Mạnh Thiên Sở cười lạnh: “Ông chủ Hạ, từ lúc Tần phu nhân bước vào chùa này, mắt ngươi không rời khỏi chiếc vòng trân châu trên cổ Tần phu nhân, buổi tối lúc ăn cơm, ngươi còn cố ý hỏi giá trị của nó. Lúc đó ta thấy ngươi trợn mắt nhìn vòng cổ, so với viên trân châu kia còn tròn hơn! Ngươi đừng nói là ngươi không động tâm nhé. Còn nữa, lúc phát hiện thi thể Tần phu nhân, vòng cổ nàng đã không cánh mà bay. Ông chủ Tần, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao không?”
Hạ Vượng bị ép đến cứng họng: “Ta…ta chỉ thấy chiếc vòng đó đẹp… nên mới hỏi han… ta không có ý gì cả, hơn nữa trên đời này thiếu gì thứ khiến ta động tâm, chẳng lẽ ta đều phải đi giết người sao?”
“Lúc này ta không có khẳng định ngươi giết người cướp của, bất quá, ngươi có động cơ, lại không có chứng cứ ngoại phạm, cho nên ngươi là nghi can đầu tiên, nếu ngươi còn ăn nói lung tung, ta có thể dựa vào đó để kết tội ngươi đó, hiểu chưa?”
Hạ Vượng không đánh lại được Mạnh Thiên Sở, cũng chẳng ai đứng ra giúp hắn cả, hắn chỉ còn cách gật đầu, đó gọi là cường quyền chính là chân lý. Tuy nhiên Hạ Vượng vẫn lầu bầu một câu: “Dù sao nàng không phải do ta giết… nếu nói nghi ngờ… bất kỳ ai đang ngồi đây đều có thể bị nghi ngờ!”
“Ngươi nói đúng!” Mạnh Thiên Sở nói tiếp “Tần phu nhân bị người ta treo cổ tại đây, mà trong phạm vi mười dặm quanh đây không có ai, cho nên hung thủ chỉ có thể là một trong mười người chúng ta mà thôi! Mười người đó là ta, nương tử của ta Hạ Phượng Nghi, ông chủ Tần, nha hoàn Tễ Văn, Phi Yến, lão đầu nô bộc của ta, Trương Chấn Vũ Trương công tử, hai sư đồ phương trượng Huyền Âm và ngươi nữa.”
Tiểu hòa thượng Hư Tùng run run nói: “Còn một người nữa…”
Mạnh Thiên Sở quay đầu lại nhìn Hư Tùng, lạ lùng hỏi: “Còn ai nữa?”
”Nữ quỷ …ôm đứa trẻ… trong rừng phía sau chùa…”
Lời vừa dứt, một trân gió lạnh lẽo thổi vào đại điện, làm ngọn đèn lay động, lúc sáng lúc tối. Hạ Phượng Nghi, Phi Yến và Tễ Văn mặt cắt không được giọt máu, ngồi co lại hết một chỗ mà run.
Thư sinh Trương Chấn Vũ ngồi gần cửa, vội vàng đứng dậy, đóng cửa đại điện lại.”
Phương trượng Huyền Âm nói: “Hư Tùng, Mạnh công tử đang tra án, không được hồ ngôn loạn ngữ.”
Hư Tùng vội vàng chắp tay đáp ứng, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Ta nói thật đấy, chắc chắn là do nữ quỷ kia làm.”
Mạnh Thiên Sở thấy vậy liền nói: “Trên thế gian này căn bản là không có ma quỷ, nói đến ma quỷ, toàn là do người ta cố ý tung tin đồn, dựa vào đó mà đục nước béo cò, vu oan giá họa cho ma quỷ!”
Phương trượng trầm giọng: “Mạnh thí chủ, những lời này phải chăng nhắm vào bần tăng?”
Mạnh Thiên Sở chắp tay: “Không phải như vậy, tại hạ chỉ luận sự mà thôi.”
Tần Dật Vân nói: “Mạnh công tử, ngươi bắt đầu tra án đi, đừng để ý đến họ.”
Mạnh Thiên Sở cười: “Được, muốn phá được vụ án này, trước hết phải xác định được thời gian Tần phu nhân tử vong. Có điều, lần cuối cùng ta nhìn thấy Tần phu nhân là khoảng nửa canh giờ trước, thời gian vô cùng ngắn, nên không có cách nào xác định được chuẩn xác thời gian tử vong. Cho nên chỉ có thể ước đoán, trong đó mốc thời gian cuối cùng là lúc Tễ Văn phát hiện ra Tần phu nhân, mốc đầu tiên là người cuối cùng nhìn thấy Tần phu nhân. Các vị đang ngồi đây, ai là người cuối cùng nhìn thấy Tần phu nhân? Có phải Tễ Văn không? Tễ Văn, lần cuối nhìn thấy Tần phu nhân là lúc nào?”
“Từ trai phòng trở về, ta cùng phu nhân ngồi ở phòng nói chuyện đại khái khoảng nửa canh giờ, phu nhân có vẻ rầu rĩ không vui. Sau đó phu nhân nói là mệt, muốn đi ngủ, ta thay quần áo cho phu nhân rồi về phòng ngủ. Đúng rồi, lúc ta ra khỏi cửa, là lúc gặp Mạnh công tử, ta còn giúp các ngươi thắp đèn.”
Mạnh Thiên Sở nghĩ nghĩ, rồi đột nhiên quay đầu hỏi Tần Dật Vân: “Ông chủ Tần, khi đó ngươi ở đâu?”
“Ta?” Tần Dật Vân đột nhiên bị Mạnh Thiên Sở tra hỏi, một lát mới có phản ứng, cười nói: “Đương nhiên ta ở trong phòng a, ta cùng nương tử và Tễ Văn nói chuyện.”
“Thế sao lúc ta đi ngang qua phòng ngươi, chỉ nhìn thấy có hai cái bóng trên cửa sổ?”
“Ngươi đi ngang qua phòng ta lúc nào?”
Tễ Văn nói: “Lão gia, lúc đó phu nhân kêu buồn ngủ, ta ra ngoài gặp Mạnh thiếu gia cùng phu nhân đang trở về.”
“A…” Tần Dật Vân gật gật đầu, “Ta không để ý, lúc đó ta khá mệt, ở một bên nghe bọn họ tán dóc, ha hả, Mạnh công tử chỉ nhìn thấy hai cái bóng thôi sao?”
Nương tử hắn mới chết, vừa rồi còn tỏ ra thương tâm, giờ đã vừa cười vừa nói chuyện.
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, nương tử ngươi chết, đối với ngươi chưa hẳn đã là chuyện xấu, cũng khó trách tâm tình lại tốt như vậy. Mạnh Thiên Sở gật gật đầu: “Đúng vậy, trên cửa sổ chỉ có hai bóng người!” rồi trừng mắt nhìn Tần Dật Vân.
“Lạ thật, rõ ràng ta ở trong phòng, sao lại chỉ có hai cái bóng được?”
Tễ Văn nói: “Lão gia, ngài nằm dựa vào đầu giường, bóng của ngài không in lên cửa sổ.”
Tần Dật Vân vội nói: “Thật không? Ta thực không chú ý, có lẽ đúng như vậy.”
Mạnh Thiên Sở lại hỏi: “Sau đó thì sao? Lúc tôn phu nhân ngủ, ngươi có ngủ cùng không?”
”Ngủ! Bất quá, ta mới nằm được một lúc, liền cảm thấy đau bụng, chắc là do thức ăn không sạch sẽ, khi đó nương tử đã ngủ, ta nhẹ nhàng rời giường, định ra nhà vệ sinh sau chùa, nhưng lại nghĩ đến nữ quỷ với đứa trẻ kêu khóc, đành phải ra rừng cây phía trước chùa giải quyết. Sau khi xong, trở về ta lại không thấy buồn ngủ, liền đến phòng Tễ Văn nói chuyện cùng nàng, đúng không Tễ Văn?”
“Vâng, đúng như vậy. Khi đó Phi Yến tỷ tỷ còn chưa trở về” mặt Tễ Văn hơi ửng đỏ.
Mạnh Thiên Sở đoán chắc hai người lại vụng trộm với nhau chứ còn làm gì nữa, lại nói: “Vậy thực kỳ quái, trước khi phát hiện thi thể phu nhân, ngươi lại đi từ ngoài chùa vào, lúc đó ta còn gọi ngươi lại uống rượu nữa.”
Tần Dật Vân nói: “Hắc hắc, đúng vậy, ta nói chuyện với Tễ Văn một hồi, lại đau bụng, ta lại chạy ra rừng cây trước chùa. Lúc ngươi gọi ta là lúc ta vừa giải quyết xong.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT