Lão quản gia không gấp, cười lạnh một tiếng, nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

Mạnh Thiên Sở cũng không tức giận, bước đến bên cạnh Vương Dịch, nói: "Ngươi đến Phàn gia một chuyến, thỉnh Phàn phu nhân đến đây cho ta, nếu như mà đến trễ, e rằng người đến lầu không, chết vô đối chứng luôn đấy."

Vương Dịch lĩnh mệnh ra đi, Mạnh Thiên Sở gọi Mộ Dung Huýnh Tuyết cho người mang bàn vào trong lao phòng, sau đó ngồi bên cạnh lão quản gia đó uống trà. Quản gia cũng không nói chuyện. Hai người cứ kình chống nhau như vậy, qua một hồi lâu, quản gia cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: "Ta làm chuyện cho chủ nhân, ta không có gì là sai cả."

Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, đáp: "Quản gia một lòng trung với chủ tự nhiên không có gì là sai, nhưng ngươi sai là sai ở chỗ giết nữ nhân mà Phàn Thành đã hỉ hoan qua."

Quản gia gắng ngượng ngồi dậy, dùng tay lau vết máu đã khô ở bên mép. Mạnh Thiên Sở ra hiệu cho Mộ Dung Húynh Tuyết bưng cho quản gia một lý nước. Quản gia tiếp lấy uống cạn một hơi, sau đó nói: "Ông chủ đã có người mới, huống chi ông ta đã hại người ta quá thảm rồi. Nếu không phải là ông ta, người ta cũng không bị dồn đến nước đường cùng này."

Mạnh Thiên Sở nói: "Cái đó là do hắn tự làm, nhưng sau đó những chuyện kế không phải là do hắn bảo ngươi làm. Trước đó có thể là hắn bất đắc dĩ phải làm như thế, nhưng hắn không muốn khiến cho cô ta đi chết, nhưng ngươi lại làm cho cô ta chết."

Quản gia cúi thấp đầu, qua một lúc mới hỏi: "Ngươi làm sao biết là ta làm?"

Mạnh Thiên Sở nói: "Ngươi giúp lão gia mang đồ tặng cho Liên Nhi cô nương trước rồi sau đó phu nhân nhà các ngươi phát hiện lão gia ngươi có nữ nhân khác ở ngoài, mới đầu còn cho là Tiểu Thanh, đang sầu không biết làm cách nào để xuất cái khí tức trong lòng, phát hiện Liên Nhi chết trong phòng của Tiểu Thanh rồi, tú bà ở Noãn Xuân các bức bách cô ta li khai, phu nhân nhà các ngươi mới bảo ngươi hẹn ước Tiểu Thanh ra gặp mặt nói chuyện. Nói là gặp mặt nói chuyện, chứ kỳ thật là ngày đó ngươi bảo mấy người làm ở tiệm gấm lụa đó diễn trò để khiến cho Tiểu Thanh càng tuyệt vọng hơn, để cho cô ta hiểu lầm rằng đó là ý của Phàn Thành. Thật tế thì Phàn Thành chẳng biết một chút gì, có phải hay không? Sau đó ngươi ước hẹn Tiểu Thanh ra lần nữa nói hay làm cái gì nữa, chúng ta không cần thấy cũng đoán được rồi."

Quản gia nói: "Ngươi nói chẳng sai, chỉ là ngươi làm sao biết sự tình của Liên Nhi?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Nha đầu làm bếp ở trù phòng có nói rồi, ngươi và Phàn Thành giết chết Liên Nhi ở ngoài đồng trống xong rồi, sau đó đem thi thể Liên Nhi đến Noãn Xuân các. Sau đó các ngươi nghĩ biện pháp dẫn Tiểu Thanh ra ngoài, rồi ngươi cũng thừa cơ đem thi thể Liên Nhi vào nhà bếp, rồi nghĩ cách đẩy nha đầu làm bếp đi, đưa thi thể Liên Nhi lên phòng Tiêu Thanh."

Quản gia nói: "Có một điểm Mạnh sư gia xem ra là đã nói sai rồi."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Cái gì?"

Quản gia đáp: "Người đó là do chúng tôi lỡ tay giết chết, không sai chút nào, nhưng đem Liên Nhi đặt vào phòng của Tiểu Thanh không phải là ý của lão gia, lão gia sau đó mới biết đến chuyện này."

Mạnh Thiên Sở cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu như giết người thì đã tự nguyện thừa nhận rồi, chẳng lẽ sự tình này ngươi còn cần phải thế lão gia nhà ngươi chịu luôn hay là sao?"

Quản gia trả lời: "Nếu như chuyện giết người ta đã không giấu giếm, thì những sự việc khác ta không cần thiết phải nói dối."

Mạnh Thiên Sở bảo: "Nếu như ngươi nói là lỡ tay giết người, vậy chẳng lẽ các ngươi còn lỡ tay rạch nát mặt của người chết hay là sao?"

Quản gia thấy Mạnh Thiên Sở nói như vậy, do dự một chút, sau đó nói: "Nhân vì lão gia trong lúc khẩn cấp mà lỡ tay giết cô ta, nhưng sau đó mặt cô ta không phải là do chúng tôi rạch."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Không phải các ngươi, chẳng lẽ còn có người khác hay sao?"

Quản gia đáp: "Phu nhân nhà chúng tôi."

Lời vừa nói ra, Mạnh Thiên Sở rúng động toàn thân. Hắn tiếp tục hỏi: "Chẳng lẽ lúc các ngươi giết Liên Nhi, Phu nhân của các ngươi đang ở cùng chỗ với các ngươi?"

Quản gia lắc lắc đầu, đáp: "Không có, lúc đó chúng tôi đang đến khu nhà người tình mới của lão gia, ở bên đường phát hiện Liên Nhi cô nương đã bị đánh ngất đi. Nhân vì lão gia vô cùng ưa thích cô ta, do đó vừa nhìn thây cô ta là nhanh chóng bảo tôi xuống xe ngựa ẵm Liên Nhi cô nương lên xe. Lúc đó chúng tôi phát hiện Liên Nhi có lẽ là bị người ta đá hay dùng thứ gì đó đánh cho ngất đi rồi, và thế là dùng nước cứu tỉnh Liên Nhi cô nương dậy. Thật không ngờ là cô nương đó dường như đã bị cái gì đó khủng khiếp lắm, vừa tỉnh lại nhìn thấy chúng tôi là đã la hét toáng cả lên. Lúc đó xe ngựa đã vào tới huyện thành rồi, trên đường người đi khá nhiều, lão gia bảo cô ta nhỏ tiếng một chút, cô ta không chịu nghe, còn nhất quyết cho rằng chúng tôi đã tao đạp cô ta, đòi đi báo quan, còn đòi nhảy xuống xe tự tử. Lão gia nhà tôi lúc đó quýnh quáng lên, liền rút con đao mang theo người phòng thân ra định dọa cho cô ta sợ, bảo cô ta không được la hét náo loạn như vậy nữa. Ai ngờ cô nương đó tính tình quả nhiên cương liệt, thấy lão gia đưa đao kề cổ, không ngờ cứ nhào tới, nói là chúng tôi muốn giết người diệt khẩu. Sư gia biết đó, lão gia chúng tôi ở huyện thành này ai mà không biết chứ. Chuyện này truyền ra ngoài, sau này thật khó làm người nữa. Cho nên, lão gia trong lúc nóng nãy không kềm được đã ra tay đâm đứt cổ cô ta luôn."

Mạnh Thiên Sở nói: "Ngươi còn chưa cho ta biết vì sao trên mặt của Liên Nhi lại đầy vết rạch như vậy."

Quản gia nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở, đắn đo một hồi, lát sau mới gian nan nói: "Lão gia chúng tôi giết Liên Nhi cô nương rồi, trong lòng cũng hoảng lên, lúc đó đã tiến vào trong thành rồi, nếu trở ra thành e rằng sẽ khiến binh sĩ gác cổng thành sinh nghi, bỡi vì lúc tiến vào thành ai cũng biết Liên Nhi đã ở trên xe kêu khóc rất dữ dội. Cho nên lão gia liền hỏi tôi nên làm thế nào. Lúc đó xe ngựa vừa khéo đi ngang qua Noãn Xuân các, tôi liền bảo lão gia đến chỗ của Tiểu Thanh. Tôi nói thi thể để tôi nghĩ biện pháp xử lý. Lão gia cũng nhất thời không có chủ ý gì, liền thay đổi y phục ở trên xe, sau đó xuống xe vào Noãn Xuân các. Tôi đang chuẩn bị cho xe trở đầu, ra ngoài đầu thành phía bên kia nghĩ biện pháp xử lý thi thể, thật không ngờ rằng phu nhân lúc này xuất hiện."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ý tứ của ngươi là phu nhân nhất mực đi theo dò xét các ngươi?"

Quản gia đáp: "Sau chuyện đó tôi mới suy nghĩ lại và đoán là như vậy, nếu không phu nhân vì sao lại tấu xảo gặp phải chúng tôi như vậy. Phu nhân lên xe, nhìn thấy Liên Nhi, liền hỏi tôi đây có phải là cô nương mà tôi ngày trước đó đến khách sạn tặng lễ vật không. Tôi ở trước mặt chủ không dám nói dối, do đó cũng đã thừa nhận là đúng. Phu nhân liền dùng con đao vừa rồi mới giết Liên Nhi đó gạch loạn trên mặt của cô ta một hồi. Tôi lúc đó hoảng sợ đến gần chết khiếp. Sau khi gạch nát mặt Liên Nhi xong, phu nhân chỉ xử tôi đem thi thể trực tiếp bỏ vào trong Noãn Xuân các. Tôi thật không ngờ bà ta lại bảo tôi làm như vậy. Nhưng lúc đó tôi cũng không dám nói là không. Bà ta lúc đó trong bộ dạng rất ghê người, giống như tức giận đến cùng cực vậy, cả thân người đang run bắn cả lên."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ả ta nói cho ngươi biết? Ả làm sao nói cho ngươi nghe được?"

Quản gia nghe Mạnh Thiên Sở hỏi như vậy, khẽ cười đáp: "Tôi ở cạnh phu nhân mười mấy năm rồi, bà ta không cần dùng miệng, dùng tay nói tôi cũng hiểu rõ . "

Mạnh Thiên Sở nghĩ ra cũng đúng, liền bảo quản gia tiếp tục nói.

Quản gia nói tiếp: "Tô biết ý tứ của phu nhân. Bà ta cũng hận Tiểu Thanh cô nương, từ trước đã có tới đấy quậy một lần, cũng vì chuyện đó mà lão gia suýt chút nữa bỏ bà ta. Tôi nghĩ ba ta ôm hận trong lòng. Bà ta sở dĩ bảo tôi mang thi thể Liên Nhi đem vào Noãn Xuân các giấu vào phòng của Tiểu Thanh, là muốn giá họa cho Tiểu Thanh, và cũng muốn làm nhục Liên Nhi là kẻ chết trần truồng trong lầu xanh."

Mạnh Thiên Sở rùng mình ghê rợn, hỏi tiếp: "Ý của ngươi chính là ngươi là nhân lúc Phàn Thành dẫn Tiểu Thanh ra ngoài ăn uống đem thi thể Liên Nhi đặt vào phòng của Tiểu Thanh? Vậy ngươi sao lại biết Phàn Thành sẽ mang Tiểu Thanh ra ngoài chứ?"

Quản gia trả lời: "Cái đó thì tôi cũng không biết. Nhân vì bíêt là lão gia đang ở trong phòng của Tiểu Thanh, tôi chỉ đành cho xe dừng lại ở cửa sau của Noãn Xuân các, nghĩ biện pháp và chờ cơ hội. Thật không ngờ là qua không đến hai thời thần sau bọn họ đã ra ngoài. Tôi liền đi hỏi hỏa kế giữ cửa, mới biết họ ra ngoài ăn uống. Tôi theo lão gia rất nhiều năm, biết rằng ông ta tuy rằng rất phong lưu đa tình, nhưng dù sao đối với Tiểu Thanh cô nương cũng đã từng động lòng thật sự. Trước đây nếu không phải phu nhân ngăn cản quá dữ dội, Tiểu Thanh cô nương e rằng đã sớm vào Phàn gia làm nhị phu nhân rồi. Cho nên, khi thấy bọn họ đi ra ngoài, tôi nghĩ nhất định là lão gia mang Tiểu Thanh cô nương đi đến chỗ ăn cá mà người thích nhất. Tính toán thời gian, tôi nghĩ trong thời gian họ không có mặt tại Noãn Xuân các, tôi có đủ thời gian bày kế đưa thi thể của Tiểu Thanh cô nương vào trong phòng. Và mọi chuyện đã diễn ra theo tiến trình như vậy."

Mạnh Thiên Sở hỏi lại để khẳng định: "Vậy ý tứ của ngươi là, lão gia của nha ngươi cũng không biết về chuyện đó trước, mà sau khi ngươi đem Liên Nhi giấu vào phòng của Tiểu Thành rồi mới biết?"

Lão quản gia gật gật đầu, đáp: "Đúng vậy, là khi các vị đi khỏi Noãn Xuân các rồi, ông chủ ở ngoài đường nghe mọi người nói, mới tức giận trở về tra hỏi tôi. Tôi tự nhiên không dám nói là do phu nhân bảo tôi làm như vậy, chỉ đành biết một mình gánh chịu, vì chuyện này mà tôi chịu mấy chục roi da của lão gia đó."

Mạnh Thiên Sở lại hỏi: "Vậy phu nhân của nhà ngươi làm sao biết được khu nhà mới mà lão gia các ngươi xây cho người tình mới?"

Quản gia đáp: "Một tiểu nha hoàn khác ở bên cạnh lão gia."

Mạnh Thiên Sở có điểm không rõ, hỏi: "Tiểu nha hoàn đó chẳng phải là sau nay nhất mực theo lão gia nhà ngươi đến hầu người tình mới ở nhà mới hay sao? Vậy tiểu nha hoàn không rời khỏi đó chỗ nào, làm sao nó lại khiến phu nhân nhà ngươi biết được?"

Quản gia đáp: "Phu nhân nhà tôi xem ra là đã phát hiện lão gia có người mới ở ngoài, nhưng nhất mực không biết là ai, hoài nghi đó là Tiểu Thanh, hoài nghi luôn Liên Nhi, nhưng cuối cùng phát hiện không phải hai người này. Lão gia vẫn ở ngoài mãi không về nhà. Do đó, trước đó phu nhân đã kiếm cớ sắp đặt sẵn, nói rằng nha hoàn bên người lão gia không dễ sai bảo, đem nha hoàn của mình cho lão gia. Kỳ thật đó chỉ là đặt một kẻ thân tín bên người lão gia. Sau đó lão gia đưa nha hoàn đến cho hầu tình nhân mới ở ngoài, phu nhân tôi không thấy nha hoàn, tự nhiên là hỏi. Lão gia liền bảo rằng có một bằng hữu thích nên cho rồi. Phu nhân tự nhiên không tin. Khi bà ta cho nha hoàn đó cho lão gia, đã có dặn dò là lão gia có chuyện gì đều phải cho bà ta biết. Xem ra là tiểu nha hoàn đó bình thường rất lanh lẹ thông minh, nên tìm biện pháp đưa tin về không khó khăn gì."

Mạnh Thiên Sở nghe quản gia nói thế, lòng nghĩ xem ra không nên coi thường nữ nhân câm đó chút nào. Không biết Vương Dịch có tìm được ả ta hay không.

Mạnh Thiên Sở và Mộ Dung Huýnh Tuyết từ lao phòng của quản gia đi ra, đến phòng giam của Phàn Thành. Phàn Thành là người thông minh, vừa nhìn thấy biểu tình của Mạnh Thiên Sở là biết ngay mọi chuyện đã tiêu tùng hết rồi.

Mạnh Thiên Sở bước đến trước phòng, nhìn trừng Phàn Thành nói: "Biết vì sao chúng ta lại bắt được ngươi ở ngôi nhà mới của ngươi không?"

Phàn Thành lạnh lùng nhìn hắn, đáp: "Ta làm sao mà biết được, Mạnh sư gia ngươi là người thông minh như vậy, muốn bắt ta chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao?"

Mạnh Thiên Sở cười bảo: "Mạnh Thiên Sở ta có thông minh đến đâu đi chăng nữa cũng không tính toán sắp bày mưu kế tinh tế như phu nhân nhà ngươi, đưa ta và ngươi vào tròng hết."

Phàn Thành có vẻ như đang đi trong mây mù, hỏi: "ngươi nói vậy là có ý tứ gì?"

