Hạ Phượng Nghi lên tiếng: “Không đúng, tiện thiếp nhớ rõ, từ khi tướng công cơm nước xong trở về phòng, đến lúc đi cùng chúng ta ra ngoài, hẳn là phải đến nửa canh giờ.”
Mạnh Thiên Sở gật đầu, rồi hỏi Tễ Văn: “Tễ Văn cô nương, tối hôm qua, sau khi ta ăn xong, lúc nào ngươi và phu nhân ngươi rời khỏi trai phòng?”
“Ngay khi Mạnh công tử ngài vừa rời đi, phu nhân ta cũng đi ngay sau đó.” Tễ Văn đáp.
“Tối hôm qua lúc chúng ta ở sau chùa, nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Phi Yến sợ quá làm rơi cả cái đèn xuống đất, may mà gặp được ngươi đem đèn đến chiếu sáng. Trước đó ta còn thấy ngươi ở trong phòng nói chuyện với Tần phu nhân, từ lúc ngươi và phu nhân rời trai phòng tới lúc đó khoảng bao lâu?”
Tễ Văn hơi tái mặt, nghĩ một chút rồi nói: “Khoảng một canh giờ.”
“Vậy không đúng, căn cứ vào mức độ tiêu hóa của thức ăn trong dạ dày Tần phu nhân, trong khoảng hai khắc – chưa tới nửa canh giờ sau khi ăn, phu nhân ngươi đã chết. Tại sao đến một canh giờ sau nàng vẫn nói chuyện cùng ngươi được?”
“Quả thật khi đó phu nhân còn sống a! Lúc đó ta còn nói chuyện với phu nhân mà!”
Tần Dật Vân vội đỡ lời: “Mạnh công tử, ngươi không phải nghi ngờ Tễ Văn, ta tin tưởng nàng, nàng tuyệt đối không giết nương tử ta. Từ nhỏ nàng đã đi theo hầu hạ nương tử ta, tình cảm chủ tớ rất thắm thiết.”
Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nói: “Thật không? Ta còn đang muốn hỏi ngươi, ngươi đã nói lúc đó ngươi ở trong phòng, nằm trên giường nói chuyện với hai người kia. Thật kỳ quái, khi đó nương tử ngươi đã chết, ngươi và Tễ Văn nói chuyện phiếm với người chết sao?”
Tần Dật Vân cứng họng, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Thư sinh Trương Chấn Vũ nhíu mày: “Mạnh huynh, ngươi nói căn cứ vào mức độ cái gì đó thức ăn …để phán đoán thời gian tử vong của Tần phu nhân, quả thực chúng ta chưa nghe qua lần nào, cũng không biết là thực hay giả?”
“Được thôi, ta sẽ làm thí nghiệm một chút. Nếu Trương huynh không phiền có thể giúp ta một tay được không?”
Trương Chấn Vũ trầm giọng: “Tiểu đệ chỉ nói những suy nghĩ thật của mình, sao Mạnh huynh lấy đệ ra làm trò tiêu khiển chứ?”
“Hắc hắc, ta chỉ đùa một chút cho đỡ căng thẳng thôi, Trương huynh đừng để bụng.” Mạnh Thiên Sở vỗ vỗ vai Trương Chấn Vũ cười ha hả, “Không cần phiền đến Trương huynh, có sẵn thi thể của Hư Tùng để kiểm nghiệm rồi. Chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều, ta nhớ rõ khi đó khoảng canh hai. Hư Tùng và Tần phu nhân cũng ăn lúc đó, nhưng thời gian tử vong lại khác nhau, vì vậy mức độ tiêu hóa thức ăn trong dạ dày cũng khác nhau. Căn cứ vào độ ấm, mức độ co cứng của thi thể Hư Tùng, ta có thể nhận định Hư Tùng chết vào rạng sáng, khoảng canh năm. Ta sẽ mô tả qua một chút về mức độ tiêu hóa thức ăn trong dạ dày tiểu hòa thượng một chút, sau đó tiến hành giải phẫu dạ dày hắn. Nếu khớp với những gì ta mô tả, như vậy có thể chứng minh ta nói thật, được chứ?”
Mấy người nhìn thoáng nhau một cái, rồi đều gật đầu đồng ý.
Mạnh Thiên Sở bắt đầu: “Canh hai Hư Tùng ăn cơm, canh năm tử vong, cách nhau khoảng ba canh giờ (tức là khoảng 6 giờ). Hắn chỉ ăn cơm và rau cải, cho nên trong khoảng hai canh giờ là thức ăn đã tiêu hóa xong, bởi vậy chắc chắn dạ dày hắn đã trống không. Hơn nữa, tới tận lúc chết là ba canh giờ, ta khẳng định là phần tá tràng (đoạn ruột nối tiếp ngay sau dạ dày) cũng trống không. Giờ hãy xem ta nói đúng hay sai nhé!” Nói đoạn hắn cầm lấy con dao mổ, rạch bụng Hư Tùng ra.
Do Hư Tùng mới chết, ngoại trừ mùi máu tanh ra, không hề có mùi khó ngửi sinh ra khi Mạnh Thiên Sở động dao. Vì muốn tìm ra hung thủ, mấy nam nhân đều chăm chú theo dõi, đương nhiên Hạ Phượng Nghi, Phi Yến cũng như Tễ Văn nấp một bên, không dám bén mảng lại gần.
Qua kiểm tra, quả nhiên dạ dày cũng như tá tràng của Hư Tùng trống không. Huyền Âm lên tiếng: “A di đà phật, những điều Mạnh thí chủ nói quả không sai.”
Những người còn lại đều gật đầu đồng ý. Chủ tớ Hạ Phượng Nghi không dám nhìn, nhưng vẫn rất lưu tâm đến nhất cử nhất động của bọn họ, khi nghe được câu nói của phương trượng, không hiểu sao cả hai đều thở nhẹ một hơi. Rồi cả hai lại nghi nghi hoặc hoặc nhìn Mạnh Thiên Sở, không hiểu hắn đào đâu ra được những kiến thức lạ lùng như thế.
Trương Chấn Vũ ngượng ngùng cười: “Mạnh công tử nói đúng thật, rất có sức thuyết phục. Có điều, tiểu đệ còn một chút nghi vấn trong suy đoán của Mạnh công tử.”
“Vậy sao? Xin chỉ giáo!”
“Theo những gì Mạnh huynh vừa nói, ngươi nghi ngờ Tễ Văn cố ý ở trong phòng giả vờ nói chuyện với Tần phu nhân, để các ngươi thấy rồi tưởng rằng Tần phu nhân còn sống. Cho nên hung thủ giết chết Tần phu nhân chính là Tễ Văn, nhưng ai cũng có thể thấy, dáng người Tễ Văn nhỏ gầy, làm sao có thể treo cổ Tần phu nhân được chứ?”
“Trương công tử nói rất có lý!” Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, rồi xoay người lại nhìn Tần Dật Vân đầy thâm ý, mỉm cười: “Ông chủ Tần, ngài có nghe rõ lời Trương công tử nói ko?”
“Ta nghe rõ, làm sao vậy?” Tần Dật Vân hơi tỏ ra bực mình với thái độ của hắn.
“Trương công tử nói, một mình Tễ Văn không giết được Tần phu nhân, cho nên nếu nói Tễ Văn là hung thủ, khẳng định còn có đồng phạm! Người này hẳn là nam nhân, một nam nhân đủ sức chế phục được Tần phu nhân!”
Tần Dật Vân giận dữ: “Này! Mạnh công tử, ngươi không nghi ngờ ta đấy chứ? Thật… thật quá hoang đường!”
“Đừng có vôi, ông chủ Tần, ta chỉ nói vậy thôi. Cho tới lúc này ta vẫn không có chứng cớ gì để khẳng định ngươi là hung thủ, bởi vì ta còn chưa phân tích xong.” Mạnh Thiên Sở ung dung, khoanh tay trước ngực, một tay đưa lên vân vê cằm ra chiều suy nghĩ, lát sau hắn nói: “Ta có phát hiện ra manh mối”. Hắn quay đầu hỏi Hạ Phượng Nghi: “Nương tử, lúc đó nàng có để ý trên cửa sổ phòng của Tần phu nhân tối qua có mấy cái bóng người không?”
Hạ Phượng Nghi thoáng nhìn Phi Yến: “Hình như có hai bóng người.”
“Đúng vậy! ta cũng nhớ rõ là có hai cái bóng.” Phi Yến bổ sung thêm.
Mạnh Thiên Sở gật đầu: “Vậy đúng rồi, bởi vì ta cũng nhớ rõ, lúc đó trên cửa sổ chỉ có đúng hai bóng người, nhưng nhìn khá mơ hồ, không phân biệt được rõ ràng là nam hay nữ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT