Hạ Vượng cứng họng, mặt tái mét, lúc đỏ lúc trắng. Rồi bỗng khàn khàn lên tiếng: “Oan uổng quá! Không phải ta giết, thứ này không phải ta lấy, không phải ta! Thật sự không phải ta! Nhất định có người vu oan giá họa!”

“Vu oan giá họa? Hắc hắc, hung phạm nào khi bị bắt cũng đều thích nói câu này!”

“Mạnh công tử, ta… ta bị oan… ta không có giết người, không giết người a! Nhất định có người muốn hãm hại ta! Cầu xin ngươi, xin ngươi hãy tin ta!”

“Được rồi, những lời đó ngươi cứ giữ lấy, khi nào gặp tri huyện đại lão gia hãy nói!” Mạnh Thiên Sở xoay người nói với Hư Tùng: “Lấy một cái dây thừng đến đây trói hắn lại, khi trời sáng áp giải xuống núi đưa đến quan phủ xử theo pháp luật!” Hư Tùng đáp ứng, vội vàng chạy đi tìm dây.

Hạ Vượng lui lại vài bước, hai tay khua loạn, tưởng như làm vậy có thể tẩy sạch được tội trạng của hắn vậy. Hư Tùng đưa dây cho Mạnh Thiên Sở. Hắn cầm lấy dây, tiến lên nói: “Ông chủ Hạ, ngươi để yên cho ta trói, hay là muốn ta chế phục rồi mới trói đây?”

Vừa rồi Hạ Vượng bị Mạnh Thiên Sở chế phục chỉ bằng một chiêu, vẫn còn chưa hết sợ, hơn nữa ngoài cửa lại nhiều người như vậy, chạy đâu cho thoát? Hắn đành buông tay mặc cho Mạnh Thiên Sở trói chặt. Tuy nhiên miệng vẫn không ngừng nói: “Mạnh công tử, thật sự không phải ta… ta không giết…oan uổng quá…có người hãm hại ta…”

Mạnh Thiên Sở trói chặt hai tay hắn xong, rồi lại cột hắn vào trụ nhà, nói với lão đầu: “Đêm nay ngươi phụ trách trông coi hắn, nếu hắn dám lộn xộn, ngươi gọi người khác tới.” Lão gật đầu đáp ứng.

Tần Dật Vân hướng Mạnh Thiên Sở chắp tay thi lễ: “Đa tạ Mạnh công tử phá được vụ án này, báo thù cho nương tử ta. Đa tạ!”

Mạnh Thiên Sở cười nói: “Ngươi đề cử ta làm hình danh sư gia, đương nhiên vụ án này ta phải phá, không cần nói cảm ơn. Coi như đó là một cử chỉ báo ân đi.”

Tần Dật Vân nói: “Mạnh công tử quả nhiên có bản lĩnh, không tốn mấy sức mà phá được án, bội phục bội phục. Không uổng ta đề cử ngươi làm hình danh sư gia.” Rồi xoay người ra cửa gọi lớn: “Tễ Văn… Tễ Văn!”

Tễ Văn đang cùng Hạ Phượng Nghi và Phi Yến ở ngoài sân, nghe Tần Dật Vân gọi, vội vàng chạy vào, đến bên Tần Dật Vân cúi đầu thi lễ: “Lão gia!”

Tần Dật Vân kéo Tễ Văn lại, ôm lấy nàng, nói với Mạnh Thiên Sở: “Hàng Châu cách Tô Châu không xa, ta cùng Tễ Văn quay về Tô Châu thành thân, muốn mời Mạnh công tử tới uống chén rượu mừng, ăn uống mấy ngày rồi đi, ý ngươi thế nào?”

Vợ mới chết được vài canh giờ đã tính việc lấy vợ mới, Mạnh Thiên Sở thấy hành động này của Tần Dật Vân thực rất phản cảm, liền chắp tay nói: “Không được, Mạnh mỗ cần phải đến Hàng Châu gấp, thời gian còn nhiều, nhất định sau này sẽ tới thăm.” Đối với hôn sự này của bọn họ Mạnh Thiên Sở rất có ác cảm, ngay cả mấy câu chúc mừng cũng không thèm nói.

Tần Dật Vân không để ý, vẫn nói: “Nếu đã như vậy, sau này nhất định Mạnh công tử phải đến chỗ ta uống chén rượu nhé.”

“Nhất định, nhất định!” Mạnh Thiên Sở cũng chắp tay khách sáo nói mấy câu.

Tần Dật Vân liếc nhìn chiếc vòng cổ còn đặt trên bàn: “Mạnh công tử, chiếc vòng này ta có thể thu lại được chưa?”

Mạnh Thiên Sở lắc đầu: “Tạm thời chưa được, đây là tang vật, chờ ngày mai quan viên địa phương đến đây làm biên bản, mới có thể trả lại cho ngươi.”

“Vậy cũng được, cái vòng này…”

“Vụ án này do ta phụ trách, cái vòng này cứ để ta bảo quản đi.”

Tần Dật Vân liên tục gật đầu cười nói: “Như vậy tốt quá rồi.”

Mạnh Thiên Sở nhìn chằm chằm chiếc vòng cổ một hồi, rồi lại nhìn Hạ Vượng đang bị cột chặt, nghĩ nghĩ, xoay người nói với Hạ Phượng Nghi: “Nương tử, cho ta mượn khăn tay được không?”

Mặt Hạ Phượng Nghi hơi đỏ lên, nhưng không nói gì, lấy khăn ra đưa cho Mạnh Thiên Sở. Hắn nhận lấy, cảm thấy được mùi thơm từ chiếc khăn tay tỏa ra như thấm vào ruột gan, rồi cẩn thận lấy khăn gói chiếc vòng lại, bỏ vào ngực áo.

Trương Chấn Vũ lên tiếng: “Mạnh công tử phá án như thần, tiểu đệ thập phần bội phục, vốn định mời huynh uống tiếp vài chén, nhưng đêm đã khuya, sợ làm lỡ giấc mộng xuân của hai vợ chồng, tiểu đệ đành lẻ loi nằm một mình vậy. Hắc hắc.”

Mạnh Thiên Sở cũng cười: “Đúng vậy, dù sao ngày mai chúng ta còn phải chờ quan phủ lên núi tra án, chưa thể đi ngay được, nếu Trương huynh còn có hứng, mai chúng ta ra ngoài tìm chỗ thanh nhã uống vài chén, thế nào?”

Trương Chấn Vũ hơi nhíu mày: “Ngày mai chúng ta còn phải chờ quan phủ lên núi sao?”

“Đúng vậy, Trương huynh yên tâm, chúng ta đều là nhân chứng, nha môn hỏi xong là chúng ta có thể đi, chắc sẽ nhanh thôi.”

Lông mày Trương Chấn Vũ lúc này mới giãn ra: “Như thế thì tốt, chúng ta làm chứng, trợ giúp việc điều tra.”

Tần Dật Vân vội khom người: “Đa tạ Trương công tử, đa tạ chư vị hỗ trợ, ngày mai sau khi nha môn thụ lý vụ án, xuống thị trấn dưới núi, ta sẽ làm chủ, thiết yến cảm tạ.”

Mạnh Thiên Sở và Trương Chấn Vũ đều chắp tay: “Đâu có gì!” rồi Mạnh Thiên Sở tiếp: “Mọi người về nghỉ đi, giờ đã canh bốn rồi.” Lúc này mọi người mới giải tán.

Tần Dật Vân đã công khai quan hệ của mình với Tễ Văn, vì thế họ cùng về phòng của vợ chồng Tần Dật Vân lúc trước nghỉ. Mạnh Thiên Sở cùng Hạ Phượng Nghi và Phi Yến về phòng, Phi Yến đem nước cho hai người rửa mặt xong, thất thần ngồi im trên ghế không nhúc nhích. Mạnh Thiên Sở ngạc nhiên hỏi: “Này, sao ngươi không về ngủ? Chẳng lẽ muốn ngủ chung với chúng ta sao? Tốt quá a, ba người cùng đắp một chăn, càng ấm áp!”

Phi Yến lầu bầu: “Ta… ngủ một mình… sợ…”

Hạ Phượng Nghi cười nhẹ một tiếng: “Hai chúng ta ngủ ở đây đi, còn hắn ngủ dưới đất.”

“Thật sao?” Phi Yến vui mừng kêu lên, mắt lại nhìn Mạnh Thiên Sở, bởi nàng biết chuyện này phải do Mạnh Thiên Sở quyết định. Mạnh Thiên Sở nặng nề hừ một tiếng: “Thế thì ta sang phòng bên ngủ.” nói đoạn đứng lên bước ra ngoài.

Phi Yến cả kinh, việc này không được, tuy là giả vợ chồng, nhưng không thể để cho người khác thấy mỗi người ngủ một nơi được. Nếu sự tình bị bại lộ, tội này nàng gánh không nổi, đành phải vội đuổi theo hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play