Mạnh Thiên Sở trả lời: "Chờ phu nhân nhà ngươi đến, ngươi đích thân hỏi thử là biết ngay. Nhưng mà có điểm ta có thể cho ngươi biết, địa điểm của ngôi nhà mới này chính là do phu nhân nhà ngươi báo cho ta, nói ngươi ở chỗ này, bảo chúng ta đến xem thử rồi thỉnh ngươi đến đại lao nghỉ ngơi."

Phàn Thành nghe thế mắt trừng to, có vẻ không tin: "Làm sao như vậy được chứ? Mạnh Thiên Sở ngươi không nên ngậm máu phun người, nương tử nhà ta không bước ra ngoài nửa bước, ngày nào cũng ở nhà may vá thêu thùa không hỏi thế sự, hơn nữa lại một mực nghe lời ta. Ngươi không được bày kế ly gián, nàng ấy sao lại hại ta chứ?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Ả hại người e rằng chẳng phải chỉ có mình ngươi."

Phàn Thành nói: "Mạnh Thiên Sở, ngươi rốt cuộc là có ý tứ gì cứ nói thẳng ra đi, ta ghét nhất là người nói một nửa lại chừa một nữa. Phàn Thành ta là người thô thiển quê mùa, không muốn suy đoán gì đâu."

Vừa định lên tiếng, Vương dịch đã dẫn người vợ câm của Phàn Thành tới. Phu nhân câm của Phàn Thành khóc lóc nhào tới phòng giam thò tay vào trong định nắm tay Phàn Thành, nhưng Phàn Thành chỉ nhìn ả một cái, không thèm lý gì tới.

Vương Dịch bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở, khe khẽ nói: "Nữ nhân này quả là không đơn giản. Ả đã tìm đến huyện lão thái gia của chúng ta rồi. Rất may là án này do ngài làm, nếu không huyện lão thái gia của chúng ta nhìn thấy bạc e rằng đã thả người rồi."

Phàn Thành nhìn lão bà của mình, hỏi: "Có phải là nàng cho người của nha môn biết ta ở chỗ nào hay không?"

Nàng câm này xem ra đã sớm đoán được Phàn Thành sẽ hỏi như vậy, trấn định gật đầu, sau đó ra dấu cái gì đó. Mạnh Thiên Sở ở bên cạnh nhìn một hồi đoán ý, tin chắc là ả đang giải thích cho trượng phu của mình cái gì đó.

Phàn Thành còn chưa nhìn ả ta ra dấu xong, đã chán ghét nói: "Được rồi, nàng không cần giải thích cái gì nữa hết. Ta cũng không muốn nghe nàng giải thích cái gì nữa. Nàng vô luận là giải thích cái gì, nàng cũng đã đưa ta vào đại lao nha môn này rồi. Trước đây ta không có lý do bỏ nàng, hiện giờ đã có rồi, một người phụ nữ mà ngay điều cơ bản nhất là 'tam tòng tứ đức' cũng không làm được, ta còn giữ nàng để làm cái gì?"

Nàng câm đó nghe Phàn Thành nói như vậy, thần tình cấp thiết vừa rồi chớp mắt biến thành tuyệt vọng. Tay ả vô lực buông thỏng xuống, đột nhiên rút từ trong ống tay áo ra một thứ, nhanh chóng bỏ vào trong miệng. Mạnh Thiên Sở quát to một tiếng, nhanh tay gạt mạnh, bóp miệng của nàng câm lấy vật trong miệng ra, xem lại thì ra là một cây kim.

Mạnh Thiên Sở đẩy nàng câm ngã lăn ra đất, tức giận quát: "Ngươi gây ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ muốn chết cho rảnh nợ hay sao? Ngươi lo lắng mất đi Phàn Thành, mất đi địa vị ở Phàn gia, cho nên ngươi hại chết hết nữ nhân bên người y. Tâm của ngươi thật quá hắc ám độc địa rồi."

Phàn Thành cũng nói: "Trong lòng ta trước giờ vẫn còn tồn tại sự áy náy và cảm giác có lỗi với nàng, do đó vô luận là ta ở ngoài có bao nhiêu nữ nhân, ta thà mua nhà mua cửa cho họ ở ngoài, chứ không mang về làm nàng đau lòng. KHông ngờ là nàng vẫn hành động như vậy."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi dùng biện pháp nào để Tiểu Thành tự sát?"

Nàng câm đó còn chưa ra dấu, Phàn Thành đã giành hỏi trước: "Tiểu Thanh là do nàng giết?"

Nàng câm gật đầu, ra dấu xong được Phàn Thành thuật lại: "Thiếp chỉ nói cho cô ta biết chàng đã chán ghét cô ta vì đã già rồi, không muốn cô ta nữa, ở ngoài đã lo sắm sửa phòng ốc cho một nữ nhân trẻ hơn. Thiếp nói đây chỉ là sự thật, là do cô ta nghĩ không kỹ, đâu có quan hệ gì với thiếp."

Phàn Thành nhìn mặt ả chẳng có biểu tình gì, người tức giận rồi tái mặt suýt ngã ngồi xuống đất, nghiến răng: "Ngươi ác độc thật. Ngươi đã biết nàng ấy bị tú bà của kỹ viện bức bách không còn đường lui rồi, ngươi còn nói như vậy thì nàng ấy còn muốn sống mới là lạ!"

Mạnh Thiên Sở cũng cười lạnh, bảo: "Ả còn chưa cho ngươi biết là ả cho quản gia đem thi thể của Liên Nhi đem bỏ vào trong Noãn Xuân các."

Phàn Thành nghe thế, hằn học nhìn ả câm đang ngồi bẹp dưới đất, thần tình ủ rũ.

Mạnh Thiên Sở đem khối ngọc trong bao tử của Tiểu Thanh ra. Ả câm vừa nhìn thấy mắt đã sáng lên, tay múa may ra dấu một hồi.

Mạnh Thiên Sở nhìn ả, bảo: 'Cái này thì ta nghĩ là ta hiểu rồi, ngươi đến hỏi đòi lại khối ngọc này từ chỗ cô ta. Ngươi biết lão gia của ngươi có một đôi ngọc thượng hảo này, nhưng phát hiện mất một mảnh. Ngươi đoán là ở chỗ Tiểu Thanh. Ngày ngươi bức tử Tiểu Thanh cũng có hỏi đòi lại cái này, đúng không? Ngươi đại khái còn cho quan gia tìm trong phòng của Tiểu Thanh lúc đem Liên Nhi giấu vào trong đó nữa, đúng không?"

Ả câm thấy Mạnh Thiên Sở nói không sai, đành gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi khối ngọc trên tay hắn.

Phàn Thành hỏi: "Ngươi từ đâu mà lấy được khối ngọc này?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Từ trong bụng của Tiểu Thanh. Cô ta nuốt nó vào trong bụng, xem ra là muốn lưu lại kỹ vật duy nhất của ngươi với cô ta. Cô ta đại khái là sợ phu nhân ngươi tìm thấy, nên nuốt nó vào bụng, muốn thứ này theo cùng xuống suối vàng."

Phàn Thành nghe Mạnh Thiên Sở nói như vậy, thần tình trở nên thương cảm, lẩm bẫm: "Ta xác thật là nợ nàng ấy quá nhiều, nếu đã cho nàng ấy, mong ngươi hãy để nó cùng chôn với nàng ấy đi."

Mạnh Thiên Sở hít sâu một hơi, gật gật đầu, bỏ khối ngọc đó vào lòng, sau đó nhìn Phàn Thành và phu nhân của y: "Vương Dịch giam con phụ nhân độc ác này lại chờ xử tội. Ta ra ngoài một chuyến."

Mạnh Thiên Sở bước ra cửa, Mộ Dung Huýnh Tuyết đuổ theo sau, hỏi: "Án này kết thúc rồi sao?"

Mạnh Thiên Sở nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết, thâm trầm nói: "Đúng vậy, kết rồi."

Mộ Dung Huýnh Tuyết biết Mạnh Thiên Sở đang có tâm tình không vui, hỏi: "Nghĩ thoải mái một chút đi, hiện giờ huynh định đi đâu?"

Mạnh Thiên Sở ngẩng mặt nhìn trời, đáp: "Gần đây bận rộn quá, ta có vài người cần phải đi thăm."

Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Là Tiểu Thanh hả?"

Mạnh Thiên Sở lắc đầu: "Không, là Tịch Nhược Đình và Tô Viêm."

Mộ Dung Huýnh Tuyết bảo: "Tôi còn tưởng là..."

Mạnh Thiên Sở dừng lại, thẩn thờ một hồi, khẽ nói: "Tiểu Thanh sẽ đến gặp ta, ở trong mộng..."

MQ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play