiên Sở rời nhà trong đêm tân hôn, đem chuyện mình bị đối đãi ở Hạ gia ra ngoài nói lung tung, không chỉ có mình đeo mặt mo, mà nữ nhi cũng sẽ trở thành “sư tử Hà Đông’ lưu danh sử sách.
Huống hồ, Hạ Hồng thập phần coi trọng hai chữ tín nghĩa, đem nữ nhi gả cho Mạnh Thiên Sở chính là vì chữ tín, giúp đỡ hắn cũng vì chữ nghĩa, há lại để cho nữ nhi huỷ hoại.
Lúc này thấy Mạnh Thiên Sở từ biệt đòi đi, hơn nữa lại gọi hai vợ chồng mình là bá phụ bá mẫu, tự xưng tiểu điệt, rõ ràng muốn huỷ hôn sự này, vừa hổ thẹn vừa lo lắng, vỗ bàn phịch một tiếng thật mạnh, quát: “Người đâu!”
Hai gia nhân ngoài cửa chạy vào, khom người thi lễ.
“Đi! Mau gọi thiếu phu nhân cùng tiện tỳ Phi Yến đến đây ngay lập tức. Chúng nó dám không nghe lời, thì… thì chói chúng nó đem tới đây!” Hạ Hồng vỗ bàn quát.
Hai gia nhân đáp ứng rồi chạy nhanh ra ngoài.
Hạ phu nhân thấy Hạ Hồng giận đến tái mặt, gượng cười nói: “Xin lão gia bớt giận…”
“Đều là lỗi của bà! Nếu bà không đứng sau cho hai nha đầu chết tiệt kia có chỗ dựa, chúng nó có lá gan lớn như vậy sao?” Hạ Hồng càng nói càng tức, đứng dậy quát: “Người đâu, lấy roi ra đây! Bất hiếu đến mức này, lão phu dứt khoát đem nó đánh chết cho xong.” Gia nô ngoài cửa đáp ứng chạy ra ngoài, biết lão gia nổi nóng, không dám không tuân lệnh; nhưng cũng không dám lấy, vì phải cầm roi đến để đả thương thiếu phu nhân, quả thật hắn chịu không nổi. Đành phải nghĩ cách kéo dài thời gian.
Hạ phu nhân sợ đến biến sắc, khuyên không dám khuyên, mà ngăn thì càng không dám.
Chỉ chốc lát, Hạ Phượng Nghi cùng Phi Yến bị mang đến, vừa vào cửa, thấy Mạnh Thiên Sở đứng một bên, khoé miệng đắc ý cười lạnh, hai người thầm kêu không tốt, đến lúc thấy mặt Hạ Hồng mét, lúc này thực sự luống cuống, không biết Mạnh Thiên Sở đã nói bậy những gì trước mặt phụ thân.
Hạ Hồng trầm giọng hỏi: “Nghi nhi, có phải ngươi đuổi Thiên Sở ra khỏi động phòng, không cho hắn vào ngủ?”
Khuôn mặt trắng mịn của Hạ Phượng Nghi hơi đỏ lên. chuyện này không có biện pháp chống chế, nhưng cũng không dám thừa nhận, nàng biết phụ thân rất coi trọng chữ tín, nếu biết nàng bằng mặt không bằng lòng, sẽ vô cùng tức giận. Thời cổ, trong quan hệ cha con, cha bảo con chết, con không thể không chết, cãi lời cha là cực kỳ bất hiếu.
Hạ phu nhân thấy Hạ Phượng Nghi không nói lời nào, chuyện này hiển nhiên là sự thật, vội thấp giọng nói: “Nghi nhi, mau mau quỳ xuống xin lỗi phụ thân và phu quân đi.”
Hạ Phượng Nghi từ từ quỳ xuống, định xin lỗi, nhưng lại không nói gì, trong óc hỗn loạn. Nàng không hiểu làm sao con chuột Mạnh Thiên Sở lại dám đến chỗ phụ thân tố cáo. Phi Yến thấy thiếu phu nhân quỳ xuống, cũng vội vàng quỳ xuống theo.
Hạ Hồng thấy Hạ Phượng Nghi không nói không rằng, tức khí quát: “Roi! Roi đâu! Không lấy roi ra đây, ta sẽ xử phạt luôn một thể!”
Bên ngoài cửa, gia nô đã sớm đem roi đến, chờ ở cửa không dám vào, nghe xong lời này, biết nếu không vào, ngay cả chính mình cũng khó thoát tội, liền chạy ngay vào phòng khách, khom người đưa roi cho Hạ Hồng.
Hạ Hồng cầm lấy roi, quất trong không khí phách một cái giòn vang, quát: “Nghịch tử, vi phụ hỏi ngươi, “tam cương” là như thế nào?”
Hạ Phượng Nghi sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: “Đạo quân - thần, đạo cha - con, đạo… đạo chồng - vợ.”
(ND: nguyên văn là “ phu vi thê cương”, nghĩa là đạo chồng - vợ chứ không phải vợ - chồng)
“Ngươi biết à? Hừ! Ta còn tưởng ngươi quên rồi chứ!” Hạ Hồng lại hỏi: “Thế nào là đạo làm vợ?”
“Kính thuận… kính thuận chi đạo”
“Biết? Biết mà ngươi còn đuổi phu quân ra khỏi động phòng? Biết mà ngươi còn đẩy phu quân té ngã? Biết mà ngươi còn bắt phu quân vào bếp tìm cơm cặn canh thừa?”
Hạ Hồng tức giận đến run cả người. “Nghịch tử, đối đãi phu quân như vậy, truyền ra ngoài, vi phụ còn mặt mũi nào gặp người ta nữa. Ngươi muốn người đời nói xấu sau lưng ta sao?”
Hạ Phượng Nghi vừa nghe vừa âm thầm kêu khổ, đúng là nàng có đuổi Mạnh Thiên Sở ra khỏi động phòng, nhưng hai sự kiện sau đã bị phóng đại, tuy phóng đại như vậy, cũng là nàng phạm tam cương. Hạ Phượng Nghi lúc này mới biết sợ hãi, phủ phục xuống đất nói: “Phụ thân, con… con…”
Hạ Hồng tuy rằng thập phần tức giận, nhưng cũng hiểu được nỗi khổ của nữ nhi, biết đem nữ nhi như hoa như ngọc gả cho gã đăng đồ tử Mạnh Thiên Sở đích xác là uỷ khuất nàng. Nhưng hiện tại là nhà mình không đúng, liền vung roi, nhằm Hạ Phượng Nghi quất.
“Khoan đã!” Mạnh Thiên Sở gấp giọng kêu lên.
Hạ Hồng dừng roi, quay sang nghìn Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở biết, roi này vụt xuống, nhất định hắn và Hạ Phượng Nghi sẽ trở thành thù địch, hắn cũng không muốn cắt đứt quan hệ với tiểu thư xinh đẹp này. Hiện tại Hạ Phượng Nghi đã sợ tới mức hoa dung thất sắc, hoảng sợ vô cùng, chắc về sau không dám khi dễ mình nữa, doạ nàng thế đủ rồi, nên ngừng lại thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT